“Đau không?” Thanh Phong Tuấn nhìn chằm chằm những vết thương đáng sợ trên cánh tay trắng nõn của cô lộ ra khỏi chăn. Toàn thân cô đều bị thương,để tránh vết thương vị nhiễm trùng,Thanh Phong Tuấn dán lên đó những miếng băng gạc bác sĩ cho,trên người cô cái gì cũng không có mặc.
“…..Không đau!” DIệp Vị Ương cũng không biết vì sao lại trả lời như vậy,rõ ràng đau muốn chết nhưng vừa ký hợp đồng “Nhục nước mất chủ quyền” ,đứng trước mặt cô vừa là đại ân nhân cũng là đại ác nhân,tâm tình có chút phức tạp thân thể cũng không còn quan trọng nữa rồi. Diệp Vị Ương cau mày thật sâu,trong lòng có chút rối rắm,sợ trái tim mình bất giác thay đổi nhưng lại không nghĩ ra sao bản thân lại lo lắng…..
“Nếu như em nghe lời tôi ở lại đây không rời đi cùng tiểu Ngân thì sẽ không phải chịu bị thương như thế này!” Thanh Phong Tuấn dịu dàng nói mà cơ thể hắn đã dựa lại gần cô hơn,gần đến mức lúc hắn nói chuyện hơi thở nóng rực cũng có thể phả lên gương mặt cô.
Tim tự nhiên đập nhanh lên…………..
Thanh Phong Tuấn đem hợp đồng bỏ qua một bên, sau đó tay hắn ôm lấy tấm voan mỏng hai bên người cô,cô không tự chủ ngữa người ra sau.
Nhưng Diệp Vị Ương không dám làm động tác quá lớn sợ chạm phải vết thương. Cả người cô bị buộc phải dựa vào đầu giường mềm mại, cũng không thể dộng đậy nữa.
Thanh Phong Tuấn tựa hồ như sớm đoán được cô sẽ có thái độ này,vừa che chở không để cô động phải vết thương vừa tiến gần lại cô.
Bị ánh mắt thâm trầm sắc bén như chim ưng của hắn nhìn thấy nơi không chỗ che dấu,Diệp Vị Ương mấp máy môi, vô tội mà yếu ớt mở miệng yêu cầu “Này, mặc dù tôi mới bị bắt phải ký hợp đồng nhưng ít nhất bây giờ tôi vẫn còn là bệnh nhân, anh………..anh……………..Dùng cách nói chuyện đứng đắn một chút!”
Bị ánh mắt nóng bỏng đó nhìn chằm chằm cô thở không thông nổi chứ đừng nói phải nói chuyện bình thường. Nhưng mà làm ơn đi, cô còn rất nhiều điều muốn hỏi tên ”đại tư bản” này cho rõ ràng, ví dụ như bản hợp đồng bán thân, ví dụ như tự do sau này.
Hiazzz,nếu ở tư thế như thế này,cô phải nói chuyện với hắn thế nào đây? Cô thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên, chỉ sợ vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải môi hắn. Haizzz,chẳng lẽ người này không biết chính gương mặt tuấn tú của hắn khiến cho người khác phải bối rối sao?
Mặc dù cô không đến nỗi bị mê hoặc nhưng sẽ bị ánh mắt của hắn khiến cho khó xử. Ánh mắt như vậy tựa hồ như muốn cô………muốn một ngụm mà cắn mà nuốt cô vào bụng.
Ha ha,Thanh Phong Tuấn lướt ánh mắt nóng bỏng nhìn một cái, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười ta mị “Ừ! Em lại phạm quy rồi! Tôi nói tên tôi không phải là này, gọi tôi là Tuấn thử xem nào, dù sao thì sau này em cũng phải nghe lời tôi, hiện tại xem như thử nghiệm trước, tạo thành thói quen sớm cũng tốt.”
Diệp Vị Ương hiểu rõ nam nhân họa thủy, người đàn ông trước mặt này không phải kẻ tầm thường! Thật tà ác! Vô sỉ, khó chịu có đúng hay không!
Trong xương trời sinh phản lại bị hắn khơi lên,Diệp Vị Ương hất cằm lên,kiêu căng từ chối nói “Xin lỗi, Thanh Phong Tuấn tiên sinh, tôi không nghĩ chúng ta đã thân thiết đến mức độ đó!”
Nụ cười tà trên khóe miệng hắn vẫn tiếp tục ,thậm chí khóe mắt cũng nhiễm thứ ánh sáng rực rỡ mê hoặc,lời nói chậm rãi đến không thể nào chậm hơn mở miệng nói “A, vậy sao? Như vậy….Để tôi nhắc nhở em một chút, chúng ta…đã thân thiết đến mức độ nào!”
Nói xong, hắn không để ý đến phản kháng của cô bắt được môi cô! Nụ hôn kéo dài này mang theo chút gì đó cưng chiều trêu chọc, tuyệt đối không phải đang cảnh cáo.
“……….Ưm!” Cơ thể đang bị thương không được lộn xôn lại còn ngủ quá lâu nên đầu cũng có chút hỗn loạn,đôi tay mềm mại vô lực của Diệp Vị Ương rõ ràng đã cố hết sức chống lên ngực hắn,lại thùng rỗng kêu to, thậm chí còn khiến cho người ta có cảm giác như một loại thỏa hiệp. Ít nhất, cô nhu nhược thuận theo cũng khiến hắn nổi điên!
Hai tay nhẹ nhàng bóp chặt hông cô,không làm đau vết thương của cô, tiếp tục khiến nụ hôn nóng bỏng sâu hơn,hắn nhớ mùi vị này vài ngày rồi. Nhớ đến hơi ấm,mềm mại,ngọt ngào thuộc về cô.
Lúc cô bị hắn hôn đến mức sắp hít thở không thông,hắn mới hơi rời khỏi cánh môi mê người của cô, đổi hướng sang vành tai nhạy cảm thì thầm “Em đấy,ngoan,gọi tên tôi,Tuấn!”
“….Thanh Phong Tuấn tiên sinh,anh không thể……Ngô……….!”
Cô gắng phân rõ phải trái còn chưa xong, cánh môi lại một lần nữa bị hơi thở người đàn ông tà mị chặn lại!
“Chậc chậc……….em chẳng nghe lời, biết tôi muốn trừng phạt em thế nào không?” Thanh Phong Tuấn nheo hai mắt, lộ ra dục vọng mãnh liệt khó có thể áp chế, cứ như vậy trực tiếp truyền nhiệt độ nóng rực qua cơ thể cô.
Diệp Vị Ương sợ hãi, buột miệng “Không!”
“Ha ha,nhớ em vừa ký hợp đồng không, bây giờ đã không còn quyền lợi nói “không” nữa rồi!” Thanh Phong Tuấn tuyên bố hết những lời này, ngay sau đó thân thể nằm nghiêng bên người cô,cũng không khiến cô đau,cũng không tăng thêm sức nặng trên người cô, cũng không hề cách xa cô ngược lại vô cùng gần với cô!
“Wey wey wey, anh có biết lý lẽ không vậy……………….” Cô muốn nói cô là bệnh nhân mà nhưng phản kháng của cô lại bị nụ hôn của hắn chặn trong nháy mắt.
Trên cánh môi mềm mại của cô hắn liền không cách nào rời đi,ánh mắt tràn đầu sắc tình dục mờ ảo.
Vốn do cô cố ý không phối hợp,nếu mà tâm tình có không vui thì nó đều tiêu tan hết như kỳ tích trong lúc hôn cô …………….
Sau khi hôn, lý do lúc đầu chỉ là trừng phạt nho nhỏ đối với cô sau lại chuyển thành triền miên bá đạo lại êm ái.
Hai tay hắn chế trụ nơi cổ cô,giọng khàn khàn lẩm bẩm thật nhỏ ” Đừng động, nếu không vết thương sẽ rách ra, cẩn thận tôi đem em ném ra ngoài”
Nói xong những lời đáng ghét đó,khôngcho người phía dưới có chút cơ hội thoát đi,hắn cứ như vậy hôn môi cô xâm nhập vào sâu hơn.
Cảm thấy từ đôi môi chuyển đến từng trận tê dại khó đè nén,Diệp Vị Ương trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, thậm chí còn quên cả kháng cự! Cô chỉ mới thân mật cùng hắn mấy lần,cô làm sao lại………..Làm sao lại không chán ghét khi hắn đến gần? Cơ thể nhận thức được thói quen thật đáng sợ.
Có phải khi hắn đoạt đi lần đầu tiên của cô không. Bắt đầu từ đêm đó cô lại miễn dịch đối với sự xâm phạm của hắn? Đột nhiên lúc đó lại không biết xấu hổ chiếm cứ cả cánh cửa tâm hồn của cô……………
“Đồ ngốc, lúc này em nên nhắm mắt lại!” Giọng hắn khàn khàn lẩm bẩm bên tai cô, tiếp tục thổi khí nóng bên tai đầu độc cô.
Giọng nói của hắn lại thức tỉnh tia lý trí cuối cùng của cô,nghĩ đẩy người đàn ông trước mặt nhưng xuối cùng lại không đủ sức. Một cánh tay dài đã leo lên trước ngực một trong số ít những nơi không bị thương, nhẹ nhàng vô cùng nhẹ nhàng thích thú không muốn cô bị thương, tùy ý trêu chọc không muốn buông tay………………..
Độ mạnh yếu dập dờn khiến Diệp Vị Ương đỏ mặt,không thể nói ra được cảm giác bây giờ là thế nào,như được người ta quý trọng vô cùng lại như lông vũ êm ái mềm mại mơn trớn,không đau,không đến nỗi làm vết thương của cô bị rách ra, rồi lại khiến cho cô muốn bỏ qua cũng không được! Người này vô cùng đáng ghét phải không!