Tôi là thiên kim thật của nhà họ Giang. Nếu không phải chị gái vừa liếc mắt đã nhận ra tôi. Bởi vì tôi giống hệt mẹ lúc còn trẻ, thì có lẽ tôi còn phải làm công cả đời.
Chị nói với tôi trong nhà còn một người chị gái, bằng tuổi tôi.
Nhưng chị ấy dặn tôi cứ mặc kệ đồ phiền phức đó. Cô ta suốt ngày chỉ biết khóc lóc.
Ban đầu tôi thấy cũng không sao, cho đến khi tôi tận mắt nhìn thấy thiên kim giả Giang Tâm.
"Hu hu hu.. Con biết mình không phải con ruột của bố mẹ, không nên tranh giành với em.."
"Bố mẹ, con biết, bố mẹ đều thích em gái hu hu hu..."
"Cho dù em gái có đối xử với con thế nào, cũng là con xứng đáng bị vậy."
Cứ như vậy, sau khi tôi trở về nhà họ Giang được một năm, bố mẹ đã mất hết lòng tin với tôi.
"Lâm Tiêu Tiêu! Sao con lại đối xử với chị gái như vậy? Những người không biết còn tưởng con bị đ//iên đấy!"
Tôi tức đến mức không buồn ăn uống. Có lẽ dù tôi uất ức đến chết cũng không có ai phát hiện.
Mặc dù, rõ ràng tôi không làm gì cả!
***
Khi mở mắt lần nữa, tôi còn tưởng mình đã được nhà họ Giang cứu. Ai mà ngờ tôi lại được trùng sinh vào trước lúc chị Giang Ngữ tìm thấy tôi.
Tôi nhìn cơ thể gầy gò, ốm yếu của mình. Trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn.
So với việc bị Giang Tâm nói xấu là người đ//iên, còn không bằng tôi trực tiếp trở thành người đ//iên!
Giang Tâm ơi, Giang Tâm à, cô nhớ phải đợi tôi đấy.
Kiếp trước, trong lúc đang chờ đèn giao thông, chị Giang Ngữ vô tình phát hiện ra tôi, đang đứng ở giao lộ.
Lần này, tôi đã sớm mặc bộ quần áo rách nát thời trung học của mình, đợi bên đường.
Để làm cho hoàn cảnh của mình trông đáng thương hơn. Trước đó, tôi đã lăn một vòng trong thùng rác. Lúc ra khỏi nhà, tôi còn thuận tay cầm theo một túi phân urê.
Vì vậy, lúc Giang Ngữ kiếp này phát hiện ra tôi, tôi đang trong trạng thái khủng hoảng tinh thần, ngồi xổm bên cạnh thùng rác nhặt cái chai.
Vừa nhặt, trong miệng tôi còn lẩm bẩm mấy chữ.
Có lẽ tôi rất giống mẹ hồi còn trẻ nên tuy chưa có kết quả xét nghiệm, nhưng họ đều ngầm thừa nhận tôi là cô con gái nhỏ bị thất lạc của nhà họ Giang.
Mẹ chạm vào mái tóc bị thiếu dinh dưỡng của tôi, khóc không thành tiếng, trực tiếp ngã thẳng vào lòng bố.
Bố chua xót nhìn những vết thương trên cơ thể của tôi, rồi ông quay mặt đi lau nước mắt.
Hốc mắt của chị Giang Ngữ từ từ đỏ lên. Có lẽ, chị sợ mình dọa đến tôi, nên luống cuống nhìn tôi, rồi rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Để chứng minh tinh thần của mình bất ổn, trong quá trình kiểm tra thể chất, tôi đã hét toáng lên, sau đó lại cười.
Cuối cùng, tôi đã được như ý khi thấy biểu cảm khác thường của bố mẹ, lúc họ nhận giấy chẩn đoán bệnh của tôi.
Nói một cách nghiêm trọng hơn, bác sĩ đã chẩn đoán tôi bị đ//iên.
Nghĩ đến kiếp trước, họ chỉ trích bộ dạng thất thường của tôi. Bây giờ, tôi thật sự đ//iên rồi, không biết họ có tâm trạng như thế nào?
Khi trở lại nhà họ Giang một lần nữa, cảm xúc của tôi đã khác hoàn toàn so với lần trước.
Tôi đã chịu khổ tận mười tám năm, mới được trở về ngôi nhà thực sự của mình.
Ngày hôm nay sẽ trở thành ngày khởi đầu cho những năm tháng tươi đẹp của tôi. Nhưng đáng tiếc thay, nó sẽ trở thành ngày khởi đầu cho những cơn ác mộng kinh hoàng của Giang Tâm.