Lúc Vân Trung Báo đang nói chuyện, Vân Khê chú ý tới hai vị cao thủ bên cạnh hắn, một người cao mập khôi ngô, một người gầy lùn nhưng cường tráng, hai người ánh mắt lấp lánh hữu thần, mắt ưng sắc bén, thoáng hiện sự sắc sảo. Từ hơi thở của hai người có thể phán đoán, thực lực của hai người này cũng là Huyền Hoàng ngũ phẩm trở lên, chính là kình địch a! Khó trách hai năm trước Vân Trung Báo có thể ở Vạn Liên thịnh hội thắng được, có hai người này tương trợ, thử hỏi ai có thể ngăn cản chứ? Nhìn tất cả đội ngũ người dự thi, chỉ có hai người này là thực lực cao nhất, bình thường những cao thủ cấp bậc Huyền Hoàng này rất ít hạ thấp mình tham gia tranh tài như vậy, có thể thấy được mục đích tham gia của hai người này cũng không đơn thuần. Hoặc là bọn họ thật coi trọng Vân Trung Báo, muốn đến giúp hắn, hoặc là có toan tính khác. Vân Khê âm thầm chú ý bọn họ, tránh gặp phải bất trắc. “Tam ca, bây giờ không phải là lúc để đàm luận những chuyện này, chúng ta vẫn là nghĩ cách để làm sao đi ra khỏi nơi này. Các ngươi tới nơi này trước, có tìm được manh mối gì hay không?” Vân Trung Thịnh nghiêm mặt, dời đi đề tài. Vân Trung Báo thần sắc ngưng tụ, nghiêm nghị nói: “Chúng ta đã đi khắp nơi tìm rồi, phía sau cửa đá là một ngõ cụt, nhưng bị đóng chặt lại, có lẽ đó chính là cửa vào.” Dư quang, có cái ánh sáng gì đó lóe qua khóe mắt của hắn, hắn bỗng nhiên kích động kêu lên: “Kim liên! Là Kim liên!” Trong tiếng kêu sợ hãi, hắn phi thân hướng về phía ánh sáng thoáng hiện lên chạy đi. Hắn quát to như thế, tất cả mọi người tại chỗ đều động, bao gồm Vân Khê, Vân Trung Thiên cùng Vân Trung Thịnh, sáu người tại chỗ hết thảy đều nhìn về phía mục tiêu, tiến hành tranh đoạt. Vân Trung Báo là người thứ nhất đến vị trí của Kim liên, tay phải vươn ra, chỉ kém một chút nữa là lấy được, lúc này, ở phía sau hắn, đội nhiên có hai cổ chưởng lực đến, đánh về phía lưng của hắn. Vân Trung Báo thân thể bị đánh thật mạnh, bị văng ra lướt qua Kim liên, bay thẳng đi ra ngoài, máu tươi trong miệng ồ ồ chảy ra. Hai chưởng lực này dùng hết mười thành công lực, đối thủ đây là muốn đưa hắn vào chỗ chết mà! Ba người Vân Khê, Vân Trung Thiên cùng Vân Trung Thịnh đến sau nhất tề ngây ngẩn cả người, bọn họ không ngờ rằng, hai gã cao thủ Huyền Hoàng đi theo bên cạnh Vân Trung Báo lại đột nhiên đối với Vân Trung Báo xuất thủ, chuyện phát sinh đột ngột, ba người đều có chút khó chịu. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ bọn họ không phải là người một đội? “Tam ca!” Vân Trung Thịnh buông tha tranh đoạt kim liên, nghiêng người vòng qua hai gã Huyền Hoàng cao thủ, vượt qua nguy hiểm tiếp được Vân Trung báo. Giờ này khắc này, hắn nghĩ đến không phải là kim liên, mà là anh em ruột của hắn. Vân Khê trong lòng khẽ động, rút kiếm ra khỏi vỏ, chọn kiếm, một loạt động tác hành văn liền mạch lưu loát, nàng xuất kiếm đâm về phía một gã cao thủ Huyền Hoàng. Hai người bọn họ ngay cả chủ nhân của chính mình cũng hạ thủ, cho nên đối với bọn hắn thì càng không nương tay, vì đoạt được kim liên, cũng vì tự vệ, nàng trước hết giết chết hắn! Vân Trung Thiên cùng nàng hết sức ăn ý, cơ hồ là trong cùng một lúc xuất ra bội kiếm, hai huynh muội một chọi một, nhất tề công kích hướng hai gã Huyền