Khi trở về quả đúng như Vô dự liệu, Thiên Ma gần như đã lục tung mọi nơi để tìm tung tích Y Nhi.
– Có phải ngươi dẫn nàng đi không?
Thiên Ma lạnh lẽo nhìn Vô gặng hỏi, như thể chỉ cần Vô nói phải liền lập tức xử quyết Vô ngay. Vô vẫn ngẩng cao đầu nhìn Thiên Ma, hé miệng nói:
– Phải!
Ngay lập tức, cơ thể Vô trôi nổi trên không, bàn tay nam nhân đang bóp cổ Vô siết chặt lại, dù vậy Vô vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào.
– Ngươi đã làm gì nàng rồi?
Đôi mắt màu đỏ của Thiên Ma như hai ngọn lửa địa ngục đang bùng cháy, hắn sắp phát điên lên rồi.
Vô vẫn bình tĩnh như thường, không có chút sợ hãi nào. Đây chính là vị vua của nàng, dù hắn có đáng sợ hay sao đi nữa thì nàng vẫn một mực cung kính nghe theo, dù hắn có muốn mạng của nàng thì nàng cũng sẽ ngoan ngoãn dâng lên mà không chút lời than oán.
– Nàng đi rồi!
– Đi rồi?
– Phải! Nàng nói nàng không muốn ở lại đây nữa, không muốn lại nhìn thấy ma giới, nơi của kẻ thù giết chết cha mẹ nàng!
Từ đầu, Vô sớm đã nghĩ ra lời thoái thác nên liền đáp lại không chút sơ hở. Chỉ là, đây chỉ là lời biện minh của nàng mà thôi, Thiên Ma liệu có chấp nhận hay không, nàng cũng không đoán trước. Nếu như hắn vẫn muốn định tội nàng, thì nàng đành chịu, chỉ cần có thể loại bỏ được Thiên Nữ, kẻ ngán chân Thiên Ma, thì bất cứ hình phạt nào nàng cũng cam tâm tình nguyện lãnh lấy.
Nào ngờ, khi nghe thấy lời nói dối của Vô, Thiên Ma lại dao động, bàn tay đang bóp cổ Vô khẽ run lên một lúc rồi buông thõng xuống, để mặc Vô rơi thẳng xuống đất.
– Kẻ thù… đã giết cha mẹ nàng…
Trong mắt Thiên Ma hiện rõ sự dằng co, còn có cả thống khổ.
– … cuối cùng, vẫn giống như vậy sao?
Hắn thì thầm trong miệng, ngoài hắn ra thì không ai nghe thấy.
Vô lúc này đang té ngồi trên đất, thấy Thiên Ma không ngó ngàng gì tới mình, lại có biểu cảm khổ sở như vậy thì cau mày. Quả nhiên nàng nên giải quyết Thiên Nữ sớm hơn, trước khi nàng ta làm ảnh hưởng tới Thiên Ma.
Mãi không thấy Thiên Ma có động tĩnh gì, Vô khó hiểu đưa mắt nhìn, chẳng lẽ hắn không định trừng phạt nàng sao?
– Thiên Ma…
Vô khẽ lên tiếng gọi. Thiên Ma lúc này làm sao mà bận tâm nàng muốn nói gì, đã phất tay đi thẳng.
Vô bị bỏ lại một mình mãi không tin được sự việc lại dễ dàng giải quyết như thế. Thiên Ma thật sự tin lời nói của nàng?
…
Cùng lúc đó ở bên doanh trại của phái tu tiên dựng tạm trên đất ma giới.
Triệu Nhu Nhi thất thần bước về lều trại của mình, nhưng vừa vào tới đã nhìn thấy gương mặt một kẻ đáng ghét.
– Nàng đã đi đâu cả ngày vậy?
Lâm Thiện Nhân lên tiếng hỏi. Triệu Nhu Nhi lập tức ngoảnh đầu lại nhìn xem phía sau có ai không rồi buông màn xuống che kín lại. Triệu Nhu Nhi tức giận quát:
– Tại sao ngươi dám tới đây?
Lâm Thiện Nhân vô sỉ đáp:
– Không phải là tới để thăm nàng hay sao?
– Cút! Cút đi cho ta! Ta không muốn nhìn thấy bộ mặt kinh tởm của ngươi nữa!
Đã mềm mỏng như vậy mà Triệu Nhu Nhi cứ mặt nặng mày nhẹ với mình, Lâm Thiện Nhân cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đen mặt nói:
– Bây giờ không cần ta nữa thì muốn bỏ qua Lâm Thiện Nhân ta à?
Triệu Nhu Nhi nhìn Lâm Thiện Nhân một lúc, lại nói:
– Ta không biết ngươi đang nói gì!
Lâm Thiện Nhân nhếch mép cười uy hiếp:
– Chẳng lẽ… nàng đã quên việc xảy ra tối hôm đó? Thật sự muốn ta kể hết cho mọi người nghe hay sao?
Triệu Nhu Nhi đã quá nhàm chán với lời đe dọa này, liền đáp:
– Ngươi kể đi! Kể hết đi! Nói ra ngươi là kẻ đê tiện thế nào, nói ngươi đã giết đệ tử của phái Thanh Vân như thế nào đi!
Nhìn Triệu Nhu Nhi không phải vì tức giận mà thách thức, Lâm Thiện Nhân liền rút đuôi lại, nịn nọt:
– Ha ha, ta chỉ nói đùa thôi! Nàng cần gì làm to chuyện thế!
Triệu Nhu Nhi nghiêm mặt nói:
– Ta nói ngươi, Lâm Thiện Nhân! Đừng bao giờ đem việc đó ra hù dọa ta nữa, ngươi cứ việc nói cho mọi người biết ta là kẻ đã thả nàng ta ra ta cũng không quan tâm. Bất quá thì chỉ bị khiển trách, chịu phạt mấy năm thì thôi, còn ngươi, kẻ đã giết người của phái Thanh Vân, ngươi nghĩ ngươi sẽ bị trừng trị như thế nào? Môn phái của ngươi liệu có vì ngươi mà đối nghịch với phái Thanh Vân hay không?
Lâm Thiện Nhân tức giận nghiến răng.