Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Q.3 - Chương 9 - Chương 9

Trước Sau

break
Chương V09: Hài tử bi thảm xui xẻo mới về nhà – Long Thiên Thần Đây chính là điểm khác biệt giữa cao thủ cùng ngụy cao thủ.

Giống như Long Thiên Tuyệt là Thần huyền đỉnh cao thủ, hắn suy nghĩ đến chính là làm sao cùng cao thủ trong quyết đấu, dùng kỳ chiêu mà thắng, còn Vân Khê là ngụy cao thủ mới vào Thiên Huyền chi cảnh, đầu tiên nghĩ đến là khi gặp gỡ cao thủ chân chánh, làm sao thuận lợi mà chạy trối chết.

Bất quá, điều này cũng không trách được Vân Khê, nhưng nếu một ngày kia nàng cũng đạt tới cảnh giới cao thủ như Long Thiên Tuyệt vậy, thì nàng đâu còn phải lo lắng chạy trốn như thế nào, chân chính cần lo lắng chạy trốn chỉ sợ là đối thủ của nàng mới đúng.

” Ta thử lại lần nữa, Na Di đến nơi xa một chút.” Vân Khê hăng hái ngẩng cao đầu, muốn rèn sắt khi còn nóng, tốt nhất trong khoảng thời gian ngắn là có thể đem Na Di thuật tu luyện thành công, như vậy nàng có thể tiến vào tu luyện giai đoạn tiếp theo.

” Cẩn thận một chút!” Long Thiên Tuyệt dịu dàng cười nhìn nàng, như gió mát thổi vào mặt, “Ta ở chỗ này tiếp tục nghiên cứu.”

Vân Khê hướng hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó liền bắt đầu chuyên chú ngưng tụ tinh thần lực, y theo phán đoán của nàng, phòng ngủ của nàng hẳn là ở phương hướng phía đông bắc cách phòng luyện công hơn trăm bước . . . . . . Đúng, chính là phương hướng đông bắc, khoảng cách một trăm bước!

“Dời ”

Trước mắt đột nhiên đen nhánh một mảnh, tinh thần lực của Vân Khê có chút hoảng loạn, không biết mình đến tột cùng đang ở chỗ nào. hơi thở ẩm thấp đập vào mặt, tinh thần của nàng bắt đầu bối rối, trong miệng lần nữa phát ra một tiếng: “Dời”

Cảnh tượng đen nhánh đột nhiên biến đổi, trước mắt rộng rãi sáng sủa, cũng làm tinh thần hoảng hốt Vân Khê rốt cục tập trung đến một chỗ, nàng thở dài một cái, đập vào trước mắt nàng là một vách tường màu trắng, phía sau mơ hồ có tiếng nước chảy truyền vào trong tai.

Nàng đa đi tới nơi nào thế? Là phòng ngủ của nàng sao?

Nàng bỗng nhiên quay đầu, thấy được một bóng lưng, một bónglưng trần trụi, một bóng lưng trần trụi của nam nhân. . . . . .

Vân Khê chỉ thoáng giật mình.

Đây là cái tình huống gì? Có ái tới nói cho nàng biết hay không?

“Ừng ực!” Nàng hung hăng nuốt nước miếng.

Bóng lưng kia rốt cục động, tựa hồ là nghe được tiếng động phía sau, chủ nhân bóng lưng từ trong thùng tắm nhìn lại.

Thời gian phảng phất như dừng lại ở giờ khắc này.

Bốn mắt nhìn nhau.

” A ”

“A ”

Hai tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, nhưng ngại quá, hai tiếng kinh hô này lại phát ra từ cùng trong miệng của một người, người này dĩ nhiên không phải là Vân Khê đang nhìn, mà là chủ nhân bóng lưng kia, hài tử………….xui xẻo bi thảm mới về nhà, Long Thiên Thần!

” Ngươi kêu xong hay chưa? Ta không vô lễ với ngươi, kêu cái gì a” Vân Khê gãi gãi lỗ tai, có chút chịu không được hắn decibel của hắn, thần sắc vô cùng bình tĩnh, một chút cũng không có tính giác ngộ của việc vô tình rình coi.

Thần sắc nàng tĩnh táo, ngược lại Long Thiên Thần đã đem toàn bộ thân thể của mình thể chìm vào trong thùng tắm, từ thùng tắm lộ ra một cái đầu, hung hăng nhìn chằm chằm khách không mời mà không biết từ nơi nào nhô ra kia, tức giận quát lớn: “Làm sao ngươi ở đây? Tại sao lại xuất hiện ở trong phòng của ta?”

“Phòng của ngươi sao?” Vân Khê khắp mọi nơi liếc nhìn, đúng là không giống như phòng ngủ của nàng, nàng nở môi cười một tiếng, nói, “Ngại quá, ta đi nhầm gian phòng.”

” Đi nhầm gian phòng?” trên đỉnh đầu Long Thiên Thần bắt đầu toát khói trắng, nàng còn có thể nói ra đáp án nào kinh người hơn nữa không?

“Được được, ta lập tức đi ngay!” Vân Khê đứng ở tại chỗ, ngưng thần nín hơi, trong miệng nói lẩm bẩm.

Long Thiên Thần cắn xé môi mỏng, gắt gao ngó chừng nàng, nàng rốt cuộc đang làm cái gì vậy, chẳng lẽ nàng cho mình là thần tiên, chỉ cần niệm chú ngữ, là có thể hư không biến mất hay sao?

” Đại tẩu, ngươi ”

Lời của hắn còn không nói xong, bên trong tầm mắt, Vân Khê quả thật đã biến mất, cả người hắn kinh hoảng nhảy lên, văng bọt nước trên đất .

Trời ạ, hắn không phải là hoa mắt sao?

Người quả thật biến mất!

Hắn thân thể trần truồng, từ trong thùng tắm nhảy ra ngoài, dung mấy bước chạy vội tới chỗ Vân Khê vừa mới đứng tinh tế ngó nhìn. Điều này sao có thể, một người đang tốt lành sao sẽ hư không biết mất được chứ? Chẳng lẽ hắn ban ngày gặp quỷ?

Hắn xoa xoa ánh mắt, rồi mở ra lần nữa, trước mắt đột nhiên có thêm một vật! Không, không phải thứ gì, mà là một bức tường người! Không đúng, đó chính là một người! Nàng không phải là người khác, chính là kẻ mới vừa hư không biến mất – Vân Khê!

“Này, ngại quá, ta thật giống như lại đi nhầm gian phòng.” Vân Khê hướng hắn phất phất tay, hai mắt thuận tiện hướng phía dưới liếc nhìn một cái.

Không có biện pháp, không phải là nàng cố ý muốn nhìn, thật sự là trên người hắn trần như nhộng, thứ duy nhất chính là nước từ trên người hắn chảy xuống. Ngoài ý muốn, hoàn toàn là ngoài ý muốn! (TT: tội nghiệp Thiên Thần ^0^)

Long Thiên Thần theo tầm mắt nàng nhìn lại, một gương mặt trắng bạch tuấn tú nhất thời phát hồng thành một con tôm bị nấu chín.

“A đại tẩu, làm sao ngươi có thể như vậy? !” để lại một tiếng hét, Long Thiên Thần bắt đầu trần truồng chạy quanh ở trong phòng tìm y phục.

Chấn kinh vì bị hù dọa quá độ, trong đầu hắn trống rỗng, sửng sốt tìm hồi lâu cũng không có tìm được xiêm y của hắn.

Vân Khê có lòng tốt chỉ chỉ phương hướng bình phong, nhắc nhở: “Xiêm y ở nơi đó!”

” Cám ơn.” Long Thiên Thần thấy xiêm y liền mừng rỡ, lại còn bật thốt lên, nói cảm ơn.

Vân Khê cười yếu ớt vẫy tay nói: “Không cần khách khí.” (TT: sặc)

Nghe được câu trả lời của nàng, Long Thiên Thần sợ hãi kêu lên tiếng: “A đại tẩu, làm sao ngươi vẫn còn ở nơi này?” Hắn khóc không ra nước mắt, tâm hồn thuần khiết của hắn a, hoàn toàn bị ô nhiễm rồi!

Thật ra thì Vân Khê đã sớm muốn đi, chẳng qua là thấy hắn bối rối như tiểu bạch thỏ, trần truồng chạy chung quanh, liền không nhịn được mà dừng lại thêm trong chốc lát, muốn trêu chọc hắn.

” Tốt lắm, đừng hô! Làm cho người ta nghe được, thật cho là ta vô lễ với ngươi đấy.” Vân Khê buồn cười. Nàng thật không phải cố ý, muốn trách thì trách tinh thần lực của nàng không đủ mạnh, không cách nào chính xác nắm tốt phương hướng cùng khoảng cách để Na Di, cho nên mới đưa đến hai lần đều xuất hiện ở cùng một chỗ.

Long Thiên Thần vừa luống cuống tay chân mặc lấy xiêm y, vừa hề hề cầu khẩn: “Đại tẩu, ta van ngươi, ngươi đi nhanh đi!”

Hắn đã đối với nàng không ôm hy vọng gì, cũng không còn tính toán muốn cho nàng đền bù lại hắn những thứ gì, chỉ cầu nàng nhanh chóng biến mất trong phòng hắn, làm bóng ma trong đáy lòng hắn mau sớm tản đi.

“Được được, ta thử lại lần nữa.” Vân Khê chưa từ bỏ ý định, còn muốn tiếp tục dùng Na Di thuật di chuyến đến phòng ngủ của nàng.

“Đại tẩu, cửa ở chỗ này!” Long Thiên Thần đợi không được, để tránh nàng lại đột nhiên không giải thích được mà xuất hiện ở trong phòng của mình, hắn cơ hồ là nửa lôi nửa kéo, đem Vân Khê đẩy ra khỏi cửa phòng.

“Phanh” một tiếng nặng nề vang lên, đem Vân Khê ngăn cách ở ngoài cửa phòng.

Vân Khê nhìn cửa phòng đóng chặc, hướng về phía trước liếc mắt, nàng thật sự có đáng sợ như vậy sao? Bất quá chỉ trong lúc vô tình liếc một cái, hoàn toàn không có cảm giác a, tại sao hắn lại phản ứng kịch liệt như vậy?

Nghĩ muốn kích thích hắn nữa, nàng nhếc môi, hướng về phía cửa phòng hô: “Thiên Thần, đừng nản chí! Ngươi còn có rất nhiều thời gian để trổ mã !”

Nói xong, nàng vội vàng vừa niệm yếu quyết “Dời”, trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ. Bên trong gian phòng, Long Thiên Thần giận đến cả người xốc xếch, giận đến đỉnh đầu bốc khói.

Vân Khê thật vất vả mới di chuyển trở về phòng luyện công, nàng cảm thấy tinh thần rất mệt mỏi, Na Di thuật quá tiêu hao tinh thần lực, hơn nữa muốn định vị chính xác, thì càng hao phí tinh thần lực.

Long Thiên Tuyệt đang nghiên cứu tầng thứ hai Phản Phệ thuật, thấy nàng trở lại, vẻ mặt mỏi mệt , hắn tiến lên quan tâm hỏi thăm.

Vân Khê đang cùng hắn trao đổi kinh nghiệm, thì cửa phòng luyện công đột nhiên bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt Long Thiên Thần nổi giận đùng đùng.

” Đại ca, phiền toái ngươi coi chừng tốt nữ nhân của ngươi!”

Long Thiên Tuyệt híp lại con ngươi, nhìn hai bên một chút, đệ đệ cùng Vân Khê, không biết vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Vân Khê trừng mắt nhìn hắn, lắc đầu tỏ vẻ mình rất vô tội.

Sắc mặt Long Thiên Tuyệt hơi trầm xuống, hướng về phía Long Thiên Thần khiển trách: “Thiên Thần, nàng là đại tẩu của ngươi, không được đối với đại tẩu vô lễ!”

Long Thiên Thần nhìn một chút hình dáng và vẻ mặt vô tội của đại tẩu, rồi nhìn lại đại ca đang khiển trách mình, hắn chỉ cảm thấy đầy trời tháng sáu tuyết rơi, có khổ không chỗ nói, hắn run run tay chỉ vào Vân Khê: “Đại ca, nàng nàng . . . . . . Ta ta ta……..Cõi đời này còn có Thiên Lý hay không? !”

Hắn căm giận hất đầu, chạy khỏi phòng luyện công.

Vân Khê phụt cười ra tiếng, chú em chồng này làm sao mà khả ái như thế, thật sự là làm cho người ta không nhịn được mà muốn khi dễ hắn a.

Từ từ từ thu hồi tầm mắt ở ngoài cửa, Long Thiên Tuyệt híp mắt ngó chừng nàng, ánh mắt hồ nghi ở trên mặt nàng đảo quanh: “Nói đi, nàng rốt cuộc đối với Thiên Thần làm cái gì, đem hắn làm cho nóng nảy như vậy?”

Tính tình Đệ đệ như thế nào, hắn làm đại ca lại không biết hay sao? Chỉ bất quá, thời điểm nữ nhân của mình cùng đệ đệ phát sinh mâu thuẫn, hắn dứt khoát kiên quyết lựa chọn đứng ở bên nữ nhân mình.

” Ta lại không làm cái gì a.” Vân Khê nháy mắt mấy cái, không muốn nhận tội.

” Nàng đem Thiên Thần có tính nết còn trẻ con biến thành như vậy, còn nói không có làm cái gì? Hả?”Long Thiên Tuyệt ghé sát vào nàng, nồng đậm hơi thở ập tới đây, rất có khí thế muốn nghiêm hình bức cung.

” Hắc hắc, thật ra thì. . . . . . Thật ra thì cũng không có cái gì! Ta bất quá chính là không cẩn thận mà Na Di đến phòng của hắn, sau đó lại không cẩn thận thấy được hắn đang. . . . . . Tắm rửa thay quần áo mà thôi.” Nói xong, phản ứng đầu tiên của Vân Khê, ở tại đáy lòng là niệm ra chữ “Dời”, trong nháy mắt liền biến mất ngay tại chỗ.

Ngoài dự tính của nàng, thế nhưng lần này nàng đã Na Di đến phòng ngủ của mình, nàng phải cảm thán, Na Di thuật thật là pháp bảo tuyệt diệu để chạy trốn a!

Đang thở dốc một hơi, thì phía sau đột nhiên có them một hơi thở quen thuộc, Vân Khê không quay đầu lại cũng đoán ra người phía sau là ai.

Bình tĩnh, bình tĩnh. . . . . .

Nàng quay người cười cười, hai tay làm hình dáng sùng bái, đặc biệt khen tặng: “Thiên Tuyệt, chàng thật lợi hại, một lần liền Na Di thành công! Chàng thật là thần tượng của ta, người ta sùng bái nhất !”

Long Thiên Tuyệt ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới người nàng, lông mày chau nhẹ, dở khóc dở cười, thật sự không biết làm cách nào với nàng.

Hai ngày đi qua, cuộc sống ở Lăng Thiên Cung coi như an nhàn, Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê tiếp tục nghiên cứu bí lục.

Vân Tiểu Mặc, Đoan Mộc Tĩnh cùng Tiểu Bạch ba người vẫn như cũ, mỗi ngày đều chơi trò chơi của bọn họ mà không sợ người khác cảm thấy phiền .

Độc Cô Mưu đâu rồi, thời điểm một mình, liền luyện một chút kiếm pháp cùng tập nói, thỉnh thoảng không cẩn thận bị Vân hộ pháp quấn lấy, hắn cũng chỉ có thể hao phí tinh thần đi ngăn cản các loại công kích phi nhân loại của Vân hộ pháp.

Long Thiên Thần kể từ sau khi bị người ta rình trộm, sau này đều không bao giờ … ở trong phòng mình tắm rửa, không có biện pháp, có đôi khi “Sói” đều phải phòng, vô luận là nam hay nữ.

