Trong hội trường, ba người hôn mê, Long Thiên Thần tỉnh lại đầu tiên. “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao ta lại nằm ở đây?” Long Thiên Thần có vẻ như không hề nhớ được mình đã hôn mê như thế nào, càng không biết chuyện gì đã xảy ra. “Thiên Thần, cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi, có thấy chỗ nào khó chịu trong người không?” Bách Lí Song canh giữ bên cạnh hắn, ân cần hỏi han. “Trong người?” Long Thiên Thần ngồi dậy, mở rộng tứ chi, chỉ cảm thấy tràn đầy sức mạnh, tinh lực dư thừa, “Huynh rất khỏe a, cứ như nhiều thêm một nhiệt luồng khí trong cơ thể thật vậy, nhiệt lượng không ngừng lan tỏa toàn thân, cảm giác cực kỳ thoải mái.” Tầm mắt vô tình xẹt qua cánh tay Bách Lí Song, thần sắc hơi đổi: “Song Nhi, tay muội làm sao đây? Kẻ nào làm muội bị thương đây? Nói cho huynh biết, huynh đi đánh hắn thay muội!” Bách Lí Song giật mình giấy tay ra sau lưng, hé miệng ngọt ngào cười: “Không có gì, tại người đến phá hoại đả thương một chút thôi, nhưng sư phụ đã đánh bay hắn ta, thay muội báo thù rồi.” “Coi như hắn ta chạy trốn mau! Huynh thoa chút thuốc cho muội, phải băng bó cẩn thận chứ.” Long Thiên Thần đứng dậy, kéo Bách Lí Song đi sang một bên tỉ mỉ xử lý vết thương. So với Long Thiên Thần, mọi người quan tâm tình trạng của Hiên Viên Túc Nhã hơn nhiều. Hiên Viên gia chủ, Long Thiên Trạch và Long Thiên Tuyệt đều quây quanh đợi bà thức tỉnh, nhưng thời gian chờ đợi càng ngày càng dài, bà vẫn chậm chạp không tỉnh. Ở một bên khác, Chiến Mộng Lý thành người thứ hai mở mắt. “Ca ca, hình như muội đã làm chuyện rất đáng sợ, muội có xúc phạm gì tới người khác không?” A Lý tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là lo về thời điểm mình mất ý thức có làm thương tổn người khác hay không. Trên dung nhan tinh khiết đơn thuần, đôi ánh mắt ấy làm lòng rung động, chọc người trìu mến, một thiếu nữ như vậy, ai nỡ nhẫn tâm báo chân tướng cho nàng ấy chứ? “Không có! Muội không làm gì cả, chỉ bất cẩn hôn mê thôi. A Lý thiện lương đến thế, làm sao thương tổn người khác được?” Chiến Thiên Dực thương yêu vuốt tóc muội muội, ôn nhu an ủi. “Ca ca, có thật không? Sao muội cảm thấy bất an lắm?” A Lý nhẹ xoa huyệt Thái Dương, chân mày nhăn nhăn. “A Lý, có thể do muội quá mệt mỏi nên mới suy nghĩ lung tung. Ta và ca ca muội đều có thể làm chứng, muội không làm bất cứ chuyện gì, chỉ hôn mê thôi. Chẳng lẽ lời Bách Lí tỷ tỷ nói mà muội cũng không tin?” Bách Lý Băng Tuyền ngồi xuống bên người Chiến Thiên Dực, nhẹ nắm tay A Lý, mỉm cười mềm giọng. A Lý nhìn thấy nàng ấy, nụ cười như cúc nở bừng trên gương mặt, vui mừng nói: “Đương nhiên tin tưởng Bách Lí tỷ tỷ rồi, không đúng, phải gọi là đại tẩu mới đúng.” “Tiểu nha đầu!” Bách Lý Băng Tuyền khẽ gắt nàng một tiếng, dung nhan băng lạnh có vệt ửng đỏ khả nghi. Vân Khê nhìn ba người bọn họ hòa hợp, không đành lòng quấy rầy, nàng cất bước đi tới chỗ Hiên Viên Túc Nhã, ngồi xuống bắt lấy tay bà, tinh tế xem mạch. “Khê Nhi, sao mẹ vẫn chưa tỉnh? Chẳng lẽ Tru Tiên đan không có tác dụng với bà à?” Long Thiên Tuyệt vừa hỏi, Hiên Viên gia chủ và Long Thiên Trạch cũng nhất tề ngẩng đầu nhìn nàng. Vân Khê không trả lời ngay, nàng vận công, đẩy một luồng huyền khí vào cơ thể đối phương, vận chuyển một vòng không hề gặp trở ngại. “Bóng ma trong người mẹ đã hoàn toàn thanh trừ, không có chuyện gì nữa. Sở dĩ không tỉnh, hơn phân nửa là vì bà đã ngủ quá nhiều năm, phản ứng thân thể khác với người thường một chút. Mọi người yên tâm, mẹ không có việc gì, chúng ta mau đưa mẹ về Hiên Viên gia cái đã, đợi bà thích ứng với dược tính rồi tỉnh lại cũng không muộn.” Nghe nàng nói như thế, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. “Thật tốt quá! Tâm nguyện nhiều năm của lão phu cuối cùng đã hoàn thành, chờ Nhã Nhi tỉnh lại, cả nhà chúng ta có thể chân chính đại đoàn viên rồi.” Hiên Viên gia chủ bộc phát cảm tính, nước mắt một thoáng đã tuôn đầy mặt, dang hai tay lao về phía Vân Khê, “Khê Nhi nha đầu, lần này hoàn toàn dựa vào con, ông ngoại thật sự thật sự cao hứng!” Mắt thấy Vân Khê sẽ bị nước mắt nước mũi của Hiên Viên gia chủ độc hại, Long Thiên Tuyệt nửa đường liều mạng xông tới, thay Vân Khê chống đẩy: “Khụ khụ. . . . . . Ông ngoại, chú ý hình tượng! Khê Nhi là vợ của con!” “Vợ thì sao? Vợ thì không thể để cho ông già này ôm ôm à?” Hiên Viên gia chủ giơ tay áo lên lau nước mắt nước mũi, làm Vân Khê nhìn mà tóc gáy dựng thẳng, cứ như ông vừa bôi lên người nàng vậy. . . . . . Lão nhân gia, ớn lạnh quá! Long Thiên Tuyệt ôm vợ yêu, tà tà nhướn hàng lông mày anh khí, ngữ khí thản nhiên: “Ông lão như ngài nếu thật sự vội vã thế thì cứ để cho ngoại tôn con đây, con vô cùng nguyện ý thay người tìm mấy bạn già xinh đẹp trẻ trung, bảo đảm có thể thỏa mãn hết thảy nhu cầu!” Sắc mặt Hiên Viên gia chủ trở nên vô cùng phong phú chỉ trong một thoáng, không khác gì biến màu vậy, lúc đỏ lúc trắng, râu mép vểnh lên nhếch lên. Chung quanh ồn ào tiếng cười, đối thoại hai tổ tôn nhà này không tránh khỏi quá kinh người rồi! Trẻ em chớ nghe! Trẻ em chớ nhìn a! “Cái tên tiểu tử thúi này! Tạo phản hả?” Long Thiên Tuyệt thấy tình thế không ổn, vội vàng kéo tay Vân Khê bỏ trốn mất dạng. Mọi người lại ầm ầm cười to. Bộ dáng Hiên Viên gia chủ kia, một lát cười, một lát thì khóc, một lát giận, một lát mắng người, phong phạm gia chủ ở chỗ nào? Nhưng thực lực người ta lại là chưởng môn không thể khinh thường của gia tộc Hiên Viên a. Ai bảo gia chủ nhất định phải giữ hình tượng nghiêm túc, không thể tùy tiện nói cười chứ? Bốn viên Tru Tiên đan đã có bến đậu của riêng nó, Luyện Đan Sư đã rời khỏi hiện trường, đám người còn lại cũng không có tâm tình xem náo nhiệt, mọi người đều bỏ đi. Luyện đan thịnh hội kết thúc, nhưng là nghị luận và truyền thuyết của hội thì giờ mới bắt đầu. Tất cả mọi người khẩn cấp đem những gì mình biết hôm nay lưu truyền, kể lại cho thân nhân bằng hữu, kể mình đã tận mắt nhìn thấy Tru Tiên đan ra đời như thế nào, tận mắt chứng kiến một cuộc đấu kinh tâm động phách như thế nào, tất cả những lời này đã đủ để bọn họ bàn tán thật lâu. Bạch y của Vân Khê theo gió tung bay. Trong tay nàng cầm sáu viên đan dược, mỗi viên đều tròn trịa, đan hương tỏa bốn phía, rõ ràng là Tru Tiên đan. Ai mà ngờ được, nàng không chỉ luyện chế thành công bốn viên Tru Tiên đan, mà là cả mười viên! Sau khi bày mưu đặt kế, thừa dịp lôi kiếp mạo hiểm, Tiểu Bạch âm thầm nhảy vào lò luyện đan đánh cắp sáu viên Tru Tiên đan trong đó. Lò luyện đan bị lôi kiếp đánh ầm ầm, bị ngọn lửa nóng rực ôm lấy, ai mà ngờ được sẽ có một con thú sủng dám nhảy vào, rồi lại bình yên vô sự rời đi? Trong mắt người ngoài, đây căn bản là chuyện không tưởng. Song, Tiểu Bạch làm được. Mà cũng chỉ có nó mới có cơ hội làm được. Vì vậy, Tiểu Bạch như nguyện chiếm được ngợi khen của nữ ma đầu, giờ phút này đang sóng vai ngồi với Tiểu Mặc Mặc trên một tảng đá lớn bên dòng suốt, hai người quơ chân, cùng hưởng dụng thức ăn ngon. Rồng là loài có linh tính, trong tưởng tượng mọi người, chúng hẳn là ăn linh quả, uống nước suối tiên, vậy mà nơi này lại lòi ra một con rồng tục đến không thể tục hơn được nữa. Nó không thích linh quả suối tiên, nhưng nó yêu đùi gà thịt béo, không thịt không vui. Long Thiên Tuyệt liếc hai tiểu tử một cái, khóe môi cong lên, rồi tầm mắt lại trở về chỗ Vân Khê: “Khê Nhi, sáu viên này, nàng định xử lý thế nào?” “Ta đã nghĩ kỹ rồi, Tru Tiên đan là đan dược bảo vệ tính mạng, nhưng số lượng có hạn, bảo tồn một viên cho chính mình này, còn lại chia ra biếu tặng cho năm người quan trọng nhất đời ta. Chàng này, ca ca này, Tiểu Mặc, Tiểu Nguyệt Nha, còn cả Tiểu Bạch nữa, mỗi người một viên, nhớ ngày nào đó ai mà gặp phải nguy hiểm, tùy thời khắc nguy cơ đều có thể lấy ra bảo trụ một mạng.” Vân Khê nói. “Ta cũng là người quan trọng nhất hả?” Tiểu Bạch đang nỗ lực gặm đùi gà đột nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên khả ái. Vân Khê mỉm cười nhìn nó, nói chắc chắc: “Đương nhiên! Từ trước đến giờ ngươi luôn là người nhà của chúng ta mà!” “Nữ ma đầu. . . . . .” Cái miệng nhỏ nhắn đầy dầu mỡ mân thành một cái đường, hốc mắt Tiểu Bạch lòe lòe nước, vô số cảm động bắt đầu khởi động. “Được rồi được rồi, không lộ vẻ mặt làm cho người ta muốn phạm tội như vậy, nếu không, ta không dám bảo đảm một khắc sau đã đem ngươi ra viên tròn, hay là bóp nghiến. . . . . .” Vân Khê cười giỡn xoa đầu nhỏ của nó, nhìn dáng vẻ hình người hiện tại, không khỏi liên tưởng tới tình cảnh lúc mới dẫn nhi tử trở về giang hồ. Những hình ảnh quen thuộc ấy phảng phất như mới ngày hôm qua. “Nghĩ đến cái gì vậy?” Long Thiên Tuyệt thấy thần thái nàng sáng ngời, không khỏi hỏi nhẹ. “Ta chỉ đang nghĩ, chúng ta liệu có còn cơ hội trở lại Ngạo Thiên đại lục, gặp cha mẹ, ông nội bà nội, và cả Thanh ca ca nữa. . . . . .” Ánh mắt Vân Khê từ từ mê ly. Thân thế thật của mình, không đúng, là thân thế thật của Vân Khê! Nếu nàng đã thay thế Vân Khê, chiếm thân thể của người ấy, nàng có trách nhiệm tìm hiểu mẹ ruột của mình là ai, kẻ nào đã giết bà, cha ruột lại là người phương nào, vì sao mình lớn lên trong Vân gia ở Ngạo Thiên đại lục. Rốt cuộc những chuyện gì đã xảy ra? Còn có, hồn phách Vân Huyên bị giam ở đâu? Cung chủ Vân tộc muốn mời ba người Tiểu Lạt ma tới đó, có phải là vì trấn áp hồn phách của Vân Huyên hay không? Muốn biết rõ hết thảy, Vân tộc chính là chìa khóa để tìm được đáp ản cho tất cả câu hỏi. Đã đến lúc nàng nên đi tới Vân tộc một chuyến rồi. Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con? “Thiên Tuyệt, ta định tới Vân tộc.” Không phải là hỏi, mà là nói ra chuyện đã quyết định. Long Thiên Tuyệt trầm mặc chốc lát, đưa tay ôm lấy nàng, cúi đầu ngửi hương thơm thuần nhiên trên người nàng, gật đầu nói: “Được, ta cùng nàng đi!” “Không! Ta sẽ đi một mình thôi!” Vân Khê cự tuyệt đồng hành cùng hắn, nàng tự có quyết định của chính mình. Nàng nghiêm túc nhìn vào mắt Long Thiên Tuyệt, êm giọng, “Chàng đã nghe Nhị chưởng quỹ nói rồi đấy, Tử Yêu rất nhanh sẽ nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ trên giang hồ, đến lúc đó, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết oan chết uổng, bao nhiêu người phải trôi giạt khắp nơi. Ta biết chàng có chí hướng cao xa, có lòng bác ái, hi vọng chàng có thể mau chóng lập lên thế lực của riêng mình, đi thực hiện những gì mà người người thừa kế huyết mạch Long gia nên làm. Đừng vì hài tử mà làm chậm trễ bước tiến của mình. Chàng có nhiều sứ mạng lắm, mà ta cũng có sứ mạng của riêng ta, chúng ta cùng nhau cố gắng cho tương lai, cho hậu thế, cùng tạo ra một mảnh thiên địa tốt đẹp.” Long Thiên Tuyệt ngưng mắt nhìn nàng, trong lồng ngực chảy nhiệt huyết mênh mông, nếu nói cõi đời này chỉ có một người hiểu hắn nhất, nhất định người đó sẽ là nàng. Làm bạn bên người nàng và các con, hưởng thụ ôn tình khôn cùng vô tận, có lẽ đó là chuyện đẹp nhất cõi đời này, nhưng điều kiện tiên quyết, hắn phải đủ cường đại, cường đại đủ có thể tùy thời tùy chỗ thay mọi người dựng lên một bầu trời không buồn không lo. Hắn bây giờ, có chút mất mát, có chút cảm giác bị đè nén, không phải người thân cận nhất, người hiểu hắn nhất, căn bản không thể nhận ra. Hắn hy vọng có thể thủ hộ vợ con dưới đôi cánh của mình, không để bất kỳ sóng gió hay nguy hiểm nào chạm tới họ, nhưng hắn chưa làm được. Nhìn Khê Nhi che trước người hắn mà liều mạng đánh nhau, ngoài sự cảm động, hắn còn thấy bất lực gấp bội. Nếu hắn cường đại hơn, cường đại đến mức không kẻ nào có thể uy hiếp được sinh tử an nguy của cả nhà bọn họ, thật là tốt biết bao! Song, hắn đâu thể yên tâm để một mình nàng xông vào đầm rồng hang hổ được? “Khê Nhi, ta lo cho nàng. Vân tộc không phải địa phương tầm thường, cao thủ Vân tộc lại dõi theo từng bước đi của nàng, một khi nàng bước vào Vân tộc, chẳng khác nào vào hang sói hang hổ. Làm sao ta có thể yên tâm để nàng một thân một mình đi như thế đây?” “Chàng yên tâm, ta có Tàn Hoa Bí Lục, bọn họ không dám giết ta đâu. Chính vì nơi đó là đầm rồng hang hổ, ta mới phải đi một mình. Chưa kể, còn có ca ca theo ta trở về nữa mà, hai huynh muội liên thủ, sợ gì mấy con mèo Vân tộc đó?” Vân Khê tự tin cười nói. “Thật sự không sao chứ?” Long Thiên Tuyệt lo lắng không thôi. “Yên tâm đi nào! Sẽ không có vấn đề gì hết! Chàng chỉ cần để ý chuyện của chàng thôi! Về phần Tiểu Mặc và Tiểu Nguyệt Nha, ta sẽ chiếu cố hai đứa thật tốt.” Vân Khê không định giao hai đứa bé cho người khác chiếu cố, nhất là ở tình trạng trước mắt, bất luận nàng phó thác hai đứa bé cho kẻ nào cũng đều là tai hoạ ngầm, chẳng bằng tùy thời tùy chỗ tự mình chiếu cố còn hơn. Trên thực tế, nàng cũng không nỡ chia lìa với chúng. Long Thiên Tuyệt thở dài, không nói gì nữa, nhưng vẫn ôm nàng lưu luyến không rời, hưởng thụ ấm áp giờ phút này. Mãi đến khi mặt trời chiều ngã về tây, một nhà ba người cộng thêm một Tiểu Bạch mới quyến luyến rời dòng suối, kết thúc quãng thời gian ngắn ngủi có thể tranh thủ. “Trở về thôi, có lẽ mẹ đã tỉnh rồi. Đến khi bà biết ta đã cưới được một người vợ xuất sắc như thế này, bà nhất định sẽ vui vẻ vô cùng.” “Chàng đảm bảo nhất định mẹ sẽ thích ta không?” “Ta đương nhiên có thể đảm bảo! Ta thích nàng, mẹ ta làm sao lại không thích được?” Chưa trấn an vợ xong, con lại bắt đầu phiền não. “Phụ thân, bà nội sẽ thích con chứ?” “Cái này. . . . . . Phải xem biểu hiện của con.” Long Thiên Tuyệt cười đến giảo hoạt. Tiểu Mặc vắt hết óc, tự định giá: “Ngao~ Có phải mình nên chuẩn bị một bao lì xì cực lớn cho bà nội không nhỉ?” “Nhất định! Càng lớn càng tốt! Tiểu Mặc Mặc, cố gắng lên!” Tiểu Bạch giúp đỡ bày mưu tính kế. Tà dương ấm áp chiếu lên cả nhà bọn họ, bóng dáng càng đổ càng dài. . . . . .