Thiên Kim Thật Phản Công: Bị Cả Nhà Ép Chết, Tôi Trở Về Rồi!

Chương 58

Trước Sau

break

Lâm Dư Sanh bước vào phòng học lớp mười một, lập tức thu hút vô số ánh mắt tò mò.

“Cô ta là người mới đến sao? Tên gì nhỉ? Lâm Dư Sanh?”

“Nghe nói bị xếp vào ký túc xá bên cạnh, đánh nhau một trận với Diệc Mộng Oánh và đám kia, còn làm ầm ĩ đến chỗ thầy Tần nữa.”

“Cái gì? Chẳng phải cô ta đánh nhau vì giúp Tống Khinh Vũ sao?”

“Cô ta xinh đẹp thật…”

“Các cậu bảo nếu cô ta là con ruột nhà họ Lâm, sao còn vào lớp thường của chúng ta? Chẳng phải nên vào lớp quốc tế giống Lâm Nhược Dao sao?”

……

“Lâm Dư Sanh, cậu ngồi cạnh tớ đi.”

Sở Lăng Phỉ cười tủm tỉm nhìn cô.

Lâm Dư Sanh còn chưa kịp trả lời đã bị Sở Lăng Phỉ ấn xuống ghế.

Lâm Dư Sanh nhìn bảng đen ở tít đằng xa, nhướng mày, “Hàng cuối cùng?”

“Ừm.” Sở Lăng Phỉ kích động ôm cánh tay cô, “Hàng cuối cùng tốt mà, trong giờ học xem truyện tranh, cày phim cũng không bị phát hiện, trốn học đến muộn cũng tiện!”

“Thật là tính xấu khó đổi.” Lâm Dư Sanh lườm cô.

Trong ấn tượng, thành tích của Sở Lăng Phỉ luôn đứng từ dưới đếm lên.

Cô không thích học, nhưng lại rất thích âm nhạc.

Sau khi tốt nghiệp, Sở Lăng Phỉ trực tiếp vào một học viện âm nhạc, học hát ở đó. Khi còn đi học đã được người đại diện hàng đầu của công ty giải trí lớn nhất nước để mắt tới, ký hợp đồng bồi dưỡng trọng điểm.

Sau này, Sở Lăng Phỉ không phụ sự kỳ vọng của mọi người, năm thứ hai sau khi ký hợp đồng đã nhờ nhân khí vượt trội mà lọt vào giới âm nhạc Hoa ngữ, trở thành một trong mười nữ ca sĩ trẻ hàng đầu.

Câu chuyện đến đây, tương lai của Sở Lăng Phỉ hẳn là rất rực rỡ, cuộc đời hẳn là rất viên mãn.

Nhưng Lương Nhất Phàm đã hủy hoại tất cả của cô.

Lương Nhất Phàm là mối tình đầu, là bạn thanh mai trúc mã của Sở Lăng Phỉ.

Lương Nhất Phàm bề ngoài đóng vai người bạn trai mười điểm, sau lưng kỳ thật đã sớm ngoại tình với người phụ nữ khác, ở những nơi Sở Lăng Phỉ không biết, hắn dính vào cờ bạc, dính vào ma túy, dùng tiền Sở Lăng Phỉ kiếm được để hưởng lạc.

Lương Nhất Phàm lấy lý do người nhà sinh bệnh, làm ăn thua lỗ và đủ thứ lý do khác lừa gạt hết tài sản đứng tên Sở Lăng Phỉ, cho đến khi Sở Lăng Phỉ vô tình bắt gặp hắn lên giường với người phụ nữ khác, mới kinh hoàng phát hiện bao nhiêu năm tình yêu đều là ảo tưởng của một mình cô.

Cô vừa suy sụp vừa tuyệt vọng, nhưng vẫn phải đưa ra lời chia tay.

Lương Nhất Phàm mất đi nguồn tiêu xài, nhiều lần quỳ xuống cầu xin không được tha thứ, trong cơn điên cuồng đã tiêm ống tiêm chứa virus AIDS vào người Sở Lăng Phỉ…

“Lăng Phỉ, cô ấy là ai vậy?”

Lâm Dư Sanh hoàn hồn, ngước mắt nhìn, một nữ sinh xinh đẹp đang đứng trước bàn cô nhìn.

Cô ta tên Tô Ngữ Nhu, từ nhỏ đã lớn lên cùng khu với Sở Lăng Phỉ, là bạn thân chí cốt của Sở Lăng Phỉ, đồng thời cũng là thành viên thứ tư của phòng 602.

Sở Lăng Phỉ đặt tay lên vai Lâm Dư Sanh, “Ngữ Nhu, giới thiệu với cậu, đây là tiểu công chúa Lâm Dư Sanh của chúng ta.”

Tô Ngữ Nhu ngẩn ra một chút, “Cô ấy là cái người… nhà họ Lâm ôm nhầm năm đó?”

“Đúng vậy.” Sở Lăng Phỉ cười tươi rói, trêu chọc, “Thiên kim nghèo túng lưu lạc đến lớp thường của chúng ta.”

Cô chớp lấy cơ hội cọ mặt Lâm Dư Sanh, “Không sao đâu, cưng à, ba mẹ không thương cậu, sau này chị thương cậu ~”

Lâm Dư Sanh nhăn mũi đẩy cô ấy ra, “Ai cần cậu thương, cậu lo cho bản thân mình trước đi.”

Cô bạn thân chí cốt mà Sở Lăng Phỉ tự hào, Tô Ngữ Nhu, chính là đối tượng ngoại tình nhiều năm của Lương Nhất Phàm.

Đời trước Sở Lăng Phỉ đã nói với cô qua điện thoại, Lương Nhất Phàm chính miệng thừa nhận, vào kỳ nghỉ hè năm lớp mười hai hắn đã ở bên Tô Ngữ Nhu.

Bạn trai và bạn thân phản bội cùng lúc, đè sụp Sở Lăng Phỉ.

Sở Lăng Phỉ không biết tâm trạng phức tạp của Lâm Dư Sanh, cong mắt cười vô tư, “Tiểu công chúa tính tình lớn thật.”

Lâm Dư Sanh không nói gì, cúi đầu thu dọn ngăn kéo.

Bàn của cô vì ở cạnh Sở Lăng Phỉ, nên bên trong chất đầy rác và sách giáo khoa bỏ đi của Sở Lăng Phỉ.

Đời trước Lâm Dư Sanh vì lý do này mà suýt chút nữa không muốn ngồi cạnh Sở Lăng Phỉ, dọn dẹp bàn học mất của cô hai mươi phút, không ngờ bây giờ lại phải lặp lại bước phiền phức này một lần nữa.

Tô Ngữ Nhu thấy vậy, vươn tay giúp cô, “Tớ giúp cậu dọn nhé.”

Vì Sở Lăng Phỉ, đời trước quan hệ của Lâm Dư Sanh và Tô Ngữ Nhu cũng không tệ, chỉ là sau khi biết những chuyện đó, bây giờ cô thật sự khó có thể nhìn thẳng Tô Ngữ Nhu.

Lâm Dư Sanh nhàn nhạt từ chối, “Không cần, tớ tự làm được.”

Tô Ngữ Nhu dừng một chút, “… Được thôi.”

Tô Ngữ Nhu quay đầu nói chuyện phiếm với Sở Lăng Phỉ về mấy chuyện thú vị gần đây, Sở Lăng Phỉ vừa giúp Lâm Dư Sanh thu dọn đồ đạc, vừa tranh thủ nói chuyện với Lâm Dư Sanh, hỏi cô vài câu, Lâm Dư Sanh mỗi lần đều chịu khó đáp lại vài lời.

Nhưng mỗi khi Tô Ngữ Nhu thử bắt chuyện với cô, Lâm Dư Sanh dường như không nghe thấy, lạnh lùng.

Nhận ra sự khác biệt của Lâm Dư Sanh đối với mình và Sở Lăng Phỉ, khi Tô Ngữ Nhu nói chuyện xong với Sở Lăng Phỉ rồi rời đi, sắc mặt có chút u ám.

Sở Lăng Phỉ tự nhiên cũng nhận ra một tia bất thường.

“Lâm Dư Sanh, cậu sao vậy?”

Lâm Dư Sanh lau bàn học, “Không có gì.”

“Sao cậu… lạnh nhạt với Tô Ngữ Nhu vậy?” Sở Lăng Phỉ không nhịn được hỏi.

Lâm Dư Sanh lại cười, “Có sao? Tớ rất thích cô ấy mà.”

“Không có là tốt rồi.” Sở Lăng Phỉ thấy Lâm Dư Sanh cười chân thành, thở phào nhẹ nhõm, “Tô Ngữ Nhu người tốt lắm, cũng dễ ở chung.”

Lâm Dư Sanh liếc nhìn Sở Lăng Phỉ, biết vài ba câu của mình không thể lay động được tình bạn mười mấy năm bền chặt giữa Sở Lăng Phỉ và Tô Ngữ Nhu.

Nhưng bộ mặt thật của Tô Ngữ Nhu, cô nhất định sẽ nhanh chóng vạch trần, kịp thời ngăn chặn tổn thương cho Sở Lăng Phỉ.

“Tớ đi đổ rác.”

Lâm Dư Sanh cầm túi rác đứng dậy.

Quay người lại, liền chạm mắt với tên ngốc Quách Văn Thông ở cách đó không xa.

Tên ngốc đó vậy mà đang nhìn cô.

Lâm Dư Sanh lạnh lùng thu hồi tầm mắt, khẽ nhếch khóe miệng, nhanh chân bước ra khỏi phòng học.

——

Chương trình học lớp mười hai đối với Lâm Dư Sanh mà nói không có gì khó khăn, một ngày học trôi qua rất nhẹ nhàng.

Buổi chiều tan học, cô và Sở Lăng Phỉ chuẩn bị về ký túc xá, lại nhìn thấy một bóng người ngoài ý muốn.

Lâm Nhược Dao.

“Chị.” Lâm Nhược Dao đợi cô ở cửa rất lâu, vừa nhìn thấy cô liền cười khanh khách chạy đến, “Hôm nay anh trai đến đón, chị có muốn về nhà cùng em không?”

Lâm Dư Sanh nhìn cô gái trước mặt có vẻ đầy thiện ý, biểu cảm trên mặt không chút dao động, “Không cần, tôi ở ký túc xá.”

Lâm Nhược Dao sững sờ một chút, ngay sau đó trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, “Chị, chị vẫn còn giận dỗi ba mẹ sao?”

“Không có.”

“Ba mẹ thật ra đều hy vọng chị có thể về nhà ở, em cũng hy vọng chị có thể về nhà.” Lâm Nhược Dao quan tâm nhìn cô, “Chị, em biết, trước đây luôn là chị chịu uất ức, ba mẹ muốn bồi thường cho chị thật tốt.”

Lời Lâm Nhược Dao vừa dứt, một giọng nam vang lên.

“Uất ức cái gì mà uất ức? Cô ta có gì mà uất ức?” Lâm Dịch đi tới, chán ghét liếc nhìn Lâm Dư Sanh, “Lâm Dư Sanh, cô muốn gì được nấy rồi, còn muốn thế nào nữa?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc