Thiên Kim Thật Phản Công: Bị Cả Nhà Ép Chết, Tôi Trở Về Rồi!

Chương 31

Trước Sau

break

Nhưng giây tiếp theo, Lâm Dư Sanh lại cảm thấy mình nghĩ nhiều.

Lục Cảnh Kiêu đang yên đang lành vì cái gì muốn tức giận?

Chắc chắn không thể biết mình lừa anh.

Vừa nghĩ như vậy, bên tai liền truyền đến giọng nam lạnh băng:

“Gạt tôi.”

Lâm Dư Sanh: “!”

Không phải, anh làm sao biết?

“Tôi… Tôi gạt anh cái gì?”

Lâm Dư Sanh hết sức đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, cố làm cho giọng mình nghe không có gì khác thường.

“Cô nói xem?”

“Lục tiên sinh, tôi chưa từng lừa gạt anh, không biết vì sao anh lại nói như vậy.”

Cô nói rất thật, Lục Cảnh Kiêu hẳn là không phát hiện ra gì chứ?

Người đàn ông đối diện thở dài một hơi.

Hơi thở đó dường như phả vào tai cô, khiến người ta cảm nhận được một tia bất đắc dĩ trong đó.

“Lâm Dư Sanh, nếu cô không thể tự chăm sóc tốt cho mình, vậy tôi cũng chỉ có thể đem cô…”

Lâm Dư Sanh hơi mở to mắt.

Đem cô thế nào?

Chậm chạp không đợi được lời phía sau, người đàn ông dường như rơi vào trầm mặc.

Ngay khi Lâm Dư Sanh chuẩn bị lên tiếng, giọng nói kia lại truyền đến, từng câu từng chữ đều tỏa ra hơi thở âm trầm như địa ngục, “Giam cầm theo ý tôi đến một nơi nào đó.”

Giọng nói âm trầm lạnh lẽo như quỷ mị truyền đến, mặt Lâm Dư Sanh trắng bệch, toàn thân máu phảng phất chốc lát đông lại.

Không biết vì sao, trong khoảnh khắc đó cô thế nhưng cảm thấy Lục Cảnh Kiêu thật sự có khả năng làm như vậy.

Cô sợ hãi tột độ, “Thực xin lỗi, Lục tiên sinh, tôi sai rồi!”

“Sai ở đâu?”

Cảm xúc của người đàn ông dường như có chuyển biến tốt đẹp, giọng nói không còn lạnh lẽo như vừa rồi, chỉ là vẫn còn áp bức.

Lâm Dư Sanh quả thực muốn khóc, vừa khẩn trương vừa sốt ruột, nói chuyện cũng run rẩy, “Tôi… Tôi không nên nói tôi ăn cơm rồi, kỳ thật tôi không ăn cơm, tôi lừa anh, tôi nói dối.”

“Vì sao gạt tôi?”

Lâm Dư Sanh ăn ngay nói thật, “Sợ anh tức giận.”

Cô không quên Lục Cảnh Kiêu nói với cô, phải ăn cơm đầy đủ, theo bản năng liền cảm thấy nếu mình nói chưa ăn cơm, anh chắc chắn sẽ tức giận.

“Sợ tôi?”

Lâm Dư Sanh: “…”

Anh có phải chỉ nghe được hai chữ phía trước không?

“Sợ anh tức giận.” Cô nhấn mạnh.

Chuyện này và sợ anh là hai chuyện khác nhau.

“Không phải sợ tôi.” Giọng Lục Cảnh Kiêu so với vừa rồi chậm lại không ít.

Lâm Dư Sanh khóc không ra nước mắt.

Ngài cho rằng tôi muốn sợ ngài à?

Còn không phải tại ngài đáng sợ như vậy.

“Ngoan.”

Người đàn ông đột nhiên thốt ra một chữ như vậy.

Hô hấp Lâm Dư Sanh khựng lại.

?

Anh làm gì vậy?

Sao lại có cảm giác thẳng nam gượng gạo thế này…

“Đi ăn cơm.” Lục Cảnh Kiêu nói thêm.

Lâm Dư Sanh xoa xoa cánh tay nổi da gà.

“Ừm, tôi… Tôi đi ngay đây…”

Vừa cúp điện thoại, tiếng gõ cửa liền vang lên.

Lâm Dư Sanh mở cửa ra, một người phụ nữ trung niên đứng ở cửa.

Thế nhưng là một gương mặt xa lạ?

Lâm Dư Sanh: “?”

Người phụ nữ trung niên trên tay bưng khay, trên đó bày đầy những món ăn và điểm tâm tinh xảo, “Lâm tiểu thư, tôi đến đưa cơm cho cô.”

Lâm Dư Sanh tò mò đánh giá gương mặt xa lạ này, “Không phải, dì là ai vậy? Trước kia sao tôi chưa thấy dì?”

“Tôi mới đến.” Người phụ nữ trung niên nói, “Cô cứ gọi tôi dì Hoa là được.”

“Dì Hoa?” Lâm Dư Sanh nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tên còn rất mới mẻ độc đáo.

“Dì đến khi nào?”

“Hôm nay.” Dì Hoa đáp.

Lâm Dư Sanh lúc này mới nhớ ra, hôm nay đúng là đã nghe thấy mấy người hầu trẻ tuổi nói trong nhà mới đến hai người giúp việc.

Nhưng cô nhớ rõ, kiếp trước hai người mới đến kia không bao gồm dì Hoa này.

Lâm Dư Sanh nhìn khay trong tay dì, thử hỏi, “Là Tống phu nhân bảo dì đến?”

“Không phải.”

“Vậy là Lâm Diệu Đông bảo dì đến?”

“Cũng không phải.”

“Vậy là ai?” Lâm Dư Sanh kinh ngạc nhìn dì, “Dì không thể nào tự ý đến chứ?”

“Là Lục tiên sinh bảo tôi đến.”

Dì Hoa nói.

Lâm Dư Sanh lập tức hóa đá.

Không phải…

Dì…

Dì là nội gián à?

——

Buổi tối trước khi ngủ, Lâm Nhược Dao gửi tin nhắn cho Diệp Thanh Huỳnh và Đỗ Mạn Mạn.

Cô ta thông báo với các bạn ngày mai thầy Cung sẽ đến nhà thăm hỏi.

Diệp Thanh Huỳnh lập tức nói ngày mai sẽ đến nhà họ Lâm chơi, xem mặt thầy Cung.

Còn hỏi có cơ hội nghe ké mấy tiết học không.

Một đám thiên kim ngưỡng mộ Lâm Nhược Dao đến không ngớt.

Lâm Nhược Dao đi ngủ trong lòng tràn đầy vui sướng.

Cô ta đặt đồng hồ báo thức rất sớm.

Sáng hôm sau liền dậy sớm thu dọn bản thân, trang điểm thật kỹ.

Đến lúc đó cô ta còn có thể chụp ảnh chung với thầy Cung rồi đăng lên mạng xã hội, như vậy mọi người sẽ biết cô ta là học trò của thầy Cung.

Tống Chỉ Lam cũng dậy rất sớm, hẹn thầy Cung 9 giờ, bà ta sợ có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo, nên chuẩn bị trước.

Lâm Diệu Đông và Lâm Thịnh đều định đợi tiễn thầy Cung xong rồi mới đến công ty.

Cho nên trừ Lâm Dư Sanh còn đang ngủ, cả nhà họ Lâm đều đang chờ Cung Hoa Dương.

“Nhược Dao, thật ngưỡng mộ cậu, cậu học thế nào mà thành tích luôn tốt như vậy?” Mấy cô tiểu thư vây quanh Lâm Nhược Dao.

“Thầy Cung chắc chắn thấy thành tích của cậu xuất sắc nên mới chọn cậu.”

“Chứ sao nữa, thành tích của Nhược Dao luôn trong top 30 của thành phố mà.”

“Nhược Dao, nếu có thầy Cung giúp cậu học thêm, vậy chẳng phải cậu có thể đoạt thủ khoa đại học sao?”

“Nhược Dao chắc chắn không thành vấn đề, thầy Cung đã đào tạo ra năm thủ khoa đại học liên tiếp rồi…”

“…”

Lâm Nhược Dao thích cái cảm giác được người ta vây quanh tâng bốc này, tuy rằng cố gắng kìm nén sự hưng phấn trong lòng, nhưng khóe miệng vẫn không kìm được khẽ nhếch lên, khuôn mặt cũng ửng hồng.

