Thanh Phong Tuấn cách cô càng ngày càng gần,hơi thở nóng rực lướt qua mặt cô.Nhịp tim bỗng tăng mạnh Nhưng. . . . . . không đúng! Ánh mắt của hắn thâm trầm rõ ràng muốn dời đi lực chú ý của cô!
Còn nữa…mẹ cô rốt cuộc thế nào?
Tay hắn giam cầm thân thể mỏng manh của cô,thâm tình nhìn cô giống như muốn đem dáng vẻ cô khắc vào đầu.
Diệp Vị Ương cả người vì bị thương bị buộc nằm trên giường mềm,dù bị ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú cũng không thể động đậy.
Bị ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn không nơi che dấu,cô mấp máy môi,nức nở nói: “. . . . . . Tuấn,đừng gạt em,bảo bối đâu?Bảo bối có còn trong bụng em? Trước lúc anh đưa em về mẹ em đâu?Bà ấy là mẹ em! Bà ấy hiện đang ở đâu?Sao anh không cho em gặp bà ấy?”
Cô hỏi câu này khiến Thanh Phong Tuấn hoàn toàn hóa đá,không biết trả lời thế nào.Nhìn thấy hắn bỗng nhiên cứng ngắn,Diệp Vị Ương rõ ràng cảm nhận được chuyện gì,đau lòng đến không thở nổi.
Ánh mắt hắn càng thêm kịch liệt,khóe miệng mang theo nụ cười an ủi: “Không cho phép buồn!”
Diệp Vị Ương nhận ra lời hắn nói tuyệt không thương lượng mà là mệnh lệnh!
Bảo bối bị mất,hắn không vui cũng không cho phép cô đau lòng? Nhưng cô hiện tại thật rất đau lòng.
“Muốn có con thì nhanh khỏe lại,sau đó chúng ta lại sinh một đống bảo bối!”Dường như cảm thấy đề nghị này không tệ,khóe miệng nở nụ cười vui vẻ,tìm niềm vui trong đau khổ là thái độ tích cực trong cuộc sống,không thể vì mất con mà bản thân không muốn sống,hắn không thể ngã,hắn còn phải chăm sóc tốt cô.
Về phần mẹ cô Ưu Nhược Lan,Thanh Phong tuấn thật sự họa vô đơn chí,ít nhất hiện tại không muốn nói rõ chân tướng với Diệp Vị Ương,hắn chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Tất cả nghi ngờ bao gồm tình trạng mẹ em phải đợi vết thương lành rồi hẳn nói.”
“. . . . . . Ô” Vết thương trên người chưa hoàn toàn hồi phục,cộng thêm ngủ quá lâu đầu có chút hỗn loạn.Diệp Vị Ương vươn đôi tay mềm mại vô lực cố hết sức chống đỡ trước ngực hắn nhưng rốt cuộc biến thành chịu thua.
Cô nhu nhược thuận theo làm hắn nổi điên!
Hai tay bóp chặt eo cô,đang lúc cô bị hôn kịch liệt hít thở không thông hắn mới hơi rời đi cánh môi mê người,đổi hướng sang vành tai nhạy cảm thì thầm: “Em gọi anh thêm một tiếng Tuấn,anh muốn nghe giọng em gọi.”
Hơn một tháng qua bộ dạng không biết tức giận thật dọa sợ hắn,giống như địa ngục khiến hắn chịu đủ hành hạ.Nếu như cô không tỉnh lại hắn sẽ điên mất! Trời mới biết hắn nhớ cô cỡ nào!Nhớ nụ hôn của cô,nhớ mỗi lúc cô cười,nhớ giọng cô,nhớ tất cả tất cả thuộc về cô!
Cố gắng nói chuyện môi vừa mới hé lại một lần nữa bị hơi thở cuồng liệt chận lại!
“Rất nhớ em. . . . . đồ ngốc,đây là đang trừng phạt em!Biết anh muốn trừng phạt em thế nào không?” Thanh Phong Tuấn nheo lại hai mắt,lộ ra dục vọng mãnh liệt khó có thể áp chế trực tiếp truyền sang cho cô.
Diệp Vị Ương nghe hắn nói mà ngây người,sắc mặt ửng đỏ tạm thời bị dời đi chú ý quên mất nỗi đau mất đi con.Nhưng cô không biết dáng vẻ hiện tại của mình rất mê người,cánh môi mềm mại mím lại,hắn như không thể dời đi,ánh mắt tà dã tràn gập tình dục.
Vốn không vui vì cô mê man nhiều ngày không tỉnh hiện tại tâm trạng như xuất hiện kỳ tích trong nụ hôn với cô. . . . . .
Hôn mãi đến cuối cùng từ từng phạt chuyển thành dịu dàng lại không mất bá đạo triền miên.
Hai tay hắn giữ chặt cô,không cho người phía dưới một cơ hội chạy thoát.Cứ thế tiếp tục hôn môi cô,rồi lại cẩn thận không chạm vào vết thương trên người cô.
Cảm thấy đôi môi truyền tới tê dại,Diệp Vị Ương đỏ mặt quên mất kháng cự.
“Em lúc này tốt nhất nên nhắm mắt lại.” Hắn khàn khàn lẩm bẩm,tiếp tục đầu độc thổi hơi nóng bên tai cô.
Một con thon dài tay leo lên trước ngực cô,cầm lấy vật mềm mại khiến hắn yêu thích không muốn buông tay,tùy ý xoa nắn,may người trước cô ban đầu được hắn che nhắn,những nơi quan trọng không bị đạn bắn trúng.Hắn kiên định không cho phản kháng: “Sau này tất cả của em đều thuộc về anh bao gồm mạng của em,còn nữa. . . . . . lòng của em! Không cho phép làm chuyện điên rồ ngăn trước mặt anh!”
Hắn tiếp tục say mê hôn môi cô,phía dưới mãnh liệt muốn cô sắp bao phủ lý trí hắn,đây là loại cảm giác chưa một cô gái nào có thể đem đến cho hắn!Nhưng . . . . . Hiện tại hắn chỉ có thể nhịn! Đáng chết,thân thể cô lúc nào mới có thể hoàn toàn phục hồi như cũ!
Hai người thân mật hôn làm Diệp Vị Ương ngượng ngùng quay mặt đi,không muốn nhìn người đàn ông anh tuấn nguy hiểm bên cạnh,giờ phút này trong mắt hắn tình cảm dâng trào,cô sợ bản thân rơi sâu vào,sau đó ngay cả xương cũng không còn sót.
Đôi môi nóng bỏng rơi xuống mỗi một tấc da thịt không bị thương,cảm giác kỳ diệu như điện giật lại một lần nữa phóng tới Diệp Vị Ương. . . . . .
“Không. . . . . .” Tiếng rên nhỏ đến không thể nghe thấy tràn ra cánh môi.
“Ngoan,gọi anh là Tuấn . . . . . .” Thanh Phong Tuấn vừa kiên nhẫn hôn hít dụ dỗ,vừa dùng môi phác hoạ vẻ đẹp đường nét môi cô.
“Ô. . . . . . Tuấn. . . . . .” Khi một tiếng bao hàm tình cảm từ cổ họng tràn ra,Diệp Vị Ương biết lần này không chỉ lòng cô bị luân hãm mà cuộc sống về sau cũng rơi vào vạn kiếp bất phục,cô cũng trốn không thoát người đàn ông trước mắt.
Thanh Phong Tuấn bên cạnh lại bởi vì cô thổ lộ gọi một chữ “Tuấn” mà càng thêm phấn khích,muốn lại không thể làm kết quả hắn phải vọt vào trong phòng tắm nước lạnh thật lâu!
Đêm đã khuy,cô mệt mỏi vô lực vùi vào trong ngực hắn,ngay cả động cũng lười động .
Cảm giác đôi môi quấn quýt lẫn nhau đến chết không rời thật làm cô rung động!
Loại cảm giác này khiến cô muốn rơi nước mắt.
………
Lại qua mấy ngày,vết thương trên người cô khôi phục khá hơn một chút,Thanh Phong Tuấn lại lần nửa cẩn thận hôn cô,hôn khô nước mắt lặng lẽ rơi xuống,trong đầu cô cứ xuất hiện tình cảnh nguy hiểm ngày đó đuổi mãi không đi,bất kể trước đó xảy ra hiểu lầm gì,ít nhất hiện tại. . . . . . cô muốn dũng cảm buông tha tất cả yêu thêm lần nữa!
Mọi người thường nói,phụ nữ cô đơn khát vọng được yêu,vô luận thế nào một khi yêu sẽ oanh oanh liệt liệt.
Một khi suy nghĩ thông suốt,suy nghĩ cùng tâm trạng sẽ thả lỏng,tất cả quy định cứng nhắc trói buộc đều không tồn tại nữa.
Vì vậy khi Thanh Phong Tuấn ôm lấy cô mệt mỏi hỏi: “Tại sao. . . . . . Tại sao muốn ngăn cản đạn thay anh?”
Cô cười để lộ nét mặt dịu dàng,vuốt nhẹ lồng ngực trần,thành thật trả lời:
“Không vì sao hết,chỉ vì không muốn nhìn thấy anh bị thương thôi.”
Chính vì câu nói ngắn ngọn này mà Thanh Phong Tuấn chấn động ôm chặt cô vào ngực.Tựa hồ có chút không tin,hắn thích thú hỏi thêm: “Đồ ngốc,tình cảnh nguy hiểm thế chẳng lẽ em không sợ chết?”
Hắn nhớ có một viên đạn thiếu chút xuyên qua tim cô.
“Sợ,nhưng lúc đó đầu căn bản không có ý thức,thân thể giống như không còn là của mình,em cứ thế chắn trước người anh,thậm chí. . . . . . lúc ngã xuống,nhìn thấy anh không sao em đã thở phào nhẹ nhõm.” Đúng,chính là cảm giác đó.
“Có tinh thần tiếp tục đề tài không?” Hắn nhíu mày nhìn cô có vẻ thấm mệt.
Cô ở trong ngực hắn khẽ gật đầu: “Anh cứ nói,em đang nghe.” Tuy rằng nói thế nhưng cô bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ,thật. . . . . . mệt quá.Sau khi cơ thể bị thương,đầu cô dường như rất dễ dàng mệt mỏi.
“Tốt lắm,em hãy nghe cho rõ,sau này đều phải ở bên cạnh anh,không cho phép tự tiện rời đi,không cho phép nữa tự tiện bị thương thay anh!” Lời hắn vô cùng nghiêm túc không hề có ý đùa giỡn.
Lời hắn nói khiến Diệp Vị Ương hoàn toàn tỉnh táo.
Cô nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn,nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy,biết hắn đang quan tâm cô sợ mất cô,mặc dù giọng điệu có phần bá đạo,nhưng . . . . . cô vẫn dùng lực gật đầu một cái!
Cũng bởi vì động tác gật đầu nhẹ nhàng của cô mà khóe môi có dấu hiệu nhếch lên,nghiêng người dùng cánh tay trái chống lên thân thể to lớn,để lộ lồng ngực trơn bóng mê người,không quan tâm dùng tay phải nhẹ nhàng nâng cằm dưới người trong ngực,ngón cái cùng ngón trỏ tỉ mỉ xoa nhẹ,sau đó. . . . . .
Sau đó cúi đầu ấn xuống một nụ hôn phớt!
Được Diệp Vị Ương hay ngượng ngùng hứa hẹn,khóe môi Thanh Phong Tuấn cười càng ngày càng tươi. . .