Tập Vi Lương dùng đôi mắt dịu dàng nhìn Lâm Thiển Hạ, vẻ mặt chân thành nói: "Đây là Ngụy Lễ Quần dạy cho anh nói, nhưng mỗi một câu anh cũng không hề lừa dối em."
Lâm Thiển Hạ nhớ tới Ngụy Lễ Quần, người đàn ông cả người mặc đồ tây đó đã từng nói sẽ giúp cô ly hôn với Tập Vi Lương, cho nên cô đối với anh ta có ấn tượng cũng không tệ.
Nhưng Lâm Thiển Hạ cũng không phải là một đứa trẻ ngây thơ, trong lòng cô luôn hiểu rằng trên thực tế Ngụy Lễ Quần vẫn luôn đứng về phía Tập Vi Lương.
Ly hôn? Làm sao anh có thể nói ra dễ dàng như vậy!
Lâm Thiển Hạ nhìn lướt qua Tập Vi Lương, trong giọng nói có vẻ không tin. "Hả? Thật sao? Nếu như em thật sự cùng người đàn ông khác bỏ trốn anh cũng sẽ không để ý??"
Tập Vi Lương nhìn cô kiên định nói: "Dĩ nhiên không phải." Anh vẫn chưa nói, anh sẽ không bao giờ cho phép mình đối xử tệ với Lâm Thiển Hạ, cho nên Lâm Thiển Hạ cũng sẽ không bao giờ có cơ hội chạy trốn cùng người khác!
"Anh thật sự rất nghe lời em. Em xem, mấy ngày gần đây anh đều bôi kem chống nắng, hôm nay cũng vậy." Anh lại tiếp tục nói.
Lâm Thiển Hạ rốt cuộc không nhịn được"Xì" cười một tiếng. Cô chưa biết Tập Vi Lương cũng có một bộ mặt đáng yêu như vậy, chọc cho cô cười nghiêng ngả, bụng cũng có chút đau.
Cười một lúc lâu, Lâm Thiển Hạ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên cẩn thận ngắm nghía gương mặt của người đàn ông đối diện. Từ trước tới nay cô chưa bao giờ chú ý, nhưng hôm nay vì bôi kem chống nắng nên làn da ngăm đen của Tập Vi Lương trở nên trơn bóng.
Tập Vi Lương là người đàn ông đích thực, không thể chịu nổi những thứ bôi bôi trét trét trên gương mặt, anh luôn cảm thấy chỉ có phụ nữ mới dùng những thứ đó. Lúc mới bắt đầu, Lâm Thiển Hạ tràn đầy khí thế ngày ngày dậy sớm kiểm tra Tập Vi Lương, nhưng dần dà cô lại không thể kiên trì được nữa, cũng dần dần quên mất chuyện này, mà Tập Vi Lương dĩ nhiên sẽ không bao giờ tự nguyện bôi những thứ đó.
Lâm Thiển Hạ cảm thấy trong lòng trở nên ấm áp.
Tập Vi Lương còn nói: "Anh đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói bệnh của anh không hề nghiêm trọng, chỉ cần anh phối hợp điều trị, rất nhanh sẽ khỏi hẳn."
Có người nói, dù có nói dối tốt như thế nào thì cũng sẽ bị nhận ra thông qua biểu cảm gương mặt.
Tuy nhiên, vì chỉ là biểu cảm thoáng qua nên chỉ có mười mấy phần trăm những người được thí nghiệm có thể nhận thấy điều đó.
Lâm Thiển Hạ cũng không phải “Hỏa nhãn kim tinh”, càng không phải chuyên gia tâm lý, vì vậy cô không có khả năng thông qua nét mặt nhìn xem Tập Vi Lương có chân thành hay không.
Tuy nhiên, cô lại thường nhìn chăm chú vào ánh mắt người khác. Cô luôn cho rằng, mắt chính là cửa sổ của tâm hồn. Mặc dù cô từng đọc được trong một quyển sách: người không nói dối sẽ luôn nhìn chăm chú vào mắt đối phương, khiến cho đối phương phải tin tưởng họ.
Lúc này Tập Vi Lương đang dùng một đôi mắt đen, vừa chăm chú vừa tha thiết nhìn Lâm Thiển Hạ, giống như đang nói: em hãy tin tưởng anh, tin tưởng anh…
Tập Vi Lương không tự nhiên muốn nói cho Lâm Thiển Hạ biết anh có đi gặp bác sĩ tâm lý, mà anh chỉ đang hy vọng cô biết bệnh tình của anh không hề nghiêm trọng mà thôi.
"Ừ, em biết rồi." Lâm Thiển Hạ chọn cách tin tưởng, hơn nữa còn là tin tưởng từ tận đáy lòng. Tiếp xúc với Tập Vi Lương lâu như vậy, cô biết anh không phải là loại đàn ông xảo quyệt, anh chưa bao giờ lừa dối cô một chút, trừ ách…Không tuân thủ lời hứa bôi kem chống nắng.
Người đàn ông này, thật ra đã hy sinh vì cô rất nhiều. Cô chưa bao giờ biết sẽ có một ngày, mình cũng sẽ gặp được một người đàn ông yêu thương mình như vậy. Cô từng cho rằng cô cũng giống như rất nhiều phụ nữ khác, sẽ tìm một người đàn ông mình không ghét, yên ổn sống với nhau một đời.
"Vậy em…Cùng anh về nhà được không???" Tập Vi Lương tha thiết hỏi.
"…" Lâm Thiển Hạ liếc mắt nhìn trời. Cô giống mấy cô gái dễ bị dụ dỗ như vậy sao?
Thấy Lâm Thiển Hạ không chịu đồng ý, Tập Vi Lương khẽ cau mày, cuối cùng chỉ có thể lùi một bước nói: "Vậy hôm sau anh có thể tới tìm em không???"
Những lời này vừa nói ra….Giống như một nam sinh đang theo đuổi nữ sinh vậy.
Lâm Thiển Hạ chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm chảy xuôi trong lòng. Da mặt cô vốn mỏng, hai má liền ửng hồng, dáng vẻ thẹn thùng, giống như một thiếu nữ mới lần đầu biết yêu nhận lời mời của chàng trai mình thầm mến.
"Ừ." Một lúc sau, cô mới khe khẽ gật đầu.
Được cô đồng ý, Tập Vi Lương trở nên ngây ngô trong nháy mắt rồi lập tức nở nụ cười.
Lâm Thiển Hạ ngẩng đầu nhìn, rốt cuộc không nhịn được chọc anh một câu: "Nhìn anh xem, giống hệt một tên ngốc!"
Tập Vi Lương đắm đuối nhìn gương mặt của Lâm Thiển Hạ, mặt cười càng ngày càng ngốc hơn.
Lâm Thiển Hạ không chịu nổi ánh mắt này, cảm giác tay chân có chút luống cuống, mắt cũng không biết nên nhìn nơi nào cho đúng. Cô cúi đầu không dám nhìn Tập Vi Lương, sau đó dặn dò: "Anh đứng ở chỗ này tuyệt đối không được di chuyển. Khi nào em bảo anh đi thì mới được đi. Em phải về kí túc xá có chuyện."
"Được." Tập Vi Lương ngoan ngoãn đứng im tại chỗ, đưa mắt nhìn Lâm Thiển Hạ rời đi.
Lâm Thiển Hạ vừa về đến túc xá liền vội vàng lấy ra giấy bút rồi nhìn xuống lầu dưới của kí túc xá.
Cô rất thích những buổi chiều hè.
Ánh mặt trời lười biếng trải dài, sáng nhưng không quá chói mắt, thỉnh thoảng cô còn có thể thấy một vài chiếc lá vàng đung đưa trong gió, sinh động tới mức dường như cô có thể nghe thấy âm thanh tiếng lá chạm đất, giống như âm thanh của thủy tinh, thanh thúy lại rõ ràng.
Ngay lập tức, một nguồn cảm hứng bất chợt dâng trào trong cô.
Người đàn ông đang đứng ở dưới lầu, giống như một cây tùng cao lớn thẳng tắp, sừng sững bất động.
Lâm Thiển Hạ chọn xong góc độ, bắt đầu kiên nhẫn vẽ lên giấy.
Nghe tiếng bút vang lên sột sọat trên giấy, trong lòng Lâm Thiển Hạ chợt hiện lên trăm mối ngổn ngang. Đã bao lâu rồi cô không chạm tới bút vẽ tranh? Kể từ sau khi Thiệu Hoa Trạch chuyển nhà đi, cô chưa một lần chạm tới bút vẽ.
Nhiều năm trôi qua như vậy, cô vốn cho rằng mình sẽ quên, tay nghề sẽ không được tốt như lúc trước nữa. Tuy nhiên ngoài dự đoán của cô, tay cô lại đang thuần thục phác thảo lên tờ giấy những hình ảnh hiện ra trong tầm mắt.
Lâm Thiển Hạ chọn góc nhìn hơi nghiêng. Khoảng cách này mặc dù khá xa, không thể thấy rõ gương mặt của Tập Vi Lương, nhưng từ góc độ này nhìn tới, hình dáng của anh lại rất trong sáng và thiện lương.
Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi ấy, giống như muốn cùng với cảnh vật xung quanh hòa thành một thể.
Tình lặng và yên bình như thế, vậy mà lại rất đẹp.
Chiếc bút trong tay ngừng lại.
Lâm Thiển Hạ thấy Vương Mộng Khuê bên kia đường đi về phía kí túc xá. Thấy Tập Vi Lương thì bọn họ hình như còn nói chuyện với nhau mấy câu.
Lúc Vương Mộng Khuê trở lại túc xá thì đã nhìn thấy Lâm Thiển Hạ đang ngồi ở trên ban công vẽ vẽ, cái đầu nhỏ thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn xuống dưới lầu.
Hình như có người nói, con gái khi tập trung là lúc đẹp nhất.
Mặc dù gương mặt cuả Lâm Thiển Hạ không quá sắc sảo, nhưng cũng không hề xấu. Huống chi còn có câu nói “một trắng che ba xấu”, dáng vẻ bây giờ của cô ấy thật sự rất động lòng người.
Vương Mộng Khuê không muốn phá vỡ sự yên bình lúc này nên nhẹ nhàng đi tới.
Trên tờ giấy vẽ hiện lên hình ảnh của một người đàn ông. Mặc dù không nhìn rõ mặt mũi, nhưng hình dáng lại rất sinh động.
Vương Mộng Khuê thật không thể không lau mắt mà nhìn Lâm Thiển Hạ.
Trước khi cô lên đại học đã từng được căn dặn, trong trường đại học có rất nhiều người “ngọa hổ tàng long”.
Cũng rất đúng, hiện tại trước mặt cô đang có sẵn một người.
Cô chưa bao giờ biết Lâm Thiển Hạ biết vẽ tranh, hơn nữa còn vẽ đẹp như vậy. Mặc dù cô không hiểu về hội họa lắm, nhưng cô tin chắc rằng trình độ của Lâm Thiển Hạ so với sinh viên khoa mỹ thuật chỉ có hơn chứ không hề kém.
Vương Mộng Khuê là người nổi tiếng của đại học K. Bởi vì bề ngoài của cô quá xinh đẹp, quá thu hút mọi người nên bình thường mỗi khi cô ra ngoài, đều sẽ có rất nhiều nam sinh xin làm quen.
Nhưng cô vẫn cảm thấy, nếu muốn thì thật ra Lâm Thiển Hạ cũng có thể trở thành nhân vật nổi tiếng như thế, ít nhất là trong cái học viện này.
Lâm Thiển Hạ là người rất khiêm tốn, vì vậy có rất ít người biết đến cô. Nhưng Vương Mộng Khuê lại ở cùng phòng với cô, sớm chiều chung đụng cho nên cô biết rất rõ tài năng của Lâm Thiển Hạ.
Thực sự, Lâm Thiển Hạ không phải là người thông minh. Cô tư duy lô-gích không được tốt lắm, vì vậy cô học các môn khoa học tự nhiên rất kém. Nhưng cô lại có rất nhiều tài lẻ, Vương Mộng Khuê từng nhìn thấy cô kéo Violin, nghe cô đàn dương cầm, xem cô sáng tác văn chương, lần này, lại để cho cô nhìn thấy cô ấy đang vẽ tranh.
Trước kia, mỗi lần có tiệc tối biểu diễn chào đón tân sinh viên, Vương Mộng Khuê luôn khích lệ Lâm Thiển Hạ tham gia, nhưng lúc nào cô cũng nói một câu "Không được học chính quy, không muốn múa rìu qua mắt thợ" để từ chối.
