[Thiên Tai Độn Hóa] Khai Cục Trói Định Mộng Tưởng Trang Viên

Chương 20 - Tôi Đã Chết Như Thế Nào? 4

Trước Sau

break
Lớp màng mỏng kia giống như màng thai mang theo chất nhầy, Tống Vũ Sênh cầm cái nhíp đầu nhọn chọc rách lớp màng, hạt đậu bên trong khẽ rung lên, hai chiếc lá non theo đó mở ra.

Mầm non quá nhỏ, cũng quá non, trên phiến là còn có một lớp lông tơ rất nhỏ, rễ cây của nó phát triển trong mạch máu của cô, thậm chí, Tống Vũ Sênh có thể cảm giác được nó hơi đong đưa theo hô hấp của mình.

"Mẹ ơi."

Trong đầu cô bỗng nhiên vang lên một giọng nói.

"Đậu má!" Tống Vũ Sênh vẫn luôn cho rằng mình sẽ không nói ra lời thô tục, nhưng cô đã nghĩ quá đơn giản, trước kia cô không nói chỉ là bởi cô chưa từng khiếp sợ đến cùng cực.

Mầm non nhỏ nhận được phản ứng của cô, giọng trẻ con non nớt càng thêm vui vẻ: "Mẹ ơi, mẹ ơi!"

Tống Vũ Sênh rất đáp lại hai câu theo tiếng kêu của nó: "Đậu má! Đậu má!"

Nhưng cô nhịn được, run giọng hỏi trong đầu: "Nhóc là ai?"

"Mẹ ơi... mẹ ơi..." Cấp bậc của chồi non quá thấp, sẽ không nói quá nhiều, chỉ có thể đung đưa lắc lư thể hiện cảm giác tồn tại trong lòng bàn tay cô.

Thấy nó hành động như vậy, trong một giây lát, Tống Vũ Sênh nghĩ đến hệ thống quả trứng trắng hệ thống đã tặng mình, cô mở hệ thống ra nhìn thử, quả nhiên, đại bạch trứng đã chỉ còn sót lại cái vỏ.



Sau khi biết rõ nguồn gốc, trong lòng Tống Vũ Sênh yên ổn hơn đôi chút, cô vuốt ve chồi non trong lòng bàn tay, không nhịn được cất tiếng hỏi trong đầu: "Nhóc có thể co về lại chứ?"

Mầm non nhỏ rung rung chiếc lá, bất mãn phản đối: "Không muốn quay lại, phải đi ra ngoài!"

"Đi ra ngoài sao?" Ra ngoài bằng cách nào?

Nó có thể rời khỏi cơ thể mình?

Cô còn chưa kịp ngẫm nghĩ, chồi non nhận được suy nghĩ của cô đã bắt đầu không thể chờ đợi để cho cô thấy bản thân nó sẽ "đi ra ngoài" thế nào.

Bàn tay của cô không ngừng mọc ra rễ và mầm cây mảnh khảnh, mà mầm non đúng là gặp gió lớn lên, chỉ sau mấy hơi thở, nó đã lớn thành cây dây leo to bằng cổ tay, chiều dài phải lên tới bảy, tám mét, mà rễ của nó vẫn nhỏ như sợi tóc nối liền trong mạch máu cô.

Sợi tơ quá nhỏ, nhỏ đến mức Tống Vũ Sênh thậm chí không thấy rõ, cô đưa tay chạm vào trong vô thức, lại phát hiện mình đang lần mò trong khoảng không.

Có vẻ như sợi dây nhỏ nối giữa cô với cây dây leo là ảo ảnh.

Trên cây dây leo mọc ra mấy nụ hoa nho nhỏ, nụ hoa trắng tinh phối hợp với thân rễ xanh biếc, nếu thứ này không chui ra từ trong mạch máu của cô, cô có thể sẽ khen một tiếng đẹp.
break
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc