Long Thiên Tuyệt quét mắt nhìn một vòng, ánh sáng lạnh bắn bốn phía, vì vậy không còn có người nào dám tiến lên tham gia náo nhiệt nữa.
Tầm mắt của hắn từ từ di chuyển, cuối cùng rơi vào trên người nhi tử, vẻ mặt bỗng dưng chuyển sang nhu hòa, cười yếu ớt nói: “Tiểu Mặc, con nhất định là đứng ở bên này cùng phụ thân đúng không? Con và ta cùng họ Long, đều là truyền nhân của Long gia chúng ta, sau này tất cả mọi thứ của phụ thân, cũng sẽ truyền lại cho con!”
Hắn cười không ngớt, mâu quang long lánh lưu chuyển, trong sự tươi cười bao hàm vô số thâm ý sâu xa.
Vân Tiểu Mặc gãi gãi đầu, tinh tế tự đánh giá.
Sau này tất cả mọi thứ của phụ thân, đều truyền cho hắn. . . . . . Nghe thật giống như không tệ nga!
Không đúng, hắn là con ruột của phụ thân, thừa kế gia nghiệp của phụ thân, vốn là chuyện đương nhiên mà.
Nhưng, thoạt nhìn phụ thân giống như thật rất đáng thương, có nhiều người muốn khảo nghiệm phụ thân như vậy, mình không phải là nên giúp người một chút sao?
Vân Khê nhìn nhi tử quấn quýt tự hỏi, liền không nhịn được mà hé miệng cười trộm. Ngước mắt, liền chạm đến ánh mắt ai oán của Long Thiên Tuyệt truyền tới, nàng hướng về phía hắn trừng mắt nhìn, chỉ có thể tỏ vẻ đồng tình. Ý kiến của người nhà, nàng đúng là cần phải cân nhắc a, hơn nữa, hôn lễ cả đời cũng chỉ có một lần, hiếm khi được thấy bộ dáng này của hắn, tại sao nàng có thể bỏ qua chứ?
Đáy lòng dâng lên một trận tà ác nho nhỏ, nhưng chỉ hướng hắn quăng tới một ánh mắt khích lệ, cõi đời này, người mà ‘lên trời xuống đất không gì làm không được’ như hắn, chẳng lẽ còn có chuyện gì có thể làm khó hắn sao?
Long Thiên Tuyệt lĩnh hội ánh mắt của nàng, tiếp nhận tâm ý xong, nhất thời ý khí hăng hái.
Khảo nghiệm thì khảo nghiệm, chẳng lẽ Long Thiên Tuyệt hắn lại sợ bọn họ sao?
Lúc này, Vân Tiểu Mặc cũng đã nghĩ tốt lắm, nên vô cùng trịnh trọng mà nói với Long Thiên Tuyệt: “Phụ thân, ngài yên tâm đi, Tiểu Mặc nhất định đứng về phe của người!”
“Tiểu Bạch cũng vĩnh viễn đứng ở phe của Tiểu Mặc Mặc!” Tiểu Bạch cũng mặc hỉ phục áo đỏ nhỏ nhanh như chớp chui vào trong ngực Vân Tiểu Mặc, dùng sức cọ cọ, làm nũng.
Long Thiên Tuyệt ha ha cười một tiếng, một tay ôm lấy nhi tử, hướng về phía Dung Thiếu Hoa quăng một ánh mắt khiêu khích, nói: “Đến đây đi! Hai phụ tử chúng ta sẽ kề vai chiến đấu, xem các ngươi rốt cuộc có thể làm ra vấn đề khó khăn gì!”
“Phụ thân vạn tuế!” Vân Tiểu Mặc hai tay ôm cổ Long Thiên Tuyệt, hoan hô vang dội.
Rất nhanh, hai bên liền kéo ra đường ranh, lấy thảm hồng làm giới tuyến, song phương chiếm ở một bên, trận chiến khảo nghiệm xét duyệt cuối cùng đối với chú rễ chính thức kéo màn.
Bên trái thảm đỏ là phụ tử Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Thần, tứ đại hộ pháp cùng chúng đệ tử của Lăng Thiên Cung, bên phải là già trẻ Vân gia, Dung Thiếu Hoa cùng đám người Đoan Mộc Hùng, Vân Khê thì bị bọn họ che ở phía sau, trước khi xét duyệt chưa kết thúc, họ không đồng ý cho Long Thiên Tuyệt đến gần nàng.
Ba người của Mộ gia, Lam Mộ Hiên, Độc Cô mưu, cùng với Thượng Quan Như nhi và Đoan Mộc Tĩnh thì đứng ngay vị trí ở giữa thảm đỏ, làm hành động bình phán, trong đó Mộ Tông Minh vì là giám khảo phán quyết, chủ trì xét duyệt cuối cùng của lần này, nên bộ dạng có chút khoe khoang.
Trên mặt của mỗi người đều là một bộ dạng nóng lòng muốn thử, cực độ hưng phấn vui thích, chỉ có bản thân chú rễ, là sắc mặt tối tăm ngó chừng vẻ mặt cười đến phong tao của Dung Thiếu Hoa, hận không được ngũ mã phân thây, nghiền xương hắn thành tro!
Nếu không phải trong lúc bất chợt tên này nhô ra quấy rối làm chuyện xấu, hắn đã sớm ôm mỹ nhân về rồi, hiện tại lúc này sợ là đã vào động phòng rồi, làm gì mà còn phải tiếp nhận xét duyệt cuối cùng không giải thích nỗi gì đó?
Hắn lạnh lung híp lại mâu quang, ánh sáng âm u nguy hiểm xoay tròn trong đó, âm thầm mà nói cho Dung Thiếu Hoa hiểu. Ngươi chờ xem, thù này ta nhớ kỹ, ngươi đừng mơ tưởng mà ống yên lành rời đi Lăng Thiên Cung!
Cây quạt trong tay Dung Thiếu Hoa đang giao động theo tiết tấu hơi chậm lại một chút, nhưng hắn liền ngẩng đầu nhìn trời, làm bộ như không nhìn thấy sự uy hiếp âm thầm của Long Thiên Tuyệt, cùng lắm thì, chờ lúc bọn họ động phòng hoa chúc, hắn sẽ nhanh chóng phủi phủi đít rời đi, để tránh bị tên này trả thù, bất quá giờ phút này nha, khó mà tìm được cơ hội làm cho Long Thiên Tuyệt chật vật, chuyện đùa giỡn vui như vậy, hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua chứ?
Nghĩ tới đây, hắn liền hắc hắc cười gian ra tiếng, cười đến vô cùng đáng ăn đòn!
Ít nhất ở trong mắt Băng hộ pháp nhìn thấy chính là như thế.
“Băng hộ pháp, trông chừng kỹ Dung Thiểu cho ta, nếu như hắn hào phát vô thương (nguyên vẹn không sứt mẻ) mà rời đi Lăng Thiên Cung một bước, Bổn Tôn sẽ hỏi tội ngươi.” Giọng nói lạnh lẻo của Long Thiên Tuyệt bí mật truyền vào trong tai Băng hộ pháp, Băng hộ pháp đang lạnh lùng mà đứng, liền lên tiếng đáp lại, một đôi con ngươi đóng băng mọi thứ thẳng tắp bắn về phía Dung Thiếu Hoa, không hề chớp mắt.
