Bọn họ dường như đã chạy cả một vòng Trung Nguyên, trên người đều kèm chút cảm giác phong trần mệt mỏi.
Gặp mặt không nói nhiều lời thừa thãi, Đại vu liền kiểm tra thân thể Chu Tử Thư, Chu Tử Thư đầu tiên vô ý thức đưa cổ tay lên, giơ được một nửa mới nhớ cổ tay này trước mắt có hơi mất mặt, lại yên lặng thu hồi mà đổi tay khác.
Đại vu liếc một cái, thuận miệng hỏi: “Cổ tay ngươi bị thương?”
Chu Tử Thư bình tĩnh nói: “À, không việc gì, chó cắn thôi.”
Mạch môn chính là một trong những chỗ yếu hại người tập võ nghiêm phòng nhất, Đại vu là người thật thà, nghe vậy ngẩn ra, vừa đặt tay lên cổ tay Chu Tử Thư vừa ngạc nhiên nói: “Giống chó gì mà lợi hại như vậy, có thể cắn được ngươi?”
Chu Tử Thư không nói gì, Ôn Khách Hành ở bên lặng lẽ nghe bỗng nhiên đưa tay đến trước miệng Chu Tử Thư, thở than: “Biết ngay ngươi lòng dạ hẹp hòi ghi thù, vì chút việc này mà ba ngày không cho ta vào phòng, cho ngươi cắn lại đấy.”
Thất gia vừa ngồi xuống bắt đầu uống trà bị y làm sặc, Cố Tương che mặt quay người, tỏ vẻ mình chưa thấy gì hết, chưa nghe gì hết.
Khóe mắt khe khẽ giật giật, Chu Tử Thư đẩy tay Ôn Khách Hành đi, mặt không đổi sắc nói: “Giữa chốn đông người, ngươi ít nhiều cũng phải giữ thể diện.”
Ôn Khách Hành cười rộ lên, nhưng nụ cười lại hơi lấy lệ, y lúc này dường như đã không bớt được tinh lực chọc ghẹo Chu Tử Thư nữa, hoàn toàn chuyển dời lực chú ý lên Đại vu, nhìn chằm chằm không chớp mắt, giống như trên mặt Đại vu bỗng nhiên mọc thêm một bông hoa.
Hồi lâu, Đại vu mới buông cổ tay Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành lập tức hỏi: “Thế nào?”
Đại vu thoáng do dự, ăn ngay nói thật: “So với ta tưởng tượng còn phải nghiêm trọng hơn một chút – Chu trang chủ, có phải thời gian này ngươi lại bị thương không?”
Đại vu dù sao cũng là người Nam Cương, ngũ quan hơi khác biệt với người Trung Nguyên, hốc mắt cực sâu, thành ra có vẻ như con ngươi cũng đen hơn người khác không ít, y nhìn Chu Tử Thư một hồi, dường như sáng tỏ điều gì, nói: “Chu trang chủ, nếu không cầm chắc chút nào thì ta sẽ không tìm đến để khiến ngươi ngột ngạt, ngươi có thể yên tâm một chút.”
Chu Tử Thư đưa mắt nhìn y, miễn cưỡng cười nói: “Nếu là phế võ công của ta này kia…”
Chớp mắt ấy trên mặt nam nhân này lại có một chút yếu ớt dường như không cầm cự được lướt qua, dù rằng thoáng chốc chẳng còn tung tích, giống như chỉ là người khác hoa mắt. Đại vu thấy rõ ràng, vì thế gật đầu nói: “Những lời đó ta sẽ không nhắc lại nữa, ta có một biện pháp, có thể giữ được võ công và tính mạng của ngươi.”
Ôn Khách Hành thẳng lưng, mới định mở miệng, Chu Tử Thư lại bỗng nhiên ngắt lời y hỏi: “Có thể giữ được mạng, còn có thể giữ được võ công… Thế ta cần trả giá gì đây?”
Trên mặt y đã không nhìn ra một chút manh mối, lại chẳng mảy may thấy hỉ sắc, ánh mắt trầm xuống, thận trọng cực kỳ, giống như không phải đang thảo luận thương thế của mình với một bằng hữu, mà là đang đàm phán với ai, cẩn thận chu toàn, chu đáo mọi mặt, cảnh giác tràn đầy-
Trên đời nào có chuyện tốt dễ dàng như vậy? Cá và tay gấu chưa bao giờ kiêm được. Chu Tử Thư cảm thấy thời gian mình sống tuy rằng không dài lắm nhưng cũng đủ để y hiểu được đa͙σ lý này, không có đa͙σ lý bánh từ trên trời rơi xuống, cho dù hai người trước mắt miễn cưỡng xưng được là bằng hữu, cho dù trong lòng y cũng nắm rõ thủ đoạn của Đại vu, nhưng vẫn không dám dễ dàng tin tưởng.
Bởi vì… thứ như là hy vọng sẽ khiến người ta bị thương.
Thất gia nhẹ nhàng bỏ bát trà trong tay qua bên, mở miệng nói: “Trong hơn nửa năm này, chúng ta đã tìm không ít nơi – thế lực của Vu Y cốc ngươi cũng biết, năm đó còn là ngươi một tay giúp đỡ xây dựng, chỉ cần là dược liệu thế gian có thể kiếm được, đều có thể nói là không thành vấn đề, bất quá mấy vị thuốc này khá hiếm, trước mắt rốt cuộc vẫn bị chúng ta tìm đầy đủ.”
Y vừa nói, Đại vu liền phối hợp lấy một cái lọ nhỏ từ trong lòng, Chu Tử Thư nhận lấy, mở nắp thấy bên trong là một lọ thuốc viên đầy ắp, mùi thuốc hơi đắng bay ra, Đại vu nói: “Ngươi cầm số thuốc này, uống lúc nửa đêm, có thể áp chế Thất khiếu tam thu đinh phát tác, cũng có thể chậm rãi tan đi độc trên đinh.”
Thất gia tiếp tục: “Độc tuy phiền toái nhưng vẫn là việc nhỏ, mấu chốt là kinh mạch bị đinh lại, nếu tùy tiện nhổ ra, kinh mạch không chịu được nội lực của ngươi, ngươi không muốn tán công, chữa trị chắc chắn khá mất công, chỉ sợ khó qua. Có điều…”
Y cười một chút, nhìn Chu Tử Thư nói: “Người khác hoặc giả không chịu được, nhưng ta cảm thấy ngươi vẫn có thể thử một lần.”
Đại vu tiếp lời y: “Chúng ta cần một người công lực thâm hậu, có thể chấn đứt kinh mạch toàn thân ngươi trong nháy mắt – việc này chính ngươi cũng có thể làm được.”
Cố Tương Tào Úy Ninh và Trương Thành Lĩnh ở bên nghe mà ngây ra, Cố Tương ấp úng mở miệng hỏi: “Chấn đứt… kinh mạch toàn thân, không phải sẽ chết sao?”
Đại vu ngẩng đầu nhìn nàng một cái, không hề phủ nhận: “Đúng là có khả năng này, chẳng qua Chu trang chủ công lực thâm hậu như vậy, không đến mức lập tức tắt thở, trong khoảng thời gian này, có người bảo vệ tâm mạch giúp y là được…”
Ôn Khách Hành hỏi: “Ý của ngươi là, nặn lại kinh mạch?”
Đại vu gật đầu.
Ôn Khách Hành mắt sáng lên hỏi: “Ngươi làm được sao?”
Đại vu dừng một chút, y nói chuyện rất cẩn thận, chưa từng nói hết lời, bảo: “Nếu chỉ là ta động thủ, có ba thành nắm chắc, nhưng trong đây còn phải xem… trang chủ có thể cố được không.”
“Ba thành…” Ôn Khách Hành nhíu mày, “Chỉ có ba thành thôi sao?”
Đại vu gật đầu: “Thứ cho ta tài hèn học ít.”
Chu Tử Thư lại cười vang, một chút khói mù cuối cùng trên mặt cũng quét sạch: “Được, đừng nói ba thành, một thành ta cũng nguyện ý cược, dù sao cũng chẳng có tổn thất gì.”
Y cất lọ thuốc, trịnh trọng chắp tay với Đại vu và Thất gia, nói: “Đa tạ.”
Đại vu không tỏ vẻ gì, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ gật đầu, giống như y chỉ tặng cho người ta hai cái màn thầu chứ chẳng phải một lọ thuốc cứu mạng, Thất gia lại cười nói: “Cảm tạ cái gì, ŧıểυ tử ngốc Ô Khê này, nếu không cho y trả món tình nghĩa chúng ta nợ ngươi năm đó, sợ là cả đời này đều phải sống không yên.”
Đại vu nhìn y một cái, không phản bác, chỉ nói: “Nặn lại kinh mạch không hề dễ dàng như thế, ta cần một nơi cực lạnh, như vậy tương lai ngươi rất có thể sẽ hơi mắc bệnh sợ lạnh, chẳng qua chờ ngươi khôi phục công lực rồi chậm rãi điều trị cũng không thành vấn đề.”
Ôn Khách Hành ngẫm nghĩ, hỏi: “Ngươi thấy đỉnh Trường Minh sơn thế nào?”
Truyền thuyết đỉnh Trường Minh sơn như tiên cảnh, trên có Cổ tăng và tiên nhân, lưng chừng núi mây mù lởn vởn, đỉnh núi băng tuyết thường niên không tan, Đại vu ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: “Chưa hẳn không thể.”
Ôn Khách Hành nói: “Khéo quá, lão thùng cơm kia chẳng biết nợ ta bao nhiêu tiền cơm, chúng ta cứ đến hang ổ của y, để y lo cơm – A Tương.”
Cố Tương lập tức đáp một tiếng.
Ôn Khách Hành nói với nàng: “Ngươi giúp ta đi tìm Diệp Bạch Y, trở về ta chuẩn bị cho ngươi đồ cưới dài hẳn hai con phố, thấy thế nào?”
Cố Tương cò kè mặc cả: “Ba phố.”
Ôn Khách Hành đập đầu nàng một cái: “Hai rưỡi, được rồi chứ? Đừng có mà được lợi còn khoe khoang, cút đi.”
Cố Tương xoa đầu, kéo Tào Úy Ninh lập tức muốn về thu dọn hành lý, Ôn Khách Hành lại ngăn Tào Úy Ninh nói: “Đừng nghe nàng ta, việc thu dọn đồ đâu cần một đại lão gia như ngươi, đừng nuông chiều nàng ta sinh hư, ngươi đi theo ta. ŧıểυ quỷ, ngươi cũng đừng có mà làm biếng, mấy ngày nay luyện công đều lơi lỏng, chờ sư phụ ngươi mắng sao? Còn không mau đi – A Nhứ, các ngươi trò chuyện trước đi.”
Nói xong không phân trần kéo Tào Úy Ninh ra ngoài, Trương Thành Lĩnh là kẻ thức thời, nhìn sư phụ một cái, cảm thấy ánh mắt y nhìn về phía mình bắt đầu không tốt, vì thế lập tức cắp đuôi chuồn mất, nhất thời trong phòng thanh tịnh, chỉ còn lại Chu Tử Thư Thất gia và Đại vu ba người.
Thất gia nhìn bóng lưng Ôn Khách Hành, bỗng nhiên mở miệng: “Vị… giang hồ bằng hữu này của ngươi, lai lịch không đơn giản đâu. Dọc đường ngươi đều đi theo y sao?”
Chu Tử Thư ngẩn ra, không phủ nhận, chỉ ngẩng đầu nhìn y, không biết Thất gia bỗng nhiên nói chuyện này là có ý gì, chỉ thấy Thất gia lại cười bảo: “Nhưng đối với ngươi thật sự rất không tồi, nɠɵạı trừ… ta chưa từng thấy ngươi để tâm đến ai như vậy, cũng rất tốt.”
Trương Thành Lĩnh ở trong ŧıểυ viện lẩm bẩm khẩu quyết, như là đâu ra đấy mà bắt đầu luyện công phu, kỳ thật giờ đây có ngần ấy người đến, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, lòng ŧıểυ thiếu niên này không khỏi hơi thấp thỏm, gã cũng muốn theo Cố Tương và Tào Úy Ninh đi tìm Diệp Bạch Y. Trương Thành Lĩnh phản ứng hơi chậm hơn hài tử khác, nhưng gã không ngốc.
Chuyện Hắc Cổ bà bà kia, sau khi minh bạch nguyên nhân cụ thể, Chu Tử Thư trừ phạt gã mỗi ngày luyện công thêm một canh giờ thì không nói gì khác. Việc này Trương Thành Lĩnh làm là bị kích động, nhưng cũng cho Chu Tử Thư thấy được tiềm lực của gã – sau khi trải qua nhiều chuyện tàn khốc như vậy, trong lòng gã vẫn bảo trì thứ thuần túy nhất, chưa từng che giấu sự nhát gan của mình, nhưng khi nên dũng cảm cũng chưa bao giờ khiến người ta thất vọng.
Chu Tử Thư luôn cảm thấy, một nam hài tử không có vài vết sẹo, chính là trưởng thành thuận lợi, cũng là một phế vật nuôi dưới cánh người khác vĩnh viễn không biết bay.
Bản thân Trương Thành Lĩnh cũng nghĩ lại – mình không thể cứ mãi dựa vào sư phụ được, sư phụ dạy cho gã rất nhiều thứ như nhồi vịt, gã đều học bằng cách nhớ, nhưng rất nhiều chỗ không hề hiểu, cho dù có sư phụ bẻ ra bóp nát giảng cho thì vẫn không hiểu, gã cần rèn luyện.
Trước mắt thương trên người sư phụ chính là đến thời điểm quan trọng, Trương Thành Lĩnh cảm thấy mình không nên chỉ ngây ngây ngô ngô theo bên cạnh mà nên ra ngoài làm chút việc cho y.
Gã miên man suy nghĩ, chiêu thức luyện trên tay liền loạn.
Ôn Khách Hành xa xa nhìn thấy cũng chưa nói gì, bản thân y trong lòng cũng rất loạn – chỉ có ba thành nắm chắc, cả đời y vô số lần sinh tử một tuyến, mỗi lần có thể nắm chắc ba thành sống sót đã là rất không tồi, nhưng… đó là A Nhứ.
Mãi khi Tào Úy Ninh gọi y một tiếng, Ôn Khách Hành mới hồi phục tinh thần, Tào Úy Ninh dè dặt nhìn y, chờ y lên tiếng. Cố Tương nói nàng là được nam nhân này nuôi lớn, Tào Úy Ninh với y bỗng nhiên dâng lên cảm giác vừa kính vừa sợ như đối đãi “lão Thái Sơn”, cười bồi nói: “Ôn huynh gọi ta ra đây là…”
Ôn Khách Hành nhìn y một cái, bỗng nhiên như là có phần không biết bắt đầu từ đâu, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Ta… thời điểm hơn mười tuổi, bản thân cũng là một hài tử choai choai, nhặt được A Tương. Cha mẹ con bé ta cũng biết, họ đã chết rồi, con bé lúc ấy thật sự quá nhỏ, còn quấn tã, được mẹ giấu đi, cừu gia không chú ý đến mới nhặt lại được một mạng.”
Tào Úy Ninh không dám thở mạnh, biểu cảm cơ hồ có chút thành kính mà lắng nghe.
Ôn Khách Hành nói tiếp: “Thật ra con bé không phải là nha đầu của ta… tuy rằng chúng ta vẫn xưng nhau là chủ tớ nhưng ta chưa từng coi nha đầu đó là người ngoài, cũng như ŧıểυ muội muội của bản thân vậy.”
Y cười, dừng một chút rồi bổ sung: “Nếu là đóng vai trên, ta trông nom nó lớn lên, cũng có chút giống con gái ta. Nơi hồi nhỏ chúng ta ở không phải nơi cho người ở, bản thân ta cũng là một hài tử, nuôi nấng nó rất khó khăn, lần đầu tiên đút cháo đã làm bỏng miệng nó, hiện giờ A Tương có thể sống đến lớn như vậy, ta không hề dễ dàng, kỳ thật… nó cũng không hề dễ dàng.”
Tào Úy Ninh mơ hồ biết y muốn nói gì, liền nghiêm mặt bảo: “Ôn huynh yên tâm, ta cả đời này, từ bây giờ cho đến chết, một ngày một khắc đều tính, sẽ tuyệt không có giây lát làm ra chuyện cô phụ A Tương.”
Ôn Khách Hành nhìn y một cái, tựa tiếu phi tiếu nói: “Đừng nên huênh hoang như vậy.”
Tào Úy Ninh giơ một tay thề với trời: “Hoàng thiên hậu thổ cùng soi xét.”
Tào đại tài tử như chỉ sợ Ôn Khách Hành không chịu tin tưởng, dưới tình thế cấp bách đã nói một câu duy nhất cả đời này dù rằng lại sai, nhưng không khiến người ta bật cười, y nói: “Thiên trường địa cửu hữu thời tận, thử tình miên miên vô tuyệt kỳ.”
Ôn Khách Hành nhìn y một cái bằng ánh mắt kỳ dị, hỏi: “Cho dù nó khả năng không giống ngươi tưởng tượng? Cho dù… ngươi sẽ phát hiện ngươi kỳ thật không hề biết nó?”
Tào Úy Ninh nói: “Huynh yên tâm, ta đương nhiên biết nàng ấy.”
Ôn Khách Hành liền cười rộ, nhặt một hòn đá nhỏ ném Trương Thành Lĩnh, lớn tiếng nói: “ŧıểυ quỷ, mơ mộng gì thế? Đừng thất thần!”
Huynh yên tâm, ta đương nhiên biết nàng ấy – A Tương, ngươi lo nhiều rồi.