Thanh Dao giả vờ thần bí lắc đầu, trên mặt lại lơ đãng tiết lộ ra nàng đang có chuyện gì đó cao hứng mà lén gạt hắn, hoàng thượng thấy vậy cũng không nóng lòng, vươn tay ra kéo thân thể của nàng, dán chặt vào ngực mình, thanh âm trầm thấp quyến rũ vang lên.
"Dao nhi, không nghĩ tới Sở Thiển Dực lại là tam hoàng tử của Vân Thương quốc, xem ra Sở gia không thể chém, bằng không người khác sẽ nói trẫm như thế nào đây, hiện tại Bắc Tân vương đã chết, thái hậu cũng chết luôn, hữu tướng miệng không thể nói tay không thể cử động, trẫm định giữ lại mạng cho người Sở gia, bất quá sẽ đem bọn họ cách chức đuổi ra khỏi kinh thành, ngươi xem có được không?"
"Được, hoàng thượng quyết định như thế nào cũng được." Thanh Dao đưa tay ra ôm chặt lấy thắt lưng của hoàng thượng, xử trí như vậy không có vấn đề gì, Sở gia tuy rằng đáng trách, nhưng đều là nghe theo lệnh của thái hậu, tuy rằng muốn trợ giúp Bắc Tân vương mưu triều đoạt vị, nhưng cũng không có thực tế hành động, trái lại con trai của bọn họ từ lúc sinh ra đã bị giết chết, trong lòng nhất định rất thống khổ.
"Được rồi, Dao nhi, trẫm muốn cùng nàng nói một chuyện."
Ngữ khí của Mộ Dung Lưu Tôn bỗng nhiên có chút cẩn trọng chậm rãi mở miệng, Thanh Dao cười nói: "Ngươi nói đi."
"Ừ, ta biết Dao nhi tuy rằng lạnh lùng, kỳ thực tâm địa rất thiện lương, Tây Môn Tân Nguyệt đã cứu Dao nhi, nên muốn vào hậu cung làm phi, trẫm đã đồng ý với nàng, Dao nhi thấy được không?"
Tiếng nói của hoàng thượng vừa rơi xuống, liền cảm giác được thân thể mềm mại ở trong lòng cứng đờ, không nhúc nhích sau đó rất lâu, đáy lòng của hắn có chút bất an nên lên tiếng hỏi hai câu: "Dao nhi, nàng không đồng ý sao? Trẫm chỉ vì nàng ta cứu nàng, cho nên mới phải đồng ý"
"Đây là chuyện của hoàng thượng." giọng nói vang lên bình thản không có gì lạ, nhưng hoàng thượng biết nàng tức giận, mất hứng, thế nhưng hắn vì nhất thời không đành lòng, nên đã cho phép Tây Môn Tân Nguyệt vào cung, từ xưa đến nay hoàng đế miệng vàng lời ngọc, hắn không thể thu lại lời nói kia.
"Dao nhi, ở trong cảm nhận của trẫm, hoàng hậu chỉ có một mình nàng, hậu cung tất cả nữ nhân đều phải nghe lệnh của nàng, nếu như ái muốn đánh nhau chủ ý vào nàng, nàng có thể trừng phạt họ."
"Hoàng thượng, Thanh Dao muốn hỏi ngươi, ngươi có nghĩ tới, cùng Thanh Dao suốt đời một đời một đôi người sao?"
"Suốt đời một đời một đôi người?" trên gương mặt tuấn dật của hoàng đế có chút kinh ngạc, con ngươi sâu thẳm như đại dương mênh mông, quả nhiên vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này, hắn chậm rãi cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng: "Dao nhi muốn cho trẫm cả đời chỉ cưới một nữ nhân sao?"
Thanh Dao cũng không có nhúc nhích, nhưng khóe môi cười cay đắng, từ trong đáy lòng đau quá, nàng tưởng tượng đến tương lai sẽ có rất nhiều nữ nhân bước vào hậu cung, nàng mặc dù là hoàng hậu cao nhất nhưng vậy thì thế nào, đến lúc đó khi nàng yêu quá sâu, chỉ sợ sẽ điên, kiếp trước, nàng đã điên qua một lần, nếu không phải điên, thì nàng cũng không đến không gian này, cho nên nàng cảm thấy may mắn, bản thân mình còn không có yêu quá sâu, tuy rằng trong lòng rất đau, nhưng vẫn còn chịu đựng được.
"Không có, chỉ là hôm qua ta nằm mộng, giấc mộng thật kỳ quái a, thậm chí có nam nhân cùng nữ nhân suốt đời nhất thế một đôi người, thực sự là thế nɠɵạı tiên lữ"
"Dao nhi, đó là nằm mơ, đừng nói trẫm là hoàng thượng, ngay cả nhà giàu phú quý tầm thường, cũng đã có rất nhiều thê thiếp, làm sao có thể suốt đời một đời một đôi người đây? Thế nhưng trẫm có Dao nhi, sau này ta sẽ không tùy tiện nạp phi."
Đôi mài hẹp dài của hoàng đế nhíu lại, rõ ràng không tin, hắn rất nghi ngờ lời nói kia, Thanh Dao cũng nhịn không được nữa, một giọt lệ đã rơi xuống, may là chỉ có một giọt, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép mình chảy thêm giọt thứ hai, một giọt lệ này là vì tiễn bước tình yêu bọn họ đi xa.
Từ nay về sau nàng sẽ không dám lần nữa đụng chạm đến ái tình, nhất là tại thời không này.
