Thẩm Tích Chu còn đang chìm trong hình ảnh Tiết Phạn thì nghe thấy lời của Lý ŧıểυ thư, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, cũng không để ý người được nhắc đến là ai.
Cô nhìn về phía Lý ŧıểυ thư nói theo bản năng, ngay lập tức thấy Cao Minh Triết ăn vận một thân tây trang đen từ ngoài cửa tiến vào. Đi cùng hắn còn có mấy công tử thế gia. Mấy người thấp giọng trò chuyện, cũng không để ý tới một bàn thiên kim ŧıểυ thư đã sớm chú ý tới hắn.
Trong nháy mắt, khi nhìn thấy Cao Minh Triết, cảm giác tan rã bởi vì nhìn thấy Tiết Phạn lập tức bay hơi, Thẩm Tích Chu lúc này mới chân chính trở lại bình thường, cô ngay lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Vận mệnh của ŧıểυ thư thế gia có hai loại. Một là giống như Tiết Phạn, bởi vì bản thân có năng lực, nên đã tiến vào công ty của gia tộc từ sớm, vì sự hưng thịnh của gia tộc mà đóng góp một phần công sức. Đây cũng đồng thời là phương hướng mà Thẩm Tích Chu đang nỗ lực hướng tới. Ngoài ra còn một loại vận mệnh khác, rất phổ biến với những thiên kim danh môn, chính là liên hôn.
Suy cho cùng, nếu muốn tồn tại ở nơi có vô số các xí nghiệp gia tộc tinh anh, phụ nữ càng phải trả giá nhiều hơn so với đàn ông, nhất định phải là người xuất sắc trong số những người đồng trang lứa của gia tộc mới có được cơ hội. Mà độ cao như vậy không phải người phụ nào cũng có thể làm được. Bởi vì tất cả những nguyên nhân này, phần lớn các ŧıểυ thư thế gia chỉ có duy nhất một tác dụng, vì sự hưng thịnh của gia tộc mà lựa chọn liên hôn.
Do đó, đối với nhóm các đại ŧıểυ thư, trong sinh hoạt của họ chỉ có: làm thế nào để tiêu tiền, làm thế nào để hưởng thụ, học cách làm con dâu của gia tộc phú quý.
So với kiểu đại ŧıểυ thư thứ nhất, cuộc sống của loại ŧıểυ thư này có chút nhàm chán, vì vậy các loại chuyện lông gà vỏ tỏi, đủ thứ bát quái trong giới thượng lưu liền biến thành một loại lạc thú tiêu khiển không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của họ.
Bởi vì kếp trước làm ra những chuyện ngu xuẩn, cộng thêm Trịnh Tuyết Trân và Thẩm Phi Lan cố tình tuyên truyền, lời đồn Thẩm Tích Chu lì lợm la liếʍ Cao Minh Triết làm ŧıểυ tam đã sớm truyền đi khắp nơi, ồn ào huyên náo. Đồng thời cũng trở thành đề tài buôn chuyện không thể thiếu trong sinh hoạt của các đại ŧıểυ thư gần đây.
Thẩm Tích Chu không biết trong miệng mấy người phụ nữ nhàm chán này đã đem chuyện của cô lật đi lật lại nói bao nhiêu lần, cũng không biết ở cái thời mà ba người chụm lại có thể thành hổ* này, mọi chuyện đã bị thêm mắm dặm muối thành dạng gì. Nhưng chỉ cần nhìn Lý ŧıểυ thư làm bộ mặt quỷ, dáng vẻ hưng phấn, kích động, chờ mong xem bát quái là có thể đoán ra lời đồn truyền đi đã quá đáng đến mức nào.
[*] Ngày xưa, ba người phụ nữ chụm lại thành cái chợ, ngày nay ba người phụ nữ chụm lại có thể thành hổ. Ý Chu tỷ là như vậy.
Ngồi bên cạnh Lý ŧıểυ thư là Lưu ŧıểυ thư, vừa thấy Thẩm Tích Chu quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lạnh lùng quay đầu lại, vội vàng đè thấp thanh âm, nói:
"Có phải cô đã lâu không gặp anh ấy? Tôi đã hỏi thăm qua, hôm nay Tuyết Trân bị thương ở chân, sẽ không tới. Nếu cô muốn gặp anh ấy thì nhanh lên đi! Chúng tôi nhất định sẽ giữ bí mật giúp cô."
Mặc dù ngữ khí chân thành, nhưng biểu cảm hài hước, mong chờ xem náo nhiệt và vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa đã sớm bán đứng Lưu ŧıểυ thư.
Thẩm Tích Chu nhìn hai người, cười như không cười.
Cả hai đều gọi cô là Thẩm ŧıểυ thư, lại gọi Trịnh Tuyết Trân là Tuyết Trân, xem ra đều có quan hệ thân thiết với Trịnh Tuyết Trân.
Bất quá, thân thiết thì sao chứ?
Tại nơi đều dùng tiền để cân nhắc, có thể có được mấy người có quan hệ hữu nghị chân chính?! Lúc này bọn họ có dáng vẻ này, là muốn tìm cơ hội chê cười cô, sao lại không muốn tìm cơ hội chê cười cả Trịnh Tuyết Trân.
Cong môi cười, Thẩm Tích Chu đổi sang một tư thế thoải mái hơn, thản nhiên nhìn Lý ŧıểυ thư và Lưu ŧıểυ thư ngồi bên cạnh mình