Chương V11: Đệ Nhất Thần Khí Tới Tay Cách tòa nhà không tới trăm bước là một khu rừng trúc. Trong thanh nhã tĩnh lặng đột nhiên nhiều ra hai người, nam tử mặc trường sam, phong hoa tuyệt đại, nữ tử bạch y thanh lệ, nhã nhặn mềm mại, hai người nắm tay xuất hiện ở đây thật giống như bức họa đôi thần tiên quyến lữ giữa trăm trúc thơ mộng, tuyệt mỹ đến đắm chìm trong rực rỡ.
“Thiên Tuyệt! Làm sao chàng đến nhanh như vậy?” Vân Khê mong đợi nhìn hắn, cười yếu ớt nhẹ nhàng lại pha chút ngọt ngào. Một khắc trước còn nghĩ hắn có thể bởi vì nàng mất tích mà lo lắng hay không, một khắc sau hắn đã lập tức xuất hiện trước mặt nàng, đây chính là thần giao cách cảm giữa những người đang yêu sao?
Long Thiên Tuyệt cúi đầu nhìn nàng, môi mỏng giương nhẹ, trong đôi mắt đen có ánh sao chớp động, quang mang nhu hòa tràn ra. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng phất qua vành tai nàng, vén lên một lọn tóc bướng bỉnh rủ xuống, vuốt đến sau tai, hắn ôn nhu nhẹ giọng: “Ta men theo ám hiệu nàng lưu lại mà tìm đến. Sao rồi, bọn họ có đối với nàng dụng hình không?”
“Bọn họ dám?” Vân Khê trừng mắt nghịch ngợm nhìn hắn, đáy lòng chảy qua mật ý ấm áp. Nàng càng ngày càng phát giác bản thân mình lúc ở cùng hắn đều vô cùng thoải mái và hạnh phúc. Tựa như khi còn bé ở trước mặt phụ thân vui đùa, vô luận nàng nghịch ngợm gây sự nhiều thế nào, phụ thân vẫn luôn luôn mỉm cười đứng đó, không có một câu oán hận nào với nàng, toàn bộ đều là bao dung. Chỉ khác biệt duy nhất, phụ thân chẳng qua là phụ thân, mà hắn, lại là người mà nàng muốn cầm tay cùng đi cả đời này.
“Không có chuyện gì là tốt rồi, vậy tại sao nàng còn ở đây? Không biết ta rất lo lắng hay sao, hử?” Hắn từ từ nghiêng thân, đầu ngón tay nhẹ điểm tại chóp mũi nàng, tăng thêm giọng mũi.
Vân Khê vểnh môi, trừng mắt nhìn hắn, hừ thanh: “Còn nói sao, nơi này có người quen cũ của chàng a, chính là nàng ta trăm phương ngàn kế muốn hại ta.”
“Người quen cũ?” Con ngươi hẹp dài của Long Thiên Tuyệt nhíu nhẹ, hơi nghi ngờ.
“Lãnh Mi Nhi.” Vân Khê căm giận nhìn chằm chằm hắn. Vóc người đẹp trai chính là phiền toái, tùy ý cau mày một cái đã mất hồn như vậy rồi, thế mới biết hắn yêu nghiệt cỡ nào, khó trách luôn luôn rước lấy nhiều hoa đào như thế.
Vân Khê trong lòng buồn bực, chẳng lẽ nửa đời sau nàng chả làm gì cả, chỉ đặc biệt tới thay hắn ngăn chặn hoa đào, vừa phải chém cành vừa phải hái quả sao? Nàng cũng không phải là ông chú nông dân, tại sao lại khiến nàng làm loại chuyện này?
Đáng ghét, đáng ghét, quá đáng ghét!
Vân Khê hung hăng nghiến răng thở mạnh.
“Nàng ta còn dám xuất hiện?” Long Thiên Tuyệt khẽ chau cặp lông mày như vẽ bằng mực nước, con ngươi khẽ chuyển liền nhận ra ánh mắt nàng có cái gì không đúng, mí mắt giật giật. Chẳng lẽ gần đây hắn gây chuyện gì rồi? Trong thời gian thật ngắn, hắn thầm đem toàn bộ sở tác sở vi của mình mấy ngày gần đây nhớ lại một lần, nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không có làm sai chuyện gì a.
“Tại sao dùng loại ánh mắt này nhìn ta?”
Vân Khê đưa tay nhéo hắn một cái thật ngoan độc, ghét bỏ nói: “Ai bảo chàng nơi nơi chọc hoa chọc liễu chứ? Nói, chàng rốt cuộc còn đang thông đồng với bao nhiêu nữ nhân bên ngoài?”
Long Thiên Tuyệt có chút kinh ngạc nhưng ngay sau đó liền nhếch môi, trong tươi cười mang theo vài phần tà mị. Hai tay hắn dang rộng, đem thân thể linh lung thướt tha mềm mại của nàng ôm vào trong ngực, ẩn ẩn ý cười, tâm tình vô cùng tốt mở miệng: “Vậy thì nàng có tính vô hay không?”
Thì ra là có người ghen tị!
Nhìn bộ dạng ghen tuông nhỏ nhắn khả ái kia, cả trái tim hắn thoáng chốc trở nên vô cùng mềm mại, ôm nàng thật chặt, hận không thể đem nàng tiến vào máu thịt của mình luôn.
Bàn tay nhỏ bé của Vân Khê đánh vào lồng ngực hắn chẳng có chút lực công kích nào, trong miệng vẫn tiếp tục ghét bỏ nói: “Cút sang một bên! Rất phiền a, luôn phải giúp chàng ngăn chặn hoa đào, ta cũng không phải là lá chắn hoa đào vô địch. Hừ, chờ xem, bây giờ ta cũng sẽ đi thông đồng với mấy tiểu mỹ nam, xem chàng có thể làm được gì!”
Sắc mặt Long Thiên Tuyệt phút chốc trầm xuống, bá đạo vô địch: “Ta muốn xem ai dám đối với nàng động tâm tư, ta liền phế hắn!”
Vân Khê cười to, hai tay từ từ vươn qua thắt lưng ôm lại hắn, ngọt ngào khẽ nói: “Chán ghét, nào có ai bá đạo như chàng chứ?”
Long Thiên Tuyệt tươi cười sáng lạn, cúi đầu khẽ hôn ở đỉnh đầu nàng một cái, vạn trượng nhu tình trong lòng toàn bộ hóa thành ánh sao sáng lóng lánh nơi đáy mắt.
Vân Khê áp chặt má vào lồng ngực rộng rãi của hắn, nhắm mắt hưởng thụ ôn nhu sủng ái kia, cảm thấy giữa thiên địa bao la chỉ duy nhất hai người bọn họ, hết thảy còn lại đã trở nên không trọng yếu nữa rồi.
Một trận gió thổi qua, lá trúc xào xạc tấu vang một khúc nhạc động lòng người.
“Đúng rồi, ta hoài nghi Đoan Mộc gia có thể đem thần khí mang đến. Ta đang nghĩ biện pháp làm sao lấy thần khí tới tay. Hiện tại chàng đến thật tốt, chúng ta càng thêm nắm chắc rồi.” Sau một hồi ấm áp ngọt ngào, Vân Khê nhớ lại chuyện trước mắt.
Long Thiên Tuyệt nhướn mày nói: “Yên tâm, giao cho ta! Đoan Mộc gia ăn tim hùm gan báo rồi, ngay cả Long Thiên Tuyệt ta đây mà cũng dám động, ta muốn để cho bọn họ thừa nhận thảm trọng!”
Lồng ngực phập phồng biểu hiện ra quyết tâm của hắn.
Vân Khê từ trong lòng hắn ngửng đầu lên, ngón tay thanh tú vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần của hắn, sâu xa nói: “Về chuyện Dương bà bà, chàng đừng quá thương tâm khổ sở. Nếu không phải ta tới chậm một bước, sợ rằng bà bà cũng không . . . . . . .”
“Không liên quan đến nàng, nàng không cần tự trách. Oan có đầu nợ có chủ. Đoan Mộc gia hại chết bà, ta nhất định sẽ bắt bọn họ trả giá thật nhiều!” Trong con ngươi thâm thúy của Long Thiên Tuyệt xẹt qua vẻ ngoan lệ cùng kiên định, có đôi khi hắn không thích dùng vũ lực giải quyết, nhưng thế giới luôn tàn khốc như thế, ngươi bắt buộc phải giơ lên đao kiếm, tận tình hưởng thụ một cuộc chiến mới được!
Chỗ ở của Đại trưởng lão.
Giờ phút này, ba vị trưởng lão đang tụ tập lại, cùng vây quanh một vật phẩm tinh tế phát tán ánh sang yếu ớt trên bàn mà nghiên cứu .
“Đại trưởng lão, đây chính là thần khí của Đoan Mộc gia chúng ta sao?”
Ba người xem thế nào cũng cảm thấy không đúng.
“Tại sao lại giống như là khuyên tai nữ tử vậy? Hơn nữa còn có một chiếc thôi?” Bát trưởng lão nhanh mồm nhanh miệng bật thốt lên. Không chỉ ông tò mò nghi ngờ, mà hai người còn lại cũng có vẻ không hiểu ra sao, họ không tin nổi thần khí Đoan Mộc gia truyền trăm ngàn năm lại chính là một chiếc khuyên tai màu bạc. Bọn họ nhìn không ra có chỗ nào đặc biệt trong đó, chẳng qua tạo hình có chút quái dị, bên trên còn điêu khắc chút văn tự cổ xưa, mắt thường cơ hồ nhìn không ra nội dung cụ thể.
Đại trưởng lão ho nhẹ một chút, trên mặt cũng hơi có chút lúng túng: “Khụ, lão phu cũng không rõ ràng. Thời điểm mấy vị thái thượng trưởng lão đem nó chuyển giao cho lão phu đã là bộ dáng này. Bất quá, nếu là thần khí, nhất định là có điểm độc đáo của nó.”
Ba vị trưởng lão liếc nhau một cái, cũng không coi trọng mà chỉ chuyển đề tài.
“Đại trưởng lão, chẳng lẽ chúng ta thật sự không báo thù cho Nhị trưởng lão sao? Cứ như vậy mà đàm phán cùng Long Thiên Tuyệt, biến chiến tranh thành tơ lụa à?”
“Ta không tán thành! Nhị trưởng lão không thể chết vô ích thế được, thù này nhất định phải báo!”
“Đúng. Nhị trưởng lão là vì cứu ba người bọn ta mà chết, thù này chúng ta nhất định phải báo!”
Ba người ngươi một lời ta một câu, giọng nói có chút dõng dạc.
“Ngu xuẩn!” Đại trưởng lão sắc mặt trầm xuống, lớn tiếng quát bảo bọn họ ngưng lại. “Các ngươi cũng không cẩn thận thử nghĩ xem, chỉ cần chúng ta nắm được nha đầu Tiểu Tĩnh kia, còn sợ không đối phó được Lăng Thiên Cung sao? Đến lúc đó chúng ta có Tiểu Tĩnh cùng thần khí là có thể mở ra lực lượng thần khí, muốn đem toàn bộ Lăng Thiên Cung san thành bình địa cũng không phải là việc khó gì, còn sợ không thể vì Nhị trưởng lão báo thù sao? Các ngươi a, đều là ánh mắt thiển cận, không thành được đại sự.”
Ba người bừng tỉnh đại ngộ, rối rít gật đầu đồng ý.
“Đại trưởng lão một câu đã thức tỉnh chúng ta! Sao lại không nghĩ tới chứ? Ngài quả thật thâm tư thuần thục, túc trí đa mưu, bọn ta thán phục!”
Đại trưởng lão vuốt vuốt mi tâm, hơi có chút mỏi mệt, khoát tay một cái nói: “Được rồi, sắc trời không còn sớm, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Không có lão phu ra lệnh, an phận một chút cho ta, toàn bộ án binh bất động.”
“Dạ, Đại trưởng lão.” Ba người thưa dạ thối lui.
Đại trưởng lão cẩn thận thu hồi thần khí, đem nó giấu vào trong lòng, âm thầm thở dài.
Ngoại nhân đều cho rằng Đoan Mộc gia đứng hàng thứ năm trong thập đại gia tộc, nhất định là thực lực hùng hậu, đánh đâu thắng đó. Chỉ có chính bọn họ mới biết, kể từ khi gia chủ qua đời, mọi người vì tranh đoạt vị trí gia chủ, đã kéo bè kết phái, tự tung tự tác, cuối cùng khiến cho nguyên khí Đoan Mộc gia thương tổn nặng nề, cần hàng năm bế quan, không để ý tới thế sự, thái thượng trưởng lão cũng hoàn toàn không xuất quan nữa.
Ông rời đi Đoan Mộc gia chính là vì được thái thượng trưởng lão nhờ vả, trách nhiệm trọng đại. Nhưng nếu lần này không thể đem Đoan Mộc Tĩnh về, như vậy cơ nghiệp gia tộc chỉ sợ là bị hủy mất.
Thời buổi rối loạn, hết lần này tới lần khác lại gây chuyện không tốt, Đại trưởng lão cảm giác rất vô lực.
Trước bệ cửa sổ đột nhiên xẹt qua một bóng đen, Đại trưởng lão tỉnh ngủ ngẩng đầu quát lên: “Người nào?”
Chẳng lẽ kẻ này đã nhìn trộm thần khí Đoan Mộc gia? Không được! Phải giết. Không thể để cho hắn đem bí mật thần khí tiết lộ ra ngoài.
Nghĩ vậy, ông vội vàng phi thân đuổi theo.
Lúc này trời sắc đã tối, trăng non vừa lên. Trong rừng trúc lờ mờ chỉ có hai bóng đen trước sau bay vụt đi, thủy chung giữ vững một khoảng không gần không xa.
Đại trưởng lão đuổi theo được một đoạn mới thầm giật mình, công lực người này cũng không dưới ông, hơn nữa dường như cố ý, khiến cho ông có thể đuổi một đường theo thẳng đến đây.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Phía trước, hắc y nam tử rốt cục dừng lại, rơi vào giữa rừng trúc rậm dày.
“Đại trưởng lão, lâu lắm không gặp.” Nam tử từ từ quay đầu, ánh trăng nhàn nhạt như nước chiếu vào khuôn mặt tuấn lãng tựa thiên thần của hắn, phủ lên một tầng thánh khiết màu bạc.
Đại trưởng lão chợt mở lớn hai mắt. Nam tử trước mắt cùng hình ảnh Thiên Long tôn giả trong ấn tượng nhiều năm trước vô cùng giống nhau. Ông kinh ngạc lên tiếng: “Ngài… Ngài là Thiên Long tôn giả?”
Khóe môi Long Thiên Tuyệt tạo nên vẻ cười khẽ, thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói: “Đại trưởng lão trí nhớ không tồi.”
Sau khi giật mình, Đại trưởng lão dần thu lại thần thức, trấn định hỏi: “Tôn giả đại nhân tại sao lại xuất hiện ở đây, cần tìm lão phu làm gì chăng?”
Long Thiên Tuyệt thanh nhã mà lạnh lùng từ từ phun ra: “Bổn Tôn, là muốn đòi Đại trưởng lão ngươi một người.”
“Người nào?”
“Phu nhân Bổn Tôn.”
Đại trưởng lão khuôn mặt nghi ngờ: “Phu nhân của Tôn giả đại nhân? Lão phu không hiểu lắm ý của ngài. Tung tích Tôn phu nhân cùng lão phu lại có quan hệ như thế nào?”
“Đoan Mộc gia các ngươi bắt giữ phu nhân của Bổn Tôn, chẳng lẽ điều này vẫn chưa đủ để gọi là có quan hệ sao?” Long Thiên Tuyệt quét mắt về phía ông, tăng thêm ngữ điệu.
“Ngài, ngài nói tới Vân tiểu thư?” Đại trưởng lão tỉnh ngộ, đem mấy chuyện trước sau liên hệ một phen, rồi kinh hô. “Không đúng, Vân tiểu thư kia không phải là vị hôn thê của Cung chủ Lăng Thiên Cung, Long Thiên Tuyệt sao? Làm sao…”
Ông trợn mắt, ngạc nhiên đến không thể ngạc nhiên hơn: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngài chính là Cung chủ Lăng Thiên Cung, Long Thiên Tuyệt?”
Long Thiên Tuyệt ngạo nghễ cười lạnh mà không đáp.
Đại trưởng lão lắc lắc đầu, bất khả tư nghị thở dài nói: “Thế nhân chỉ biết Thánh cung có một vị Thiên Long tôn giả, nhưng ít ai biết được tên họ đích thực của người. Không nghĩ tới a không nghĩ tới, ngày xưa đường đường Thánh cung Thiên Long tôn giả, hôm nay biến hóa nhanh chóng trở thành Cung chủ Lăng Thiên Cung mà giang hồ vừa nghe tên đã sợ mất mật, một đời Tà tôn!”
“Là lão phu ngu muội, không đoán được thân phận đích thực của ngài. Nếu tôn giá chính là Long tôn chủ, như vậy lão phu cũng không cần vòng vo nữa. Tôn chủ muốn đón Vân tiểu thư về xin hãy đem tiểu thư Đoan Mộc gia trả lại cho chúng ta. Một người đổi một người, rất công bình.”
Long Thiên Tuyệt biến sắc, cười lạnh nói: “Công bình? Như thế nào công bình? Các ngươi giết vú nuôi của Bổn Tôn, khoản sổ sách này thì tính như thế nào?”
Đại trưởng lão đỏ mặt, lập luận: “Tôn chủ đã giết Nhị trưởng lão Đoan Mộc gia, một người đổi một mạng, cũng coi như công đạo.”
“Ha ha ha. . . . . Hay cho một cái công bình công đạo ngươi nói. Theo như Đại trưởng lão nói, ngươi giết ta một người, ta cũng giết ngươi một người, cái này coi như là công bình công đạo sao? Vậy hôm nay Bổn Tôn phải đi giết ái tử của Đại trưởng lão, ngày mai tùy ý trả lại ngươi một mạng khác nhé.” Ánh mắt Long Thiên Tuyệt như điện, thẳng tắp địa xuất trên mặt Đại trưởng lão, sát cơ ẩn hiện.
Đại trưởng lão giận đến phát run: “Long tôn chủ chớ để khinh người quá đáng!”
Long Thiên Tuyệt khinh thị nhìn lướt qua hắn, phiêu phiêu nói ra: “Bổn Tôn thấy ngươi đức cao vọng trọng, ngày thường cũng không làm bất kỳ việc ác gì nên giữ cho ngươi một mạng. Chỉ cần ngươi biết điều một chút giao ra thần khí, mang theo Đoan Mộc gia biến mất ở Ngạo Thiên đại lục, Bổn Tôn sẽ cho các ngươi một cơ hội, nếu không. . . Bất cứ ai thương tổn thân nhân Bổn Tôn, đều phải trả giá thật nhiều!”
Cuồng vọng!
Đại trưởng lão chuyển thân, trong phút chốc đã rút ra trường kiếm chỉ vào hắn: “Ngươi mơ tưởng! Người khác sợ ngươi nhưng lão phu chưa chắc đã thế! Lão phu hôm nay muốn dùng sinh tử đánh cược một lần, thể hiện chút bản lãnh thật sự để ta xem rốt cuộc ngươi có khả năng gì.”
“Ngươi, còn không xứng để Bổn Tôn sử xuất toàn lực!” Từ bên hông Long Thiên Tuyệt vẽ ra một đường vòng cung sắc bén, nhuyễn kiếm mềm mại như rắn kiêu ngạo cuồng ngâm trên không trung, so với chủ nhân của nó, còn có vài phần hơn.
Thanh nhuyễn kiếm này bình thường Long Thiên Tuyệt không dùng đến, chẳng qua hôm nay muốn tốc chiến tốc thắng cho nên mới lộ ra vũ khí tùy thân của mình.
“Quá khinh người rồi đấy!”Đại trưởng lão dẫn đầu bay lên trời, kiếm khí hồng sắc trảm ra tiếng gió ào ào.
“Phanh!”Hai kiếm chạm nhau bắn ra tia lửa, lại rút về trong tích tắc.
Hai người này, cũng chỉ đang thử dò xét lẫn nhau.
Đại trưởng lão gặp phải cường địch, mặc dù trong lòng tức giận nhưng vẫn rất cẩn thận, đệ nhất kiếm chẳng qua là thử tính toán tấn công, không dám quá mức xâm nhập.
Long Thiên Tuyệt cho dù có tuyệt đối nắm chắc lại cũng không dám quá mức mạo hiểm.
Càng là cao thủ đối địch, càng phải cẩn trọng. Phải biết cõi đời này vĩnh viễn không có người bất bại, cũng không có kẻ vĩnh viễn thất bại!
Sau lần đầu dò xét, cả hai đại khái đã hiểu rõ và nắm giữ thực lực đối phương.
Đáy lòng Đại trưởng lão rung lên chuông báo động. Thực lực Thiên Long tôn giả ngày xưa cũng đủ để ông ngước nhìn, mấy năm sau, thực lực đối phương lại tăng gấp mấy lần, đến tột cùng thế nào còn không dò nổi. Hôm nay đánh một trận, dữ nhiều lành ít, Đại trưởng lão bắt đầu âm thầm tính toán cho mình.
Long Thiên Tuyệt chứa đựng vẻ cười yếu ớt, con ngươi thâm thúy vững vàng khóa chặt Đại trưởng lão, từ ánh mắt đối phương lóe lên, hắn liền biết đối phương đang e sợ, muốn chạy trốn.
Hừ, chạy? Cửa nhỏ cũng không có đâu!
Cao thủ tỷ thí lấy chiến thuật tâm lý làm đầu, người nào ở trong lòng thua trước một bậc, như vậy cách kết cục thất bại cũng không xa.
Nhuyễn kiếm trong tay Long Thiên Tuyệt bắt đầu lay động, âm thanh phát ra càng thêm liều lĩnh.
Sau một khắc, hắn động. . . . . .
Trong một gian sương phòng, Vân Khê gục ở khe cửa, hướng về phía ngoài hô lớn: “Ta muốn gặp Đại trưởng lão! Ta biết bí mật về thần khí muốn nói cho hắn biết!”
Ngoài cửa, thủ vệ liếc nhau một cái, một người trong đó đi trước tìm Đại trưởng lão.
Một hồi sau, người nọ trở về, hướng bên trong trả lời: “Đại trưởng lão không có ở đây, có việc thì chờ Đại trưởng lão trở về rồi hãy nói.”
Đại trưởng lão tất nhiên là không có ở đây, có khi ông ta hiện tại đã chết trong tay Long Thiên Tuyệt rồi. Vân Khê cười nhẹ, lại nói: “Vậy đi mời các trưởng lão khác! Bí mật thần khí, nếu làm trễ nải, các ngươi đảm đương không nổi đâu!”
Bốn người nhìn nhìn nhau, khó có thể quyết định. Đại trưởng lão chỉ phân phó đem người coi chừng , chỉ cần nàng không rời phòng, bọn họ cũng không tính là thất trách.
“Ngươi chờ đấy.”
Một gã thủ vệ vừa chạy đi tìm ba vị trưởng lão còn lại, xa xa, trùng hợp thấy Bát trưởng lão đâm đầu đi tới.
“Bát trưởng lão, vị Vân tiểu thư kia nói có bí mật thần khí muốn tiết lộ. Đại trưởng lão bây giờ không có trong phòng, cho nên muốn thỉnh mấy vị trưởng lão khác tới trước.”
“Về thần khí?” Bát trưởng lão tâm tư khẽ động, âm thầm dụng tâm nhãn, giơ tay lên nói, “Được rồi, chuyện này giao cho ta đi làm, ngươi không cần báo cho mấy vị trưởng lão khác nữa.”
Bát trưởng lão đẩy cửa, cất bước đi vào gian phòng, thấy Vân Khê một mình một người ngồi bên bàn uống trà nóng thủ vệ đưa tới. Hắn nhẹ chau lại chân mày, lần đầu thấy người bị nhốt còn có thể thích ý, thanh thản như vậy.
“Nghe nói ngươi biết chuyện thần khí?”
Vân Khê vung tay tạo bộ dáng mời ngồi, vì Bát trưởng lão châm một chén trà, chậm rãi nói: “Không sai! Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định đem chân tướng nói cho các ngươi biết.”
“Chân tướng gì?” Bát trưởng lão nghi ngờ, nhận lấy chén trà nhưng cũng không dám uống, sợ nàng hạ độc trong nước trà.
Vân Khê buông bình trà xuống, trịnh trọng nhìn Bát trưởng lão mở miệng: “Thật ra thì, thần khí Đoan Mộc gia tộc vẫn trân quý bấy lâu. . . . . . là giả !”
“Giả?” Bát trưởng lão kinh hãi. Lúc trước khi thấy thần khí từ tay Đại trưởng lão, trong lòng đã có điều hoài nghi. Hiện tại lại từ trong miệng một ngoại nhân biết được tin tức kia, ông ta càng giật mình.
Trong nháy mắt giật mình này, một trận gió chạm vào miệng!
Ngân châm âm thầm bay vào trong miệng ông ta, thần sắc giật mình cứ như vậy duy trì, cả người như mất đi hồn phách, cứng còng tại chỗ không thể động.
Thủ vệ ở cửa đều là tứ đại cao thủ, thính lực xảo diệu, sau khi cũng nghe đến bí mật thần khí là giả, bọn họ đều cực kỳ giật mình, đang đến chỗ mấu chốt lại không thấy tiếp tục, nên càng dựng lỗ tai lên mà lắng nghe.
Trong phòng một lần nữa truyền ra giọng nói Bát trưởng lão: “Đây là đại sự, lão phu phải cùng hai vị trưởng lão khác thương lượng một chút. Người đâu, đi mời Cửu trưởng lão cùng Thập trưởng lão tới.”
Thanh âm có chút khác lạ nhưng thủ vệ bên ngoài cũng không để ý, chỉ nghĩ ông do chấn kinh quá độ nên thanh âm mới biến đổi như vậy. Bọn họ lần nữa để một người đi trước bẩm báo cho hai vị trưởng lão.
Lần này, tới trước chính là Cửu trưởng lão. Cửa phòng mới vừa mở ra, Vân Khê đã ngăn ở phía trước, hướng về phía bốn gã thủ vệ nói: “Mấy vị, chuyện này quan hệ đến chí cao cơ mật của Đoan Mộc gia tộc, ta chỉ nói cho mấy vị trưởng lão đức cao vọng trọng nghe mà thôi. Kính xin các vị đến nơi xa thủ hộ, không được nghe lén.”
Trên mặt mấy gã thủ vệ đều có một chút nghi hoặc, bất quá nghe nàng nói cũng có lý, liên quan đến thần khí đúng là thân phận bọn họ không thể thám thính được. Bốn người nhất tề phi thân thối lui đến sân nhỏ bên ngoài, phòng vệ bốn phương tám hướng. Từ vị trí bọn họ không cách nào nghe được tiếng động bên trong, lại có thể vững vàng trông chừng ngoài phòng để tránh nàng nhân cơ hội chạy trốn.
Đợi thủ vệ rời đi, Cửu trưởng lão cất bước tiến vào gian phòng.
“Nghe nói ngươi biết chuyện thần khí?”Cửu trưởng lão quét mắt một vòng, không thấy bất luận bóng dáng kẻ nào, nghi ngờ nói “Bát trưởng lão đâu? Không phải ông ta đã ở trong này rồi sao?”
“Bát trưởng lão cảm thấy chuyện này vô cùng khẩn yếu cho nên đã đi tìm Đại trưởng lão.” Vân Khê nhàn nhạt cười, lại lần nữa đi về bên cạnh bàn, vì Cửu trưởng lão một lần nữa châm trà.
Cửu trưởng lão đem chén trà bỏ sang bên cạnh, cũng không tính uống. Theo kinh nghiệm giang hồ, trà của người xa lạ đưa tuyệt đối không thể uống. Ông lạnh lùng mở miệng: “Vậy ngươi nói đi, về thần khí, ngươi rốt cuộc biết được cái gì?”
Vân Khê gợi lên môi cười, nhấc chén trà kia nhấp nhẹ một ngụm, êm tai nói: ” Ta biết, thập đại gia tộc mỗi bên đều có một thần khí, mà cũng không phải tất cả mọi người đều có thể khởi động nó, ở mỗi gia tộc, người có thể khởi động sức mạnh của thần khí, chỉ có một!”
“Làm sao ngươi biết những điều này?” Cửu trưởng lão hơi kinh ngạc, ngay cả ông gần đây mới biết được , một ngoại nhân như nàng ta làm sao cũng biết? Đối với tin tức nàng sắp cung cấp, ông càng thêm tin tưởng vài phần.
Vân Khê quỷ dị cười một tiếng: “Ta sở dĩ thu dụng Đoan Mộc Tĩnh, tự có chủ ý của mình. . . . . .”
“Ngươi… cả cái này cũng biết?” Cửu trưởng lão càng thêm giật mình, trong lòng suy tư có phải là người nào để lộ tin tức hay không. Nhưng nếu tin tức kia tiết lộ ra ngoài, người trên giang hồ đều biết, như vậy hưng suy của Đoan Mộc gia tộc chẳng phải sẽ gắn liền trên người một tiểu nha đầu sao? Tư sự thể lớn, ông phải vì tiền đồ của Đoan Mộc gia tộc lo lắng.
“Cửu trưởng lão không cần kinh ngạc, nếu không ngại mời uống trước chén trà, chờ Thập trưởng lão tới, ta sẽ từ từ nói với các người.” Vân Khê lấy chén mới, rót vào hơn phân nửa chén trà, lần nữa đặt trước mặt lão. Nàng không nói thêm, bộ dạng tựa như không đợi Thập trưởng lão tới liền không lên tiếng nữa.
Cửu trưởng lão không còn cách nào, cũng không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn đợi chờ.Trái chờ phải đợi, tay phải theo quán tính nhấc chén trà, do dự, mới vừa rồi đã tận mắt thấy nàng uống trà, cũng không có bất kì khác thường nào hết, lại xuất từ cùng một ấm trà, dùng chén mới, nói vậy hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì. Bưng chén trà lên, miệng nhấp một miếng nhỏ.
Vân Khê chống cằm, lẳng lặng nhìn Cửu trưởng lão, nhìn ông nhấp trà, nhìn ông từ từ té xuống, sau đó từ từ sùi bọt mép. Nàng thờ ơ, chẳng qua là lạnh lùng gợi lên vẻ cười tà. Nàng muốn hạ độc, chính là vô khổng bất nhập (lợi dụng tất cả mọi dịp), ngay cả sát thủ đệ nhất thiên hạ Độc Cô Mưu đều không thể chạy trốn khỏi, huống chi chỉ là một trưởng lão Đoan Mộc gia.
Luận võ công, có lẽ nàng đấu không lại bọn họ, nhưng bàn về mưu trí cùng bản lãnh hạ độc, nàng lại vô cùng lành nghề. Ba vị trưởng lão, nàng đã thuận lợi trừ đi Bát trưởng lão cùng Cửu trưởng lão, hiện tại cũng chỉ còn Thập trưởng lão nữa thôi.
Nàng nhẹ giơ chân phải lên, đem thi thể Cửu trưởng lão đã tắt thở đạp vào đáy giường, vừa vặn cùng thi thể Bát trưởng lão ở cùng một chỗ.
Lúc Thập trưởng lão khoan thai từ từ đẩy cửa vào, Vân Khê đã tự nhiên ngồi chơi bên cạnh bàn, tự rót tự uống một mình phẩm trà như cũ, bất động thanh sắc.
Thập trưởng lão thấy được trong không khí có một chút vị quái dị, xen lẫn mùi máu tươi, ông ta không khỏi cảnh giác hơn, nhìn quanh hỏi: “Bát trưởng lão cùng Cửu trưởng lão đâu?”
“Bọn họ đã chết.” Vân Khê thẳng thắn, giống như nói ra một chuyện bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn nữa.
Thập trưởng lão khiếp sợ: “Ngươi nói cái gì?”
Vân Khê cong môi, nhún vai nói: “Ta nói, bọn họ đã chết.”
“Là ngươi giết bọn họ?” Thập trưởng lão đặt tay lên bội kiếm bên hông, hai mắt nhìn chằm chằm nàng tràn đầy tức giận.
“Không sai! Không chỉ bọn họ, ngươi rất mau cũng sẽ chết như vậy.” Vân Khê cười lạnh, tầm mắt vòng qua phía sau ông ta. Chỉ thấy một người mặc trường sam lặng yên không tiếng động xuất hiện, nhuyễn kiếm trong tay chĩa thẳng vào lưng Thập trưởng lão, một kiếm xuyên tim.
Thập trưởng lão đi đời nhà ma, trước khi chết cũng không hiểu rõ mình đến tột cùng là chết như thế nào, người phía sau là ai. Ông ta chết mà không nhắm mắt!
Vân Khê nhấc chân, lại hướng trên người Thập trưởng lão đạp một cái cũng đưa vào gầm giường, để cho ông ta làm bạn cùng hai vị trưởng lão kia.
“Thiên Tuyệt, Đại trưởng lão đâu?”
Lúc trước bọn họ đồng loạt ở ngoài cửa phòng Đại trưởng lão nghe lén bốn người nói chuyện, cho nên liền quyết định chia ra hai đường, tiêu diệt từng bộ phận. Đại trưởng lão thực lực cường đại nhất, Long Thiên Tuyệt liền chịu trách nhiệm đi đối phó hắn, cướp đoạt thần khí. Vân Khê thì kéo ba vị trưởng lão kia lại. Vốn là kế hoạch như vậy, chờ Long Thiên Tuyệt trở lại sẽ cùng đối phó ba người, chẳng qua là Vân Khê cảm thấy không cần thiết phải vậy, bằng trí mưu của mình nàng đã có thể không đánh mà thắng ba vị trưởng lão rồi.
Long Thiên Tuyệt móc ra một vật lấp lánh u quang từ trong ngực, cười yếu ớt, đưa vào trong tay nàng.
“Thần khí?” Vân Khê nhận lấy, nhìn chiếc khuyên tai bạc nhỏ bé linh lung trong tay, vui vẻ nói : “Thật tốt quá! Chúng ta rốt cục nhận được đệ nhất thần khí, chỉ là. . . . . thần khí này không khỏi quá mới lạ đi?
“Thiên hạ chuyện kỳ quái không thiếu, Đoan Mộc gia tộc cũng sẽ không lấy chuyện như vậy để đùa giỡn, muốn chứng thật nó có phải là thần khí thật không thì chờ hồi cung tìm Tiểu Tĩnh chứng minh là được mà.” Long Thiên Tuyệt nói.
Vân Khê cũng thấy vậy, cho nên cẩn thận thu hồi nó.
“Chúng ta đi thôi.”Long Thiên Tuyệt mở miệng.
“Chờ một chút! Còn có hai người, chúng ta không thể dễ dàng bỏ qua a.” Đáy mắt Vân Khê xẹt qua một đạo quang mang khác thường.
Lãnh Mi Nhi, ngươi nhất định không nghĩ tới đại họa đã trước mắt đâu nhỉ?
Long Thiên Tuyệt nhìn thần sắc của nàng, bừng tỉnh đại ngộ: “Nàng là nói. . . . . .”