Không biết đã bao lâu trôi qua, trong nhà giam mới được đón ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào nhưng nó cũng không được bao lâu thì đã vụt tắt khi cánh cửa đá lần nữa đóng lại.
Có tiếng bước chân lại gần, Y Nhi vẫn ngồi nguyên như cũ, đầu vẫn không ngẩng lên.
– Y Nhi.
Người kia lên tiếng gọi, Y Nhi vẫn không phản ứng.
– Y Nhi.
Hồi lâu sau, người kia lại cất tiếng kêu.
Y Nhi đờ đẫn liếc mắt lên nhìn. Dưới ánh nến le lói, nàng trông thấy gương mặt đối phương, đó là một gương mặt quen thuộc, đã từng rất quen thuộc với nàng.
Y Nhi vẫn không lên tiếng đáp nhưng Bạch Thiên Lam cũng không hối thúc, chí ít, nàng đã biết hắn ở đây.
Nhiều ngày nay, nàng không ăn không uống cũng không nói chuyện, bây giờ muốn mở miệng cũng gian nan.
– Hắn… hắn sao rồi…?
Cuối cùng, nàng cũng nói chuyện nhưng đầu tiên lại hỏi về một người khác. Không hiểu sao Bạch Thiên Lam lại cảm giác đăng đắng, liền lạnh nhạt nói:
– Sinh tử không biết!
Y Nhi nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa, cái đầu lại gục xuống.
Bạch Thiên Lam khẽ thở dài, nói:
– Ngươi không quan tâm số phận của mình hay sao?
Y Nhi vẫn không ngẩng đầu, giọng nói xa xăm như không liên quan đến nàng:
– Quan tâm? Vậy quyết định xử thế nào?
– …
Chẳng lẽ vì Hắc Vũ mà nàng không thiết tha cuộc sống này nữa ư?
– Y Nhi, ngươi nên biết có rất nhiều người chứng kiến ngươi gây thương tích cho hắn!
Giọng Y Nhi lạc đi:
– … Đúng vậy. Là ta… là ta… đã hại hắn…
Nàng còn nhớ rất rõ đôi tay mình dính đầy máu của hắn, thế mà, hắn không một lời trách cứ, lại còn an ủi nàng, bảo không phải lỗi của nàng… Rốt cuộc, nàng đã làm gì vậy? Lại ngu ngốc làm tổn thương hắn?
Hắc Vũ…
Trên đời này, người nàng mang nợ nhiều nhất chính là hắn, người nàng tiếc nuối nhất cũng chính là hắn!
Vốn dĩ là hai kẻ xa lạ, thân phận bất đồng, nàng đê hèn như vậy, còn hắn lại là người kỳ tài, được vạn người chú mục. Thế mà, hắn lại quan tâm nàng, hết lần đến lần khác bảo vệ nàng, vì nàng làm rất nhiều chuyện không tưởng được.
Ba năm trước, sau khi lịch lãm trở về, nàng bị nghi ngờ là gian tế của ma giới, bị giam lõng, bị lưu đày nhưng hắn lại chưa từng xuất hiện. Nàng cũng từng thắc mắc, vì sao hắn lại không xuất hiện đâu? Nhưng rồi, ở nơi hẻo lánh đó, nàng luôn cảm giác có người đang nhìn nàng, từ xa xa quan sát nàng chưa từng từ bỏ. Dù mãi không thấy được bóng dáng người đó nhưng nàng biết, đó chính là hắn!
Chính là hắn!
Nàng không biết nguyên do tại sao hắn không xuất đầu nhưng nàng biết rõ hắn chưa từng bỏ rơi nàng!
Đó là người đầu tiên trên đời này bất luận thân thế của nàng mà chấp nhận nàng!
Là người duy nhất…
…
Bạch Thiên Lam nhìn Y Nhi cứ mãi mơ hồ như vậy thì cau mày, trong giọng nói đã có chút gấp gút:
– Y Nhi, đến cùng ngươi biết cái gì hãy nói hết toàn bộ cho ta nghe! Đó chính là cách duy nhất để cứu ngươi…
– Biết… biết cái gì?
– Khả năng của ngươi! Vì sao ngươi có năng lực đối đầu với ma nhân? Vì sao ma nhân lại cố tình tìm tới ngươi? Đến tột cùng, ngươi và ma giới có quan hệ gì?
Y Nhi từ từ ngẩng đầu lên nhìn Bạch Thiên Lam, nàng sớm đã không còn cảm giác với đau khổ, bi ai, trong mắt nàng lúc này chỉ có tĩnh lặng, im ắng tới tê người.
Y Nhi mở miệng hỏi:
– Vậy còn người? Ngài có tin Y Nhi không?
Bạch Thiên Lam sững sờ, Y Nhi lại hỏi:
– Ngài có tin Y Nhi không?
Bạch Thiên Lam có chút bất lực khi đối diện với ánh mắt Y Nhi như vậy, hắn đã bỏ qua vẻ ngoài thoát tục của mình, không kiên nhẫn nói:
– Đây chính là cơ hội cuối cùng của ngươi! Nếu ngươi cứ chấp mê như vậy sẽ không ai có thể cứu ngươi được!
Y Nhi vẫn nhìn Bạch Thiên Lam mà nói:
– Nếu Y Nhi nói: “Y Nhi không biết”, ngài có tin hay không?