Đêm, còn rất dài. Không thể ngủ, đâu chỉ có bọn họ? Gốc quế đứng dưới trăng, không hoa không hương. Độc Cô Mưu lẳng lặng một mình, không động đậy, cho đến khi có người lặng lẽ tới gần phía sau hắn. “Mưu ca ca, có phải huynh muốn tới Liên Minh Thích Khách cùng sát thủ đại thúc hay không?” Hoa Sở Sở nhẹ giọng hỏi, “Không cần phủ nhận đâu, muội đã biết rồi. Hôm nay, lúc thấy huynh ở với sát thủ đại thúc, cả người đều trở nên khác biệt, muội đã biết huynh sẽ thích thúc ấy mà. Hai người cùng có tín niệm cùng bối cảnh tương tự nhau, huynh hiểu được thúc ấy, mà thúc ấy cũng hiểu được huynh, muội biết mà. . . . . .” Thanh âm của nàng từ từ trở nên cô đơn, đôi mắt bất tri bất giác đong đầy nước: “Huynh đi đi! Đi làm chuyện huynh thích ý! Muội biết, ở chung với muội, huynh chẳng có chút vui vẻ gì hết. . . . . .” Không biết có phải vì men say quấy rối, tối nay, nàng trở nên vô cùng yếu ớt, khó có thể kiềm chế tâm tình của mình, bắt đầu cúi đầu khóc nức nở. Bóng lưng Độc Cô Mưu cứng ngắc, hắn xoay người, cúi đầu nhìn nàng, trong lòng đau nhói. Một người ngày thường vui vui vẻ vẻ, vô tâm vô phế như nàng, vậy mà nội tâm lại nhạy cảm yếu ớt đến thế, mỗi tiếng nói mỗi cử động của hắn đều rơi cả vào mắt nàng. Nàng để ý đến tất cả phản ứng của hắn, mà hắn thì sao, luôn luôn đắm chìm trong thế giới của chính mình, không hề quan tâm nàng cẩn thận. Vốn cho là, nàng lúc nào cũng hoan hỉ như thế, chắc chắn sẽ không có bất cứ chuyện gì có thể làm nàng thương tâm khổ sở được. Hắn tiến lên một bước, ôm nàng vào lòng: “Sở Sở, không phải như thế. . . . . .” “Vậy là như thế nào?” Tâm tình ưu thương của Hoa Sở Sở, trong vòng tay hắn, từ từ dịu lại. Hai tay nàng ôm lấy hông hắn, dán mặt vào ngực. Thân thể hắn rất lạnh, một loại hàn khí trời sinh, nhưng nàng không quan tâm. Bởi vì, hắn là Mưu ca ca, là người mà nàng yêu thương sâu đậm, từ lúc còn rất nhỏ. Độc Cô Mưu trầm mặc trong chốc lát rồi thở dài: “Tiểu Thương từ nhỏ đã thích muội, cũng có hôn ước, ta cướp muội đi vốn đã là không đúng. Thêm nữa, ta cũng chẳng phải hạng người tốt, tất cả mọi người đều bảo ta là sát tinh chuyển thế, thậm chí còn hại chết mẹ mình. Nếu muội đi theo ta. . . . . .” Liên tưởng đến chuyện cũ, cả người hắn rơi vào nỗi cô tịch trầm trọng. “Lúc ấy, không chỉ có huynh, còn cả Độc Cô Thương nữa mà, muội thà tin là hắn hại chết bá mẫu chứ quyết không nghĩ là huynh được. Mưu ca ca, người muội thích là huynh! Đừng tùy tùy tiện tiện đem muội giao cho người khác, muội không thích Độc Cô Thương một chút nào hết! Hắn vừa tư lợi lại vừa nhát gan, làm sai cũng không dám thừa nhận, luôn để huynh vô duyên vô cớ gánh tội thay. Muội không gả cho loại người như vậy! Nếu bắt ép, muội thà đi chết còn hơn!” Hoa Sở Sở kiên quyết nói. “Mưu ca ca, chẳng lẽ huynh muốn thấy muội chết sao?” Nàng ngửa đầu, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, trong ánh mắt vô tội ủy khuất nhanh chóng lóe qua một tia giảo hoạt, như thể quyết tâm ăn chắc. Từ góc độ của nàng, vừa vặn có thể nhìn thấy cằm của hắn dưới đấu lạp. Đường nét ôn nhu mịn màng, thêm vài phần sắc nét, nhưng lại vừa đủ tiêu chuẩn mỹ nhân, giống với hình ảnh trong trí nhớ như đúc. Nàng mở lớn hai mắt, chợt giác ngộ, thì ra làm thế này là có thể thấy hắn rồi? Không biết hiện tại Mưu ca ca trông như thế nào nhỉ? Chuyển chuyển thân dưới, nàng lại ngẩng mặt lên, tranh thủ thừa dịp hắn không chú ý mà lén coi. Trên cái cằm ôn nhu là đôi môi mỏng, mím chặt thành một đường thẳng, khóe môi nhếch lên một cách tự nhiên, mang theo vẻ đẹp gợi cảm khác lạ. Từ khi còn bé, nàng đã cực kỳ hâm mộ ngũ quan ấy, rõ ràng là bé trai, tại sao so với bé gái mà còn tinh xảo hơn? Cho nên, lúc ấy, nàng rất thích khi dễ, bắt hắn mặc trang phục nữ, giả thành một bé gái. Đã qua nhiều năm rồi, bây giờ huynh ấy có còn “nghiêng nước nghiêng thành” như trước nữa không nhỉ? (TND: Đáp án hẳn là còn hơn trước ý chứ =]]) “Á!” Đang định tiếp tục nhìn lên trên, trên trán đột nhiên nhiều thêm một ngón tay đẩy nàng ra một cách vô tình. Hỏng! Bị phát hiện rồi! Hoa Sở Sở nghịch ngợm lè lưỡi, ảo não vì vừa rồi chưa kịp nhìn nhiều chút, hiện giờ thì hay rồi, hết cả xem. Nàng giơ tay ôm trán, chu môi oán giận: “Nóng nảy gì chứ? Người ta có chê cười bộ dáng của huynh đâu!” Dưới đấu lạp, một đạo ngoan trừng bắn tới. Từ nhỏ đến lớn, chính nàng một mực chê cười hắn đấy thôi, giờ còn dám vô sỉ phủ nhận? Hoa Sở Sở cười hắc hắc, giơ tay gạt nước mắt, cắn môi: “Mưu ca ca, rốt cuộc huynh định làm thế nào? Huynh muốn tới Liên Minh Thích Khách với sát thủ đại thúc, đúng không?” Độc Cô Mưu nhìn nàng vừa khóc vừa cười, bất đắc dĩ lắc đầu, nàng như vậy, sao hắn có thể yên tâm bỏ lại một mình được đây? “Vị tiền bối kia có thể dạy ta rất nhiều, cũng biết người đó đang cho ta cơ hội để học tập, không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.” “Cho nên, huynh đi sao?” Tâm tình Hoa Sở Sở lại trầm xuống, nhưng rất nhanh, ánh mắt nàng lại trong suốt sáng ngời, “Hay muội cũng đi cùng? Sát thủ đại thúc chắc không phản đối đâu, muội với ông ấy chơi rất là thân!” Lại còn chơi thân! Từ đầu tới đuôi chỉ có một mình nàng hoạt động mồm mép, đối phương không hé một lời, quả là khảo nghiệm lực nhẫn nại của nhau. Ông sát thủ đại thúc ở phương xa đang đi đường, đột nhiên run rẩy cả người, sao tự nhiên trời trở lạnh thế nhỉ? Độc Cô Mưu hoài nghi đưa mắt nhìn nàng. Lời này nghe kiểu gì cũng thấy không tin nổi. “Tốt rồi, huynh đưa muội đi cùng nhé! Bảo đảm muội sẽ biết điều một chút, tuyệt đối không thêm việc cho huynh đâu mà!” Hoa Sở Sở thi triển tuyệt chiêu, ôm tay hắn làm nũng. Độc Cô Mưu âm thầm thở dài, không có biện pháp ép nàng: “Chuyện ta làm đều cần ăn ngủ ngoài trời rất lâu, muội chịu không nổi .” “Không đâu! Năng lực sinh tồn của muội rất là lớn, gió táp mưa sa cũng không thể làm khó được.” Hoa Sở Sở quyết đoán lắc đầu. “Ta sẽ giết rất nhiều người.” Độc Cô Mưu nói. “Muội giúp huynh giết! Nếu cần mỹ nhân kế hoặc là mồi nhử, ta cũng có thể đảm nhiệm.” Hoa Sở Sở lộ ra thần sắc hưng phấn, tưởng tượng kiếp sống sát thủ, thú vị quá đi! “. . . . . .” Độc Cô Mưu hết chỗ nói nổi, nghề sát thủ làm gì dễ dàng như nàng tưởng tượng chứ. “Cứ quyết định như vậy! Bất kể huynh đi đâu, muội đều theo tới đó. Nếu huynh dám quăng, muội lập tức nhảy sông tự vẫn, chết cho huynh xem!” Hoa Sở Sở đắc ý, đoán chừng hắn chắc chắn sẽ không để nàng chết. “. . . . . .” Độc Cô Mưu hoàn toàn yên lặng, nhìn vẻ mặt tinh quái trước mặt, vừa thấy bất đắc dĩ, đáy lòng đồng thời dâng lên cảm giác ấm áp. Nếu cõi đời này có người nguyện ý vì ngươi mà liều lĩnh, toàn tâm toàn ý theo đuổi như vậy, ngươi phải trân trọng cho tốt, nếu không, một ngày nào đó nhất định ngươi sẽ phải hối hận. Hắn không muốn hối hận, cho nên, hắn thuận theo. Một đêm triền miên. Tỉnh lại, phát hiện mình giống như con thỏ nhỏ ngoan ngoãn tựa vào khuỷu tay Long Thiên Tuyệt nằm, trong khi hắn đã mở to đôi mắt mê người, ôn nhu mà tham lam nhìn nàng từ lâu. “Tỉnh rồi à?” Thanh âm từ tính trầm thấp vang lên, mỗi lần đều làm nàng say mê. Khẽ nghiêng người, đổi lại tư thế tốt nhất, thoải mái chui vào trong ngực hắn, Vân Khê có chút không nỡ rời đi. Song thực tế luôn tàn khốc, nàng phải đi từ sáng sớm. Siết chặt hông hắn, Vân Khê thấp giọng nói: “Tối qua ta đã hẹn người của Vân tộc rồi, sáng nay sẽ cùng ca ca theo bọn họ trở về Vân tộc. Lần này từ biệt, chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại nhau, chàng phải chiếu cố cho mình cẩn thận, chớ để quá mệt nhọc. Tru Tiên đan ta đưa, chàng nhớ tùy thân mang theo, nhỡ có gặp cái gì bất trắc. . . . . . Phi phi phi, chẳng có gì bất trắc hết! Đáp ứng ta, nhất định phải thật tốt, không được bị thương một sợi tóc nào hết.” Long Thiên Tuyệt cũng không bất ngờ mấy. Hôm qua thấy huynh muội bọn họ tới cuộc hẹn, hắn cũng đã đoán được, chỉ không ngờ phải đi gấp như vậy. Tay dùng sức, ôm cả người nàng vào lòng, hắn thở dài nói: “Sao lại vội như vậy? Không thể kéo dài thêm mấy ngày sao? Những gì nàng vừa nói, cũng chính là những điều ta muốn nói, nhất định phải chiếu cố bản thân cho tốt, nếu kẻ nào trong Vân tộc dám đả thương nàng, ta dù có liều mạng cũng phải hủy cả Vân tộc!” Vân Khê nhắm mắt, nghe lời hắn nói mà mỉm cười ngọt ngào. Hắn tiếp tục: “Khê Nhi, nàng chờ ta. Không lâu sau, ta nhất định có thể làm cho Lăng Thiên Cung uy chấn Long Tường đại lục, cho dù trong thời gian ngắn chưa thể đấu đá với thế lực của Vân tộc, nhưng tuyệt đối có thể làm núi dựa cho nàng, nhất định bắt Vân tộc phải kiêng kỵ, không dám thương tổn nàng. Nếu ngay cả nữ nhân của mình ta cũng không bảo vệ được, Long Thiên Tuyệt ta đây không có mặt mũi để đặt chân trong trời đất nữa!” Hắn rất để ý, để ý mình có đủ năng lực bảo vệ thê nhi cho tốt hay không, cho nên hắn lựa chọn nhẫn nại, lựa chọn nỗi khổ vợ con chia lìa trong ngắn ngủi. Bởi vì hắn biết, không thể ngăn cản Vân Khê trở về Vân tộc, Cũng biết rằng, sức mạnh của mình bây giờ mà nói, với một Vân tộc khổng lồ, bé nhỏ không đáng kể đến cỡ nào. Cho nên hắn quyết định lối tắt khác, một mình phấn đấu, dựng xây sự nghiệp đến kinh thiên động địa, trở thành bức tường che chở cho nàng, để nàng có thể dựa dẫm. “Được, ta chờ chàng! Ta chờ ngày chàng trở thành núi dựa kiên cố nhất, để ta có thể tung hoành khắp Long Tường đại lục!” Vân Khê ngẩng đầu cười, hôn lên môi mỏng khêu gợi của hắn. Nàng tin rằng, chỉ cần hắn muốn thì nhất định có thể làm được, trong đầu nàng phảng phất hiện lên một bóng dáng nam tử cao lớn thần bí mà cường đại ngày đầu gặp gỡ, giơ tay nhấc chân, đoạt quyền sinh sát, như quân chủ xuất hiện. . . . . . Đấy mới là phong thái chân chính của hắn! “Khê Nhi, ta không nỡ để nàng. . . . . .” Hắn chưa dứt lời, môi đã chìm vào một loại nụ hôn nóng bỏng, hạ xuống, rời đi, lại hạ xuống, rời đi, sau lại hạ xuống, ngày càng dài hơn, quyến luyến và triền miên đến vô tận. Rốt cuộc cũng không còn biết ai chủ động nữa, từng nụ hôn nhiệt liệt cướp đi tất cả khí lực trên người Vân Khê, tư vị trầm luân ăn vào cốt tủy làm cho trái tim nàng cuồng loạn. Bọn họ đã sớm là vợ chồng, là người thân mật nhất trần đời của nhau, nhưng mỗi một lần da thịt tiếp xúc, rung động và hồi hộp đều như lần đầu tiên. Nụ hôn của hắn kịch liệt như muốn cắn nuốt lấy nàng. Cánh tay, môi lưỡi, nhịp đập con tim của hai người, tất cả đều cùng dây dưa chung một chỗ, không cách nào phân ra. Sau bữa điểm tâm, Vân Khê từ biệt mọi người. Một chuyến Vân tộc này, không nên đi nhiều người, trừ Thượng Quan Như Nhi và thầy trò Côn Luân lão giả năm người mãnh liệt yêu cầu đi theo, những người khác đều ở lại. Thượng Quan Như Nhi là người Vân Khê nhờ cậy chiếu cố hai đứa bé, mà Côn Luân lão giả là vì cái ước định ban đầu kia. . . . . . “Song Nhi, sau khi ta đi, con phải chuyên cần luyện võ, không được lười biếng. Muốn về Thiên Long thành hay ở đây, tự con quyết định.” Vân Khê lâm biệt dặn dò. “Song Nhi ở lại nhé, cùng Thiên Thần bồi bá mẫu nhiều một chút. Mà nơi này, con vẫn có thể chuyên cần luyện công, còn có thể để ông ngoại chỉ điểm cho một hai.” Hiên Viên Túc Nhã ôn hòa cười, bà đã biết chuyện Bách Lí Song và tiểu nhi tử nhà mình. Nếu đã không thể lưu lại vợ chồng con lớn, vậy nhất định phải giữ được tiểu nhi tử cùng con dâu nhỏ tương lai. Bách Lí Song lộ vẻ vui mừng, nhìn một chút, lại xem Thiên Thần một lần, cuối cùng gật đầu: “Được ạ, con lưu lại với bá mẫu.” Hiên Viên gia chủ và Hiên Viên Túc Nhã định khuyên Vân Khê để hai huynh muội Tiểu Mặc lại cho bọn họ chiếu cố thì bị Vân Khê cự tuyệt, nàng không nỡ chia lìa cùng hai con. Không có Thiên Tuyệt bên người rồi nên nàng tuyệt đối không rời xa Tiểu Mặc và Tiểu Nguyệt Nha được nữa. Những người còn lại, hoặc là trở về học viện Vạn Hoàng, hoặc là đi theo Long Thiên Tuyệt, tóm lại là đều có hướng đi của bản thân. Trong đó, Vân Thần Thụ theo an bài của Vân Khê, đi theo mọi người về học viện Vạn Hoàng, một là vì sự an toàn của hắn, hai là không muốn lãng phí thiên phú luyện đan kia. Về phần Độc Cô Mưu và Hoa Sở Sở, quyết định tới Liên Minh Thích Khách với chữ Thiên Nhất Hào của bọn họ làm cho mọi người vô cùng ngạc nhiên. Dùng xong bữa sáng, huynh muội Vân Khê liền rời khỏi gia tộc Hiên Viên, đến địa điểm hẹn gặp bên ngoài Đan Minh ngoài. Năm thầy trò Côn Luân lão giả tạm thời cư trú tạm trong Ngọa Long Cư, tránh để Vân tộc phát hiện hành tung bọn họ, rước lấy phiền toái không cần thiết. Long Thiên Tuyệt hộ tống Vân Khê đến tận cửa thành, ánh mắt như dính vào người nàng, một chút cũng không nỡ dịch chuyển. “Đã đến rồi á? Sao lại nhanh như vậy?” Chân mày xinh đẹp nhíu lại, oán khí nồng đậm, theo như ý tứ của hắn, hẳn là tiễn cả ngày, qua một đêm, sáng mai lại tiếp tục tiễn. . . . . . Vân Khê mím môi cười: “Được rồi, chàng mau trở về đi.” Bên kia, đội ngũ cao thủ Vân tộc, lấy bốn vị đại nhân cầm đầu, đã chờ chực đã lâu, cùng đồng hành còn có ba vị Tiểu Lạt ma. Lúc này, bọn họ đều quay về nhìn hai vợ chồng. Vân Khê cho dù mặt dày muốn chết thì cũng không muốn để người khác xem cuộc vui miễn phí. Vân Trung Thiên nhàn nhạt cười, đứng bên hai người, không muốn thúc giục, cũng không nguyện quấy rầy. “Nàng tự chiếu cố mình cho tốt.” Long Thiên Tuyệt vuốt ve hai má nàng, động tác mềm nhẹ giống như đang nâng niu lụa mỏng. Song đồng đen nhánh lóe sáng, tràn đầy ma lực, cuốn nàng chìm sâu vào màu đen khôn cùng ấy. Vân Khê nhìn hắn, chợt thất thần trong nháy mắt. “Chàng cũng phải chiếu cố bản thân thật tốt nhé.” Nàng đột nhiên có chút suy nghĩ muốn đổi ý, biết đâu bọn họ không nhất định phải tách ra thì sao, nhưng mà. . . . . . Nàng cười nhẹ, tự dập tắt ý tưởng đó của mình, tiền đồ hung hiểm khó lường, cần gì phải kéo hắn tới mạo hiểm chứ? “Phải nhớ ta đấy.” Nàng cong môi khẽ cười. “Hiện tại ta đã bắt đầu nhớ nàng mất rồi. . . . . .” Thanh âm hắn ngập sương mù, cúi đầu nhẹ nhàng hôn nàng. Mới đầu chỉ khẽ chạm, tựa như màn sương sớm phủ trên mặt hồ, nhẹ nhàng, quyến luyến, chỉ là một nụ hôn ly biệt. Chỉ là, tư vị ngọt ngào kia dụ hoặc hắn thật sâu, ăn ngon đã quen mồm, hắn càng hôn càng sâu. Bờ môi ngày càng nhiệt tình, hô hấp ngày càng nóng bỏng. Cuộc sống từ nay về sau, chẳng biết bản thân không thể thưởng thức tư vị tuyệt đẹp này bao lâu, hắn trở nên càng thêm tham lam. Nụ hôn này tràn đầy hơi thở cuồng nhiệt, hắn ôm chặt nàng, ấn thân thể mềm mại ấm áp ấy sát vào trên người. Dường như có gì đó đang thiêu đốt trong máu . . . . . . “Khụ khụ, khụ khụ!” Đám người Hồng Liên rốt cục không nhịn được, ho khan mấy tiếng để nhắc nhở, tuy nói đều là người từng trải, trong nhà cũng có ba bốn ông chồng, nhìn quen không trách, nhưng nào có ai to gan như hai người này được, ban ngày ban mặt, trước mắt bao người, lại dám nhu tình mật ý, vành tai tóc mai chạm nhau như vậy . Làm người ta muốn hóa đá a. “Vân Khê, phải đi rồi!” Hồng Liên đại nhân nghiêm giọng nói. “Lão yêu bà!” Long Thiên Tuyệt khẽ nguyền rủa, đành phải rời môi khỏi nàng. “Sớm muộn gì ta cũng giải quyết bà ta thôi!” Vân Khê khẽ cười, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được mà nói. “Mau đi đi!” Ngón tay ve vuốt trên môi nàng mấy cái, ánh mắt triền miên, tựa như có thể tạo thành từng sợi tơ ràng buộc. Hắn vươn tới cầm tay nàng, vuốt ve chiếc nhẫn trữ vật được đeo trên đó, hạ giọng, nói về phía chiếc nhẫn, “Tiểu Mặc, Tiểu Nguyệt Nha, hai đứa phải ngoan ngoãn, nghe lời mẫu thân. Phụ thân sẽ tới đón mọi người nhanh thôi.” Tiểu Mặc nằm bên cửa sổ Ngọa Long Cư, lặng yên gật đầu. Bên cạnh còn có Tiểu Bạch bỏ nhà lang thang, cùng hắn đi Vân tộc mà không chịu trở lại Long Vương cốc. Long Thiên Tuyệt thu hồi tầm mắt, nhìn sang Vân Trung Thiên. “Vân huynh, Khê Nhi xin nhờ cậy huynh.” Sau nhiều lần giao tiếp, Long Thiên Tuyệt đã nhận định Vân Trung Thiên là người đáng tin cậy, cho nên rất yên tâm phó thác lại Khê Nhi. Vân Trung Thiên tươi cười vuốt cằm, tao nhã vô tận. Do Hồng Liên liên tục thúc giục, hai vợ chồng rốt cục chầm chậm chia tay. “Chúng ta đi nhanh thôi! Đến thành sau, hội hợp với Mặc Liên đại nhân rồi cùng trở về Vân tộc.” Hồng Liên nói. Mặc Liên đại nhân? Thì ra lần này người Vân tộc ra ngoài làm việc không chỉ có mấy người này. “Vân di.” Một thanh âm khả ái đột nhiên chen vào, nguyên lai là nhóm ba người Tiểu Ban đi lên phía trước chào hỏi. Tiểu Ban không nghĩ tới nàng sẽ đồng hành cùng bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui sướng. “Tiểu Ban, mấy ngày qua không có thời gian đến thăm, mấy người vẫn khỏe chứ?” Vân Khê sờ sờ đầu nhỏ của hắn, vẫn muốn cho hắn và Tiểu Mặc làm quen nhau, nhưng lại nhớ ra không thể để Vân tộc biết nàng đưa con đi cùng, cho nên đành tạm thời từ bỏ ý nghĩ. “Ồ, Phật quang trên người sao lại cường thịnh thêm nữa rồi?” Tiểu Ban ngoài ý muốn phát hiện. “À. . . . . .” Trong lòng Vân Khê lộp bộp trầm xuống, biết đó là do Xá Lợi Châu ở chỗ Tiểu Nguyệt Nha, mà nàng lại đưa Tiểu Nguyệt Nha đeo thế này, Phật quang mới dời lên thân nàng. “Chẳng lẽ là vì Vân di luyện chế ra Tru Tiên đan, cứu ba mạng người, công đức tích lũy vô lượng?” Tiểu Ban nghi ngờ suy tư, Vân Khê không muốn nói dối, nếu chính cậu đã có đáp án, nàng cũng lẳng lặng thuận theo. “Thời gian không còn sớm nữa, mau lên đường nào.” Vân Khê dắt tay nhỏ, cùng cậu sóng vai đồng hành. Hai thầy trò đại sư Phương Tây đi sát phía sau. Vân Trung Thiên tới cạnh Vân Khê, hạ giọng trao đổi cùng nàng: “Muội có thể nghe hiểu lời của cao tăng Phạm Âm tự à? Học được từ đâu vậy?” “Ở quê hương muội, rất nhiều người đều hiểu tiếng nói của họ, cũng chẳng có gì ly kỳ cả. Nếu ca ca muốn học, muội có thể dạy huynh.” Vân Khê nói. “Thì ra là như vậy. Nếu có thời gian thì chỉ cho ta.” “Rất sẵn lòng.” Hai huynh muội nhìn nhau cười. Lộ trình một ngày đường, bọn họ đã tới thành trì khác gần Đan Minh. Trời đã vào đêm, đoàn người đặt chân tại một khách sạn, định ở tạm đây một đêm, đến ngày mai gặp Mặc Liên đại nhân thì trở về Vân tộc với nhau luôn. Vân Khê từ chỗ Vân Trung Thiên mà biết, vị Mặc Liên đại nhân trong truyền thuyết này là người đứng đầu mười hai Liên sứ của Vân Huyễn điện (mấy vị Hồng Liên, Hoàng Liên, Thanh Liên… cũng là các Liên sứ), thân phận địa vị đều trên đám người Hồng Liên, cho nên bọn họ mới phải cung kính tiếp đón như vậy. “Khê Nhi, đây là chìa khóa phòng. Muội ở phòng chữ thiên số năm, ta ở chữ nhân số năm, ngay lầu dưới muội, có chuyện gì thì tới tìm ta.” Vân Trung Thiên đưa một cái chìa khóa cho Vân Khê, hiển nhiên Hồng Liên cũng không tính thuê cho hai huynh muội, hết thảy đều phải tự lo liệu. Phòng chữ Thiên vốn đã không nhiều, đoàn bọn họ dẫn đầu chiếm trước, sau đó chỉ dư lại có một gian. Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, tất cả phòng chữ Địa cũng đầy kín, còn lại mỗi phòng chữ Nhân là trống . “Ca ca, vậy thì huynh ở trên đi, muội nghỉ chỗ nào cũng được mà.” Vân Khê đổi lại chìa khóa. Ca ca là nhân trung long phượng, sao có thể ở phòng chữ Nhân được chứ? Ai cũng biết phòng khách sạn chia làm ba loại: thiên, địa, nhân. Phòng chữ Thiên dành cho người có tiền tài, tựa như phiên bản cổ đại của ‘phòng tổng thống’, phòng chữ Địa coi như là phiên bản cổ đại của ‘phòng thương nhân’, mà phòng chữ Nhân, chính là của giới bình dân, buôn bán nhỏ lẻ, dạng khách nhân gì đều có, vật dụng và phương tiện không nghĩ cũng có thể biết. “Vậy sao được? Sao ta có thể để muội ở phòng kém được chứ?” Vân Trung Thiên lập tức đổi lại, đẩy nàng lên lầu, “Cứ quyết định như vậy đi, mau về ngủ, sáng mai còn phải lên đường.” Vân Khê không lay chuyển được, đành để hắn xô đẩy, đi lên lầu trên. “Sư huynh? Sư huynh đâu rồi?” Trên hành lang, có một giọng nữ cất lên. Vân Khê đi tới phòng chữ Thiên cùng tầng lầu, chạm mặt với hai cô gái, rồi lướt qua nhau. Cũng là người Vân tộc. Cũng cùng đường với bọn họ. “Sư huynh rốt cuộc đi đâu rồi? Trong phòng căn bản không có người. Chẳng lẽ ra ngoài à?” “Đã trễ thế này, huynh ấy có thể đi nơi nào?” “Aiz, ngày mai sẽ phải trở về Vân tộc rồi, tối nay là cơ hội cuối cùng để thân thiết với sư huynh đấy, chứ đến khi về lại Vân tộc, không biết có bao nhiêu ánh mắt ngó chừng sư huynh đâu.” “Có ai nói không phải đâu? Nghe nói, Cung chủ định đợi khi sư huynh đến hai mươi bốn tuổi sẽ cho chọn lựa thê thiếp. Thời gian cũng không nhiều nữa, nếu chúng ta bỏ lỡ cơ hội tốt, khó có ngày nổi danh được. Phải biết sư huynh là tiểu nhi tử Cung chủ sủng ái nhất đấy nhé, ai có thể thành thân với huynh ấy, tiền đồ ngày sau quả là vô hạn.” “Nghe đồn rằng, có mấy vị Liên sứ khác cũng đang cho đồ đệ tiếp cận sư huynh. Theo ta thấy, suy nghĩ sâu xa một chút, các nàng hẳn là nhìn trúng cơ hội tranh cử Thánh nữ lần này rồi, có thể thân thiết với sư huynh, cũng là cách vị trí Thánh nữ không xa nữa. May là chúng ta là đồng môn, gần quan được ban lộc. . . . . .” Giọng hai nữ tử càng ngày càng xa, từ từ trở nên mơ hồ. Vân Khê cười nhẹ, vì tranh cử Thánh nữ, mọi người đều không nắm chắc được nên đủ mọi chiêu số đều làm ra. Vị sư huynh kia cũng thật xui xẻo, thành đá đặt chân của đám người muốn vươn lên đỉnh quyền lực. Tìm được phòng số năm. Két. . . . . . Cửa phòng bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng. Không khóa à? Vân Khê ngạc nhiên, chẳng lẽ tiểu nhị quên khóa cửa? Cất bước đi vào gian phòng, xoay người đóng cửa lại. Lúc này, động tĩnh khác từ bên trong truyền ra, giống như có người xoay người than nhẹ. Nàng nhìn kỹ lại, trong đêm tối lờ mờ, có một bóng dáng ngọa nguậy, như là có người nằm ở trên giường của nàng vậy. Không đỡ nổi! Lại có tiểu tặc? Lá gan lớn thật đấy! Phòng chữ Thiên của mình, bản thân còn chưa hưởng thụ, tiểu tặc đã nhanh chân đến trước? Hừ hừ, muốn ngủ phải không? Vậy để ngươi ngủ cho đã đây! “Thuật Đóng băng!” Một luồng hàn khí từ đầu ngón tay của nàng tuôn ra, đánh thẳng về phía người đang nằm. Người nọ coi như có tính cảnh giác cao, phát hiện hàn khí đánh tới, vội vàng nhảy lên tránh. Thời gian, ở một khắc hắn nhảy lên kia, dừng lại. Tốc độ phản ứng đúng là rất nhanh, đáng tiếc còn lâu mới bằng tốc độ đóng băng của nàng. Nếu hắn cứ nằm yên ổn như hồi nãy thì cũng không có chuyện gì, đằng này lại đi nhảy lên, thân thể nghiêng một góc sáu mươi độ, chân trái đạp đất, chân phải còn trên không trung, hai tay giơ cao khỏi đỉnh đầu, thành ra cả người bị đóng băng thành một tư thế vô cùng quỷ dị. Vân Khê thấy đối phương đã bị chế trụ, chậm rãi đánh lửa, đốt cây nến trên bàn. Khi ánh sáng tràn đầy, trước mắt Vân Khê xuất hiện một tượng đá hình thể tức cười, tay giơ cao, chân vắt nghiêng, động tác có độ khó cao như thế, đổi lại bọn ta chưa chắc đã làm nổi. Nàng không nhịn được chợt cười. Xem ra mình rất có thiên phú nghệ thuật đấy chứ. Thử hỏi có bao người chế tác được ra tượng đá sinh động tức cười như thế chứ? Ở phía tượng đá, ánh mắt hung ác bắn tới phía nàng. Người vô tội nhất ở đây, không phải Vân Trung Thịnh không được. Hắn nào có người nào đâu cơ chứ, chỉ trốn mấy sư muội phiền phức bên ngoài, lại thấy có phòng trống nên phòng ngủ một cái mà thôi, vì cớ gì mà phải nhận đãi ngộ như này? Còn nữa, ai có thể nói cho hắn biết, nữ nhân cười đến khoa trương trước mắt này, rốt cuộc là ai? Hắn thật sự muốn xé nát người nàng ra, hai mươi ba năm trên