Dương bà bà thì sao, cũng an phận hai ngày, không có tìm Vân Khê gây phiền toái, cùng một nữ tử nàng thu dưỡng ở trong viện trò chuyện thật vui.

Một ngày kia, Vân Khê mới vừa luyện công xong, muốn đi xem nhi tử cùng Tiểu Tĩnh, hai ngày nay bận rộn luyện công, sơ sót chăm sóc đối với bọn trẻ, trong nội tâm nàng cũng rất nhớ thương chúng.

Đi qua một hành lang dài, liền thấy thị nữ Tiểu Lạc vội vả hướng nàng chạy tới, Vân Khê dừng chân nhìn lại.

“Phu nhân, Dương bà bà muốn đi trấn trên mua chút vải vóc, nô tỳ ngăn không được, có thể xin phu nhân đi khuyên nhủ Dương bà bà hay không, hoặc là cùng Dương bà bà đi chung? Bà bà hành động bất tiện, vạn nhất xảy ra chuyện gì, vậy phải làm sao đây?”

“Bà ấy bây giờ đang ở nơi nào?”

” Dương bà bà đã sai người chuẩn bị xe ngựa, hiện tại cũng sắp ra khỏi phạm vi của Lăng Thiên Cung.”

Vân Khê nhíu mày, cao thủ của Đoan Mộc Gia tộc mới vừa rút lui, tuyệt đối sẽ không chịu để yên, nói không chừng đang ở phía ngoài mai phục, muốn tìm cơ hội đối với người của Lăng Thiên Cung ra tay. Dương bà bà đi ra ngoài lúc này, chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao? Tuy nói nàng không thích Dương bà bà, nhưng dù sao cũng là bà vú của Thiên Tuyệt, nàng không thể ngồi nhìn bà gặp chuyện không may.

“Ngươi đi báo cho tôn chủ, để cho hắn sớm đề phòng, nói Dương bà bà đã xảy ra chuyện.”

” Dạ, nô tỳ biết.”

Thân ảnh Vân Khê đi càng xa, Tiểu Lạc từ từ ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện lên tia ác độc.

Lãnh cô nương nói không sai, chỉ có trừ đi nàng, địa vị của Dương bà bà ở Lăng Thiên Cung mới có thể vững vàng bảo đảm, mà nàng cũng không cần nhìn sắc mặt Tân phu nhân. Bà bà đã nói, sẽ nghĩ biện pháp làm cho nàng trở thành Thị thiếp của tôn chủ, vì Long gia khai chi tán diệp nhiều hơn. Mặc dù lấy thân phận của nàng thì không cách nào trở thành thê tử của tôn chủ, nhưng chỉ cần có thể được đến tôn chủ sủng ái, vì Long gia sinh hạ con nối dòng, nàng liền hài lòng.

Vân Khê trong lòng nghĩ an nguy của Dương bà bà, nên đi rất gấp, cũng không lâu lắm thì đã đi tới cửa ra vào Lăng Thiên Cung.

Trừ mấy tên thủ vệ ở lối ra, không có một bóng người nào khác.

“Dương bà bà đâu?”

“Hồi phu nhân…, xe ngựa của Dương bà bà đi đã lâu rồi.”

Vẫn là tới chậm một bước sao? Vân Khê không có suy nghĩ nhiều, tiếp tục chạy gấp, men theo dấu vết bánh xe ngựa, một đường tìm kiếm.

Trên đường đến trấn nhỏ đi thông tới biên cảnh Bắc Tương quốc, có một mảnh rừng cây cần phải đi qua , có một chiếc xe ngựa đang chầm chậm chạy.

Bên trong xe ngựa, có một lão bà, lão bà này không phải là người khác, chính là Dương bà bà trùm y đen, người trẻ hơn chính là một cô gái có dung mạo tuyệt sắc , Hồng Y rực rỡ, tao nhã khôn cùng.

“Lãnh cô nương, gần đây Lăng Thiên Cung không yên ổn, có không ít cừu gia tìm tới tận cửa rồi. Chúng ta hôm nay tùy tiện xuất hành, có thể bị nguy hiểm hay không?”

” Bà bà sợ cái gì? Chúng ta không nói, bọn họ như thế nào biết chúng ta là người của Lăng Thiên Cung? Hơn nữa, Đoan Mộc Gia tộc là danh môn chính phái trên giang hồ, xử sự quang minh lỗi lạc, bọn họ tới Lăng Thiên Cung khiêu khích bất quá là vì nghênh đón tiểu thư nhỏ nhà bọn họ thôi, tuyệt đối sẽ không lạm sát kẻ vô tội .”

Hồng y nữ tử hướng về phía Dương bà bà cười nhẹ nhàng, tuy nhiên đáy mắt nàng xẹt qua tia sáng không rõ ý nghĩa.

Dương bà bà vẫn không yên lòng, cả người tâm thần không yên: “Nếu không hay là ngày khác chúng ta lại đi đi, vạn nhất làm cho Tuyệt Nhi rước lấy phiền toái, lão thân tội đáng chết vạn lần.”

“Ngài an tâm đi, do ta phụng bồi ngài, thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả.” trên mặt Hồng y nữ tử vẫn cười nhẹ nhàng như cũ, nhưng đáy lòng đã sớm không nhịn được, nếu không phải vì dụ dỗ tiểu tiện nhân Vân Khê kia mắc câu, nàng cần gì phải hằng ngày hướng về phía một lão thái bà sắp chết mà ăn nói khép nép chứ?

Chỉ cần vừa nghĩ tới tình cảnh mình bây giờ, toàn bộ là do Vân Khê tạo thành , thì hận ý trong nội tâm nàng không ngừng mà thiêu đốt.

Lúc này, xe ngựa đột nhiên thắng gấp, từ ngoài xe ngựa truyền đến tiếng bước chân liên tiếp, tựa hồ là đem xe ngựa bao vây lại.

” Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?” Dương bà bà hỏi.

Lãnh Mi nhi nâng lên màn xe, nhìn ra bên ngoài liếc một cái, rất nhanh nhận ra mấy người quen. Nàng nhàn nhạt nhếch môi, không chút hoang mang, vỗ vỗ cánh tay Dương bà bà nói: “Bà bà đừng sợ, để ta xử lý.”

Dương bà bà khẩn trương nuốt nước miếng, khẽ gật đầu, hiện nay cũng chỉ có thể đem hi vọng ký thác vào trên người nàng.

Lãnh Mi nhi ưu nhã nhảy xuống xe, mang lông mày, lãnh ngạo nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng đem tầm mắt rơi vào trên người Đoan Mộc Hanh. Người này đã vào trung niên, nhưng sắc tâm không thay đổi, từ lâu hắn đã đối với sắc đẹp của nàng thèm thuồng không dứt, hôm nay nàng có thể lợi dụng hắn đạt thành mục đích của mình.

” Đoan Mộc công tử, ngươi ngăn lại xe ngựa của Bổn Tôn, là có ý gì?”

Đoan Mộc Hanh nơi nào mà ngờ được ở chỗ này lại nhìn thấy tình nhân trong giấc mộng của hắn, từ đầu đã ngu ngơ ngay tại chỗ, bây giờ nghe thấy nàng lên tiếng, hắn vội vàng tiến lên nghênh đón nói: “Không biết là Huyền Long tôn giả giá lâm, không có từ xa tiếp đón, chỉ là. . . . . . Huyền Long tôn giả làm lại xuất hiện ở phụ cận Lăng Thiên Cung thế?”

” Nơi này không có phương tiện nói chuyện, Bổn Tôn muốn một mình cùng Đoan Mộc công tử hàn huyên một chút.” Lãnh Mi nhi đưa ánh mắt liếc về hướng xe ngựa.

Đoan Mộc Hanh liền hiểu rõ, khoát tay nói: “Tốt, mời qua bên này.”

Đoan Mộc Hanh dẫn Lãnh Mi nhi đi xa, cùng hắn một đường đến đây mai phục còn có ba tên trưởng lão đang lộ ra vẻ không vui, Đoan Mộc Gia tộc cùng Thánh cung chưa từng lui tới, thậm chí còn cùng Thánh cung có chút thù truyền kiếp, hiện tại Đoan Mộc Hanh cùng Lãnh Mi nhi qua lại gần như thế, trong lòng bọn họ đều hơi có chút phê bình kín đáo.

Không bao lâu, thì thấy Đoan Mộc Hanh hướng bọn họ ra dấu từ xa, đội nhân mã vốn bao quanh xe ngựa toàn bộ tản đi.

Người đánh xe ngựa sớm đã bị người của Đoan Mộc Gia sát hại, cả xe ngựa bên trong chỉ còn một mình Dương bà bà.

Dương bà bà không nghe thấy phía ngoài có bất cứ động tĩnh gì, trong lòng lo âu càng đậm rồi, nàng cũng không biết Lãnh cô nương thì ra chính là Huyền Long tôn giả của Thánh cung, chỉ cần vừa nghĩ tới thân phận của nàng ấy, trong lòng bà lạnh cả người. Ai cũng biết Lăng Thiên Cung cùng Thánh cung là đối địch, trong lúc vô tình bà lại chứa chấp Huyền Long tôn giả của Thánh cung, chuyện lớn như thế, một mình bà làm có thể đảm đương chứ?

Rèm xe vén lên, nhìn ra ngoài, bà không có phát hiện tung tích bất luận kẻ nào, ngay cả phu xe đánh xe ngựa cho bà cũng không thấy. Dương bà bà trong lòng biết không ổn, bà phải lập tức chạy trở về báo cho Tuyệt Nhi, để hắn biết người Đoan Mộc Gia tộc mai phục ở nơi này.

“Dương bà bà? Ngươi ở đâu?”

Dương bà bà lôi kéo quải trượng, thật vất vả mới nhảy xuống xe, chợt nghe phía sau rừng truyền tới một thanh âm, nàng nghe được thanh âm này, không phải là Vân Khê còn có thể là ai?

Không xong, người Đoan Mộc Gia vẫn chưa đi xa, đang ở phụ cận mai phục.

Dương bà bà ở trong lòng tự đánh giá, Tuyệt Nhi coi trọng nha đầu này như thế, nếu nàng bị người của Đoan Mộc Gia bắt, mang đi uy hiếp Tuyệt Nhi, Tuyệt Nhi sợ rằng có đánh cược cả tánh mạng của mình để đi cứu nàng. Nàng quyết không cho phép chuyện như vậy phát sinh!

Sau khi tự đánh giá, Dương bà bà dung sức ở cổ họng, lớn tiếng gào thét nói: “Không nên tới đây! Nơi này có mai phục, ”

“Sưu…… ” một mủi tên nhọn đột nhiên từ sau lưng nàng bắn tới, xuyên thấu trái tim của nàng.

Dương bà bà dùng một hơi cuối cùng, lớn tiếng gào thét: “Nhanh đi nói cho Tuyệt Nhi, nơi này có mai phục”

Thân thể của Dương bà bà ngã trên mặt đất, thần sắc của Lãnh Mi Nhi khẽ biến, ánh mắt quét về phía Đoan Mộc Hanh, hắn đang từ từ thu hồi ám tiễn.

” Ngươi đang làm cái gì? Ai bảo ngươi giết nàng?”

Đoan Mộc Hanh xem thường nói: “Ngươi không phải là muốn dẫn tiểu tiện nhân kia vào vòng mai phục sao? Không giết lão bà kia, tiểu tiện nhân kia rút lui thì làm thế nào?”

Lãnh Mi Nhi mang nét mặt không vui, bất quá việc đã đến nước này, nàng cũng bất chấp nhiều như vậy nữa, hiện tại nàng chỉ muốn nhanh lên một chút đem tiểu tiện nhân Vân Khê kia bắt được, sau đó hung hăng trả thù nàng ta.

break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc