Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Q.5 - Chương 109 - “Ngươi Thật Độc” Lại Xuất Hiện.

Trước Sau

break
Dù sao cũng có Vân Trung Thịnh đài thọ, việc gì nàng phải khách khí? Vân Khê yên tâm thoải mái đón nhận “hảo ý” của Vân Trung Thịnh. “Cô nương xin chờ một chút, rất nhanh sẽ tới.” Nam tử trẻ tuổi cười dài, thối lui khỏi gian phòng. “Nhanh một chút, đừng để ta đợi quá lâu.” Vân Khê vuốt bụng, bây giờ còn chưa đói lắm, đến khi món ăn làm xong có khi sâu đói đã bò loạn rồi. Nam tử trẻ tuổi khép cửa phòng lại, cười một cách khinh bỉ, trong miệng thầm nói: “Vị cô nương này nhìn thì nhỏ nhắn, không ngờ lại thích khẩu vị nặng, xem ra phải xuất động bảo bối của Hương Lâu rồi.” Thừa dịp trong phòng không có người nào, Vân Khê cất tiếng nói chuyện cùng mấy người Côn Luân lão giả. “Tiền bối, mọi người có muốn ăn chút gì không? Khẩu vị nặng hay nhẹ?” Trong giọng Côn Luân lão giả mang theo chút thở dài: “Ông già này nhẹ một chút là được, khẩu vị nặng để cho đám trẻ tuổi đi.” Lời của ông làm cho người ta không khỏi mơ màng. “Ta rất bình thường, không cần.” Đinh Ngọc già dặn nói. “Đại ca, đệ cũng bình thường, nhưng mà đệ cần a.” Đinh Thụ khó hiểu. “Nhị ca, ngốc dữ vậy? Đại ca không phải nói nhu cầu đó.” Đinh Lâm lắc đầu thở dài. “Mọi người đang nói gì vậy? Sao đệ càng nghe càng hồ đồ thế này? Mà dù sao cũng đói bụng, đệ muốn khẩu vị nặng.” Đinh Phong nói. “Rốt cuộc các người có ăn hay không? Ta đã gọi rất nhiều, đặc biệt chia sẻ cùng nhau.” Vân Khê bị suy nghĩ mấy người này quấy cho rối bời. Cái này cái kia? Quyết định là khẩu vị nặng hay nhẹ có khó như vậy sao? “Khụ khụ, người trẻ tuổi, kiềm chế chút.” Từ bên trong Ngọa Long Cư truyền đến tiếng ho khan của Côn Luân lão giả. “Dù sao ta cũng không muốn.” Đinh Ngọc rất kiên trì cự tuyệt. “Ta muốn, ta muốn nhẹ chút, khẩu vị nặng sợ không hợp.” Đinh Thụ thật tình suy ngẫm rồi trả lời. “Phì! Nhị ca, vậy huynh cũng phải kiềm chế chút.” Đinh Phong cố nén cười. “Ta vẫn muốn khẩu vị nặng.” Đinh Phong kiên trì. Vân Khê nhớ kỹ, quay qua Tiểu Mặc và Tiểu Bạch: “Tiểu Mặc, Tiểu Bạch, hai tên tiểu tử này, muốn ăn cái gì?” “Ta muốn ăn thịt, ăn thật nhiều thịt ngon!” Tiểu Bạch giành nói trước. “Con tùy tiện, có thể ăn là được.” Vẫn là Tiểu Mặc ngoan nhất, không biết kén chọn. Ba người Côn Luân lão giả, Đinh Ngọc và Đinh Lâm đồng loạt lắc đầu, cả nhà đều là khẩu vị nặng a! Cốc cốc cốc —— Tiếng gõ cửa truyền đến, thức ăn rốt cục mang lên. “Vào đi!” Vân Khê quát lên. Tiểu Mặc và Tiểu Bạch gục bên cửa sổ, thèm nhỏ dãi -ing. Cửa phòng mở ra, một nam tử cao lớn uy mãnh xuất hiện, hắn cung kính khẽ khom người một cái, mặt lạnh như tờ, cất bước đi vào phòng, sắc mặt có vẻ không tình không nguyện, đến nhìn cũng không thèm liếc Vân Khê một cái. Vân Khê hướng mắt về tay hắn, bật thốt lên: “Món ăn?” Đúng vậy, món ăn đâu? Thịt thịt đâu? Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch đảo con ngươi đánh giá. Nam tử hơi sững sờ, dịch sang bên trái, chừa ra một khoảng trống. Ngay sau đó, lại một gã nam tử từ ngoài cửa đi vào, hoàn toàn trái ngược với hình tượng cao lớn uy mãnh, hắn là mỹ nam tử yếu đuối, eo nhỏ, chân thon, cánh tay mảnh khảnh, giống như chỉ cần một ngọn gió cũng có thể thổi bay. “Món ăn?” Vân Khê vẫn hỏi như trước, bởi vì nàng hoàn toàn không thấy hai người bưng thức ăn a, chẳng lẽ là người hầu đến tước? Quy củ tửu lâu trong Vân Thành thật đặc biệt, món ăn chưa dọn đã cần nhiều người đến như vậy sao? Hai còn chưa đủ? Hai gã nam tử đồng thời quay đầu nhìn về phía Vân Khê. Đầu tiên là sửng sốt, đáy mắt hiện lên kinh diễm, rồi tỏ vẻ không tin, đánh giá thân thể Vân Khê trên dưới một phen. Nàng có thể đồng thời chơi hai? Mà ngoài cửa, một đội ngũ dài xếp hàng chỉnh tề, bởi vì lâu chủ không biết Vân Khê cần cụ thể bao nhiêu, cho nên gọi hơn phân nửa tới. Loại hình trên vừa vặn khác với loại hình dưới, cứ thế xếp theo thứ tự, tuyệt đối có thể thỏa mãn các loại nhu cầu, muốn nặng bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Nghe bên trong tiếp tục hô “ Món ăn” , lâu chủ vội vàng nháy mắt với hai người đứng gần cửa nhất, lần này, một lần vào cả đôi luôn. Đội ngũ phía sau đồng loạt sợ hãi than, rối rít tò mò, muốn nhìn một cái xem người bên trong đến tột cùng là thần thánh phương nào mà có thể mạnh mẽ như vậy? (TND: Ui da ui da, té ghế mất tiêu =]]) Vân Khê quả là oan uổng. Cả đầu đều thua trước sâu đói trong bụng, làm sao suy nghĩ được gì khác, mà càng đói thì đầu óc lại càng mơ hồ. Liên tiếp thấy chỉ có người đi vào mà không đưa đồ ăn lên, nàng không khỏi nổi giận vỗ bàn, hô liền ba tiếng: “Món ăn, món ăn, món ăn đâu rồi? Ta muốn đồ ăn!” Lâu chủ ở ngoài cửa cũng phản xạ theo điều kiện, một lòng chỉ nghĩ bên trong là khách quý của Thịnh công tử, không được đắc tội, nhất định phải hầu hạ nàng cho tốt, vừa nghe nàng la lớn, hắn lại vội vàng đẩy thêm một đám nữa: “Mau mau, vào, vào, vào đi!” Lần này lại thêm hai, cả phòng đã lục tục chứa mười hai người, gần như chật ních rồi, nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn không có đồ ăn, đến hương vị cũng chẳng ngửi thấy. Vân Khê buồn bực, nàng bất quá đã nghĩ chịu chút món ăn, cứ như vậy khó khăn sao? Tay lại vung lên, đang định đập bàn, đột nhiên, một ý nghĩ nhanh như chớp quang đánh xuống, nàng chợt hiểu. Đừng bảo những người này chính là. . . . . . khẩu vị nặng đấy nhé? Chẳng lẽ Hương Lâu chính là. . . . . . tiệm “ vịt” trong truyền thuyết? Mà văn nhân nhã sĩ am hiểu thi từ ca phú trong miệng Vân Trung Thịnh, thật ra chính là, mấy vị thụ đứng đây? Ta nhổ vào! Vân Khê đột nhiên rất muốn đánh người, tốt nhất lập tức bắt Vân Trung Thịnh tới trước mặt, hung hăng giày xéo. Tiểu tử đó quả nhiên phúc hắc, gài bẫy nàng ở đây. Ngay lần đầu tiên tới Vân Thành đã cho nàng bơi một ngày trong tiệm “ vịt” , lại còn “ hưởng thụ cho tốt, nhất định phải tận hứng” ! Quá hắc! Được, được, Vân Trung Thịnh, ngươi chờ đó cho ta! Tức giận vừa xuất hiện đã biến mất, Vân Khê thu tâm tình lại rất nhanh, khóe miệng gượng lên nụ cười cứng ngắc, phất tay với mười hai người một cái, nói: “Đủ rồi, chỉ các ngươi thôi, đóng cửa lại, không cần thêm người khác nữa.” Nàng cực kỳ khẳng định, nếu cứ tiếp tục gọi món, phòng này còn có thể tiếp tục nhét vào các loại mỹ nam bất đồng, cho đến khi chật ních mới thôi. Tiểu Mặc và Tiểu Bạch thấy mà hoa cả mắt, sao đột nhiên có nhiều thúc thúc thế này? Đồ ăn và thịt thịt của họ đâu? Lâu chủ ở ngoài nghe được tiếng nàng thì thở phào nhẹ nhõm, rốt cục đủ rồi, nếu nàng thật sự gọi tất cả tiến vào, Hương Lâu hôm nay còn làm ăn kiểu gì nữa chứ. “Lợi hại a! Một lần mười hai người, phá vỡ kỉ lục của Hương Lâu chúng ta rồi.” Lâu chủ thở dài nói. Phía sau, mọi người từ từ tản đi cũng kích động chụm đầu bàn tán. “Một lần mười hai, còn lợi hại hơn cả Cung chủ a, Cung chủ chúng ta cũng mới có mười phu quân thôi. . . . . .” “Lâu chủ, nàng tên là gì? Lai lịch thế nào?” “Nàng do Thịnh công tử giới thiệu tới, hình như gọi. . . . . . Vân Khê. Đúng, Vân Khê, Thịnh công tử nói là khách quý của Vân tộc, lần đầu tới Vân Thành.” “Vân Khê, một lần mười hai người, lợi hại!” Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu lại đồn xa, không lâu sau, một truyền mười, mười truyền trăm, từ Hương Lâu ra đến đường cái, lại từ đường cái truyền khắp cả Vân Thành. Ngày đầu tiên Vân Khê đến Vân Thành, danh tiếng truyền kỳ “ một lần mười hai người” đã truyền khắp nơi, thậm chí còn tới tai Cung chủ. . . . . . Nhưng là, những điều này đều nói sau. Giờ phút này, trong lòng Vân Khê chỉ có một mục đích, chính là mạnh mẽ phản kích, đòi lại gấp bội! “Nghe nói các ngươi giỏi ca múa?” Vân Khê khẽ mỉm cười với mười hai người, hơn phân nửa bị nụ cười của nàng làm cho choáng váng, rơi vào hốt hoảng. Nói thật, bọn họ tiếp nhiều khách ở Hương lâu như vậy, còn chưa từng gặp một người nào có được mỹ mạo và khí chất như nàng, nếu cần đón tiếp thật sự, bọn họ cũng thấy vạn phần vui lòng. Trong mười hai người thì có đến chín người liên tiếp gật đầu, ba người khác thì cúi đầu, cảm thấy tự ti, bởi vì bọn họ chỉ biết gảy đàn, không hiểu ca múa. “Không sao, không biết thì có thể học.” Vân Khê an ủi một câu khiến ba người kia mừng rỡ ngẩng đầu, mong đợi nhìn nàng. Da nàng trắng nõn, dáng hình ưu mỹ yểu điệu, vô cùng cân đối, vóc người này, làn da này, quả là hoàn hảo. Không biết khi chạm vào, hoặc được hôn lên sẽ có cảm giác gì? Suy nghĩ mỗi người bắt đầu vọt xa, lại có ba kẻ không hẹn mà cùng chảy máu mũi, bản thân còn chẳng phát hiện ra. Nụ cười Vân Khê cứng lại, cái trán thẳng rụng hắc tuyến, muốn ngăn cản bọn họ tiếp tục nghĩ ngợi lung tung, nàng đành ho lớn một tiếng, cất giọng nói: “Hôm nay ta tới đây, không phải vì chuyện đó. . . . . . Khụ khụ, nghe nói mọi người biết ca giỏi múa, cho nên muốn dạy các ngươi một điệu, rối hiến tặng Thịnh công tử, biểu đạt lòng cảm kích đối với sự chiêu đãi nhiệt tình của hắn, hi vọng mọi người phối hợp, có làm được không?” Mười hai người nhìn lẫn nhau, có chút ngoài ý muốn. “Sao? Chẳng lẽ các ngươi không thể thỏa mãn yêu cầu của khách à?” Vân Khê lạnh lùng nói. “Có thể!” Mười hai người cùng trả lời. Vân Khê hài lòng cười một tiếng, gật đầu: “Tốt lắm! Chỉ cần biểu hiện khiến ta vừa lòng, ta sẽ bảo Thịnh công tử thưởng ngân lượng nhiều thêm, bảo đảm các ngươi không phải kiếm tiền mồ hôi nước mắt nữa.” “Đa tạ cô nương!” Người người mừng rỡ, có thể kiếm bạc dễ dàng như vậy, tội gì không làm? Ngọa Long Cư, Đinh Phong hậu tri hậu giác, đột nhiên không biết làm sao, bỗng thông suốt, kinh hô một tiếng: “Thì ra không phải gọi đồ ăn, mà là loại địa phương đó á?” Hắn vừa kêu to, vừa nổi một loạt da gà, giống như tâm linh đã bị đầu độc vậy. Đinh Thụ vừa nghe hắn nói, cũng phản ứng lại, nhưng hắn thân là Nhị ca, sao có thể phản ứng chậm hơn Tứ đệ chứ? Cố ra vẻ, khiển trách Đinh Phong: “Tứ đệ, đệ ngốc qua, loại địa phương này sao có thể là tửu lâu bình thường được? Từ bước đầu tiên tiến vào Hương Lâu, ta đã thấy không bình thường rồi, một tửu lâu bình thường sao có thể xuất hiện nhiều nam nhân không bình thường như vậy được?” “Xì!” Đinh Ngọc, Đinh Lâm đồng loạt ném ánh mắt khinh bỉ tới, ngươi giả vờ đi! Ai ngờ, Đinh Phong không hiểu sự trao đổi ánh mắt của ba người, còn ra vẻ sùng bái nhìn Đinh Thụ nói: “Nhị ca thật lợi hại, thoáng cái đã nhìn ra sự khác thường, sao mà đệ lại không thấy nhỉ?” Đinh Ngọc, Đinh Lâm hoàn toàn hết chỗ nói, lùi lại một bước, mặc cho hai kẻ dở hơi này chơi với nhau. Côn Luân lão giả cúi đầu cười, râu mép vểnh lên. Lúc này, có người đang báo cáo nhất cử nhất động của Vân Khê trong Hương Lâu cho Vân Trung Thịnh. “Vân Khê cô nương một lần gọi mười hai vị tiểu quan, vừa múa vừa hát, vô cùng hoan nhạc. Tiểu nhân định lấy cơ hội đưa nước trà đi vào nhìn một cái thì bị ngăn cản, nói là Vân Khê cô nương phân phó, trong lúc nàng hưởng lạc, không cho phép bất kì ai quấy rầy.” Trong thư phòng, Vân Trung Thịnh đang sửa sang lại thư tín run lên, suýt nữa xé nát một góc giấy: “Ngươi không nhầm chứ? Nàng thật sự gọi mười hai tiểu quan một lần à?” Trong thần sắc nghi hoặc cất giấu cả sự giễu cợt lạnh lùng. “Tuyệt đối không lầm, vô cùng xác thực.” “A, nghe nói nàng có chồng có con, vậy mà còn lêu lổng. Xem ra Vân tộc bản tính phái nữ Vân tộc này đều như thế, ta tưởng nàng sẽ bất đồng, không ngờ. . . . . .” Giễu cợt trong đáy mắt càng đậm, “Ngươi tới ngoài cửa Hương Lâu chờ, nếu nàng đi ra, trực tiếp đưa tới chỗ Vân Trung Thiên đi.” “Còn có. . . . . . Vừa nãy Vân Khê cô nương ở trong phòng quát lên với ta, nàng muốn thưởng tiền cho đám tiểu quan, ra tay hào phóng, mỗi người những mười vạn lượng bạc, hơn nữa còn. . . lấy danh nghĩa của công tử, cho nên. . . . . .” “Mỗi người mười vạn lượng?” Vậy thành một triệu hai trăm ngàn lượng rồi còn gì? Vân Trung Thịnh đột nhiên nhảy dựng lên, gân xanh trên trán giật đùng đùng, “Nàng có quyền gì mà dùng danh nghĩa của ta để ban thưởng?!” “Nàng, nàng nói. . . . . . Là ngài giới thiệu mới vào Hương Lâu vui đùa, là khách của ngài, cho nên. . . . . . Nàng còn nói, nếu ngài không giao bạc cũng chẳng sao, nhi tử nợ mẫu thân trả, phái người đi tìm Cung chủ tới đài thọ là được, dù sao nàng cũng là khách quý của Vân tộc. . . . . .” “Khốn kiếp!” Lấy mẫu thân ra dọa hắn? Nhưng nếu để mẫu thân biết hắn vì báo thù riêng mà lừa Vân Khê tới Hương Lâu, nhất định sẽ thấy hắn chưa đủ thành thục, địa vị trong lòng mẫu thân lại thành ra thấp hơn so với những huynh muội khác, cố gắng nhiều năm qua hóa thành nước chảy về biển Đông a. Hắn sở dĩ muốn thắng Vạn Liên thịnh hội, trừ việc chiếm lấy cơ hội tu luyện trong Cấm Cung ra, không phải là muốn mẫu thân tín nhiệm mình nhiều hơn sao? Tất cả mọi người đều nói hắn là tiểu nhi tử mẫu thân sủng ái nhất, bên ngoài thì phong quang vô hạn, nhưng không ai biết toàn bộ những thứ đó đều do hắn tự thân cố gắng mới đổi được. Tính cách mẫu thân âm tình bất định, không thể suy đoán một khắc sau bà sẽ sủng ái người nào, trách phạt kẻ nào, trước mặt bà, hắn chưa bao giờ dám cậy sủng mà kiêu, từ trước đã luôn phải cẩn thận. Không được! Tuyệt đối không thể để chuyện này truyền tới tai mẫu thân. Hắn giật mình đứng dậy, sải bước đi khỏi thư phòng. Trong lô khách quý của Hương Lâu, tiếng ca từng trận, hấp dẫn vô số vị khách vây xem, tiếc là bọn họ chỉ có thể đứng cách mười bước, nghe loáng thoáng một tẹo, không hề thỏa mãn. Không biết bên trong hát cái gì, chỉ cảm thấy tiết tấu khúc ca rất rõ ràng, âm điệu nhịp nhàng. Vân Trung Thịnh bước nhanh đến, thấy mọi người vây ở cửa thang lầu, hắn nhếch môi cười một tiếng, tuy là mất ít bạc, nhưng có thể bêu xấu nàng, mục đích coi như đã đạt được. “Tránh ra! Tất cả mọi người tránh ra! Thịnh công tử tới.” Thủ hạ ở phía trước mở đường. “Thịnh công tử.” Mọi người rối rít tự giác nhường đường, cung kính thi lễ. Xuyên qua đám người, Vân Trung Thịnh đi tới cửa phòng, lúc này, tiếng ca ngừng, có tiếng bước chân tiến ra mở cửa. “Thịnh công tử, ngài đã tới.” Người mở là một tiểu quan, cung kính bẩm sinh với Vân Trung Thịnh. Vân Trung Thịnh lướt qua hắn, nhìn đến Vân Khê đang bị nhóm tiểu quan vây lấy bên trong, môi hắn bất giác nhếch lên, cười nói: “Vân Khê cô nương, không biết tiểu quan Hương Lâu có chiêu đãi chu đáo hay không?” “Lời này nghe rất quen tai, hình như. . . . . . lâu chủ cũng thường hỏi như thế.” Vân Khê tùy ý cười. Khóe miệng Vân Trung Thịnh giần giật, ý của nàng, chẳng phải đánh đồng hắn với lâu chủ Hương Lâu sao? Không chờ hắn nói chuyện, Vân Khê đã tiếp tục: “Hôm nay ta rất vui vẻ, đa tạ Thịnh công tử thịnh tình khoản đãi, toàn bộ phí dụng đều nhờ Thịnh công tử chi trả, làm cho ngài phung phí rồi. Vì biểu đạt lòng biết ơn của tanhững tiểu quan này đã luyện tập một điệu ca múa, đặc biệt kính tặng Thịnh công tử, hi vọng Thịnh công tử thích.” Bốp bốp bốp! Vỗ tay ba cái, ca múa bắt đầu. Vân Trung Thịnh nheo mắt lại, cảm giác, không có chuyện gì tốt. Hắn cất bước đi vào gian phòng, ngồi xuống bên cạnh Vân Khê, quan sát ca vũ. . . . . . Hai nam tử gảy đàn, mười người khác được chia làm bốn nhóm, đứng thành hình tam giác. Tiếng đàn vang lên, ca vũ bắt đầu. Đầu tiên là khúc dạo đầu, một giai điệu nhẹ nhàng bay bổng. Vũ đạo đẹp đẽ mà thanh nhã, làm người xem thấy rất thú vị. Vân Trung Thịnh quay đầu, âm thầm nhìn trộm Vân Khê một cái, cứ tưởng chuyện này sẽ có gì đó kỳ quái, không ngờ ca vũ lại tinh tế xinh đẹp như thế, vượt ngoài dự liệu của hắn rất nhiều. Chẳng lẽ bản thân lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử? “Thịnh công tử, vừa lòng không?” Vân Khê cười hỏi. Vân Trung Thịnh gật đầu. “Thịnh công tử vừa lòng là tốt rồi, nhóm tiểu quan luyện đoạn này vũ đạo đã mất không ít công phu đấy. Ta đã đáp ứng khen thưởng bọn họ rồi, nhưng điều kiện tiên quyết là Thịnh công tử nhất định phải vừa lòng mới được, nếu không làm sao có mặt mũi để đòi bạc thưởng của Thịnh công tử chứ?” Vân Trung Thịnh ho nhẹ không nói, ai cho phép nàng tùy ý đáp ứng thưởng người ta, lại còn dùng danh nghĩa của hắn nữa? “Thịnh công tử nhất định phải từ từ thưởng thức, đặc sắc còn ở phía sau, nhất định sẽ làm ngươi thấy đi chuyến này không tệ.” Nụ cười gài bên khóe miệng nàng kia, muốn bao nhiêu giả dối thì có bấy nhiêu. Một luồng hàn khí chui vào từ lòng bàn chân, Vân Trung Thịnh cũng có thể coi là người tâm tư cẩn thận, vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản, nhìn thế nào cũng thấy nàng không phải cái loại lấy ơn báo oán, mà là cùng hạng với hắn, tuyệt đối lấy oán báo oán! Đúng rồi, không phải vừa múa vừa hát à? Sao bây giờ vẫn chỉ có múa mà chưa thấy hát? Đang muốn tìm hiểu kĩ hơn, đột nhiên tiếng đàn thay đổi, giai điệu biến hóa. Điệu nhảy của mười tiểu quan biến chuyển hoa lệ theo, vừa nãy là đẹp đẽ nhã nhặn, giờ đột nhiên trở nên cuồng dã phóng túng, tạo thành tư thế cưỡi ngựa, giục ngựa, nhảy chồm. Tiếng ca cũng cuồng dã bộc phát. “Ngươi thật độc, ngươi thật độc, ngươi thật là độc, ô ô ô; Ngươi càng muốn làm, ta sẽ càng trả thù. Ngươi thật độc, ngươi thật độc, ngươi thật là độc, ô ô ô; Ngươi đã là thủ hạ bại tướng, không cần liều chết chống đỡ làm gì nữa. Ngươi thật độc, ngươi thật độc, ngươi thật là độc, ô ô ô; Nếu còn có lần sau, ta sẽ đá ngươi dập xương. Ngươi thật độc, ngươi thật độc, ngươi thật là độc, ô ô ô. . . . . .” * Lời ca lặp lại, tiết tấu đặc biệt, điệu múa cuồng dã hoan khoái, cả Hương Lâu như bị thiêu đốt trong nháy mắt, rất nhiều người đứng ngoài cửa rình coi đều bị tiếng ca mê hoặc, bất giác nhảy múa theo. Trong Ngọa Long Cư, Tiểu Mặc và Tiểu Bạch đã lắc lư theo tiếng nhạc từ lâu, kích tình không hề suy giảm. Hai tiểu tử rung đùi đắc ý, vung “roi” chan chát, sung sướng khó được. Bốn người Ngọc Thụ Lâm Phong cũng thấy ngứa tay ngứa chân, nếu không vì sư phụ và hai tiểu tử kia vẫn ở đây, có khi bọn họ cũng nhảy lên nốt rồi. Không thể không nói, ca vũ Vân cô nương dạy, vừa dễ dàng vừa vui vẻ, ai cũng có thể nhanh chóng học theo. “Độc độc. . . . . . Độc độc. . . . . . Độc độc độc. . . . . .” Đột nhiên, một thanh âm kỳ quái từ trên giường truyền tới, mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Nguyệt Nha nằm đó, hai tay hai chân vung loạn lên trời, cái miệng nhỏ bắn ra chữ “độc” liên thanh cứ như súng máy. Tiếng cười vang vọng một phòng. May là Long Thiên Tuyệt không có mặt tại hiện trường, nếu không, thấy Vân Khê dạo chơi tiệm “vịt”, còn dạy hư con gái, nhất định sẽ giận đến hộc máu. Mà người hộc máu nhiều nhất, nhất định phải là Vân Trung Thịnh. Lời bài hát đó rõ ràng là được đặc biệt viết ra, trọng điểm là cảnh cáo và giễu cợt hắn, vậy mà còn có thể nghĩ ra loại ca múa hoan khoái vui tươi để kết hợp như vậy được! Tốt lắm, tốt lắm! Vân Trung Thịnh âm thầm cắn răng, cố nén vọng động muốn nổi đóa giết người, hắn giơ tay, vỗ tay vang dội: “Đặc sắc, đặc sắc, thật là đặc sắc!” Thấy hắn ngoài cười trong không cười, cố gắng duy trì hình tượng quý công tử, đáy lòng Vân Khê cười đến ngã nhào. Quả nhiên, có những lúc không cần trả thù bằng bạo lực, mà còn thoải mái hơn. “Còn không mau cảm tạ Thịnh công tử đã tán dương? Không nhanh lên, có muốn lấy bạc nữa không đây?” Vân Khê nói với chúng tiểu quan. “Cảm tạ Thịnh công tử.” Mười hai tiểu quan đứng thành ba hàng, cứ bốn người một, đồng loạt cám ơn Vân Trung Thịnh. “Cầm ngân phiếu ra chia đi.” Vân Trung Thịnh ngầm liếc Vân Khê một cái, bỏ một chồng ngân phiếu lên bàn, ám lực bên trong giống như muốn đè chết một con bò. Chúng tiểu quan mừng rỡ nhào tới, vui mừng ôm ngân phiếu cáo lui. “Vân Khê cô nương định tiếp tục ngủ lại đây, hay là. . . . . .” Vân Trung Thịnh gằn từng chữ hỏi. Vân Khê suy nghĩ một chút: “Bận rộn lâu như vậy, ta hơi đói bụng, muốn đi ăn gì đó.” “Ta sẽ phái người dẫn cô tới tửu lâu dùng bữa.” Giờ phút này, Vân Trung Thịnh không muốn nhìn mặt nàng nữa, khẩu vị cũng mất hết, hắn đang hận đến nghiến răng nghiến lợi. “Ngươi không theo sao? Đã đáp ứng ca ca sẽ tiếp đón ta thật tốt còn gì?” Vân Khê tiếp tục chọc hắn, thử xem sắc mặt dối trá kia còn đeo được đến lúc nào. Trong khi hai người giằng co, có người đến đây thông truyền, nhìn qua có chút quen mặt, Vân Khê cẩn thận nghĩ lại một phen, hóa ra chính là kẻ nghênh đón ở cửa thành lúc trước. Nói: “Phụng ý chỉ của Cung chủ, tối nay quý phủ Đại tiểu thư thiết yến, đón gió tẩy trần cho Vân Khê cô nương. Tối nay chỉ có mặt một nhà Cung chủ, không mời người ngoài, phiền Thịnh công tử đưa Vân Khê cô nương cùng tới, tiểu nhân còn phải đi thông truyền cho mấy vị công tử tiểu thư khác.” “Ngươi đi đi.” Vân Trung Thịnh phất tay một cái, đợi người thông truyền rời đi rồi, góc môi hắn nhếch thành một đường cong nhẹ, nhìn Vân Khê không có hảo ý, “Xem ra mẹ ta rất coi trọng cô, muốn mời tới trao đổi tình cảm với đám con của bà kìa. Cô nhớ lấy, mấy vị ca ca tỷ tỷ của ta, người nào cũng không phải hạng lương thiện gì đâu.” “Đa tạ nhắc nhở, ta sẽ coi chừng.” Vân Khê cười tự tin một tiếng, đầm rồng hang hổ ta còn dám vào, chẳng nhẽ lại sợ một đám công tử tiểu thư? Dạ tiệc sắp bắt đầu. Vân Trung Thịnh dẫn Vân Khê lắc lư trên đường cái một vòng, rồi đưa nàng tới quý phủ Đại tiểu thư dự tiệc. Phủ của Đại tiểu thư thật ra chính là một tòa cung điện xa hoa, nghe nói đây là nơi ở của Cung chủ lúc trẻ, năm Đại tiểu thư Vân Viện Viện mười tuổi, Cung chủ được mọi người đề cử, vinh quang ngồi lên bảo tọa, mới để lại nơi đây cho đại nữ nhi của mình. Việc ấy đã làm cho không biết bao nhiêu phu thị và con cái phải ghen tỵ. Ở Vân tộc, thường thì chỉ có nữ tử thuộc dòng huyết mạch chính mới có tư cách sở hữu tên trùng, giống như là Vân Phiên Phiên, Vân Tranh Tranh, Vân Thiên Thiên…, mà nam tử thuộc dòng huyết mạch chính thì lấy tên đệm là chữ “Trung”, giống như Vân Trung Thịnh, Vân Trung Thiên, Vân Trung Hạc… Sở dĩ nói là dòng huyết mạch chính, mà không phải là dòng chính tông, chỉnh là vì Vân tộc trải qua truyền thừa vạn năm, phả hệ khổng lồ, tuy là thành thân cùng họ, nối dõi tông đường, nhưng số lượng huyết thống thuần khiết chân chính đã không còn nhiều. Hơn nữa, khi quyền lực thay đổi, người nào nắm giữ nó trong tay, người đó có tư cách quyết định chính tông, có phải dòng chính hay không, chỉ bằng mấy câu nói của người cầm quyền mà thôi. Hiện giờ, Cung chủ đương quyền, con gái của bà đương nhiên cũng được ăn theo. Ít nhất, theo hiểu biết của Vân Khê hiện tại, thì chính là như thế. Từ xa xa, có người giục ngựa gần tới, Vân Trung Thịnh bên cạnh dừng bước lại, chân mày anh tuấn rõ ràng nhíu một cái, nhưng cũng giãn ra ngay lập tức, cứ như chưa từng xảy ra. “Đó là ai?” Vân Khê tò mò hỏi, rất hiển nhiên, Vân Trung Thịnh không thích người này. “Tam ca của ta, Vân Trung Báo.” Vân Trung Thịnh vừa dứt lời, liền cất bước nghênh đón, khuôn mặt tươi cười, “ Tam ca, đã lâu không gặp, mọi chuyện vẫn tốt chứ?” “Thập đệ, là đệ à. Nghe nói đệ phải xuất môn một chuyến mà, thế nào, chọn được người nhanh vậy sao?” Vân Trung Báo không xuống ngựa mà cứ ngồi trên cao nhìn xuống hai người, đôi con ngươi sắc bén quét lên người Vân Khê, không chút kiêng kỵ. Vân Trung Thịnh quay đầu lại, nhìn Vân Khê một cái, ánh mắt không tốt: “Tam ca, huynh hiểu lầm rồi, đây là người mẫu thân đại nhân muốn tìm, Vân Khê.” “Nàng là Vân Khê?” Vân Trung Báo nhất thời hứng thú, tung người nhảy xuống từ trên lưng ngựa, dạo bước đến trước mặt Vân Khê, đưa cương ngựa về phía trước, định dùng nó để nâng cằm Vân Khê lên. Tốc độ Vân Khê nhanh hơn một bước, tay hắn vừa vươn tới, chân phải nàng đã nhấc, độc ác đá thẳng vào bắp chân đối phương. Vân Khê tỏ vẻ kinh hoàng, cao giọng nói: “Ngươi không sao chớ? Ta tưởng ngươi định vô lễ đùa giỡn, nên mới giơ chân đá theo phản xạ như vậy, thật sự không phải cố ý.” Nàng lớn tiếng như thế, các công tử tiểu thư lục tục kéo tới, vây lấy Vân Trung Báo cười đùa. “Tam ca, bệnh cũ lại tái phát à? Ở cửa phủ đại tỷ mà còn trêu chọc cô nương khác, không sợ Tam tẩu biết sẽ lột da huynh sao?” Một nữ tử đứng ra nói chuyện, mặt mũi xinh đẹp thanh lệ, mi thanh mục tú, còn có anh khí đọng trên trán. Vừa trêu chọc Vân Trung Báo, ánh mắt cũng bất động thanh sắc đánh giá Vân Khê, mang theo hàm ý tìm tòi. Chân trái Vân Trung Báo mãnh liệt run rẩy, có trời mới biết lực đá lúc nãy nhiều đến cỡ nào. Đừng thấy nàng nhẹ nhàng tung một cước mà lầm, nó đủ để phế chân hắn luôn. Cũng nhờ công lực thâm hậu, hắn mới có thể nhịn đến bây giờ.
break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc