Diệp Vị Ương cả người ngã về phía sau lại bị hắn giam cầm vào trong ngực,đôi tay chỉ có thể vô lực đẩy lồng ngực hắn.
Đợi đã nào…!Hắn không phải gọi cô đến thư phòng để nói chuyện sao? Cô cũng có chuyện muốn hỏi hắn,hắn muốn làm gì vậy? Nơi này là thư phòng ah!
Chẳng qua cô không biết,sỡ dĩ Thanh Phong Tuấn từ trước đến giờ thường kiềm chế trước mặt cô hoàn toàn vì thích thú cô thay đổi nhiều nét mặt đáng yêu như lúc này.Thẹn thùng,kinh hoàng,luống cuống hắn đều thích,cảm giác trêu cô rất thú vị là bảo vật mà hắn cả đời trân quý! Hơn nữa hắn không thể không thừa nhận,môi nàng cô mềm mại khi nếm cảm thất rất tuyệt vời như anh túc khiến hắn nghiện.
Chỉ một nụ hôn hắn đã cảm thấy bụng dưới trướng đến khó chịu. . . . . .
“. . . . . . Ô” Cô sắp không thể hít thở,hơn nữa. . . . . . thân thể cũng rất nóng.
Đang ở Thanh Phong Tuấn muốn tiến thêm một bước muốn cô trong thư phòng thì trong phòng nghỉ ngơi lại truyền đến tiếng động hơi nhỏ.
Tiếng động thật sự rất nhỏ,nhỏ đến Diệp Vị Ương say mê không cảm thấy được nhưng Thanh Phong Tuấn lại nghe được rất rõ.
Tất cả kích tình thoáng cái nguội đi,ánh mắt lạnh như băng co rút nhanh,có giận giữ bị quấy rầy,sâu hơn là một loại muốn bảo vệ,cử động thân mật mới vừa rồi của mình như bị người lạ dòm ngó,hắn buông lỏng ra cô gái trong ngực đồng thời giúp cô còn hổn hển mơ màng sửa sang lại quần áo.
Thấy Diệp Vị Ương mặt đỏ như mây ngũ sắc trải rộng đẹp đến hắn khó di chuyển tầm mắt,hắn phiền muộn ôm cô vào trong lòng,đem gương mặt khiến người phạm tội giấu vào trong lòng ngực hắn,sau đó lạnh giọng trách mắng: “Dạ Phi Phàm,anh đã đã tỉnh rượu,vậy anh có thể đi ra!”
Mới vừa rồi cảm giác quá tuyệt vời để hắn hoàn toàn quên mất Dạ Phi Phàm bỗng nhiên tới nhà viếng thăm! Hơn nữa người này còn uống đến cả người say mèm còn lái xe đến!
Bị Thanh Phong Tuấn lạnh lùng khiển trách một tiếng,không biết từ nơi nào trong thư phòng bỗng nhiên xuất hiện một người.
Bởi vì bị vội vã chui vào trong ngực Thanh Phong Tuấn,Diệp Vị Ương nghe thấy tên Dạ Phi Phàm mới đỡ hơn ngẩng đầu nhìn người.
Cô chỉ nghe được một thanh âm chán chường có chút tự giễu lạnh như mũi kiếm sắc bén vang lên:
“Nếu biết tôi ở chỗ này,Thanh Phong Tuấn có phải cậu nên biết khắc chế chút không? Đừng nói với tôi mới vừa rồi cậu cố ý làm cho tôi thấy! Theo tôi được biết Vị Ương có tri thức hiểu lễ nghĩa,dịu dàng đáng yêu,tuyệt đối sẽ không nhiệt tình như vậy!” Giọng hắn cơ hồ cắn răng nghiến lợi bật ra.
Lời nói này khiến Diệp Vị Ương đỏ mặt rất xấu hổ.Không thể tiếp tục làm đà điểu,cô từ trong ngực Thanh Phong Tuấn nhô đầu ra.
Cảm thấy được ý đồ của cô,Thanh Phong Tuấn bá đạo ấn đầu cô trở lại,hung dữ nói: “Em đấy! Không cho phép em nhìn hắn!”
Nghe hắn dùng lời bá đạo,Diệp Vị Ương nhích lại gần trong ngực hắn,mặt càng đỏ hơn,cô thật muốn trợn mắt trợn hắn.
Ngược lại sau lưng lại phát ra tiếng cười lớn vô cùng châm chọc,Dạ Phi Phàm đương nhiên không quên Diệp Vị Ương,hắn vừa rồi bị màn nóng nóng bỏng kích thích tạm thời quên mất mục đích hắn lần này tới vì muốn thương lượng với Thanh Phong Tuấn chuyện cứu Hàn Thiên Tuyết,thuận tiện muốn biết năm đó sau khi Hàn Thiên Tuyết rời đi trong năm năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì,hắn muốn biết Thanh Phong Tuấn lần trước nói anh thiếu Hàn Thiên Tuyết rất nhiều rốt cuộc là có ý gì.
Nhưng những nghi vấn này khi nhìn thấy Diệp Vị Ương sớm chiều chung đụng thầm yêu hắn nhiều năm nằm trong ngực Thanh Phong Tuấn thì hắn nổi giận,rõ ràng đã mất khống chế!
Đúng vậy,hắn thật xem thường bản thân,người nào cũng thế mất đi mới biết trân trọng,không chiếm được mới là tốt nhất.Hắn đối với Hàn Thiên Tuyết vẫn còn hiểu lầm cùng oán hận nhưng có hận thì có yêu,giữa yêu và hận cách nhau chỉ một suy nghĩ chẳng qua hắn vẫn còn chưa hiểu.Hắn hiện tại trong đầu nghĩ toàn bộ đều là năm năm Hàn Thiên Tuyết rời khỏi hắn còn Diệp Vị Ương cô gái đơn thuần như tờ giấy trắng yên lặng bên cạnh hắn cùng công ty hắn cùng tiến lùi,yên lặng quan tâm chăm sóc hắn.
Lúc đó Diệp Vị Ương mỗi ngày đều đến công ty rất sớm,vì lau bàn cho hắn,giúp hắn sửa sang lại văn kiện,pha trà mà hắn thích uống.
Diệp Vị Ương cũng từng vô oán vô hối trong lúc hắn mới mất đi Hàn Thiên Tuyết buồn bã mua say yên tĩnh bên cạnh bảo vệ hắn,không nhiều lời như cô em gái khéo léo dìu hắn về nhà,lau mặt cho hắn,nấu cháo cho hắn,nấu thuốc giải rượu cho hắn.
Hắn đã từng không quan tâm mấy chuyện đó,cảm thấy do cô tự nguyện,không được hắn yêu cũng đáng đời,không ai ép cô làm hết.
Hắn đã từng tâm địa sắt đá giả bộ không biết cô thầm yêu,tối ngày bấm tay sai khiến,khi tâm trạng không tốt thậm chí lạnh giọng giận dữ mắng mỏ.
Hắn đã từng…. đã từng rất quá quá đáng với cô,thời điểm không quý trọng cô cô vẫn không rời đi,yên lặng quan tâm hắn cho nên hắn luôn cho rằng cô gái này sẽ đối với hắn như thế cả đời.
Báo ứng.Tất cả đều là trời cao trừng phạt hắn!
Sau khi mất đi hắn mới biết,Diệp Vị Ương đối với hắn rất tốt,là báu vật trên thế giới này có thể ngộ nhưng không thể cầu.Hắn chỉ cần sơ ý một chút không chú ý không quý trọng liền. . . . . . mất đi!
Ha ha,ha ha ha,hắn thật rất đáng chết.Hôm nay tại sao mất đi mới cảm thấy tiếc nuối,đau lòng thế này?
Có thể vì Thanh Phong Tuấn quá mức ưu tú thôi.
Hắn là một trong bốn người trên thế giới có thể khiến Dạ Phi Phàm luống cuống !
Một là anh tuấn như thần,mưu tính sâu xa,IQ cao——— Thanh Phong Tuấn.
Một là đã từng làm thư ký hắn,sau lại mới biết là đàn em đắc lực của Thanh Phong Tuấn,người có tác phong làm việc kỳ lạ nhất trong tổ chức Ám Ảnh——— tiểu Ngân ( Tả La )
Một là đại minh tinh tài lực hùng hậu quý công tử tài phiệt ——— Đông Phương Thước.
Người cuối cùng mới vừa biết không lâu đã nhốt Hàn Thiên Tuyết,Lão gia ác ma làm việc tàn nhẫn biến thái——— Đông Phương Liệt Diễm.
Bốn người đàn ông này đều rất ưu tú cũng rất thủ đoạn,làm việc bình tĩnh thông minh với ba người đó hắn không lo,có thể miễn cưỡng bỏ qua! Nhưng Thanh Phong Tuấn thì không được!
Thanh Phong Tuấn tuyệt đối là dạng người khác! Nghe nói hắn trải qua huấn luyện gian khổ nhưng vẫn cười đến phút cuối cùng,không nhìn ra có chút bi thương cùng đau đớn,Thanh Phong Tuấn trong người sỡ hữu phẩm chất riêng!
Thấy Dạ Phi Phàm không biết đang nghĩ gì ánh mắt tối sầm nhìn chằm chằm Diệp Vị Ương trong ngực hắn, Thanh Phong Tuấn không vui.
“Dạ Phi Phàm,anh uống say rượu chạy đến chỗ tôi nói muốn hợp tác với tôi,cuối cùng lại say khướt trong thư phòng tôi,hôm nay lại quấy rầy chuyện riêng của tôi, nếu quả thật có thành ý hợp tác vậy làm phiền anh trước sang phòng khách nghỉ ngơi,chúng ta ngày mai bàn lại,không tiễn.”
Rất rõ ràng ra lệnh trục khách.Dạ Phi Phàm nhìn góc váy màu xanh nhạt lộ ra trong ngực Thanh Phong Tuấn,trong đầu hiện lên hình ảnh Diệp Vị Ương vừa đi vào thư phòng đẹp đến người ta phải nín thở,từ đầu đến cuối cô đều chôn trong ngực Thanh Phong Tuấn,gặp mặt không chào hỏi hắn một câu,cũng không có liếc hắn một cái.
Tâm lạnh đến tận xương tủy,cô tịch mọc lên như nấm.Nếu còn tiếp tục ở tại đây hắn cảm giác bản thân đúng là kẻ ngốc.
Vì vậy hắn thu lại nụ cười tự giễu,nhân lúc Diệp Vị Ương không nhìn thấy nhìn về phía Thanh Phong Tuấn cực kỳ coi thường gật đầu một cái,cuối cùng nhìn sang chiếc váy màu xanh lay động lòng người,lặng lẽ đi ra ngoài.
Diệp Vị Ương từ trong ngực Thanh Phong Tuấn giãy giụa tránh thoát,cô kinh ngạc người đàn ông bá đạo: “. . . . . . Mới vừa rồi thật sự là anh Dạ Phi Phàm sao? Anh sao không cho em nói chuyện với anh ấy.”
Tính cách cô trong sáng mà thẳng thắng,không biết bản thân đã hỏi vấn đề không nên hỏi,trực tiếp vén lên ghen tỵ hòa lẫn tức giận trong lòng Thanh Phong Tuấn .
Cô gái này dám ở trước mặt hắn trực tiếp hỏi người đàn ông khác! Hơn nữa còn hỏi cái tên Dạ Phi Phàm kia! Hắn không quên trước kia cô khổ sở yêu tên đó thế nào! Nghe nói còn thầm yêu rất nhiều! Vừa nghĩ đến hắn lại đau!
“Em bây giờ áo quần không chỉnh tề,sắc mặt ửng đỏ,nếu không phải anh mạnh mẽ giấu em trong ngực nói nhiều lời giúp em,em cho rằng không để lộ cảnh xuân ra ngoài à?Anh điên mới cho em nói chuyện với hắn!Không cho hắn một phát súng đã xem như không tệ,uống rượu say ở phòng anh thì thôi đi, sớm không tỉnh muộn không tỉnh cố tình lúc này tỉnh!” Hắn lạnh lùng nôn nóng nhìn chằm chằm cô gái trong ngực,nói tới nói lui toàn dùng lời không khách khí.
Thật là một người đàn ông thay đổi thất thường! Nóng giận cũng không hề báo trước!Haizz,hắn sao không nghĩ lại,ai đã khiến cô quần áo lộn xộn hai má đỏ ửng hả?
Diệp Vị Ương không thể làm gì nhỏ giọng nói thầm một câu: “Không cho nói nói thì không nói,dữ cái gì chứ. . . . . .”
“Em. . . . . . em đang nói gì?” Thanh Phong Tuấn nheo lại tròng mắt nguy hiểm,cô gái này luôn có vẻ mặt ngây thơ,nếu hắn không cố gắng lấy lại tinh thần giả bộ dáng vẻ nghiêm túc đoán chừng đã bị mê hoặc.
Khẽ thở dài một tiếng,Diệp Vị Ương vỗ vỗ gò má còn đỏ,nói: “Em nói anh gọi em đến thư phòng,không phải có chuyện quan trọng cần thương lượng sao? Chúng ta rốt cuộc đứng đây nói chuyện không liên quan tới khi nào?” Cô cố gắng đem đề tài về lại quỹ đạo.
Lại có một số người cố tình bới móc lời nói cô,trời sanh thích gây phiền cho cô mà!
Thanh Phong Tuấn vèo một cái lại nâng lên cằm dưới của cô,ép em nhìn thẳng hắn: “Em đang trách anh không có gì gây chuyện sao?Em chê anh phiền?”
Tròng mắt sáng ngời thâm thúy như trong biển sâu thoáng cái mê hoặc tâm trí cô,hít thở lập tức dừng lại một giây,tiếng tim đập cũng có chút thất thường tựa như bị đầu độc,cô chậm rãi lắc đầu: “. . . . . . Không có, không có.”
Giống như hài lòng thái độ của cô,hắn cười tà mị ôm chặt cô hơn.
Ack. . . . . . Thật muốn tìm miếng đậu hũ đập mình chết,người đàn ông này vừa rồi rõ ràng lại dùng ánh mắt ném điện!Dù bề ngoài anh tuấn nhưng có cần huênh hoang vậy không?