Dung Thiếu Hoa mới vừa vặn tiếp nhận xong ánh mắt giết người âm trầm của Long Thiên Tuyệt, hiện tại lại được mỹ nhân đưa mắt nhìn, tim của hắn khẽ run rẩy. Thay vào ánh mắt sát khí bức người lạnh như băng của vị Băng mỹ nhân, cũng bị nghĩ méo mó, hắn còn thích thú, hết sức kéo rộng khóe miệng, hướng Băng hộ pháp ném đi một cái mị nhãn.
Băng hộ pháp mắt lạnh nhất thời híp lại, ánh mắt mang theo tia điện sắc bén nhìn trở lại, trực tiếp đem Dung Thiếu Hoa giật chết ngay tại chỗ lập tức.
Ánh mắt hai bên giao chiến tạm thời bất phân thắng bại, một lúc sau, chỉ nghe tiếng kẻng vang lên, Mộ Tông Minh làm trọng tài, bắt đầu đứng dậy lên tiếng: “Các vị, hôm nay cảnh xuân tươi đẹp, điểu ngữ hoa hương, lão phu mang tâm tình vô cùng kích động tới tham gia cưới lễ hôm nay. Ngày tốt cảnh đẹp, ngày cưới Như Mộng, hồi tưởng lại chuyện cũ, lão phu không khỏi liên tưởng đến năm đó. Chuyện cũ dài dằng dặc, nhớ năm đó, lão phu. . . . . .” Mộ Tông Minh hưng phấn nhớ lại những chuyện quậy phá của hắn khi còn trẻ với vẻ mặt say mê.
Trên bầu trời, thoáng một cái có vô số hột gà thúi không biết từ đâu bay tới.
Mộ Tông Minh thấp giọng kêu lên, hiểm hiểm mà tránh thoát, hắn thổi râu mép, khắp mọi nơi liếc mắt nhìn, phát hiện phía sau hắn những trọng tài khác đã sớm lẫn mất tiêu, rời xa khỏi vùng bom hột gà thúi. Mộ lão chép miệng, dưới đáy lòng mắng: Mấy người này tính tình gì thế? Một chút cũng không hiểu được kính già yêu trẻ!
Hắn dưới thần sắc nghiêm túc, một lần nữa ra vẻ đạo mạo trở lại chỗ ngồi của trọng tài, tiếng nói sang sảng cất lên: “Mọi người đừng kích động, mới vừa chẳng qua là thả con tép, bắt con tôm! Tốt, như vậy hiện tại chúng ta đi thẳng vào chủ đề, bắt đầu khảo nghiệm cuối cùng đối với chú rễ.”
“Căn cứ vào yêu cầu của người nhà mẹ đẻ tân nương, bọn họ đem đối với chú rễ có ba ải khảo nghiệm, ba ải mà toàn bộ thông qua, thì chú rễ sẽ được thân nhân nhà mẹ đẻ tân nương chấp nhận, sau đó sẽ được đón tân nương, nếu không. . . . . .” Mộ Tông Minh dùng ngón tay gạt gạt chòm râu, cười hắc hắc, không có nói tiếp.
Lúc này, trên bầu trời lại là đông nghịt một mảnh vật thể, lần này không còn hột gà thúi nữa, mà là cải trắng cùng lá cây!
“Không được như vậy , không cho có ác ý công kích trọng tài!” Mộ lão vừa ôm đầu né tránh, vừa cao giọng kháng nghị.
Long Thiên Tuyệt miễn cưỡng ngồi tà ở ghế thái sư, đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, môi mím thẳng tắp. Nhìn Mộ Tông Minh luồn lên nhảy xuống, hắn chau lên đôi mày, giơ tay lên, vòng công kích cải trắng lá cây mới coi là ngưng hẳn.
Tức cười, cũng không chịu nhìn một chút đây là địa bàn của ai, nếu như có bất kỳ một trọng tài nào phán quyết”Bất công”, đây chính là kết quả! (TT: ặc đe dọa trọng tài =.=)
Khóe môi của Long Thiên Tuyệt khẽ nhếch lên một độ cung, tay của hắn một lần nữa giương lên, trong sân lập tức xuất hiện một tổ người ăn mặc giống hệt nhau, không tới chốc lát thời gian, đã đem hiện trường dọn dẹp sạch sẽ, rất chuyên nghiệp rất mau lẹ, thật giống như một màn mới vừa rồi chỉ là ảo giác.
Mộ Tông Minh nhắm mắt rón rén trở lại giữa sân, ngẩng đầu liếc nhìn mọi nơi, sợ bỗng nhiên lại có một vật gì đó từ trên đầu rơi xuống nữa, lúc này hắn bắt đầu có chút hối hận, mới vừa sẽ nên tranh đua đòi làm cái gì chó má trọng tài. Kể từ đó, đắc tội với mọi người ở Lăng Thiên Cung không nói, còn tự mình đặt ở trên lửa thiêu đốt, đây quả thật là muốn chết mà!
Hắn đem mồ hôi lạnh lau đi, lần nữa hắng giọng một cái, nặng nề vỗ cái bàn, dõng dạc nói: “Dĩ nhiên, chú rễ của chúng ta anh minh thần võ, khí vũ hiên ngang, tuyệt đối không thể nào mà không thông qua khảo nghiệm được!”
Tiếng nói vừa rơi xuống, lỗ tai nhạy cảm của hắn giương lên, không xong, lại có vật rơi xuống!
Có lầm hay không? Vuốt mông ngựa mà cũng bị ném, đây là thế đạo gì? Có còn Thiên Lý hay không?
Hắn đang chuẩn bị nhấc bàn chân né tránh, nhưng vừa ngửa đầu, thì vô số cánh hoa rơi, như Thiên Nữ Tán Hoa, đẹp không sao tả xiết.
Mộ Tông Minh nhất thời thở phào nhẹ nhỏm, sửa sang trường bào, rốt cục cũng lộ ra nụ cười thoải mái.
May là, may là, hắn giác ngộ được sớm! Đãi ngộ này thật đúng là không tệ!
“Vậy chúng ta bắt đầu cửa thứ nhất.” Mộ Tông Minh quay sang nhìn người của Vân gia giơ giơ tay lên.
Dung Thiếu Hoa từ từ đứng dậy, chứa đựng ý cười, cây quạt từng chút một ở trong lòng bàn tay mà chuyển động, hắn cất giọng nói: “Cửa thứ nhất này, nói ra rất đơn giản, nhưng cũng không đơn giản, bất quá ta nghĩ nhất định là không làm khó được người thông minh tuyệt đỉnh như Long tôn chủ .”
Cây quạt trong tay liền hướng phía sau lắc lắc, liền có đệ tử của Dung gia đưa lên một cuộn tranh, Dung Thiếu Hoa không vội mà đem cuộn tranh mở ra, chỉ không hề chớp mắt nhìn Long Thiên Tuyệt, cười đến hết sức quỷ dị.
Long Thiên Tuyệt híp lại mắt, con ngươi hẹp dài phiếm ánh sáng lạnh, không biết là trong hồ lô đối phương đến tột cùng bán thuốc gì.
Lúc này, phía sau hắn, bỗng vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn truyền vào trong tai, các đệ tử đứng ở phía sau hắn bỗng nhiên không khỏi rối rít lui về phía sau.
Long Thiên Tuyệt khẽ quái lạ, quay mặt sang bên cạnh, ánh mắt quét về phía Vân hộ pháp, Phong hộ pháp cùng Viêm hộ pháp, thấy thần sắc mấy người bọn họ lén la lén lút, thì trong lòng nghi ngờ dâng lên.
Nhìn kỹ lại, mỗi người họ đều che miệng mình, hành động rất quỷ dị, thì trong lòng hắn nghi ngờ càng lớn.
Ánh sáng lạnh lần lượt quét qua ở trên mặt mỗi vị hộ pháp, bị làm cho sợ đến ba người nhất tề quay người đi, không dám cùng hắn nhìn thẳng. Xong rồi, cái này chơi lớn rồi, tôn chủ mà biết thì không phải sẽ lóc xương lóc thịt bọn hắn sao?
“Ha ha, vậy hãy để cho chúng ta cùng đi công bố câu đố đi.” Dung Thiếu Hoa ra dấu, cuộn tranh ở trong tay hai gã đệ tử từ từ trải ra, nội dung trên bức họa lần lược hiện ra ở trước mắt mọi người.
Long Thiên Tuyệt còn đang dùng ánh mắt ngàn năm hàn băng của hắn từ từ Lăng Trì ba vị hộ pháp, thì nghe được thanh âm của Dung Thiếu Hoa, hắn từ từ quay đầu. Nhìn chăm chú bức tranh một cái, hắn không khỏi ngây ngẩn, đây là bức tranh gì? Sao kỳ lạ như thế? Bọn họ chẳng lẽ là muốn hắn suy đoán ý cảnh trong bức tranh sao?
Mà ở phía sau hắn, tiếng bước chân lộp cộp rời đi xa hơn rồi, ba vị hộ pháp trực tiếp trốn ở bên người Vân Tiểu Mặc, để tìm kiếm sự bảo vệ của Tiểu Thiếu chủ.
Vân Tiểu Mặc đang nhìn kỹ cuộn tranh, nghi ngờ hỏi: “Phía trên này vẽ cái gì đấy? Một mảnh dài hẹp màu hồng, nhìn có chút giống con giun. . . . . .”
“Tiểu Thiếu chủ, đây không phải là con giun, là dấu môi son!” Vân hộ pháp hạ thấp giọng nói, khẽ đóng khẽ mở cánh môi, trên đó còn chút vết tích màu đỏ, giống như là từng bôi qua cái gì đó.
Dung Thiếu Hoa tiếp lời của Vân hộ pháp…, cười khanh khách nói: “Không sai, chính là dấu môi son! Ở trên này, tổng cộng có hai trăm dấu môi son, chia ra cho hai trăm người, trong đó chỉ có một là thuộc về tân nương. Nếu như Long huynh có thể từ trong này chọn lựa ra dấu môi son thuộc về tân nương, thì ngươi vượt qua kiểm tra, nếu như chọn sai thì…, thì ngươi phải hôn chủ nhân của dấu môi son!”
“Dấu môi son? Đâu tới nhiều dấu môi son như vậy?” cái miệng nhỏ nhắn của Vân Tiểu Mặc một lần nữa biến thành chữ O, có chút khó tin.
Điều này cũng chính là điều mà Long Thiên Tuyệt muốn biết , cuộn tranh này nói ít nhất cũng có mấy trăm dấu môi son, hắn cũng không tin toàn bộ là do Dung Thiếu Hoa mình in ra.
Chẳng lẻ. . . . . . ánh sáng lạnh trong mắt hắn đủ để đóng băng ba thước, một lần nữa quét về phía ba người Vân hộ pháp, tốt, dám dưới tầm mắt của hắn công khai đi theo địch?
Thần kinh của ba người Vân hộ pháp giật giật liên tục, khẩn trương nhìn về phía hắn, mọi người cười nịnh hót.
Vân hộ pháp mở miệng nói trước tiên: “Tôn chủ, ngài ngàn vạn không nên hiểu lầm! Chúng ta làm như vậy, là để giúp tôn chủ ngài đánh vào trong lòng địch nhân, thám thính việc trọng yếu nhất của địch nhân, trợ giúp tôn chủ ngài quét dọn hết thảy chướng ngại!”
Viêm hộ pháp cũng liền nói gấp: “Đúng vậy, tôn chủ! Một ít cái bên góc trái ngài ngàn vạn lần đừng chọn, đó của thuộc hạ ! Thuộc hạ là vì trợ giúp tôn chủ ngài loại bỏ những đáp án không chính xác, cho nên mới tham dự vào trong đó, thuộc hạ tuyệt đối là trung thành không hai lòng!” (TT: khinh bỉ ca ^.^)
Phong hộ pháp cũng biểu quyết ý nghĩ theo: “Không sai, không sai! Tôn chủ, tất cả mười dấu bên góc phải đều là của thuộc hạ! Rất là dễ nhận biết!”
Lời của hắn vừa nói xong, mọi người liền đem ánh mắt kỳ dị toàn bộ tập trung vào trên môi đặc biệt đỏ chói của hắn, khó trách tại sao môi hắn so sánh với những người khác đều hồng hơn, thì ra là hắn một mình đã ấn hết mười cái, thật là biến thái !
“Phong hộ pháp, có phải ngươi đi một chuyến Đông Lăng quốc, đã ăn nhầm cái gì không nên ăn, nên thần kinh thác loạn rồi?” Long Thiên Tuyệt bỗng nhiên nhàn nhạt nở nụ cười, cái này không cười thì tốt, hắn vừa cười, khiến Phong hộ pháp bị làm cho sợ đến cả người run run. Chẳng qua hắn chỉ cảm thấy chơi thật vui, cho nên mới tới tham dự nha, tham dự xong, lại cảm thấy chưa đã ghiền, nên chỉ ấn hơn mấy cái thôi, như vậy cũng có thể phạm vào tử tội sao? (TT: -_-‘)
“Tôn chủ. . . . . .” Phong hộ pháp mang vẻ mặt tội nghiệp nhìn Long Thiên Tuyệt, tranh thủ đển nhận được đồng tình.
“Cái gì, tại sao các ngươi có thể làm như vậy? Thật là quá đáng!” Long Thiên Thần nghĩa phẫn điền ưng (căm phẫn trào dâng) vỗ bàn đứng lên.
Ba vị hộ pháp khẩn trương liếc nhau một cái, người ta là huynh đệ ruột, làm đệ đệ thấy huynh trưởng bị bắt nạt, giận dữ là chuyện thiên kinh địa nghĩa thôi. Phong hộ pháp cười hề hề giải thích: “Nhị công tử, thật ra thì chúng ta. . . . . .”
Long Thiên Thần liền cắt đứt lời của hắn, dõng dạc nói: “Chuyện chơi vui như vậy, lại không gọi ta? Các ngươi thật là quá đáng!”
Trên trán mọi người nhất thời đầy hắc tuyến, thì ra là hắn tức giận cái này!
Long Thiên Tuyệt lạnh lùng trợn mắt nhìn đệ đệ một cái, cho đến khi đệ đệ lè lưỡi câm miệng xong, hắn mới ào ào đứng dậy, mắt nhìn phía trước, nhẹ nhàng nói: “Ba người các ngươi nếu như muốn bị đày đi đi thanh lâu tiếp khách bán rẻ tiếng cười, thì có thể tiếp tục không đếm xỉa đến. . . . . .”
