“Vào phòng xem lại đi,” Hứa Bạch Vi dừng một chút, “Ví dụ như những vật trang trí linh tinh, đặc biệt là những nơi mà ba thường xuyên ở.”
Hứa Tinh Hà suy nghĩ một lát, dẫn Hứa Bạch Vi vào thư phòng của ba mình. Cuối cùng, họ cũng tìm thấy một con voi trắng bằng ngọc bích đặt trên giá sách. Trên bề mặt con voi phủ một lớp sương mù đen kịt, xoáy tròn như dòng nước, gần như che lấp hoàn toàn hình dáng ban đầu của con voi.
Hứa Tinh Hà thấy ánh mắt của cô dừng lại ở bức tượng voi trắng chạm ngọc kia, và biết rằng đó là món quà của một người bạn thân của ba. Vì nghĩ rằng đó chỉ là một món đồ chạm khắc bình thường nên hắn cũng chẳng để ý nhiều.
Hắn lấy bức tượng voi trắng từ kệ trưng bày xuống, giới thiệu: "Đây là quà của bạn ba tặng, làm bằng ngọc trắng rất quý. Ba rất trân trọng nó đấy."
Hắn cầm tượng voi cân nhắc, rồi nói bâng quơ: "Nhẹ thế này à, anh còn tưởng tượng nó to như vậy sẽ nặng lắm cơ."
Hứa Bạch Vi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Vì bên trong rỗng, để đựng đồ vật."
Hứa Tinh Hà sững sờ, chưa kịp hiểu ý nghĩa của câu nói đó thì chợt nhận ra, vội vàng ném bức tượng voi trắng trở lại kệ.
"Có phải bức tượng này có vấn đề gì không? Có phải bạn của ba muốn hại ba không?"
Hứa Bạch Vi đáp: "Phải biết nguồn gốc của bức tượng này và thứ gì đang được giấu bên trong đã.”
Hứa Tinh Hà hỏi: "Làm sao biết bên trong là gì?"
Hứa Bạch Vi im lặng nhìn hắn, khiến Hứa Tinh Hà nhận ra mình đã hỏi một câu ngớ ngẩn. Làm sao mà biết được chứ, phá ra xem là biết thôi!
Hắn cười nhạt: "Vậy phá đi."
Phá bức tượng sẽ gây ra tiếng động, nên họ không thể làm điều đó trong thư phòng. Hứa Tinh Hà lặng lẽ mang bức tượng ra ngoài, cùng Hứa Bạch Vi nấp ở phía sau khu nhà, tìm một cái búa lớn. Một tiếng kêu leng keng, bức tượng voi trắng vỡ thành nhiều mảnh. Từ bên trong viên ngọc trắng lộ ra một vật thể màu đen. Hứa Tinh Hà lấy vật thể đó ra, kinh hãi!
Đó là một cái quan tài nhỏ bằng ngón tay cái của người trưởng thành, toàn thân đen kịt.
Thật xui xẻo!
Hứa Tinh Hà định ném nó đi, nhưng Hứa Bạch Vi đã chặn lại: "Cho em."
Hắn nhanh chóng đưa cho cô. Hứa Bạch Vi cầm cái quan tài nhỏ trong tay, gõ nhẹ vào nó, và thật sự mở được nắp quan tài. Cái quan tài này được làm rất tinh xảo, không phải đồ chơi mà là một chiếc quan tài thu nhỏ thật sự.
Mở nắp quan tài ra, bên trong có một lá bùa. Lấy lá bùa ra, họ thấy trên đó có những vết máu loang lổ và viết tên cùng bát tự của ba Hứa.
Hứa Tinh Hà không hiểu gì về bát tự, nhưng vẫn nhận ra tên của ba mình. Sắc mặt hắn trở nên rất khó coi. Nếu đây chỉ là một vật xui xẻo ngẫu nhiên thì sao trong bụng bức tượng lại có một vật chứa tên của ba hắn? Rõ ràng là người tặng quà cố ý làm vậy!
Hắn trầm giọng nói: "Có phải thứ này sẽ khiến ba gặp chuyện không may không?"
Đối mặt với vật phẩm độc ác này, sắc mặt của Hứa Bạch Vi cũng không tốt. Cô gật đầu: "Đây là một loại bùa chú hắc thuật, xuất phát từ kinh Lỗ Ban. Ban đầu, nó được các thợ mộc cổ đại sáng tạo ra để tự bảo vệ mình. Vì địa vị xã hội của thợ mộc thời xưa rất thấp, thường bị chủ nhà khinh thường hoặc nợ tiền công, nên họ đã nghĩ ra cách này để trả thù. Cái quan tài đen này, nếu đặt trên xà nhà, những người sống trong căn phòng đó sẽ lần lượt chết một cách oan uổng.
Tuy nhiên, cách làm này khó thực hiện và nếu liên tiếp có người chết trong nhà, chắc chắn sẽ gây sự chú ý. Vì vậy, kẻ chủ mưu đã nghĩ ra một cách khác tinh vi hơn, đó là lấy ngày sinh tháng đẻ của nạn nhân khắc lên ngọc, rồi đặt vào trong quan tài. Điều này tượng trưng cho việc người sống bị đưa vào quan tài, sớm muộn gì cũng sẽ chết."