Sau khi đi được một đoạn, Tào Úy Ninhphát hiện Cố Tương rất trầm lặng, từ sau cuộc náo loạn đêm hôm trước thì nàng vẫn lặng im suốt.
Cao ŧıểυ Liên và họ không tính là đặc biệt thân quen, cũng là một cô nương văn tĩnh, không có việc gì không chủ động lên tiếng, chỉ ở xa xa phía sau vừa đi theo vừa dắt dây cương giúp Trương Thành Lĩnh – ŧıểυ gia hỏa kia ôm trong lòng thanh Đại Hoang kiếm mới được, đang nằm trên lưng ngựa ngủ gà ngủ gật, nước dãi chảy xuống cổ ngựa làm ướt hết lông người ta, khiến ŧıểυ mã kia cứ lắc đầu hoài.
Tào Úy Ninh lại gần Cố Tương, cúi đầu cẩn thận đánh giá sắc mặt nàng, hỏi: “Làm sao vậy? Muội cũng không ngủ ngon à?”
Cố Tương lặng lẽ nhìn y một cái rồi lại cúi đầu, bộ dáng ŧıểυ tức phụ làm Tào Úy Ninh sợ hãi, còn tưởng nàng ăn phải đồ thiu, vội đưa tay thử trán nàng, lòng nói người luôn nhảy nhót này cứ hiền lành như vậy, đừng có bị bệnh nha?
Cố Tương ngửa ra sau hất tay y, quay đầu thoáng nhìn bọn Trương Thành Lĩnh hai người cách họ một khoảng, rầu rĩ nói: “Một người… vẫn cảm thấy thật thà đến mức hơi ngốc, bình thường ba chân chẳng đá được một phát rắm, người khác nói gì biết nấy, giống như không có đầu, rốt cuộc làm sao mà biến thành một đại ma đầu ở sau lưng tính kế tất cả mọi người kia chứ?”
Tào Úy Ninh nghiền ngẫm câu này mấy lần, mới nói với sắc mặt cổ quái: “A Tương, muội… hiểu lầm gì ŧıểυ Trương sao?”
Cố Tương im lặng một lát, âm trầm nói: “Họ Tào huynh chết đi.” Giơ tay muốn đánh y.
Tào Úy Ninh vội vừa né tránh vừa cợt nhả: “Đừng mà, ta chết rồi chẳng phải muội sẽ thành quả phụ? Tuổi còn trẻ mà đã thủ tiết, đáng thương biết mấy.”
Cố Tương ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng phải, còn chưa lấy đồ cưới tận hai con phố rưỡi chủ nhân hứa hẹn đâu, thiệt lắm. Liền trừng Tào Úy Ninh một cái, thu lại bàn tay đã giơ lên, quyết định đấu văn không đấu võ.
Nàng biết mình không có năng lực gì lớn, rất nhiều thời điểm lời chủ nhân nói không phải đều có thể hiểu được, chỉ mộng mộng đổng đổng đi theo bên cạnh, trừ hầu hạ cuộc sống của y thì là ngẫu nhiên lắm lời giải sầu cho y. Nàng và y… và họ, đều không phải là cùng loại người, không thể làm hoa giải ngữ, cũng chẳng làm được hồng nhan tri kỷ.
Nàng giống như một ŧıểυ hài tử, chỉ có một chút ŧıểυ quỷ đầu, ŧıểυ giảo hoạt xu lợi tị hại, dưới Phong Nhai sơn tuy rằng những kẻ từng gặp đều chẳng tốt đẹp gì, nhưng có chủ nhân, không ai dám làm gì nàng, liền bảo tồn một phần ngây thơ cực kỳ hi hữu như vậy – nàng không giỏi phỏng đoán dụng tâm của mọi người lắm, dù rằng biết hiểm ác là gì, lại không biết hiểm ác chân chính ra làm sao.
Lão Mạnh – Vô Thường Quỷ Lão Mạnh, hồi đó ở Thái Hồ, lão mặc quần áo như lão nông dân, bị mình lâm thời bắt lấy, đào địa huyệt lôi hai nam nhân thảm hại kia ra, lại bởi vì một câu của chủ nhân mà đặc biệt đi tìm quần áo đồ tể mặc vào, với ai cũng cười hề hề, nàng thậm chí nghe thấy người khác nghị luận sau lưng, nói lão chính là một con chó chủ nhân nuôi.
Ngay cả chó còn có ba phần tính chó nhưng lão ngay cả tính chó cũng chẳng có.
Là lão lấy trộm chìa khóa? Là lão phản bội Quỷ cốc? Điếu Tử Quỷ Tiết Phương kia ở đâu?
Lúc trước Trương gia diệt môn xuất hiện một Tiết Phương giả, là Lão Mạnh mượn danh? Bắt đầu từ khi đó, Lão Mạnh đã cấu kết với họ Triệu sao?
Tào Úy Ninh thấy nàng còn cau mày, liền thử bài ưu giải nạn cho nàng: “Kỳ thật… ngày hôm qua ta nghe đám Chu huynh nói chuyện, ít nhiều cũng hiểu được một chút.”
Cố Tương chớp đôi mắt to như hạt hạnh ngẩng đầu nhìn y, Tào Úy Ninh bị nàng nhìn như vậy, quả thực sinh ra một loại hào khí như bản thân không gì không làm được, tức khắc cảm thấy mình thật là thuần đàn ông.
Thuần đàn ông, chính là phải dỗ dành lúc lão bà mất hứng, phải chịu để nàng đánh khi nàng tức giận, phải đứng ra phân tích cặn kẽ thời điểm nàng không rõ.
Tào Úy Ninh nói: “Ta nghe thấy họ nói ‘Lưu Ly giáp’ và ‘chìa khóa’, đủ thấy muốn có được thứ trong Lưu Ly giáp, chỉ tìm được năm mảnh đồ đó là không đủ, còn cần có chìa khóa nữa, chìa khóa này ở ngay trên tay tên xấu xa chân thọt mà ŧıểυ Trương nói. Ban đầu, cái tên xấu xa này và Triệu Kính là một bọn, cùng nhau làm việc xấu, cướp đoạt mấy mảnh Lưu Ly giáp khác, Triệu Kính đã hại chết chủ Thẩm gia, còn giá họa cho Cao đại hiệp, chiếm được toàn bộ Lưu Ly giáp. Bọn họ hiện tại một có Lưu Ly giáp, một có chìa khóa, vì thế liền chia tang vật không đều, lập tức mâu thuẫn thôi.”
Cố Tương ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: “Hình như là có chuyện như vậy – thế là ai muốn giết Trương Thành Lĩnh?”
Tào Úy Ninh nói: “Muội nghĩ xem, ŧıểυ Trương đã nhìn thấy tên xấu xa vẫn ẩn nấp kia, tuy rằng nhất thời quên mất, nhưng kẻ xấu sợ gã nhớ lại, lộ ra thân phận của mình, liền thuê người truy sát thôi – đúng rồi, Triệu Kính chắc chắn biết chuyện này, bằng không lão cũng không thể mặc đám Chu huynh dẫn ŧıểυ Trương đi vào thời điểm hỗn loạn như vậy. Chờ họ đưa ŧıểυ Trương đi rồi, sẽ tiện bề xuống tay giết người. Có điều vì sao tên xấu xa Quỷ cốc kia sợ lộ ra thân phận của mình? Ta nghĩ nguyên nửa đêm mới hiểu được, chỉ sợ là nội bộ Quỷ cốc cũng đang tra phản đồ này, điều tra ra phải giết hắn.”
Cố Tương nhìn y sùng bái, thầm nghĩ cư nhiên bị y chó ngáp phải ruồi đoán trúng.
Tào Úy Ninh vừa thấy nét mặt Cố Tương, liền càng lâng lâng, khoát tay làm bộ khiêm tốn nói: “Đoán bừa thôi, đoán bừa thôi, khụ, chúng ta đừng tự làm phiền mình nữa, đi vạch trần âm mưu của Triệu Kính, tìm được Diệp đại hiệp, rồi trở về sống tốt, muội cứ đi theo ta.”
Cố Tương cố ý nói: “Nhỡ sư phụ huynh ghét bỏ ta là dã nha đầu không cha không mẹ, không cho thì phải làm sao?”
Tào Úy Ninh vung tay nói: “Vậy muội cứ bắt cóc ta, hai ta bỏ trốn.”
Cố Tương cả giận nói: “Phi, ta có đói khát như vậy không?”
Tào Úy Ninh ngẫm nghĩ, lại nói: “Thế ta sẽ giả bộ đổi nghề làm đa͙σ tặc hái hoa, bắt cóc muội, hai ta bỏ trốn.”
Cố Tương ngẫm thử, cảm thấy tuy vẫn là một chủ ý kém cỏi nhưng cũng tạm được, vì thế vừa lòng gật đầu, vươn bàn tay nhỏ bé nắm tay Tào Úy Ninh, hai người cưỡi ngựa song song, quả thực ngọt phát ngán.
Tào Úy Ninh thỏa mãn thầm nghĩ, đây chính là tức phụ, có tức phụ tốt biết mấy, thơm thơm mềm mềm, lúc dựa lên người mình, ngay cả tim cũng tan theo nàng, cười với mình thì lập tức đầu óc choáng váng, có người biết lạnh biết nóng, có người trải giường gấp chăn, tương lai dựng một gian nhà nhỏ, thêm cái sân nhỏ, lại sinh mấy ŧıểυ hài tử bụ bẫm mềm mại, mỗi tối nghe nàng giòn tan gọi mình về ăn cơm.
Y càng nghĩ càng đẹp, đến cuối cùng thi hứng đại phát, liền cao giọng ngâm: “Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, thiên thượng nhân gian bất toán số. Tại thiên nguyện tác bỉ dực điểu, tại địa nguyện thành liên lí thụ…”*
Những người ấy suốt ngày tính kế này tính kế kia, tranh đến cướp đi ngươi chết ta sống, có ý nghĩa gì đâu? Luyện tuyệt thế thần công, thiên hạ đệ nhất thiên thu vạn đại, có ý nghĩa gì đâu?
Chẳng phải không cưới được vợ ế chỏng cả đời.
Trong lòng Tào Úy Ninh ẩn ẩn cảm thấy họ đều có chút đáng thương.
Thời điểm Thất gia và Đại vu ôm một đống dược liệu trở về, thấy Chu Tử Thư ngồi trong viện vót một cây sáo. Tay nghề y không ra làm sao, lại lấy vật liệu ngay tại chỗ, vót hỏng mấy cây liền, âm thổi ra đều tịt, làm vụn gỗ đầy dưới đất. Lúc Thất gia đến gần, phát hiện một cây cuối cùng đã thành hình.
Đại vu gật đầu với Chu Tử Thư, cũng không có chuyện gì nói với y, liền quay người về phòng.
Thất gia lại ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Chu Tử Thư uể oải nói: “Tu thân dưỡng tính.”
Y kề cây sáo đã vót xong lên miệng mà thổi, rốt cuộc có âm – người ta thổi sáo, đó là tiên âm nhập vân, y thổi sáo, đó là ma âm xuyên tai, khi thì chói tai khi thì khàn khàn, dù sao thì chẳng có một âm nào vào điệu, đây đâu phải tự mình tu thân dưỡng tính, rõ ràng là tu dưỡng tính nhẫn nại của người nghe mà.
Thất gia bịt tai, nhận ŧıểυ đao và gỗ trong tay y, ngón tay cực kỳ linh hoạt, thoáng chốc một cây sáo đã thành hình, xem bề ngoài không hề khác biệt gì với tác phẩm của Chu Tử Thư, Chu Tử Thư nhận lấy kề miệng thử một âm, lúc này mới nghe ra chênh lệch, bèn dứt khoát thổi một khúc ŧıểυ điệu sơn dã dân gian, lại coi như có tư có vị.
Cuối cùng Chu Tử Thư buông sáo cười nói: “Thất gia không hổ là kinh thành đệ nhất hoàn khố thi từ ca phú ăn uống chơi bời bài bạc mọi thứ cầm được buông được, trò này cũng có thể chơi được.”
Thất gia cười hỏi: “Y đi rồi?”
Chu Tử Thư gật đầu.
Thất gia ngạc nhiên nói: “Ngươi không đi theo?”
Chu Tử Thư nói: “Đương nhiên phải đi, có điều bọn họ bên kia quá loạn, một con bọ ngựa bắt ve mà hàng trăm con chim sẻ đứng sau, ta chờ một thời gian lại đi, xem chừng một chút rồi đến lúc đó xuống tay vớt y.”
Thất gia nhìn y một cái nói: “Chỉ xuống tay vớt chứ không làm gì khác? Nếu y là Cửu Tiêu thì ngươi sẽ không yên tâm như vậy.”
Chu Tử Thư cười cười lắc đầu: “Làm sao có thể so với Cửu Tiêu được? Cửu Tiêu chỉ là một đứa trẻ, y… lại biết bản thân phải làm gì, chuyện của y ta cũng không tiện nhúng tay, nhất định cần y tự mình chấm dứt mới được.”
Nói rồi đứng lên hoạt động gân cốt, đem cây sáo ngắn Thất gia vót và bầu rượu cùng nhau giắt bên hông, quay người bảo: “Đa tạ sáo của ngài – nếu ta không đoán sai thì Hạt Tử chính là con chim sẻ đệ nhất, ta sẽ đi lấy một bầu rượu Hoa Điêu, chuẩn bị bay theo hắn.”
Thất gia ngẩng đầu nhìn y, Chu Tử Thư đứng ngược sáng nên không nhìn rõ vẻ mặt, hai má lại như đã khảm viền vàng, cũng cười nói: “Ngươi đi nhanh về nhanh, đừng để lỡ thời cơ chữa thương.”
Chu Tử Thư phất tay rảo bước ra ngoài.
Thất gia cúi đầu vót thêm một cây, thổi sạch sẽ vụn gỗ, cũng kề lên môi, giống như tiễn biệt y.
Thanh âm trong veo ngọt ngào kia vang lên, như là cuốn theo tiếng gió, âm cuối nhẹ nhàng cuộn lên, cho dù chỉ là một cây sáo ngắn thô sơ chế tác qua loa cũng có thể được y thổi ra sự ung dung phong nhã như thịnh thế hoa âm.
Chỉ tiếc một khúc chưa xong thì tiếng sáo đã tắt, bóng Chu Tử Thư sớm chẳng thấy đâu.
Thất gia cúi mắt, cười khẽ một chút, ném sáo qua bên, đứng dậy khép tay áo rồi quay người về phòng – rất lâu trước kia khi y và Chu Tử Thư còn trong kinh thành, khi y vẫn là Nam Ninh vương nhất hô bá ứng, khi Chu Tử Thư vẫn là thủ lĩnh Thiên Song tung hoành chỗ tối, y cho rằng họ là một loại người.
Nhưng đến hôm nay y mới phát hiện họ không hề giống nhau, mình thủy chung không có khí giang hồ cầm được buông được như người kia. Y chưa bao giờ thẳng thắn vô tư, nhìn Chu Tử Thư sống lỗi lạc như vậy, lại sinh ra sự hâm mộ ẩn ẩn.
Chu Tử Thư ở trên một nóc nhà chỗ phố hoa hai ngày, uống hết hơn mười bầu rượu, rốt cuộc đợi được Hạt Tử dẫn đám Độc Hạt dốc tổ mà ra…
Quả nhiên là kỹ nữ vô tình, chắc hẳn ác quỷ chân thọt muốn giết Trương Thành Lĩnh bảo hắn đi dụ dỗ Ôn Khách Hành trở về xử lý Triệu Kính, hắn liền cố ý kêu một thiếu niên chân thọt như vậy đi khiêu khích Trương Thành Lĩnh, giống như chỉ sợ Trương Thành Lĩnh không nhớ được, chỉ sợ Ôn Khách Hành không biết người sau lưng Quỷ Lưỡi Dài kia là ai.
Lấy tiền hai bên, bán đứng hai bên, sau đó còn tính toán nhân lúc bọn họ long tranh hổ đấu mấy bên cùng bại mà một mẻ hấp sạch những người này, thật sự là khôn khéo.
Chu Tử Thư cũng chẳng sốt ruột, lấy một tấm mặt nạ da người từ trong lòng, đưa tay sờ soạng, khuôn mặt anh tuấn lập tức chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, xen lẫn giữa đám đông mà bám theo họ không xa không gần.
Sau khi theo ba bốn ngày, Chu Tử Thư phát hiện bọn họ không lập tức đi đến Phong Nhai sơn, giữa chừng giống như cố ý vòng đường, như là đặc biệt xử lý chuyện gì phiền toái, Chu Tử Thư nhanh chóng minh bạch “chuyện phiền toái” này chính là Vu Khâu Phong.
Vu Khâu Phong lợi dụng Lục Yêu tránh được một kiếp, nhưng lần này không có vận khí tốt như vậy, một đội Độc Hạt đi trước đuổi theo hắn như mèo vờn chuột, hắn chỉ có thể liều mạng chạy trốn, trước mắt còn thảm hại hơn Trương Thành Lĩnh – chẳng có ai che chở cho hắn, có lẽ từng có một nữ nhân sẵn lòng, nhưng mà nàng đã chết rồi.
Vu Khâu Phong người ngợm tả tơi, quả thực còn giống ăn mày hơn Chu Tử Thư thời điểm mới vào giang hồ, đâu còn nửa phần bộ dáng Vu chưởng môn cầm quạt thong dong trước kia?
Phái Hoa Sơn đã một lần nữa lập chưởng môn, không còn thừa nhận hắn, hắn tựa như một con chó nhà có tang.
Rốt cuộc con đường đào vong của Vu Khâu Phong đã đi đến cuối, hắn bị bắt sống đến trước mặt Hạt Tử.
—
*Câu đầu là Thước kiều tiên của Tần Quan, hai câu sau là trong Trường hận ca của Bạch Cư Dị, câu thứ nhì có lẽ là bạn Tào bị nhầm, trình độ chắp thơ phịa thơ của bản thì quá rõ rồi!