Giải thích cái tít: Nếu đoán không nhầm thì tít này được tác giả viết dựa theo câu thơ của Ôn Đình Quân trong bài "Tân thiêm thanh dương liễu chi từ". Mạn phép dịch như sau: Giếng sâu đèn rọi soi bóng chàng. Đường dài bầu bạn chớ rẽ ngang. Linh lung xí ngầu, khảm đậu đỏ. Tương tư khắc cốt, người biết chăng?Hạt đậu đỏ còn gọi là hạt tương tư, được người Trung Quốc xem là tín vật tình yêu. Thời xưa, xí ngầu chủ yếu được làm từ ngà voi, cũng coi như là xương cốt (để khớp với xương cốt trong "tương tư khắc cốt"). Xí ngầu 6 mặt đều có những chấm tròn, bao nhiêu chấm là bấy nhiêu số. Người xưa dùng đậu đỏ khảm vào ngà voi (đã được đẽo thành hình hộp xí ngầu 6 mặt) để đánh dấu các số của xí ngầu (như người mình bây giờ thì dùng màu vẽ lên), sau đó đem tặng cho người thương, ý chỉ nỗi tương tư đã thấm sâu tận xương tủy, không thể nào nguôi.Từ "Linh lung" có nhiều nghĩa:- Là tiếng vang êm dịu, vì các cô gái thời xưa có thể dùng xí ngầu này làm trang sức cài đầu.- Chỉ sự tinh tế, tỉ mỉ của một vật. Nói lên tấm lòng người tặng đặt hết trong hạt xí ngầu.- Linh lung xí ngầu có nghĩa trần khác là "lắc xí ngầu."Vậy nên cái tít "Linh lung xí ngầu, chỉ khảm vì một người" có thể hiểu là "chỉ tương tư một người"
Thấy thế, Tạ Liên kiềm lòng không đặng chìa tay ra định sờ nó, hỏi: "Sao thế này..."Hoa Thành lại khẽ nghiêng người, tránh khỏi tay y, còn đập mạnh lên chuôi đao một cái, nói: "Không có gì. Đừng để ý tới nó."
Bị Hoa Thành đập một phát rõ kêu, loan đao Ách Mệnh - lưỡi nhọn gieo rắc nguyền rủa khiến chư thiên thần tiên nghe mà sợ mất mật run càng dữ dội hơn. Lúc này, Tạ Liên lại nghe Phong Tín hỏi trong Thông Linh trận: "Tại sao Hoa Thành có thể dùng rút ngàn dặm đất ở Tiên kinh?! Rốt cuộc phải làm thế nào mới mở được cánh cửa này?!"Sư Thanh Huyền nói: "Nam Dương tướng quân! Ta nè ta nè ta nè! Có lẽ ta biết mở thế nào, lúc trước ta với Thái tử điện hạ ra ngoài làm việc từng ăn không ít quả đắng từ chiêu này của Hoa Thành, đầu tiên ngươi lấy hai viên xí ngầu ném một cái ngay cửa, sau đó lại mở cửa xem thử..."Tạ Liên sực nhớ, khi nãy ở đại điện, chẳng phải mình đã vô ý ném chơi hai viên xí ngầu sao? Dáng vẻ chật vật của mình và Sư Thanh Huyền chạy thục mạng trong động giun đất và trước lũ dã nhân tinh vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nếu thật sự để bọn họ mở cửa, chẳng biết sẽ lại gặp phải bao nhiêu hiểm nguy, Tạ Liên vội kêu lên: "Khoan đã! Tuyệt đối đừng! Cẩn thận đó!"Tiếc rằng giọng nói của y không hề truyền vào Thông Linh trận, e rằng lúc còn ở Tiên kinh không có thời gian bổ sung pháp lực kịp thời, bây giờ pháp lực cạn kiệt, chỉ nghe được chứ không nói được. Hơn nữa cho dù nói được chắc cũng muộn rồi, có vẻ như Phong Tín không hề nhiều lời mà lập tức làm theo những gì Sư Thanh Huyền nói, từ đâu mà biết được điều đó? Bởi vì giây tiếp theo, Phong Tín đột nhiên mắng như tát nước trong Thông Linh trận. Hắn mà kích động là mắng người, mà đã mắng là hết sức khó nghe, nhằm giữ sạch tai mắt nên không thuật lại ở đây. Chúng thần quan đều đang theo dõi sát sao việc này, thế là vội cất tiếng hỏi: "Tướng quân, ngươi sao thế!"