đời, hắn chưa từng chịu thiệt thòi như vậy! “Trừng ta đủ chưa? Có tật giật mình à? Ngươi hôm nay may mắn gặp được ta, nếu đổi thành người khác, mạng nhỏ nhà ngươi đã mất lâu rồi.” Vân Khê đi lên trước, đưa tay dò xét dò nhiệt độ tượng đá một chút rồi lập tức rụt về, lạnh thật. Không được, nàng phải chuyển tượng đá ra ngoài, bằng không cứ để một tảng băng trong phòng thế này, chẳng nhẽ nàng không chết rét? “Đây là trừng phạt nho nhỏ cho ngươi. Nhớ lấy, sau này đừng làm mấy trò trộm cắp nữa.” Vân Khê cầm một sợi thừng cột vào eo tượng, sau đó kéo thằng, ném ra khỏi cửa phòng. . . . . . “Nữ nhân chết tiệt, ta muốn giết ngươi!” Vân Trung Thịnh hò hét dưới đáy lòng, gân xanh nổi lên trên trán, đáng tiếc là cách một tầng băng thật dày, nàng sẽ không nhìn ra. Mà hắn tin là, cho dù nhìn ra, nàng cũng tuyệt đối không để ý tới. Nàng chính là khắc tinh của hắn mà! Là ác ma! Vân Khê kéo hắn tới giữa sân, ngửa đầu nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, cảm thấy không khí nơi này không tệ, tăng thêm một pho tượng đá, cảnh sân cũng đẹp thêm không ít. Nàng di chuyển một chút, cho đến khi tìm được vị trí tốt nhất mới hài lòng gật đầu: “Được rồi, chỗ này rất thích hợp, ngươi đứng đây hấp thu tinh hoa trăng sao đi, hưởng thụ thật tốt nhé, ngủ ngon!” Ác ma! Nàng tuyệt đối là khắc tinh của hắn, là ác ma! Đường đường công tử Vân Huyễn điện lại luân lạc tới tình cảnh phải làm một pho tượng, trang điểm cho cảnh sân, đáng sợ hơn chính là, đến sáng mai, mọi người tỉnh lại mà nhìn thấy, mặt mũi của hắn biết vứt đi đâu? “Thả! Thả!” Tiếng gào thét chìm ngập dưới tầng băng thật dày, hét vỡ cổ họng cũng không có ai nghe. Nữ nhân vẫy vẫy tay, xoay người rời đi. Ánh mắt hắn như mũi tên, hung hăng xuyên thấu tầng băng bắn lên lưng nàng, chỉ tiếc là không có chút uy lực nào cả. Một đêm mộng đẹp. Lúc bình minh, ngoài cửa truyền đến tiếng ầm ỹ làm Vân Khê bừng tỉnh. Nàng duỗi lưng một cái, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ là một tiểu tặc thôi, dạy dỗ một chút cũng không quá. Xoay người, tiếp tục ngủ. Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói. “Sư huynh, rốt cuộc là người nào biến huynh thành như vậy chứ? Huynh đừng vội, muội lập tức cho người đi đun nước nóng.” “Nước nóng cũng vô dụng, hay đi mời sư phụ đến đây đi, băng này có chút kỳ quái, không giống thứ tầm thường đâu.” . . . . . . “Người nào? Rốt cuộc người nào làm?” “Thịnh Nhi, đừng vội, sư phụ sẽ lập tức cứu con.” . . . . . . “Mặc Liên đại nhân, đã xảy ra chuyện gì? Đây. . . . . . Đây không phải là Tiểu công tử sao? Sao cậu ấy lại. . .?” “Là Vân Khê, nhất định là Vân Khê làm!” “Vân Trung Thiên, còn không mau đi tìm Vân Khê đến đây?” . . . . . . A, lại là Vân tộc? Người Vân tộc thì sao? Chẳng lẽ người Vân tộc là có thể tùy tiện lẻn vào phòng của nàng? Vân Khê mặc kệ, xem bọn hắn có thể làm gì nàng. Không lâu sau, ngoài cửa phòng có người tới gần, tiếng gõ cửa vang lên: “Khê Nhi, là ta, muội đã tỉnh chưa?” Là giọng Vân Trung Thiên. “Ca ca, vào đi.” Vân Khê đáp. Vân Trung Thiên đẩy cửa vào, thấy nàng vẫn chui trong chăn, không biết đang suy nghĩ điều gì, hắn bỗng cười khẽ: “Muội giỏi gây họa thật đấy, còn chưa tới Vân tộc đã có thể đắc tội với tiểu nhi tử Cung chủ thương yêu nhất rồi. Vậy mà còn ngủ yên được như vậy?” “Hắn là tiểu nhi tử của Cung chủ à?” Vân Khê khẽ nhướng mày, chợt nhớ tới, hình như mình đã nghe Vân Yến Châu nhắc tới người này, nàng vô tư ngáp một cái, “Mặc kệ! Là hắn thất lễ trước, tự ý vào phòng muội nên muội chỉ dạy dỗ hắn chút thôi. Mà cho dù không đắc tội, Cung chủ cũng sẽ không yêu thích muội nửa phần, cần gì phải đi a dua nịnh hót chứ?” Vân Trung Thiên ngồi bên giường, chầm chậm nói: “Lời tuy như thế, nhưng bớt đắc tội một người thì ít đi một phần phiền toái. Tính tình Vân Trung Thịnh tương đối cổ quái, âm tình bất định, lại thù dài, hôm nay muội làm hắn mất mặt trước mọi người, ngày khác nhất định hắn sẽ tìm cơ hội trả thù.” “Hắn có bản lĩnh thì cứ việc, chẳng lẽ muội còn sợ hắn sao?” Vân Khê tự tin nhướng mày, tuy không phải là nàng cố ý bịa đặt, nhưng nếu chuyện đã xảy ra, nàng cũng chẳng có gì để hối hận cả. Vân Trung Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, cười khẽ. Lúc này, ngoài cửa phòng có thêm mấy tiếng chân đến, đại khái là đứng ngoài chờ mãi vẫn không thấy ai ra, đành tự mình đến bắt bớ. “Ta đi chặn người, muội mau mặc quần áo rời giường đi.” Vân Trung Thiên cất bước đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, ngăn tất cả ở bên ngoài. “Vân Khê, ngươi mau ra đây giải Thuật Đóng băng cho Tiểu công tử! Ta biết là ngươi làm!” “Vân Khê, lá gan của ngươi quá lớn rồi đấy, dám thi triển Thuật Đóng băng với Tiểu công tử sao? Ngươi có biết thân phận Tiểu công tử là gì hay không? Đó là người mà ngươi có thể đắc tội chắc?” “Nói với cô ta làm cái gì? Dám đắc tội sư huynh, phải cho cô ta chết ngàn lần.” “Vân Trung Thiên, ngươi tránh ra! Nếu không đừng trách ta không khách khí!” “. . . . . .” Ngoài cửa phòng các loại thanh âm hỗn độn hỗn hợp lại một chỗ, có Hồng Liên, có Thanh Liên, Hoàng Liên, Lam Liên, còn có cả tiếng hai tiểu sư muội chửi bậy, như hàng tôm hàng cá ngoài chợ. Nếu không có Vân Trung Thiên ngăn cửa, có khi bọn họ đã xông cả vào rồi. Bên trong phòng, Vân Khê đành phải xuống giường, bắt đầu mặc đồ. Nếu không phải sợ ca ca khó xử, nàng mới mặc kệ họ. “Vân Trung Thiên, nếu ngươi không tránh ra, đừng trách chúng ta động thủ!” Một nữ đệ tử dưới trướng Mặc Liên đại nhân, Vân Di Di, trợn mắt rút kiếm hướng về phía Vân Trung Thiên. Vân Trung Thiên không thèm nhìn kiếm trong tay cô ta, chỉ cười đến vân đạm phong khinh: “Nếu cô có biện pháp giải trừ băng thuật, cứ việc giết ta.” Một câu nói, lập tức chặn cứng họng đối phương. Ngay cả sư phụ là Mặc Liên đại nhân cũng không thể giải, nàng làm sao có thể làm được cơ chứ? Nếu có thể thì đã không cần tới nơi này tìm người. “Muốn cho Vân Trung Thịnh bình an vô sự, các ngươi tốt nhất khách khí với Khê Nhi một chút, ta tuyệt đối không cho phép có người khi dễ hay nhục nhã muội muội của Vân Trung Thiên này, kể cả bằng ngôn ngữ.” Trên khuôn mặt thanh nhã anh tuấn chợt xuất hiện sự lãnh khốc, ánh mắt khiếp người, làm Vân Di Di cả kinh, bất giác cầm kiếm lùi lại một bước. Đại danh Vân Trung Thiên ở Vân tộc cơ hồ không người không biết, thực lực của hắn đương nhiên cũng không đùa được. Nếu đánh thật, chưa chắc nàng có thể chiếm tiện nghi của người ta. Đang do dự, cửa phòng bỗng mở ra. Vân Khê cất bước từ bên trong, miễn cưỡng ngáp một cái, ánh mắt lơ đãng quét qua mỗi người: “Các ngươi gấp cái gì? Chẳng phải là không được chuyện thôi sao? Có khi tiểu công tử của các người rất hưởng thụ cách hấp thụ linh khí này, căn bản không muốn ra ngoài ấy chứ.” “Vân Khê, đây không phải chuyện đùa! Ngươi mau giải băng cho Tiểu công tử ngay, trời lạnh như thế này, Tiểu công tử lại bị đóng băng một đêm, khong may ngã bệnh, Cung chủ trách tội xuống, ta và ngươi đều chịu không nổi!” Hồng Liên đại nhân nghiêm túc cảnh cáo nàng. “Ngươi đang uy hiếp ta?” Vân Khê híp mắt lại, hàn quang nổi lên. Hồng Liên còn muốn nói gì đó, lại bị Hoàng Liên kéo qua một bên. Hoàng Liên đại nhân mềm giọng khuyên can: “Vân Khê, đoạn đường này chúng ta còn phải đi cùng Mặc Liên đại nhân và Tiểu công tử nữa, mà oan gia nên giải không nên kết, giữa ngươi và Tiểu công tử chẳng qua chỉ là hiểu lầm nho nhỏ, không cần nháo loạn quá làm gì. Như thế này nhé, ngươi giải băng cho Tiểu công tử, chúng ta sẽ nói hộ cho ngươi trước mặt cậu ấy, hy vọng có thể xóa bỏ hiểu lầm, mọi người hòa thuận trở lại Vân tộc, ngươi thấy thế nào?” Vân Khê khẽ nhếch môi, không nói gì. Giải băng cho Vân Trung Thịnh cũng không khó khăn gì, chẳng qua là, nàng cực kỳ không thích thái độ mấy người này mà thôi. Vân Trung Thiên thấy tình thế không tồi, đám người Hoàng Liên đại nhân có thể hạ mình cầu hoà như thế cũng coi như hiếm có rồi, hắn mềm giọng khuyên Vân Khê: “Khê Nhi, đi giải băng cho Tiểu công tử đi, ta nghĩ, nhất định Tiểu công tử có nguyên nhân gì đó mới tự ý vào phòng của muội, không phải cố ý đâu.” “Được rồi, nể mặt ca ca, muội giải băng cho hắn vậy.” Hai huynh muội một vai phản diện một vai công chính, phối hợp trơn tru. Đi vào sân, một đám người vây quanh viện, cả khách sạn đều vọt tới xem náo nhiệt. Vân Khê nhìn vậy thì biết mình gây họa lớn, đổi lại là nàng, nếu bị nhiều người vây xem như vậy, nàng khẳng định không chịu được. Nàng phất tay một cái, chỉ huy cao thủ Vân tộc: “Còn không mau đưa công tử về phòng đi? Chẳng lẽ muốn để hắn tiếp tục bêu xấu?” Mọi người vội tìm cách giải băng cho Tiểu công tử mà quên mất điều này, Tiểu công tử là hạng người sĩ diện, rơi vào tình cảnh bị vây xem như xem khỉ thế này, hắn nhất định sẽ giận đến phát điên. Cũng may cách một tầng băng thật dày, nếu không phải người hiểu rõ, rất khó nhìn ra dung mạo của người bên trong. “Mau, mau đưa Tiểu công tử về.” Mặc Liên đại nhân ra lệnh một tiếng, mọi người ùa lên, cố hết sức đem tượng đá lên lầu trên. Vào phòng, Vân Khê đứng trước tượng đá, ngay mặt mọi người mà cất giọng nói: “Ta tuyên bố trước, sở dĩ hắn bị đóng băng là do đêm qua hắn một mình lẻn vào phòng ta, ý đồ bất chính. Bản thân ta là muốn tự bảo vệ danh tiết, cho nên mới xuất thủ. Đều là người văn minh, am tường đại nghĩa, hẳn là phân rõ thị phi. Về phần sau này các ngươi có trả đũa hay không, vậy hãy xem nhân cách mỗi người đi.” Ý của lời này, nếu bọn họ đến trả thù nàng, chính là bọn họ không có nhân cách? Ngươi giỏi lắm! Nói kiểu gì cũng chặn đường lui của người ta. “Lảm nhảm cái gì nữa? Còn không mau lên?” Vẻ mặt Mặc Liên đại nhân như muốn ăn thịt người, dám khi dễ học trò cưng của nàng? Cứ đợi đấy! Vân Khê hít một hơi thật sâu, hai tay vẽ tròn, họa ra thủ thế đặc thù, niệm thầm khẩu quyết, dưới cái nhìn soi mói của mọi người, chỉ thấy tay nàng đột nhiên dùng sức đánh về phía trước, một luồng lực lượng vô hình thuận thế bắn ra. Tách—— Trong nháy mắt, băng cứng vỡ ra, hóa thành từng mảnh vụn, từ từ rơi xuống. Hình dáng một gã nam tử từ từ hiện ra trước tầm mắt mọi người từ sau màn băng. Trên mặt hắn kết một tầng nước mỏng. Đầu tóc, lông mày đều trắng sương, cánh môi bị đông lạnh phát tím, sắc mặt trắng bệch, nhìn có chút chật vật, làm cho không người nào có thể không lưu một ấn tượng sâu sắc về dung mạo này của hắn. Rầm! Cùng rơi xuống với vài miếng vụn băng cuối cùng, trọng tâm thân thể chưa ổn, hắn cũng hung hăng ngã ra mặt đất. “GIẾT NGƯƠI ! TA MUỐN GIẾT NGƯƠI ——” Ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Vân Khê, run run la hét, chỉ khổ giờ phút này hắn căn bản không có khí lực đứng dậy, nếu không, hắn nhất định sẽ hung hăng đánh Vân Khê một trận, báo mối thù đóng băng này. “Ta vừa nói rõ chân tướng sự tình cho mọi người cả rồi. Vì bảo vệ danh tiết, cho nên mới xuất thủ với ngươi, ta là phòng vệ chính đáng a. Ai bảo ngươi ý đồ bất chính, đêm hôm lẻn vào phòng ta, muốn âm mưu chuyện gì chứ?” Vân Khê nhìn mọi người tiến lên đỡ hắn, nàng chỉ vô tội đứng nhún vai. “Ta nhổ vào! Ai thèm ý đồ bất chính với nhà ngươi?” Vân Trung Thịnh giận đến nỗi có đủ sức để nói hẳn một câu dài. “Ngươi không có ý đồ bất chính, vậy nằm trên giường ta làm cái gì?” Vân Khê tiếp tục vô tội chớp chớp mắt, cứ như từ đầu tới đuôi, người bị khi dễ là nàng vậy. “Ta. . . . . . Khụ khụ, khụ khụ. . . . . .” Hắn đột nhiên hít vào một hơi lạnh, lập tức không thở nổi. “Sư huynh, đừng nói chuyện vội, chúng ta đều tin tưởng huynh.” “Đúng, chúng ta tuyệt đối không tin huynh sẽ làm ra chuyện bất chính đâu.” Hai vị sư muội nói chưa dứt lời, chỉ vừa mở miệng như thế, Vân Trung Thịnh lại càng thêm tức giận. Nếu không phải đêm qua hắn tránh các nàng dây dưa, làm sao phải tìm phòng khác để ngủ?! Nói cho cùng, các nàng cũng không thể thoát khỏi liên quan tới chuyện này. Hắn đẩy hai người ra, giận dữ trừng Vân Khê, từng bước đi về phía nàng rống giận: “Cho dù ta thật sự có ý đồ bất chính, ngươi cũng không đóng băng như vậy chứ? Còn để ta ở trong sân đông lạnh một đêm, lòng của ngươi sao lại ác độc như vậy?” Hắn lớn tiếng gào thét, lảo đảo đưa tay, muốn tóm lấy nàng. Vân Trung Thiên nửa đường ngăn lại: “Thịnh sư đệ, Khê Nhi không phải cố ý, chẳng qua là hiểu lầm mà thôi, không bằng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không?” “Bị băng phong không phải là ngươi! Đương nhiên có thể ngồi đó nói mát!” Vân Trung Thịnh dùng sức vung người, thoát khỏi tay Vân Trung Thiên, hắn lui về phía sau một bước, cắn răng trừng Vân Khê một cái, “Chuyện này chưa xong đâu!” Nói xong, hắn xấu tính gầm thét với đám người khác: “Hiện tại, tất cả các ngươi, đều cút khỏi phòng cho ta! Ta không muốn gặp bất kỳ ai hết!” Vân Khê mặc kệ hắn, ôm tay Vân Trung Thiên đi ra ngoài: “Ca, chúng ta đi thôi! Bụng muội hơi đói rồi, đi ăn điểm tâm thôi.” Nghe nàng gọi Vân Trung Thiên, ánh mắt Vân Trung Thịnh đột nhiên lóe sáng: “Chờ đã! Ngươi là muội muội Vân Trung Thiên?” Không đợi Vân Khê trả lời, Vân Trung Thiên đã cất tiếng trước: “Thịnh sư đệ, trong lòng đệ khó chịu thì đổ về phía ta. Nếu đệ cứ tìm muội muội của ta mà phiền toái, ta nhất định sẽ không để yên đâu.” “Ngươi chính là Vân Khê? Chính là Luyện Đan Sư chế Tru Tiên đan à?” Vân Trung Thịnh lập tức khôi phục bình tĩnh, khí tràng cả người biến hóa, ánh mắt sáng ngời, như có điều suy nghĩ. Vân Khê âm thầm quan sát, trong thời gian ngắn mà có thể từ trong nổi giận lôi đình trở về lạnh lùng bình tĩnh, xem ra cũng không phải hạng công tử não phẳng, nếu người như vậy thật sự muốn trả thù, quả là mệt mỏi. “Ca, chúng ta đi thôi.” Sau khi hai huynh muội rời đi, Vân Trung Thịnh ôm hai cánh tay, cảm thụ lạnh lẽo trên người, lâm vào trầm tư. “Vân Khê. . . . . . Lại là nàng? Chẳng lẽ đây chính là Thuật Đóng băng trong truyền thuyết?” Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài một tiếng: “Tàn Hoa Bí Lục, quả nhiên lợi hại!