Chương 19: Lai Giả Bất Thiện Editor: Hân Nghiên “Lão tướng quân, tướng quân, ngoài cửa có công tử và thiên kim của Thần tướng phủ, cùng hai vị công tử của quý phủ Liễu thượng thư, đến đây thăm hỏi Đại tiểu thư. . . . . .”
“Bọn họ tới nơi này làm gì?”
Nghe được hạ nhân hồi báo, Vân Dật rất là kinh ngạc, trước khi nữ nhi rời nhà sáu năm, những công tử thiên kim này và nữ nhi cũng không thể nói là rất thân, lúc này tới cửa, sợ là không có ý tốt.
Vân Khê thản nhiên ung dung, tiếng nói bình thản như nước: “Người tới là khách, nếu đã tới, vậy thì đều mời đến đây đi.”Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai! (Người đến thì không có ý tốt, người có ý tốt thì không đến)Một con yêu nghiệt là thu thập, thì năm con yêu nghiệt cũng là thu thập, tự mình tìm tới tận cửa, cũng đừng trách nàng không khách khí!
“Gia gia (ông nội), phụ thân, Vương gia cùng mấy vị khách nhân đều tới thăm hỏi con, vậy thì để con đón tiếp đám bọn họ, hai người mang Tiểu Mặc đi nghỉ ngơi trước đi.” Nhiều người, không dễ hành sự.
Vân Dật do dự nhìn phụ thân, thấy phụ thân gật đầu, liền đáp: “Vậy cũng được! Vương gia, vi thần và phụ thân cáo lui trước.”
Bên trong gian phòng chỉ còn lại hai người Vân Khê và Nam Cung Dực.
Vân Khê bình tĩnh uống trà, mắt nhìn thẳng.
Nam Cung Dực tò mò đánh giá nàng, đầu ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, ban ngày nghe nói nàng dẫn người phong tỏa cả con đường cái, trừng phạt mấy người nhục nhã nàng và con của nàng, hơn nữa còn bức bách người đi đường giúp nàng tung tin. Vừa nghe đến tin này, hắn hoàn toàn không tin, mà bây giờ, nhìn nữ tử trong trẻo lạnh lùng trước mắt, hắn không khỏi bị hấp dẫn.
Trên người của nàng giống như bao phủ một tầng mây mù, làm người ta nhìn không rõ bản chất bên trong của nàng, nàng có thể cao ngạo, có thể cao quý, cũng có thể bễ nghễ thiên hạ, nhìn hết thảy mọi vật thế gian!
Trên đời này, vì sao lại có nữ tử như vậy?
Nhìn, nhìn, tầm mắt của hắn lại có chút không thể rời ra. . . . . .
“Đại tiểu thư! La công tử, La tiểu thư, còn có hai vị Liễu công tử đến.” Hạ nhân truyền lời, làm thức tỉnh Nam Cung Dực, hắn thu hồi ánh mắt tò mò, mắt hạ xuống nhìn nơi nào đó của mặt bàn, trong lòng âm thầm ảo não, nàng rốt cuộc đã làm ma pháp gì với hắn, để cho hắn bất tri bất giác (không ý thức được)liền lâm vào ảo giác?
“Dâng trà!” Vân Khê nâng ánh mắt lên, đáy mắt hiện lên nồng đậm màu đen thâm thúy.
“Vương gia.” Bốn người vừa vào cửa đầu tiên là hướng Nam Cung Dực chào một cái, họ không kinh ngạc chút nào khi thấy hắn ở đây, giống như là cố ý đến bái phỏng.
Tới bốn người, trong đó hai vị là con của La thần Tướng, Nhị công tử La Ý Cương và Tam tiểu thư La Ý San, hai vị khác là con của Liễu Thượng Thư, Đại công tử Liễu Phàm Tâm và Nhị công tử Liễu Phàm Trần (NB : Tên gì nghe tục thế @@)Trên triều, cho tới bây giờ Liễu thượng thư và La thần Tướng đều cùng một phe, dĩ nhiên, con cái của bọn họ bình thường cũng hay qua lại, giao tình thắm thiết.
Vân Khê bất động thanh sắc quét nhìn qua bốn người, ở trong lòng cười lạnh, nàng cũng muốn nhìn xem rốt cuộc họ tới làm gì.
“Vân tỷ tỷ, nghe nói tỷ trở về Thấm Dương thành, còn dẫn nhi tử trở về. Ơ, như thế nào lại không thấy con tỷ?” nói chuyện đầu tiên chính là Tam tiểu thư của La thần Tướng, nàng ta có một đôi mắt quyến rũ, từ khi bước vào cửa, vẫn nhìn thẳng vào Nam Cung Dực, u quang trong con ngươi như ẩn như hiện.
Vân Khê giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt “Thâm tình” của nàng, thuận miệng nói: “Làm phiền các vị quan tâm rồi, các vị đặc biệt đi một chuyến tới thăm hỏi Vân Khê, Vân Khê thật sự cảm động đến rơi nước mắt. Chỉ là con ta mắt cao hơn đầu, loại người tầm thường…, bé sẽ không nhìn tới. Ôi, người làm mẹ như ta đây, cũng không nên miễn cưỡng bé.”
Ý là nói, các ngươi cũng chỉ là người tầm thường, đừng mơ tưởng nhìn thấy con nàng.
Trên mặt của La Ý San xẹt qua vẻ âm lãnh, nhưng ngay sau đó khôi phục vẻ mặt ban đầu: “Muội nghe nói Vân tỷ tỷ thuở nhỏ được hoàng thượng chỉ hôn cho Tĩnh vương gia, lần này Vân tỷ tỷ về nhà, có phải để thực hiện hỉ sự này hay không? Thấm Dương thành chúng ta cũng rất lâu không có đại hỷ rồi, đến lúc tỷ tỷ và Vương gia thành thân, ngàn vạn lần đừng quên mời muội muội ta.”
Nàng cố gắng đem lời nói được mềm nhẹ mà bình thản, trên gương mặt còn mang nụ cười, kì thực dấu diếm gươm đao.
Một người nữ nhân có con, có tư cách gì cùng nàng tranh giành? Nàng ta muốn gả cho Tĩnh vương gia, quả thực chính là si tâm vọng tưởng (hy vọng hão huyền)!
Vân Khê không bỏ qua vẻ âm lãnh trên mặt của nàng ta, tất nhiên đã hiểu suy nghĩ trong nội tâm nàng ta, nàng nở nụ cười thản nhiên: “Có chuyện này sao? Làm sao ta không nhớ rõ bản thân có hôn ước gì?”
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng vừa chuyển, rơi tới trên người Nam Cung Dực, tiếng nói nhẹ nhàng: “Vương gia, có chuyện này sao?”
Ánh mắt Nam Cung Dực vẫn nhìn chăm chú vào Vân Khê, không bỏ qua bất kỳ sự thay đổi nào trên mặt nàng. Đáng tiếc, hắn thất vọng rồi, biểu hiện của nàng quá mức bình tĩnh, vui mừng không thể hiện ra, hắn hoàn toàn nhìn không thấu tâm tư của nàng. Trong lúc đó ý nghĩ liền thay đổi, đôi mắt phượng hiện lên vẻ sâu sắc.
“Bản vương. . . . . . Cũng không nhớ rõ.”
Khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, Vân Khê nói ngay sau câu nói của hắn: “À, vậy thì tốt! Bằng không…, ta còn phải viết một phong từ thư cho Vương gia ngươi đây, vậy thì quá hao tâm tốn sức rồi!”
Nam Cung Dực mi tâm (điểm giữa hai chân mày) đột nhiên nhăn lại, tức giận từ trong cơ thể hắn phát ra, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.
Lá gan của nữ nhân này thật sự quá lớn rồi, năm lần bảy lượt khiêu khích uy nghiêm của hắn! Có phải hắn quá mức dung túng nàng rồi không?
Nhận ra sự tức giận của Tĩnh vương gia, trong lòng La Ý San mừng thầm, nàng lộ vẻ cười mỉa, nghi ngờ nói: “Dưới gầm trời này làm sao có nữ tử viết hưu thư chứ? Chuyện này chẳng phải là sỉ nhục lớn đối với Vương gia sao?”
Ánh mắt Vân Khê thản nhiên quét qua La Ý San, đáy mắt sát khí đã bắt đầu khởi động, muốn châm ngòi ly gián sao? Rất tốt, để xem ta thu thập ngươi như thế nào!
Độ cong khóe môi ngày càng lớn, trên dung nhan thanh lệ xuất trần của Vân Khê nở rộ nụ cười dịu dàng: “Vương gia, ngươi cũng cảm thấy sỉ nhục sao? Vậy so sánh với việc cho vị hôn thê một bức hưu thư, người nào bị sỉ nhục hơn?”
Nam Cung Dực nhìn lúm đồng tiền như hoa của nàng, đáy lòng cũng bất tri bất giác lạnh đi, hắn rốt cục tin cõi đời này có một loại người, khi bọn họ cười đến rực rỡ nhất, cũng chính là thời khắc nguy hiểm nhất.
“A, làm sao tới nhiều người như vậy? Đều tại tiểu tử ngươi, hại ta bỏ lỡ náo nhiệt.” Hai người Bạch Sở Mục và Long Thiên Thần đang đùa giỡn, từ bên ngoài trở lại bên trong nhà.
“Sư huynh, hưu thư của huynh đâu? Chưa đưa cho nàng sao?”
“Hưu thư? !” Bốn người La Ý San đồng thời kinh hô một tiếng, vui mừng khi có người gặp họa.
Vân Khê vẫn cười thản nhiên, chẳng qua là nụ cười diêm dúa lẳng lơ kia giống như cây thuốc phiện, độc tính ở trong không khí từ từ lan ra.
Nam Cung Dực đột nhiên ngước mắt, nhìn vào ánh mắt Vân Khê, trong lúc này hắn đột nhiên có một loại cảm giác quẫn bách khi bị bắt quả tang.
“Hừ, Bản vương và Vân tiểu thư còn chưa thành thân, tại sao lại nói đến hưu thư?”
Vừa nói xong lời này, hắn liền hối hận, hắn cần gì giải thích chứ? Cho dù thật sự đến vì đưa hưu thư, thì như thế nào? Là nàng không tuân thủ nữ tắc, phản bội hắn trước, cũng phải chấp nhận bị hắn nhục nhã!
Bạch Sở Mục nơi nào quản khỉ gió nội tâm hiện tại của hắn rốt cuộc có bao nhiêu bối rối, chỉ bỉu môi nói: “Ta tận mắt thấy ngươi viết, ngươi làm sao lại lật lọng? Không có hưu thư , vậy thì không có gì vui để chơi rồi?”
Cuối cùng Long Thiên Thần đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, hắn có chút lo lắng liếc về phía Vân Khê. Còn chưa lập gia đình, đã bị người ta đưa hưu thư tới, chuyện này nếu truyền đi ra ngoài, sợ là sẽ làm trò cười cho các quán trà, cả đời không ngẩng đầu lên được.
Nhưng mà lo lắng của hắn hiển nhiên là dư thừa, nàng không phải người bình thường, tự nhiên sẽ không có phản ứng như người bình thường.
Vân Khê giống như không có nghe được những lời này, bình tĩnh hỏi quản gia: “Nước trà đâu? Làm sao còn chưa đưa lên?”
Quản gia còn đang quấn quýt chuyện hưu thư, nếu Vương gia thật sự tới đưa hưu thư, vậy sau này Đại tiểu thư chẳng phải là không ngẩng được đầu lên làm người sao? Hắn nghĩ thầm có nên đem việc này mau sớm nói cho lão tướng quân cùng tướng quân hay không, hi vọng bọn họ có thể ngăn cản chuyện này, để tránh tổn hại đến danh tiếng của Đại tiểu thư.
Nghe được Vân Khê kêu to, lúc này hắn mới hoàn hồn, đi trước lên tiếng chuẩn bị nước trà.
“Đại tiểu thư, trà tới.”
Vân Khê nhận lấy, tự mình châm trà cho Nam Cung Dực: “Hôm nay Vương gia đại giá quang lâm hàn xá, thật sự là vinh hạnh của Vân Khê, vậy để Vân Khê tự mình châm một chén trà xanh cho ngươi, tỏ tâm ý.”
Dòng nước từ từ nghiêng xuống, ánh nước xinh đẹp, màu sắc của nước làm nổi bật ánh mắt Vân Khê, nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Nước ngừng, Vân Khê quơ tay đem bình trà đưa tới quản gia, môi son khẽ mở: “Châm trà cho các vị khách nhân.”
“Cũng cho ta một chén.” Long Thiên Thần ngồi gần chỗ Vân Khê, hắn coi như đã nhìn ra, những người này, mỗi một người tới đều là đến gây sự với nàng. Quả nhiên nhân phẩm quá kém, mới có nhiều cừu nhân đến như vậy, dù sao niệm tình hắn và nàng xem như cũng quen biết, hắn quyết định ở lại giúp nàng một tay.
Bốn người La Ý San có chút buồn bực, bọn họ đã chuẩn bị tốt cho buổi diễn, nếu Tĩnh vương gia đã chuẩn bị hưu thư, vậy vì sao bây giờ lại thay đổi? Chẳng lẽ hắn thật sự dễ dàng tha thứ Vân Khê đã lừa gạt và phản bội à?
La Ý Cương và muội muội liếc nhau một cái, nhớ lại mục đích hôm nay tới, liền mở miệng nói: “Đúng rồi, tối nay thái tử điện hạ ở Quỳnh Hoa Lầu tổ chức Phù Dung yến, các công tử thiên kim các nhà, cũng đến ngâm thơ, gảy đàn mua vui. Nghe nói Vân tiểu thư cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, không bằng đi dự tiệc cùng chúng ta thế nào? Nhiều người náo nhiệt hơn. . . . . .”
“Đúng, cũng cho chúng ta biết một chút về tài nghệ của Vân tiểu thư.” Đại công tử Liễu Thượng Thư cũng phụ họa theo.
Cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông? Nàng làm sao không biết mình còn có loại tài hoa kinh người này? Vân Khê không có trả lời chắc chắn, chẳng qua là nói một câu: “Uống trà.”
La Ý San thấy nàng không động tâm, liền thêm mắm thêm muối nói: “Vân tỷ tỷ, tỷ nhất định sẽ đi phải không? Mọi người nghe nói tỷ trở lại, đều rất muốn trông thấy tỷ.”
Muốn gặp nàng? Là muốn nhìn nàng bị bêu xấu sao? Nàng cười nhạt, như cũ nói: “Uống trà.”
Bốn người liếc nhau một cái, dùng ánh mắt trao đổi, âm thầm gấp gáp. Bọn họ lần này chính là phụng ý chỉ của thái tử, đến đây mời Vân Khê đi dự tiệc , nhưng nếu nàng không đi, bọn họ làm sao trả lời thái tử điện hạ đây?
“Thái tử điện hạ ở tiệc ca múa sẽ trao phần thưởng cho ai thắng được đầu khôi, có thể đạt được một lời hứa của thái tử điện hạ, cho dù muốn trở thành trắc phi của thái tử điện hạ, hắn cũng đáp ứng.” La Ý Cương tăng thêm một liều thuốc mãnh liệt.
“Phải không?” vẻ mặt Vân Khê thiếu đi một ít hứng thú, đừng nói là trắc phi, dù có đem ngôi vị hoàng đế tặng cho nàng ngồi, cũng phải xem nàng có tâm tình hay không.
Thấy nàng vẫn không có gì hứng thú, La Ý Cương không khỏi nóng nảy, lại nói tiếp: “Kể từ khi Thái tử điện hạ mời được một vị Luyện Đan Sưtam phẩm về, hắn mở mấy phường đan dược làm ăn lớn rất náo nhiệt, gần đây tâm tình thái tử điện hạ không tệ, cho nên mới nhất thời cao hứng, cử hành tiệc ca múa lần này. Nghe nói Luyện Đan Sư kia có thể luyện ra một loại đan dược làm cho nữ tử giữ được mỹ dung, các tần phi nương nương trong hậu cung sau khi thử, thì hiệu quả vô cùng tốt. Chỉ tiếc cái loại đan dược này có hạn, trừ các tần phi nương nương trong cung, những người khác đều không có tư cách có được. Nhưng nếu người nào tối nay thắng được đầu khôi, mở lời yêu cầu thái tử điện hạ…, tin tưởng thái tử điện hạ nhất định sẽ thoả mãn ý nguyện .”
Nữ nhân đều ham đẹp, hắn tin tưởng lý do này sẽ làm cho nàng hứng thú.
Vân Khê cười lạnh nói: “Vậy nếu như ta nói với hắn ta muốn có Luyện Đan Sư kia, ngươi đoán xem hắn có thể cho không?”
La Ý Cương liền cứng họng, điều này sao có thể đây? Thái tử điện hạ thật vất vả mới mời được một vị Luyện Đan Sư tam phẩm về, làm sao có thể dễ dàng đưa cho người khác? Đây chính là hắn ta dùng tới mấy cái hòm vàng bạc châu báu, còn tự mình tới cửa phí sức mời mới mời về, muốn để cho hắn đem Luyện Đan Sư chắp tay nhường cho, quả thực chính là người si nói mộng (người ngu nói mê).
Lúc này Nam Cung Dực đã mở miệng: “Nếu Thái tử dám phát ngôn như vậy, tin tưởng hắn sẽ không vì tư lợi mà nuốt lời.” Hắn nói xong, trong giọng nói lại mang theo nồng đậm khinh thường.
“Vương gia dường như rất để ý tới ta?”
“Đi xem náo nhiệt một chút cũng không sao.”
“Tốt, vậy thì đi! Ta cũng rất lâu không thấy mọi người. . . . . . Tối nay ta sẽ dẫn con ta cùng đi, để cho bé học thêm kiến thức.”
Bọn người La Ý San trong lòng mừng thầm, âm thầm liếc nhau một cái, có chút đắc ý.
“Như vậy thì quá tốt rồi, mọi người đều tò mò, muốn gặp con của Vân tiểu thư.” La Ý Cương cười nhẹ nhàng nói.
Nam Cung Dực yên lặng nhìn Vân Khê, không biết trong lòng nàng có chủ ý gì, nhưng hắn có thể khẳng định, nữ nhân này tuyệt sẽ không ngu muội đến nỗi không biết đi tham gia trận yến hội này sẽ gặp phải cái gì. Nàng quyết định muốn đi, hơn nữa còn mang theo nhi tử, vậy nàng nhất định là có tính toán riêng.
“Ôi! Trên người của ta ngứa quá, xảy ra chuyện gì vậy?”
“A, trên người của ta nổi lên mấy nốt đỏ rồi!”
“Ta cũng vậy! Thật là ngứa, ngứa quá a! Ngứa chết ta!”
“. . . . . .”
Bỗng nhiên bọn người La Ý San một người tiếp một người la hoảng lên, còn ở trên người của mình mà gãi, lộ ra vẻ thống khổ. Ngay cả hai người Long Thiên Thần và Bạch Sở Mục cũng không ngoại lệ, chỉ có Nam Cung Dực và Vân Khê thì bình an vô sự.
“Đây là làm sao vậy? Đang êm đẹp, làm sao cả đám thân thể đều ngứa? Chẳng lẽ là trên người có bọ chét?” Vân Khê nhíu mày vô tội, nghi ngờ nói.
Vẻ mặt này rơi vào trong mắt bốn người thì thấy thế nào cũng không đúng.
“Không đúng, nhất định là trong trà có vấn đề!”
“Vân Khê, có phải ngươi đã hạ độc trong trà không?”
Hai huynh muội La Ý San phát hiện được đầu mối trước tiên, khó trách mới vừa rồi nàng ta vẫn mời bọn họ uống trà, khó trách nàng mới vừa rồi tự mình châm trà cho Tĩnh vương gia, thì ra sau khi nàng rót trà cho Tĩnh vương gia, thuận tiện ở trong trà động tay chân, ở chỗ này để trả thù bọn họ đây.
Vân Khê vô tội nhún vai, nói: “Không thể oan uổng người khác như vậy! Vương gia cũng uống trà, hắn làm sao lại không có chuyện gì? Nói không chừng là các ngươi ăn bậy bạ ở đâu rồi. . . . . .”
“Vậy hai người chúng ta thì sao? Tại sao hai người chúng ta sau khi uống trà, cũng toàn thân đều ngứa?” Bạch Sở Mục thở phì phì trừng mắt nhìn nàng, hắn cũng hoài nghi người có khả năng hạ độc lớn nhất là nàng.
“Vậy chỉ có thể nói rằng, do nhân phẩm của ngươi quá kém, rất cần ăn đòn, cho nên mới gặp phải báo ứng.” Vân Khê liếc hắn một cái, ngươi không phải là thích xem náo nhiệt nhất sao? Vậy bây giờ sẽ làm cho ngươi nhìn đủ, thuận tiện để cho ngươi cũng tự mình thể nghiệm một phen.
Long Thiên Thần chịu đựng cơn ngứa trên người, tiến tới bên tai Vân Khê, nói nhỏ: “Là ngươi bỏ thuốc vào sao? Làm sao ngay cả ta ngươi cũng hại? Ta là theo phe ngươi mà!”
Vân Khê không chút nào đồng tình nói: “Trà là ngươi đòi uống, ta không có ép ngươi nha.”
“Ngươi. . . . . .” Long Thiên Thần giận đến giơ chân.