Có lẽ trời cao đặc biệt “chiếu cố” đến Nhai, vừa nhập ngũ được ba tháng, y đã dự phần vào một chiến dịch quan trọng: một vạn bảy ngàn quỷ đồ từ Địa ngục tiến vào Thiên Lam châu từ thung lũng cực tây, nơi đất trời giao nhau. Trưởng Lão viện phái ba vạn đại quân đi tiễu trừ.
Mục soái dẫn các kiếm sĩ của mình quyết chiến với quỷ đồ ở bình nguyên Tây Vọng.
Dàn trận xong xuôi, bình nguyên trở thành một biển đao kiếm và cờ xí.
Tướng quân địch là Hào Quỷ khiêu chiến, Mục soái không xuất chiến mà cử một tướng quân tên A Lang ra nghênh địch. Đấu được mười lăm hiệp, A Lang bị Hào Quỷ vung Đại Hoàn đao chẻ làm đôi, đoạn ngửa mặt nhìn trời gào lên điên cuồng trong tiếng hoan hô của các quỷ đồ.
Các Thiên Lam kiếm sĩ lặng ngắt, ánh mắt hướng hết vào Mục soái, khóe môi lộ ra nụ cười khổ. Họ đều lo lắng - lẽ nào cả Mục soái cũng cảm thấy sợ hãi địch nhân? Nếu vậy họ có tư cách gì khiêu chiến?
Tiếng cười gây hấn của quỷ đồ như thiết chùy đập vào lòng mỗi kiếm sĩ, cũng giáng luôn vào lòng Mục soái. Ông thầm than: “Các ngươi lẽ nào chỉ dựa vào ta để thắng lợi?” Danh tướng vô địch không hề sợ, chỉ muốn trao cơ hội rèn luyện này cho các kiếm sĩ thuộc hạ nhưng họ khiến ông thất vọng, tất cả đều không thấu hiểu.
Lúc bàn tay ông lần đến chuôi kiếm, chuẩn bị giục ngựa tiến ra, chợt tiếng ngựa hí dậy lên vang vọng, một thân ảnh màu bạc từ trong đội kiếm sĩ lóe lên như tia sét từ chín tầng trời giáng xuống, thoáng chốc đến trước mặt Hào Quỷ đang cười cuồng dại.
Hắc mã cất vó hí vang, bờm tung bay giữa gió bấc trên bình nguyên Tây Vọng, tô thêm nét hùng vĩ như thiên thần cho kỵ sĩ. Đích thị Nhai.
Hào Quỷ ngưng cười, nhìn sang kẻ khiêu chiến, hai mắt ánh lên tia sáng xanh lè như con sói hung hãn. Nhưng đao pháp của hắn còn đáng sợ hơn, không hề có lộ số, trong cuồng loạn vô chương ẩn tàng vô số thế công quỷ dị huyền ảo. Nhai vốn không thể lật tay trả đòn, đành quên hết mọi kiếm thuật học được, dựa vào bản năng chiết chiêu.
Mười hiệp, hai mươi hiệp, năm mươi hiệp... một trăm hiệp, ba trăm hiệp... năm trăm hiệp... cả bản thân Nhai cũng không hiểu mình lấy đâu ra lòng kiên nhẫn như thế.
Đao pháp của Hào Quỷ dần tán loạn.
Nhai dùng đến kiếm khí của Phạm Thiên, tia kiếm khí nóng bỏng hình thành một ngọn lửa rừng rực mang theo tử thần xạ vào Hào Quỷ - đó là Hỏa Chỉ Hoang Nguyên, một trong những tuyệt chiêu của Nhai. Hào Quỷ không hổ danh cao thủ, trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, vẫn kịp dùng Đại Hoàn đao gạt kiếm khí. Nhưng hắn cũng chỉ làm được đến thế.
“A!” Nhai gầm lên, Phạm Thiên kiếm phẫn nộ gầm theo, hào quang chói lòa khắp không gian. Mắt Hào Quỷ nhất thời không nhìn thấy gì, gào lên vang dội, điên cuồng múa tít Đại Hoàn đao. Phạm Thiên kiếm vô thanh vô tức xuyên qua lưới đao, đâm vào ngực hắn.
Hào Quỷ gục xuống.
Kiếm sĩ Thiên Lam châu gầm lên nghiêng trời lệch đất.
Nhai chầm chậm quay ngựa, nhìn Mục soái, vẻ mặt ông vẫn trầm buồn, dường như trên đời không có gì đáng để ông lộ ra tình cảm. Nhưng tay ông hành động, Nhai không thấy ông giương cung lắp tên thế nào, chỉ thấy tất cả ngừng lại lúc mũi tên rời dây cung.
Mũi tên hóa thành một đạo ngân mang xạ tới.
Nhai không động đậy, mũi tên lướt qua tai y.
Sau lưng vang lên tiếng rú, Nhai quay lại, phát hiện cách lưng mình vài thước, Hào Quỷ chầm chậm buông ngọn đao xuống, trừng trừng nhìn mũi tên trên ngực, đoạn gục xuống.
Thiên Lam kiếm sĩ hoàn toàn thắng lợi.
Nhai được các kiếm sĩ tán thưởng, được các tướng quân khen ngợi, nhưng y không cao hứng nổi. Y biết mình nợ Mục soái một mạng, y lại không thích cảm giác này tí nào.