Hắn mở cửa động tác cực kỳ nhanh chóng vả lại đột nhiên nhưng nam phục vụ ngoài cửa dự liệu như thần,cơ hồ cùng lúc Dạ Phi Phàm mở cửa hắn cũng ngưng nhấn chuông cửa,tay của hắn không có hụt,thân thể hắn cũng hoàn toàn giữ vững thăng bằng.
Dạ Phi Phàm bản thân cũng là cao thủ Taekwondo cùng Judo,nếu như bình thường hắn nhất định có thể phát hiện chi tiết không dễ phát giác,đoán ra nam phục vụ trước mắt không đơn giản,rất có thể là người luyện võ thu phóng tự nhiên.
Nhưng bây giờ hoàn toàn khác Dạ Phi phàm nóng lòng xử lý chuyện Diệp Vị Ương,tình cảm rối loạn làm hắn phân tâm,hơn nữa tiếp theo hắn phải chạy về công ty, không có thời gian để lãng phí,cho nên hắn không phát hiện người trước mắt có chút khác thường.
“Đáng chết!Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Ta bảo ngươi đừng nhấn chuông cửa,rồi cút! Cho dù nơi này có đặt bom cũng không cần ngươi tới thông báo!” Dạ Phi Phàm nổi lên gân xanh,mất đi tỉnh táo bình thường.
“Khách quý,xin ngài đừng nóng giận,là như vậy,bọn phần tử đặt bom phát tới điện khẩn, nói. . . . . . nói. . . . . .” Đối mặt Dạ Phi Phàm rống giận,nam phục vụ không để ý không giận ngược lại cười, cố ý làm ra vẻ huyền bí,tiến một bước khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn.
“Đối phương nói gì!” Dạ Phi Phàm xoa xoa ấn đường,mặt mệt mỏi,muốn nhanh đuổi đi người đàn ông trước mắt.
“Ack,đối phương nói chỉ cần ngài lập tức rời khỏi khách sạn chúng tôi,phần tử ngoài vòng luật pháp mới đồng ý không cho nổ bom,cho nên vì sự an toàn của những vị khách quý khác,ngài có thể . . . . . . Có thể . . . . . .” Nam phục vụ viên cố ý nói chuyện chỉ nói một nửa,giả bộ như mình rất sợ.
“Ngươi nói xong rồi? Nói xong ập tức cút cho ta! Phòng này tôi trả tiền rồi,tạm thời không rời đi!”
“Nhưng theo ghi chép người trả tiền là một cô gái xinh đẹp,không phải ngài .” Nam phục vụ cả gan tiếp tục nói.
Vừa nghe hắn dùng chữ xinh đẹp Dạ Phi Phàm nhịn xung động không đấm một quyền qua,cắn răng nói: “Ta có thể đi vào căn phòng này,đương nhiên đại biểu ta là người đàn ông của cô ấy!Cô ấy trả đương nhiên cũng là ta trả!”
Ban đêm ra ngoài tìm Diệp Vị Ương quá mức vội vàng ngoại trừ xe cùng điện thoại di động,hắn một xu một tấm thẻ cũng không mang theo.
“Hắn không phải! Hắn không phải là người đàn ông của tôi,tôi không biết hắn,xin giúp tôi đuổi hắn đi,hắn đã ảnh hưởng nghiêm trọng tôi nghỉ ngơi.” Diệp Vị Ương vào lúc này đi ra dáng vẻ có vài phần nhếch nhác yếu ớt.
Đỡ vách tường phòng khách,sắc mặt tái nhợt,thần sắc yếu ớt không chịu nổi giống như tinh thần chịu đả kích cùng với va chạm thân thể mang đến đau đớn.
Bị trặc chân có thể phục hồi như cũ,nhưng tim…….thì sao?
Tim đã có vết thương làm sao vá lại?
Nam phục vụ cao ráo đeo mũ cùng mắt kiếng nghe được giọng nói vô lực của Diệp Vị Ương rốt cuộc chịu ngẩng đầu lên.
Hắn mang mắt kiếng gọng đen,cộng thêm một phần khí chất nho nhã lịch sự,cái mũ ép tóc trên trán hắn chút thấp,không thể nhìn thấy tròng mắt thâm thúy cùng gương mặt hoàn chỉnh,nhưng Diệp Vị Ương chỉ nhìn thoáng qua,dám khẳng định hắn nhất định là siêu cấp đại soái ca.Hơn nữa. . . . . . có chút ít cảm giác quen thuộc!
Là ai đây? Nếu như lấy mũ cùng mắt kiếng xuống,hắn sẽ anh tuấn cỡ nào?