"Hoàng thượng, ta mệt mỏi, muốn ngủ, " Thanh Dao rút thân thể về, trên mặt là thần thái nhàn nhạt, nhìn không ra nàng có bất kỳ sự mất hứng nào, hoặc không thoải mái chỗ nào, thế nhưng Mộ Dung Lưu Tôn vẫn cảm giác được bất an, tựa như bất cứ lúc nào nàng cũng sẽ rời đi, bàn tay to nhấc lên cầm tay Thanh Dao: "Dao nhi nếu như không thích Tây Môn Tân Nguyệt, vậy trẫm sẽ không phong nàng làm phi, như vậy được không."
Thanh Dao nhìn nam nhân tuấn dật, luôn luôn mười phần thành công này, hiện giờ đáy mắt hắn lại có một chút lo lắng, mặt mài không khỏi giản ra.
Dù cho không có Tây Môn Tân Nguyệt, sau này sẽ có nữ nhân khác, chẳng lẽ nàng cản trở được một lần, sẽ cản trở được lần thứ hai, lần thứ ba sao? Chỉ sợ sau này nàng và hắn sẽ trở ra mặt thành thù, lưỡng tình tương duyệt, suốt đời nhất thế một đôi người, ý nghĩ này phải phát ra từ sâu trong nội tâm như vậy mới có ý nghĩa, mà không phải do nàng cưỡng cầu.
"Hoàng thượng trở về đi, ta không có ý kiến, nạp phi là chuyện của hoàng thượng, đây cũng rất bình thường, huống chi Tây Môn Tân Nguyệt đã cứu ta, ta làm sao mà không đồng ý chứ?"
Nét mặt của Thanh Dao tươi cười như hoa, đẩy nhẹ thân thể hắn: "Hoàng thượng, ta mệt mỏi thật sự, để cho ta ngủ một chút đi, được không?"
Đôi mắt của Mộ Dung Lưu Tôn hiện lên ánh sáng như ngọc, gật đầu: "Được, bất quá trẫm nói cho nàng biết một việc, lục quốc lại phái sứ thần tới, hình như muốn gặp nàng một chút."
"Ừ, ta đã biết, " Thanh Dao phất tay, đưa mắt nhìn thân ảnh màu vàng cao to của hắn đi ra ngoài, khi tới trước cửa điện còn quay đầu nhìn sang, mặt mài như gió xuân tháng ba, say lòng người đến nói không nên lời, không biết vì bản thân sắp có hỉ sự, hay bởi vì muốn dâng tân phi, nói chung tất cả những điều đó đã rời xa nàng rất xa, lúc này mắt của nàng đã ươn ướt.
Cho đến khi tiếng nói của Mạc Sầu cùng Mai Tâm vang lên.
"Nương nương, người làm sao vậy?"
Thanh Dao giật mình trở lại, liễm mi cười nhẹ, tựa như không có chuyện gì xảy ra, nếu đã quyết định buông ra, nàng tội gì còn quấn quýt chuyện cũ, không buông thì thật không phải là nàng.
"Các ngươi chuẩn bị một chút, tối nay chính là lúcchúng ta rời đi."
Thanh Dao tiếng nói vừa rơi xuống, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu lại càng hoảng sợ, tuy rằng nương nương lúc trước có nói chuyện rời khỏi đây, bọn họ cũng đồng ý, thế nhưng hiện tại, chủ tử đã mang long thai, chẳng lẽ còn phải ly khai sao?
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu ba người nhất thời không nhúc nhích được, nương nương tuy rằng cười yếu ớt, nhưng chẳng biết tại sao, bọn họ lại cảm thấy chua chát, tuy rằng nhìn qua nàng giống như không có chuyện gì, nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ thấy đáy mắt bốc lên một ít sương mù.
"Nương nương, xảy ra chuyện gì?"
Thanh Dao không có trả lời. có chút căm giận mấy nô tài này. Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ muốn nhìn thấy chủ tử bị cười nhạo có phải hay không, nàng hung hăng trợn mắt nhìn người bên dưới một cái, lơ đãng phất phất tay: "Các ngươi đều đi xuống đi, ta trở về tẩm cung nghỉ ngơi một chút, trở lại sẽ phân phó, các ngươi lưu ý hướng đi trong cung"
"Dạ, nương nương, " ba người lên tiếng trả lời, nhưng mà đều có chút nghẹn ngào, chủ tử đang có chuyện gì giấu giếm bọn họ, sợ bọn họ biết sẽ không dễ chịu.
Thanh Dao kéo tấm chăn trên người qua, mang giày vào, thản nhiên hướng về bên trong tẩm cung mà đi, một loạt động tác rất là vậy ưu nhã, mây bay nước chảy khoan khoái và lưu loát sinh độn, thân ảnh cao nhã đến nói không nên lời, càng rực rỡ như một đoá hoa, nhưng chỉ càng làm đau lòng ba người đang nhìn, chờ đến khi không thấy bóng dáng nàng nữa, Mai Tâm xoay người nhìn phía Mạc Sầu, rốt cuộc cũng khóc ra tiếng, nhào tới trong lòng Mạc Sầu.
Chương 94.2
"Chủ tử bị làm sao thế ? vì sao nàng cái gì cũng không nói?"
"Nếu nàng không muốn nói, thì chúng ta cũng không nên hỏi, " Mạc Sầu bình tĩnh mở miệng, nàng luôn luôn là người trầm ổn, làm việc cực có chừng mực, biết suy trước nghĩ sau, đã mơ hồ cảm giác ra đầu mối, giữa lông mài bị lây hận ý, nếu như không phải vì chủ tử, nàng thật muốn chạy tới Lưu Ly cung chất vấn hoàng thượng, sao lại nhẫn tâm thương tổn chủ tử thế? Nàng mang thai hài tử của hắn a, tại sao có thể ở lúc một nữ nhân đangmang thai, mà thương tổn lòng của nàng như vậy, thế nhưng cuối cùng nàng cái gì cũng khôngcó làm, chỉ hóa thành một lời nói lạnh lùng.
"Được rồi, chúng ta đi ra ngoài an bài một chút, tối nay tất cả cung nhân đều phải ngủ như chết, để bảo đảm vạn vô nhất thất."
"Mạc Ưu, xuất cung đi mua thuốc."
"Mai Tâm, đi sắp xếp tối nay để cho hai chúng ta gác đêm."
"Dạ" ba người phân công nhau hành sự, rất nhanh biến mất ở trên đại điện.
Đêm rét lạnh dài dằng dặc, cuồng phong gào thét, thổi mạnh vào tấm rèm màu trắng làm cho song linh, vang lên một chuỗi thanh âm, Thanh Dao mở hai mắt thật to ngồi ở trên giường, trong lòng có Mao Tuyết Cầu đang nằm, trong tay đang thì cầm ấm lô, đạm mạc nhìn bình phong ngọc lưu ly, xung quanh yên lặng như tờ.
Ngoài cửa tẩm cung vang lên tiếng bước chân, Thanh Dao ngẩng đầu, nhìn thấy Mai Tâm cùng Mạc Sầu đang đi tới đi lui, hai người thỉnh thoảng trách cứ nhau lúc làm việc, bắt gặp nàng ngồn bên giường vẫn không nhúc nhích, sắc mặt khẽ biến, tiến lên hai bước: "Nương nương, người sao không chịu nghỉ ngơi?"
"Ta ngủ không được, Mai Tâm, bây giờ là giờ gì?"
Thanh Dao cầm ấm lô trong tay đưa cho Mạc Sầu, để cho tay nàng ấm một chút, Mạc Sầu nhận lấy, chỉ trong chốc lát, đôi tay lạnh lẽo đến sắp cứng đã ấm áp lại, sau đó nàng đưa cho Mai Tâm ở một bên, Mai Tâm cầm ấm lô trong tay đáp lời.
"Nương nương, bây giờ là giờ tý, nương nương ngủ thêm một chút đi."
Mai Tâm lo lắng nhìn chủ tử của mình, vốn cho rằng nàng đang nghỉ ngơi, ai biết nàng tỉnh lại cũng không gọi các nàng.
"Không, ngươi đi chuẩn bị giấy mực đem qua đây cho ta, Mạc Sầu đi thu dọn một chút, đem cái gì nên đem theo, sau đó gọi Mạc Ưu tiền vào đây cho ta."
"Dạ nương nương" Mai Tâm lên tiếng trả lời rồi đi ra ngoài, Mạc Ưu đang ở ngoài cửa chờ, vừa nghe nói nương nương muốn gặp hắn, liền rất nhanh lắc mình tiến vào.
Chỉ thấy chủ tử đã bình tĩnh nhiều lắm, quanh thân tựa như hoa cỏ vừa được băng sương rửa sạch, nàng nhàn nhạt có trật tự phân công nhiệm vụ.
"Mạc Ưu, gần nhất ngươi vẫn trà trộn ở Lâm An thành, một là quen thuộc rất nhiều nơi, hiện tại ngươi đi ra ngoài mua một chiếc xe ngựa, không nên quá xa hoa, tinh xảo một tì là được, sau đó đưa nó đến bên cạnh tường cao ở thành tây, chổ mà lần trước chúng ta đi ra đó, chúng ta ở nơi nào đó chờ, cửa thành vừa mở ra, chúng ta lập tức rời khỏi Lâm An thành."
"Dạ, chủ tử."
Mạc Ưu lĩnh mệnh lắc mình rời đi.
Mai Tâm thì đi lấy giấy mực, còn Mạc Sầu lo chỉnh lý y phục, trong lúc nhất thời mọi người đều có chuyện phải làm, Thanh Dao không nhanh không chậm buông ŧıểυ hồ ly Mao Tuyết Cầu ra, sửa sang quần áo một chút, rồi bước đến bên giường, Mai Tâm đã mang giấy bút đến, vội vàng chạy tới giúp nàng mang giày da vào, rồi dìu nàng đi tới trước bàn.
Thanh Dao hơi ngưng mi, hạ bút có thần, lưu loát không gì sánh được, xoát xoát viết chữ trên giấy, rất nhanh đã viết xong rồi gấp lại, đoan đoan chính chính đặt ở trên bàn. Sau đó đứng dậy không chút chần chừ. Đi qua một bên rửa mặt, tất cả phải nên kết thúc, hà tất còn lưu luyến dằng co, Mạc Sầu đã thu dọn xong y phục, được hai bao lớn, thật chỉnh tề để nó ở một bên, trầm mặc đứng ở bên cạnh.
Tiến cung đến có mấy tháng, chợt bừng tỉnh thì ra chỉ là giấc mộng, không nghĩ tới bây giờ lại phải xuất cung, lúc nàng còn đang ngẩn ngơ thì nghe được chủ tử gọi nàng.
"Mạc Sầu, theo ta đi một chỗ?"
"Gì ạ?" Mạc Sầu nhíu mài một chút, trong lòng trầm xuống một chút, bất an hỏi, Thanh Dao nhàn nhạt cười: "Đừng quên người ta đã cứu ta một mạng, mặc dù nàng có mục đích riêng, nhưng ta vẫn nợ nàng một tiếng cám ơn, vì người nam nhân kia, nàng đã đặc cược được ăn cả ngã về không, nếu như chưởng lực của Bắc Tân vương mạnh thêm một chút, chỉ sợ nàng ta đã mất mạng, cuối cùng nàng ấy đã cứu ta."
"Dạ, nương nương."
Mạc Sầu lên tiếng trả lời, theo phía sau của nàng, hai người ra khỏi tẩm cung, thân hình gọn gàn đi qua hành lang, hướng về Vị Ương cung mà đi, Mạc Sầu đã đi qua một lần, nên biết Tây Môn Tân Nguyệt ở nơi nào, bởi vậy nàng đi phía trước dẫn đường, dọc đường thi triển khinh công, nên chớp mắt đã tới rồi.
Chỗ ở của Tây Môn Tân Nguyệt, đèn lồng cung đình toả sáng một mảnh mông lung.
Mạc Sầu lắc mình đi vào, chỉ thấy trên giường ngủ lớn là Tây Môn Tân Nguyệt, bên cạnh có hai ŧıểυ cung nữ một người xem chừng đang ngủ gậc, người khác là thiếp thân thị nữ Liên Yên của nàng , đang tựa ở giường ngủ gật.
Tay áo rộng thùng thình của Mạc Sầu mở ra, nhẹ tay phất qua, liền đánh ra ba hòn đá nhỏ, lúc đi trên đường nàng liền sợ bên trong tẩm cung có người.
Bên trong tẩm cung huyệt ngủ của ba người đều bị đánh, nên chậm rãi hướng sang một bên ngã xuống, phát ra âm hưởng rất nhỏ, tiếng vang này tuy rằng nhỏ, nhưng vẫn kinh động đến Tây Môn Tân Nguyệt, nàng đột ngột mở mắt ra, nhìn lập thấy Thanh Dao đứng trước giường của nàng, đáy mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, nữ nhân này nửa đêm canh ba tới đây làm gì, hiện tại nội thương của mình còn chưa có tốt, sẽ đánh không lại các nàng a, chẳng lẽ nàng biết chuyện hoàng thượng phong mình làm phi, vì thế đố kị tới đây giết người diệt khẩu.
"Ta đến là để nói tiếng cám ơn với ngươi, tuy rằng ngươi làm thế là có mục đích riêng, nhưng xác thực cũng đã cứu ta, về phần mục đích của ngươi, đã không quan trọng nữa."
Thanh Dao nhẹ giọng mở miệng, nhàn nhạt cười, trong bóng tối dung nhan nàng xinh đẹp bức người, con ngươi tối tăm hiện lên sương tuyết lạnh lùng, lẳng lặng như vậy đứng dưới ánh đèn, thật giống như một gốc cây vô cốc u lan, bất nhiễm thế tục bụi trần, còn mang theo ánh sáng trí tuệ, giờ khắc này, Tây Môn Tân Nguyệt không thể không thừa nhận, hoàng thượng yêu nàng ta hơn tất cả là có nguyên nhân vì nữ nhân này có chính là phẩm chất cao quý.
"Ngươi tới, chỉ vì nói như vậy?"
Tây Môn Tân Nguyệt nhẹ giọng mở miệng, giờ khắc này, nàng thậm chí đã nghị, nàng có thể không tranh không cướp, chỉ cam tâm ngoan ngoãn làm Thục phi của nàng.
"Phải, ngươi hãy hảo hảo điều dưỡng thân thể, tất cả rồi sẽ tốt, ngươi cố gắng bảo trọng, ta đi."
Thanh Dao vươn tay vì nàng kéo lại góc chăn, thật giống như đang đối đãi với muội muội của mình, không có chút nào phẫn nộ hay đố kị, kỳ thực nàng lúc trước cũng hận qua Tây Môn Tân Nguyệt, thế nhưng sau khi nghĩ thông suốt, Tây Môn Tân Nguyệt tuy rằng hung ác, vì mục đích không từ thủ đoạn, nhưng vì hoàn cảnh lớn lên của nàng và nàng ta không giống nhau, tướng quân phụ thân của nàng ấy, đã cho nàng ấy thân phận cao quý cộng thêm năng lực hơn người, vì gả cho nam nhân mình yêu quý, mà nỗ lực lớn đến như vậy, thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng, có thể thấy nàng ta kỳ thực cũng không có xấu xa đến như vậy.
Mọi người chẳng qua là lựa chọn vị trí, và đường đi của bản thân mình khác nhau mà thôi, vì thế không có thể nói ai xấu hơn ai cả.
"Cám ơn, " hiếm khi Tây Môn Tân Nguyệt nói được một câu như vậy, nhìn Thanh Dao xoay người ly khai tẩm cung của nàng, thân ảnh tinh tế cứng rắn đó, dù cho có trãi qua bao nhiêu năm, nàng vẫn nhớ kỹ này bóng hình ngạo nghễ như mai này.
Chương 94.3
Thanh Dao cùng Mạc Sầu từ Vị Ương cung trở về, thì Mai Tâm và Mạc Sầu chia nhau mỗi người một cái bao, còn Thanh Dao thì ôm lấy Mao Tuyết Cầu, ba người cùng nhau rời khỏi.
Bên trong Phượng Loan cung rộng lớn, tất cả mọi người đều đang ngủ say, chỉ có các nàng tựa như linh hồn trong bóng đêm, im hơi lặng tiếng biến mất ở trong trời đất.
Cuồng phong gào thét, thổi qua những đụn tuyến đọng đang tan, ở trong bóng đêm, phát ra những âm thanh nước rơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, thái giám cùng cung nữ Phượng Loan cung liền phát hiện nương nương mất tích, nữ quan Y Vân cùng tổng quản thái giám hoảng sợ đến phát khóc, cũng không dám bẩm báo cho hoàng thượng, chỉ có thể phái ra tất cả thái giám cùng cung nữ Phượng Loan cung ở hậu cung mà tìm tòi, chỉ mong là nương nương có việc phải đi ra ngoài.
Hai canh giờ sau, trong Phượng Loan cung tiếng khóc vang thành một mảnh, hoàng hậu nương nương mất tích, kể cả tỳ nữ mà lúc trước nàng mang vào cung cũng không thấy.
Mà lúc này trên đại điện Lưu Ly cung, thiếu niên tuấn dật hoàng đế đang mang vẻ mặt rạng rỡ tiếp đón lục quốc sứ thần, ngoài ra còn có các quan viên đại thần cùng đi theo.
"A Cửu, phái thái giám đi tuyên hoàng hậu nương nương, nói là có quý khách từ xa tới muốn gặp hoàng hậu nương nương."
Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm trong trẻo ấm áp mang theo vẻ tự hào, vung tay lên, tùy ý cuồng phóng.
"Dạ, hoàng thượng, " A Cửu lĩnh mệnh lui ra, đến ngoài cửa điện phân phó ŧıểυ thái giám đi qua Phượng Loan cung mời hoàng hậu nương nương, nói là hoàng thượng gọi nương nương qua đây, lục quốc sứ thần đã tới.
ŧıểυ thái giám lĩnh mệnh, thật nhanh xoay người đi đến Phượng Loan cung tuyên chỉ.
Bên trong đại điện hoa lệ rực rỡ, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười sung sướиɠ, trong đám người này thì tiếng cười vang dội nhất, triêu người nhất hiện nay là thánh thượng.
Trên khuôn mặt tuấn dật của hắn đầy xuân phong đắc ý, đôi mài phượng hẹp dài nhướng lên, hai tròng mắt tản mát ra ánh sáng ngọc nhiều màu, khóe môi nhất câu nở nụ cười xuất động lòng người, hiện tại trong thất quốc, Huyền Nguyệt là có phần thắng lớn nhất, điều này có thể dựa theo thái độ cẩn thận cùng mánh khoé của lục quốc sứ thần mà thấy được, lấy cơ trí cùng tâm tính của Dao nhi, nếu như được nàng tương trợ, tất sẽ như hổ thêm cánh, còn có được món vũ khí thần thông, uy lực thâm tăng, vì thế các lục quốc đều có chút run sợ, nên mới có chuyến đi bái phỏng lần này của sứ thần lục quốc.
Lục quốc sứ thần thái độ rất cẩn thận, thỉnh thoảng còn nói nhiều lời khen tặng, Huyền đế đã là hoàng đế khôn khéo nhất trong thiên hạ, nếu như hoàng hậu thực sự có vũ khí tinh nhuệ như lời đồn đãi, chỉ sợ bánh xe Huyền Nguyệt sẽ bùng cháy mạnh, bọn họ thực sự cần phải hao tổn chút tâm tư rồi...
Ngoài cửa điện vang lên tiếng bước chân, lục quốc sứ thần đồng loạt nhìn về phía cửa, trong ánh mắt của mỗi người đều mang theo vẻ tìm tòi mới lạ cùng sự chờ đợi để nhìn hoàng hậu nương nương túc trí đa mưu trong lời đồn, thế nhưng họ chỉ nhìn thấy một ŧıểυ thái giám với sắc mặt hoảng sợ, giơ cao một phong thư vọt vào kêu to: "Hoàng thượng, không xong, hoàng hậu nương nương để lại một phong thư rồi rời cung."
Lời vừa nói ra, người trên cả tòa đại điện đều thay đổi sắc mặt, đều có vẻ khó tin, cũng có vẻ đắc chí.
Tuổi trẻ hoàng đế đang ngồi trên cao sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, mất đi sự bình tĩnh, âm ngao mở miệng: "Đọc."
"Huyền Nguyệt lẻ ba năm, ta Mộc Thanh Dao hưu hoàng đế Mộ Dung Lưu Tôn, từ nay về sau nam hôn nữ gả không can thiệp chuyện của nhau, văn võ bá quan ghi nhớ, lục nước sứ thần làm chứng, Mộc Thanh Dao bái thượng."
ŧıểυ thái giám đọc xong, nước mắt lả chả tuôn rơi run, cả tòa đại điện bầu không khí yên lặng chết chốc, mọi người tựa hồ cũng từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại. từ xưa đến này chỉ có nam tử bỏ vợ, cũng chưa từng nghe qua nữ tử cũng có thể hưu phu, không chỉ hưu phu, mà người nàng hưu là hoàng thượng đương triều, là hoàng đế trẻ tuổi tuấn mỹ nhất trong thiên hạ, chuyện quái lạ hàng năm đều có, nhưng đây chính là chuyện kỳ quái nhất.
Đơn độc một mình hưu đế, có thể nhìn ra hoàng hậu tâm tư độc đáo cả gan làm loạn, dám làm những chuyện mà người thường không dám làm, quả thật là một kỳ nữ tử.
Ánh mắt của Lục quốc sứ thần lóe ra một cái, đã có chút hiểu ra, sôi nổi đứng dậy, cung kính mở miệng: "Bẩm Huyền đế, hoàng thượng của chúng thần phái đến Huyền Nguyệt, chính là muốn cùng hoàng hậu nương nương thỉnh giáo, hiện tại hoàng hậu nương nương nếu đã rời cung, chúng thần cũng không có lý do gì để ở lại nữa, cần phải cáo từ."
"Tiễn khách, " thanh âm cắn răng kèm theo sự lạnh lùng âm trầm.
Lục quốc sứ thần lui ra ngoài, hoả tốc rời khỏi hoàng cung, mỗi người đều trở về quốc gia mình, tốt nhất là bẩm báo với quân hoàng của họ tình trạng vừa đột ngột phát sinh này, có thể đây là cơ hội để chuyển biến tình thế, nữ tử như vậy, có thể lợi dụng thì cứ lợi dụng, lúc không thể lợi dụng, tuyệt đối không thể giữ lại...
Lưu Ly cung đại điện.
Nam An vương là người đầu tiên lên tiếng chất vấn, khuôn mặt luôn băng lãnh, hiếm khi nổi lên chút dao động như lúc này, đôi mắt đen tuôn trào gợn sóng.
"Hoàng huynh, sao lại xảy ra chuyện này? Hoàng hậu vì sao rời khỏi cung?"
Người thứ hai là Mộc Ngân cũng đứng lên, mài nhíu lại hiện lên vẻ khó tin: "Dao nhi đang yên ổn tốt lành, tại sao có thể hưu đế chứ? Nàng không phải là đứa nhỏ không biết chừng mực ."
Hắn nhớ kỹ nàng đã đồng ý với hắn, cố gắng giúp đỡ hoàng đế, hơn nữa cho tới bây giờ nàng làm rất khá, Huyền Nguyệt nội hoạn đã trừ, trong đó không thể không có công lao của nàng.
Những đại thần khác cũng không dám thở mạnh ra ngoài, mỗi người đều nhìn ra, sắc mặt hoàng thượng khó coi đến cỡ nào.
Trên khuôn mặt tuấn dật bị bao phủ bởi cơn lôi đình thịnh nộ, đôi mắt đen hiện lên hàn băng, vung tay ra, tất cả đồ vật trên bàn bên cạnh đều bay ra ngoài, tiếng loảng xoảng vang lên, đồ sứ ở trong tay của hắn đã bị đánh nát đồng thời cũng làm mình bị thương, từng giọt máu tích tích rơi trên mặt đất.
"Hoàng thượng, ngươi bị thương?"
A Cửu kinh hô, đau lòng đi tới muốn trợ giúp hắn xử lý vết thương, đáng tiếc đôi mắt hoàng đế âm ngao, vừa kéo tay lại, vừa lạnh lùng nhìn những gương mặt dưới đại điện.
"Trẫm cũng muốn biết đã có chuyện gì xảy ra? Hôm qua nàng vẫn đang rất tốt, làm sao chỉ trong một đêm lại nghĩ ra việc này?"
Mộ Dung Lưu Tôn nói xong, nhớ tới đêm qua, nàng tựa hồ có chút gì đó không giống với ngày thường, nhưng mà không giống ở chỗ nào? Dường như lúc nằm trong lòng hắn nàng có chút cứng ngắc, khi đó hắn đang nói sẽ dâng Tây Môn Tân Nguyệt tiến cung, chẳng lẽ nàng không đồng ý hắn phong Tây Môn Tân Nguyệt làm phi, hay là?
Hoàng đế lại nghĩ tới gương mặt nàng ôn nhu nói với hắn một câu, hoàng thượng, tối hôm qua, Dao nhi nằm mộng, mơ thấy trên đời này lại có người suốt đời nhất thế một đôi người, chẳng lẽ nàng hi vọng trong hậu cung rộng lớn này chỉ có hắn và nàng?
Đại điện rơi vào vắng lặng.
Ngoài cửa điện lần thứ hai có một thái giám chạy vào: "Bẩm hoàng thượng, có ngự y cầu kiến."
"Tuyên" trên đại điện sát khí sưu sưu, hoàng thượng đã sắp không khống chế được tâm tình, nên không ai dám nói nhiều thêm một câu, chỉ đăm đăm nhìn hoàng đế ngồi trên cao, không biết có phải bị hoàng hậu hưu phu nên tức giận, hay do hoàng hậu đi, mà thương tâm.
ŧıểυ thái giám vừa lui ra ngoài, ngự y đã nhanh chóng tiến vào, trong đại điện áp lực không khí rất thấp, ngự y run như cầy sấy, cẩn thận từng li từng tí quỳ xuống: "Bẩm hoàng thượng, hôm qua thân thể hoàng hậu nương nương có chút khó chịu, vì thế đã tuyên thần đến chuẩn mạch cho nàng, kết quả, kết quả?"
Lời kế tiếp ngự y không dám nói, hơi sợ hãi một chút, hắn sợ hoàng thượng sẽ phát cuồng, nghe nói không thấy nương nương đâu.
"Nàng làm sao vậy?" Hoàng đế khẩn trương lên, chẳng lẽ Dao nhi sinh bệnh?
"Hoàng hậu nương nương mang thai." Hắn cố dùng hết sức lực mở miệng, hoàng đế ngồi trên cao trong nháy mắt con ngươi mở lớn, nhuộm đầy kinh hỉ, cả khuôn mặt không còn âm ngao như trước, mà giống như đoá hoa tháng ba, chói mắt đến không nói nên lời.
Bên dưới vang lên một mảnh thanh âm vui sướиɠ: "Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, mừng đã có long chủng."
Mộ Dung Lưu Tôn không ngờ chuyện mà bản thân mình thực sự nghĩ thầm, Dao nhi quả nhiên thực sự mang thai, hắn nhớ kỹ lúc hôm qua khi nhìn thấy nàng, nàng tựa hồ cao hứng khác thường, dường như có chuyện muốn nói, thế nhưng về sau khi biết hắn muốn nạp phi, nên không nói gì nữa, chỉ nói mệt mỏi, thì ra là nàng mang thai, lúc đó, nàng thật sự rất cao hứng, nghĩ đến đây, hoàng thượng ảo não không ngớt, tại sao bản thân mình lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy.
Người có quyền thế thường có một điều tốt, chính là kiếm kẻ chết thay, trong cơn phẫn nộ mâu quang của hoàng đế lạnh lùng nhìn chằm chằm ngự y đang quỳ bên dưới, giận dữ thở ra khí lạnh quát lên.
