“Ha ha, rốt ruột muốn biết thân thế của cô? Muốn biết tôi vì cái gì mà nhắm vào cô? Ngay cả cái chết của cô? Chậc chậc,không cần vội,kế tiếp tôi sẽ để cô ăn mặc thật đẹp,dẫn cô đi gặp một đại soái ca trước đã!”
Ưu Việt nói xong lời này,để cho người ta lau đi lớp trang điểm xinh đẹp của Diệp Vị Ương!
Ngày đó,khi thay trang phục xong,Diệp vị Ương kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương,cảm giác thật xa lạ………………
Tóc thẳng đã được uốn,mái tóc dài hơi xoăn để xõa tùy ý sau lưng,khóe léo che đi lưng trắng như tuyết nhưng lại không mất đi sự gợi cảm! Đôi lông mày kia,cả đôi môi không chút giấu giấm xinh đẹp rạng ngời!Thân mặc một lễ phục ngắn màu rượu đỏ lộ vai,một đôi chân ngọc tuyết trắng mảnh khảnh,kết hợp cùng đai lưng vàng cùng giày cao gót cao 10 tấc tinh xảo để vóc người vốn cao gầy hiện tại càng thêm mảnh khảnh!
Đến lúc cô đi ra cũng nhìn thấy trong ánh măt Ưu Việt có sự ngạc nhiên thú vị.
Chỉ nghe Ưu Việt chậc chậc tán thưởng ” Không hổ là người mẫu xuất chúng,còn là một cô gái thông minh lanh lợi xuất chúng! Cô chính là một khối mỹ ngọc chưa điêu khắc nha,mà tôi, hôm nay tạm thời là người mài giũa cô.Đáng tiếc trên người cô có vết sẹo,thoa nhiều bột đặc chế như vậy mới có thể che lại.’
Gương mặt lãnh đạm của Diệp Vị ương có hơi ửng hồng,không thích bộ dạng lúc này của mình,bộ dáng phong trần quyến rũ như một thanh đao,cắt vào lòng tự ái cùng với máu thịt khiến cô đau đớn! Cô không biết người phụ nữ biến thái trước mặt tới đây định làm gì!
“Diệp tiểu thư,thu hồi vẻ mặt cao ngạo của cô lại đi!Nhiều năm qua cô là người thiếu nợ tôi! Tiếp theo,tôi cho cô xem miễn phí một màn kịch hay,nếu như cô đủ thông mình là có thể đoán ra thân thế của mình rồi! Dĩ nhiên,xem trò vui nhưng đồng thời tôi cũng muốn cô tạm thời làm nữ phục vụ tiếp rượu,lấy lòng một vị khách quý.” Ưu Việt vuốt vuốt tàn thuốc trong tay,miệng lại nhả ra một làn khói thuốc,có loại khí thế đàn chị không cho phép người ta ngỗ ngược.
Diệp Vị Ương nhìn ánh mắt nồng đậm của người phụ nữ Ưu Việt kia,gật đầu một cái,cô biết hiện tại chính cô cũng không có lựa chọn nào khác.
Dường như rất hài lòng với thái độ lúc nãy của cô,Ưu Việt cũng nói “Tạm thời tôi có thể không giết cô nhưng tôi sẽ khiến một người tận mắt nhìn thấy cô sa ngã! “
Nghe thấy những lời này,khóe miệng Diệp Vị Ương cứng ngắc,nực cười người này muốn cô sa ngã?Như vậy………….liền sa ngã đi! Ít nhất ngoài mặt cũng giả bộ giống một chút!
Giống như vùi thân trong vũng bùn lại giống như ngay cả thân thể cũng không phải của mình. Diệp Vị Ương giống như một khúc gỗ bị người ta dẫn ra ngoài.
Đật mình vào căn phòng lớn xa hoa, cái nhìn đầu tiên cô đã thấy hắn!
Cái đó,người đàn ông vừa chính vừa tà như một cậu bé cao lớn,Đông Phương Thước!
Nhưng tối nay hắn lại có chỗ nào đó rất khác.Đôi mắt đào hoa bình thường luôn léo lên những tia chói mắt bây giờ lại sâu thẳm như biển rộng thâm trầm ung dung thản nhiên.
Mà chủ nhân của đôi mắt kia dường như chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra cô ngây ngốc cùng khẩn trương,đôi mắt phát ra khí lạnh như băng này khiến cô thấy rất quen thuộc! Hiện tại nhìn kĩ,không chỉ có đôi mắt này của Đông Phương Thước,quầy rượu này,căn phòng xa hoa này cũng làm cho cô cảm thấy quen thuộc!
Nơi này…………..Đây không phải là lần đầu tiên cô tới! Nhiều năm trước nhất định là cô đã tới nơi này!
“Nhớ ra cái gì đó sao? Nếu như vậy rồi mà cũng không làm cho em nghĩ ra,quên cả người kia,như vậy………..Diệp Vị Ương,tôi thực sự hoài nghi liệu em có trái tim hay không?” Đông Phương Thước từ khi xuất viện đã trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều,có loại khí thế lạnh như băng của một vương tử khiến Diệp Vị Ương cảm thấy khoảng cách giữa cô và hắn ngày càng xa không thể gần gũi,không thể đùa giỡn giống như trước nữa.
Song,cũng vì lời nhắc nhở của Đông Phương Thước cùng vẻ mặt nghiêm túc khi nói chuyện. Mà trí nhớ đã lạc mất nhiều năm của Diệp Vị Ương rốt cuộc tháo gỡ………………..
Đó là năm cô mười ba tuổi!
Năm đó mẹ cô dứt khoát bỏ cô ở lại để tới nước pháp mới diễn ra cộc thi người mẫu toàn cầu năm năm mới có một lần,bởi vì mong muốn giành được ngôi quán quân nên đi hết sức vội vàng,căn bản là không dặn dò cô bấy chứ chuyện gì,cũng không để lại cho cô sinh hoạt phí,thậm chí lúc cô tan học còn bị một đám người bắt cóc!
Bọn họ dám nói mẹ của cô thiếu nợ bọn họ một khoản nợ lớn,hiện tại đã chạy trốn ra nước ngoài liên lạc không được,nhìn dáng dấp cô cũng không tệ nên muốn cô vào khách sạn tiếp khách một chút.
Ngày đó cũng là quầy rượu này,cũnglà gian phòng này,cô gặp được…..một người vô cùng anh tuấn một chàng trai như băng lại như lửa.
Đó là lần đầu tiên cô thấy hắn! Tên hắn hình như là……………….Nam Cung Hạo phải không nhỉ?
Trong mắt Diệp Vi Ưo7ng thoáng có tia nghi ngờ,hỏi Đông Phương Thước ngồi trên ghế salon “Đôi mắt của anh và hắn……………Ý tôi là Nam Cung Hạo rất giống,nhưng hai người không cùng họ,hắn là ai? Hiện tại hắn thế nào rồi? Thật xin lỗi, năm đó hắn đã cứu tôi nhưng không hiểu vì sao mà tôi lại quên mất hắn. Tôi……tôi hiện tại đã nhớ ra rồi, tôi cũng rất nhớ hắn!”
Cô muốn đối mặt với hắn nói lời cảm ơn, năm đó ở bệnh viện bị mẹ kéo về,đi rất vội vàng, Nam Cung Hạo bị thương nặng còn nằm mê man trong đó,cô ngay cả nói lời từ biệt cũng không kịp……………
Đông Phương Thước nghe lời cô nói cũng không cao hứng,sắc mặt vẫn lạnh băng như cũ, không nói một câu.
Điều này khiến Diệp Vị Ương bị tổn thương vô cùng khổ tâm, một lần nữa trí nhớ khó khăn được mở ra,trong trí nhớ là cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Nam Cung Hạo đại ca.
Một năm kia,cô vẫn còn nhỏ tuổi bị người ta bôi lên môt lớp trang điểm dày đẩy mạnh vào gian phòng này,cô cứ ngơ ngơ ngác ngác đứng ở đó,trong lúc nhất thời mặc cho các cô gái đều tìm thấy kim chủ của mình,cô vẫn chưa biết phải làm sao ngây ngốc ở đó.
Mà ma ma của tửu điếm nói rất nhiều bên tai “……………Cô phải học cách chủ động tìm khách, cô mà thông minh thì khách càng nhiều,cô cũng có thể sớm gom đủ số tiền nợ khổng lồ của mẹ ngươi rồi rời đi thôi………..”
“Giọng nói kia không ngừng vọng đến bên tai,cô thậm chí chỉ có thể nhớ lại lúc ma ma kia vừa nói chuyện vừa phun ra vòng khói.Vậy mà bước chân của cô dường như ngay lập tức khựng lại, không thể bước thêm một bước.
Chỉ đứng như thế,ngày đó cô cũng đã cảm giác rằng mình rất bẩn.
Mà bên trong gian phòng một đôi mắt sắc bén lại lạnh lùng vẫn nhìn chằm chằm vào cô, khiến cho cô không thể trốn.
Có tiếng một cô gái ở bên kia ghế salon truyền đến “Trương đổng,đã rất lâu rồi ngài không tới nha,người ta nhớ ngài muốn chết………”
Không biết Trương đổng là ai nhưng loại giọng mềm mại ngọt sớt kia thật khiến cômuốn xoay người chạy trốn!
Không thể được! Cô không thể sa đọa đến mức này! Hoặc là………..
Hoặc là cô cùng với ma ma thương lượng một chút,cô có thể gọi điện thoại cho mẹ cô ở nước ngoài,cũng có thể đi tìm Dạ Phi Phàm học trưởng mượn một chút tiền,cô không cần bắc buộc mình phải làm thứ giao dịch bẩn thỉu này,cô hiện tại mới chỉ mười ba tuổi!
Nhưng ngay khi cô hết sức quay người lại, một bàn tay trắng nõn mịn màng túm lấy cô.
Quay đầu, cô thấy được trong mắt Nam Cung Hạo ngày đó có chút đùa giỡn!
Rất khó tưởng tượng,một người con trai khí chất lạnh lùng lại có lòng bàn tay ấm áp như vậy!
Một giây kế tiếp cô đã bị hắn dẫn đi,cả người ngã ngồi trên người hắn! Môi của hắn hôn lên môi cô!