Chương V07: Thì Ra Tôn Chủ Là ở Phía Dưới “Dương bà bà, hay là chúng ta mau vào đi thôi, đừng đứng ở chỗ này. Sau này Tiểu Mặc cũng sẽ ở tại Lăng Thiên Cung, nhà chúng ta sau này sẽ náo nhiệt hơn nhiều.”Long Thiên Thần ôm Dương bà bà, nửa đẩy nửa dìu đem bà mang trở về.
“Tiểu Mặc, Tiểu Tĩnh, Độc Cô huynh, các ngươi cũng đi theo.”
Vân hộ pháp còn đang ở đại đường nghe thủ hạ hồi báo tình hình chiến đấu, vừa nghiên cứu bản đồ, chợt nghe được có mấy bước chân xuất hiện ở cửa, hắn từ từ ngẩng đầu, liền thấy được Dương bà bà đã đi ra bỗng nhiên quay lại, trừ bà ra, còn có bọn người của Nhị công tử cùng Tiểu Thiếu chủ.
Hắn vội vàng buông xuống mấy lá cờ trong tay, nở nụ cười, tiến ra đón: “Nhị công tử, Thiếu chủ, các ngươi rốt cục trở lại.”
Ánh mắt của hắn vừa di chuyển, liền rơi vào một y phục màu đen ở trên người Độc Cô Mưu, con ngươi hắn phút chốc mở lớn hơn: “Quái. . . . . .Vị này chẳng lẽ chính là thiên hạ đệ nhất sát thủ Độc Cô Mưu?”
Long Thiên Thần ha ha cười một tiếng: “Ngươi đoán không sai, chính là Độc Cô Mưu!”
“Trời ạ, trời ạ trời ạ. . . . . .” Vân hộ pháp kích động hoa tay múa chân, vây bắt Độc Cô Mưu vài vòng, hai mắt sáng lên nói, “Độc Cô huynh, có thể để cho ta gặp hình dáng huynh một lần hay không? bộ dáng thần bí của ngươi là một trong những Đại bí ẩn đứng trong giang hồ tam đại Bát Quái chuyện! Độc Cô huynh, ngươi sẽ thành toàn cho ta chứ!”
Vân hộ pháp đem hai tay làm hình dáng khấn cầu, vẻ mặt “Hoa si”.
Bản thân Vân hộ pháp năm nay mới ba mươi tuổi, đến nay vẫn độc thân, bình sinh sở thích lớn nhất chính là phá giải các loại nan đề kì kì quái quái, nên đối với dung mạo thần bí của Độc Cô Mưu sớm “Khuynh tâm đã lâu”!
Độc Cô Mưu ôm kiếm đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, ai cũng không thấy được, dưới mũ che mặt mày của hắn không chịu được mà rút gân.
“Vân thúc thúc, giang hồ tam đại Bát Quái, vậy còn hai đại bí ẩn khác là cái gì đấy?” Vân Tiểu Mặc tò mò nhìn Vân hộ pháp, tiếp tục phát triển tinh thần không biết liền hỏi của hắn.
Nói đến vấn đề hắn am hiểu nhất, tinh thần cả người Vân hộ pháp nhất thời hưng phấn, tay để sau lưng, rù rì nói: “Nhắc tới giang hồ tam đại Bát Quái, trong đó dung mạo Độc Cô huynh xếp hạng thứ ba, về phần xếp hạng vị thứ hai là giới tính của cung chủ Thánh cung . . . . . . ”
” Giới tính của cung chủ Thánh cung?” Long Thiên Thần không biết là nghĩ tới điều gì, mà cả người không khỏi run rẩy, “Lão quái vật kia đích xác là trống mái khó phân biệt! Thời điểm Hắn không nói lời nào, đích xác là nam nhân không thể nghi ngờ, lúc hắn nói chuyện —— di, thử nghĩ xem liền thấy kinh khủng!”
“Vậy xếp hạng thứ nhất chính là cái gì?” hai mắt Vân Tiểu Mặc sáng lên, càng ngày càng cảm thấy hứng thú.
“Về phần giang hồ đệ nhất Bát Quái —— thật ra thì có liên quan đến phụ thân của ngươi.” Vân hộ pháp cười đến vô cùng tà ác.
Vân Tiểu Mặc càng thêm tò mò: “Vậy rốt cuộc là cái gì?”
“Hắc hắc hắc ừ. . . . . . ” Vân hộ pháp tiếp tục tà ác địa cười.
Dương bà bà nhíu mày lại, cắt đứt tiếng cười của hắn, trách mắng “Đây chính là tôn chủ của các ngươi, không thể lấy chuyện của tôn chủ ra tiêu khiển!”
Vân hộ pháp vội vàng thu tiếng cười, ngượng ngùng gật đầu nói: “Dương bà bà dạy rất đúng, sau này thuộc hạ không bao giờ … sẽ nói chuyện tôn chủ nữa.”
Dương bà bà có được cam đoan của hắn, lúc này mới hài lòng gật đầu.
Cái miệng nhỏ nhắn của Vân Tiểu Mặc nhếch lên, hơi có chút thất vọng, hắn xoay người, kéo kéo ống tay áo Vân hộ pháp, dùng khẩu hình miệng không tiếng động nói với hắn: “Vân thúc thúc, chúng ta đang hàn huyên như thế này nha.”
Vân hộ pháp tiểu tâm dực dực mắt liếc nhìn Dương bà bà, thấy giờ phút này bà đã chuyển dời lực chú ý đến nơi khác, cho nên cúi đầu hướng về phía Tiểu Thiếu chủ trừng mắt, “Ám tống thu ba” (liếc mắt ra hiệu).
Long Thiên Thần đem cử chỉ ‘liếc mắt ra hiệu’ củahai người thu vào trong mắt, vươn ra một ngón tay, chia ra chỉ đầu vai hai người, vừa gật đầu, tỏ vẻ hắn cũng rất có hứng thú cùng nhau gia nhập đề tài này.
Đợi ánh mắt Dương bà bà quét tới, ba người đồng thời thu hồi các loại vẻ mặt cùng động tác, nhất tề lộ ra vẻ “Ra vẻ đạo mạo” , ngay cả Vân Tiểu Mặc cũng là vẻ mặt tiểu đạo sĩ.
“Tiểu Mặc, nương con đâu?” Dương bà bà không cách nào đứng lâu, cho nên tìm chỗ ngồi, bắt đầu hỏi thăm thân thế Vân Tiểu Mặc .
“Tới đây ngồi.” Nàng vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, đáy mắt đều là chứa đựng nụ cười.
Vân Tiểu Mặc ngoan ngoãn thẳng bước đi qua, hai tay chống lên băng ghế dài, thoải mái mà ngồi lên, một đôi chân nhỏ đung đưa lúc lắc: “Mẫu thân theo phụ thân cùng đi trộm nấm chơi.”
Thật ra thì hắn cũng muốn đi chơi, nhưng là Thần thúc thúc nói nơi đó người xấu nhiều lắm, hôm nào đó sẽ dẫn hắn đi trộm Xích đầu ma cô chơi sau. Hắn nghĩ tới nhiều người như vậy cùng đi trộm nấm, nhất định sẽ bị người khác phát hiện, bị người phát hiện có thể không chơi vui. Đợi đến một ngày kia không có những người khác, hắn lại lặng lẻ đi trộm nấm, như vậy mới chơi vui đây!
Thật là một đáp án bùng nổ!
Long Thiên Thần dưới chân có chút không yên.
Dương bà bà lúc này nhíu mày, lộ ra vẻ không vui, liều mạng bỏ lại con của mình, tự mình chạy đi chơi đùa, mẫu thân như vậy, nơi nào là mẫu thân tốt đây?
Dương bà bà trong lòng lập tức cho Vân Khê một dấu chéo.
” Mẫu thân con như vậy làm thế nào đem con nuôi lớn đây?”
“Ừ. . . . . . , . . . Con cùng mẫu thân vẫn ở tại am Từ Vân, nơi đó có rất nhiều sư phụ hảo tâm, các nàng cho chúng ta ăn, cho chúng ta mặc, còn có Phong gia Gia dạy con võ công. . . . . . , . . .”
Dương bà bà lộ ra vẻ đau lòng, thì ra là đứa nhỏ này từ nhỏ sinh trưởng ở trong am ni cô, cả ngày cùng các ni cô làm bạn, ngay cả dạy hắn võ công cũng là một lão đầu điên, đoán chừng Phong lão đầu dạy võ công cũng bình thường không tới đâu, thật là một đứa trẻ số khổ!
“Vậy mẫu thân con thì sao? Mẹ con dạy con cái gì?”
“Mẫu thân sao?” Vân Tiểu Mặc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thành thực đáp, “Mẫu thân dạy con làm thế nào kiếm tiền vàng, làm thế nào đem người khi dễ mình khi dễ trở lại, còn có, mẫu thân dạy con làm sao ghi sổ. . .”
Long Thiên Thần cười hắc hắc, dưới đáy lòng vì Vân Khê mặc niệm, nàng làm sao lại sinh ra một bạch nhãn lang như vậy, kể lễ sự tích không bình thường của nàng.
Đáy lòng Dương bà bà lập tức cho Vân Khê thêm dấu chéo, không đúng, là dấu chéo! Không, là dấu chéo!