Giọng của Mộ Tình truyền đến, nghe cũng rất đỗi ngạc nhiên: "Đây là nơi nào vậy???" Xem ra Mộ Tình cũng vào cửa chung với Phong Tín. Sư Thanh Huyền nói: "Các ngươi cẩn thận đó! Số điểm ném ra khác nhau, đích đến cũng khác nhau, các ngươi ném được bao nhiêu??
Mộ Tình nói: "Hắn ném được bốn điểm!"
Nghe tiếng mắng của Phong Tín còn thấp thoáng một tia hoảng loạn và kinh hãi khó phát hiện, Tạ Liên lo hai người họ rơi vào tình cảnh cực nguy hiểm. Giọng y không truyền vào Thông Linh trận được, nhưng sực nhớ chủ nhân của pháp thuật này đang ở trước mắt, thế là bất chấp hỏi ngay: "Tam Lang, sau khi ném xí ngầu được bốn điểm, mở cửa sẽ nhìn thấy cái gì?"
Hoa Thành đáp: "Tùy trường hợp. Người ném xí ngầu cảm thấy nơi nào kinh khủng nhất, mở cửa sẽ đến nơi đó."
Vừa dứt lời, chỉ nghe Mộ Tình lạnh lùng thốt lên: "Ai mượn ngươi giành ném, ném ra phòng tắm nữ! Đưa đây để ta ném!"Nghe được "phòng tắm nữ", Tạ Liên bụm mặt.
Đối với phái nữ, Phong Tín đã quen kính nhi viễn chi (ngoài mặt kính trọng nhưng không muốn đến gần), nhắc đến là biến sắc, tựa như mãnh thú và dòng nước lũ (gặp phải tai họa lớn), với hắn mà nói, phòng tắm nữ đích thực là nơi kinh khủng nhất trần đời, khó lường còn hơn bất cứ ao rồng hang cọp nào. Nghe như Mộ Tình đã thành công cướp được xí ngầu, Tạ Liên thở phào một hơi, nhưng chưa được bao lâu, hai người kia lại tức giận la làng la xóm. Sư Thanh Huyền khổ sở hỏi: "Hai vị tướng quân, lần này các ngươi nhìn thấy vật gì?"
Bên kia chẳng ai trả lời, chỉ truyền đến tiếng động "ùng ục" quái lạ, như thể cả hai đều chìm xuống nước. Mọi người nín thở tập trung tinh thần, hồi lâu sau, Phong Tín đột nhiên phun vài tiếng, nghe như vừa trồi lên khỏi mặt nước, đang nôn thứ gì đó, quát to: "Đầm đen cá sấu khổng lồ!"
Thì ra chân trước hai người vừa chạy trối chết khỏi phòng tắm nữ nóng hầm hập, Mộ Tình ném cú này, chân sau cả hai giẫm trúng đầm lầy đất lạ. Vũng lầy còn chưa qua eo, thoắt cái đã ngập qua miệng, sau khi cố gắng chui ra, lại có vài chục con cá sấu tinh dài ngoằng bơi đến vây quanh. Lũ cá sấu tinh này con nào con nấy cũng dài hơn bốn trượng (13 mét), quanh năm ăn thịt người nên tu ra cả tay người chân người, hình ảnh chúng nó bắt đầu lội nước quả thật khiến người ta ngạt thở, Phong Tín và Mộ Tình nhìn mà muốn mửa, nửa người vùi trong đầm lầy dính đầy bùn đen điên cuồng đánh quái vật cá sấu. Đánh một hồi, Phong Tín nóng nảy quát: "Thôi cứ để ta, đưa xí ngầu đây! Ngươi cũng có ném đúng đâu!"
