Buổi tối,Thanh Phong Tuấn hôn một cái lên gương mặt ngủ say của Diệp Vị Ương,đứng dậy đi vào thư phòng cùng tiểu Ngân nhìn về màn hình Computer phân tích văn kiện cơ mật,bàn bạc chuyện quan trọng.
Rất nhanh tiểu Ngân dịch được một mật mã hồ sơ đến từ nước Z,cũng nhờ chứng cứ trước kia biết Đông Phương Dũ đến từ nước Z cho nên bọn họ nghĩ đến lên mạng điều ra,phía trên viết thật lớn tên của một người: “Đông Phương Thước”
Tiếp theo Thanh Phong Tuấn lại suy nghĩ thật lâu mới ấn xuống phím xác nhận,bắt đầu nhận một tờ tư liệu liên quan đến Đông Phương Thước .
Tài liệu vô cùng cặn kẽ thậm chí ngay cả mười mấy năm qua Đông Phương Thước từng ở bệnh viện nào,đã có mấy lần bệnh,bệnh gì đều được ghi chép vô cùng rõ ràng.
Phía trên ghi Đông Phương Thước từng làm giải phẫu giác mạc.Tốt nghiệp ở Mĩ quốc có bằng MBA chuyên nghiệp Quản Lý học viện,bằng Thạc sĩ,rất ưu tú,tài liệu cuộc sống minh tinh hiện tại của hắn cũng được ghi lại rất cặn kẽ nhưng lại không có ghi nguyên nhân hắn tại sao không làm thương nhân mà muốn đi con đường trở thành minh tinh.
Quan trọng nhất là tài liệu ghi lại trước năm mười lăm tuổi của hắn tra thế nào cũng không có giống như không có căn cứ lại giống như chưa bao giờ tồn tại qua,hoặc có thể nói vô cùng cơ mật ngay cả tiểu Ngân cũng tra không ra.
Thanh Phong Tuấn tròng mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào phần tài liệu,đọc nhanh như gió đem nội dung ghi chép ghi lại trong đầu mình.Khi đọc đến một đoạn dừng lại hơn mười phút mới quay đầu nhìn về hướng phòng ngủ.
Cuối cùng hắn bảo tiểu Ngân đi nghỉ ngơi trước,để tất cả biến mất trong bóng đêm bao gồm những tư liệu kia toàn bộ bị xóa sạch.
Diệp Vị Ương vẫn còn đang ngủ mê man,cảm nhận được hơi thuộc của Thanh Phong Tuấn…….Hôn.Cô mơ mơ màng màng bắt đầu đáp lại hắn.
Một đêm này,thật rất dài. . . . . .
Thời gian lại qua mấy ngày,vết thương trên người Diệp Vị Ương khôi phục rất nhanh,ngoại thương căn bản đã khỏi chỉ là trên người lưu lại rất nhiều vết sẹo hồng sâu có cạn có,không phải kinh khủng khó coi nhưng cũng đủ ảnh hưởng đến mỹ cảm.
Mỗi lần Thanh Phong Tuấn nhìn thấy sẽ tự trách và đau lòng,trong ánh mắt không có một tia chán ghét.Điều này khiến Diệp Vị Ương tuyệt không thấy tiếc cho làn da trắng mịn ban đầu.Nhưng Thanh Phong Tuấn lại bảo đảm với cô,một ngày nào đó hắn sẽ giúp cô trở lại như trước mà không cần làm những giải phẩu cấy da đau đớn .
Nghe hắn nói rất nghiêm túc giống như những lời hứa hẹn với người yêu Diệp Vị Ương luôn mỉm cười nhìn hắn,nụ cười bình tĩnh yên tâm,sau đó hắn sẽ đột nhiên nghiêng người tới hôn lên môi cô,tiếp tục một màn triền miên dây dưa.
Thời điểm hai người triền miên Thanh Phong Tuấn đều dùng các biện pháp bảo vệ.Lý do của hắn chính là lúc cô chưa có danh phận hắn sẽ không để cô mang thai, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được vị bác sĩ thần bí chữa khỏi sẹo trên người cô,đến lúc đó phải uống thuốc hoặc là bôi thuốc,mang thai sẽ rất không tốt cho con.
Mặc dù Diệp Vị Ương rất thích em bé nhưng tất cả hắn đã suy nghĩ cho cô,nên cô chỉ yên lặng gật đầu đồng ý.
Vài ngày qua cô giống như quên mất thế giới hỗn loạn bên ngoài quả thật rất hạnh phúc.Nếu như có thể cô muốn bỏ đi tất cả sống một cuộc sống như hiện tại.
Sáng sớm hôm nay,Diệp Vị Ương chậm rãi mở mắt,vừa quay đầu nhìn thấy người bên gối thoáng cái tỉnh táo,khóe miệng cũng nhếch lên độ cong xinh đẹp.Thật kỳ quái,cô và hắn cũng không phải vợ chồng,hắn cũng không có hứa hẹn với cô,thậm chí nghiêm chỉnh mà nói cô chỉ ký hợp đồng làm người hầu của hắn,thế nhưng một khắc an bình tốt đẹp làm cho cô cảm thấy ấm áp chưa từng có.
Muốn vén chăn đứng dậy làm bữa ăn sáng,lại phát hiện cả người mình vô lực,từ từ cúi đầu phát hiện mình trần truồng,nhìn qua bên cạnh thì quần áo rơi tán loạn dưới đất,lúc này cô mới nhớ chuyện đã xảy ra tối qua.
Mặt lại bắt đầu đỏ.Cô còn tưởng rằng đó chỉ là một giấc mơ! Ở thời điểm thân mật người đàn ông này tuyệt không ghét bỏ cơ thể cô không xinh đẹp bằng trước kia mà chỉ thâm tình đưa mắt nhìn cô.
Không tự chủ nhìn người đàn ông đang ngủ say,lông mi thật dài giờ phút này đang dịu dàng rũ xuống,không còn sắc bén như bình thường,thật là đẹp,thật anh tuấn,thật điềm tĩnh.
Đưa tay muốn chạm vào bờ môi của hắn,cô còn nhớ mang máng tối hôm qua hắn rất nhiệt tình.Nhưng bàn tay vươn ra còn chưa chạp vào,đôi mắt tĩnh mịch cũng vừa lúc mở ra.
Hai người cứ thế nhìn thẳng vào mắt đối phương,Diệp Vị Ương lúng túng rút rụt tay lại.
“Tiểu ngốc. . . . . . Chào buổi sáng.” Giọng hơi khàn khàn truyền đến,nghe thấy cách gọi thân mật kèm theo trêu chọc,Diệp Vị Ương sững sờ hạnh phúc cười.
“Trên xương quai xanh có một nốt ruồi hoa đào là trời sanh sao?” Hắn chỉ tùy ý hỏi.
Cái gì? Hai người đã rất thân mật rồi nhưng lần đầu nghe được Thanh Phong Tuấn hỏi vấn đề này.Diệp Vị Ương ngây thơ gật đầu một cái.
Lại nói,Diệp Vị Ương ở trong mắt của Thanh Phong Tuấn vẫn luôn là không gì làm không được,nên để cô có chút thất bại cùng tự ti,cảm thấy mình không thể với tới một nhân vật lớn như hắn,nhưng sau đó cô rốt cuộc phát hiện hắn có một nhược điểm,ha ha,người đàn ông ưu tú này không biết nấu cơm….!
Thời điểm vết thương trên người Diệp Vị Ương vẫn còn chưa khỏe đã nếm thử ba lần Thanh Phong Tuấn tự nấu,trừ đơn giản nấu chút cháo loãng ngoài ra nấu mấy món khác hậu quả rất thê thảm,thiếu chút nữa đốt cả phòng bếp.
Sau nữa,vết thương của Diệp Vị Ương dần khỏi hẳn cô không cho hắn vào bếp.Huống chi theo ý cô,người đàn ông anh tuấn như thiên thần bất luận thế nào cũng không thể ở một nơi đầy dầu mỡ,vô cùng không hợp với khí chất của hắn.Hắn là đại tổng tài của mấy tập đoàn lớn ah còn là Ảnh Thiếu chủ của hắc đạo thần bí ah.
Thật ra sau khi cô tỉnh lại chưa từng thấy qua tiểu Ngân và nha đầu Tâm,chỉ nghe nói Thanh Phong Tuấn phái tiểu Ngân đi điều tra một chuyện rất quan trọng,về phần nha đầu Tâm vẫn còn hôn mê được đưa đến phòng bệnh đặc biệt dưới trướng lão gia Đông Phương Liệt Diễm.Đây là quyết định trọng đại sau khi Thanh Phong Tuấn và tiểu Ngân thương lượng,dù sao chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất,nha đầu Tâm biến thành thế này hôn mên sẽ rất lâu tỉnh,chỉ có đưa đến phòng khám mang danh ông ta mới có khả năng sống,hơn nữa. . . . . . ông ta vô cùng bận rộn,căn bản rất khó chú ý trong bệnh viện lại tăng thêm bệnh nhân nào,trên căn bản chỉ cần người thân bệnh nhân chịu giao tiền,ông ta đương nhiên sẽ không hỏi nhiều,ông cũng tuyệt đối không ngờ tới Thanh Phong Tuấn lại đem nha đầu Tâm hôn mê vào bên trong thế lực ông ta,cho nên nha đầu Tâm có thể an toàn.
An bài như thế nên cả tòa biệt thự chỉ còn lại hai người Thanh Phong Tuấn và Diệp Vị Ương.
Hôm nay Diệp Vị Ương làm điểm tâm,gọi không biết bao nhiêu lần,vẫn không thấy Thanh Phong Tuấn ra khỏi thư phòng,cô thấy kỳ quái nên đi vào.Lại thấy hắn vô cùng nghiêm túc đang thử dịch một dãy mật mã bí mật.