Thất gia đang ở trên tửu lâu, tay bưng một chén trà, gảy một đống ŧıểυ côn trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang bói toán.
Đại vu lẳng lặng ngồi đối diện, trên mặt thoáng có ý cười, nhìn y tự chơi tự vui, liền cảm thấy trong lòng bình tĩnh và khoái hoạt cực kỳ.
Chỉ nghe Thất gia “ồ” một tiếng mà nói: “Quẻ này… xem ra có chút thú vị.”
Đại vu hỏi: “Như thế nào?”
Thất gia liếc y một cái nói: “Không phải ngươi chê ta tính không chuẩn sao?”
Đại vu cười nói: “Ta nói vậy bao giờ?”
Thất gia bấm ngón tay tính: “Mười năm trước ở kinh thành, ta từng xem tướng tay cho ngươi, kết quả ŧıểυ tử ngươi bảo ta toàn nói bậy bạ, chẳng dính tới rìa luôn.”
Đôi mắt Đại vu cong lên, lộ ra một chút biểu cảm hoài niệm, ôn nhu nói: “Phải, ta nhớ, ngươi nói đường nhân duyên của ta dài mà sâu, là một người cuồng dại chí tình chí nghĩa, trên đường tình tất nhiên đại cát đại lợi không gì kiêng kỵ, còn nói người mà lòng ta ngưỡng mộ cũng là một nữ tử trung trinh không đổi. Ta lúc ấy không tin, nhưng về sau thấy trừ ‘nữ tử’ có lệch thì vẫn đúng tám chín phần mười.”
Thất gia ngẩn ra, lông mi run khẽ, giống như hơi xấu hổ mà mượn cúi đầu uống trà tránh né ánh mắt y, miệng lẩm bẩm: “ŧıểυ tử ngươi nhớ rõ thật đấy.”
Ô Khê cười rộ lên, hỏi: “Ngươi tính cho đám Chu trang chủ sao, kết quả thế nào?”
Thất gia dừng một chút, cúi mắt quét một vòng trên những ŧıểυ côn ấy, nói: “Trí đến tử địa mà sau đó sống, quẻ tượng nói…”
Y dường như muốn ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt một phen, nhưng nói đến đây thì chợt ngừng, nụ cười trên mặt khựng lại, nghiêng đầu nhìn xuống dưới lầu, Đại vu nhìn theo ánh mắt y, một nam nhân từ ngoài cửa tiến vào.
Đại vu cũng nhíu mày, nam nhân này… trên người giống như mang theo một thứ không thể nói ra, tóc bạc, lưng đeo một thanh trọng kiếm, tay còn ôm một cái hũ nhỏ, khoảnh khắc vào cửa những người thưa thớt trong tửu lâu giống như đều tạm dừng một chút, ánh mắt đều bị y thu hút.
Nam nhân dường như cảm giác được điều gì, ngẩng đầu giao tầm mắt với Đại vu.
Ánh mắt khựng lại, Đại vu “ồ” một tiếng, lẩm bẩm: “Là ‘Cổ Nhẫn Long Bối’, người này…”
Người tới chính là Diệp Bạch Y, y thoáng dừng bước, bỗng nhiên lập tức đi đến chỗ nhóm Đại vu hai người, mở miệng hỏi ngay: “Nơi này có một người tên là Chu Nhứ chứ?”
Thất gia đánh giá người này, suy nghĩ nhanh chóng rồi hỏi: “Ngươi chẳng lẽ là… Diệp Bạch Y?”
Diệp Bạch Y gật đầu, không mảy may khách khí ngồi xuống bên cạnh bảo: “Ta tìm Chu Nhứ.”
Thất gia nói: “Chu Nhứ đuổi theo Độc Hạt đi Phong Nhai sơn rồi, Diệp huynh có thể chờ ở đây, hoặc là có lời gì thì ta có thể nhắn cho.”
Diệp Bạch Y đánh giá y trên dưới một phen, nghĩ một chút mới hỏi: “Ngươi là người ŧıểυ tử họ Tào nói, có thể chữa khỏi cho ŧıểυ quỷ Chu Nhứ kia?”
Thất gia chỉ Đại vu đáp: “Là y.”
Diệp Bạch Y dùng ánh mắt hơi săm soi nhìn Đại vu, Đại vu chỉ nhìn mái tóc bạc của y nói: “Đây mới là ‘Lục Hợp tâm pháp’ chân chính nhỉ?”
Y quay đầu, thấy Thất gia dáng vẻ khá hứng thú, liền kiên nhẫn giải thích: “Người luyện ‘Lục Hợp tâm pháp’ chỉ có hai con đường, hoặc là tẩu hỏa nhập ma hoặc là sẽ đi đến chung cực, chính là thần công thiên nhân hợp nhất, không phá không xây được.”
Diệp Bạch Y cười khẩy nói: “Trên đời không có thần công thiên nhân hợp nhất, con người nếu có thể không phân đây kia với trời thì sống cũng chẳng thú vị gì.”
Đại vu nhìn y một cái, tiếp tục nói: “Lục Hợp tâm pháp đến tầng đỉnh, có thể nói là có thần công độc nhất vô nhị, thậm chí không già không chết, nhưng cũng có một chỗ thiếu hụt, chính là từ đó không được ăn uống đồ nóng, nhất định phải quanh năm uống nước tuyết, ăn đồ lạnh qua ngày.”
Đại vu đang nói, ánh mắt Thất gia liền dừng trên người Diệp Bạch Y, người này đang cực kỳ tự tại súc một cái chén, rót cho mình một chén trà nóng, chậm rì rì đưa lên miệng, Đại vu nhìn y nói: “Với công lực của ngươi, không nên đầu tóc bạc trắng, thân hiện tử khí, duyên cớ là bởi vì rời khỏi Trường Minh sơn nơi cực lạnh, ăn uống đồ của thường nhân nhỉ?”
Diệp Bạch Y nhếch khóe miệng một cách cứng đờ, cười nói: “ŧıểυ tử, chờ ngươi cũng sống đến tuổi ta thì sẽ hiểu được, dù là làm người sống một năm rồi chết, cũng hơn chán ở nơi đó làm hoạt tử nhân mấy trăm năm.”
Đại vu lắc đầu nói: “Ta sống tốt lắm, không đi luyện công phu hoạt tử nhân kia đâu.”
Diệp Bạch Y không hề để ý việc y vô lễ, chỉ nhìn nước trong chén, như nhìn xuyên qua nơi rất xa, ánh mắt hơi lập lòe, rất lâu mới nói: “Rất nhiều năm về trước, một bằng hữu của ta luyện công xảy ra sự cố, ta muốn cứu y nhưng không có bản lĩnh như ngươi, chỉ có một con đường này để đi. Sau đó y áy náy, liền dẫn lão bà bồi ta ẩn cư tại Trường Minh sơn, nơi đó có ngôi miếu đổ, người dưới chân núi không biết còn tưởng một cao tăng đắc đa͙σ ở bên trong.”
Y dường như nói những lời đã giấu quá lâu, cho dù là hai người xa lạ bèo nước gặp nhau, cũng không nhịn được trút hết một lần, trong lòng thầm nghĩ, nếu như còn không chịu nói, đời này chỉ sợ chẳng có cơ hội để nói nữa.
“Bằng hữu kia của ta là người cố chấp, kỳ thật chẳng có ý nghĩa gì hết, một nhà ba người đó cả ngày tới lui trước mắt, ta còn hiềm chướng mắt, ta dạy ŧıểυ tử nhà y công phu, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, ŧıểυ tử kia lại sinh tâm tư với Lục Hợp tâm pháp. Mẹ gã vốn không phải một nữ nhân hồ đồ, nhưng… rốt cuộc cũng là một người làm mẹ.”
Nói đến đây y buồn bã lắc đầu bảo: “Cũng không ngẫm lại, nếu là thứ tốt, ta còn có thể không cho gã sao, ta coi gã như là…”
Rồi không nói nữa, chỉ thở dài.
Đại vu nói tiếp: “Ba mươi năm trước, Sơn Hà lệnh từng xuất hiện một lần, ngươi là sư phụ Dung Huyền?”
“Là ta.” Diệp Bạch Y gật đầu, “Ta chờ ở dưới chân núi không lâu, liền tìm đến lão trang chủ Tần Hoài Chương của Tứ Quý trang năm đó, đi truy tìm tung tích ŧıểυ tử kia. Mà năm đó Tứ Quý trang vây cánh chưa đầy, năng lực cũng có hạn, chỉ tìm được thi thể Dung Huyền, ẩn ẩn chạm đến chuyện hậu nhân năm đại gia tộc và Lưu Ly giáp. Về sau điều tra đến đấy gián đoạn, là bởi vì vị bằng hữu kia, Trường Thanh… y cảm thấy có lỗi với ta, lại đột nhiên gặp nỗi đau tang con, tâm bệnh nan y… người liền không xong.”
Đại vu gật đầu nói: “Hóa ra là vị Dung Trường Thanh Dung tiền bối kia.” Sau đó quay đầu giải thích cho Thất gia, “Dung tiền bối năm đó nhân xưng ‘Quỷ Thủ’, là danh tượng một thời, ‘Đại Hoang’ ngươi cho ŧıểυ hài và nhuyễn kiếm của Chu trang chủ đều xuất từ tay vị tiền bối đó.”
Mặt Diệp Bạch Y vẫn cứng đờ, khóe môi lại nhếch lên nét cười, ngón tay bất giác vuốt ve mép chén, cười nói: “Là y, thanh nhuyễn kiếm của ŧıểυ tử họ Chu kia kỳ thật chính là ‘Vô Danh’ kiếm, kiếm vốn vô danh, qua tay ta mới sửa thành ‘Bạch Y’, chỉ là ŧıểυ tử đó không biết hàng, sợ bản thân vẫn còn chưa biết đâu.”
Thất gia đột nhiên hỏi: “Sau khi Dung… tiền bối qua đời những năm này, chẳng lẽ ngươi đều là sớm chiều đối mặt với Dung phu nhân sao?”
Nụ cười của Diệp Bạch Y bỗng nhiên biến thành hơi cay đắng, nói: “Không hề, Trường Thanh đã chết, ta không biết nàng ấy vì sao còn phải ở trong cái quan tài sống đó với lão bất tử ta đây, ta và nàng cũng chẳng có chuyện gì để nói, bình nhật ta luyện công của ta, nàng sống cuộc sống của bản thân nàng, ban đầu còn có thể gật đầu, không có chuyện thì tìm chuyện hàn huyên vài câu, sau đó… sau đó thì thật sự chẳng nói gì với nhau, tính ra thì hai ta có mười mấy năm chưa từng nói một câu.”
Thất gia cầm ŧıểυ côn bói toán nhẹ nhàng gõ lên chén trà, không nói gì.
Diệp Bạch Y uống một hơi cạn chén trà nóng rồi đứng dậy, đặt cái hũ nhỏ trên tay lên bàn, nói: “Ta không quay về nữa đâu, các ngươi đã muốn cùng ŧıểυ tử họ Chu lên Trường Minh sơn, vậy thì giúp ta đưa Dung Huyền và vợ về, để bọn họ một nhà bốn khẩu bên nhau đi.”
Y nói xong quay người đi ngay, Thất gia bỗng nhiên gọi lại, hỏi: “Diệp huynh, mấy năm nay, ngươi có từng buông người kia xuống chưa?”
Diệp Bạch Y quay đầu nhìn y một cái, nhàn nhạt nói: “Chưa bao giờ cầm lên, luận gì đến buông xuống?” Nói xong đeo trọng kiếm rảo bước rời khỏi – Trường Thanh, ta cuối cùng đã đem con trai ngươi trả lại cho ngươi, các ngươi một nhà đoàn tụ đi, để Long Bối bồi ta, kiếp sau… giang hồ không gặp lại nữa.
Về đi thôi, ta về nơi nào.
Lại nói trên Phong Nhai sơn, chính vào lúc mọi người đều đã cạn lực, đoàn người bỗng nhiên xuất hiện giống như từ trên trời giáng xuống, cầm đầu chính là một người trẻ tuổi mặc lăng la tơ lụa, một đám Độc Hạt đen nghìn nghịt đi theo sau.
Lúc này, nam tử mặt sẹo bên cạnh Triệu Kính bỗng nhiên đi ra, quỳ một gối nói với Hạt Tử: “Chủ thượng.”
Đáng tiếc Triệu Kính đã chết rồi, bằng không nhìn thấy tình cảnh này, chẳng biết nên làm sao cho được. Hạt Tử gật đầu, ánh mắt đảo qua nơi đây, vừa lòng thỏa ý phát hiện, ba vị khách hàng của hắn, Triệu Kính, Tôn Đỉnh, Lão Mạnh, trước mắt đã chết hai rưỡi, chỉ còn lại Lão Mạnh nửa người đầy máu, vẻ mặt thoải mái vui mừng khôn xiết nhìn mình.
Hạt Tử lạnh lùng cười rộ lên, âm dương quái khí nói: “Các vị anh hùng hảo hán, biệt lai vô dạng nha.”
Nụ cười trên mặt Lão Mạnh đột nhiên cứng đờ, trơ mắt nhìn Hạt Tử vung tay, đám Độc Hạt hắc y phía sau nối đuôi nhau mà ra, lại bao vây hết nơi này, giận dữ nói: “Hạt chủ có ý gì đây?”
Hạt Tử cười nói: “Thu lợi tức.”
Sau đó hắn cao giọng cười rộ, chỉ cảm thấy giữa đất trời chẳng còn ai cao minh hơn mình, quản chi chính tà hai phái ngươi chết ta sống, còn không phải đều bị mình đùa bỡn trong tay.
Hắn đắc ý quá mức, không nghĩ đến trong Độc Hạt dẫn theo còn có một kẻ không nghe điều phối.
Chu Tử Thư một ngày trước khi đám Độc Hạt lên đường bắt lấy cơ hội thay mận đổi đào làm một Độc Hạt bên cạnh Hạt Tử, cũng coi như mạo hiểm, may mà Hạt Tử này khống chế dục quá mạnh, người của hắn ngày thường chỉ biết nói “vâng” là được. Vốn định ở gần Hạt Tử, đến lúc đó có thể tiện giải quyết, nhưng ai biết vào cuộc rồi quét mắt nhìn lại không thấy bóng Ôn Khách Hành!
Chu Tử Thư im lặng như người ẩn hình, bất động thanh sắc xen lẫn trong Độc Hạt, dõi mắt tìm kiếm tứ xứ, bỗng nhiên mắt y phút chốc mở to – y liếc thấy một bóng dáng quen thuộc sau một tảng cự thạch, là… Cố Tương?
Tim Chu Tử Thư bỗng dưng đập nhanh, nháy mắt trong đầu lướt qua các loại khả năng, Cố Tương sao lại ở đây, nàng bị thương? Ôn Khách Hành đã chạy đi đâu rồi?
Y hít sâu một hơi, cố kiềm chế mình, cẩn thận rút khỏi đám người mà lẻn ra sau cự thạch kia, chậm rãi cúi xuống, đứng đờ một hồi mới khom lưng, ngón tay khẽ thử hơi thở của thiếu nữ – y biết mình làm như vậy hoàn toàn vô nghĩa, thân thể Cố Tương đã lạnh ngắt, trên khuôn mặt nói được cười được kia không còn sức sống.
Hồi lâu Chu Tử Thư mới thẳng lưng, thở ra một hơi đang ngộp trong ngực, xé phăng che mặt và dịch dung, lòng nói gặp quỷ rồi, Ôn Khách Hành y đã đi nơi nào?
Mà cùng lúc đó, Hạt Tử đã đắc ý xong cũng không khỏi sửng sốt, hắn cũng phát hiện nơi này không hề có cốc chủ Quỷ cốc kia.
Điếu Tử Quỷ Tiết Phương đến tình cảnh hiện giờ mà vẫn có thể không xuất hiện, Quỷ chủ lại chẳng thấy bóng dáng – đây giống như một đám mây đen bao phủ trên đầu Hạt Tử.
Hắn càng nghĩ càng lo lắng, càng cảm thấy mọi người còn lại ở đây không đáng lo, vì thế gọi một Độc Hạt, căn dặn một phen như thế như vậy, muốn đích thân dẫn người đi lục soát Phong Nhai sơn.
Người hắn kiêng kỵ, nếu như không nhìn họ chết trước mặt thì trong lòng nhất định khó yên.
Mạc Hoài Dương còn tưởng mình đã đào thoát, lão chạy trên Phong Nhai sơn nửa canh giờ, mới định thở phào thì bỗng nhiên bên tai vang lên một tràng sột soạt, Mạc Hoài Dương ngẩng phắt đầu, lập tức sợ tới mức phải lui ra sau một bước dài.
Ôn Khách Hành tựa như Diêm vương sống, chậm rãi từ một chỗ khác trong rừng thong thả bước ra, chỉ dùng một tay cầm thanh kiếm chẳng biết nhặt từ tay người chết nào, mũi kiếm kéo trên mặt đất, từng bước một đi tới.
Miệng nói: “Mạc chưởng môn, tại hạ được người ủy thác, đến tiễn ngươi một đoạn đường, mời.”
Y cứ đi một bước là ống tay áo tả tơi kéo lê dưới đất lưu lại một tia máu nhỏ, tư thế đi hơi kỳ quái, dường như là cố lê nửa bên thân thể hành động bất tiện, khi nói chuyện một vết thương nhỏ trên mặt bị bục ra, lại chảy máu, Ôn Khách Hành nhẹ nhàng liếʍ sạch sẽ vết máu rơi xuống kia, từng bước một đi tới.
Mạc Hoài Dương cắn răng – lão biết Ôn Khách Hành là nỏ mạnh hết đà, cốc chủ Quỷ cốc chẳng lẽ vẫn là thần sao? Một mình y bị mấy đại cao thủ vây công mấy canh giờ, lại trúng một đao Triệu Kính chém trước khi chết, người khác sớm nên nhắm mắt thẳng cẳng rồi, không tin y còn có năng lực gì.
Nhưng cho dù nghĩ như vậy thì chân lại vẫn hơi run rẩy.
Ôn Khách Hành nghiêng đầu, khẽ cười rộ. Mạc Hoài Dương bỗng nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, Thanh Phong kiếm trong tay các đời chưởng môn ra khỏi vỏ, sử tuyệt học cả đời, giở kiếm chiêu kín bưng không một kẽ hở.
Ôn Khách Hành ra chiêu, y chỉ có một tay không hề lưu loát, chiêu này cực kỳ ngưng trệ, thanh kiếm sứt mẻ trong tay lại bị Thanh Phong kiếm giảo thành vài đoạn, Mạc Hoài Dương thầm vui vẻ, trở tay tước đến cánh tay giữ kiếm của y, nhưng mà người trước mắt lại chỉ còn một cái bóng, bỗng chốc không thấy nữa.
Trong lòng Mạc Hoài Dương thầm kêu to không tốt, ngay sau đó cổ lại chợt lạnh, cả người cứng đờ.
Một đoạn kiếm trong tay Ôn Khách Hành kẹt trên họng lão, ngón tay lạnh lẽo dường như chạm đến da lão, Ôn Khách Hành thở dài mà nói nhỏ: “Ta không còn sức lực.”
Sau đó tay đẩy ra trước, máu trên cổ Mạc Hoài Dương bắn thật xa, toàn thân run rẩy ngã xuống đất, trong họng phát ra tiếng “khục”, rất nhanh chóng chảy cạn máu rồi bất động.
Ôn Khách Hành dường như không đứng được nữa, thoáng lảo đảo rồi ngã ngồi xuống đất, trong lòng ngỡ ngàng nghĩ, xin lỗi A Tương, để kẻ này chết dễ dàng như vậy.
A Tương, một ŧıểυ nha đầu phiền người như vậy… mười mấy năm qua không thấy mặt trời, vật sống duy nhất bên cạnh y, mất rồi.
Nơi không xa có tiếng bước chân truyền đến, chỉ nghe một thanh âm quen thuộc nói: “Chẳng trách không thấy cốc chủ, hóa ra ở đây hóng gió.”
Ôn Khách Hành cảm thấy mình nên đứng lên giết kẻ này, sau đó sống tiếp, nhưng y bỗng nhiên chẳng còn một chút sức lực nào, chỉ cảm thấy mệt mỏi, đờ đẫn quay đầu nhìn hướng Hạt Tử đang cười không có hảo ý.
Hai mươi năm nhẫn nhục, chuyện muốn làm hiện giờ đều làm thành, thế là phải chết ở đây sao?