Chuyện lần này thật sự khiến Thẩm Văn Sơn có cảm giác tâm tình sảng khoái, nhưng suy cho cùng Thẩm gia và Cao gia cũng coi như chỗ quen biết. Ông ta đứng một bên xem náo nhiệt như vậy cũng không tốt, vì vậy Thẩm Văn Sơn ra vẻ can ngăn, cười tủ tỉm với Cao Minh Triết:
"Cao công tử, ngài có chuyện gì không? Nếu đã không có gì muốn nói, vậy chúng tôi về trước."
Cao Minh Triết phải cong eo một hồi lâu mới giảm bớt được đau đớn, may mắn, vị trí bọn họ đứng tương đối khuất, cũng ít người qua lại, nếu không hôm nay hắn chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi. Lần trước và lần này không giống nhau, ở bệnh viện đều là những người không quen biết, mà hôm nay, toàn bộ nơi này đều là những danh nhân duy tín, nếu để người khác thấy hắn bị nha đầu thối Thẩm gia đánh thì ngày tháng sau này Cao Minh Triết hắn cũng không biết phải tiếp tục làm người như thế nào.
Nhưng cho dù là như vậy, mặt mũi Cao Minh Triết vẫn rất khó coi.
Hắn duỗi thẳng lưng, cười cười với Thẩm Văn Sơn, sau đó mới nói:
"Chú Văn Sơn, có thể để cháu nói riêng với Thẩm Tích Chu vài câu không?"
Như vậy sao được!
Bất quá, không đợi Thẩm Văn Sơn từ chối, Thẩm Tích Chu đã quay đầu nói với ông:
"Chú Văn Sơn, chú cứ đợi ở trên xe trước đi, một lát nữa tôi sẽ ra."
Thẩm Văn Sơn nhìn Thẩm Tích Chu, có chút không yên tâm, ông do dự trong chốc lát, cuối cùng nói với cô:
"Tôi chờ cô ngoài xe, Tôn ŧıểυ thư, cô cũng đừng để lão gia phải chờ lâu."
Thẩm Tích Chu đương nhiên hiểu Thẩm Văn Sơn đang ám chỉ điều gì, cô khẽ nhếch khoé miệng, gật đầu:
"Chú yên tâm!"
Cuối cùng, Thẩm Văn Sơn cũng rời đi.
Chờ đến khi bóng dáng Thẩn Văn Sơn khuất khỏi tầm mắt, khuôn mặt tươi cười của Cao Minh Triết lập tức thay đổi. Hắn vươn tay định kéo cánh tay Thẩm Tích Chu, nhưng cô đã lùi về phía sau một bước, trên mặt là vẻ lạnh lùng trào phúng. Hai tay Cao Minh Triết dừng lại.
"Thẩm Tích Chu, đừng tưởng rằng tôi sẽ không đánh phụ nữ." Cao Minh Triết nheo mắt.
Thẩm Tích Chu không có ý kiến gì, cười gượng hai tiếng:
"Có chuyện mau nói, có rắm mau thả. Tôi không phải em gái Trân của anh, không rảnh đứng đây tán nhảm với anh."
*
Cao Minh Triết đại khái không nghĩ tới Thẩm Tích Chu sẽ trực tiếp nói đơn giản thô bạo như vậy, khuôn mặt co quắp nửa ngày, dường như đang kìm nén cảm xúc của bản thân. Hắn hít một hơi thật sâu, thả lỏng thần kinh, khẩu khí cũng mềm xuống:
"Tích Chu, đừng như vậy."
Thẩm Tích Chu chớp chớp mắt, không hé răng nửa lời, chuyện có biến tất có vấn đề.
Cao Minh Triết thấy Thẩm Tích Chu không nói gì, vốn muốn tới gần nắm lấy vai cô, nhưng vừa nghĩ đến chuyện ban nãy liền buông tay, ôn nhu nói:
"Tích Chu, giữa chúng ta nhất định phải như thế này sao? Em nhất định phải đẩy quan hệ giữa đôi ta đi đến bước đường này mới được sao?"
Cho dù trong lòng Cao Minh Triết có nghĩ như thế nào, Thẩm Tích Chu vẫn trước sau như một, trong lòng chỉ có nỗi căm hận đến tận xương tuỷ đối với hắn. Phải biết rằng, giây phút đầu tiên khi cô mở mắt ra, chính là người đàn ông này muốn bóp chết cô. Không, chính xác mà nói, Thẩm Tích Chu chân chính đã bị hắn bóp chết, vì vậy cô mới có cơ hội để trở thành Thẩm Tích Chu.
Trên thế giới này, tuyệt đối sẽ không có người vô duyên vô cớ giết một người khác, như vậy có thể thấy được, trong lòng Cao Minh Triết khẳng định rất hận Thẩm Tích Chu.
Nếu đã hận một người đến mức muốn giết chết người đó, lúc này lại đứng đây diễn một màn nhu tính, vậy có phải là quá giả tạo rồi không?
#Tiếu: trước ngày thi rảnh rang thư giãn nên edit một chút cập nhật chương mới, không mọi người lại tưởng t drop hố