Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Chương 4 - Chương 189

Trước Sau

break
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tạ Liên lạnh lùng thốt: “Tránh ra.”

Quỷ hỏa kia bất động. Tạ Liên nói: “Các ngươi tại sao phải ngăn ta?”

Quỷ hỏa không đáp. Mà ngoài y ra đám tiểu quỷ hỏa vẫn còn đang lặp đi lặp lại “Đừng đi qua”. Tạ Liên căn bản không muốn cùng bọn nó dây dưa quá lâu, phất tay một chưởng, đánh tan chúng nó.

Cũng không phải là đánh cho hồn bay phách tán, một chưởng này, chỉ là xua tan trận địa ngăn cản đã kết thành của chúng quỷ hỏa, giống như xua tan một bầy đom đóm hoặc đám cá nhỏ.

Tạ Liên nhanh chóng đi qua, giẫm lên cành lá khô héo trên đất, phát ra tiếng vang nhẹ, thế nhưng quay đầu nhìn lại, chúng quỷ hỏa cũng cấp tốc theo tới, nhìn dáng dấp giống như lại muốn kết trận. Tạ Liên cảnh cáo chúng: “Đừng ngăn cản ta.”

Đoàn quỷ hỏa nóng rực, sáng nhất bay đầu tiên, làm bộ mắt điếc tai ngơ, Tạ Liên giả vờ nhấc tay muốn đánh, nổi nóng nói: “Vẫn còn theo ta, cẩn thận ta đem các ngươi đánh cho hồn bay phách tán!”

Đe dọa như vậy, rất nhiều quỷ hỏa đều sợ hãi, chớp chớp, rụt rè lui về phía sau. Quỷ hỏa làm thủ lĩnh kia ở trên không trung ngừng lại một chút, vẫn cách y không đến năm bước đi theo phía sau, khiến Tạ Liên cảm thấy, nó giống như đang nói “Hồn bay phách tán thì sao chứ”, hoặc là, nó biết, Tạ Liên sẽ không thật sự đánh nó.

Tạ Liên đột nhiên dâng lên một trận phẫn nộ không lí do. Khi trước y nói một tiếng, tiểu quỷ nào còn dám ở lại dây dưa? Đã sớm cong đuôi chạy tứ phía không còn hình bóng. Bây giờ, không chỉ người khác dám tùy ý giẫm đạp y, một đoàn quỷ hỏa nho nhỏ này cũng không nghe hắn, không đem sự uy hiếp của y để vào mắt, tức giận đến mức viền mắt đỏ lên, lẩm bẩm nói: “...... Ngay cả tiểu quỷ như ngươi cũng như vậy...... Tất cả đều như vậy...... Không một ai không như vậy!”

Bị loại việc nhỏ làm cho tức giận, thật có chút buồn cười, nhưng Tạ Liên giờ khắc này xác thực tràn ngập phẫn uất. Không lường trước được, sau khi y lẩm bẩm nói ra câu này, quỷ hỏa kia giống như minh bạch y đang tức giận, thực thương tâm, cố định trên không trung, không dám tiến thêm nữa, mang theo mấy trăm tiểu quỷ hỏa tròn nhỏ, chậm rãi lui về phía sau. Chỉ chốc lát, liền biến mất vào trong màn đêm rồi.

Tạ Liên thở ra một hơi, quay người tiếp tục tiến lên.

Sau bảy, tám trăm bước, trong sương mù phía trước mơ hồ hiện ra mấy gác mái cong, giống như một toà miếu cổ trong núi sâu. Tạ Liên đi tới gần, định thần nhìn lại, hai mắt không khỏi trợn to.

Cái này thế mà lại...... Là một ngôi thái tử miếu.

Hiển nhiên, thái tử miếu đã rách nát đến đáng thương. Nó sớm bị du côn cướp sạch, thạch lương rơi trên mặt đất, vỡ thành hai nửa. Tạ Liên dừng lại chốc lát ở cửa miếu, nhấc chân bước qua thạch lương tàn tạ, tiến vào trong miếu. Trong điện tượng thần từ lâu không cánh mà bay, không biết là bị đập hay bị đốt, cũng có thể bị ném xuống biển, trên bệ thần trống rỗng, chỉ còn một cái bệ cháy đen. Hai bên “Thân tại vô gián, lòng tại đào nguyên” bị chém hai mươi bảy hai mươi tám nhát, giống như một mỹ nhân xinh đẹp bị người ta dùng dao găm rạch mặt, cũng chẳng thể đẹp được nữa, trông thật âm u dữ tợn.

Tạ Liên bình tĩnh, đến trong điện chọn một chỗ ngồi xuống, đợi Bạch Vô Tướng xuất hiện. Sau một nén nhang, trong sương mù ngoài miếu quả nhiên hiện ra một bóng người.

Thế nhưng, thân ảnh ấy không giống, không như Bạch Vô Tướng thong thả tự đắc; tiếng bước chân cũng không đúng, tương đối gấp gáp, chẳng giống Bạch Vô Tướng lặng yên không tiếng động. Vì lẽ đó, người đến tuyệt đối không phải Bạch Vô Tướng, cũng không phải người y quen biết.

Nếu thế, đó là ai chứ?

Tạ Liên vạn phần cảnh giác, đợi đến người kia “Đạp đạp đạp” đi nhanh tới trước miếu thái tử, y mới nhìn rõ dáng dấp đối phương. Có điều, rất đáng tiếc, người đến so với tất cả suy đoán đều không phù hợp — thấy thế nào cũng đều hoàn toàn là một người qua đường, không nhìn ra đầu mối.

Nhưng Tạ Liên vẫn không có thả lỏng cảnh giác, ai biết có phải hay không là Bạch Vô Tướng ngụy trang?

Ở nơi hoang sơn dã lĩnh, trong đạo quán rách nát, chợt gặp một người, Tạ Liên cảnh giác đối phương, đối phương cũng cảnh giác Tạ Liên. Một lát, hắn mới dò hỏi: “Vị...... Đạo trưởng này? Ngươi biết đây là địa phương nào không?”

Tạ Liên khẽ cau mày, ngẩng đầu lên nói: “Ngươi không biết đây là địa phương nào? Vậy làm sao ngươi tới được?”

Người kia nói: “Ta lạc đường! Vòng quanh thật lâu đều không đi ra được.”

Trong lòng Tạ Liên biết, hắn tuyệt đối không phải lạc đường, nếu như người này không phải Bạch Vô Tướng ngụy trang, vậy thì quá nửa bị thứ gì lừa vào rồi.

Y nói: “Đừng đi xung quanh, ngươi không ra được.”

“Cái gì? Ngươi nói cái gì?”

Tạ Liên cũng không trả lời nữa, tiếp tục tĩnh tọa. Nếu như là Bạch Vô Tướng lừa tới, sốt ruột cũng là vô dụng, y không thả người kia thì hắn cũng đừng nghĩ đi được, không bằng lẳng lặng chờ xem đến cùng hắn muốn làm cái gì.

Người kia chạy cũng đã mệt, ngồi ở một bên nghỉ chân, hai người tường an vô sự. Qua chốc lát, trong sương mù lại hiện ra một bóng người, đi đến trước miếu, cũng là một người đi đường bối rối, nhìn thấy trong miếu có người, vội vã chào đón nói: “Hai vị lão huynh! Cho hỏi một câu, đây là địa phương nào thế?”

Hai người qua đường bắt đầu nói chuyện, Tạ Liên sinh ra một dự cảm.

Lúc này còn chưa xong. Có thể vẫn sẽ có người tới.

Quả nhiên, chưa tới một canh giờ, thái tử miếu liên tục đón đến mấy chục người. Nam nữ già trẻ đều có, hoặc một thân một mình, hoặc túm năm tụm ba, hoặc mang theo người nhà, đại đa số là lạc đường, nhưng phương thức lạc đường vô cùng kì quặc, có người thậm chí đang đi trên đường cái lại bị dẫn tới nơi này, cực kì khó tin. Ở bên trong, Tạ Liên còn thấy được người làm xiếc đòi đấu đập đá trên ngực lúc trước, sắc mặt không được tốt, xem ra lần trước tỷ thí xác thực khiến hắn bị thương không nhẹ, hai người đối mặt, không lên tiếng, khẽ gật đầu chào hỏi.

Rõ ràng, đây tất cả đều là người bình thường, hơn nữa, đều chung số phận bị Bạch Vô Tướng cố ý mang tới rừng sâu núi thẳm!

Chuông báo động trong lòng Tạ Liên càng ngày càng vang, nhưng y không chút biến sắc, từ trong tay áo móc ra một bánh màn thầu lạnh cứng, dùng sức gặm một cái, nhai nhai thật kỹ, lại dùng sức nuốt xuống. Y muốn làm hết sức để bảo tồn thể lực, ứng phó đại chiến có khả năng sẽ xảy ra.

Sau hai canh giờ, trong miếu thái tử đã có một đám người bị “Lạc đường” chen chúc nhau, Tạ Liên âm thầm đếm qua, ước chừng khoảng trăm người. Không có người nào đi ra khỏi khu rừng này.

Người mỗi lúc một nhiều, tình cảnh liền huyên náo lên, mọi người mồm năm miệng mười: “Ngươi cũng là không hiểu ra sao tới? Đây thực sự là quá tà quái!”

Có người đề nghị: “Nếu không chúng ta tìm một chút chứ?”

Lập tức có người tán thành: “Đi một chút đi, ta cũng không tin, nhiều người như vậy còn không có một ai đi ra ngoài!”

Tạ Liên ngồi ở trong góc, bất ngờ ngẩng đầu lên nói: “Các ngươi đi như thế nào cũng không ra được đâu.”

Mọi người nhìn y: “Tại sao?”

Tạ Liên lạnh lùng thốt: “Bởi vì các ngươi đều là bị một cái quái vật dẫn tới nơi này. Các ngươi đều là món đồ chơi của hắn, hắn sẽ tùy tiện thả các ngươi đi sao?”

“......”

Mọi người có cảm giác là y đang đe dọa, giả vờ thần thần quỷ quỷ, nhưng lại cảm thấy người này không thể khinh thường. Một người đứng lên nói: “Ngươi là người nào? Dựa vào cái gì nói như vậy?”

“Hắn hình như là người tới sớm nhất. Khi ta tới hắn đã ngồi ở đây rồi.”

“Kỳ quái......”

“Đúng vậy a, còn che mặt.”

“Ngươi có bằng chứng gì không?”

Tạ Liên nhàn nhạt đáp: “Không có bằng chứng. Các ngươi tin cũng được không tin cũng chẳng sao, quái vật kia đem các ngươi tới đây chắc chắn sẽ không phải mời các ngươi ăn cơm, không cần nhiều lời vẫn nên cẩn thận chút đi.”

Vừa dứt lời, còn chưa có người đáp lại, xa xa truyền đến một tiếng bước chân cấp tốc lao tới. Tinh thần mọi người lập tức vì đó rung một cái, nói: “Lại có người đến rồi!”

Lúc này có người muốn chạy ra ngoài xem, mới vừa bước ra khỏi cửa miếu liền nhanh chân chạy trở lại. Bởi vì, đi kèm với âm thanh chạy vội vã truyền tới, còn có một tiếng gào thét muốn điên muốn cuồng!

Tiếng thét này quả thực không giống tiếng người hét, sắc mặt mọi người đại biến, đồng loạt lùi vào trong miếu: “Má ơi, đây là cái gì? Đừng bảo là thú hoang chứ?!”

Mà bóng người trong sương mù càng chạy càng gần, Tạ Liên híp mắt nói: “Không, này đích thật là một người!”

Chỉ có điều, người kia một bên xông tới, một bên lớn tiếng gào thét, hơn nữa hai tay còn che mặt lại. Mắt thấy hắn muốn chạy vào trong thái tử miếu, Tạ Liên tách rẽ đoàn người đông đúc, đứng bên ngoài lớp người muốn nhìn một chút đến cùng là tình huống gì, người kia tựa hồ bị mù, nhắm trúng một cái cây ngoài thái tử miếu đâm tới, “Ầm!” một tiếng, ngay lập tức văng xa một trượng, ngã xuống đất ngất đi.

Tất cả mọi người đều giật mình, chen chúc ở trong miếu rụt cổ lo sợ: “...... Chuyện này...... Người này xảy ra chuyện gì a?”

Một nhóm có cả người làm xiếc bên trong đó, bọn họ gan lớn muốn đi coi, Tạ Liên lập tức ngăn cản: “Chớ nên tới gần!”

Mấy người bị khẩu khí nghiêm khắc của y dọa sợ hết hồn, nói: “Vậy bây giờ làm sao? Cứ để hắn nằm ở chỗ đó?”

Tạ Liên nói: “Ta đi xem là được rồi.”

Tất cả mọi người nói: “Vậy ngươi cẩn thận chút?”

Tạ Liên gật đầu, chậm rãi đến gần cây kia, ngồi xổm xuống, đang định đem tay che mặt của người kia dời đi, chợt hắn nhảy lên một cái, phát ra hai tiếng rít gào.

Không sai, chính là hai tiếng rít gào. Hơn nữa, còn đồng thời phát ra hai thanh âm. Một là từ trong miệng phát ra, mà một cái khác, là từ trên mặt hắn phát ra — trên diện mạo người này, mọc thêm gương mặt khác!

Dịch mặt người!

Tạ Liên nhất thời nổi lên một thân da gà, đồng tử đột nhiên co rút, mọi người trong miếu cũng bị một màn khủng bố này hù dọa. Người kia lập tức ngồi dậy, vươn hai tay muốn phóng tới nơi đông người, may mà Tạ Liên tay mắt lanh lẹ, một chưởng vỗ ra, người mắc ôn dịch kia nhất thời bị y đánh bay ra xa mấy trượng. Tạ Liên cấp tốc lùi về sau ngăn ở cửa miếu, mọi người phía sau y muôn kiểu sợ hãi:”Bệnh này không phải chỉ ở Hoàng Thành mới có sao? Hoàng Thành nhiều người chết như vậy, bệnh này không phải đã chấm dứt sao?!”

“Là hàng giả, không phải hàng thật đúng không?! Trên mặt hắn đúng là dịch mặt người chứ?!”

Càng đáng sợ chính là, sau một khắc, từ bốn phương tám hướng truyền đến nhiều tiếng rít gào hơn, mười mấy nhân ảnh loạng choạng hướng thái tử miếu bên này chạy đến.

Không cần nhìn cũng biết, tất cả đều là người mắc dịch mặt!

Có người hô: “Mọi người chạy mau! Tản ra! Không nên để bọn họ tới gần!!!”

Nhưng Tạ Liên quát lên: “Đừng tản ra! Trong rừng rậm không biết còn có bao nhiêu người!! Vạn nhất bên ngoài nhiều hơn thì xong rồi!”

“Vậy làm sao bây giờ a?!” “Cũng không thể chờ bọn hắn đến bắt như ba ba trong rọ a!” “Đây không phải chờ chết sao?!”

Nhánh cây khi trước bẻ gãy trên đường kia vẫn treo trên eo Tạ Liên, y đưa một tay rút ra, cầm nghiêng như kiếm: “Yên tâm, bọn họ không tới đây được. Có thể tới gần nơi này hay không, đương nhiên do ta quyết định!”

Nơi này chính là địa bàn của y, thái tử miếu!

“Ngươi......”

Không chờ mọi người tiếp tục nói, Tạ Liên phi thân bay ra ngoài, cành cây “Xoạt xoạt xoạt” vài cái, trong nháy mắt đem những người mắc ôn dịch đánh ngã xuống đất, chuyện này đối với Tạ Liên mà nói căn bản không phải việc gì khó, nói được là làm được, những quái nhân này quả nhiên một người cũng không dám tới gần. Trong miếu mọi người đều hít hơi không ngớt, nhìn mà kinh hoàng khiếp sợ, thấy y chiến thắng, sôi nổi khen ngợi, cao giọng tạ ơn trời đất. Mà trên khu rừng, trong trời đêm chẳng biết lúc nào bay tới rất nhiều quỷ hỏa, giữa trời nhảy múa loạn xạ, không biết có phải hay không đang giúp đỡ xua đuổi những người bệnh kia, Tạ Liên thế nào cũng cảm thấy chúng nó không có ngại chuyện vừa nãy của mình. Quét qua một vòng, y theo thói quen muốn đem kiếm thu hồi trong vỏ,tra vào thấy trống rỗng mới phát hiện trong tay mình nắm không phải kiếm mà là một cành cây, lúng túng trong chốc lát, chớp mắt một cái, liền thấy cách đó không xa một bóng người màu trắng đang hướng y vẫy tay. Tạ Liên vừa chiến quá một trận, ngay khi nhiệt huyết còn sôi trào trong người, lập tức đuổi theo: “Ngươi đừng nghĩ đến việc chạy trốn!”

Đám quỷ hỏa kia cũng xèo xèo xèo xèo theo sát y xông lên, giống như vì y mà rọi sáng con đường phía trước. Bạch Vô Tướng hiển nhiên không phải muốn chạy trốn, bước đi không nhanh không chậm, vô cùng thong thả, nhưng vĩnh viễn nhanh hơn y bảy, tám bước. Tạ Liên đuổi vài bước, trong lòng hiểu ra, lập tức quay lại. Thấy y không đuổi nữa, Bạch Vô Tướng trái lại dừng bước, thắc mắc: “Tại sao không đuổi theo nữa?”

Tạ Liên quay đầu lại nói: “Ngươi không phải là muốn đem ta dẫn ra rồi lại phát tán dịch mặt người lần nữa hả, ta tại sao phải đuổi theo để cho ngươi đạt được mục đích?”

Bạch Vô Tướng trái lại mỉm cười nói: “Không, ngươi sai rồi. Mục đích của ta không phải ‘dẫn ngươi ra ‘, mục đích của ta, chính là ‘ngươi’.”

Tuy rằng trên mặt hắn mang tấm mặt nạ nửa khóc nửa cười căn bản không nhìn ra vẻ mặt, nhưng chẳng biết vì sao, Tạ Liên có thể cảm giác được, hắn đang mỉm cười.

Quả thực không thể lí giải theo hướng Điệu Hổ Ly Sơn, nếu như Bạch Vô Tướng muốn phát tán dịch mặt người một lần nữa, trời nam đất bắc mặc hắn phát tán, Tạ Liên cũng chẳng thể ngăn được, vì sao nhất định lại phải phát tán trong núi sâu?

Tạ Liên dừng chân, nói: “Vậy ngươi đến tột cùng muốn làm gì?!”

Vấn đề này y đã hỏi vô số lần, sắp mất hết kiên nhẫn. Bạch Vô Tướng nói: “Ta nói, ta muốn ngươi đến bên cạnh ta.”

Tạ Liên rút cành cây ra chỉ vào hắn, tuy rằng làm vậy căn bản không có lực uy hiếp gì, còn có vẻ khá buồn cười, nhưng giờ khắc này đây là vũ khí duy nhất trên tay y rồi. Hơn nữa, còn có một quỷ hỏa đặc biệt sáng sủa bay phía trước nhánh cây, tăng thêm cho y mấy phần khí thế. Tạ Liên lạnh lùng nói: “Ngươi muốn ta đến bên cạnh ngươi làm cái gì? Lấy mạng của ngươi sao?”

Bạch Vô Tướng cười trầm thấp vài tiếng, thanh âm ôn hòa nói: “Thái tử điện hạ, ngươi là mỹ ngọc, để cho ta tới mài giũa ngươi đi.”

“......”

Tạ Liên vừa buồn cười, vừa phẫn nộ, không nhịn được hừ nói: “Bằng vào ngươi mà cũng xứng dạy dỗ ta? Sư phụ ta là Tiên Lạc quốc sư, ngươi là cái mốc gì! Hay là quái vật nơi nào tới!”

Bạch Vô Tướng duỗi ra một ngón tay, lắc lắc đầu: “Ngươi lại sai rồi, thái tử điện hạ. Phải nói rằng, trên đời này, chỉ có ta mới xứng dạy dỗ ngươi. Sư phụ ngươi ư? Tiên Lạc quốc sư?”

Ngữ khí của hắn tự dưng kiêu ngạo hẳn lên: “Ở trước mặt ta, người này căn bản không có giá trị. Trái lại ta dạy cho ngươi, ngươi sẽ tiếp thu rất tốt.”

Tạ Liên cả giận nói: “Ngươi dạy ta cái gì? Đang nói thứ vớ vẩn gì đấy? Hoàn toàn nghe không hiểu!”

Bạch Vô Tướng hừ một tiếng rồi cười: “Ta dạy ngươi bài học đầu tiên, chính là: trên đời này có rất nhiều chuyện, ngươi không thể làm được.”

Nghe vậy, trong đầu Tạ Liên lướt qua vô sổ thanh âm cùng hình ảnh hỗn độn. Cuối cùng, y cắn răng đâm ra một “Kiếm”, Bạch Vô Tướng ung dung né tránh: “Bài học thứ hai –“

Hắn một chiêu liền bắt được Tạ Liên, kéo Tạ Liên lảo đảo một cái, suýt nữa té lộn nhào trên đất, lại có cảm giác một bàn tay xoa xoa đỉnh đầu y: “Ngươi muốn cứu vớt chúng sinh sao? Chúng sinh căn bản không cần ngươi cứu vớt. Bọn họ không xứng.”

Động tác Tạ Liên lại đình trệ một chút, hất mạnh cái tay kia xuống trở tay đâm một nhát. “Rắc” một tiếng, lại là Bạch Vô Tướng bẻ gãy cành cây trong tay y, vọt đến phía sau, hai ngón tay lạnh lẽo đã đặt trên điểm trí mạng phía sau đầu!

Đầu Tạ Liên bị hắn chặn lại, cảm giác lúc nào cũng có thể bị hắn xuyên thủng đầu, thân hình bỗng chốc cứng đờ. Phía sau truyền tới một âm thanh: “Nếu như ngươi không đến bên ta, ngươi vĩnh viễn không thể thắng được ta, mãi chỉ bị ta đánh bại.”

Tạ Liên thở hổn hển mấy hơi, trầm giọng nói: “...... Cứ đến!”

Dừng một chút, y gằn từng từ từng chữ: “Đánh không thắng, chỉ là hiện tại. Ngươi có thể đánh bại ta vô số lần, nhưng ngươi không thể giết chết được ta. Mà chỉ cần ngươi không giết được ta, cuối cùng cũng có một ngày, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!”

Quỷ hỏa kia nghe được lời y nói, cháy càng dữ dội, giống như muốn đem toàn bộ bầu trời đêm đều rọi sáng. Bạch Vô Tướng đứng sau y trầm mặc chốc lát, hỏi: “Ta không giết chết ngươi được?”

Tạ Liên nín thở không đáp.

Trên thực tế, Quân Ngô cho y một thân bất tử, nhưng y cũng không biết đến cùng có thể trụ vững tới mức độ nào. Vạn nhất Bạch Vô Tướng dưới cơn nóng giận, thật sự đâm xuyên đầu của y. Vậy còn có thể sống sót sao?

Lúc này, Bạch Vô Tướng lạnh nhạt nói: “Ta quả thực không giết ngươi được. Ta cũng sẽ không giết ngươi.”

“Thế nhưng, ngươi bây giờ cũng đừng quá tự tin. Về sau, đừng vì lời nói này mà hối hận.”

Hối hận? Tại sao phải hối hận?

Tạ Liên còn chưa nghĩ rõ ràng, một con dao đột nhiên xoẹt qua cổ y, trước mắt nhất thời xuất hiện một mảng đen kịt.

Trong bóng tối, nơi xa xăm phía trước tựa hồ có ánh sáng cùng hơi nóng truyền đến. Tạ Liên đuổi theo ánh sáng mà đi, từng bước từng bước thức tỉnh.

Hơi mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt lại là một quỷ hỏa ở phía trên. Xem ra, trong lúc y hôn mê cảm nhận được ánh sáng cùng nhiệt, chính là từ nó.

Thấy y tỉnh lại, quỷ hỏa hạ xuống dán lại gần, lại tựa như cảm thấy cự ly quá gần cũng không được, nên hơi lui ra chút. Tạ Liên luôn cảm thấy quỷ hỏa này này tựa hồ đặc biệt kì lạ, nhớ không lầm, hình như vừa nãy là nó kết trận ngăn cản mình. Y thật muốn đưa tay ra chạm, thế nhưng tay lại hoàn toàn không duỗi ra được.

Tạ Liên ngạc nhiên, thoáng chốc tỉnh táo. Cúi đầu nhìn tới, lúc này mới phát hiện, nguyên nhân duỗi tay không được, là do tay cùng chân của y đều bị trói lại.

Tạ Liên bị trói chặt trên thần đài, dưới thân chính là cái bệ đổ nát. Rất nhiều người chen chúc ở dưới bệ thần, một đôi lại một đôi mắt trợn tròn, nhìn y chăm chú.

______________________________

Tác giả có lời muốn nói: Con đường làm lão đại chính thức bắt đầu, thủ lĩnh quỷ hỏa Hoa Thành đã thu lứa tiểu đệ đầu tiên!

______________________________

Chuẩn bị tinh thần nhé, chương sau thật sự rất buồn. Thật sự.

break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc