Hai người vô cùng ăn ý, lão đại chỉ lo cho Giang Hồ và Thiên Hạ, tôi phát hiện thật ra anh thích hợp chơi thầy thuốc hơn, thời điểm cần tăng máu thì làm bà vú, thời điểm cần PK thì lại đánh chủ.
Bọn Thầy Con Rối đi sượt qua tôi, trực tiếp chém bọn Giang Hồ. Tần Tấn vừa tăng máu vừa xông lên trước, sau đó tôi mới biết được anh muốn làm cái gì.
Tôi biết lực tấn công của bọn Chiến Tẫn Giang Hồ không mạnh, nhưng không nghĩ đến lại kém như vậy. Hồi Đồi Vô Ngạn giết anh ta chỉ bằng một cú quăng khiên và chém bốn nhát. Lão đại cũng không nghĩ đến Chiến Tẫn Giang Hồ lại không chịu nổi một cú như vậy, mới vừa thêm máu cho Chiến Tẫn Thiên Hạ xong, vòng kỹ năng niệm chú tăng máu còn đang chạy, Chiến Tẫn Giang Hồ đã trắng đen.
Người bình thường gặp phải tình huống như thế cũng đi giết thầy thuốc trước, tôi khẳng định tất cả mọi người đều ngóng cổ chờ xem màn này.
Tần Tấn cau chặt chân mày: “Trần Cánh, hắn ta đánh rất biến thái đó.”
Chiến Tẫn Thiên Hạ bên kia cũng thường thấy, giọng nói bình thản không gợn sóng: “Chiến sĩ Thiên Cơ tỷ lệ né tránh cao, toàn thân mặc Thiên Vực, công ty game đánh giá là nghề giáp mềm thì ba đao, nghề giáp cứng là bốn đao, hoàn toàn có thể giải quyết toàn bộ” (Nghề giáp mềm: là ám chỉ nghề dùng pháp thuật tấn công, máu ít, phòng ngự thấp, như thầy thuốc, pháp sư… Nghề giáp cứng là nghề thiện về tấn công vật lý như thiên cơ, dịch kiếm…)
Tôi lau mồ hôi, vậy nếu anh giết tôi chỉ cần ba đao là xong.. Đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ, tôi nhớ lần đó Lấm Tấm Sương Hoa và anh cùng nhau giết tôi… Mỗi lần đều chém tôi đủ bảy tám nhát đao mà?
Còn chưa lấy lại tinh thần, lão đại đã điều khiển nhân vật đi đến, chạy vòng quanh Chiến Tẫn Thiên Hạ, làm một trạng thái cho Hồi Đầu Vô Ngạn. Tôi muốn ngăn cản, hé miệng ra nhưng lại không biết nói gì. Vùi đầu chôn vào lòng ngực của anh, được rồi, tôi thừa nhận tôi mình là đà điểu.
Cách lớp vải, cảm nhận được tim anh đập rất nhanh, trong mắt anh có vẻ hưng phấn rõ rệt: “Giáp mềm ba đao… Tôi thận sự muốn mở rộng tầm mắt.”
“Tấn? TMD (DCM) cậu muốn làm gì?” Trần Cánh cũng cảm thấy có gì không đúng: “Phi Tử đang ở bên cạnh sao? Cản cậu ta đi.”
“Gào thét cái gì? Cách màn hình vi tính tôi có thể làm gì chứ?”
“Cậu còn không làm được gì, lần trước không phải cậu đem ba bang…”
“Đủ rồi, các người đi trước, để hắn ta lại cho tôi.”
Tôi ngẩng đầu hỏi lão đại: “Ba bang gì?”
Anh chỉ nhìn chằm chằm vào chiến sĩ kim giáp sáng lấp lánh trên màn ảnh, cùi đầu đặt môi hôn nhẹ lên trán tôi, nói hờ hững: “Không có chuyện gì.”
Cho nên trong trò chơi Mộc Tương Phi chạy vòng quanh Hồi Đầu Vô Ngạn, chiến sĩ cao lớn đứng bất động tại chỗ, có vô số ID màu đỏ hoặc màu xanh đi chạy sượt qua chúng tôi. Cuối cùng Tần Tấn đánh ra kỹ năng đầu, là nghịch mạch.
Hệ Thống: Hội Tâm Nhất Kích đánh trúng Hồi Đầu Vô Ngạn, tạo ra 1684 điểm sát thương, trong đó thương tổn bị đâm…… Hồi Đầu Vô Ngạn rơi vào trạng thái nghịch mạch cấp bốn.
Bên cạnh có người dừng lại, kênh phụ cận tung bay chữ màu trắng.
[Phụ cận] Mãnh Hổ Hạ Sơn: Lão đại, ra tay đi.
[Phụ cận] Lãnh Diện Lãnh Tâm: Lão đại, đừng để một người phụ nữ leo lên đầu.
[Phụ cận] Một Gậy Đập Chết: Lão đại, lên đi… lên đi…
[Phụ cận] Lưu Ly Toái Nguyệt: Phi Tử….
[Phụ cận] Quỳ Xuống Xin Tha: Nương nương, coi như không làm bạn nữa cũng không cần thiết trở mặt thành thù mà.
Trong trò chơi Phi Tử lại tấn công thêm vài cái, Hồi Đầu Vô Ngạn không hề làm gì hết. Cho nên không ai cố đi giành đài, tất cả mọi người đều vây xem. Không biết anh nói cái gì mà đám người Ẩm Huyết Minh theo anh bỏ đi.
Tôi ngẩng đầu, Tần Tấn cười khẩy.
Chiến Minh vô cùng thuận lợi giành được đài Đọa Tinh Nguyên. Nhưng tất cả mọi người cảm thấy chưa đã nghiện. Cảm giác kia giống như một con thiên lý mã cho là có thể chạy một trận nhưng lại chỉ có thể bước từ phòng khách thong thả đến phòng ngủ.
[Thượng thư thế lực] Chiến Tẫn Giang Hồ: Mẹ kiếp, sao giành được cái đài này lại bực bội vậy chứ.
[Thế lực] Come On Baby: Đúng vậy đó, giống như là hắn bố thí cho chúng ta vậy.
[Nguyên lão thế lực] Sinh Tử Vô Thường: Thật ra không biết tại sao, tôi thật sự không thể nào ghét người này.
Mọi người đều đồng thanh chửi ầm cả lên! Tiếp theo lại tán gẫu.
Lão đại mặc áo vào, bỏ lại một câu nói: “Ngày mai bắt đầu đi làm.”
Sau đó ra ngoài chào hỏi mẹ già rồi đi.
Tôi ngồi bên cạnh máy vi tính, Mộc Tương Phi ngỡ ngàng đứng bên cạnh đá truyền tống ở Đọa Tinh Nguyên. Hai đồng chí cỏ nghênh ngang kiêu ngạo đi lướt qua người cô…
(Loyal Pang: Cảm thấy Tần Tấn làm vậy rất ấu trĩ, chỉ càng đẩy Tương Phi về phía Vô Ngạn mà thôi.)