Chàng trai thoạt nhìn còn rất trẻ, chỉ khoảng trên dưới hai lăm, tuy yên lặng ngồi đó như một bức tượng nhưng lại thoáng toát lên vẻ khí phách oai nghiêm không thể khinh thường.
Tuy anh ta chẳng làm gì nhưng toàn thân đều tỏa ra sự tự kiêu khiến người khác không thể bỏ qua. Nghê Gia đột ngột bừng tỉnh, thì ra từ “quý tộc” – sự kết tinh của danh gia vọng tộc nhiều thế hệ không phải là thứ mà nhà giàu mới nổi hoặc người tài mới phất có thể so sánh được.
Chỉ một ánh nhìn ngắn ngủi, đôi mắt màu hổ phách của anh ta còn tĩnh lặng hơn màn đêm ngoài kia, lại có thể khiến trái tim bình tĩnh của Nghê Gia như bị chất lỏng lạnh lẽo nào đó phủ lên làm cho nghẹt thở.
Chỉ một ánh mắt cũng đủ để người khác biết rằng, anh ta tuyệt đối không đơn giản.
Không riêng gì ánh mắt, vẻ tuấn tú ưa nhìn của anh ta thật sự làm Nghê Gia kinh ngạc.
Kiếp trước cô chưa từng gặp người đàn ông này. Người đẹp trai nhất cô từng gặp là Ninh Cẩm Niên. Nhưng nếu giờ phút này đặt Ninh Cẩm Niên – lịch sự nho nhã mà âm hiểm tàn nhẫn – cạnh anh ta thì nhất định sẽ lép vế hơn nhiều.
Chỉ hy vọng về sau người đàn ông này không dính dáng đến việc kinh doanh của gia đình cô, bằng không lời nói việc làm của cô ban nãy nhất định sẽ để lại ấn tượng xấu cho anh ta.
Trong đầu Nghê Gia nảy ra hàng loạt suy nghĩ, bước chân cô hơi khựng lại một chút rồi ngay lập tức bình tĩnh cầm ly rượu trống trơn lên, đi ra ban công.
Lúc cô quay vào bên trong thì gần như mọi đồ vật quyên góp đều đã được bày lên. Nghê Gia thờ ơ dạo một vòng, món đồ quyên góp có giá cao ngay sau của cô là…
“Bút tích gốc của Vương Hi Chi, “Thất thiệp thiếp” trong tập “Thập thất thiếp”(*), 130 triệu – Ninh Cẩm Niên.”
(*) Một trong những tác phẩm Thảo thư tiêu biểu của Vương Hi Chi. Đầu mỗi bản đều có chữ “Thập thất” nên được đặt tên này.
Nghê Gia nhướng khẽ đôi mày thanh mảnh, chỉ mỉm cười, là bút tích thật của Vương Hi Chi mà nhà họ Ninh giành được với giá 310 triệu của hãng đấu giá Sotheby's(*) năm ngoái đây mà!
(*) Một hãng đấu giá nổi tiếng cung cấp rất nhiều các món đồ quý hiếm và cao cấp.
Món đồ này không chỉ có giá trị cực lớn, mà quan trọng hơn là tính văn hóa sâu sắc, tất cả mọi thứ ở đây cộng lại cũng khó sánh bằng.
Bút tích thật của Vương Hi Chi, người mê đồ cổ thư pháp như cụ Việt nhất định sẽ để ý.
Trong lòng Nghê Gia không còn tự tin như ban đầu nữa, bức thư pháp bút tích thật giá 310 triệu, yết giá 130 triệu, kim cương giá 50 triệu, yết giá 250 triệu. Cô điên thật rồi!
Lúc này trong kiếp trước cô không tham gia buổi dạ tiệc này mà đang mơ màng túy lúy ở Thượng Hải, xem ra bản gốc thư pháp này là vật bảo đảm để nhà họ Ninh cướp thầu thành công rồi.
Giành được hạng mục Max Power, giá hợp đồng cộng thêm tiềm năng thị trường sau này nữa ít nhất cũng vài trăm tỷ, 310 triệu chỉ là mồi câu. Vả lại dù không thành công, coi như KARNER của nhà họ Ninh ném 310 triệu vào quỹ bảo vệ hành tinh xanh, quảng cáo như thế cũng không hại gì.
