Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Q.5 - Chương 84 - Long Hoàng Ra Đời! Tiểu Bạch Uy Vũ!

Trước Sau

break
Bốn con Hỏa Long thế công hung mãnh, sườn núi trong nháy mắt hóa thành biển lửa. Những cao thủ áo đen trước sự anh dũng đó, muốn thoát đi biển lửa này chỉ còn cách xung phong liều chết. Trong lúc này, tám cơn lốc màu đen từ bốn phương tám hướng, từ dưới đất xông thẳng lên trời, giống như là bốn cái cột chống trời đứng sừng sững ở tám phương hướng. Kiếm khí ngưng tụ trước cơn lốc đó, càng ngày càng lớn, cuối cùng luyện thành một vòng tròn, đem những cao thủ kia đang cố gắng muốn thoát đi biển lửa kéo trở về. Vân Khê chọc trời kéo lên, từ đuôi đến đầu, nắm trong tay tám cơn lốc do kiếm khí ngưng tụ mà thành, hai đầu lông mày thanh tú, sát khí bắn tán loạn. Lúc trước khi nàng tấn chức Huyền Hoàng tam phẩm, nàng mới chỉ có thể điều khiển đồng thời bốn cơn lốc, mà bây giờ nàng đã có thể đồng thời khống chế támcơn lốc, khí thế ngàn quân quét sạch mọi thứ, không người nào có thể ngăn chặn! Đây là nàng căn cứ Kinh Hồng kiếm pháp, kết hợp với sự lĩnh ngộ của mình mà sáng tạo ra kiếm trận mới, thích hợp nhất với chiến cuộc lấy ít địch nhiều, mặc dù nó tương đối hao tổn huyền khí, nhưng lực sát thương cũng là vô cùng cường đại, một lần cũng có thể giết nhiều người. Hỏa Long trận của Long Thiên Tuyệt, cùng kiếm trận của nàng, mặc dù có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, đều là thích hợp với chiến thuật lấy ít địch nhiều. Chỉ một thoáng, hai vợ chồng một người thi triển Hỏa Long trận, một người thi triển kiếm trận, phối hợp ăn ý, thủ trường bổ đoản (lấy thừa bù thiếu), đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi! Tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu xin tha thứ, không ngừng từ biển lửa, trong kiếm trận truyền ra. Chỉ tiếc, bọn họ đã mất đi cơ hội van xin, muốn tiêu diệt liền tiêu diệt hoàn toàn! Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt ở giữa không trung liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau trao đổi một cái ánh mắt, hai người đồng thời tăng thêm lực, gia tăng công kích, cố gắng một lần diệt hết bọn họ. Giết đi phe canh của Bắc Thần Mẫn nhi, làm cho ả ta mặc dù có dã tâm, hùng tâm (ý chí mạnh mẽ) lớn thế nào đi nữa, cũng không thể dùng binh để giúp người xấu làm điều ác! Mai công tử suất lĩnh một nhóm những cao thủ rối rít men theo ánh lửa mang theo chiến ý mà đến, khi bọn hắn chạy tới hiện trường, nhìn thấy một màn hùng vĩ tráng quan (tráng lệ) như thế, mọi người vẻ mặt dại ra,cứng lưỡi. Hai vợ chồng quá biến thái ! Vô luận là người nào, nhìn thấy sát trận của bọn họ uy bá như thế, cũng sẽ không rét mà run. Bọn họ không khỏi cảm thấy may mắn, may mà bọn họ cùng 2 vợ chồng Long Thiên Tuyệt đứng ở cùng một chiến tuyến, nếu không, ai có thể chịu nổi sự tấn công của một hỏa công một kiếm trận đáng sợ như thế? “Lợi hại! Không nghĩ tới mới ngắn ngủi có một ngày, công lực hai người bọn đều thăng tiến to lớn như thế, làm cho mọi người không thể tưởng tượng nổi.” Vân Trung Hạc tự đáy lòng thở dài nói, lúc trước hắn cùng Vân Khê tỷ thí cho nên hắn biết rõ thực lực cùng lai lịch của nàng. Trước và sau biến hóa to lớn như thế, hắn không sợ hãi than lên cũng không thể. “Quá. . . . . . Quá hung tàn rồi! Sau này thấy vợ chồng bọn họ, chúng ta vẫn là trốn xa chút thì tốt hơn!” “Nếu như đổi lại là ta, ta chỉ có thể chống đỡ nhiều nhất mười chiêu, hoặc là bị chết cháy, hoặc là bị kiếm trận quét cho tàn tạ.” “Đây sao có thể gọi là tỷ thí được? Rõ ràng chính là tàn sát hàng loạt! Ta còn chưa từng tận mắt chứng kiến một trận chiến đấu như vậy, cả đời khó quên a.” “Ta bỗng nhiên có chút đồng tình với những cao thủ áo đen kia. . . . . .” Trong đám người, không biết có ai khẽ thở dài, những người còn lại không tự chủ cũng rối rít gật đầu phụ họa. Mai công tử chớp mắt, ngẩng đầu nhìn hai vợ chồng đang phối hợp ăn ý với nhau phiêu du trên bầu trời, liên tiếp gật đầu đầy bí hiểm, bỗng nhiên lão khẽ thở dài nói: “Già rồi, sau này thiên hạ là của người trẻ tuổi.” Sườn núi chiến đấu thảm thiết, dưới vách chiến đấu so với sườn núi kịch liệt hơn. Nước hồ đen nhánh nhấc lên trận trận sóng lớn, bọt nước kích động, đập vào bờ cùng với thanh ba ba trong vắt. Giữa hồ ánh sáng yếu ớt, Long Ảnh thoáng hiện không ngừng. Cũng không biết chiến đấu bao lâu, một bóng người, tiên phong phá tan hồ nước, nhảy ngàn trượng, nhảy ra đỉnh núi. “Ha ha ha, Trấn Ngục Thiên Hỏa là của bổn tọa, ai cũng không thể cướp nó từ trong tay của bổn tọa!” Tiếng cười lớn, tùy ý bừa bãi. Ở sườn núi, rất nhanh có người phản ứng, hô to : “Mau! Kết trận!” Sườn núi vừa trải qua một cuộc đại tẩy, canh giữ ở vách đá lúc trước là những cao thủ áo đen đã bị giết sạch ở trong biển lửa, bây giờ canh giữ ở vách đá là những cao thủ đều là người của Vân Khê. Mọi người không chớp mắt ngó chừng dưới vách, chuẩn bị tinh thần chiến đấu, nếu người đi lên đầu tiên chính là Long Vương Long Hậu, bọn họ sẽ cho đi dễ dàng, nhưng nếu là đám người của Bắc Thần Mẫn Nhi, bọn họ sẽ tiến hành kết trận đem bọn họ bắt lại. Bọn hắn bây giờ canh giữ ở vách đá, hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, chiếm hết thượng phong. Long Thiên Tuyệt nhanh tay lẹ mắt, lớn tiếng hô lên: “Mau! Kết trận! Không thể để cho hắn thoát ra mà còn sống!” Đồng thời, Kim Hòa tháp trong tay của hắn nhắm ngay vào phương hướng xuất hiện một đạo nhân ảnh, phóng ra ánh sang xanh. Tiếp thu mệnh lệnh của hắn, các cao thủ cửa tự giác chia thành 9 nhóm nhỏ, đứng ở 9 hướng khác nhau, đồng thời thi triển kiếm thuật, kết thành thượng cổ kiếm trận. Không cần phải nói, thượng cổ kiếm trận lần này chính là do Long Thiên Tuyệt truyền thụ cùng chỉ huy, chín vị trí khác nhau, chính là Cửu Cung Chi trận. Vì để phối hợp thực lực của mỗi cung, tất cả cao thủ đều cần phối hợp chặt chẽ, hoặc hai ba người một đội, hoặc bốn năm người một đội, bảo đảm mỗi cung cao thủ thực lực tổng ít nhất có hai cái Huyền Hoàng chi cảnh cao thủ trở lên. Vân Khê không có bị an bài vào Cửu Cung Chi trận, nàng có thể hành động linh hoạt, tùy thời có thể công kích, bổ khuyết (bù đắp) chỗ sơ hở cho trận pháp. Cho nên, lúc mọi người đang thi triển trận pháp, nàng tinh tường thấy được người thứ nhất lao ra đầm nước, vọt tới vách đá với, hình dáng này, khiến nàng kinh ngạc bật thốt lên: “Hách Liên đại ca?” Không đúng, không phải là Hách Liên đại ca! Hắn rõ ràng vừa tự xưng là bổn tọa, cũng chỉ có Tử yêu mới có thể tự xưng là bổn tọa. . . . . . Đúng rồi, trả trách thời điểm nàng đối mặt hắn, cứ có cảm giác quái dị. Hắn khinh bạc, hắn tà khí, đều khác xa trong ấn tượng của nàng đối với Hách Liên đại ca, nàng cảm giác rất xa lạ, rất không thoải mái. Thì ra hắn căn bản không phải là là Hách Liên đại ca, mà là Tử yêu! Lúc trước cảm giác đó còn tồn tại ở nội tâm của nàng không lý giải được, thoáng cái nàng đã thông suốt, nếu đối phương thật sự là Hách Liên đại ca, như vậy nàng nhất định có thể cảm giác được, nhưng bây giờ đã không phải là huynh ấy, nàng cũng không có cảm giác kỳ quái nữa. Nhưng là, vết sẹo trên cổ tay huynh ấy, trí nhớ của huynh ấy, rõ ràng là thật. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nguyên lai muốn thi triển kiếm trận, nhưng vì nàng do dự, nên thoáng cái chậm lại. Nhưng nếu hồn phách của huynh ấy đã bị Tử yêu chiếm, mà thân thể của hắn là Hách Liên đại ca, như vậy nàng có thể xuống tay được sao? “Các ngươi muốn bắt bổn tọa? Nằm mơ!” Tử yêu ngửa mặt lên trời hí một tiếng, một lực lượng hùng hậu tản ra hơi thở hắc ám, từ trong đến ngoài bộc phát, đầu tiên là đánh văng ánh sáng xanh đang bao phủ đến từ Kim Hòa tháp, sau đó đánh 3 lần vào Cửu Cung Chi trận, suýt nữa bị hắn phá vòng vây. Kim Hòa tháp trong tay Long Thiên Tuyệt bắn ra một lực lượng nhưng bị bắn ngược về sau, hắn thu hồi lực đạo, ổn định, hướng về phía các cao thủ quát chói tai một tiếng: “Biến trận!” Trận hình nhanh chóng biến hóa, củng cố thêm chiến lực. Hai cổ lực lượng bang bang không ngừng đụng nhau, nhưng cuối cùng Tử Yêu cũng không thể xông phá trận pháp. Khi phía dưới của hắn, hai Bạch một Ngân, ba đường Thần Long đuổi tới, trên dưới tiền hậu giáp kích. “Tử yêu, ngươi không thoát được đâu! Nhanh đem Hách Liên đại ca thả ra, có lẽ ta còn có thể thay ngươi hướng những người khác cầu tình, thả cho ngươi một con đường sống!” Vân Khê đứng ở vách đá nói. Tử yêu căng mắt đảo qua, rất nhanh phát hiện ra nàng, cười lớn nói: “Nói thiệt cho ngươi biết, hiện tại thân thể của ta chính là của hắn, ngươi nếu giết ta, cũng chẳng khác gì là giết hắn rồi! Ha ha ha, bây giờ là khảo nghiệm cái gọi là bằng hữu với ngươi, bổn tọa thật rất muốn biết, ngươi có thể vì người mà ngươi gọi là bằng hữu này, làm được những gì?” Vân Khê oán hận nghiến răng, nghiến lợi, thật là hèn hạ, hắn lại dám lấy thân thể của Hách Liên đại ca, để uy hiếp nàng. Nếu nàng vứt bỏ hắn không để ý đến, mặc cho người khác giết hắn, như vậy tính mạng của Hách Liên đại ca rất khó giữ được. Không! Nàng nhất định phải giữ được Hách Liên đại ca! Hiện tại ý thức cùng ý chí của Hách Liên đại ca đã bị Tử yêu hoàn toàn xâm chiếm mà cắn nuốt, hắn hiện tại căn bản không có biện pháp để biểu đạt ý nghĩ cùng tâm tình của mình. Nhưng nếu hắn còn có ý thức, hắn nhất định sẽ không thông đồng với Tử yêu làm bậy, hắn nhất định sẽ không . . . . . . “Ngươi đừng kích ta! Tính mạng của Hách Liên đại ca, ta nhất định phải bảo vệ ! Nhưng còn ngươi, ta nhất định sẽ diệt! Ta không tin, trừ bỏ phá hủy thân thể của Hách Liên đại ca, ta đối với ngươi thúc thủ vô sách (bó tay không có cách gì).” Vân Khê bực tức nói. “Hảo! Vậy hãy để cho bổn tọa xem một chút bản lãnh của ngươi!” trong tiếng cười của Tử yêu tràn đầy khiêu khích cùng khinh thường. Vân Khê bình tĩnh lại, không có vội vàng xao động, cũng không có bị chọc giận. Rốt cuộc muốn làm thế nào, mới có thể bức bách Tử yêu hiện ra hình dáng thật đây? Một khi Tử yêu thoát ra khỏi thân thể này, hiện ra bộ dạng thực của hắn, như vậy bọn họ mới có thể dung hết sức lực đối phó với hắn, không có lo lắng, cùng lo ngại. Tấn công thân không bằng công tâm! Vân Khê trong đầu linh quang chợt lóe, bỗng nhiên có chú ý, nàng hất đầu, nhìn về phía Vân Trung Thiên: “Ca ca, mượn một chút Phục Ma cầm của huynh!” Giờ này khắc này, nàng cũng bất chấp quan hệ huynh muội giữa nàng cùng Vân Trung Thiên, sẽ bị mọi người phát hiện hay không, cũng không quản khi Phục Ma cầm xuất hiện, có thể làm kinh động cao thủ củaVân tộc hoặc là những cao thủ của gia tộc khác tiết lộ ra, nàng hiện tại chỉ muốn đối phó Tử yêu. Nếu không thể từ trên thân thể đối phó hắn, như vậy nàng liền từ trên tinh thần công kích hắn, hành hạ hắn, cho đến khi hắn tự động thoát khỏi thân thể của Hách Liên đại ca mới thôi. Vân Trung Thiên không do dự, đem Phục Ma cầm từ trong tay mình ném ra, tạo thành đường vòng cung, rơi xuống trước mặt Vân Khê. Nàng triệu hồi ra Huyền Dực, tay cầm đàn, khoanh chân ngồi ở trên lưng Huyền Dực, nhập định, khảy đàn. . . . . . Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với Phục Ma cầm. Đầu ngón tay của nàng vừa chạm đến dây đàn, trong không gian tối tăm có thứ gì có cảm ứng, trong đầu linh quang chớp động. Tranh —— Âm thứ nhất bắn ra, có một cổ bắn lực đạo tác dụng ngược ở đầu ngón tay của nàng, đem tay nàng bắn trở lại. Nàng nhíu mày, nàng rõ ràng cảm ứng được cái gì đó, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác không cách nào khống chế nó được? Rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ đó? Bên cạnh bỗng nhiên cảm thấy có một trận nhiệt độ, Vân Trung Thiên dừng bên cạnh người của nàng, hai tay lần lượt nắm tay trái tay phải của nàng, vừa chỉ đạo, vừa truyền thụ điểm mấu chốt: “Muội trước tiên tĩnh tâm lại, thử cảm thụ hô hấp của nó. Phục Ma cầm cùng với các đàn khác không giống nhau, nó là có linh tính, mỗi một dây đàn đều có tính mạng, muội trước hết cùng nó tâm linh tương thông, sau đó theo nó gảy dây đàn. . . . . .” “Đúng, chính là như vậy!” Tiếng đàn từ từ gắn bó, Vân Trung Thiên ở một bên vừa khích lệ, vừa tự hào nói: “Phục Ma cầm từng thuộc về mẫu thân của chúng ta, chủ nhân của nó trước đây là tổ tiên của chúng ta, tâm hồn của họ cùng âm phách của nó đã hòa hợp nhất thể, mà trên người của muội chảy xuôi dòng máu của giống với họ, cho nên chỉ cần muội dụng tâm nhận thức, thì nhất định có thể nắm trong tay Phục Ma cầm!” Vân Khê nghe hắn nói, từ từ tĩnh tâm lai, ngón tay ưu nhã kích thích dây đàn, từ từ cùng đàn hòa hợp nhất thể. Nàng sở dĩ muốn mình nắm trong tay Phục Ma cầm, vì nàng không muốn mượn tay người khác, nói đúng ra, chính là nàng muốn thông qua lực lượng của mình dùng tiếng đàn để nhắn nhủ tiếng lòng của mình, làm nhiễu loạn Tử yêu, bức bách hắn rời xa thân thể của Hách Liên Tử Phong . Nàng không biết biện pháp này có thể thành công hay không, nhưng không thử thì làm sao biết được? Vì muốn giữ được thân thể của Hách Liên đại ca, vô luận có khó khăn hơn nữa, nàng cũng muốn thử một phen. Phía dưới, Tử yêu cùng Long Vương, Long Hậu bị vây trong kịch chiến, Cửu Cung Chi trận phong tỏa hết đường ra của hắn . Lúc này, một trận lại tiếp một trận tiếng đàn kỳ quái phát ra từ phía trên trận pháp chiếu nghiêng xuống, tiếng đàn cổ quái xảo quyệt, giống như một con giun chui vào trong đầu của hắn, vô khổng bất nhập (chỗ nào cũng xâm nhập vào). “Hách Liên đại ca, trở về đi! Trở về đi! Trở về đi. . . . . .” Một loại thanh âm chiêu hồn, như âm thanh của ma quỷ đi vào tai của hắn, một lần lại một lần, một vòng lại một vòng, nếu là người bình thường, nghe được thanh âm này, đã sớm chết. Tử yêu vừa cùng Long Vương Long Hậu giao chiến, vừa không ngừng bị tiếng đàn của Vân Khê quấy rầy, tinh thần của mình bị hành hạ, hắn tức giận liên tục gầm thét. Vân Khê trong lòng mừng rỡ, Phục Ma cầm quả nhiên đối với hắn có lực ảnh hưởng nhất định, nàng quay đầu, cùng Vân Trung Thiên liếc mắt nhìn nhau, hiểu ý cười một tiếng. Huynh muội hai người quyết định cùng nhau liên thủ, đồng thời gây áp lực tinh thần đối với Tử yêu. Hai người bốn tay, đồng thời đặt trên dây đàn, bất đồng làn điệu, cũng là đồng dạng âm thanh. Chỉ trong chớp mắt, cuồng ma loạn vũ, lấy ma tấn công ma! “Ngừng! Dừng lại cho ta!” Tử yêu nổi giận, hơi thở bạo loạn, tiếng đàn làm rối loạn đầu óc của hắn, khiến cho hắn liên tục bị Long Vương Long Hậu công kích, dần dần bị áp đảo. Vân Khê câu môi, vừa khảy đàn, vừa hướng phía dưới niệm chú nói: “Thật ra thì, cõi đời này người đáng thương nhất, chính là ngươi! Bởi vì ngươi không có bằng hữu, không có người yêu, ngươi tịch mịch, ngươi cô độc, ngươi thật ra là