Hoàng cao thủ. Thực lực hiện tại của Vân Khê là Huyền Hoàng ngũ phẩm hạ cấp, mà Vân Trung Thiên ăn nhiều thượng đẳng linh quả, cộng thêm việc thu nạp linh thạch sau đó tu luyện huyền khí, hiện nay thực lực đã là Huyền Hoàng tứ phẩm trung giai. Đơn thuần từ thực lực Huyền giai có thể phán đoán, huynh muội hai người không bằng đối phương, song………. Chỉ nghe Vân Trung Thiên trong miệng thốt ra mấy chữ, không khí xung quanh chỉ một thoáng biến hóa hàng vạn hàng nghìn: “Cự phong*, hiện thân!”(* con ong khổng lồ) Ong ong ong. . . . . . Bên tai vô số tiếng vù vù vờn quanh. Vân Khê đưa lưng về nơi thanh âm phát ra, trường kiếm trong tay nhanh và mạnh mẽ vung lên, nàng căn cản không rảnh để xem, nơi phát ra thanh âm kia đến tột cùng là đến từ nơi nào, chí có thể mượn hai mắt của đối thủ làm kính, mơ hồ thấy được cảnh tượng phía sau. Trong một thoáng, nàng ngây dại. Một con Cự phong màu trắng xuất hiện ở trong con ngươi màu đen của cao thủ Huyền Hoàng, toàn thân Cự phong đều màu trắng, rất là hiếm thấy, phá vỡ nhận thức của Vân Khê đối với Phong tộc. Càng rung động chính là, ở xung quanh Bạch phong, vờn quanh vô số con Bạch phong lớn nhỏ không giống nhau, vận sức chờ phát động, tùy thời chuẩn bị phát động công kích. Hai gã cao thủ Huyền Hoàng nhìn thấy một màn này, động tác xuất thủ càng ngày càng chậm trễ, Vân Khê cũng là thừa dịp khoảng thời gian ngắn quay đầu lại, thấy rõ hình dáng bầy ong. Vân Trung Thiên bạch y nhẹ nhàng, phi thân ở giữa không trung, Cự phong màu trắng liên bay lại bên cạnh hắn, vô số Tiểu phong màu trắng vờn quanh bốn phía một người một Cự phong, trong lúc vô tình tạo thành một đạo phòng ngự có thể công có thể thủ. Bởi vì cũng là màu trắng, không thể nhìn kỹ, rất khó phát hiện sự tồn tại của những con tiểu phong màu trắng, mà Cự phong màu trắng, bời vì thể tích khổng lồ, đại khái giờ phút này có thể phân biệt được hình dạng lớn nhỏ, cho nên Cự phong tương đối thấy được. Gọi hắn là Bạch phong, thật ra thì thân thể bọn họ mỗi một con cũng như băng tuyết trong suốt sáng chói, trong thoáng chốc còn tưởng rằng Bạch phong là từ băng chạm khắc mà thành, không phải là thật. Cự phong màu trắng cùng Tiểu phong màu trắng bay múa ở xung quanh người Vân Trung Thiên, như sao dày đặc trên trời, làm tóc dài của Vân Trung Thiên bay phấp phới, nhóm Tiểu phong phía sau tiếp trước bay về phía sợi tóc của Vân Trung Thiên vũ động, nghịch ngợm thỏa thích hít thở mùi hương phát ra. Làm cho tóc dài rơi xuống, bọn nó lập tức tản đi, đối với chúng nó chủ nhân tuy mang vóc dáng tiều tụy nhưng rất đáng sợ a. Từ trước, Vân Khê rất chán ghét bởi loại tiểu côn trùng tương tự như những con ruồi con muỗi, cảm thấy nó thực bẩn giống như tâm người, nhưng khi nhìn đến những con Bạch phong này, nàng chẳng những không có chán ghét, ngược lại còn rất thích nó. Lý do rất đơn giản nha, bởi vì nó là thú sủng ca ca triệu hoán đi ra! Không nghĩ tới ca ca con giữ một thứ tài giỏi như thế, trong ngày thường cũng không thấy huynh ấy sử dụng nó, giấu được cũng đủ sâu a! “Băng tuyết phong Hoàng? !” Thanh âm cự thú Thủy Quy chui vào trong tai Vân Khê, thanh âm có chút lay động. “Băng tuyết phong Hoàng? !”Vân Khê lập lại lời của nó, không quá bối rối. “Băng tuyết phong Hoàng? !” “Băng tuyết phong Hoàng? !” Hai gả Huyền Hoàng cao thủ mới vừa rồi còn không xác định được Cự phong là thần thánh phương nào, hiện tại vừa nghe Vân Khê gọi như vậy, trên đỉnh đầu hai người nhất thời bốc lên khói xanh, vẻ mặt như than đen. “Băng tuyết phong hoàng rất lợi hại phải không?” Vân Khê nhỏ giọng nói thầm, sau đó thì có bốn thanh âm đồng thời xông ra, trước sau chui vào trong tai nàng. “Nói nhảm! Dĩ nhiên là lợi hại!” “Băng tuyết phong hoàng, nếu như nó cắn một cái nhất định phải chết!” “Dựa vào đâu! Tiểu tử ngươi có thể thuần phục được Băng tuyết phong hoàng chứ, ngươi cũng quá độc đi?” “Băng tuyết phong hoàng? Thiên sư huynh, ngươi giấu cũng đủ sâu a.” Thanh âm đầu tiên là của cự thủ Thủy Quy, thanh âm thứ hai cùng thứ ba là thuộc về hai gã cao thủ Huyền Hoàng, cuối cùng chính là thuộc về Vân Trung Thịnh. “Không đúng, không đúng gia mới lợi hại a, chính là….. Chính là rất khó đối phó a, cũng thật đáng sợ!”Thanh âm của cự thú Thủy Quy kế tiếp phát run, thật giống như nó trước đó cùng Băng tuyết phong hoàng đã bị thua thiệt, đối với nó ( chỉ Băng tuyết phong hoàng a) rất là kiêng kỵ. Vân Khê lường trước được nếu là giờ phút này nàng triệu hội nó đi ra, cùng Băng tuyết phong hoàng cùng nhau chiến đấu, nó nhất định là không muốn, nếu có thể chạy trốn nó liền chạy thật xa. Có thể làm cho cự thú Thủy Quy kính sợ đến như vậy, nó đúng là một vật phi phàm. Thật suất nga! Nắm chặt tay, Vân Khê trong lòng mừng thầm, ca ca thực lợi hại có phong hoàng hộ thân, nàng yên tâm hơn nhiều. Vân Trung Thịnh cười khổ lắc đầu, hắn tựa hồ có thể hiểu tại sao Vân Trung Thiên lại giấu được sâu như thế. Vân Trung Thiên lấy thân phận hậu nhân của cấm kỵ nhất tộc đi tới Vân thành, hắn muốn sinh tồn ở Vân thành, một mặt phải triển lộ tài hoa cùng năng lực của mình, để cho tất cả người của Vân tộc thấy được giá trị ở chỗ hắn, về một mặt khác hắn cần phải che dấu một phần thực lực, như thế mới có thể làm mất cảnh giác của các cao thủ Vân tộc, nhất là đối với Cung chủ mẫu thân, làm cho bà cảm giác hắn còn đang bị khống chế trong tay mình, có thể vô lo. Thật là làm khó cho Thiên sư huynh rồi, hắn lại lừa gạt nhiều người như vậy. Đến nay mới chân chính thi triển thực lực của chính mình. Không đúng, hắn không hề có nữa điểm che dấu thực lực của mình, đó có phải là đại biểu hắn muốn bắt đầu phản kích rồi hay không? Hắn ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, đến bây giờ mời triển lộ ra thực lực chân chính của mình, trong nội tâm hắn rất bội phục Thiên sư huynh…… Không, có lẽ ở phía sau hắn còn dấu thực lực khác sâu không lường được….. Nhưng bây giờ không muồn ẩn nhẫn thêm nữa, đó có phải là chứng minh, hắn không muốn lại tiếp tục ẩn nhẫn nữa, muốn chân chính bắt đầu phản kích rồi? Chân mày căng thẳng, Vân Trung Thịnh trong miệng nếm được một tia khổ sở, có phải hay không hắn vĩnh viễn cũng không có cơ hội theo chân hai huynh muội bọn họ kết thành bằng hữu đi? Hai gã Huyền Hoàng cao thủ sắc mặt đại biến, lộ ra ý muốn thối lui, mẹ ơi, nếu như bị Băng tuyết phong hoàng cắn một cái, hai người bọn họ coi như là phế đi, không cần đối phương động thủ, chính là bọn họ cũng sẽ bị độc phát tán mà chết. Thay vào đó là không gian bị bịt kín, bọn họ muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, chết chắc! Dựa vào đâu! Bọn họ rất muốn chửi rủa a, trong ngày thường Thiên công tử ôn tồn lễ độ, hình tượng công tử lịch sự tao nhã, sau lưng lại nuôi một bầy bạch phong tà ác như vậy, quả nhiên người không thể nhìn bề ngoài a! Hai gã cao thủ Huyền Hoàng liếc mắt nhìn nhau, lần lượt thối lui mấy bước, nhảy ra khỏi vòng chiến, một người trong đó khoát tay nói: “Thiên công tử, mọi việc cần thương lượng tốt a, chúng ta có thể hay không thương lượng một chút?” Vân Trung Thiên nhẹ nhàng rơi xuống, bản thân ở chính giữa đàn ong, thản nhiên nói: “Các ngươi trước hết trả lời ta vài vấn đề, rồi sau đó ta có thể xem xét có muốn hay không thương lượng với các ngươi.” Băng tuyết phong hoàng trừng mắt nhìn cao thủ đối diện, trời sinh hoàng giả kiệt ngạo, nhìn một cái không xót gì. “Thiên công tử, ngươi hỏi đi.” Hai gã Huyền Hoàng cao thủ nhất tề gật đầu, thấy Băng tuyết phong hoàng bên cạnh Vân Trung Thiên, làm sao cảm thấy nó đối với hai người bọn họ như hổ rình mồi a. Vân Trung Thiên đưa tay, vuốt vuốt đầu Băng tuyết phong hoàng, rốt cuộc nó thu hồi ánh mắt nguy hiểm, hướng trên người chủ nhân chà chà, cố ý lấy lòng. Vân Khê thấy thế, trong mũi thở hổn hển, lại có chút không giống thực. Vị trí kia hẳn là của nàng mới đúng! “Tốt.”Vân Trung Thiên lấy tay vuốt cuốt đầu Băng tuyết phong hoàng, liếc một cái về phía Vân Trung Báo đang nằm bất tỉnh trong ngực Vân Trung Thịnh, ánh mắt yếu ớt nói: “Tại sao các ngươi lại đả thương Tam công tử, các ngươi đến tột cùng là nghe theo lệnh của người nào?” Hai người bọn họ xác thực là cao thủ không tệ, nhưng là cao thủ Vân tộc không thiếu, hai người bọn họ lại không quyền không thế, muốn làm được việc, muốn ám hại Tam công tử, nhưng cũng không có can đảm này, cho nên hắn suy đoán hai người này nhất định sau lưng có người sai khiến. Hai người cao thủ Huyền Hoàng chần chờ một chút liếc nhìn nhau, sau một phen trao đổi ánh mắt, trong đó có một người cao đi lên một bước, nói: “Thiên công tử, chúng ta có thể trả lời vấn đề này, bất quá…….. Xin chờ một chút.” Tiếng nói nhỏ dần, đột nhiên tên còn lại ở phía sau toát ra nhảy lên, hai cái lắc mình, hắn liền xuất hiện ở phía sau Vân Trung Thịnh. Chuyện phát sinh bất ngờ, ai cũng không có phản ứng kịp, chỉ thấy hắn hướng về phía đầu vai của Vân Trung Thịnh, một chưởng xuất ra đánh vào hắn. Vân Trung Thịnh cảm giác được nguy hiểm, thân thể muốn phản ứng, đáng tiếc đã chậm một bước, đối phương xuất thủ quá là nhanh, nhanh đến mức hắn căn bản không hề đánh trả lại được. Đầu vai có một cái trọng lực đánh xuống, trước mắt hắn tối sầm, bất tỉnh ngay tại chỗ. “Ngươi……”Vân Khê tiến về phía trước một bước, trừng mắt hướng đối phương, dùng ánh mắt đe dọa đối phương cấp cho nàng một cái giải thích. Cao thủ dáng lùn ở trên người Vân Trung Báo đánh ra một chường, xách định hai người bọn họ đều mất đi tri giác, hắn mới xoay người lại mặt ngó hướng hai huynh muội Vân Khê, cất giọng nói: “Chuyện này liên quan đến tánh mạng chúng ta, xin cho chúng ta tự chủ trương, phải đánh ngất trước hai huynh đệ bọn họ.” “Nói đi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”Vân trung Thiên vững vàng, bất động như núi. Hai vị Huyền Hoàng cao thủ nhìn nhau một cái, đột nhiên nhất tề ôm quyền, hướng hai huynh muội hai người làm động tác vài chào. Hai huynh muội Vân Trung Thiên cùng Vân Khê kinh ngạc, thầm nghĩ hai người này đến tột cùng sử dụng cái quỷ kế gì? “Hai vị không cần kinh ngạc, hai người chúng ta sở dĩ hạ thủ đối với Tam công tử, đích thực là nhận lệnh của người khác, cùng nhị vị không liên quan. Về phần phía sau chúng ta là người nào, cụ thể mục đích là cái gì, xin thứ cho chúng ta không cách nào trả lời ngươi. Bất quá, chúng ta vừa mới phát hiện ra một chuyện, nếu như nhị vị nguyện ý cùng chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa*, chúng ta nguyện ý nói ra manh mối cho các vị biết.” (* biến chiến tranh thanh tơ lụa: dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp.) Vân Trung Thiên mi tâm nhíu lại, chợt giãn ra, hỏi: “Có thể nói cho ta biết, các ngươi muốn đem Kim liên giao cho người nào?” Cái này, đổi lại hai vị cao thủ Huyền Hoàng kinh ngạc, hai người lắc đầu cười khổ, Thiên công tử quả nhiên thông minh hơn người, một khi hắn biết bọn họ đem Kim liên giao vào trong tay ai, không phải lập tức có thể biết được bọn họ là vì người nào làm việc sao? Cho dù bọn họ giờ phút này không nói ra, chờ sau khi tranh tài kết thúc, hắn có thể biết được đáp án. Giống như là tỏa hiệp, cao thủ cao to thanh âm thở dài, nói: “Được rồi, ta lời ngày nói thật, đóa Kim liên này, chúng ta tính toán đưa cho Thịnh công tử.” “Vân Trung Thịnh?!” Vân Khê không tin, ngàn vạn không tin. “Vân Khê cô nương, ta biết ngươi sẽ không tin tưởng, nhưng chúng ta nhận được lệnh chính là như thế.” Cao thủ nói. “Vậy các ngươi mới vừa tranh đoạt Kim liên………..” Vân Khê vẫn là không muốn tin tưởng. “Chúng ta nhận được lệnh, trừ giúp Thịnh công tử đoạt được Kim liên, ngoài ra còn có một đạo lệnh nữa, đó chính là giết chết Tam công tử!” Vân Khê thực sự rất kinh ngạc, lời của bọn họ làm cho người ta rất không thể tưởng tượng được. Người sau lưng bọn họ rõ ràng đang giúp đỡ Vân Trung Thịnh, mà Vân Trung Thịnh hiển nhiên là không biết chuyện này, chuyện thật là càng ngày càng quỷ dị, không cách nào hiểu được. Vân Trung Thiên cũng đang suy tư chuyện hai người nói…, phán đoán độ tin cậy của chuyện đó, một lúc lâu, hắn mới triệu hồi Băng tuyết phong hoàng cùng bầy ong, lựa chọn tạm thời tin tưởng hai người trước mắt. “Ta tạm thời tin tưởng các ngươi, các ngươi hiện tại đem đầu mối nói cho chúng ta biết đi.” “Dĩ nhiên không thành vấn đề, bất quá lúc trước rời đi, chẳng lẽ các ngươi không tò mò muốn biết nơi này tại sao bạch cốt lại chất thành đống, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, những người chết này là người nào hay sao?” Vân Trung Thiên mi tâm bỗng dưng nhíu chặt lại, lộ ra thần sắc ngưng trọng, thật ra thì mới vừa rồi thời điểm qua sát những thứ bạch cốt này, hắn đã nhận thấy được có chút cảm giác quen thuộc. Hắn chẳng qua là không muốn tin tưởng mà thôi, không muốn vạch trần chân tướng sự tình, mà bây giờ……. “Các ngươi muốn nói cái gì thì cứ nói đi.” Một câu nói thật giống như rút đi một nửa khí lực trên người của hắn. “Ca, huynh không sao chứ?” Vân Khê tiến lên, giúp hắn một phen, trực giác của nàng cho biết ca ca sắp chống đỡ không nổi ngã xuống.