Hắn áo choàng phất qua, liền cất bước đi về phía bức họa.
“Phụ thân, chờ ta một chút!” Vân Tiểu Mặc đuổi sát theo.
Ba người Vân hộ pháp nhất thời chấn động tinh thần, thật tốt quá, rốt cục cũng có cơ hội lấy công chuộc tội. Mặc dù ước nguyện ban đầu của bọn họ là muốn xem một chút bộ dáng lúng túng của tôn chủ, nhưng bây giờ sự thái đã diễn biến đến ‘phải đi tiếp khách bán rẻ tiếng cười’, như vậy chuyện đã không giống trước nữa.
Lúc này mà không nói tới trung thành, thì còn đợi khi nào?
Ba người không dám do dự, vội vàng chân chó theo sát phía sau.
Long Thiên Thần cũng lập tức hăng hái bừng bừng cùng nhau đi tới, chuyện chơi vui như vậy, hắn có thể nào bỏ qua a?
Tranh cuộn bị bày ra đặt ở trên mặt bàn, Dung Thiếu Hoa đứng ở một bên, cười đến rất là đắc ý. Nhiều dấu môi son như vậy, muốn tìm ra một cái, đích xác là khó khăn quá cao, nhưng hắn muốn chính là độ khó cao này, nếu không phải như thế, hắn làm sao mà đùa giỡn Long Thiên Tuyệt đây?
“Long huynh, xin mời!”
Long Thiên Tuyệt tùy ý nhìn lướt qua tranh cuộn, tầm mắt lướt qua Dung Thiếu Hoa, nhìn về Vân Khê ở phía sau. Khóe môi hắn khẽ nhếch, mặt mày đầy mỉm cười, tràn đầy ôn nhu cùng thâm tình.
Vân Khê cười nhẹ đăm đăm nhìn lại hắn, bỗng nhiên đang lúc này nàng cảm thấy trên môi của mình một mảnh nóng bỏng, nhưng là bị tầm mắt nóng bỏng của hắn lây nhiễm.
Nàng cũng rất tò mò, hắn thật sự có thể từ trong hơn hai trăm dấu môi son nhận ra cái của nàng sao, cho nên nàng chẳng qua chỉ cười yếu ớt, bất động thanh sắc, mà không cho bất kỳ ám hiệu nào.
Trong lúc hai người ngắm nhìn lẫn nhau, Tiểu Bạch đã nhảy lên tranh cuộn, cúi đầu theo tranh cuộn khẽ ngửi. Hôm nay vì đón ý đùa vui, Tiểu Bạch đã trải qua một phen tỉ mỉ hóa trang, một bộ com lê màu đỏ rất là khác biệt, là do Vân phu nhân chính tay đặc chế, Tiểu Bạch rất là thích, một khi mặc vào người, liền không nỡ cởi xuống.
Giờ phút này trên thân ảnh của nó hồng trắng giao nhau, ở trên cuộn tranh di chuyển chậm chạm, bộ dáng kia càng thêm khả ái sinh động.
“Tiểu Bạch, như thế nào? Ngửi ra tới cái nào là của mẫu thân chưa?” Vân Tiểu Mặc đối với Tiểu Bạch ký thác kỳ vọng rất lớn.
Ba vị hộ pháp cũng xông tới theo, ly kỳ nhìn Tiểu Bạch, đều nói lỗ mũi chó rất linh, thì ra lỗ mũi Tiểu Bạch so với chó cũng không khác biệt lắm. May là bọn họ chẳng qua chỉ nghĩ trong lòng thôi, nếu để Tiểu Bạch biết bọn họ đem nó so sánh với chó, nó không giận đến hộc máu mới lạ!
Dung Thiếu Hoa liếc xéo Tiểu Bạch, không một chút lo lắng, thật giống như đoán chừng nó nhất định đoán không ra đáp án.
Mọi người của Vân gia thì cười híp mắt nhìn hết thảy, do Dung Thiếu Hoa ra mặt, nên bọn họ hoàn toàn không có dị nghị.
Tiểu Bạch qua lại ngửi đến mấy lần, sau đó sa sút tinh thần lắc đầu, tỏ vẻ không thể giúp.
Vân Tiểu Mặc cũng nổi giận theo, ngửa đầu nhìn về phía Long Thiên Tuyệt: “Phụ thân, ngay cả Tiểu Bạch cũng không nhận ra được, làm sao bây giờ đây?”
Tầm mắt của Long Thiên Tuyệt vẫn rơi vào trên người Vân Khê , thủy chung không có rời đi. Không có biện pháp, nàng hôm nay mặc vào hỉ bào, xinh đẹp đến làm lòng người say, hắn thật sâu say mê trong đó rồi, không cách nào dịch chuyển khỏi tầm mắt.
Nghe được thanh âm nhi tử, hắn nhếch môi cười một tiếng, tuấn mỹ vô trù: “Yên tâm, phụ thân đã tìm được rồi!”
Hắn nghiêng người vòng qua Dung Thiếu Hoa, cất bước đi về phía Vân Khê.
“Từ từ, ngươi vẫn không thể nhích tới gần tân nương!” Dung Thiếu Hoa đang muốn tiến lên ngăn trở, thì hai cánh tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, mạnh mẽ lôi lại. Hắn quay đầu nhìn, thì ra là hai người Vân hộ pháp cùng Viêm hộ pháp đang khóa lấy hắn.
“Uy, không cho phạm quy như vậy a! Trọng tài đâu? Tại sao trọng tài không nói chuyện?”
Mộ Tông Minh làm chủ trọng tài đang ngẩng đầu nhìn trời, làm bộ không thấy được, hắn cũng không muốn lại bị hột gà thúi cùng rau cải trắng chọi. Mấy người ở phía sau hắn lại càng không muốn nhúng tay vào, thật sự là trận hột gà thúi cùng rau cải trắng kia uy lực quá mức kinh hãi a.
Long Thiên Tuyệt chăm chú ngắm nhìn Vân Khê, rồi từng bước đi về phía nàng, con ngươi sâu u khiến người ta phải chết chìm trong đó. Ngón tay thon dài của hắn nâng cằm Vân Khê lên, rồi nhếch cười một tiếng, mị hoặc lan tràn: “Đáp án ở chỗ này!”
Hắn nghiêng thân, quyết đoán hôn xuống, ôn nhu trằn trọc, lướt qua rồi mới dừng lại.
Cái hôn lúc trước bị Dung Thiếu Hoa cắt đứt, rốt cục cũng bồi bổ trở về, hiện tại hắn từ từ thối lui, xé ra một nụ cười thỏa mãn.
Hắn chỉ nhẹ nhàng vuốt ve môi của nàng, nhếch môi nói: “Trên cuộn tranh hoàn toàn,từ đầu, đến cuối cũng chưa có dấu môi son của Khê Nhi, môi của nàng ở chỗ này.”
“Làm sao ngươi đoán được? Không phải là tùy tiện đoán mò đó chứ?” Dung Thiếu Hoa có chút không phục, hắn đã tỉ mỉ thiết kế cái ải này, lại cứ dễ dàng mà bị tên này phá như vậy, hắn thật không cam lòng.
Long Thiên Tuyệt không nặng không nhẹ nói: “Một, Bổn Tôn tin tưởng khứu giác của Tiểu Bạch, đầu tiên Tiểu Bạch không thể trước tìm ra dấu môi son, đã nói lên dấu môi son của Khê Nhi không có ở trong đó; hai, son của Khê Nhi là loại son thượng phẩm mà Bổn Tôn tự mình chọn lựa, nên không có dễ dàng phai màu, càng không có khả năng ấn ở trên cuộn tranh, trừ phi nàng cố ý đổi son. . . . . . Nhưng mà nàng không có.” Hắn cười yếu ớt , đầu lưỡi khẽ liếm dưới môi của mình, bên trên đó còn giữ được hương thơm thuộc về của nàng, cho nên hắn rất xác định, nàng cũng không có để lại dấu môi son ở trên cuộn tranh.
Mọi người xôn xao thảo luận.
Thì ra hắn cũng không phải là đoán bậy đoán bạ, mà trải qua suy đoán tỉ mỉ, bày mưu nghĩ kế.
Long Thiên Tuyệt một lần nữa trở lại chỗ ngồi, trên gương mặt tuấn tú đầy ánh sáng, hăng hái nổi lên, quét sạch đi vẻ lo lắng lúc trước.
Vân Khê hé miệng cười khẽ, nhìn bộ dạng kia, thật giống như con mèo ăn trộm được cá, đang đắc ý vô cùng.
Dung Thiếu Hoa chép miệng dưới, không phản bác được, cửa ải này, chỉ có thể coi như là hắn thông qua.
“Cửa ải này coi như ngươi đã thông qua, ải tiếp theo sẽ không còn dễ dàng như vậy a.”
Long Thiên Tuyệt chẳng qua là miễn cưỡng hạ lông mày, thần sắc mang bộ dáng ‘tất cả đều ở trong lòng bàn tay’.
Long Thiên Thần thay hắn lên tiếng nói: “Ngươi cứ việc nói đi, cửa thứ hai đến tột cùng là cái gì? Trên đời này không có gì có thể làm khó đại ca của ta .” Có thể nói ra lời nói này, thì người hắn bội phục nhất cõi đời này, không ai khác ngoài đại ca của hắn. Trong lời nói còn mang theo vài phần tự hào, mặc dù sự thông minh của hắn mà so sánh cùng đại ca thì còn một khoản cách rất xa, nhưng chỉ cần đại ca tốt, hắn cũng thấy vinh quang theo.
Chiết phiến của Dung Thiếu Hoa phành phạch quạt, hai mắt hoa đào híp lại, cười thầm: “Cửa thứ hai nha, chính là mời Long huynh làm trò trước mặt tân khách chúng ta, biểu diễn kỹ thuật nhảy, giúp vui cho tân khách.”
Lời của hắn vừa rơi xuống, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, người người đang ngồi ở chỗ cũ vì lời nói của hắn mà…, không thể tưởng tượng nổi.
Hắn lại bắt đường đường tôn chủ Lăng Thiên Cung khiêu vũ?
Đây không phải là chê mệnh mình quá dài, không muốn sống nữa sao?
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, muốn nhìn xem một chút hắn sẽ phản ứng như thế nào.
Ai ngờ Long Thiên Tuyệt lại vô cùng bình tĩnh, thanh nhã cười nhìn Dung Thiếu Hoa, khoan thai mở miệng nói: “Ý nghĩ của Dung Thiểu, quả nhiên rất có sáng ý!”
Hắn cười đến ưu nhã, cười đến cao quý, nhưng mà rơi vào trong mắt Dung Thiếu Hoa, thì lại cảm thấy từng trận lạnh lẻo rót vào trong cơ thể mình. Hắn không phải là đùa thật chứ? Dung Thiếu Hoa ở trong lòng tự hỏi, song trên mặt vẫn mỉm cười bình tĩnh như cũ: “Dĩ nhiên, nếu có thể thấy kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp của Long huynh, Dung mỗ thật tam sinh hữu hạnh.”
Đám người Vân hộ pháp nhìn tôn chủ cười đến tươi đẹp như vậy, đáy lòng cũng hăng hái theo, nên vội vàng đề nghị: “Không bằng do Băng hộ pháp múa thay đi! Tôn chủ đường đường một đời Tà tôn, tại sao có thể ở trước mặt mọi người nhảy múa chứ?”
“Đúng, để cho Băng hộ pháp múa thay là thích hợp nhất!” Viêm hộ pháp cùng Phong hộ pháp cũng cực kỳ đồng ý.
Dung nhan lãnh nhược băng sương của Băng hộ pháp một lần nữa dâng lên một tầng hàn khí, nàng đưa ánh mắt tàn bạo nhất nhất quét ngang qua ba vị hộ pháp còn lại, trầm giọng nói: “Tại sao phải là ta? Chẳng lẽ ba người các ngươi thì không thể phân ưu thay tôn chủ sao?”
“Lăng Thiên Cung Chúng ta cũng chỉ có ngươi là một nữ hộ pháp, Băng muội muội ngươi là một cành hoa siêu quần xuất chúng, tươi đẹp tứ phương, là người chọn lựa thích hợp nhất!” Vân hộ pháp liền rót mê hồn súp vào.
“Ai là… Băng muội muội của ngươi?” Băng hộ pháp cực độ khó chịu khi bị hắn gọi như vậy.
“Vậy Băng tỷ tỷ thì như thế nào?” Vân hộ pháp chẳng biết xấu hổ vội vàng sửa lại miệng.
Khóe miệng Băng hộ pháp lay động, đối với hắn cực độ khinh bỉ cùng khó chịu.
“Các ngươi đừng làm khó dễ Băng hộ pháp nữa, trong ngày thường mỗi tiếng nói mỗi cử động của nàng, có nơi nào là bộ dáng nữ tử? Bảo nàng đi hiến vũ hà, không phải là tự bêu xấu sao? Biết đâu, còn vứt hết mặt mũi của Lăng Thiên Cung chúng ta, không tốt, không tốt!” Viêm hộ pháp chống cằm lắc đầu, híp con ngươi xinh đẹp hẹp dài lại, nhưng đáy mắt lại có tinh quang lướt qua.
Băng hộ pháp hừ lạnh nói: “Thu hồi phương pháp khích tướng của ngươi đi! Trừ phi ba người các ngươi theo ta cùng nhau nhảy, nếu không thì mơ tưởng!”
Ba người Vân hộ pháp nhất thời im miệng, tôn chủ có thân phận tôn quý nhảy không được, mà bọn họ là tứ đại hộ pháp của Lăng Thiên Cung, thân phận cũng tôn quý, đều nhảy không được như trước. Hơn nữa, ở đâu mà nhìn thấy nam nhân khiêu vũ chứ? Để cho bọn họ khiêu vũ, vậy chẳng khác nào lấy mạng của bọn hắn còn dễ hơn.
Phong hộ pháp con ngươi đảo vài vòng, tầm mắt rơi vào một thân hỉ phụ đáng yêu của Vân Tiểu Mặc, hắn cười tủm tỉm nói: “Ta xem để cho Tiểu Thiếu chủ thay thế tôn chủ khiêu vũ, là thích hợp nhất. Tiểu Thiếu chủ khả ái như thế, kỹ thuật nhảy nhất định cũng đáng yêu vô cùng. . . . . .”
Vân Tiểu Mặc rất nhanh phản bác: “Ta không nhảy! Ta là nam tử hán, không thể khiêu vũ!”
Đây là cái lý luận gì? Hai chuyện này có liên quan gì sao?
“Hay là để cho Thần thúc thúc nhảy đi? Hắn là đệ đệ ruột của phụ thân, thay thế phụ thân khiêu vũ, cũng là thích hợp nhất .”
Long Thiên Thần khóe miệng giật giật, tại sao lại kéo đến trên người của hắn thế? Ngươi là nam tử hán, không thể khiêu vũ, chẳng lẽ ta không phải là nam tử hán sao?
Tiểu tử thúi, ngươi muốn khi dễ thúc thúc ruột của ngươi sao! Thật là thương tâm muốn chết mà.
“Ta không nhảy! Hôm nay cũng không phải là ta cưới vợ nha, chờ ngày nào đó ta cưới vợ rồi, nhảy không muộn.”
Vân Tiểu Mặc nghiêm túc nói: “Thần thúc thúc, thúc thật là không có nhân tính! Phụ thân nhưng là ca ca ruột của thúc, ca ca gặp nạn, mà thúc cũng không giúp, sao thúc lại nhẫn tâm như thế?”
Mí mắt của Long Thiên Thần giật giật, hắn nói gì? Mình không khiêu vũ, là không có nhân tính? Vậy ngươi làm nhi tử của người ta, sao lại không nhảy? Thật quá bất hiếu rồi!
“Đúng, Nhị công tử, làm sao ngươi có thể không có nhân tính như thế?”
“Nhị công tử, tôn chủ là ca ca ruột của ngươi, ngươi lại ngồi yên không màn đến, còn nói mát nữa, thật là không có nhân tính!”
“Nhị công tử, chúng ta đối với ngươi rất là thất vọng!”
Vân hộ pháp, Phong hộ pháp cùng Viêm hộ pháp ba người kiên quyết ủng hộ Tiểu Thiếu chủ. (TT: cả đám không có lương tâm ức hiếp tiểu Thần Thần kìa >_<)
“. . . . . .” Long Thiên Thần đầu đầy hắc tuyến, cái gì cũng để cho bọn họ cướp lời rồi, còn có cái gì cho hắn nói chứ? Đây là thế đạo gì, trắng đen lẫn lộn, có còn người quản nữa hay không?
“Tốt, có gì ghê gớm đâu! Ta nhảy là được chứ gì?” Long Thiên Thần bị ép đến nóng nảy, vỗ bàn nhảy dựng lên, anh dũng xông ra.
Vân Tiểu Mặc cùng ba vị hộ pháp âm thầm trao đổi ánh mắt, mọi người ngầm hiểu nhau, rồi âm thầm cười trộm, cuối cùng đã đẩy ra được một người chết thế. Ai bảo Long Thiên Thần thuần lương nhất dễ khi dễ nhất làm chi?
Dưới sự chú ý của mọi người, Long Thiên Thần đi tới giữa thảm hồng, trái vặn eo, phải vặn eo, làm công tác chuẩn bị trước khi khiêu vũ. Trên mặt mặt hắn nhìn như không sợ, nhưng đáy lòng lại sợ đến phát run, không có ai hướng dẫn, thì bảo hắn làm sao nhảy, nhảy cái gì a? Hắn một chút đầu mối cũng không có, chỉ có thể tiếp tục vặn eo, vặn cổ, ánh mắt cầu trợ quăng hướng đại ca của hắn.
Nhưng mà hắn là thay đại ca tới bêu xấu , đại ca không thể bỏ lại hắn bất kể chứ?
Đáng tiếc, hắn nghĩ lầm rồi.
Cõi đời này có một loại đại ca, đặc biệt lấy việc khi dễ đệ đệ làm thú vui.
Long Thiên Tuyệt cúi đầu uống trà, đối với hắn làm như không thấy, thật giống như chuyện trước mắt không liên quan tới hắn vậy.
Long Thiên Thần thương tâm a, đem gương mặt đau khổ xoay một vòng, rồi không thể làm gì khác hơn là tìm đại tẩu hắn cầu trợ.
Đáng tiếc, hắn lại sai lầm nữa rồi.
Cõi đời này còn có một loại đại tẩu, đặc biệt thích lấy chuyện khi dễ chú em chồng làm thú vui.
Vân Khê vừa tiếp thu đến tầm mắt cầu trợ của hắn, lập tức ngẩng đầu nhìn trời, làm bộ như đang tìm kiếm đám mây trên đó.
Long Thiên Thần muốn khóc.
“Ta không ai thương, không ai yêu, phụ không thương , Nương không thương; ta không ai thương a, không ai yêu, ca không thương, tẩu không thương. . . . . .” Ngoài thương tâm ra, hắn vừa lắc mông, vừa rướn cổ lên mà hát.
Khoan hãy nói đến chuyện hay dở, nhưng hát rất có vần điệu, cũng rất có thứ tự.
Mọi người ở tại chỗ hai vai đều không ngừng run rẩy, bị hắn đùa bỡn “Ca múa” như thế không cười không được, nhất là Vân lão phu nhân cười đến nước mắt đều chảy ra ngoài, đứa nhỏ này quá làm người ta thích rồi, hôm nào nàng nhất định phải tìm vợ cho hắn, hảo hảo mà thương hắn, yêu hắn.
Ở tràng diện này chỉ có mấy nữ tử là Vân phu nhân, Mộ Vãn Tình, Thượng Quan Như nhi cùng Đoan Mộc Tĩnh, đều không ngoại lệ cùng che miệng cười trộm, ngay cả Băng hộ pháp cũng đặc biệt che miệng cười trộm, mặc dù không phải rất rõ, nhưng có thể xác định, che dấu dưới lòng bàn tay của nàng, hẳn là nụ cười. Vân Khê cũng cười được cả người lay động, cười đến run rẩy, nếu không phải sợ hỏng đến bộ giá y cùng trang điểm cô dâu, nàng sợ rằng đã cười đến vô cùng khoa trương.
Các đệ tử của Lăng Thiên Cung cùng Mộ gia, và già trẻ Vân gia e ngại thân phận Nhị công tử của Lăng Thiên Cung, nên mọi người cố nén cười, không dám tùy ý cười ra tiếng, chỉ có Dung Thiếu Hoa là một mình cười đến khoa trương nhất, ngã trước ngã sau.
Đoan Mộc Hùng cũng nhếch khóe miệng, cố nén nụ cười, nhưng trong lòng lại nghĩ, hai huynh đệ này tính tình sao mà khác biệt một trời một vực như thế? Một khôn khéo lão luyện ngay cả hắn cũng phải kiêng kị ba phần, một người lại thiên chân vô tà, không chút tâm cơ nào, làm cho người ta buồn cười đồng thời cũng sinh lòng yêu thích cùng thân cận.
Trong mọi người ở tại chỗ này, bình tĩnh nhất, ngoài phụ tử Long Thiên Tuyệt ra thì không có ai nữa.
Tất cả mọi người đang cười, bao gồm cả Tiểu Bạch đang cười đến lăn lộn, chỉ có phụ tử bọn họ không ai cười cả. Bình tĩnh giống nhau, ưu nhã cao quý giống nhau, cùng thưởng thức kỹ thuật nhảy và giọng hát của Long Thiên Thần, giống như đang thưởng thức tiên nhạc thần vũ, còn nhìn rất là nhập tâm, nhưng mà trong đáy lòng của họ rốt cuộc là nghĩ như thế nào , thì có trời mới biết!
Vân Khê trong lúc tình cờ quay đầu, vừa vặn nhìn thấy hai phụ tử với thần sắc bình tĩnh vô cùng, nàng ngẩn người, quả nhiên là hai phụ tử, không ngừng giống nhau, mà càng thêm rất giống, ngay cả chút tính tình cũng giống nhau như đúc.
Trong nội tâm nàng thầm than thở, xem ra so định lực, nàng quả thật là kém rất xa a.
Đang đưa mắt nhìn, thì phụ tử cũng đồng thời đưa mắt nhìn lại phía nàng, khóe môi đồng thời cùng nhếch lên, độ cong giống nhau như đúc, độ sâu cạn của nụ cười cũng giống luôn.
Đúng lúc này tầng mây bay đi, vừa lúc có một sợi ánh sáng ngọc rạng rỡ chiếu vào trên mặt của hai phụ tử, giống như họ đang tỏa ra tầng sáng màu vàng, hào quang chói mắt!
Vân Khê thấy vậy khẽ sững sờ, sau đó là niềm tự hào cảm phát ra từ nội tâm, hai người nam nhân xuất chúng này hết thảy đều thuộc về nàng! Nàng là người hạnh phúc nhất, có sự tự hào nhất trên cõi đời này!
Màn ca múa của Long Thiên Thần rốt cục cũng xong, hắn làm bộ không nhìn tới mọi người đang ẩn nhẫn nụ cười cùng bả vai run rẩy đến khoa trương, mà ủ rũ trở lại chỗ ngồi, tiếp tục chán nản.
Long Thiên Tuyệt đưa cho hắn một chén trà, vỗ vỗ đầu vai hắn, rốt cục cũng an ủi hắn một câu: “Thiên Thần, cực khổ rồi! Ngày khác đại ca đưa ngươi một chiếc nhẫn trữ vật, xem như là ngợi khen.”
“Thật?” tinh thần của Long Thiên Thần nhất thời phấn chấn lại, hai mắt bắn ra tia sáng, vừa nghe đến có chiếc nhẫn trữ vật làm phần thưởng, tâm trạng ảm nhiên cùng thương tâm lúc trước toàn bộ bị quét sạch, chỉ còn lại tràn đầy vui mừng cùng chờ đợi, nhảy nhót rất giống đại nam hài.
Vân Tiểu Mặc ngửa đầu nhìn Long Thiên Thần, nhẹ nhàng lắc đầu, Thần thúc thúc thật dễ dàng thỏa mãn nga, phụ thân chỉ nói ngày khác đưa, cũng không có nói cụ thể là ngày nào đưa. Vạn nhất phụ thân ăn quịt, đem chiếc nhẫn làm hạ lễ sau này khi Thần thúc thúc thành thân, vậy chẳng phải là thúc vẫn phải đợi sao?
Mặc kệ, dù sao chuyện cũng không liên quan đến hắn! Tối nay hắn sẽ hỏi phụ thân đòi một chiếc nhẫn, bằng không…, tối nay hắn nhất định sẽ theo phụ thân mẫu thân cùng nhau ngủ, chết cũng không đi! (TT: Tiểu Mặc Mặc bé thật gian ^.^)
Mộ Tông Minh quét nhìn một vòng xong, thì lấy lại bình tĩnh, rốt cục cũng đến chức trách làm trọng tài của hắn a, hắn ho nhẹ một tiếng rồi cất giọng nói: “Kỹ thuật nhảy cùng giọng hát của Long nhị công tử có thể nói là. . . . . . Nếu hắn đã thay thế huynh trưởng biểu diễn, như vậy cửa thứ hai coi như là thông qua, chúng ta sẽ tiến hành cửa ải khảo nghiệm cuối cùng!”
Số một, đích xác là số một! Chỉ sợ trước nay chưa từng có ai làm thế, đúng là đủ để lưu danh thiên cổ!
Dung Thiếu Hoa cười đến khuôn mặt đỏ lên, vốn còn muốn quấy rối thêm, nhưng hiện tại cũng không còn khí lực để chen vào nói.
“Lão phu xem như vậy đi, cửa ải khảo nghiệm cuối cùng này, sẽ để cho Long tôn chủ biểu diễn một bộ kiếm pháp cho chúng ta xem, như thế nào?” Đoan Mộc hùng lần này dẫn đầu nói, hắn muốn nhân cơ cho Long Thiên Tuyệt một nửa mặt mũi. Hai cửa khảo nghiệm trước quá mức kỳ cục, có chút làm người khác khó chịu, kiếm pháp cũng là sở trường của Long Thiên Tuyệt, đối với hắn ta mà nói cũng không phải là việc khó, hơn nữa hắn cũng rất muốn nhìn một chút kiếm thuật của Long Thiên Tuyệt.
Vân lão gia tử bọn họ cũng không muốn làm khó cháu rể nhà mình nữa, đùa vui nho nhỏ như vậy là đủ rồi, nếu quá mức ngược lại tốt biến thành xấu, cho nên cũng phụ họa đi theo: “Lão phu thấy vậy cũng được! Người ta đều nói tôn chủ của Lăng Thiên Cung võ nghệ siêu quần, kinh tài tuyệt diễm, lão phu cũng rất muốn nhìn xem một chút kiếm thuật của cao thủ chân chánh.”
Dung Thiếu Hoa từ từ trì hoãn lại, từ từ phe phẩy chiết phiến, cũng không có đưa ra dị nghị gì, bởi vì hắn cũng rất mong đợi nhìn thấy kiếm thuật của Long Thiên Tuyệt.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Long Thiên Tuyệt đứng dậy, sắc mặt lạnh nhạt, mâu quang khẽ chuyển hắn, thật giống như một ngôi sao băng rơi ở phía chân trời, hào quang chợt lóe lên rồi biến mất.
Băng hộ pháp tiến đến, hai tay dâng lên bảo kiếm, vô cùng cung kính.
“Hôm nay là ngày đại hỉ của Long Thiên Tuyệt ta, Bổn Tôn sẽ phá lệ múa thêm mấy chiêu.” ống tay áo rộng rãi phất qua trước mắt của Băng hộ pháp, thì sau một khắc, bảo kiếm đã rào rào ra khỏi vỏ, đến trong tay của hắn.
Màu xanh kiếm quang phá vỡ phía chân trời, kiếm thế mở ra, kiếm khí tung hoành, như nước chảy mây trôi, thân thủ anh tuấn phiêu dật của Long Thiên Tuyệt bị ánh mặt trời chiếu rọi tạo nên vòng sáng quanh thân, ưu nhã động lòng người, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long! (nhẹ như chim hồng, uyển chuyển như rồng)
Thân ảnh màu hồng của hắn lập loè, phiêu nhiên dục tiên, tiêu sái linh động.
Mấy cánh hoa tràn đầy trong rổ bị mũi kiếm dễ dàng hất bay lên, vứt lên trời cao, nên chỉ một thoáng, vô số cánh hoa từ trên trời rơi xuống, kèm theo gió nhẹ thổi qua, từ từ bay xuống, thật giống như từng mãnh bông tuyết bay múa đầy trời.
Trong một vườn hoa rộng lớn, nhất thời biến thành biển hoa, màu đỏ nhuộm đẫm mọi thứ, vừa nhẹ nhàng vừa lãng mạn.
Mọi người cùng hoan hô, không chỉ vì có nhân gian mĩ cảnh ủng hộ, mà càng vì kỹ thuật múa kiếm tuyệt thế vô song của hắn.
Kiếm pháp của hắn nhìn như khinh linh phiêu dật, nhưng kì thực giấu diếm sát cơ, kiếm khí đến mức làm người ta thần hồn nát thần tính!
Vân Khê ngơ ngác ngắm nhìn thân ảnh múa kiếm của hắn, phiên bay trong biển hoa, khi kiếm quang lóe lên, hắn tuấn mỹ như thiên thần, ưu nhã uyển chuyển, mau lẹ mạnh mẽ, mà trên người của hắn lại dung hợp nhiều loại khí chất tốt đẹp, có thể nói một kiếm nơi tay, phong lưu hơn người!
Tất cả mọi người ở tại chỗ điều lâm vào trong si mê, thật lâu mà không cách nào hoàn hồn, cõi đời này lại có người có thể đem kiếm pháp múa đến tươi đẹp như thế. Làm người ta sợ hãi than vãn không dứt như thế, quả không hổ là một đời Tà tôn – tôn chủ Lăng Thiên Cung!
Song ở trong đầu Vân Khê, lại liên tưởng đến hình tượng Thiên Long tôn giả thánh khiết trước đây của hắn, hắn cao quý ưu nhã, hắn thánh khiết quang huy, không người nào có thể mô phỏng!
Long Thiên Tuyệt, vô luận là Thiên Long tôn giả, hay là một đời Tà tôn, cũng đều độc nhất vô nhị, không người nào có thể thay thế được!
Nam nhân xuất sắc như thế, độc nhất vô nhị như thế, từ lúc này chính là phu quân của nàng, nàng mừng rỡ như điên, cũng tự hào vạn phần.
Từ đây về sau, vinh quang của hắn cũng chính là vinh quang của nàng, xấu danh của hắn cũng là xấu danh của, người nào trong thiên hạ nếu dám nói xấu hắn, nhục mạ hắn, mắng hắn, hủy hắn, phỉ báng hắn, lấn hắn, cười hắn, khinh hắn, nàng sẽ lộ ra thanh kiếm trong tay, cho dù phải vượt mọi chông gai, cũng chém hết thiên hạ!
Chạm mặt vào một trận làn gió thơm đánh tới, vô số cánh hoa đang ở trước mắt nàng bay múa, nàng trừng mắt nhìn lại, đã thấy được hắn thừa dịp theo làn gió mà đến, cười như ưu đàm, trong nháy mắt đã đem nàng ôm vào trong ngực của hắn, mang theo nàng bay lên dựng cao. Xuyên qua biển hoa bay múa đầy trời, ôm lấy nàng, từ từ rơi vào chỗ cao của Hoa Lầu.
Tam ải khảo nghiệm đã qua, Long Thiên Tuyệt không thèm để ý tới tân khách ở phía dưới nữa, bọn họ thích làm gì thì làm đó đi, giờ này khắc này, trong đáy mắt hắn chỉ còn lại có một mình nàng.
“Khê Nhi, nhìn xem, nơi này chính là nhà của chúng ta!”
Theo hướng trường kiếm hắn chỉ, Vân Khê từ trên cao đem tầm mắt nhìn xuống cả Lăng Thiên Cung, đem Phương Viên phong cảnh toàn bộ của Lăng Thiên Cung thu hết vào mắt, trái tim bỗng nhiên bị thứ gì đó nhồi nhét, cảm xúc của nàng bắt đầu lay động, cảm động không dứt.
“Thiên Tuyệt, cám ơn chàng đã cho ta một ngôi nhà ấm áp.” Nàng kiễng chân, hai tay quàng lên cổ của hắn, chủ động hôn một cái.
Long Thiên Tuyệt cúi đầu nhìn nàng, dưới ánh sáng chiều tà thấp thoáng, Hồng Y càng thêm nổi bật, nàng hai gò má nhuộm rặng mây đỏ, kiều diễm tươi đẹp, phong tình vạn chủng đều nhẹ nhàng ẩn chứa trong đôi mắt sáng của nàng. Trong nháy mắt hắn bị si mê, mau lẹ bắt được đôi môi đỏ rực của nàng, quấn quýt si mê hôn xuống, vũ động triền miên.
Thiên địa đều như xoay tròn, hàng vạn hàng nghìn pháo hoa ở trong nháy mắt bỗng sáng lạng nở rộ, đẹp đến cực hạn!
Dưới Hoa Lầu mọi người ngẩng đầu nhìn lên phảng phất như có Tiên lữ từ trên trời giáng xuống, yên tĩnh không tiếng động, tựa như đang thưởng thức một bức họa, một bức tranh tuyệt đẹp sinh động nhất trong thiên địa, làm người ta phải ngưỡng vọng!
Lam Mộ Hiên từ từ thu hồi tầm mắt trên Hoa Lầu lại, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của Mộ Vãn Tình, cùng mười ngón tay của nàng đan xen nhau. Hai người không âm thầm cười một tiếng, dựa vào nhau, có một sự ngọt ngào từ trong đáy lòng bắt đầu phát tán.
Mộ Cảnh Huy nhìn muội muội vui thích như thế, trong lòng thật sự vui mừng, chỉ hy vọng hôn lễ của bọn hắn có thể thuận lợi. Chỉ là nghĩ tới phải đến Lam gia. . . . . . Trong lòng hắn khó tránh khỏi sầu lo, chỉ sợ Lam gia ghét bỏ gia thế địa vị của Mộ gia bọn họ không bằng thập đại gia tộc, không cách nào cùng Lam gia xứng đôi.
Mộ Tông Minh chú ý đến thần sắc của bọn tiểu bối, hiểu rõ lo lắng trong lòng Mộ Cảnh Huy, nên vỗ vỗ đầu vai hắn, ra vẻ an ủi. Ông cũng lo lắng Lam gia sẽ phản đối Vãn Tình gả vào Lam gia, hơn nữa bọn họ sẽ cho rằng Mộ gia trèo cao.
Giờ lành đã tới, cổ nhạc, đàn sáo một lần nữa tlại ấu vang, Long Thiên Tuyệt đích thân thay Vân Khê phủ lên khăn hồng đội đầu, che đi Mĩ Nhan tuyệt sắc của nàng, dưới sự chứng kiến của nhiều thân bằng hảo hữu đến chúc phúc, hắn dẫn dắt nàng, từng bước đi vào hỉ đường.
Vân Tiểu Mặc cùng Đoan Mộc Tĩnh một lần nữa tận tâm tận lực làm Hoa Đồng, hướng trên người của bọn họ mà tung những cánh hoa, cho đến khi bọn họ đi tới trước hỉ đường đã sớm chuẩn bị xong.