Thấy gần đến giờ, quản gia vội vàng đi vào, “Phu nhân, tiểu thư, thầy Cung đến rồi!”

Cung Hoa Dương đến cổng lớn nhà họ Lâm sớm hơn hai mươi phút, lúc 8 giờ 40.

“Mau!” Tống Chỉ Lam vừa nghe lập tức kích động đứng lên, nhanh chân đi về phía cửa.

Lâm Nhược Dao cũng nôn nóng đi theo sau Tống Chỉ Lam.

Đoàn người rất nhanh đến cửa biệt thự.

Cung Hoa Dương khoảng 50 tuổi, khuôn mặt chữ điền điển hình, đeo kính, vẻ mặt ít khi cười nói, nhìn thoáng qua đã thấy rất có khí chất nghiêm khắc của một giáo sư toán học và sự hàm dưỡng không chút cẩu thả.

Ông đứng ở cổng lớn chờ, đang tò mò nhìn vào trong.

Thật ra, ông còn khẩn trương hơn cả người nhà họ Lâm.

Cái con bé của Lục Cảnh Kiêu rốt cuộc là cái dạng gì?

Cuối cùng nhìn thấy người đến, ông vội vàng đứng thẳng người, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.

“Thầy Cung, thầy đến rồi ạ.” Tống Chỉ Lam cười tiến lên.

Ánh mắt Cung Hoa Dương dừng lại trên người Lâm Nhược Dao và đám con gái, muốn biết ai mới là Lâm Dư Sanh.

Ông ta liếc nhìn qua, không dám chắc chắn, thế là hỏi: “Các cô… Ai là em Lâm?”

Lâm Nhược Dao lập tức đứng ra, rất ngoan ngoãn, nụ cười cũng rất ngọt ngào, “Thầy Cung, là em.”

Cung Hoa Dương nhìn Lâm Nhược Dao, đôi mắt sau cặp kính hơi nhíu lại.

Thì ra cái thằng nhóc Lục Cảnh Kiêu thích là loại này!

Nói chuyện dịu dàng, cười ngọt ngào.

Dùng lời của giới trẻ mà nói, chẳng phải là một cô em gái ngọt ngào sao?

Hừ.

Thằng nhóc Lục, tục tĩu.

Cung Hoa Dương chỉnh lại cổ tay áo, ánh mắt lại rơi xuống người Tống Chỉ Lam, “Nhìn là biết, tính cách em Lâm không tệ.”

“Lâm phu nhân, tôi nói ngắn gọn, hôm nay đến đây, một là nhận mặt, dù sao sau này tôi sẽ phải đến đây mỗi ngày dạy kèm cho em Lâm.”

“Thứ hai là cùng em Lâm làm quen sơ bộ, hiểu một chút tình hình học tập trước đây của em, để tôi sắp xếp.”

Tống Chỉ Lam nghe Cung Hoa Dương nói vậy, việc dạy kèm cho Lâm Nhược Dao xem ra đã định rồi.

Bà ta và Lâm Diệu Đông liếc nhau, ánh mắt đều lộ vẻ vui mừng và hân hoan.

Tuyệt vời.

“Không thành vấn đề, thầy Cung, lát nữa tôi sẽ dẫn thầy đi dạo một vòng trong nhà, làm quen với môi trường ở đây.” Tống Chỉ Lam cười đến không khép miệng được.

Cung Hoa Dương gật đầu, quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với Lâm Nhược Dao: “Vậy từ hôm nay trở đi, tôi chính là thầy dạy kèm của em, Lâm Dư Sanh, sau này, em phải theo tôi học hành cho tốt.”

Lâm Nhược Dao khi nghe được nửa câu đầu đã bày ra vẻ khiêm tốn nghiêm túc, nhưng khi nghe thấy Cung Hoa Dương gọi tên mình là Lâm Dư Sanh, nụ cười trên mặt cô ta tức khắc cứng đờ.

Cô ta chậm rãi mở to mắt.

“Thầy vừa nói… Ai?”

Lâm… Dư Sanh?!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc