Chương 50: Đêm đó. . . . . . Ngươi căn bản không có ra sức Editor: Huyen Nghien
Hít sâu vài cái lấy lại khẩu khí, thật giống như đã tiêu hao hết sự kiên nhẫn cao nhất của cả đời, Vân Khê ưu nhã xoay người, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà. . . . . . Nàng tiện tay giương lên, đem một thỏi bạc cao cao tại thượng quẳng cho hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở nói: “Một thỏi bạc, mua một đêm của ngươi, đã đủ chưa?”
“Nói thật, chuyện đêm hôm đó ta hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ bằng vào lời nói của một bên, thật sự khó có thể làm cho người ta tin phục. Hiện tại ta tạm thời cho lời ngươi nói là sự thật, nhưng mà đêm đó. . . . . . Ngươi căn bản không có ra sức! Vì thế, cho ngươi một thỏi bạc, coi như là tiện nghi cho ngươi.” Nói xong, nàng nhanh nhẹn xoay người, chậm rãi đi đến cửa trước.
Hai ngón tay vững vàng kẹp lấy nén bạc, Long Thiên Tuyệt cảm thấy buồn cười, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thành vòng cung, nữ nhân này có cần nói lời tổn hại như vậy hay không, đem hắn trở thành cái gì?
Đứng tại chỗ đưa mắt nhìn nàng, giọng hắn nhàn nhạt cất lên: “Chủ nhân giấu mặt của Tụ Bảo đường, chính là Mạnh gia một trong thập đại gia tộc….”
Vân Khê một lần nữa dừng bước, đưa lưng về phía hắn, nghe hắn tiếp tục nói: “Mạnh gia có căn cứ ở Nam Hi quốc, thực lực hùng hậu, cao thủ nhiều như mây trên trời, bên trong Tụ Bảo đường cơ quan hiểm trở, không nên dò xét vào ban đêm. Người chấp chưởng trước mắt của Tụ Bảo đường chính là Mạnh Lạc Thu đứng đầu Mạnh gia, người này Huyền giai đã đạt tới Mặc Huyền nhất phẩm, là đệ nhất cao thủ Tụ Bảo đường. Dưới tay hắn còn có bốn gã cao thủ Tử Huyền trấn thủ Tụ Bảo đường, cao thủ Thanh Huyền trở lên cũng không thiếu….. Hơn nữa, sáng sớm ngày mai, Tụ Bảo đường có một buổi đấu giá long trọng, đến lúc đó người đứng đầu ở Nam Hi quốc cũng sẽ trình diện, là thời cơ tốt nhất để trà trộn vào Tụ Bảo đường.”
Hàng lông mi khẽ chớp, đôi mắt đen nhánh của nàng trong bóng tối bắn ra ánh sáng lạnh lùng, có hắn cung cấp sẵn tin tình báo, sẽ bớt đi không ít thời gian điều tra cho nàng, nhưng như vậy cũng không có nghĩa rằng thái độ và cái nhìn của nàng đối với hắn sẽ thay đổi.
Cũng không quay đầu lại, thân ảnh của nàng rất nhanh lẫn trong bóng tối, biến mất ở trong màn đêm.
Long Thiên Tuyệt lẳng lặng đưa mắt nhìn nàng rời đi, thân ảnh quật cường của nàng, làm cho đáy lòng hắn không khỏi nổi lên sự ôn nhu, khóe môi khẽ vẽ lên đường cong không thể nhận ra.
Băng hộ pháp tối nay thật sự đã bị chấn động triệt để, trong suy nghĩ của nàng, tôn chủ là cao cao tại thượng không thể bị khinh nhờn, thế nhưng lại bị một nữ nhân…..
Nữ nhân kia tựa hồ còn không cho tôn chủ chút mặt mũi…..
Tôn chủ chẳng những không buồn phiền, tâm tình lại còn hết sức vui vẻ…..
Trời ạ, trong một đêm xảy ra nhiều chuyện bất khả tư nghị như vậy, trái tim của nàng thật sự có chút khó có thể tiếp thu.
Thật vất vả mới có thể hoàn hồn lại, thấy tầm mắt tôn chủ vẫn như cũ nhìn theo thân ảnh phiêu diêu xa xa của Vân Khê, đáy lòng của nàng không khỏi nhói lên một chút.
“Tôn chủ? Cứ để cho nàng đi như vậy sao? Thương thế của nàng không nhẹ.”
“Đi liên lạc nhị thiếu chủ Mạnh gia, bổn tôn mời hắn uống trà, nếu hắn không đến. . . . . .” Long Thiên Tuyệt hừ lạnh một tiếng, chỉ chừa cho Băng hộ pháp một bóng lưng trong trẻo lạnh lùng, rất nhanh cũng biến mất trong bóng đêm.
“Dạ, tôn chủ.” Đuôi lông mày của Băng hộ pháp hiện lên vẻ ảm đạm.
Ánh sao sáng lấp lánh, như khảm ngọc lên màn đêm vô tận. Nơi ít nơi nhiều, tựa như một tấm thổ cẩm hoa lệ.
Vân Khê đi lại ở trên đường cái, vừa tính toán kế sách cứu người, vừa cảnh giác lưu ý người ở phía sau. Từ Hàn Viên đi ra, hắn vẫn theo phía sau nàng, không cố ý che dấu hơi thở của mình, cứ như vậy không xa không gần đi theo . Bất kể ước nguyện ban đầu của hắn như thế nào, Vân Khê cũng không nghĩ sẽ chấp nhận tình cảm của hắn. Chỉ cần hắn không đánh chủ ý lên Tiểu Mặc, nàng cùng hắn nước sông không phạm nước giếng, nhưng nếu hắn đánh chủ ý tới Tiểu Mặc, cho dù là liều mạng, nàng cũng phải cùng hắn lấy cứng chọi cứng.
Phía trước cách đó không xa, chính là Tụ Bảo đường trong truyền thuyết.
Đêm đã khuya, cửa trước Tụ Bảo Đường là một mảnh đèn sáng rực rỡ. Vân Khê từ từ chạy đến gần, dừng ở trước cửa Tụ Bảo đường, ngửa đầu ngó chừng bảng hiệu trên cửa, ánh sáng lạnh lùng trong đáy mắt bắn ra tứ phía.
Nếu tối nay không phải là bị thương ngoài ý muốn, nàng nhất định lập tức tựu hủy nó đi, chỉ là một Tụ Bảo đường, nàng còn không để vào trong mắt.
Tiểu Mặc, bọn họ có thương tổn con hay không? Một mình con, có sợ tối hay không?
Nghĩ đến nhi tử, mâu quang lạnh lùng dần trở nên ấm áp.
Tiểu Mặc, đừng sợ! Mẫu thân rất nhanh sẽ tới cứu con!
Nàng đang chú tâm lo nghĩ, một con ngựa bỗng băng qua người, nàng bình tĩnh né tránh, trong lúc vô tình tác động đến vết thương, khiến cho thân thể nàng lay động, lảo đảo muốn ngã.
Một luồng gió mát quất vào mặt, lạnh thấu vào tim gan, song sau lưng là một bờ ngực ấm áp mà rộng rãi, mùi vị quen thuộc thuộc về hắn tràn vào chóp mũi, bên tai là tiếng tim đập mãnh mẽ của hắn.
Vân Khê quay đầu, chống lại đôi mắt của hắn, đôi mắt sáng kia thật giống như ánh mặt trời mùa xuân rực rỡ ấm áp, chói mắt vô cùng.
Long Thiên Tuyệt lẳng lặng giương mắt nhìn nàng trong ngực mình, trọng lượng rất nhẹ, tựa hồ không có một chút sức nặng. Trên người của nàng truyền đến một mùi hương kỳ dị nhè nhẹ thơm ngát, mùi thơm ngào ngạt như rượu, hàng lông mi tạo thành bóng đen nhàn nhạt trên vẻ mặt tái nhợt.
Ánh mắt nàng trong nháy mắt trở nên hỗn độn cùng hoang mang, rồi rất nhanh khôi phục thần sắc đề phòng, giống như là thú nhỏ khẩn trương chuẩn bị cho cuộc chiến, tràn đầy tính công kích.
Trong lòng hắn khổ sở than thở, không rõ tại sao nàng đối với mình lại có sự phòng bị lớn như thế. Hắn càng thêm tò mò chính là, nàng rút cuộc là sinh trưởng trong hoàn cảnh như thế nào, mà lại tạo nên một tính cách lạnh lùng và hờ hững đến như vậy? Hắn không tin một nữ nhi bình thường của tướng quân, lại có loại khí chất kiên cường lạnh lùng mà ngạo nghễ như thế, nàng từng rời phủ tướng quân sáu năm, có phải trong sáu năm đó, nàng phải trải qua nhiều khó khăn quật cường vì lời nói gièm pha của ngoại nhân, cho nên mới tạo cho nàng tính cách như hôm nay hay không?
Hai người tuyệt đối im lặng, mỗi người đều theo đuổi tâm tư của riêng mình.
Đúng lúc này, có không ít khách nhân ra vào Tụ Bảo đường, nhìn thấy một màn này, không tự chủ được rối rít dừng chân ngắm nhìn.
Ánh trăng chiếu nghiêng như nước đổ xuống, lưu lại trên mặt đất hai đạo quang ảnh, gió đêm phơ phất, hai người một hắc y một bạch y ở trong gió đêm dây dưa, giống như hình ảnh một đóa hoa nở rộ kiều diễm.
Góc đường cách đó không xa, một chiếc xe ngựa từ từ dừng lại, đó là một chiếc xe ngựa hoa lệ, mười hai hồng y nữ tử thủ hộ ở hai bên, các nàng ngũ quan thanh tú, sắc mặt lạnh lẽo, vẻ mặt giống như là cùng được khắc lên từ một mô hình, còn mang theo sát khí.
Màn xe nhấc lên, lộ ra một nữ nhân tuyệt đẹp che lụa trắng. Mặc dù có mạng che mặt, nhưng ngũ quan xinh xắn vẫn mơ hồ nổi bật, làm người ta mê say. Nàng mặc một bộ cẩm y màu son, cao quý vô cùng, đứng cùng mười hai hồng y nữ tử, lại còn làm tuyệt đại phong tư của nàng nổi bật hơn nữa.
Đôi mắt trong trẻo như nước của nữ tử đó nhìn quanh, tao nhã vô hạn, khi tầm mắt nàng quét qua trước cửa Tụ Bảo đường, mâu quang đột nhiên biến đổi, bắn ra một đạo ánh sáng lạnh lẽo thị huyết. Hình ảnh ánh trong mắt của nàng, chính là cửa trước của Tụ Bảo Đường, hai người tựa sát nhau, nam nữ đưa mắt nhìn nhau.
“Là nàng? ! Tuyệt lại cùng nàng ở chung một chỗ!”
Tay phải nắm chặt, đem màn xe vặn vẹo, trong đôi mắt xinh đẹp của nữ tử che lụa trắng đều là thần sắc phức tạp, có kinh ngạc, có khẩn trương, cũng có tức giận……
Trong đầu Phù Quang Lược Ảnh (hình ảnh thoáng qua), tình hình một đêm sáu năm trước nhanh chóng xẹt qua trong đầu nàng……
Đêm hôm đó, nàng hao hết tâm tư để có thể lấy thuốc, truy theo vết máu của hắn dẫn đến một căn phòng nhỏ. Lòng nàng tràn đầy vui mừng, cho rằng cuối cùng cũng có cơ hội cùng hắn chung đụng, để cho hắn chấp nhận ân sủng nàng, thấu hiểu tình yêu của nàng, về sau không xa cách với nàng nữa. Song, khi nàng đẩy cánh cửa kia ra, lại phải chứng kiến một cảnh tượng mập mờ mê loạn.
Tiện nhân kia, rốt cuộc là từ nơi nào chạy đến, tại sao nàng có thể ngồi trên người Tuyệt?
Làm càn như vậy, lại còn thưởng thức!
Mà Tuyệt đã hôn mê, mất đi tri giác…. Nàng không thể nhịn được nữa, một chưởng đánh bất tỉnh nàng ta!
Dám khinh nhờn Tuyệt của nàng, tội đáng chết vạn lần! (huyennghien: của ngươi khi nào, đóng dấu chủ quyền chưa?)
Lúc kiếm của nàng sắp đâm thấu trái tim tiện nhân kia, thì bên ngoài phòng nhỏ truyền tới vô số tiếng bước chân.
Nàng không rảnh bận tâm nữa, nâng Tuyệt lên, nhanh chóng rời khỏi căn phòng nhỏ.
Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, tiện nhân đêm hôm đó phát sinh quan hệ cùng Tuyệt lại xuất hiện ở chỗ này! Hơn nữa còn cùng Tuyệt ở chung một chỗ….
Đêm hôm đó, nàng mất đi cơ hội tốt nhất giết nàng ta, nhưng là lần này, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua lần nữa!