"Ngươi thật to gan, hôm qua chẩn mạch biết hoàng hậu mang thai long loại, vì sao không bẩm báo?"
Trên đại điện, mọi người đồng loạt nhìn về phía ngự y già nua, đang không ngừng lao mồ hôi, đôi môi run run, cơ hồ sẽ nhanh chóng ngất xỉu, sau đó mọi người đều đồng tình với hắn, nhưng không dám lắm miệng a, hoàng đế bây giờ còn đang nổi giận, hoàng hậu hưu hắn, từ cổ chí kim còn chưa từng nghe qua chuyện hoàng thượng bị hưu, nhưng chuyện này bây giờ lại lưu lạc tới trên đầu hoàng thượng, bất quá phỏng chừng đó là hoàng thượng tự tìm.
"Hoàng thượng, hoàng thượng?" ngự y kia bởi vì hoảng sợ, hơn nữa tuổi lại lớn, nói cũng nói cũng không rõ ràng, chỉ kêu lên hai câu, đã bắt đầu thở hổn hển, cuối cùng cũng dùng hết sức lực cuối cùng để nói ra: "Hoàng hậu nương nương không cho lão thần nói, nương nương nói muốn chính miệng đem hỉ sự này nói cho hoàng thượng."
Ngự y lời nói vừa rơi xuống, mọi người lần thứ hai đem tầm mắt dời về phía hoàng thượng, Nam An vương cũng nhịn không được nữa, thốt ra.
"Hoàng thượng hôm qua người đã cùng nương nương nói cái gì? Có thể làm cho nương nương dưới cơn nóng giận mới làm ra loại chuyện thế này? Còn rời cung đi ra ngoài."
Đây là chuyện hiện nay mọi người muốn biết nhất, hoàng thượng làm chuyện gì, mà khiến hoàng hậu nương nương nổi giận, bằng không vẫn đang tốt lành, vì sao lại muốn mở miệng hưu phu ra cung, mọi người chỉ cần vừa nghĩ tới hoàng hậu mang long thai, ở bên ngoài lưu lạc không nơi để sống yên ổn, liền cảm nhận được ba phần thê lương, Thượng Quan Hạo kia sẽ không bỏ qua cho nương nương, lúc này nương nương không đang phải rất nguy hiểm sao, sắc mặt mỗi người đều âm u không ánh sáng.
Tả tướng Mộc Ngân đôi mắt càng mang vẻ sầu lo, hôm nay hắn một đường từ trong nhà đến đây, nữ nhi căn bản không có về nhà, điều này chứng tỏ nàng sẽ không quay lại Mộc gia, nàng đã mang thai, thì sẽ đi chỗ nào đâu?
"Trẫm nói phong Tây Môn Tân Nguyệt làm phi, hoàng hậu cũng đồng ý."
Hoàng đế lời vừa nói ra, trong đại điện có vài người xuýt xỉu, đáy mắt đều không vui, hoàng thượng thực sự là hồ lý hồ đồ, hoàng hậu đang mang thai long chủng, ngươi vội vàng nạp phi cái gì, nếu là nữ nhân nào cũng đều phẫn nộ, chỉ bất quá hoàng hậu kịch liệt một tí thôi, quăng luôn hoàng đế.
"Thần đệ cáo từ, " Nam An vương nổi giận, sắc mặt trầm xuống, đôi mắt đen so với sương tuyết vào đông còn lạnh lùng hơn, xoay người đứng dậy cáo an, cũng không chờ đợi hoàng thượng nói cái gì, vung tay áo choàng ly khai.
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu đáy lòng dâng lên một trận sầu lo, nương nương xuất cung lúc này, là rất nguy hiểm, lục quốc sứ thần đều biết nàng xuất cung, phải làm sao bây giờ a? Xem ra phải nhanh một chút tìm ra nàng mới được, vẫn nên ở trong hoàng cung mới an toàn.
Chương 94.4
Đại điện thượng, Mộ Dung Lưu Tôn lạnh lùng trầm mặt nhìn Nam An vương phủi áo mà đi, trong đôi mắt đen của hoàng thượng tràn đầy lửa giận, lúc nào cũng có thể đốt đám người trên đại điện thành tro, u ám giận dữ nhìn chằm chằm bọn thần tử bên dưới, tựa hồ bọn họ mà nói thêm một câu nữa thôi, là hắn nổi trận lôi đình, hắn cũng không muốn phát sinh chuyện này a, nếu như biết Dao nhi không thích hắn cho Tây Môn Tân Nguyệt tiến cung, hắn sẽ bồi thường cho Tây Môn gia thứ khác, nhưng ai biết nàng lại vô thanh vô tức bỏ đi, còn hưu phu nữa?
Nghĩ đến đây thì trong lòng hoàng thượng lại đau, đồng thời cũng phẫn nộ, còn có xóa sạch sự tàn bạo nữa.
Hắn, Huyền đế trong mắt thế nhân, tự nhiên bị một nữ nhân hưu, còn ở trước mặt của lục quốc sứ thần, chỉ sợ tin tức này, đã mau chóng truyền khắp lục quốc, thực sự là đau đầu mà.
Dao nhi, nếu như ngươi trở về, trẫm nên xử trí ngươi như thế nào đây?
Mộ Dung Lưu Tôn con ngươi lắng động, tựa như đang hóa thành sương mù, làm cho người ta nhìn không ra nói không rõ, hắn vung tay lên lạnh lùng lạnh phân phó.
“Đều đi xuống đi.”
“Dạ, hoàng thượng, ” các vị đại thần đứng dậy, đều thở dài một hơi, lão ngự y đang co quắp té trên mặt đất cũng thật vất vả thở hổn hển một hơi, giật lộn đứng dậy, trốn ở bên trong chúng đại thần rời khỏi Lưu Ly cung.
Lưu Ly cung an tĩnh lại.
Cả điện trống vắng, A Cửu vội vàng phân phó ŧıểυ thái giám mang tới một hòm thuốc, tự mình xử lý vết thương cho hoàng thượng và bôi thuốc.
Hoàng thượng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, đáy mắt quấn quýt, cô đơn, còn có lăng hàn, âm ngao, ngàn vạn cảm xúc cứ chuyển động ở trong đó, có thể nhìn sắc mặt thay đổi của hắn là biết, nó thay đổi không biết bao nhiêu lần, cuối cùng lạnh lùng mệnh lệnh cho A Cửu.
“Lập tức tuyên chỉ cho Nam An vương, bảo hắn xuất cung đi tìm hoàng hậu nương nương, nhưng cần phải đi trước lục quốc một bước, đừng để họ tìm được tung tích của nàng, trẫm không hy vọng nàng xảy ra chuyện gì?”
“Dạ, hoàng thượng, ” A Cửu lĩnh mệnh đi ra ngoài, mới vừa đi tới cửa đại điện, đã nghe được từ chỗ ngồi trên lại vang lên thanh âm dịu dàng sâu đậm: “Phân phó Nam An vương, nếu như đã gặp nàng, hãy nói, chỉ cần nàng trở về, tất cả rồi sẽ tốt.”
Nếu như nàng thực sự không đồng ý nạp Tây Môn Tân Nguyệt làm phi, hắn sẽ tứ hôn cho Tây Môn Tân Nguyệt một lần nữa, nhưng mà?
Trong đôi mắt phượng mê người của nam tử ngồi ở trên cao hiện lên nghi ngờ, hoàng hậu phản ứng như vậy có tính là đang ghen tị hay không?
A Cửu biết ý tứ trong lời nói của hoàng thượng, cái gì gọi là tất cả rồi sẽ tốt, đại khái ý là sẽ dựa theo lời hoàng hậu nói mà làm, chuyện này thật là hiếm thấy, A Cửu theo hoàng thượng đã lâu, chưa từng thấy hoàng thượng thỏa hiệp như thế bao giờ, đây là lần đầu tiên, chỉ mong hoàng hậu sẽ trở về, trong bụng của nàng đang mang long thai, nếu như là một ŧıểυ hoàng tử, nói không chừng sẽ là thái tử nữa.
Trên con đường lớn, một chiếc xe ngựa tinh xảo không nhanh không chậm chạy qua.
Xe ngựa này không có quá xa hoa, Bát Bảo làm nắp, đỉnh chóp xe có khảm ngọc, bốn góc thì treo trang sức cộng thêm tua cờ, theo chuyển động của xe ngựa chạy trốn, chập chờn ở trong gió.
Bên trong xe ngựa có một nữa không gian được thiết kế một cái giường mềm, mặt trên của nó lót tấm thảm màu trắng quý giá mềm mại thoải mái, một góc khác thì đặt một kỷ trà cao, bày biện dưa trái cây và điểm tâm, còn có nước trà, lúc này nước trà đó có khí nóng bay lên, nhưng cũng không có vì xe ngựa chạy như điên mà bắn ra ngoài, điều này đủ để thấy kỹ năng rất tốt của người lái xe, đem xe ngựa chạy vừa nhanh lại ổn.
Trên giường êm, lúc này có một mỹ nhân lười biếng đang nằm, tóc đen như mây đang được trút xuống, hé ra khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, da thịt trong suốt như tuyết, mi dày, mắt thì sáng quắc, quanh thân lười biếng, năm ngón tay bạch ngọc của nàng đang cầm một ly trà, hương vị trà như bao phủ toàn bộ thùng xe, nữ tử có đôi mắt đẹp đang yên lặng lạnh lùng nhìn chằm chằm lá trà không ngừng chập chờn ở nước trà còn tùy ý xoè ra, tản mát hương thơm ngào ngạt.
“ŧıểυ thư, hiện tại chúng ta đi đâu?”
ŧıểυ nha đầu vừa nói chuyện mặt mày thanh lệ, có một cỗ đẹp đẽ tự nhiên đáng yêu, đôi mắt to trong veo như nước ẩn chứa cảm giác khốn khổ.
Người nằm trên giường êm chính là đệ nhất hoàng hậu từ cổ chí kim dám hưu đế Mộc Thanh Dao, mà người vừa nói chính là nha đầu Mai Tâm của nàng, các nàng đã rời cung ba ngày, nơi này cách Lâm An thành chừng bảy tám trăm dặm, dọc theo đường đi, bọn họ cẩn thận từng li từng tí tách ra khỏi thôn trấn lớn, chỉ tá túc ở những trấn nhỏ ít người, một đường điên cuồng chạy đi về phía nam.
Mắt thấy đã rời khỏi kinh thành khá xa, tốc độ xe ngựa liền chậm rất nhiều.
Nhưng mà trừ chủ tử, ngay cả ba thủ hạ cũng không biết trên đoạn đường chạy như điên này, bọn họ muốn đi đâu, lúc này Mai Tâm rốt cuộc cũng nhịn không được phải hỏi nương nương, nha, không, nương nương từ khi xuất cung liền phân phó các nàng, sau này hãy gọi là ŧıểυ thư, nếu nàng đã xuất cung, sau này sẽ không bao giờ còn là Huyền Nguyệt hoàng hậu nữa, mà chỉ là tam ŧıểυ thư của Mộc phủ.