Mộ Tình chưa bao giờ chịu nhận thua, hắn tung ra một luồng sáng trắng, nói: "Quái vật cá sấu tốt lắm, quái vật cá sấu nào có đồi phong bại tục như phòng tắm nữ, ai biết ngươi còn ném ra thứ gì nữa. Đưa cho ta!"
Phong Tín giận dữ nói: "Mẹ nó, khi nãy ta vừa đưa cho ngươi còn gì?! Xí ngầu đâu?!"
Hoàn toàn quên mất thần thức vẫn còn kết nối với Thông Linh trận, hai người kia luôn mồm chê bai đối phương xúi quẩy, rồi lại bắt đầu đánh nhau ầm ầm, chẳng biết xí ngầu bị ném đâu mất tiêu. Nghe hai người họ tức thì mắng nhau, chúng thần quan trong Thông Linh trận xem náo nhiệt không ngại to chuyện, đặc sắc đặc sắc, quá đặc sắc, cuối cùng hai vị tướng quân cũng lộ rõ bản chất không vờ vịt nữa, bọn này nín cười sắp điên rồi nè, thậm chí có kẻ còn mặc sức đấm bảo tọa trong điện thần của mình, hận không thể đích thân đến hiện trường hò hét cổ vũ.
Tuy vận may của Phong Tín và Mộ Tình có vẻ không được tốt lắm, nhưng hai người họ đều giữ địa vị Võ Thần, những thứ yêu ma quỷ quái rừng núi này cùng lắm chỉ gây chút phiền phức cho bọn họ, khiến bọn họ không thể đi truy kích chứ cũng chẳng được tính là nguy cơ to tát gì. Tạ Liên chỉ mong bọn họ sớm bỏ cuộc, sớm được giải thoát, đồng thời cảm thấy có phần may mắn, khi nãy mình ném được số điểm tuyệt quá, không ném ra yêu quái, ném một lần đã ra Hoa Thành. Y vừa đi vừa nói: "Hồi nãy ta ném xí ngầu được hai điểm, có phải chỉ cần ném được hai điểm là sẽ gặp được đệ không?"
Vừa dứt lời, Tạ Liên lập tức phát hiện cách hỏi này hơi kỳ quặc, nghe cứ như mình muốn gặp Hoa Thành lắm ấy, không khỏi cảm thấy không ổn. Hoa Thành lại nói: "Không phải."
Tạ Liên cảm thấy hơi xấu hổ, gãi gãi mặt, nói: "Ồ, thì ra không phải. Vậy ta hiểu sai rồi."
Hoa Thành đi phía trước y, nói: "Nếu huynh muốn gặp ta, bất luận ném được bao nhiêu điểm, huynh cũng sẽ gặp được ta."
Nghe vậy, cổ họng Tạ Liên khẽ nhúc nhích, ngay cả lời muốn nói cũng quên mất.
Y còn chưa kịp nghiền ngẫm kỹ lưỡng về ý nghĩa của những lời này, chợt nghe một người trầm giọng nói trong Thông Linh trận: "Để ta!"
Không lâu sau khi người nọ nói câu đó, một luồng sáng trắng lóa mắt xẹt qua chân trời, một tiếng sắt đá rạn vỡ long trời lở đất vang lên, đường đi của Hoa Thành và Tạ Liên bị chặn lại.
Chờ luồng sáng trắng từ từ nguội lạnh, từ từ nhạt dần, cuối cùng Tạ Liên cũng thấy rõ được, thứ giáng xuống từ trên trời, chắn trước mặt hai người họ, là một thanh kiếm.
Thanh kiếm này thuôn dài thanh mảnh, cắm nghiêng xuống mặt đất, thân kiếm còn đang rung động. Kiếm như được rèn từ ngọc đen, âm trầm đáng sợ, nhẵn bóng hơn gương, nếu người nào đến gần sẽ soi rõ được ảnh ngược của mình trên thân kiếm, chỉ có một đường trắng bạc mảnh dài chạy dọc tâm kiếm xuyên suốt hơn nửa thân kiếm.
Tên của thanh kiếm, chính là "Phương Tâm".
Một bóng người đáp xuống trước thanh kiếm này, nói: "Đây là kiếm của huynh."
Sau khi quốc sư Phương Tâm chết, bội kiếm của y bị Thái tử nước Vĩnh An giữ lại. Người ném kiếm Phương Tâm chặn đường đi của Hoa Thành và Tạ Liên, chính là Lang Thiên Thu.
Xem ra Phong Tín và Mộ Tình thất bại, nhưng Lang Thiên Thu lại thành công ném được số điểm chính xác. Quả thật không biết nên nói rốt cuộc đây là vận may của cậu ta hay là vận rủi của Tạ Liên nữa. Điều duy nhất có thể nói là, mặc dù hai vị này đều là Thái tử điện hạ cao quý, nhưng vận may của Lang Thiên Thu luôn tốt hơn Tạ Liên nhiều.
Hoa Thành chắp tay mà đứng, mặt không đổi sắc, chỉ có thân hình khẽ nhúc nhích. Mà hắn vừa nhúc nhích, Tạ Liên tức khắc nhấc tay ngăn cản, nói khẽ: "Để ta."
Ngay giữa thung lũng, Lang Thiên Thu đứng chắn đường, tay kéo lê chuôi trọng kiếm của mình, nói: "Ta chỉ muốn dốc hết sức mình đấu một trận với huynh. Bất luận kết quả ra sao, cho dù ta bị huynh đánh chết cũng tuyệt đối không cần huynh bồi thường cái gì. Ta cũng không cần huynh xin Đế Quân tự giáng chức. Kiếm thuật của ta là do huynh dạy, chưa chắc huynh không thắng được ta, tại sao không muốn đấu một trận với ta?"
Không cần Lang Thiên Thu nói, Tạ Liên cũng biết cậu ta tất sẽdốc hết sức mình. Tuy nhiên, nếu cậu tadốc hết sức mình, Tạ Liên cũng không thể không nghiêm túc đáp trả. Nếu là như vậy, bất luận kết quả thế nào cũng không phải là kết quả mà Tạ Liên muốn nhìn thấy. Nhưng nếu không đấu một trận với Lang Thiên Thu, cậu ta sẽ không từ bỏ ý định.
Y bước vài bước, đi đến trước thanh kiếm kia, rút nó ra khỏi đống đá ngổn ngang, nhẹ giọng nói: "Là ngươi tự tìm nhé."
Mấy trăm năm sau, cuối cùng Phương Tâm đã về tay chủ nhân một lần nữa.
Nó phát ra tiếng vù vù nặng nề trong tay Tạ Liên. Cách đó không xa, ánh mắt của Hoa Thành cũng bị tiếng kiếm ngâm không dứt bên tai kích thích cho rực sáng.
*Kiếm ngâm: tiếng ngân vang của kiếm.
Trường kiếm trong tay, Tạ Liên vung nó lên, mũi kiếm chỉa xéo xuống đất, đoạn lạnh lùng cất giọng: "Trận đấu này, bất luận hậu quả ra sao, ngươi đừng hối hận đấy."
Lang Thiên Thu lớn tiếng đáp: "Quyết không hối hận!"
Da đầu cậu ta như muốn nổ tung, hai tay nắm chuôi của trọng kiếm, chăm chú cực độ, nín thở tập trung tinh thần, mắt nhìn chằm chằm mũi kiếm như ngọc đen của Phương Tâm, chẳng dám sơ suất nửa phần.
Tạ Liên lay động thân kiếm, sải một bước dài xông lên phía trước. Ánh mắt Lang Thiên Thu ngưng tụ, đang định tiếp đòn, tứ chi thình lình cứng đơ như bị vật gì đó trói gô, sau đó ngã rầm xuống đất
Lang Thiên Thu cúi đầu xem thử, bấy giờ mới phát hiện mình bị trói gô thật. Chẳng biết từ bao giờ, một dải lụa trắng muốt đã quấn vô số vòng quanh người mình hệt như rắn độc!
Từ nhỏ được quốc sư Phương Tâm dạy kiếm thuật, Lang Thiên Thu đã ấp ủ lòng kính sợ sâu sắc dành cho quốc sư, mặc dù sau đó tiệc Lưu Kim máu chảy thành sông, lòng kính sợ ấy vẫn chưa từng suy giảm, vì thế Tạ Liên vừa cầm kiếm, Lang Thiên Thu lập tức dồn hết tâm trí nhìn chòng chọc mọi động tác của đối phương, hoàn toàn không chú ý rằng, có một dải lụa trắng đã lén lút vòng ra sau lưng mình từ lâu, thừa dịp mình dồn sức đỡ đòn mà phóng ra đánh lén. Sao có thể xảy ra chuyện đáng xấu hổ như thế???
Thấy Nhược Da thành công, biểu cảm và tâm trạng căng thẳng của Tạ Liên lập tức giãn ra.
Y ném phứt kiếm Phương Tâm, thở một hơi dài nhẹ nhõm, nghĩ bụng: "Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá."
Lang Thiên Thu nằm dưới đất giãy dụa liên tục, ai ngờ dải lụa trắng này quá tà quái, càng giãy càng trói chặt. Cậu ta tức giận quát: "Quốc sư, huynh làm gì thế! Mau thả ta ra chúng ta liều chết một trận!"
Tạ Liên lau mồ hôi trên trán, nói: "Vừa rồi chúng ta đã liều chết một trận, hiện giờ quấn quanh người ngươi chính là một trong những pháp bảo của ta. Ngươi thua rồi."
"......" Lang Thiên Thu nói: "Làm sao tính vậy được? Ta nói muốn liều chết một trận, tất nhiên phải dùng kiếm liều chết một trận rồi! Là nam nhi thì dùng kiếm đi, dùng lụa trắng đánh lén là sao chứ? Hèn hạ vừa thôi!"
Tạ Liên thật sự cho rằng kiếm là tổ sư của trăm loại binh khí nên cũng không nghĩ gì nhiều, mà Lang Thiên Thu nói vậy nghe cứ như đang kỳ thị nam thần quan dùng lụa trắng làm pháp bảo vậy. Song đừng nói mắng Tạ Liên không giống nam nhi, đồ nữ y cũng mặc rồi, há miệng ngậm miệng toàn là ta bị bất lực, đời nào lại để ý việc đó?
Tạ Liên ngồi xổm xuống bên người cậu ta, nói: "Là do trước khi sự việc xảy ra ngươi không cân nhắc chu toàn, ngươi đâu có nói nhất định phải dùng kiếm, để ta thừa nước đục thả câu, ngươi tìm ai nói lý lẽ đây?"
Dừng một lát, y nghiêm túc nói: "Đúng vậy, ta đánh lén, đánh lén thì sao, ta đã đạt được mục đích. Đúng vậy, ta hèn hạ, hèn hạ thì sao, ta đã giành chiến thắng. Nếu đối thủ của ngươi không phải ta mà là người khác, bây giờ ngươi đã chết rồi."
Hoa Thành đứng cách hai người không xa, lẳng lặng nở nụ cười, khoanh tay nhìn sang nơi khác. Lang Thiên Thu thì kinh ngạc đến sững người.
Lúc người này còn là quốc sư nước Vĩnh An, những gì y dạy dỗ Lang Thiên Thu trước nay luôn là quang minh lỗi lạc, thẳng tiến không lùi,dốc hết sức mình, làm thế nào Lang Thiên Thu cũng không ngờ rằng có một ngày, mình thế mà lại nghe được lời "Đúng vậy, ta đánh lén, đánh lén thì sao, ta đã đạt được mục đích. Đúng vậy, ta hèn hạ, hèn hạ thì sao, ta đã giành chiến thắng" từ miệng người thầy năm xưa của mình, nghe mà ngây ngẩn cả người.
Dứt lời, Tạ Liên đứng dậy, nói: "Ngươi tự nghĩ kỹ lại đi, lần sau đừng mắc lừa người khác như thế nữa."