Tạ Liên nói nhỏ với Hoa Thành: “Không biết đã có chuyện gì xảy ra với Mộ Tình. Phong Tín thì đi tìm Kiếm Lan với thai linh. Chẳng lẽ…”
Chẳng lẽ, hắn không rời đi cùng các thần quan khác, ở lại Tiên Kinh tìm người, kết quả là bị phi lên trời, rớt xuống đất, bị ngộp nước hay thiêu cháy đến chết mất rồi?
Tồi tệ hơn nữa, có thể hắn đang nằm trong tay Quân Ngô!
Quốc sư bước tới bên cạnh y: “Thái tử điện hạ, không cần tìm nữa. Nếu Quân Ngô thật sự ở đây thì hắn đã không phải trốn chui trốn lủi như vậy. Mặc dù đằng kia có nhiều thần quan, thế nhưng cũng chẳng có ai hắn thèm để vào mắt. Ngoài nơi này ra, hắn chỉ có thể ở một chỗ… Hơn nữa, hắn còn muốn ngươi đi theo.”
Tạ Liên lập tức hiểu rõ: “Núi Đồng Lô sao?”
Quốc sư gật đầu: “Chỉ e là hắn đã kịp triển khai Rút Ngàn Dặm Đất. Ngoại trừ Tiên Kinh ra, chỉ có chỗ đó mới là địa bàn khiến hắn trở nên mạnh mẽ nhất.”
Sư Thanh Huyền kinh ngạc: “Hả? Các ngươi muốn tới núi Đồng Lô sao? Đến cái nơi khủng khiếp đấy làm gì???”
Tạ Liên nói: “Ta đã đến một lần rồi, cũng khá ổn, không thể nói là quá khủng khiếp. E rằng Phong Tín và Mộ Tình cũng đang ở đó.”
Quốc sư đáp: “Đừng lơ là cảnh giác. Lần này ngươi đối đầu với hắn cũng chính là chứng tỏ ngươi và hắn không giống nhau.”
Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Ta đi cùng các ngươi. Tốt nhất là tìm vài tên Võ thần có thể tin cậy được tới giúp một tay. Tên nào bị thương thì bỏ qua, mang đi chỉ thêm cản trở thôi.”
Vấn đề này càng khiến Tạ Liên thêm phiền não. ‘Võ thần có thể tin cậy được’? Trước đây thì còn có vài người đáng tin, thế nhưng lúc này thì lấy đâu ra. Nào là bị đánh cho te tua, bị đốt cháy đen thui, bị mất tích, rồi còn bị trẻ con ôm chặt chân, gào khóc không buông.
Hoa Thành nói: “Khỏi cần tìm ai giúp đỡ, đều vô dụng cả thôi. Ta đi với ca ca là đủ rồi.”
Quốc sư lắc đầu: “Chắc chắn là không đủ.”
Giọng nói đầy bất mãn của Bùi Minh vang lên phía xa: “Huyết Vũ Thám Hoa, mong ngươi đừng dùng cái giọng điệu chắc như đinh đóng cột ấy, cái gì mà ‘đều vô dụng cả thôi’?!”
Sư Thanh Huyền cười lớn: “Bùi tướng quân, ngươi cháy đen thui một đống như vậy rồi, số chuột giết được cũng không nhiều bằng Vũ sư đại nhân, còn bất mãn cái nỗi gì!”
Đã lâu rồi y chưa được gặp Bùi Minh, vừa thấy mặt liền nghĩ tới việc trêu chọc hắn mua vui. Bùi Minh như thể bị y đâm cho một dao, muốn tóm lấy y nhưng đôi chân lại đau điếng, vô lực, trong lòng càng khó chịu hơn nữa.
Đột nhiên, một giọng nói xen vào: “Chờ đã, còn có ta. Ta đi cùng các ngươi.”
Mọi người lập tức tách sang hai bên, quay đầu lại nhìn. Quả nhiên, người đang nói, không ai khác chính là Mộ Tình. Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã đứng chung một nhóm với đám thần quan.
Tạ Liên trông thấy hắn liền thở dài một hơi: “Mộ Tình! Sao bây giờ ngươi mới đến? Ban nãy ngươi đi đâu thế? Làm ta tưởng rằng ngươi cũng mất tích rồi chứ.”
Mộ Tình thản nhiên: “Ta vẫn luôn ở đây mà.”
Hoa Thành khoanh tay, đưa mắt lườm hắn: “Vẫn luôn ở đây, vậy mà lại không lên tiếng, cũng không tham gia đánh trận sao?”
Mộ Tình nhàn nhạt đáp: “Ta bảo là ta vẫn luôn ở đây. Chỉ là ta không nói lời nào, các ngươi cũng không nhìn thấy ta mà thôi.”
Thế nhưng, lúc trước, bao nhiêu lần thiếu nhân lực đều không tìm thấy hắn đâu, đi hỏi mọi người thì cũng không có ai gặp được hắn, chính vì vậy mới kết luận rằng Huyền Chân tướng quân bị mất tích. Tạ Liên bỗng dưng ôm hy vọng. Có khi nào Phong Tín cũng đang ở trong đám người, chỉ là y không phát hiện ra thôi.
Sau khi lục soát một vòng, quả nhiên vẫn không thấy tung tích gì của Phong Tín, y đành bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi. Chẳng phải ngươi muốn giúp chúng ta một tay hay sao? Thật tốt quá, cuối cùng cũng có người dùng được.”
Nghe vậy, Mộ Tình liền bước tới. Thấy hắn tiến lại gần, sắc mặt của quốc sư và Hoa Thành đều khó chịu không khác nhau một chút nào. Từ trước đến nay, hai người bọn họ vốn không ưa Mộ Tình cho lắm. Hoa Thành thì không cần phải nhắc lại lý do nữa, quốc sư thì ngay từ đầu đã không muốn nhận Mộ Tình làm đồ đệ, điều này có lẽ đã quá rõ ràng rồi. Bây giờ hắn còn tình nguyện giúp đỡ, thà rằng đừng có giúp còn hơn.
Mộ Tình cũng không thể nào không nhận ra thái độ của bọn họ, thế nhưng khi đi qua vẫn không quên thi lễ với quốc sư, thấp giọng: “Sư phụ.”
Quốc sư gật đầu, chẳng nói thêm một lời. Dù sao thì Mộ Tình cũng chưa phạm phải chuyện gì kinh thiên động địa, nếu hắn muốn giúp đỡ, cũng không có lý do gì mà đuổi hắn đi.
Quốc sư nói với Sư Thanh Huyền: “Tượng thần của Thái tử điện hạ sẽ canh giữ ở đây. Sau vài ngày nữa lũ oán linh sẽ suy yếu thôi. Ngươi cùng đám người kia nhớ trông coi cẩn thận!”
Sư Thanh Huyền cũng gật đầu: “Đương nhiên rồi! Cơ mà… tiền bối, đợi một chút được không. Ta đã hỏi ngươi rất nhiều lần rồi, vậy mà ngươi cũng không thèm trả lời ta một câu, rốt cuộc ngươi là cao nhân phương nào vậy?”
Quốc sư không trả lời.
Mấy người họ đi theo Hoa Thành tới một khu đất trống. Hoa Thành ung dung tung lên một viên xúc xắc. Ai ngờ, đang chuẩn bị thi triển thuật pháp, hắn nhìn thoáng qua lòng bàn tay, đột nhiên sắc mặt hơi biến đổi.
Tạ Liên cũng dễ dàng nhận ra được, vội hỏi:”Tam Lang, làm sao vậy? Rút Ngàn Dặm Đất không triển khai được sao?”
Hoa Thành bình tĩnh lại, khẽ mỉm cười: “Không phải. Chỉ là, rất ít khi ta tung ra kết quả như vậy.”
Hắn mở lòng bàn tay, hướng về phía Tạ Liên. Y bước tới xem thử, chợt ngây ngẩn cả người.
Trong lòng bàn tay nhợt nhạt, chỉ có một viên xúc xắc cô độc nằm ở đó, mà trên mặt xúc xắc cũng chỉ có đúng một chấm đỏ.
Từ trước đến nay, mỗi khi Hoa Thành tung xúc xắc đều xuất hiện sáu điểm đỏ thẫm, việc tung ra một điểm là cực kỳ hiếm thấy.
Giọng Tạ Liên hơi run lên: “… Cái điểm số này có ý nghĩa gì không? Đại loại như không cẩn thận sẽ thất bại chẳng hạn…?”
Hoa Thành đáp: “Theo kinh nghiệm quá khứ của ta thì… Đại khái là phía trước có thứ cực kỳ nguy hiểm đang chờ chúng ta.”
“…”
Trong lòng Tạ Liên bỗng cảm thấy thấp thỏm lo sợ.
Phía sau, quốc sư thở dài một hơi: “Ai da, ta đã nói với những người trẻ tuổi các ngươi bao nhiêu lần rồi. Đánh bạc là không tốt chút nào, mau bỏ đi! Điện hạ, ngươi nhìn xem, hắn lây thói hư tật xấu ở đâu không biết nữa!”
Dù biết rằng đây là điềm báo chẳng lành, Hoa Thành lại ung dung như không có chuyện gì xảy ra, cất viên xúc xắc đi, cười nói: “Cái này tung ra cho vui thôi, mấy điểm cũng không quan trọng. Nguy hiểm hay không đều là do ta quyết định.”
Nói rồi, hắn xoay người, rảo bước vào trong cổng. Tạ Liên vô thức chạy tới, nắm chặt lấy tay hắn, trong lòng dường như chỉ muốn thốt lên: ‘Đệ đừng đi’, thế nhưng chẳng cần nghĩ cũng biết điều đó là không thể.
