Quay vào nhà lần nữa, tôi mới nhớ ra Vô Ngạn nói muốn đưa tôi đi mua vé xe. Tôi ngồi trên ghế salon lột lựu, trong đầu luôn nghĩ đến anh và anh Mạnh, còn có Thành thiếu kia….
Tại sao người ở đây khiến tôi cảm thấy kỳ quái vậy?
Cuộc tự hỏi không kết quả này bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, tôi tìm xung quanh một hồi, phát hiện điện thoại anh đặt bên cạnh máy vi tính quên mang theo. Nhìn số điện thoại là gọi từ nước ngoài.
Chần chừ một chút, tôi vẫn bắt máy nghe. Bên kia là một tiếng nói con trai nói rất thẳng thắn: “Alo, anh, mẹ bảo anh gửi năm trăm nghìn qua, mẹ chê lần trước nâng mũi không đẹp, muốn đi nâng lại lần nữa.”
Năm trăm nghìn? Tôi nói dè dặt: “Thật ngại quá, anh ấy quên mang theo điện thoại, chút nữa anh ấy về tôi sẽ bảo gọi lại cho cậu.”
Chàng trai bên kia sửng sốt thật lâu, cuối cùng nói một tiếng “Ừ” rồi cúp máy.
Tôi bỏ di động xuống, năm trăm nghìn để nâng mũi… quá xa xỉ mà….
Một mình ở nhà anh rất buồn chán, tôi cho cá ăn, xem tạp chí, nhìn thời gian đã hơn bốn giờ mà anh vẫn chưa về.
Cũng không biết làm gì, rảnh rỗi qua lại ở phòng khách một hồi, tôi mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Tôi cảm giác làm sao ở đây cũng không phải là Hồi Đầu Vô Ngạn mà là mẹ tôi.
Cho nên xắn tay áo lên làm cơm tối, vốn làm rất nhanh, nhưng có điều tôi không quen nên tìm chai chai lọ lọ thật lâu.
Vẫn là ba món mặn một món canh, đơn giản là trứng chiên, cá dồn thịt, cải xào thịt bò, cộng thêm một món canh bí. Đương lúc nấu canh nghe thấy anh gõ cửa, tôi chạy ra mở. Anh nhìn trong dao trong tay tôi liền cười một tiếng, thế nhưng có vẻ vô cùng ôn hòa. Tại sao người đàn ông này rõ ràng chẳng hề đẹp trai, nhưng dáng vẻ nghiêm túc hoặc ôn hòa lại khiến người ta mê mẩn tâm hồn như vậy?
Tôi hơi thất thần, thế nhưng anh lại cầm một chiếc tạp dề trắng nghiêng người giúp tôi cột ngang eo, kế tiếp ra hiệu tiếp tục. Sau đó đi đến ra lang cang cất nước giặt, thỉnh thoảng liếc nhìn thấy anh phân loại quần áo theo màu, máy giặt giặt xong sẽ lại rửa nước lại một lần. Anh…. dường như rất quen với việc tự chăm sóc cho mình, cũng quen chăm sóc cho người khác. Đột nhiên tôi nghĩ đến chiến sĩ thiên cơ luôn đứng trước đội ngũ trong trò chơi, cảm thấy thật giống nhau.
Lúc ăn cơm tôi nhớ đến cuộc điện thoại ban chiều liền nói với anh. Dường như anh cũng đã sớm quen thuộc, hơi gật đầu ừ một tiếng cho thấy mình biết rồi.
Rửa chén xong đi ra thấy anh đang ở cạnh máy vi tính. Tôi tùy ý liếc nhìn phát hiện anh thật đang chuyển khoản… Tôi bất giác ra quyết định, sau này trở về nhất định phải khen mẹ già nhà tôi có vẻ đẹp trời sinh, nếu không bà cũng vậy thì bán tôi một lần cũng chẳng đủ.
Chuyển khoản xong, anh vào trò chơi, tôi ngồi bên cạnh nhìn xem.
[Thế lực] Tả Nhĩ Thính Phong: Lão đại, dẫn đi phó bản Dịch Kiếm đi.
[Thế lực] Lãnh Diện Lãnh Tâm: Lão đại, hôm nay chưa xuống Cổ Tam đó.
[Thế lực] Lưu Ly Toái Nguyệt: Lão đại, em muốn đi phó bản Cổ Tam.
[Thế lực] Cọp Không Ăn Người: Mãnh liệt yêu cầu lão đại dẫn đi Khê Mộc.
[Nguyên lão thế lực] Tiểu Tinh Nhi Không Khóc: Lão đại, buổi tối chiến hồn đi, em muốn Vô Niệm.
……….
Tôi nghĩ cuối cùng tôi đã biết tại sao trước kia mỗi lần tìm anh, anh đều vội vã như vậy.
[Thế lực chủ] Hồi Đầu Vô Ngạn: Xin Tha, thống kê lại số người có nhu cầu đi phó bản, phân người đánh chủ.
[Thượng thư thế lực] Quỳ Xuống Xin Tha: Được.
Tôi ngồi bên cạnh anh, nhìn anh mở phó bản Dịch Kiếm tại Thính Phong Các.
[Bạn tốt] Đừng Đánh Mặt nói với bạn: Vô Ngạn, cho mượn nick Ma Thú của anh giúp đỡ chút.
Anh không hề do dự gửi mật mã tài khoản sang, tốc độ của mọi người cũng thật nhanh, vẫn là Vô Ngạn đánh chủ, thầy thuốc là Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng.
Tôi ngồi bên cạnh nhìn bọn họ đánh Boss, Chớ Mổ Dê trêu chọc trên IS: “Lão đạim sao lại yên lặng quá vậy.”
Tả Nhĩ Thính Phong: “Mãnh liệt yêu cầu lão đại ca hát.”
Cọp Không Ăn Người: “Vừa đi phó bản vừa ca??? Tả Nhĩ cậu rắp tâm gì đây.”
Tả Nhĩ Thính Phong: “Ơ, tôi cũng muốn giúp các người mà, không chừng Boss vừa nghe đã chết giấc, không cần mọi người phải đánh.”
Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng: “Khốn kiếp!”
Một đám người cười nhốn nháo, phó bản Khê Mộc cũng là phó bản cuối cùng, anh xem mọi người phân chia trang bị, sau đó ra ngoài lại có yêu cầu phó bản khác. Tôi nhìn người đàn ông trước máy vi tính, mỗi ngày đều như vậy…. sẽ không mệt chết sao?
Anh châm điếu thuốc, chờ người trong đội mở phó bản Thanh Sa Trướng ở Đào Khê, quay đầu nhìn tôi: “Xong Thanh Sa Trướng sẽ cho em chơi.”
Loyal Pang có lời muốn nói: Nói thật là mình cảm thấy Tương Phi hợp với Vô Ngạn hơn.