Bữa cơm đã gần tàn.
Lâm Dư Sanh chậm rãi bước xuống lầu.
Cô đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, đôi mắt xinh đẹp đen trắng rõ ràng, đuôi mắt hơi xếch lên, ánh mắt không còn trốn tránh như trước, tĩnh lặng nhưng dường như ẩn chứa tầng tầng lệ khí.
Đôi vai luôn khép nép cẩn thận giờ phút này đã thẳng lên, khí chất thản nhiên không nhanh không chậm, bước đi mang theo một làn gió lạnh lẽo.
Lâm Dịch khẽ ngẩn người.
Lâm Nhược Dao ngẩng đầu nhìn rõ mặt Lâm Dư Sanh, tim đột nhiên thắt lại, sắc mặt tức khắc có vài phần trắng bệch, bàn tay giấu dưới bàn cũng vô thức nắm chặt.
Khuôn mặt Lâm Dư Sanh… sao có thể xinh đẹp đến vậy, đặc biệt là đôi mắt kia!
Lâm Dịch cảm nhận được cơ thể căng thẳng của Lâm Nhược Dao bên cạnh, lập tức hoàn hồn, quan tâm hỏi: “Nhược Dao, em sao vậy?”
Lâm Nhược Dao khẽ lắc đầu, mím môi, nở một nụ cười: “Không có gì, chỉ là cảm thấy hôm nay chị hình như có chút khác.”
Lâm Dịch cười lạnh: “Chỉ là một con nhà quê mà thôi.”
Lâm Nhược Dao nhẹ nhàng kéo vạt áo anh ta: “Anh tư, không cần nói vậy, cô ấy cũng là em gái anh.”
“Em gái gì chứ? Anh chỉ có một mình em là em gái thôi.”
Lâm Dư Sanh không chút gợn sóng bước đến chỗ trống bên cạnh Lâm Khiêm.
Lâm Khiêm đẩy gọng kính, lạnh nhạt xa cách mở miệng: “Tránh xa tôi ra một chút.”
Lâm Dư Sanh làm như không nghe thấy, kéo ghế ra, ngồi xuống.
Lâm Khiêm thấy vậy liền nhíu mày: “Tôi không muốn ngồi cùng cô.”
Anh ta có thói quen sạch sẽ.
Tay cầm đũa của Lâm Dư Sanh khựng lại, một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn Lâm Khiêm: “Vậy thì anh có thể cút đi.”
Lời này không chỉ khiến Lâm Khiêm ngạc nhiên, mà ngay cả Lâm Thịnh và Lâm Dịch cũng kinh ngạc.
Lâm Khiêm không thể tin được: “Cô nói cái gì?!”
Lâm Dư Sanh khẽ cụp mi, ngữ khí lạnh nhạt vô cùng,: “Không muốn ngồi cùng tôi, vậy thì anh cút đi.”
“Cô…” Biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú quý phái của Lâm Khiêm thoáng chốc cứng đờ.
Lâm Dư Sanh nói gì?
Bảo anh ta cút?
“Lâm Dư Sanh.” Ánh mắt Lâm Thịnh lướt qua mặt cô, lạnh lùng mở miệng: “Cô ăn nói với anh hai của mình như thế nào vậy hả?”
Lâm Dư Sanh từ trước đến nay thích giả ngoan, đối với ai cũng ra vẻ lấy lòng, chưa bao giờ có lời lẽ lạnh nhạt như vậy.
Lâm Dư Sanh ngước mắt nhìn thẳng Lâm Thịnh, đáy mắt cô rốt cuộc không còn sự ngưỡng mộ và khát khao được anh cả chấp nhận nữa: “Anh ta ăn nói với tôi thế nào, tôi sẽ nói lại với anh ta như thế.”