Xem một chút nàng ta dạy hài tử những thứ gì? Đó là chuyện mà một mẫu thân hẳn là nên dạy con mình làm sao?
Liên tục bốn dấu chéo thẫm, ấn tượng của Dương bà bà đối với Vân Khê kém đến cực điểm!
Trong chuyện này dĩ nhiên cũng không thiếu được công lao của bạch nhãn lang.
Dương bà bà tiếp tục lôi kéo Vân Tiểu Mặc trò chuyện, thỉnh thoảng cũng hỏi một chút tình huống của Đoan Mộc Tĩnh, vui vẻ hòa thuận nói chuyện. Long Thiên Thần vừa uống trà, vừa nghe bọn họ nói chuyện, không khỏi nhìn có chút hả hê.
Vân hộ pháp thì tiếp tục dùng ánh mắt như sói, nhìn chằm chằm Độc Cô Mưu, tùy thời đều có vọng động cùng dục vọng mãnh liệt muốn nhào tới kéo cái khăn che mặt của đối phương xuống. Độc Cô Mưu thì tiếp tục hành động như thần giữ cửa, đồng thời hắn dùng ánh mắt phòng chó sói xuyên thấu qua màu đen mũ che, dùng sức ngó chừng Vân hộ pháp.
Vân Khê bước chậm ở phong cảnh như vẽ trong rừng, tâm tình vừa bắt đầu phiền não cũng từ từ tản đi.
Hắn không có sai, nếu không phải thật lòng nóng như lửa đốt, hắn cũng sẽ không thất thố như thế, nhưng nàng cũng không có sai, nàng muốn thu thập linh châu để đề cao thực lực của mình, nếu không phải như thế, sau này nàng làm sao có thể cùng hắn kề vai chiến đấu.
Thở dài một tiếng, Vân Khê cúi đầu đá cục đá dưới chân, một bước một đá.
Ở phía sau của nàng, Băng hộ pháp yên lặng theo sát nàng, cách xa nhau một khoảng cách, lặng yên đi theo.
“Băng hộ pháp, nơi này có một cô gái mang họ kép Thượng Quan không?” Vân Khê đột nhiên dừng lại ở phía trước, quay đầu hỏi.
Băng hộ pháp sửng sờ, ngữ khí hờ hững: “Ngươi nếu hoài nghi tôn chủ, ngươi liền không xứng với sủng ái của tôn chủ đối với ngươi.”
Vân Khê cúi đầu cười, nói phải tin tưởng hắn, lại không nghĩ tới cuối cùng nàng cũng hỏi ra. Nàng không phải là quá không có tự tin rồi sao?
“Băng hộ pháp, ngươi cũng thích hắn đúng không? Hận ta không?”
Băng hộ pháp trầm ngâm, lạnh lùng nói: “Tôn chủ là người ta sùng kính nhất, trừ cái đó ra, không còn những cái khác.”
“Nói thật, ta rất thưởng thức ngươi, thích một người, nhưng có thể lặng yên canh giữ ở bên cạnh hắn, không tranh giành không chiếm đoạt. Nếu đổi lại là ta, một khi thích, nếu không độc chiếm hắn, thì giết hắn cho rồi, trong mắt của ta chịu không được nửa điểm hạt cát!”
Băng hộ pháp đột nhiên ngước mắt, yên lặng nhìn thần sắc chân thật của nàng , trong lòng hơi có chút chấn động.
“Ta đi theo tôn chủ nhiều năm như vậy, còn chưa từng nhìn thấy hắn đối với người nào để ý như thế, tóm lại, xin tin tưởng tôn chủ, tôn chủ hắn rất không dễ dàng. . . . . .”
Con ngươi băng lãnh của Băng hộ pháp có chút nhu hòa cùng giao động.
Vân Khê nhợt nhạt cười một tiếng, đột nhiên tiến lên mấy bước, tựa như hảo tỷ muội ôm đầu vai của nàng: “Chúng ta không nói hắn nữa, ai bảo hắn không lý do mà hung dữ với ta? Ngay cả phụ mẫu ta cùng gia gia cũng không dám hung dữ với ta như vậy, hắn lại dám sao? Trước gạt hắn qua bên rồi hãy nói, là tỷ muội , hôm nay theo ta hảo hảo đi dạo một chút Lăng Thiên gia. . . . . . , . . .”
Băng hộ pháp bị nàng ỡm ờ dẫn đi về phía trước, mí mắt trực giật gật, tôn chủ thật đáng thương, cứ như vậy bị gạt bỏ ở một bên.
Thời gian cơm tối, Long Thiên Tuyệt xử lý xong chuyện chồng chất trong cung, thì chạy tới phòng ăn dùng bữa. Vừa vào cửa liền dò xét một vòng, nhưng không có phát hiện thân ảnh Vân Khê .
“Tiểu Mặc, nương con đâu?”
“Mẫu thân không phải là vẫn đi theo người sao?Con làm sao biết?” Vân Tiểu Mặc lắc đầu nói.
“Chẳng lẽ nàng vẫn không trở lại?”Long Thiên Tuyệt cau mày, tâm thần có chút rối loạn, nàng không phải còn đang tức giận hắn chứ, đến cơm cũng không muốn ăn?
“Đã xảy ra chuyện gì?” Dương bà bà nhìn ra manh mối không đúng, lên tiếng hỏi.
Long Thiên Tuyệt nhéo đầu lông mày, không nói gì, Viêm hộ pháp ở phía sau nhìn không khí quái dị, liền tiến lên hồi đáp: “Dương bà bà, cũng không còn chuyện gì, tôn chủ cùng phu nhân trong lúc náo loạn có chút ít mâu thuẫn, phu nhân có thể nhất thời tức giận, cho nên một mình rời đi.”
“Ngày thứ nhất về đến nhà, liền náo loạn, nàng làm sao không hiểu chuyện như thế?” dưới đáy lòng Dương bà bà đang đánh thêm mấy dấu chéo cho Vân Khê, ở nàng đáy lòng bà, Tuyệt Nhi của bà luôn không phạm sai lầm , mâu thuẫn kia nhất định là do Vân Khê
“Phụ thân, người chọc cho mẫu thân sinh khí sao? Mẫu thân nàng có phải tức giận đến Tiểu Mặc cũng không cần hay không?” khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tiểu Mặc nhíu lại, từ trên cái ghế nhảy xuống, “Không được, ta phải đi tìm mẫu thân!”
Viêm hộ pháp bước lên ngăn hắn: “Tiểu Thiếu chủ, sẽ không! Mẹ ngươi đoán chừng chỉ ở bốn phía đi dạo một chút.”
“Vậy nhất thời lạc đường thì làm sao bây giờ?”
“Tôn chủ đã phái người đi theo nàng, sẽ không lạc đường .”
“Phụ thân, ngươi tại sao lại chọc cho mẫu thân tức giận thế? Mẫu thân tức giận, Tiểu Mặc cũng tức giận, Tiểu Mặc cũng không để ý tới người nữa.” Vân Tiểu Mặc vẻ mặt ai oán trừng hướng Long Thiên Tuyệt, sau đó nắm tay nhỏ bé của Đoan Mộc Tĩnh nói, ” Tiểu Tĩnh, Tiểu Bạch, chúng ta đi, chúng ta cũng không ăn cơm.”
Tiểu Bạch nhảy từ trên bàn nhảy trở về đầu vai hắn, đôi mắt trông mong nhìn một bàn thật là nhiều món ăn, nước miếng chảy ròng.
Long Thiên Tuyệt có chút dở khóc dở cười, nhi tử cũng không tránh khỏi quá thiên vị đi, không hỏi xanh đỏ đen trắng, liền tức giận với hắn.
Dương bà bà cũng là đau lòng, nóng nảy, đưa tay kéo lại Vân Tiểu Mặc: “Tiểu Mặc, tại sao có thể không ăn cơm chứ? Con bây giờ chính là trẻ con đang tuổi lớn, cần nhất ăn thật nhiều cơm ngon.”
Tiểu Bạch dừng ở đầu vai của Vân Tiểu Mặc, trong lúc vô tình liếc thấy Dương bà bà lộ ra nửa đoạn cổ tay thì hoảng sợ, không khỏi kinh hô lên: “Tiểu Mặc Mặc, thật là đáng sợ, thật là đáng sợ!”
Vân Tiểu Mặc cũng nhìn thấy, hắn hít sâu vài khẩu khí, sau đó trấn an Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch đừng sợ, thật ra thì một chút cũng không đáng sợ.”
Hắn vừa ngẩng đầu nhìn về phía Dương bà bà đang hoảng sợ thu tay lại: “Dương bà bà, người đừng trách Tiểu Bạch, nó không phải là cố ý .”
“Bà bà sẽ không trách nó .” Dương bà bà nhìn hắn, đáy mắt một mảnh ấm áp.
Long Thiên Tuyệt nhìn nhi tử hiểu chuyện như thế, hắn cũng yên lòng, quay đầu nhìn chỗ cửa trống không, trong lòng không khỏi lo lắng. Xoay người, hắn rời đi phòng ăn, muốn tự mình đi tìm nàng.
Lăng Thiên Cung có hầm rượu ngon trân quý.
Băng hộ pháp dẫn Vân Khê đi dạo, bất tri bất giác đã đi tới hầm rượu, bị rượu ngon tinh khiết và thơm hấp dẫn, hai người dắt tay trốn vào trong hầm rượu uống rượu mua vui, uống đến say như chết.
Long Thiên Tuyệt đã sớm nghe đệ tử hồi báo, chạy nhanh tới hầm rượu.
“Băng hộ pháp, tửu lượng ngươi thật tệ, mới uống một vò sẽ say.”
“Ai nói? Ta uống một vò, nửa vò của ngươi là ta giúp ngươi uống.”
“Phải không? Ta làm sao không nhớ rõ a? Ta uống tiếp một nữa, vậy là hai, hai. . .”
Làm Long Thiên Tuyệt đi tới hầm rượu, nhìn thoáng qua thì thấy tình cảnh hai nữ nhân gục trên mặt đất đếm vò rượu rất tức cười, chỉ có ba vò rượu, hai người đếm tới đếm lui thì ra hằng hà xa số, quả thật làm cho người ta dở khóc dở cười.
“Di, đây là cái gì? Tại sao lại có thêm một đôi chân?” Vân Khê mơ mơ màng màng nhìn một đôi chân đang đứng yên trước mắt, vừa vuốt, vừa nghi ngờ nói, “Vò rượu này còn giống như không có mở ra, chúng ta đem mở ra, cùng uống đi.”
“Không được, ta uống không được, ta ngủ một giấc trước.” Băng hộ pháp nghiêng thân, trực tiếp nằm nơi đó ngủ.
“Ta đây uống, ta còn muốn uống, miệng vò ở nơi đâu?” Vân Khê từ trên xuống dưới vuốt cặp chân kia, nhưng vẫn không tìm ra được cái miệng vò, làm nàng âm thầm mắng.
“Khê Nhi, mau dậy đi.” Long Thiên Tuyệt không ngại ngồi chồm hổm thân, đem nàng từ trên mặt đất lôi dậy, không nghĩ tới tửu lượng rượu của nàng kém như thế, sau này hắn trăm triệu lần không dám cho nàng uống rượu rồi, lại đem đôi chân của hắn coi là vò rượu, vậy mà cũng nghĩ ra được.
“Ngươi đừng kéo ta! Băng hộ pháp, ta cho ngươi biết, ta không có say, ta còn có thể uống!”
“Tốt, ngươi không có say, là ta say, được không?”
Long Thiên Tuyệt chứa đựng cười khổ, đem nàng ôm vào lòng, sải bước ra khỏi hầm rượu. Trước khi đi, còn phân phó đệ tử đem Băng hộ pháp từ trong hầm rượu trở về gian phòng của nàng.
“Băng hộ pháp, ta cho ngươi biết một cái bí mật, thật ra thì, Long Thiên Tuyệt chính là kẻ xấu xa. . . . . . , . . .”
“Long Thiên Tuyệt, kẻ xấu xa!”
Một đường đi về, Vân Khê lải nhải lời say trong miệng, các đệ tử rối rít tránh lui. Không bao lâu sau, tin tức phu nhân say rượu liền truyền khắp cả Lăng Thiên Cung, dĩ nhiên, còn có lời lải nhải mắng trong miệng phu nhân, cũng thành chuyện tán gẫu lớn nhất của cả Lăng Thiên Cung
Long Thiên Tuyệt vừa bắt đầu còn ôm nàng từ từ đi, đến cuối cùng cơ hồ là thi triển khinh công tốc độ nhanh nhất của hắn, trực tiếp đem nàng vận chuyển trở về phòng ngủ của mình, hắn ở Lăng Thiên Cung lập uy tín nhiều năm như vậy, chỉ trong một ngày liền bị quét sạch sẽ.
Cúi đầu nhìn Vân Khê không an phận ở trên giường lăn qua lăn lại, Long Thiên Tuyệt dở khóc dở cười đồng thời từ đáy lòng, ngọn lửa nóng bỏng cũng bốc lên theo.
“Khê Nhi, ta sai lầm rồi, ta hướng nàng nói xin lỗi, được không?” kiên cố thân thể hướng nàng đè ép đi xuống, hắn thả mềm ngữ điệu, cúi đầu ở nàng bên tai nói nhỏ, “Sau này cũng sẽ không hung dữ với nàng, ta bảo đảm.”
“Ngươi là kẻ xấu xa! Ngươi chưa từng nói, cho ta một hôn lễ chính thức. Ta muốn hôn lễ, ta muốn mang khăn đỏ, chờ nam tử ta thích tới vén nó xuống —— người nói xem ta sống hai đời rồi, cũng không có kinh nghiệm được một lần hôn lễ chính thức, ta không làm nữa!”
Nàng tùy ý lấy tay đấm đánh trước ngực hắn, ánh mắt Long Thiên Tuyệt từ từ thâm thúy, thì ra là đây chính là nàng muốn , xem ra là hắn sơ sót, hắn cho là, chỉ cần hai người ở gần nhau, đem tất cả điều tốt nhất cho nàng, như vậy đủ rồi. Thì ra là không phải, hôn lễ đối với một nữ nhân mà nói, có ý nghĩa đặc thù!
“Đứa ngốc, tại sao lại không có hôn lễ chứ? Chúng ta rất nhanh sẽ có một cuộc hôn lễ long trọng, ta bảo đảm.”
“Nàng còn có nguyện vọng gì, nói cho ta biết, ta nhất định sẽ giúp nàng thực hiện. Chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ dốc toàn lực của ta.”
Cúi đầu nhẹ nhàng hôn mặt nàng, trong mắt Long Thiên Tuyệt là nhu tình rất nồng đậm, ánh sáng lốm đa lốm đốm, không ngừng mà bắn ra bốn phía.
“Nguyện vọng? Nguyện vọng của ta. . . . . . Đó là có thể giúp ngươi sinh một hài tử, giống như Tiểu Mặc khả ái và thông minh.” nụ cười ngọt ngào ở mép môi nàng tràn ra, Long Thiên Tuyệt thấy vậy trong lòng nổi lên một trận rung động.
“Một không đủ, chúng ta phải sinh tám, mười, dù một trăm, ta cũng không chê nhiều!”
“Một trăm?” Mắt say lờ đờ trong một mảnh mê mang.
Long Thiên Tuyệt ôm lấy nàng cười tà, nhìn vẻ mặt khả ái mơ hồ của nàng, hắn cười gian nói: “Đúng, một trăm. Bất quá, mục tiêu chúng ta hiện tại, bắt đầu từ. . . . . . , . . .”
“Ngô ngô ——” Vân Khê còn muốn phát biểu ý kiến của nàng, nhưng cái miệng nhỏ nhắn lại vững vàng bị chắn, lấp, bịt, một màn kích tình bắn ra bốn phía, đang từ từ trình diễn.
Lăng Thiên Cung các loại chuyện liên quan với tôn chủ cùng tân phu nhân, truyền đến sôi sùng sục, Dương bà bà nghe được những tin tức này xong, dưới đáy lòng vốn đã có ấn tượng không tốt với Vân Khê, bây giờ ấn tượng đối với nàng càng thêm ác liệt.
Một nữ tử bình thường, làm sao có thể mới tới nhà phu quân, liền uống rượu đến say mèm, lại nói ác ngôn, đem trọn lời đồn đãi nổi lên bốn phía trong Lăng Thiên Cung chứ?
Nữ tử như vậy sao xứng làm con dâu Long gia ?
Dương bà bà càng nghĩ càng tức giận, lôi kéo quải trượng, nhờ thị nữ đở đến cửa phòng ngủ của tôn chủ, đang muốn tiến lên gõ cửa, để thấy tận mắt Tân phu nhân trong truyền thuyết uống đến say như chết thế nào, ai ngờ bên trong cửa truyền ra các loại tiếng vang mập mờ, có tiếng ồ ồ thở dốc, tiếng chân giường lắc lư kẽo kẹt, còn có tiếng một nữ nhân nào đó nói lời say xỉn.
“Ngươi ở dưới đi, để cho ta lên trên!”
Dương bà bà chưa lấy chồng, nhưng đối với chuyện nam nữ, bà cũng biết được, nghe thấy lời nói hào phóng của Vân Khê, nét mặt già nua của bà nhất thời căng thẳng đến phát hồng, thân thể loạng choạng, cơ hồ đứng không vững.
Này vừa này này. . . Trái tim của bà bắt đầu có chút khó có thể tin, Tuyệt Nhi làm sao lại thích cô gái như vậy, chẳng lẽ Tuyệt Nhi có phương diện thích hưởng thụ khuynh hướng tàn bạo sao?
Thị nữ bên cạnh cũng không khá hơn chút nào, một khuôn mặt nhỏ nhắn phát đỏ lên.
“Dương bà bà, chúng ta nếu không đi trước sao?”
“Đi, thôi. . . . . .” Dương bà bà cũng không dám ở lâu nữa rồi, sợ mình không chịu nổi, mà té xỉu mất.
Cho nên Lăng Thiên Cung lại thêm một tin đồn bạo phát, thì ra tôn chủ bọn họ làm loại chuyện này, thì chính là ở phía dưới!
Long Thiên Tuyệt nếu như biết được các đệ tử nghị luận hắn như thế, hắn nhất định hung hăng tịch thu nữa năm bổng lộc của họ, xem bọn họ còn có tiền để ăn cơm nữa không, còn có khí lực ở bên kia lời ra tiếng vào không!
Thanh danh cả đời của hắn a, trong vòng một ngày liền bị suy tàn, thê thảm không nỡ nhìn!
Sáng sớm hôm sau, Vân Khê mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu cháng váng não trướng, tứ chi đau nhức, trong óc cũng là trống trơn một mảnh, không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Trên mặt giường lớn, chỉ có một mình nàng, trong không khí phiêu đãng hơi thở mập mờ nào đó. Nàng đẩy ra mền tơ, cúi đầu nhìn một chút thân thể trần như nhộng của mình, bên trên còn có mấy dấu hôn như đóa hoa đỏ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, không cần nghĩ cũng biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì. Đầu của nàng khẽ nghiên, bên gối bỗng có một đạo ánh sang nhẹ màu xanh biếc, đưa tới lực chú ý của nàng.
“Bích Linh châu?!” Nàng mừng rỡ nhặt lên linh châu, để ở trong tay thưởng thức, hắn cuối cùng vẫn đem linh châu cho nhặt trở lại, cái này coi như là hắn nói xin lỗi sao?
Vân Khê hôn hít lấy linh châu, trong lòng như mật ngọt chảy xuôi.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Vân Khê mừng rỡ ngước mắt nhìn, cho là hắn đã trở lại, ai ngờ nhìn qua chỉ là thân ảnh của một cô gái .
“Cô nương, xin mau chút tắm rửa thay quần áo, Dương bà bà muốn gặp ngươi.” Người tới chính là Tiểu Lạc thị nữ bên người Dương bà bà, nàng liếc trộm Vân Khê, muốn nhìn một chút nàng ta rốt cuộc có bộ dáng như thế nào, có thể đem tôn chủ không gần nữ sắc mê hoặc đến như vậy. Vừa nhìn một cái, nàng không khỏi kinh hãi, dưới gầm trời này lại còn có cô gái mỹ lệ như vậy, ngay cả Thượng Quan tiểu thư mà nàng cho là đẹp nhất từ trước đến giờ, so sánh với nàng ta thì cũng phải đứng qua một bên.
Vân Khê cau mày, đối với việc nàng đột nhiên xông vào đã rất bất mãn, lại nghe được trong giọng nói của nàng giống như ra lệnh, cảm xúc bất mãn trong lòng càng đậm, bây giờ nhìn thấy nàng ta khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt thì kinh ngạc, khiến Vân Khê nhíu mày càng sâu.
“Đi ra ngoài!” Nàng lạnh giọng quát lên, mắt lạnh bắn về phía nàng ta, như hang loạt lưỡi đao sắc bén bắn ra cùng lúc. Nàng mới bất kể cái gì Dương bà bà, Lý bà bà, bà ta nói muốn thấy nàng, nàng nhất định phải đi gặp sao? Cõi đời này người có thể đối với nàng ra lệnh phục vụ quên mình, trừ ba ba kiếp trước của nàng ra, những người khác, dù là bất luận kẻ nào cũng không có tư cách này.
Tiểu Lạc bị nàng ánh mắt lạnh của nàng đảo qua, nhất thời sợ đến chân run run, trong miệng nói: “Cô, cô nương, Dương bà bà là bà vú của tôn chủ, đích thân đem tôn chủ cùng Nhị công tử nuôi lớn, tôn chủ cùng Nhị công tử đối với nàng cung kính, ngươi không nên. . . . . “
“Đi ra ngoài! lỗ tai ngươi điếc sao?” Vẻ mặt Vân Khê âm trầm, sáng sớm tâm tình đang rất tốt đột nhiên hoàn toàn bị tan biến, bà vú thì như thế nào, thân là bà vú thì có thể đối với nàng quơ tay múa chân, lời nói có thể thao túng nàng hết thảy sao?
“Ngươi. . . , . . .” Tiểu Lạc bị ánh mắt đáng sợ của nàng làm sợ hãi, không dám nhiều lời nữa, đẩy cửa đi ra ngoài.
Vân Khê giương tay lên, đem cửa một lần nữa đóng lại, bắt đầu hạ lông mày xuống trầm tư. Dương bà bà này rốt cuộc lại là nhân vật từ nơi nào vọt ra? Sao nàng chưa từng có nghe Thiên Tuyệt nhắc tới? Bà vú sao?
Bà vú từ nhỏ nuôi lớn họ, tình cảm giữa họ chắc tương đối sâu đậm?
Cũng được, sau này sẽ là người một nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp, nể mặt Thiên Tuyệt, nàng cũng nên đối với vị Dương bà bà này tôn kính mới đúng.
Đi lại ở trong hành lang, Vân Khê chỉ cảm thấy mình giống như là đi vào một mê cung, hoặc lọt vào trong sương mù, không rõ được phương hướng. Thỉnh thoảng có đệ tử đi qua bên cạnh, cả đám đều hướng về phía nàng cung kính hành lễ, đợi hơi đi xa một chút, đủ loại tiếng nghị luận liền lục tục truyền vào trong tai của nàng.
“Phu nhân Chúng ta thật là mạnh mẽ, lại có thể đem tôn chủ đè ở phía dưới, ta quá bội phục nàng.”
“Nghe nói tối hôm qua làm ầm ĩ cả đêm rồi, đến sáng nay mới ngủ , phu nhân thể lực thật quá tốt!”
“Khó trách ta thấy tôn chủ sáng nay ngáp liên tục, đoán chừng tối hôm qua bị phu nhân hành hạ gay gắt ——”
“. . . . . .”
Vân Khê dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã quỵ, ai có thể nói cho nàng biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì không? Tại sao lại có cái chuyện bát quái như vậy, tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có ai có thể nói cho nàng biết không?
Vân Khê rất xốc xếch.
Phía trước, lại có hai gã đệ tử đâm đầu đi tới.
“Phu nhân sớm!” Thật ra thì đã không còn sớm, đều nhanh đến thời gian ăn trưa .
“Hai người các ngươi, đứng lại cho ta!”Vân Khê đem hai người ngăn lại, đem ánh mắt u ám xoi mói nhìn bọn họ, nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Hai gã đệ tử cả kinh, hai mặt nhìn nhau, không biết tột cùng mình làm sai cái gì, chọc cho phu nhân mất hứng.
“Các ngươi ——” Vân Khê suy nghĩ một chút, hay là thôi đi, chuyện như vậy cho dù lên tiếng hỏi, nói ra kẻ mất thể diện cũng chính là nàng, còn tăng thêm chuyện hài hước cho người khác. Tiếng nói vừa chuyển, liền hỏi, “Biết Dương bà bà ở chỗ nào không?”
“Biết, biết.” Hai người rõ ràng là thở phào nhẹ nhỏm.
“Ừ, mang ta đi.”
Dưới sự hướng dẫn của hai gã đệ tử, Vân Khê đi tới một tiểu viện cách Chủ Điện xa hơn một chút, trong tiểu viện rất có hơi thở nhà nông Điền Viên, trồng các loại hoa quả. Xa xa , liền thấy có một lão phụ nhân áo đen lôi kéo quải trượng ở Điền Viên tưới nước, động tác của nàng chậm chạp, thần sắc cũng rất thản nhiên.
Vân Khê loáng thoáng nhìn thấy cánh tay cầm bầu nước của bà lộ ra một đoạn cổ tay nám đen như cây khô, nàng hít vào rồi thở ra một hơi, rõ ràng là bị hỏa đốt cháy lưu lại dấu vết, cổ tay của bà thảm như vậy khiến người ta không nở nhìn, bà phải dùng áo đen bao lấy thân thể , như vậy những nơi khác sợ cũng cũng không khá hơn chút nào.
Đến tột cùng đã phát sinh chuyện tàn khốc như thế nào, mà đem thân thể một vị phụ nhân đốt thành đáng sợ như vậy?
Lão phụ nhân kia xoay người lại muốn đi lấy nước trong thùng, thì dưới chân mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã vào trong thùng gỗ, Vân Khê tay mắt lanh lẹ, chỉ mấy bước đã xông lên đở nàng.
“Lão nhân gia, ngài không có sao chứ?” Vân Khê vừa dìu lấy nàng, vừa đánh giá, hỏi, “Nơi này chỉ có một mình ngài sao? Làm sao mà không có một người hầu hạ nào?”
“Ngươi là. . . . . . , . . .”Dương bà bà kinh ngạc nhìn về phía nàng, khi nhìn rõ hình dáng nàng, không khỏi một trận giật mình, sau khi giật mình là thần sắc tò mò. Trong Lăng Thiên Cung có mấy người nữ nhân, nàng đều rõ như lòng bàn tay, trừ phi là…..
Dương bà bà tinh tế trên dưới đánh giá Vân Khê, hơi có chút bất khả tư nghị, chẳng lẽ nàng chính là vị phu nhân mới tới kia?
Nghĩ tới đây, sắc mặt nàng nhất thời lạnh mấy phần, hờ hững mở tay nàng ra.
Vân Khê sửng sờ, cũng rất mau hiểu rõ, nơi này là chỗ ở của Dương bà bà, mà xung quanh trừ và ra, không có những người khác nữa, thân phận của bà liền được vẽ ra rất sống động và rõ ràng!