Giang Ngữ đưa tôi đi tắm. Tắm xong, tôi mặc tạm quần áo của chị rồi xuống lầu đợi bố mẹ về.
Trên khuôn mặt của tất cả người làm trong nhà, đều là nụ cười rạng rỡ. Ai nấy đều cảm thấy vui mừng vì nhà họ Giang đã tìm được con gái.
Trước khi mẹ tôi đi, bà có dặn bọn họ tuyệt đối không được làm gì kích động đến cảm xúc của tôi.
Vì vậy, bọn họ không dám tùy tiện nói chuyện với tôi. Và chỉ sau khi hỏi ý kiến chị tôi, người làm mới dám mang điểm tâm lên cho tôi.
* * *
Bố mẹ trở về rất nhanh, họ mua cho tôi rất nhiều quần áo, túi xách hàng hiệu... cái gì cũng có.
Tôi rất thích.
Nhưng đáng tiếc, bây giờ tôi chỉ là một "người đ//iên".
Vì thế, tôi đành giả vờ lúng túng gãi tay, hai bàn chân đặt trên thảm xếp chồng lên nhau, như thể dưới chân tôi có lưỡi dao vậy.
"Mang giày cho tiểu thư."
Mẹ tôi nói xong, liền do dự một chút, hình như bà sợ người làm kích động đến tôi, nên đành ngồi xổm xuống tự mình mang giày cho tôi.
Mà một màn này, vừa vặn bị Giang Tâm đang xuống lầu nhìn thấy.
Tôi để ý, khi ánh mắt cô ta quét qua số lượng lớn quần áo và túi xách trước mặt tôi, trong mắt cô ta lộ ra tia ghen ghét rõ ràng.
Rất nhanh sau đó, Giang Tâm đã thu lại cảm xúc và bắt đầu màn biểu diễn của mình.
"A! Em gái, sao em có thể để mẹ ngồi xổm, đầu gối của mẹ không được tốt..."
Cô ta ném cho tôi một cái nhìn oán hận, nhưng lại biểu hiện mình rất đau lòng khi nhìn vào đầu gối của mẹ tôi.
"Nếu em không thể tự mang giày khi không có nguời giúp thì cứ để chị đi cho."
Vừa nói cặp mắt cô ta lại đỏ lên, Giang Tâm lại bắt đầu chảy nước mắt.
Có điều, lần này tôi còn chưa kịp mở miệng. Giang Ngữ đã nhanh miệng khiển trách cô ta:
"Giang Tâm, mẹ mới tìm được em gái tôi, bà vui mừng còn không kịp. Em ấy không biết đầu gối của mẹ không được tốt, với lại chỉ là mang một đôi giày thôi mà."
Đáng tiếc là dường như Giang Tâm vẫn chưa phát hiện ra có điều bất thường.
Chẳng qua do bố mẹ vừa mới tìm được tôi, nên họ rất quan tâm tôi.
Chắc trong lòng cô ta nghĩ, bố mẹ vẫn cưng chiều cô ta nhất.
Dù sao thì bố mẹ tôi đã cam đoan, cho dù tôi có trở về thì cô ta vẫn là tiểu thư nhà họ Giang mà.
Giang Tâm vô cùng tức giận, cô ta không cam lòng lau nước mắt: "Chị, em ấy đã mười tám tuổi rồi...Làm sao có chuyện ngay cả giày cũng không biết đi?"
Mà lúc này, mẹ tôi mới mang xong một chiếc giày cho tôi. Tôi không nói một lời, đã cầm lấy chiếc giày còn lại ném vào người cô ta.
"Không được phép nói chị! Cái đồ xấu xí!"
Không sai, tôi sắp nổi đ//iên.
Và nó lại được Giang Tâm kích thích.
* * *
Giang Tâm tiếp tục rơi nước mắt với vẻ mặt chiến thắng. Giang Ngữ hoàn toàn phớt lờ sự đáng thương của cô ta mà lao đến chỗ tôi.
"Mẹ! Mẹ có nghe thấy không? Tiêu Tiêu vừa gọi con là chị!"
Câu nói của chị thu hút sự chú ý của bố mẹ. Bố mẹ tôi không thèm để ý Giang Tâm vẫn còn đang thút thít, mà vây quanh tôi.
"Tiêu Tiêu, ta là bố, còn đây là mẹ của con, gọi bố mẹ đi."
"Tiêu Tiêu, tất cả là do năm đó bố mẹ không chăm sóc tốt cho con, mới dẫn đến việc con bị thất lạc nhiều năm như vậy."
"Bây giờ con đã trở về, bố mẹ nhất định sẽ bù đắp gấp bội những điều con đã bỏ lỡ lúc trước!"
Bố vừa nói xong, liền bị mẹ vỗ nhẹ vào cánh tay.
"Đừng nói về chuyện đó nữa." Mẹ nhìn tôi lo lắng.
Đồng thời, trong mắt bà tràn đầy kỳ vọng.
Tôi nhìn hai người họ cười hồn nhiên, không còn tiếng quát tháo nữa.
Ánh mắt mẹ từ tràn đầy kỳ vọng, rồi chuyển sang xuất hiện tia mất mát. Cuối cùng, bà cười khổ quay sang an ủi bố tôi một chút và tự an ủi chính mình.
"Không sao đâu, sao phải vội, vẫn còn nhiều thời gian mà."
Bố thở dài và lau khóe mắt có chút ẩm ướt.
Giang Tâm không nghĩ tới mọi người sẽ ngó lơ cô ta. Cô ta vừa tủi thân, vừa ngạc nhiên gọi: "Bố?"
Lúc này, bố tôi mới nhìn đến cô ta, ông có chút mệt mỏi nói: "Tâm Tâm, không phải bố bảo con về phòng trước sao. Tinh thần của em gái con không được tốt. Con không được kích thích em ấy."
Để phù hợp với lời giải thích của bố, tôi bắt đầu hét lên:
"A...a...a...a..."
Sau đó, tôi cào loạn lên cánh tay của mình, như thể đang rất ngứa.
Giang Tâm sợ đến mức phải chạy vội lên lầu.