Bảy ngày sau, xa đội đến Yên Mâu hà, đội kỵ binh dựng trại nghỉ ngơi trên bờ sông.
Nhai đi tuần trong trại, ai nấy đều bận rộn, đốt lửa nấu cơm. Y đến cạnh trướng của Công chúa, định hỏi xem nàng có cần gì không, chợt phát hiện trong trướng không có ai.
Y chặn một thị nữ lại hỏi: “Công chúa ở đâu?”
“Công chúa đến bên bờ sông, còn yêu cầu các vị không quấy nhiễu”.
Nhai nhíu mày đi ra bờ sông - Công chúa không để ý đến an toàn của bản thân nhưng y thì không.
Từ xa, y đã thấy Công chúa khẽ nâng tà váy, để chân trần, khom người mò xuống nước.
Y không kinh động nàng mà ôm kiếm ngồi xuống một bên, y chỉ cần bảm đảm an toàn cho nàng, còn nàng muốn làm gì tùy thích.
Đột nhiên, Công chúa hoan hỉ kêu lên, hình như phát hiện gì đó. Lúc nàng giơ tay, Nhai mới nhận ra là một viên đá trứng ngỗng gần như trong suốt. Nàng kề viên đá vào mắt, nhìn lên mặt trời, Nhai cực kỳ buồn cười trước hành động trẻ thơ này - thân là Công chúa, từng thấy qua vô số kỳ trân dị bảo, sao lại cao hứng đến thế trước một viên đá?
Công chúa cũng cảm thấy khác lạ, ngẩng đầu nhìn y: “Ngươi cười cái gì?” Nàng không hề khách khí, hỏi ngay.
Nhai hơi ngượng ngùng, ngây ra không đáp.
“Thôi vậy, nhìn qua là biết ngươi thật thà...” Công chúa bĩu môi, đoạn tỉ mỉ hân thưởng viên đá.
“Lẽ nào nó là bảo vật phi phàm?” Nhai không nén được hiếu kỳ, lên tiếng hỏi.
“Ngươi biết nó là loại đá gì không?” Nàng đột nhiên hỏi y.
Y lắc đầu.
“Đây là Triền Tâm thạch, thạch ngữ của nó hàm ý có duyên sẽ gặp gỡ”.
“Thạch ngữ?” Nhai kinh ngạc hỏi.
“Đúng, mỗi loại đá đều có thạch ngữ cùng truyền thuyết riêng... Ngươi xem này, thạch ngữ của Bắc Tàng thạch là niềm kinh ngạc bất ngờ, của Hãn Minh thạch là vui vẻ vô cùng, còn nữa, thạch ngữ của Khổng Tước thạch rất... rất hợp với ngươi...” Công chúa đột nhiên cười chúm chím: “Thạch ngữ đó là tiếc lời như vàng...”
Đích xác, bảy ngày nay Nhai chỉ hành lễ khi gặp nàng, tổng cộng không nói được mấy câu. Chức trách của y không phải để nói chuyện với nàng.
“Được rồi, làm phiền người hộ tống ta, viên Triền Tâm thạch này tặng ngươi để đáp tạ, chúng ta hữu duyên tương kiến...” Công chúa ung dung đưa viên đá cho y.
Nhai đón lấy, chạm vào bàn tay bị nước sông nhiễm lạnh buốt.
“Về thôi, đến lúc ăn cơm tối rồi”. Y định nói những lời có cánh nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu ngốc nghếch đó.
Công chúa thè lưỡi, vén tà váy ướt nước lên, đi về doanh trại.