Cuối cùng, y đành nhẹ giọng nói: “Đi thôi. Nhưng mà, đệ phải nhớ, dù có chuyện gì cũng đừng rời xa ta, ta nhất định sẽ bảo vệ đệ.”
Nghe vậy, Hoa Thành khẽ giật mình.
Một lúc sau, khóe miệng hắn mới cong lên, tựa như đang mỉm cười: “Được. Ca ca phải bảo vệ ta thật tốt đấy.”
“…”
Mộ Tình đứng ở một bên lặng lẽ nhìn, trong ánh mắt của hắn không biết là ẩn chứa sự sợ hãi hay sự ghê tởm. Hoa Thành vừa mở cổng, một hơi nóng kinh người đã đập thẳng vào mặt hắn, dập tắt ánh mắt đầy ác ý.
Trước đó không lâu, núi lửa đã bộc phát một lần. Ngay lúc này, bầu trời vẫn còn dày đặc khói, cánh rừng rộng lớn bị ánh lửa vây tứ phía, tàn lửa hóa thành tro bụi bay tứ tung. Quang cảnh chẳng khác nào lò luyện dưới địa ngục, chìm trong một màu đỏ rực. Núi Đồng Lô đã biến đổi hoàn toàn rồi.
Tạ Liên và mọi người đứng trong một hang động nằm trên sườn núi cao, vừa bước ra đã suýt nữa bị khói bụi tạt cho hít thở không thông.
Y miễn cưỡng hỏi: “Hắn thật sự ở chỗ này sao?”
Mộ Tình đáp:”Có lẽ đang ở xung quanh đây.”
Tạ Liên lắc đầu: “Núi lửa bạo phát thế này, nơi nào cũng đã bị thiêu rụi không còn gì nữa rồi.”
Quốc sư chợt lên tiếng: “Ta biết hắn đang ở đâu. Xung quanh đây, chắc chắn chỉ có chỗ đó mới không bị hư hại gì. Các ngươi đi theo ta, đi rồi sẽ biết.”
Mọi người đều theo sau lưng hắn, dần dần đi xuống sườn núi. Suốt dọc đường, Hoa Thành đều đi trước Tạ Liên, dẹp sạch đất đá cùng nham thạch cản lối, nắm tay dìu y từng bước một. Nếu không có hắn, có lẽ Tạ Liên đã sớm vấp phải đá, ngã lộn nhào từ cao xuống thấp rồi.
Ai ngờ, y không bị vấp, lại có một người khác bị vấp. Mộ Tình đi sau cùng, bỗng dưng bước hụt, cả người lắc lư, mất thăng bằng như sắp rơi khỏi núi.
Tạ Liên đang đứng gần đó, nhanh tay bắt được hắn: “Cẩn thận!”
Mộ Tình khẽ giật mình lấy lại tinh thần, chỉ nhàn nhạt đáp: “… Ta biết rồi.”
Tạ Liên buông tay ra. Quả nhiên, y dần nhận thấy được, Mộ Tình có cái gì đó khác thường.
Y chợt nhớ ra một chuyện, chạy xuống nhanh hai bước, ghé sát bên người Hoa Thành, thấp giọng hỏi: “Này, Tam Lang, lúc ở trên đỉnh núi tuyết, khi mà Phong Tín và Mộ Tình đánh lộn một trận, đệ đã nghe thấy bọn họ nói gì thế? Tại sao tự nhiên lại tức giận?”
Nghe vậy, sắc mặt Hoa Thành thoáng lành lạnh: “À, là chuyện này sao. Hai người kia nói chuyện không biết lựa lời, có nói ra vài câu bất kính với ca ca.”
Tạ Liên ngạc nhiên: “A? Nói cái gì cơ?”
Hoa Thành khẽ lắc đầu: “Ca ca không cần nghe những lời dơ bẩn đó. Chúng ta mau xuống thôi.”
Cả bốn người đều xuống núi an toàn, đi được một đoạn thì bị một con sông chặn lại. Mà thứ đang chảy ấy không phải là nước sông trong suốt, thay vào đó lại là thứ chất lỏng đỏ thẫm vẫn còn đang sủi bọt ầm ầm. Chính là nham thạch nóng chảy!
Với nhiệt độ này, còn chưa nói là rơi vào trong, người bình thường chỉ cần tới gần thôi cũng đã bị thiêu chết rồi. Cũng may là bọn họ đều không phải người phàm, vậy nên mới có thể chịu đựng được mà không bị nung chảy cả xương cốt.
Quốc sư không ngừng lau mồ hôi chảy dài trên trán: “Hắn đang chờ ở bờ bên kia. Thế nhưng, ban đầu, nơi này vốn là con sông đào bảo vệ thành trì, giờ lại biến thành như vậy, không còn cách nào đi qua nữa.”
Tạ Liên thở dài: “E rằng chúng ta cần một cái gì đó để qua sông."