một kẻ đáng thương. Trừ tranh bá thiên hạ, trừ tranh quyền đoạt thế, ngươi không có bất kỳ chuyện gì khác có thể làm cho ngươi vui vẻ. . . . . . Ngươi bị phong ấn ở nơi này mấy ngàn năm, ngươi muốn rời đi, muốn trở lại nhân thế, nhưng là ngươi có từng nghĩ tới, cho dù ngươi trở lại nhân gian, ngươi có niềm vui gì?” “Giết người sao? Xưng hùng tranh bá sao? Cho dù ngươi thành công, ngươi đạt được hết thảy, những điều đó lại có ý nghĩa gì?” “Ngươi chiếm lấy thể xác của người khác, trộm nhân sinh (sinh mệnh, cuộc đời) của người khác, không có gì thật sự thuộc về ngươi, ngươi mới là một kẻ không có linh hồn thể xác, cuộc đời của ngươi hoàn toàn thất bại rồi.” “Thay vì như vậy, ngươi sao không tiếp tục lưu lại nơi này, đem hy vọng sống sót để lại cho hậu nhân của ngươi?” “Hách Liên đại ca cùng ngươi giống nhau, trên người chảy xuôi huyết mạch của gia tộc Bắc Thần các ngươi, thành tựu của huynh ấy, cũng chính là thành tựu của gia tộc Bắc Thần các ngươi, thành công của huynh ấy, cũng chính là thành công của ngươi. Ngươi vì sao không thành toàn huynh ấy, để cho huynh ấy hảo hảo mà sống, đi hoàn thành giấc mộng mà ngươi cả cũng không có hoàn thành ?” “Có đôi khi, buông tay mới là vĩ đại nhất . . . . . .” “Im miệng! Ngươi im miệng cho ta!” Tử yêu cuồng bạo phóng ra lệ khí ở trên người, hắn càng nôn nóng, lại càng bại lộ càng nhiều nhược điểm. Long Vương cùng Long Hậu vung chiếc đuôi dài của mình, một tả một hữu, đem Tử yêu vững vàng khóa ở trung gian . “Ngươi cái đồ nửa người nửa yêu, mau mau thúc thủ chịu trói đi!” Long Hậu nói thanh âm cao vút. “Mơ tưởng! Chỉ bằng các ngươi, mơ tưởng vây khốn bổn tọa!” Tử yêu bắt đầu nổi giận, trong tay của hắn quơ một bảo vật hình tháp, quát lên: “Ai cũng không thể vây khốn bổn tọa, các ngươi sẽ phải trả giá thật nhiều vì việc này!” Tay cầm bảo vật của hắn đột nhiên vung mạnh lên, một đoàn ánh lửa lóng lánh liền không thể ức chế nhảy ra trước mặt của mọi người, sau khi từ ngọn tháp trào ra ngọn lử kia ngay lập tức lớn hơn, giống như là một đoàn mặt trời đỏ tách ra khỏi mây mù, phóng ra ánh sang chói mắt, có tính sát thương, không thể chạm tới . . . . . . Đó là Trấn Ngục Thiên Hỏa! Hắn lại cư nhiên phá phủ trầm chu (đập nồi dìm thuyền), đem Trấn Ngục Thiên Hỏa vứt ra ngoài, muốn cùng mọi người đồng quy vu tận. Hắn cười điên cuồng tiếng cười lớn của hắn ở trên bầu trời quanh quẩn thật lâu, còn có ngọn lửa chói mắt quang mang kia, khiến cho xung quanh trong vòng trăm bước sẽ có cháy! Các cao thủ cửa rối rít lui nhanh, rời xa Trấn Ngục Thiên Hỏa. Cửu Cung Chi trận, tự nhiên bi hóa giải. Vân Khê liếc thấy đến lửa quang kia, hai mắt nhanh chóng nhắm lại, căn bản không mở mắt ra được. Huyền Dực vội vàng phi than thối lui, cho đến rời xa phạm vi uy hiếp Thiên Hỏa . Phát sinh quá mức đột ngột, bất ngờ. Chiến cuộc thoáng cái mất đi khống chế. Mọi người chỉ có thể nhìn đến một đoàn ánh lửa chói mắt nổ tung ở vách đá, về người cùng Thần Long ở dưới vách đến tột cùng như thế nào, ai cũng không có cách nào biết được. Trong hỗn loạn, Long Thiên Tuyệt hô hoán tên của nàng, Vân Khê cũng nghe thấy bên tai của nàng truyền đến âm thanh của huynh trưởng đang ân cần hỏi thăm. Nhưng hấp dẫn chú ý của nàng nhất là, thanh âm của Long Vương từ dưới vách thuộc: “Tiểu Long Long, hiện tại uy lực của Trấn Ngục Thiên Hỏa đang từ từ yếu dần, nhân cơ hội này, con hãy nhanh đem Trấn Ngục Thiên Hỏa nuốt chửng!” “Con tới rồi!” Đó là tiếng nói của Tiểu Bạch, non nớt mà hưng phấn. Ở bên trong ánh sang kim quang đó của ngọn lửa, mọi người mơ hồ nhìn thấy có bóng dáng màu trắng như sao băng chợt lướt qua, sau một khắc, ánh lửa chói mắt kia đã biến mất không thấy, thay vào đó là một đoàn ánh sang trắng kỳ quái, lộ ra mùi vị thánh khiết . Mọi người như cũ vẫn không mở được mắt ra, chỉ có thể nhìn thấy đại khái hình dáng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Bạch có nuốt chửng mồi lửa thành công hay không? Mỗi người lòng đều tràn đầy nghi vấn. Thời gian một chút xíu đi qua, luồng ánh sáng trắng đó chẳng những không có yếu đi, ngược lại càng ngày càng mạnh, dần dần đem tất cả mọi người có mặt tại chỗ bao phủ bên trong. Đột nhiên, một tiếng rồng ngâm phá tan luồng ánh sáng trắng đó. Cao vút, uy vũ, có xu thế phá thiên, đột nhiên xuất hiện đập vào trong tai mỗi người . Nhóm Thần Long xung quanh, hoặc chiếm cứ hoặc bay múa cũng rối rít ngửa mặt lên trời ngâm nga, giống như là làm lễ với thần thánh. “Ha ha ha, thật tốt quá! Tiểu Long Long, con rốt cục đã lột xác thành công, bắt đầu từ bây giờ, con chính là một thế hệ Long Hoàng của Long Tộc chúng ta! Ở Long Tộc chúng ta vạn năm mới có thể xuất hiện một thế hệ Long Hoàng, con so với cha connăm xưa còn uy phong hơn! Ha ha ha. . . . . .” Long Hậu cười đắc ý, thanh âm truyền khắp cả núi rừng. “Tiểu Long Long, Long Hoàng không chỉ là tượng trưng cho một Long Tộc có thân phận đặc thù, mà nó còn đại biểu cho trách nhiệm tương lai con phải gánh vác. Bắt đầu từ hôm nay, con hãy nhớ lấy Vương cốc cùng Long Tộc hưng suy cũng là nhiệm vụ của con, biết không?” Thanh âm thứ hai là thuộc về Long Vương khó che được vui sướng cùng vui mừng. “Con biết rồi! Con nhất định sẽ hảo hảo mà thủ hộ Long Vương cốc cùng tộc nhân của chúng ta!” Tiểu Bạch thanh âm non nớt kèm theo sự kiên định, thật giống như trong nháy mắt nó đã trưởng thành lên rất nhiều, hiểu đạo lý rất nhiều. Chúng Thần Long lại là một vòng ngâm nga, hành lễ, giống như là Long thái tử mới sinh, tiến hành một tràng lễ rửa tội. “Long Hoàng, chính là nhất mạch của Long Tộc, có đặc thù kỹ năng của huyết mạch Long Tộc, thân phận của nó tôn quý vô cùng, lực lượng cường đại, chính là Vua không có vương miện của Long Tộc, một khi nó thi triển toàn bộ lực lượng của mình ra, lực lượng của nó có thể vượt xa phụ thân của nó, cũng chính là hiện tại Long Vương, trở thành cường giả cao quý của toàn bộ đại lục.” Trong đám người, truyền đến tiếng Mai công tử giải thích. Lúc này, ánh sáng màu trắng từ từ tản đi, lộ ra phong cảnh dưới vách núi. Trải qua hỗn loạn vừa rồi, hiện trường đã xảy ra biến hóa lớn. Những cao thủ vốn canh giữ ở vách đá đã thất linh bát lạc, mà vốn nên bị vây ở dưới vách đá Tử yêu, giờ phút này đã biến mất không có dấu vết. Nhìn lại ở vách đá, chỉ có thể nhìn đến Long Vương, Long Hậu cùng chúng Thần Long đang vây quanh một Thần Long màu trắng, như sao vây quanh trăng, hoan hô ăn mừng. Nhìn kỹ Thần Long màu trắng kia, hình thể của nó khổng lồ, nghiễm nhiên chính là phiên bản của Long Vương, bất đồng chính là, trán của nó có hình dáng ấn ký của một đạo tia chớp màu bạc, hiển lộ rõ ràng cao quý cùng thánh khiết. Chẳng lẽ đây chính là sự lột xác trở thành Long Hoàng Tiểu Bạch sau khi nuốt chửng hoàn toàn 10 loại mồi lửa? Vân Khê nháy mắt mấy cái, trong nội tâm cũng cảm thấy cao hứng thay cho Tiểu Bạch, chẳng qua nàng quan tâm nhất bây giờ chính là Tử yêu thoát đi nơi nào. Giờ phút này trong mắt chúng Thần Long của Long Vương cốc, không còn có người nào hoặc chuyện gì, có thể so sánh được với sự biến hóa của Long thái tử của bọn họ. Vì thế, cho dù là Tử yêu thừa dịp hỗn loạn biến mất, bọn họ cũng không để ý. “Không tốt, Tử yêu kia sợ là đã thừa dịp loạn mà đào tẩu!” Mai công tử nhíu mày, ngửa đầu nhìn nơi nào đó trên bầu trời, nơi đó mơ hồ có màu tím có hơi thở hắc ám còn sót lại trên không trung. Hướng kia, chính là hướng vào cửa của di tích chiến trường cổ. “Đúng rồi, còn có Bắc Thần Mẫn Nhi cùng cung chủ đâu?” Vân Khê đột nhiên nhớ tới, vừa rồi ở dưới vách cũng không phải chỉ có Tử yêu, còn có hai người kia vẫn chưa lộ diện. “Hai người kia rất giảo hoạt, vừa rồi trong lúc chúng ta cùng Tử yêu tranh đoạt mồi lửa, bọn họ núp ở dưới nước, vẫn không có lộ diện, chắc giờ phút này cũng đã không có ở nơi này, sợ là đã thừa dịp hỗn loạn chạy trốn.” Long Hậu nói. “Không nghĩ tới cuối cùng vẫn để cho Tử yêu chạy thoát, ngày sau trên giang hồ sợ là rất khó an bình. . . . . .” Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng thở dài, cất bước đến bên cạnh Vân Khê, khuôn mặt anh tuấn lây nhiễm lo lắng. Những cao thủ còn lại cũng là vẻ mặt lo lắng lo lắng. Mai công tử thở dài nói: “Việc đã đến nước này, cũng là số trời đã định, không có cách nào sửa đổi. Trước mắt chuyện duy nhất chúng ta có thể làm, chính là mau thông báo cho các thế lực ở khắp nơi, đề phòng nhiều hơn, lúc này nhân cơ hội Tử yêu cùng người của gia tộc Bắc Thần còn chưa gây sóng gió ở trên giang hồ, nhanh chóng tăng lên thực lực của bản thân.” “Y theo lão phu đoán, lần này Tử yêu thoát khỏi di tích chiến trường cổ, thực lực bị hao tổn không ít, hơn nữa lần này những cao thủ của gia tộc Bắc Thần đã bị tổn thất nghiêm trọng. Phải hai ba năm bên nữa, bọn họ mới có hành động, chúng ta còn có nhiều thời gian cứ từ từ tìm kế sách ngăn địch. Tử yêu lần này sở dĩ bị chúng ta vây khốn, đều bởi vì hắn bị phong ấn quá lâu, thực lực không chưa có khôi phục, đợi một thời gian, chờ thực lực của hắn khôi phục toàn bộ, chỉ sợ càng thêm khó đối phó. Vì thế việc này không nên chậm trễ, lão phu xin rời đi trước, các vị, sau này còn gặp lại.” “Mai tiền bối, sau này còn gặp lại.” Mọi người rối rít hướng lão nói tạm biệt, Mai công tử vừa rời đi, còn lại những cao thủ của những gia tộc cũng rời đi sau đó, bao gồm Vân Trung Hạc và những cao thủ Vân tộc, đến cuối cùng chỉ còn lại có đoàn người Vân Khê cùng nhóm Thần Long của Long Vương cốc. Sau một cuộc đại chiến, bí mật rơi xuống, hết thảy đều kết thúc. Đến lúc này, Vân Khê còn có chút choáng váng, trong lòng vẫn lo lắng an nguy của Hách Liên Tử Phong. Chẳng lẽ hắn cứ như vậy bị Tử yêu mang đi? Nàng vẫn không thể cứu được huynh ấy, ngày khác không biết sẽ ra sao? “Long công tử, Long phu nhân, chúng ta cũng nên rời đi, Long Vương cốc không thể một ngày không có chủ.” Long Vương mở miệng nói. “Đúng, còn có Tiểu Long Long, bọn ta cũng muốn mang nó cùng nhau trở về. Nó hiện tại càng cần thêm truyền thừa kỹ năng của Long Tộc, trở thành một Long Hoàng danh phù kỳ thực (có thực lực thực sự xứng với tên), đây là trách nhiệm của nó.” Long Hậu tròng mắt đỏ lên, nghĩ đến Tiểu Long Long phải chia lìa người bạn nhỏ của mình, nàng cũng không kiềm chế được xúc động. Chúng thần Long ở trên không trung sắp thành hàng, chỉnh tề, vây quanh một nhà 3 người Long Vương Long Hậu Hòa Long thái tử, trong vui sướng tràn đầy thương cảm ly biệt . Vân Khê đột nhiên trong lúc này rất muốn che lấy Ngọa Long cư trong ngực, không muốn làm cho Tiểu Mặc nghe được hoặc thấy được một màn như vậy, không muốn làm cho hắn trải qua ly biệt đau buồn, nhưng là nàng cũng biết, điều đó là không thể, rất nhiều chuyện sớm muộn cũng phải trải qua. Tiểu Bạch có chính mình người nhà, tộc nhân của mình, sứ mạng của mình, trách nhiệm của mình, sớm muộn gì nó cũng phải trở về với người nhà của mình. . . . . . Ngoài dự liệu của nàng, Tiểu Mặc cũng không có xuất hiện. Tiểu Bạch ở trên bầu trời nhìn xuống nhìn ra xa, mang theo ánh mắt chờ đợi, nhưng là mãi không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc xuất hiện, trong miệng nó phát ra thanh âm nghẹn ngào: “Tiểu Mặc Mặc. . . . . . Ta phải trở về nhà.” Ngắn ngủn tám chữ, vừa mới nói ra khỏi miệng, nó không kiềm chế được nước mắt rơi xuống. Trên bầu trời, tí tách, tí tách, giống như là trời đổ mưa. Giờ phút này thân ảnh nho nhỏ của Tiểu Mặc, đang co rúc thành một đoàn, núp dưới cửa sổ ở Ngọa Long cư, cái đầu chui ở giữa hai chân, hai vai lay động, khóc không thành tiếng. Mới vừa rồi bé nhìn thấy Tiểu Bạch nuốt vào mồi lửa, lột xác lần nữa, nhìn nó được Long Vương Long Hậu dạy bảo, nhìn nó tiếp nhận chúng thần Long hành lễ cùng chúc phúc, bé cũng đã ý thức được, bọn họ lúc này sẽ phải chia tay. Thanh âm Tiểu Bạch nghẹn ngào truyền vào trong tai của bé, hai vai của bé lay động càng thêm lợi hại. Không thể khóc! Nó không thể khóc! Tiểu Bạch chẳng qua là trở lại tộc nhân của nó, đi cùng người nhà của nó đoàn tụ thôi, bé hẳn là nó nên cười đưa tiễn mới đúng, bé không thể khóc! Nhưng không biết tại sao nước mắt không ngừng rơi xuống? Thật đáng ghét! “Tiểu Bạch ——” Tiểu Mặc từ giữa hai chân ngẩng đầu lên, tay nhỏ bé nằm úp sấp lên cửa sổ, nước mắt xuyên thấu qua cửa sổ ra nhìn quanh bên ngoài. Khi bé bắt gặp ánh mắt Tiểu Bạch phóng tới, nước mắt như phá vỡ được phòng tuyến lã chã rơi xuống đất. Tiểu Bạch, ngươi nhất định phải hạnh phúc! Ta sẽ rất nhớ ngươi! Tay nhỏ bé giữ chặt ở cửa sổ, bé không có dũng khí đi ra ngoài cùng Tiểu Bạch cáo biệt, bé sợ mình không nhịn được muốn đem Tiểu Bạch lưu lại, không để cho nó rời đi. Bé cũng sợ Tiểu Bạch thấy bé, sẽ bỏ không được bé, không có cách nào cùng cha mẹ của nó, tộc nhân của nó rời đi. Mặc dù không có mặt đối mặt, nhưng bọn họ là tâm linh tương thông . Trong lòng hắn suy nghĩ gì, Tiểu Bạch cũng biết hết, khiến cho nước mắt từ mắt rồng lại chảy ra ra mãnh liệt hơn. “Tiểu Mặc Mặc, ta đi thật. . . . . . Ta. . . . . . Ta cũng sẽ nhớ ngươi.” Tiểu Bạch cũng chống đỡ không nổi nữa, aánh sáng trắng chợt lóe, dẫn đầu rời đi nhóm Thần Long, hướng cửa ra của di tích chiến trường cổ bay đi. Long Vương Long Hậu cũng vội vàng suất lĩnh theo một đám Thần Long, đuổi theo. “Tiểu Bạch ——” Tiểu Mặc chạy ra khỏi Ngọa Long cư, đưa mắt nhìn thân ảnh Thần Long rời đi, trong nháy mắt biến mất ở trong tầm mắt, bé rốt cục không nhịn được gào khóc . Bả vai nho nhỏ rung rung, nước mắt che lại hơn phân nửa khuôn mặt. Thấy nhi tử khóc thương tâm đến như thế, Vân Khê cũng kiềm chế được nữa nước mắt rớt trên đất, nàng ôm lấy thân thể nho nhỏ mà kiên cường của nhi tử, cùng nhau khóc rống lên. “Tiểu Mặc, khóc đi! Đem tất cả những chuyện thương tâm khổ sở đều khóc lên! Mẫu thân với con cùng nhau khóc!” “Mẫu thân ——” Những người khác có mặt tại nơi này, cũng bị nước mắt của hai mẹ con lây nhiễm, không khí ưu thương bao phủ toàn trường. Bao gồm bọn nữ tử Dạ Tử Hi, Hiên Viên Túc Gia đều im lặng lau nước mắt, cho dù là đám người nam tử, như Lam Mộ Hiên, Vân Thừa Thụ, Dạ Hàn Nguyệt, nước mắt nam nhi cũng đi theo rơi xuống. Long Thiên Tuyệt nhìn thê nhi khóc thương tâm đến như thế, tâm chợt nhéo lên, hắn một gối chấm đất, mở ra hai cánh tay của hắn, dùng lồng ngực rộng rãi của hắn đem hai mẹ con nhét vào thật chặc trong ngực . Hốc mắt không tự chủ ướt át, tiếng nói hắn trầm thấp mà từ tính, an ủi hai mẹ con: “Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên!” Cảm nhận được lực ôm ấm áp của Long Thiên Tuyệt, hai mẹ con đồng thời men theo nhiệt độ, hướng tới gần trên người hắn, một nhà ba người ôm làm một đoàn, hấp thu ấm áp lẫn nhau.
break
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc