Sáng hôm sau, tôi được xuất viện.
Do đã ngủ đủ giấc, nên bây giờ tôi đang ngồi chơi vui vẻ trong phòng khách.
Trên lưng tôi cõng ba bốn cái túi, quần áo trên người cũng xộc xệch. Nhưng tôi cảm thấy rất vui, thật sự vui. Bởi vì đó đều là quần áo của những thương hiệu nổi tiếng, khỏi phải nói tôi đã vui sướng đến nhường nào.
Trái ngược với niềm hạnh phúc của tôi, khi Giang Tâm xuống lầu, tôi thấy dưới mắt cô ta đều là quầng thâm, tinh thần cũng uể oải, chắc cô ta ngủ không ngon.
"Giang Tâm, hôm qua mẹ suýt nữa bị cô chọc đến ngất xỉu. Cô đừng hại em ấy nữa, Tiêu Tiêu đã rất đáng thương rồi."
"Bác sĩ nói em ấy bị rối loạn tâm thần. Cô lợi hại hơn bác sĩ sao? Lại còn dám vu khống cho em ấy giả vờ!"
Giang Ngữ bất bình nói. Chị ấy vẫn còn giận chuyện hôm qua tôi suýt chút nữa bị mảnh thủy tinh ghim vào đầu.
Bố đã đi làm từ sớm, chỉ còn mẹ ở nhà chăm sóc tôi.
Mẹ vừa nghe chị nói vậy, liền cau mày.
"Giang Ngữ, con là chị cả, hai đứa nó đều là chị em. Mẹ nghĩ Giang Tâm cũng rất quan tâm Tiêu Tiêu, cho nên con đừng nhắc lại chuyện hôm qua nữa."
Mẹ tôi thật thiếu quyết đoán. Bà cảm thấy, dù sao Giang Tâm cũng là một tay bà nuôi nấng, nên mẹ tôi vẫn không nỡ trách mắng cô ta. Nhưng trên thực tế, mẹ không biết hành động của mình là đang nối giáo cho giặc.
"Cảm ơn mẹ đã tha thứ cho con, con xin lỗi mẹ."
Giang Tâm bật khóc vì sung sướng, còn chạy đến nhào vào lòng mẹ tôi.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt!
Tôi cầm thanh sô-cô-la đang ăn dở trên bàn, đi tới trước mặt Giang Tâm.
"Ăn đi."
Tôi cười khúc khích nhìn cô ta.
Giang Tâm nhìn miếng sô-cô-la tôi đã ăn một nửa với vẻ mặt ghét bỏ. Đặc biệt là trên đó vẫn còn dính nước miếng của tôi.
Đúng vậy, tuy là con gái nuôi, nhưng cô ta đã quen sống trong nhung lụa, chưa bao giờ phải ăn đồ thừa của người khác, cảm thấy ghét bỏ cũng là chuyện bình thường.
"Chị không ăn đâu, em mau ăn đi, trong nhà vẫn còn rất nhiều."
Giang Tâm lắc đầu và bĩu môi từ chối.
Nhìn thanh sô-cô-la trong tay, tôi tủi thân chạy đến một góc ngồi.
Chị Giang Ngữ thấy vậy, tỏ vẻ không vui: "Giang Tâm, vẻ mặt đấy của cô là sao? Không ăn thì thôi, ai mượn cô trưng ra vẻ mặt ghét bỏ? Tôi đã nói với cô, đừng kích thích Tiêu Tiêu rồi mà. Chỉ là em ấy chưa từng ăn một thanh sô-cô-la ngon như vậy, nên muốn chia sẻ với cô. Tiêu Tiêu cũng muốn làm chị em tốt với cô. Mặc dù tinh thần của em ấy có chút bất thường, nhưng em ấy cũng có cảm xúc và cũng biết đau lòng!
Người đang "đau lòng": ...
Chị iu, em thật bái phục chị.
Nghe chị tôi nói vậy, mẹ tôi vội buông tay Giang Tâm, đi tới dắt tôi trở lại ghế sô pha.
Mẹ không chút ghét bỏ mà ăn hết thanh sô-cô-la còn thừa trong tay tôi.
"Tiêu Tiêu thật ngoan, cảm ơn Tiêu Tiêu đã cho mẹ sô-cô-la."
Tôi ngượng ngùng cười, hơi nghiêng đầu, dè dặt xoa vai mẹ.
Bây giờ, tôi thật sự muốn khóc.
Ở kiếp trước, Giang Tâm đã tách tôi ra khỏi bố mẹ kể từ lúc tôi mới bước chân vào nhà.
Mẹ dù rất thương và cảm thấy có lỗi với tôi nhưng bà chưa bao giờ gần gũi với tôi như vậy.
Nếu Giang Tâm không khích bác ly gián thì có lẽ chúng tôi có thể sống chung với nhau. Nhưng Giang Tâm không làm được, tất cả những gì cô ta có thể làm là biến mình trở thành người con duy nhất của bố mẹ tôi.
Kiếp này, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cô ta!
Quả nhiên, bệnh trà xanh của Giang Tâm lại tái phát.
Hình như cô ta không phải tốn nhiều sức, nước mắt muốn rơi là rơi. Giang Tâm lại bắt đầu thút thít.
" Xin lỗi em... chị không cố ý. Con biết, bố mẹ và chị đều thích em ấy, cho nên con làm gì cũng sai. Cho dù em ấy có đối xử với con như thế nào, con... "
"Chát! "
Giang Tâm còn chưa khóc xong, tôi đã tới tặng cho cô ta một bạt tai. Đánh xong tôi giống như nổi đ//iên và bắt đầu chạy loạn.
Thấy tôi phát đ//iên, chị Giang Ngữ quát to.
"Giang Tâm, đừng nói nữa!"
"Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu, cẩn thận!"
Mẹ cũng không đoái hoài đến cảm xúc của Giang Tâm, mà lo lắng chạy theo kéo tôi lại.
Nhưng mẹ vừa nói xong, tôi đã ngã phịch xuống đất.
Thật sự rất đau.
Mẹ vội ôm tôi vào lòng, tôi ngã xong có chút nổ đom đóm mắt*.
*Nổ đom đóm mắt là hiện tượng mắt nhìn thấy đốm sáng nhấp nháy hoặc vòng tròn sáng nhỏ. Tình trạng này rất dễ xảy ra nếu trước đó bạn từng bị chấn thương đầu hoặc mắt.
Giang Ngữ nhân cơ hội tiếp tục nói:" Giang Tâm, mẹ đã nói chúng ta là một gia đình. Cho dù Tiêu Tiêu có trở về, mẹ vẫn rất thương cô. Tại sao cô cứ phải kích thích Tiêu Tiêu làm gì? "
Sau vài lần phát đ//iên của tôi, cuối cùng mẹ tôi cũng nhận ra có điểm bất thường và khuôn mặt bà từ từ tối sầm lại.
Kiếp trước nghe Giang Tâm nói như vậy, mẹ tôi chỉ nghĩ cô ta là một chiếc áo bông nhỏ hiểu chuyện.
Nhưng bây giờ khi so sánh với tôi, cô ta trông có vẻ xấu tính và hẹp hòi hơn.
Đáng tiếc Giang Tâm không để ý, cô ta không thấy sắc mặt của mẹ tôi dần thay đổi, vẫn tiếp tục đứng khóc:
"Hu hu hu, chị, sao ngay cả chị cũng hiểu lầm em? Em chỉ lo lắng cho em gái thôi mà."
Giang Tâm ôm mặt khóc.
Và trong mắt mẹ tôi còn không có lấy một tia đồng cảm. Bà chỉ bực bội xua tay, bảo cô ta về phòng học bài.