Thật sự Vương Mộng Khuê rất muốn nói, cậu đàn còn hay hơn so với mấy người lên biểu diễn.
Đúng, Lâm Thiển Hạ không hề đi học Violin, Piano. Chỉ là khi cô còn bé thì được một chị hàng xóm dạy cho những kiến thức căn bản, sau đó mỗi khi có bài tập khó nghĩ mãi không ra, cô sẽ lại chạy sang nhà hàng xóm luyện đàn.
Hàng xóm của cô thật sự rất tốt bụng, lần nào cũng hào hứng cho Lâm Thiển Hạ mượn đàn của mình.
Cha mẹ Lâm Thiển Hạ sẽ không quản quá nhiều đối với những chuyện nhỏ, nhưng khi gặp những chuyện lớn thì nhất định sẽ ép buộc cô làm.
Đặc biệt là những chuyện có liên quan đến tương lai sau này của cô.
Ví dụ như việc phân khoa lúc học cấp 2.
Lâm Thiển Hạ học các môn khoa học tự nhiên rất kém cỏi, mặc dù khoa văn không được coi là tốt, nhưng cô học khoa văn thì lại tương đối có lợi thế. Nhưng cha mẹ cô lại cho rằng học khoa văn khó xin việc nên nhất quyết bắt cô học khoa tự nhiên.
Lâm Thiển Hạ đã từng phản đối, nhưng sau khi nghĩ lại thấy khoa văn và khoa tự nhiên cũng là kẻ tám lạng người nửa cân thì cô không kiên trì nữa mà nghe lời cha mẹ chọn khoa tự nhiên.
Dù học khoa tự nhiên hay khoa văn thì thành tích của cô cũng chỉ đứng hàng cuối. Chỉ là khi chọn khoa tự nhiên, cô sẽ phải học cực khổ hơn mà thôi.
Lâm Thiển Hạ có khả năng nghệ thuật từ nhỏ. Có người từng khuyên cha mẹ muốn được bồi dưỡng sở trường cho cô, nhưng đều bị cha mẹ cô từ chối.
Cha mẹ cô nói rằng: những thứ đó đều vô dụng, phải học đại học mới có thể thành công.
Lâm Thiển Hạ rất hiểu, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn: cha mẹ không đủ tiền trả học phí cho những thứ đó. Cho nên cho dù cô rất muốn học, cuối cùng cũng đành tự nói với bản thân mình rằng không có hứng thú.
Lâm Thiển Hạ vừa vẽ xong thì định xuống bảo Tập Vi Lương quay về, nhưng Vương Mộng Khuê ngăn lại cô, mặt mày ủ ê nói: "Tiểu Hạ, cậu nói thật cho tớ, có phải gần đây tớ càng ngày càng xấu đi không hả?!"
"Sao vậy?" Lâm Thiển Hạ nhìn Vương Mộng Khuê đang than vãn, không nhịn được mà giải thích: "Cậu biết tớ vốn ít khi khen người khác, nhưng thề với trời, cậu chính là cô gái xinh đẹp nhất mà tớ thấy đấy!"
Nha đầu này không biết lại chịu phải đả kích gì rồi đây? Chẳng lẽ cô ấy lén chạy đi tỏ tình với Lãnh Thế Hiên rồi bị từ chối?!
"Vậy tại sao Tập Vi Lương đã từng gặp tớ nhiều lần rồi mà vẫn không hề có ấn tượng đối với tớ?!" Vương Mộng Khuê vừa nghĩ tới liền tức giận. Con gái vốn rất để ý tới ấn tượng của người khác đối với mình, hơn nữa dù sao cô cũng vẫn luôn được ca ngợi là một “đại mỹ nữ”?
Lần đầu tiên gặp tình huống như vậy, Vương Mộng Khuê thực sự rất đau lòng.
Cô nhớ tới lúc mình vừa về đến cửa kí túc xá thì nhìn thấy Tập Vi Lương liền hào hứng chào hỏi, kết quả được lắm, anh ta lại đứng yên không thèm nhúc nhích, tỏ vẻ nghi ngờ nhìn cô.
Vương Mộng Khuê có chút giật mình, nghi ngờ nói: "Anh không nhớ tôi sao? Tôi là bạn học của Lâm Thiển Hạ."
Không ngờ Tập Vi Lương lại trả lời rất thành thực, không hề e dè nói: "Tôi không nhớ rõ."
"Vừa rồi tớ mới chào hỏiTập Vi Lương, vậy mà anh ta lại không hề có chút ấn tượng nào với tớ cả!" Vương Mộng Khuê nói lầm bầm.
Lâm Thiển Hạ sửng sốt. Vương Mộng Khuê tuyệt đối có khả năng làm người ta gặp một lần thì nhớ mãi không quên, coi như một lần không thể nhớ rõ, nhưng ít nhất cũng đã gặp qua ba bốn lần vậy mà lại không nhớ rõ? Hơn nữa còn là một người đàn ông?!
Nhưng mà suy đi tính lại, đối với Tập Vi Lương thì chuyện gì cũng có thể thể xảy ra, cũng không phải là không thể.
Cô"Xì" cười một tiếng.
Lâm Thiển Hạ đưa tay ra vỗ vỗ bả vai của Vương Mộng Khuê để bày tỏ sự an ủi, sau đó liền nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.
Tập Vi Lương hết sức nghe lời cô, vẫn đứng im một chỗ mà không hề nhúc nhích. Tất nhiên, đối với anh mà nói, cái này với tư thế hành quân cũng chẳng có gì khác biệt, đều là như nhau cả.
Lâm Thiển Hạ đi tới, cười hì hì nói: "Anh biết Vương Mộng Khuê không?"
"Biết." Tập Vi Lương cũng không phải bị đãng trí .
"Anh có thấy cô ấy rất xinh đẹp không?" Lâm Thiển Hạ muốn thử xem một chút, ánh mắt nhìn người của Tập Vi Lương có phải rất tệ hay không.
Tập Vi Lương chau mày, suy tư thật lâu.
Giống như Lâm Thiển Hạ nói, đó chính là một cô gái rất xinh đẹp. Vương Mộng Khuê mặc dù có bề ngoài rất đẹp nhưng đối với Tập Vi Lương mà nói, không hề có cảm giác gì mới mẻ.
Nếu như bây giờ Vương Mộng Khuê xuất hiện một lần nữa, Tập Vi Lương có thể nhận ra cô ấy. Nhưng nếu để cho anh tự nhớ lại, thật sự anh lại không thể nào hình dung ra cô ấy trông như thế nào.
Nếu có thì cũng chỉ là một hình ảnh mơ hồ mà thôi.
Tập Vi Lương cố suy nghĩ rất lâu cũng không thể nhớ được rõ ràng. Anh nhìn chăm chú vào Lâm Thiển Hạ, lại phát hiện gương mặt nhỏ nhắn này đã sớm khắc ghi trong lòng anh. Gương mặt cô, hình dáng của cô, biểu cảm của cô, đối với anh mà nói, lại khắc sâu, rõ ràng và động lòng người.
Tập Vi Lương cúi đầu, đôi mắt thâm tình chân thành nhìn cô."Anh thích nhìn hình dáng đó của em."
Tập Vi Lương không hề cố ý nói lời ngon tiếng ngọt. Trong mắt anh, thật sự chỉ có một mình hình dáng của Lâm Thiển Hạ là đẹp nhất.
Anh, không giống như người khác, sẽ quan tâm đến những cô gái mắt to, mũi cao, môi hổng. Chỉ cần đưa đến cho anh cảm giác thoải mái, như vậy là tốt nhất. Anh cũng biết cô không phải là đại mỹ nhân, nhưng bề ngoài của Lâm Thiển Hạ, lại luôn làm cho anh cảm thấy thoải mái nhất.
Anh phát hiện, mình đã từng thấy nhiều phụ nữ, cũng quen biết không ít người, nhưng đến cuối cùng anh cũng chỉ có thể nhớ được bộ dạng của mẹ anh và Lâm Thiển Hạ.
Lâm Thiển Hạ có cảm giác như cả người đang bay lên.
Lâm Thiển Hạ biết mình không phải đại mỹ nhân, cô vẫn luôn tự ti vì hình dáng bên ngoài của mình. Nhưng những lời mà Tập Vi Lương nói ra vẫn làm cho cô vui vẻ.
Cô nhón chân lên, vươn tay cố ý vỗ vỗ gương mặt co dãn của Tập Vi Lương, ra vẻ lưu manh nói: “Người anh em, anh cũng có con mắt nhìn người đấy.”