Nghê Gia vẫn nhìn chăm chú bức thư pháp gốc của Vương Hi Chi, đột nhiên eo cô bị một vòng tay mềm mại ôm lấy, động tác thân mật ấy làm Nghê Gia hốt hoảng. Cô cuống quýt quay lại liền nhìn thấy một gương mặt tuyệt đẹp đang nở nụ cười rạng rỡ, không phải Tống Nghiên Nhi thì ai?
“Gia Gia, không phải cậu đi Thượng Hải sao? Lâu lắm không gặp, nhớ cậu chết đi được!” Tống Nghiên Nhi không chỉ đẹp người mà giọng nói cũng rất ngọt ngào.
Kiếp trước Nghê Gia thực sự coi Tống Nghiên Nhi là bạn thân. Mười tám năm trước đó của cô cách xa một trời một vực tới thân phận của Tống Nghiên Nhi, nhưng cô ấy chưa từng ghét bỏ cô, luôn đối xử rất tốt với cô, cô cũng rất biết ơn.
Hơn nữa, quan hệ giữa nhà họ Tống và nhà họ Nghê cũng khá sâu sắc. Tống Minh, cha của Tống Nghiên Nhi xuất thân từ một gia tộc sa sút, nhờ vào đám cưới với nhà họ Nghê nên mới có thể cứu vãn dòng họ nguy ngập của nhà họ Tống. Mẹ Tống Nghiên Nhi là con gái của Nghê Cẩn, tức bác gái của Nghê Gia, nhưng đã trở thành người thực vật sau một vụ tai nạn.
Đôi bạn còn là chị em họ vốn rất thân thiết, nhưng Tống Nghiên Nhi lại vô tình làm tổn thương Nghê Gia khiến tim cô nguội lạnh hết lần này đến lần khác.
Tống Nghiên Nhi rất tốt bụng, tốt đến mức khi Nghê Gia phản kích Mạc Doãn Nhi, cô nàng đều không đành lòng mà đi nhắc nhở Mạc Doãn Nhi, dẫn đến việc Nghê Gia bị Mạc Doãn Nhi và đám bạn trai của ả hành hạ đến chết.
Cô bị Tống Nghiên Nhi bất cẩn hại cho bị cướp mất cổ phần, bị lăng mạ giày vò.
Điều khiến cô không thể nào tha thứ chính là, Tống Nghiên Nhi tình cờ biết được chuyện cô bị Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Niên giam cầm, tiêm thuốc và làm nhục. Cô từng dặn đi dặn lại không được nói cho Nghê Lạc biết, nhưng cô nàng lại không cẩn thận tiết lộ cho Nghê Lạc, kết quả Nghê Lạc đã mất mạng khi đi tìm Ninh Cẩm Niên báo thù, Nghê Gia thậm chí không được nhìn mặt em trai mình lần cuối.
Nghê Gia biết Tống Nghiên Nhi thật sự không cố ý, chẳng qua cô nàng chỉ là trời sinh mang họa… Cô không có thù hận với Tống Nghiên Nhi, nhưng thực tình cũng không muốn liên quan gì đến cô nàng nữa.
Cô khá lạnh nhạt gạt tay Tống Nghiên Nhi ra, nở nụ cười trống rỗng: “Cậu làm mình giật cả mình”.
Tống Nghiên Nhi thấy sắc mặt Nghê Gia quá lạnh nhạt, không giống cô bạn thân trước kia suốt ngày kéo tay mình cười hì hì nữa, cuống lên: “Gia Gia, có phải cậu giận mình với Doãn Nhi không? Mình biết quan hệ giữa cậu và Doãn Nhi không tốt, nhưng cả hai cậu đều là bạn thân của mình. Hơn nữa bây giờ cậu ấy đã thành em gái trên danh nghĩa của mình rồi. Bị kẹp giữa hai cậu, mình cũng khó xử lắm, Gia Gia, cậu đừng giận mình được không? Trong lòng mình, không ai có thể thay thế cậu!”.
Nghê Gia im lặng, nổi hết cả da gà da vịt, tôi không có xu hướng bách hợp(*) đâu!
(*)Chỉ quan hệ đồng tính nữ.
Có điều Nghê Gia cũng hơi tò mò, nếu Tống Nghiên Nhi biết cô bạn thân Mạc Doãn Nhi thật ra là em gái ruột cùng cha khác mẹ, liệu còn có thể vui vẻ bình tĩnh như bây giờ không?
Kiếp trước, Nghê Gia tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con Mạc Doãn Nhi, thu âm lại định tiết lộ, kết quả nửa đường bị Ninh Cẩm Niên chặn lại, còn bị xử lý thảm hết chỗ nói.
Cũng trong lần đó, Nghê Gia biết, Mạc Mặc không bế nhầm con, mà vì hâm mộ mệnh bà chủ lớn của Trương Lan nên cố tình đổi. Mạc Mặc cũng không có tình cảm gì với cô – đứa con gái đã nương tựa mười tám năm qua.
Kiếp này, tuy Nghê Gia muốn xem cảnh Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi không đội trời chung, nhưng giờ cô chẳng hơi đâu đi thu gom chứng cớ, cũng chưa chắc chắn sau khi dây vào Mạc Doãn Nhi có thể lành lặn trở ra nên tạm thời cứ gác sang một bên đã.
Nghê Gia thoáng thấy Mạc Doãn Nhi đang đi tới chỗ mình, liền nhoẻn cười chuyển đề tài: “Đúng rồi, mình vừa thấy bản thư pháp gốc của Vương Hi Chi, hình như do Ninh Cẩm Niên quyên góp. Bạn trai cậu cũng hào phóng thật”.
Mặt Tống Nghiên Nhi đỏ lựng: “Mới chỉ gặp mặt vài lần thôi, sao là bạn trai được, cậu đừng nói lung tung”, nhưng trong mắt cô nàng lấp lánh sự vui sướng.
Nghiên Nhi còn chưa dứt lời, bên cạnh đã vang đến tiếng cười quở trách của Mạc Doãn Nhi: “Nghiên Nhi hư lắm, hẹn hò với bạn trai mà không cho em biết”.
Nghê Gia nghe thế, khóe môi khẽ cong lên, cô ả này luôn có hứng thú với bạn trai của người khác.
Trong lứa thanh niên nhà họ Ninh, người được các chị em quan tâm nhất là Ninh Cẩm Niên tài mạo song toàn, gan góc mưu lược.
Tuy cha hắn chỉ là kẻ tầm thường, song bà mẹ Tưởng Na của hắn lại có đầu óc kinh doanh. Chỉ trong hai mươi năm ngắn ngủi bà ta đã phát triển hãng ô tô KARNER vốn là của hồi môn khi được gả sang nhà họ Ninh, cuối cùng còn có thể nuốt trọn Tưởng thị bên đằng ngoại, trở thành tập đoàn KARNER lớn mạnh nhất trong ngành sản xuất ô tô trong nước.
Ninh Cẩm Niên kế thừa nét ôn hòa nho nhã và mưu lược chính trị bên nội cùng tư duy kinh doanh nham hiểm cay độc bên ngoại, một lòng dâng hiến vì người yêu, không tiếc mạng sống vì bạn bè, và đuổi cùng giết tận với kẻ địch.
Rất không may, Nghê Gia là kẻ địch của hắn, và càng không may hơn, kẻ địch của Nghê Gia không phải bạn bè của hắn, mà là người yêu hắn.
Ban đầu hắn có thiện cảm với Tống Nghiên Nhi, chỉ tiếc là Mạc Doãn Nhi chỉ không có thiện cảm với bất cứ cô gái nào nhưng lại có thiện cảm với tất cả đàn ông.
Ả dụ dỗ được Ninh Cẩm Niên xong liền vờ vịt đáng thương nhận lỗi với Tống Nghiên Nhi, nói không biết chuyện giữa Tống Nghiên Nhi và Ninh Cẩm Niên.
Tống Nghiên Nhi dĩ nhiên tin ả, còn phát huy tinh thần phổ độ thiện lương, nước mắt lưng tròng quyết định để bản thân thiệt thòi mà đi tác thành cho người khác, dù sao cô nàng vô hại với cả con người và động vật này cũng không thiếu người thích.
Giờ Nghê Gia tranh mở miệng trước, kéo tay Tống Nghiên Nhi, tủm tỉm nói với Mạc Doãn Nhi: “Ninh Cẩm Niên là người đàn ông ưu tú nhất mình từng gặp, xứng đôi vừa lứa với Nghiên Nhi nhất. Mạc Doãn Nhi, giờ cậu biết rồi, không được cướp bạn trai của Nghiên Nhi nhà chúng ta đâu đấy”.
Nguyên nhân lớn nhất mà kiếp trước Tống Nghiên Nhi tha thứ cho Mạc Doãn Nhi, chính là do Mạc Doãn Nhi nước mắt nước mũi ròng ròng thề thốt ả hoàn toàn không biết chuyện.
Bây giờ thì đã biết rồi nhé!
Tống Nghiên Nhi không phủ nhận những lời Nghê Gia nói, không phải vì cô nàng có tình cảm đặc biệt với Ninh Cẩm Niên, mà là vì cô bạn thân thiết đã nói giúp mình như thế, trong lòng cô nàng đã thấy ngọt ngào muốn chết rồi, làm sao có thể không giữ thể diện cho Nghê Gia mà phủ nhận chứ!
Mạc Doãn Nhi dường như không kiềm nổi cơn giận, ngượng ngùng cười: “Nghê Gia, cậu nói gì thế? Sao mình lại có thể cướp bạn trai của Nghiên Nhi được?”.
Nghê Gia nói toạc móng heo: “Nghe nói bạn trai của mấy bạn cùng lớp cậu đều thành bề tôi dưới gấu váy cậu rồi, tôi cũng hơi lo cho Nghiên Nhi”.
Tống Nghiên Nhi hơi sửng sốt, cô nàng chưa từng chú ý đến vấn đề này, cũng chưa từng nghe ai nhắc đến. Giờ thấy Nghê Gia bảo vậy, cô nàng láng máng cảm thấy hình như có việc đó thật, bất giác níu lấy Nghê Gia.
Mạc Doãn Nhi nhìn dáng vẻ của hai người trước mặt, cảm giác bạn thân của mình bị cướp mất, trong bụng bực dọc, mặt cũng lạnh đi. Ả không thể vặc lại, đành phải trả đòn: “Mình nghe cậu nói đi Thượng Hải tham gia sự kiện Hải Thiên, có vui không?”.
Cô ả lớn tiếng nói câu này, làm cho nhiều người quanh đó liếc xéo.
Nghê Gia trả lời như chẳng có gì: “Ừ, tôi đến xem buổi triển lãm cuộc sống cao sang, cũng gặp được nhiều nhân vật tiếng tăm lắm. Có điều bà nội giục giã, tôi về ngay trong ngày rồi”.
Câu trả lời thẳng thắn như thế đủ để những người xung quanh thu hồi ánh mắt, Mạc Doãn Nhi tức đến run người.
Biểu cảm và câu trả lời quang minh chính đại của Nghê Gia đã rửa sạch mọi hiềm nghi. Mạc Doãn Nhi thất vọng, ả vốn định lừa Nghê Gia đến đó tham gia triển lãm, sau đó sai người đánh thuốc mê đưa cô nhập tiệc, nhưng không ngờ Nghê Gia rõ ràng đã mê man lại đột nhiên biến mất.
Mạc Doãn Nhi thua keo này bày keo khác, đột nhiên than thở: “Đúng rồi, mấy hôm nay mình muốn đến nhà thăm mẹ, nhưng nghe nói cậu bảo bà nội không cho phép mình bước chân vào cửa phải không? Vì sao cậu phải làm thế, mình cũng là con gái mẹ mà!”. Nói xong, mắt ả ngân ngấn nước, đáng thương vô cùng, làm rất nhiều người lại nhìn sang.