Thiên Ma Nữ Vương

Chương 15 - Chương 15

Trước Sau

break
Cả nhóm Hắc Vũ vì trốn sự truy đuổi của bọn du đãng trong trấn mà phải chạy loạn vào rừng.

Đến khi xác nhận không còn ai đuổi theo nữa, Hắc Vũ mới cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi. Ai nấy đều mệt đứt hơi, tựa vào nhau thở dốc. Thật không ngờ bọn họ đường đường là tu tiên giả, diệt ma cứu giúp người trần, thế mà ngay ngày đầu tiên xuất thế, bọn họ lại bị vướng vào tình cảnh này oái ăm bị người trần rượt đuổi như thế này…

– Được rồi! Tối nay nghỉ tại nơi này, tất cả mọi người phân chia bốn nhóm, tự tìm thức ăn và thay phiên nhau canh gác.

Có người đánh tiếng hỏi:

– Tối nay chúng ta phải ngủ tại đây thật sao?

Hắc Vũ hằn hộc gắt:

– Vậy ngươi có sáng kiến gì?

Tên đệ tử đó bực bội im miệng, quả thật bây giờ đã quá trễ để có thể tới được thị trấn tiếp theo, quan trọng hơn là hắn đã biết rõ nắm đấm của Hắc Vũ cứng cỡ nào.

Mọi người lặng lẽ tự phân nhóm với nhau. Hắc Vũ không lên tiếng thì chẳng ai dám “mời” hắn vào nhóm, Y Nhi càng bị bỏ qua.

Đám nam đệ tử đã bắt được mấy con thú nhỏ, cả nhóm đưa mắt nhìn con thú không còn sinh cơ nằm trên đất. Dù bụng đã rất đói nhưng họ không muốn tự hạ thấp thân phận mình, ra tay làm thịt nó, mà có muốn thì cũng chẳng biết cách làm sao.

Một tên nam đệ tử quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện Y Nhi đang đứng liền lớn tiếng sai bảo:

– Ngươi mau đi làm thịt con thú này đi!

Ở đây, chỉ có Y Nhi là người phàm duy nhất, lại còn thân phận nô tì của nàng, hắn nghĩ chắc chắn nàng sẽ biết cách làm. Chỉ đơn giản như thế, hắn đã quên mất lời cảnh cáo của Hắc Vũ.

Y Nhi vốn không hề câu nệ những chuyện này, nghe tiếng gọi liền động thân định tiến lên giúp, nhưng nàng bị Hắc Vũ níu tay lại.

– Nàng… lại quên lời ta nói?

Y Nhi nhìn gương mặt thâm trầm của Hắc Vũ, khẽ chột dạ.

– Nhưng… nhưng mà…

Hắc Vũ không đợi Y Nhi giải thích, đã tiến lên hỏi:

– Ngươi gọi là Lâm Thiện Nhân của phái Lưu Tinh?

Tên đệ tử bị tiểu ma vương chỉ đích danh trong lòng lo sợ, vẫn cứng miệng hỏi ngược:

– Phải! Vậy thì…

Không đợi cho Lâm Thiên Nhân kịp nói hết câu, Hắc Vũ đã cho hắn một cú đấm như trời giáng.

Những tên đệ tử tu tiên còn lại đột ngột thấy Hắc Vũ ra tay đánh người thì giật nẩy mình, có kẻ muốn xông lên nói lý lẽ thì bị những người xung quanh giữ lại.

Hắc Vũ giương mắt nhìn xuống Lâm Thiện Nhân đang nằm xổng soài trên đất, khinh thường nói:

– Ta nói lại lần cuối cùng! Y Nhi không phải người hầu của các ngươi, không ai được phép ra lệnh cho nàng! Còn nữa, các ngươi đến đây để học các sinh tồn, cách chiến đấu hay để du ngoạn? Nếu còn giữ ý nghĩ có cuộc sống sung sướng, kẻ hầu người hạ thì tự cút về môn phái của các ngươi đi! Ta cũng không định là bảo mẫu!

Hắn đây là nổi sung thiên? Bày tỏ năng lực? Nhân tiện mắng luôn cả tập thể?

– Ngươi… ngươi…

Sắc mặt những đệ tử ở đó tái đi, trong lòng bất mãn lắm nhưng cuối cùng cũng phải kiềm xuống, không thể bộc phát ở đây được.

Mọi việc tạm thời chìm xuống nhưng ai cũng có ý né tránh Hắc Vũ, thành ra hắn và Y Nhi bị cô lập, hắn càng thích.

Hắc Vũ hứng khởi đề nghị với Y Nhi:

– Ta sẽ đi tìm thức ăn, còn nàng chịu trách nhiệm nấu nướng, được không?

Y Nhi gật đầu.

Hắc Vũ lập tức phi thân vào rừng sâu.

Y Nhi ngẩn ngơ nhìn theo bóng Hắc Vũ mất hút trong bóng đêm, nàng khẽ lắc đầu lấy lại tỉnh táo, bắt đầu đi nhặt nhưng cành cây khô để thắp lửa.

Trong lúc đang lom khom nhặt củi, Y Nhi cảm giác có người lại gần, Y Nhi ngẩng mặt lên nhìn.
break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc