Thiên Kim Thật Phản Công: Bị Cả Nhà Ép Chết, Tôi Trở Về Rồi!

Chương 22: Thế mà lại sờ tay con gái!

Trước Sau

break

Bệnh viện đông người, Lâm Dư Sanh xếp hàng đăng ký rồi tiêm xong vắc-xin phòng bệnh rời khỏi bệnh viện, thời gian đã gần giữa trưa.

Ra khỏi bệnh viện, cô thấy ven đường có quầy bán dâu tây cắt lát trông rất to và đẹp, liền tiện tay mua một túi.

Xách theo dâu tây trở lại bệnh viện, Lâm Dư Sanh lên thang máy, đi qua hành lang, đến trước cửa phòng bệnh của Lục Tri Âm.

Lục Tri Âm rất thích ăn món này, cô vừa hay mượn danh nghĩa thăm bệnh để mang đến cho cô ấy.

Cửa phòng bệnh không đóng chặt, hé ra một khe nhỏ.

Lâm Dư Sanh khẽ nhìn vào qua khe cửa, Lục Tri Âm ôm đầu gối cuộn tròn trên giường, đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ.

Lâm Dư Sanh đảo mắt nhìn khắp phòng bệnh, thấy trong phòng chỉ có một mình cô ấy, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn tốt, Lục Cảnh Kiêu không có ở đây.

Lâm Dư Sanh giơ tay, vừa định gõ cửa phòng –

“Lâm Dư Sanh?”

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc kia cứ thế truyền đến từ phía sau cô, gọi tên cô.

Lâm Dư Sanh giật mình, vội quay đầu lại nhìn.

“Lục… Lục tiên sinh…”

Chết tiệt.

Sao anh giống như u linh đột nhiên xuất hiện vậy?

Không chỉ có một mình anh.

Còn có một người đàn ông trẻ tuổi trang điểm thời thượng.

Lâm Dư Sanh liếc mắt một cái liền nhận ra, là anh họ của Lục Tri Âm, Lục Dã Xuyên.

Lục Dã Xuyên vừa nhìn thấy Lâm Dư Sanh, vẻ mặt lập tức không kìm được.

Ánh mắt anh ta từ tóc Lâm Dư Sanh quét đến đuôi mắt, rồi lại từ đuôi mắt quét đến môi, tóm lại 360 độ toàn diện quét một lượt Lâm Dư Sanh, cuối cùng mờ mịt hỏi Lục Cảnh Kiêu, “Anh họ, cái cô Smart này là ai vậy?”

Lục Cảnh Kiêu cũng không nhanh không chậm dùng ánh mắt chậm rãi đảo qua từng tấc da thịt trên mặt cô gái, trong đôi mắt đen sâu thẳm hình như có chút gợn sóng, rất nhanh, lại biến mất không dấu vết.

Đôi môi mỏng của anh khẽ mở, nhàn nhạt nói: “Là cô ấy cứu Âm Âm.”

Lục Dã Xuyên tức khắc tỉnh ngộ, hưng phấn tiến lên, “Thì ra cô là ân nhân cứu mạng của Âm Âm à, chào cô, chào cô, tôi là anh họ của Lục Tri Âm, Lục Dã Xuyên.”

“Chào anh, Lâm Dư Sanh.”

“Cô đến thăm Âm Âm?” Lục Dã Xuyên liếc nhìn đồ vật trong tay cô.

“Vâng.” Lâm Dư Sanh gật đầu, “Mang cho cô ấy chút trái cây.”

Lục Cảnh Kiêu rũ mắt, nhìn cánh tay yếu ớt của cô gái xách theo túi dâu tây to đầy ắp, giữa mày khẽ nhíu lại một chút khó nhận ra.

“Đồ đưa cho tôi, cô vào đi.” Anh lấy đồ từ tay Lâm Dư Sanh.

Một bên Lục Dã Xuyên nhìn Lục Cảnh Kiêu nhận túi từ tay cô gái, hai người rõ ràng chạm vào nhau rồi giật mình buông tay ra…

Tức khắc nghẹn họng trân trối.

Trời ơi.

Anh hai hắn cư nhiên chạm vào tay con gái?

Kiêu ca chẳng phải từ trước đến nay luôn lạnh lùng xa cách, ngay cả phụ nữ nói chuyện với anh ta cũng bị anh ta ghét bỏ đến mặt đen sì sao?

Lục Dã Xuyên dụi dụi mắt.

Chắc chắn là mình hoa mắt rồi?

Trên giường bệnh, Lục Tri Âm chú ý đến cô gái tóc đỏ rực rỡ bước vào.

“Âm Âm, đây là Lâm Dư Sanh, người đã giúp em ở trung tâm thương mại hôm đó.” Lục Cảnh Kiêu đặt dâu tây lên bàn bên cạnh, nói ngắn gọn.

Bẩm sinh mang bệnh, Lục Tri Âm có khí chất yếu đuối, vẻ ngoài thanh thuần tao nhã.

Cô ấy nhìn chằm chằm Lâm Dư Sanh, một hồi lâu mới mở miệng: “Cảm ơn cô.”

Hôm đó trước khi hôn mê cô ấy cũng đã nhìn thấy Lâm Dư Sanh, trong trí nhớ, đó là một cô gái có ngũ quan rất xinh đẹp, chỉ là không biết vì sao hôm nay cô ấy lại trang điểm thành như vậy.

“Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng gì đâu.”

“Cô cảm thấy khá hơn chút nào không? Bọn họ tiêm thuốc cho cô, không có tác dụng phụ chứ?” Lâm Dư Sanh lại hỏi.

Lục Tri Âm nhàn nhạt lắc đầu, “Không có, bác sĩ nói hôm nay quan sát thêm một ngày nữa là có thể xuất viện.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Lâm Dư Sanh nghe cô ấy nói vậy thì yên tâm.

Cô không quá quen với việc ở chung với Lục Cảnh Kiêu, nên không định ở lại đây, quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh Kiêu, “Cái đó… Lục tiên sinh, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

Sắc mặt Lục Cảnh Kiêu lập tức tối sầm lại.

Ánh mắt anh gắt gao dừng trên mặt cô, “Cô có chuyện gì?”

Lâm Dư Sanh: “Đến giờ rồi, tôi phải về nhà ăn cơm.”

Lục Cảnh Kiêu nhíu mày, trầm mặc.

Lâm Dư Sanh cho rằng Lục Cảnh Kiêu đã đơn phương kết thúc cuộc trò chuyện với cô, thế là xoay người định rời đi.

“Ăn ở đây đi.”

Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

Đột ngột không kịp phòng bị, mang theo một cổ khí phách cường thế.

Lâm Dư Sanh khẽ dừng bước.

Cô xoay người, mờ mịt nhìn Lục Cảnh Kiêu, “Ăn ở đây?”

“Dã Xuyên mang cơm từ nhà hàng đến, cô ăn cùng tôi.” Anh ta nói.

Từng câu từng chữ, không cho phép xen vào.

Giống như cấp trên phân phát nhiệm vụ cho cấp dưới.

Lâm Dư Sanh lúc này mới chú ý đến hai túi hộp cơm siêu to đặt trên bàn bên cạnh, hẳn là do Lục Dã Xuyên vừa xách vào, bên trong đều là đồ ăn đóng gói trong hộp nhựa dùng một lần.

“Đúng vậy, Lâm tiểu thư, dù sao cũng đến rồi, cô ăn cùng chúng tôi đi, anh hai tôi đã mở lời…”

Má ơi!

Lục Dã Xuyên nói được một nửa mới chợt nhận ra.

Anh trai hắn cư nhiên tự mình mở miệng muốn giữ Lâm tiểu thư ở lại ăn cơm?!

Rõ ràng Kiêu ca từ trước đến nay luôn lạnh lùng xa cách, là ân nhân cứu mạng của Lục Tri Âm thì sao? Dù là Thiên Vương lão tử đến, Kiêu ca cũng không có khả năng chủ động giữ người ở lại ăn cơm.

Lục Dã Xuyên cứng đờ đứng tại chỗ, nhìn ánh mắt Lâm Dư Sanh tức khắc trở nên vô cùng kinh hãi.

Cái cô Smart này rốt cuộc có địa vị gì?

Lục Cảnh Kiêu đã ngồi xuống trước bàn ăn, đôi mắt đen gắt gao nhìn Lâm Dư Sanh, như hận không thể giam chặt cô trong tầm mắt.

Anh ta chỉ vào vị trí bên cạnh, nói với Lâm Dư Sanh: “Ngồi.”

Lục Tri Âm không khỏi liếc nhìn Lục Cảnh Kiêu, hơi nhướng mày.

Trực tiếp bảo cô gái này ngồi bên cạnh anh ấy sao…

Lục Dã Xuyên lúc này mới hoàn hồn, vội vàng nói: “Lâm tiểu thư, cô cứ ở lại ăn đi, vừa hay nhiều đồ ăn như vậy ba người chúng ta cũng ăn không hết.”

Lục Tri Âm tò mò nhìn Lục Cảnh Kiêu và Lâm Dư Sanh, không kìm được mà tràn đầy tò mò về Lâm Dư Sanh.

Nhiều năm như vậy, cô ấy cũng rất hiểu anh trai mình, nhưng cũng cảm thấy thái độ của anh trai đối với Lâm Dư Sanh có vẻ khác thường.

Lục Tri Âm híp mắt, “Lâm Dư Sanh, cô cứ ăn cùng chúng tôi đi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc