Lục Cảnh Kiêu đi rồi, Lâm Dư Sanh đóng cửa ký túc xá lại, mở chiếc vali trên mặt đất, lấy từng bộ quần áo bên trong ra.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cùng với tiếng cười nói của mấy cô gái.
Đột nhiên, “Rầm” một tiếng vang lên.
Cửa ký túc xá bị người đá tung.
Lâm Dư Sanh ngước mắt nhìn sang.
Còn chưa kịp thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, một cô gái bị người đẩy vào, “Bang” một tiếng ngã xuống dưới chân cô.
?
Mấy nữ sinh ngoài cửa dường như không ngờ trong phòng ngủ lại có người, khi nhìn thấy Lâm Dư Sanh, trong đáy mắt đồng loạt thoáng qua vẻ ngạc nhiên.
“ chị Oánh, ký túc xá của chúng ta sao lại có thêm một người?”
Diệc Mộng Oánh không rảnh để ý đến một người lạ mặt.
Tất cả sự chú ý của cô ta đều đổ dồn vào cô gái ngã trên mặt đất kia.
Diệc Mộng Oánh liếc nhìn Lâm Dư Sanh rồi thu hồi tầm mắt, bước vào ký túc xá, khóa trái cửa.
Căn ký túc xá vốn trống trải tức khắc trở nên chật chội.
Diệc Mộng Oánh nửa ngồi xổm xuống trước mặt cô gái, ánh mắt ngả ngớn nhìn cô ta, “Khéo nhỉ, Tống Khinh Vũ, ngày đầu tiên đến trường đã gặp mày rồi.”
Lâm Dư Sanh nghe thấy cái tên Diệc Mộng Oánh gọi ra, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Tống Khinh Vũ?
Cô và Tống Khinh Vũ là cùng một lớp!
Trong ấn tượng, Tống Khinh Vũ lớn lên rất xinh đẹp, hơn nữa khi mới vào lớp mười một, tên Tống Khinh Vũ nằm trong top năm của danh sách lớp, cho thấy thành tích rất tốt.
Nhưng đến kỳ thi tháng đầu tiên sau khi khai giảng học kỳ hai lớp mười hai, trong danh sách những học sinh tụt hạng nghiêm trọng mà chủ nhiệm lớp điểm danh lại có tên Tống Khinh Vũ.
Từ top ba mươi của toàn khối tụt xuống vị trí 300.
Lâm Dư Sanh ngày thường quan hệ với bạn học trong lớp không tốt lắm, với Tống Khinh Vũ lại càng không có gì giao du, chỉ thường chú ý thấy Tống Khinh Vũ vẻ mặt tiều tụy, tinh thần không tốt, còn tưởng rằng cô ta bị áp lực do thành tích tụt dốc.
Rồi sau đó, gần đến kỳ thi đại học, Tống Khinh Vũ đột nhiên tự sát.
Nhảy từ nóc khu dạy học xuống đất chết.
Lúc đó tin tức này gây chấn động lớn.
Trường Hoa Nam cũng nhanh chóng phong tỏa thông tin.
Về cái chết của Tống Khinh Vũ, có rất nhiều lời đồn đại.
Lâm Dư Sanh nghe được nhiều nhất là cô ta bị bắt nạt đến chết, có người nói mẹ Tống Khinh Vũ là nhân viên vệ sinh của trường, chuyện này không biết sao lại lan ra, khiến mọi người đều biết.
Tống Khinh Vũ cứ như vậy bị một đám đàn em của Diệc Mộng Oánh ở lớp bên cạnh theo dõi, trở thành đối tượng bắt nạt.
Ngày tốt nghiệp cấp ba, cô thấy mẹ Tống Khinh Vũ đứng ở cổng trường giơ biểu ngữ.
Trên đó viết “Trường Hoa Nam, trả lại sự trong sạch cho con gái tôi!”
Nhưng chuyện này cuối cùng vẫn không giải quyết được gì, kết quả điều tra của cảnh sát, Tống Khinh Vũ là tự mình nhảy xuống, kết luận là tự sát, còn chuyện bắt nạt, thì không có chứng cứ.
Lâm Dư Sanh đang chìm trong suy tư, một tiếng thét chói tai bất lực vang lên.
“A ——”
Tóc Tống Khinh Vũ bị Diệc Mộng Oánh hung hăng túm chặt.
“Nói chuyện đi chứ?” Diệc Mộng Oánh cười nhìn cô ta, bỗng nhiên vươn tay giật chiếc kẹp tóc trên đầu Tống Khinh Vũ, “Mày đeo cái gì thế? Cho tao xem.”
“Không được,đừng mà.” Tống Khinh Vũ giơ tay che chặt chiếc kẹp tóc, không cho cô ta giật.
Dường như chiếc kẹp tóc này có ý nghĩa đặc biệt nào đó đối với cô ta.
“Bỏ tay ra!” Diệc Mộng Oánh không vui nhăn mày, “Đưa cho tao, nghe thấy không?”
Tống Khinh Vũ không đưa.
Diệc Mộng Oánh tức khắc cảm thấy rất khó chịu, cô ta trực tiếp dùng hai tay bẻ tay cô ta, bẻ không được liền túm tóc, giật da đầu, một bộ nhất định phải đoạt được chiếc kẹp tóc.
Tống Khinh Vũ khóc nấc lên, “Không được…”
“Tô Nhã! An Tư Du! Các mày còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau giật lấy đồ trong tay con tiện nhân này cho tao!” Diệc Mộng Oánh the thé hô.
Tô Nhã tức khắc mất kiên nhẫn véo cổ Tống Khinh Vũ.
An Tư Du cũng giật tay Tống Khinh Vũ.
Chiếc kẹp tóc cuối cùng cũng bị Diệc Mộng Oánh cướp được.
“Đồ gì mà ghê tởm!”
Diệc Mộng Oánh thấy rõ kiểu dáng chiếc kẹp tóc trong tay, là loại nhìn một cái là biết đồ rẻ tiền, giống như mua ở cửa hàng hai tệ.
“Nhà mày nghèo đến thế sao Tống Khinh Vũ? Một cái kẹp tóc rách mày cũng giữ khư khư, tao còn tưởng là bảo bối gì!”
Tô Nhã khoanh tay đứng một bên, cười nhạo một tiếng, châm biếm nói: “Mẹ nó còn đi làm tạp vụ, Mộng Oánh mày nghĩ sao?”
Tống Khinh Vũ khóc lóc bò dậy từ mặt đất, “Trả lại cho tao.”
Diệc Mộng Oánh không cho là đúng mà ném thẳng đồ vào thùng rác.
Tống Khinh Vũ đành phải lục thùng rác.
Đám người Diệc Mộng Oánh nhìn bộ dạng cô ta, ha ha cười rộ lên, “Mày điên rồi à? Sao lại lục cả thùng rác thế?”
Tống Khinh Vũ vẫn tìm được chiếc kẹp tóc bên trong, nhặt lên rồi nhét lại vào túi.
Cô ta đứng dậy định chạy, mở cửa ký túc xá.
An Tư Du cười lạnh một tiếng, đi tới đá một chân vào lưng cô ta.
Tống Khinh Vũ đau đớn kêu lên một tiếng.
Diệc Mộng Oánh đi tới túm lấy cổ tay cô ta kéo về, dùng sức đẩy ngã xuống đất, “Chạy cái gì mà chạy, tao cho mày chạy à?”
Tống Khinh Vũ ngồi dưới đất, khóc đến không thở nổi.
“Có gì mà khóc chứ?”
Diệc Mộng Oánh cười véo cằm Tống Khinh Vũ, banh miệng cô ta ra, chuẩn bị đổ chai nước quá hạn vào miệng cô ta.
Bỗng nhiên, một bàn tay thình lình nắm lấy cổ tay cô ta.
“Đủ rồi.”
“Làm cái gì? Chưa xong phải không?”
Giọng nói này mang theo chút hung ác, trong không gian nhỏ hẹp có vẻ đặc biệt trầm thấp.
Diệc Mộng Oánh giật mình, nghe tiếng lập tức nhìn về phía Lâm Dư Sanh, trên mặt tức khắc lộ ra vẻ bất mãn, “Mày vừa nói cái gì?”
“Tao nói, đủ rồi.”
Lâm Dư Sanh đánh giá mấy người một cái, ngữ điệu chậm lại một chút, “Thả người ra.”
Diệc Mộng Oánh bị giọng điệu và thái độ đương nhiên của Lâm Dư Sanh chọc tức, cao giọng chất vấn: “Mày là ai? Xen vào chuyện người khác!”
“Tao là ai không quan trọng.”
Lâm Dư Sanh nhàn nhạt nói, buông tay cô ta ra, đỡ Tống Khinh Vũ đang nằm trên đất dậy.
Tống Khinh Vũ ngước mắt, kinh ngạc nhìn cô.
Cô ta không phải lần đầu tiên bị Diệc Mộng Oánh và đám người đối xử như vậy, đôi khi bên cạnh cũng có người thấy, nhưng đây là lần đầu tiên có người dám xen vào chuyện người khác, tự rước họa vào thân.
Hành động của Lâm Dư Sanh khiến Diệc Mộng Oánh cảm thấy bị khiêu khích, tức khắc nổi giận.
Cô ta trừng mắt nhìn Lâm Dư Sanh, trầm giọng nói: “Ê, bạn học, mày không có đầu óc à?”
Sao lại có người ngu đến mức này, dám đối đầu với cô ta chứ?
Lâm Dư Sanh quay đầu lại, có chút buồn cười nhìn cô ta, “Mày bắt nạt người khác mà còn có lý à?”
“Thế thì liên quan gì đến mày hả?” Diệc Mộng Oánh trào phúng khiêu khích nhìn Lâm Dư Sanh, lên giọng, “Mày cố ý đến phá đám tao đấy à?”
Lâm Dư Sanh nhếch khóe miệng, ra vẻ còn ngông cuồng hơn Diệc Mộng Oánh, “Thì sao nào.”
Mấy người thấy Lâm Dư Sanh kiêu ngạo như vậy, đều ngây người.
Tô Nhã liếc nhìn giường của Lâm Dư Sanh, “Chị Oánh, nó là người mới tới.”
“Tao quản nó là mới tới hay cũ tới!”
Diệc Mộng Oánh bất mãn trừng mắt nhìn Lâm Dư Sanh, cầm nửa chai nước quá hạn còn lại, đi đến mép giường Lâm Dư Sanh, làm trước mặt Lâm Dư Sanh, đổ hết nước lên chiếc giường cô vừa mới trải xong.
Cô ta khinh miệt cười với Lâm Dư Sanh, “Đã đến rồi thì làm quen đi, tao là Diệc Mộng Oánh.”
“Cái này, mày biết chuyện gì nên quản chuyện gì không nên quản rồi chứ?”
Tô Nhã cười, “Chị Oánh ngầu quá!”
An Tư Du liếc nhìn giường Lâm Dư Sanh, nhấc chân dẫm lên trên.
Lâm Dư Sanh nhìn hành động của bọn họ, trên mặt không có vẻ tức giận rõ ràng, chỉ hừ nhẹ một tiếng.
“Mày cười cái gì…”
“Bốp!”
Lâm Dư Sanh tát một cái vào mặt Diệc Mộng Oánh.
Lần này, trực tiếp đánh Diệc Mộng Oánh ngây người.
Lâm Dư Sanh không chút để ý nhìn cô ta, “Làm quen đi, tao là Lâm Dư Sanh.”
Diệc Mộng Oánh ngây ngẩn cả người.