Ánh mắt Hoàng thượng thâm thúy như một cái hồ nhìn không thấy đáy, trên đại điện vang lên tiếng nói hung tàn ngoan độc hắn, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu còn có Băng Tiêu đều kinh hãi đảm chiến, cũng không phải họ sợ chết, chỉ sợ nếu lần này hoàng thượng thực sự sẽ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó, bọn họ có chết vạn lần cũng không gánh nổi trách nhiệm.
"Được, nếu hoàng thượng cố ý muốn xuất cung, thần đệ và hoàng thượng sẽ đi cùng nhau."
Nam An vương biết chuyện hoàng huynh đã quyết định, thì không thể nào thay đổi, hiện nay chỉ có một kế sách, một ngầm khóa hết tất cả tin tức, hai nhanh chóng tìm được nơi hoàng hậu bị giam giữ, nếu hoàng hậu thực sự xảy ra chuyện gì, chỉ sợ lòng của hoàng thượng cũng sẽ chết theo. Đến lúc đó thật sự không biết sẽ có bao nhiêu người chịu thương vong.
"Hoàng thượng, nô tỳ có việc bẩm báo."
Mạc Sầu nhớ tới lời dặn dò của nương nương, vội vàng bẩm báo.
"Nói?"
Hoàng thượng vung tay lên, u ám mệnh, khuôn mặt tuấn mỹ lúc này đã nổi lên gân xanh, tựa như Tu La trong bóng tối, làm người ta không lạnh mà run.
"Nương nương trước khi đến Nguyệt Giác tự đã từng dặn nô tỳ, nếu như nương nương thực sự bị người ta bắt đi, có thể dùng Mao Tuyết Cầu để dẫn chúng ta tìm được vị trí của người."
Mạc Sầu tiếng nói vừa dứt. Mộ Dung Lưu Tôn rất nhanh mệnh lệnh: "Vậy còn chờ cái gì, lập tức đi đem ŧıểυ hồ ly kia mang tới, chúng ta sẽ đi đến chân núi của Nguyệt Giác tự trước."
"Dạ, hoàng thượng."
Mạc Sầu không dám chậm trễ, nhanh chóng đứng dậy chạy về Phượng Loan cung trước, mang theo ŧıểυ hồ ly đến, đoàn người trong đêm tối nhanh chóng rời cung, đi đến Nguyệt Giác tự...
Trong bóng đêm, ánh sáng quỷ dị.
Ngẩng đầu nhìn lên trời, xa xa gần gần đều không thấy được ánh sáng của một nữa ngôi sao, trời âm u trên không bao phủ một tầng sương mù mông lung, lượn lờ.
Trong thư phòng Bắc Tân vương phủ. Trữ quản gia vẻ mặt hưng phấn lắc mình tiến thư phòng.
"Vương gia, thật tốt quá, trong cung có tin tức đưa tới, " hắn giơ thư tín trong tay lên, rất nhanh đem để trên bàn sách của vương gia.
Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch đôi mắt tối sầm lại, lạnh nhạt trầm mặt phất phất tay, ý bảo Trữ quản gia lui xuống, rồi im lặng mở phong thư, khóe môi không tự chủ xả ra nụ cười, thật quá tốt, lần này đúng là ông trời đã giúp hắn, không ngờ tên kia lại xuất cung, còn nghĩ rằng hắn thiết huyết vô tình đâu? Nguyên lai là vẫn có chổ uy hiếp được hắn, hắn thật sự thích nữ nhân kia, chuyện này quá tốt, ban đầu chỉ dự tính không cho nữ nhân kia trở thành trợ thủ của hắn, hiện nay xem ra, nàng ta là nhược điểm trí mạng của hắn.
Bên trong thư phòng, trên khuôn mặt tái nhợt của Bắc Tân vương hiện lên sự sắc bén, tựa như âm hồn im hơi lặng tiếng, hắn đem thư đưa tới trên ánh nến thiêu hủy, sau đó hướng ra phía ngoài kêu một tiếng.
"Trữ Phúc, lập tức đem người điều ra, giết không tha, nhớ kỹ, đừng ở Nguyệt Giác tự động thủ, ngay cả nữ nhân kia cũng không cần buông tha, một lưới bắt hết, một cũng không chừa."
Lời nói tiết ra vẻ hung tàn thị máu và vô tình, Trữ Phúc cung kính gật đầu: "Dạ, vương gia."
Ngoài phòng đã lâm vào vắng vẻ, Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch đắc ý mỹ mãn nở nụ cười, chẳng lẽ tối nay là lúc bản vương trở mình, bất quá để tránh vạn vô nhất thất (tuyệt đối không để xảy ra sai lầm), hắn vẫn không nên lộ diện mới tốt.
...
ŧıểυ hồ ly Mao Tuyết Cầu thiên tính thông minh, cùng sự nhạy bén của Mạc Sầu, được nàng chỉ thị, nó rất nhanh từ chân núi Nguyệt Giác tự, dẫn một đám người lên núi, theo hành trình của Mộc Thanh Dao trước khi bị bắt. Mặc lâm quá sơn, khắp núi đầy gai của cây tùng cây mận. Thực sự là chuyện không dễ đi, hơn nữa không có ánh trăng, đoàn người bọn họ cũng không dám tùy tiện đốt đuốc. Chỉ phải đi theo bước chân của người ở trước mặt.
Người khác thì không có gì, thân đều là nô tỳ hoặc thuộc hạ, cái dạng khổ cực gì mà không chịu qua, nhưng hoàng thượng và Nam An vương gia thân thể tôn quý, lại phải di chuyển trong rừng gai, cảnh này khiến cho người đi theo thấy áp lực, không ai dám thở mạnh ra ngoài, nɠɵạı trừ tiếng bước chân tiến vào rừng, không còn có thêm âm hưởng nào khác.
Cũng may nhóm trên dưới một trăm người này, đều là người biết võ công, hơn nữa võ công không tệ, nên cũng không phát ra nhiều âm thanh lắm...
Bốn phía bóng cây lắc lư, vắng vẻ không tiếng động, thỉnh thoảng một trận gió lạnh thổi qua, thổi trúng ngọn cây làm nó chuyển động phát ra tiếng gào khóc thảm. Trên mặt đất bóng cây loang lổ càng phát ra vẻ quỷ dị. Tuy là người tập võ, nhưng cũng nhịn không được, mồ hôi lạnh nhỏ giọt, lông tóc dựng đứng cả lên.
Đoàn người thật vất vả lắm mới liên tục đi qua núi được, bên kia núi, lại có một nông trang, mà bên kia nông trang, cũng là dãy núi lớn, như vậy ngọn núi xoay mình tạo thành thế tứ diện, tình cảnh như vậy chỉ duy nhất có ở nơi này, nếu như không phải theo chân Mao Tuyết Cầu tiến vào, bọn họ căn bản nghĩ không ra, trong núi còn có nhiều người sinh sống như vậy.
Hoàng thượng tự mình dẫn đầu, nên mọi người không dám khinh thường, rất sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, vì thế vẫn cẩn thận chú ý bốn phía.
Người trên ngọn núi này đã sớm sống theo quy luật, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, đó là cách sống trước sau như một của bọn hắn.
Lúc này toàn bộ thôn trang rơi đã rơi vào vắng vẻ, trong bóng đêm, Mao Tuyết Cầu linh hoạt dẫn đường ở phía trước, rất nhanh liền đứng ở trước cửa một gia đình, cũng không chịu cất bước đi nơi nào khác nữa, Mạc Sầu vừa nhìn động tác của nó, tâm trạng vui mừng, đưa tay ôm lấy nó, tiến đến bên người hoàng thượng, nhỏ giọng mở miệng.
"Nương nương nhất định ở chỗ này."
Trong bóng tối, tuy rằng thấy không rõ sắc mặt của hoàng thượng, nhưng quanh thân hắn trong nháy mắt bao phủ sát khí thị máu, thanh âm lạnh lùng u ám vang lên: "Lên."
Hắn vung tay, Hoa Ly Ca đứng ở bên cạnh, việc nhân đức không nhường ai một cước đá tung cửa, thanh âm ầm ầm vang lên, cửa lên tiếng trả lời rồi rơi xuống, ánh đèn bên trong phòng phát sáng, ngoài sân gà bay chó sủa, trong phòng nhanh chóng có người vọt ra, hoàng thượng ra lệnh một tiếng: "Bắt bọn họ lại cho ta."
"Dạ, chủ tử, " Hoa Ly Ca cùng Băng Tiêu lĩnh mệnh, thân hình chợt lóe vọt tới, chớp mắt chế phục hai ba hắc y nhân, giải đến trước mặt hoàng thượng: "Chủ tử, đã bắt được."
"Áp giải đi, nhất định phải làm cho bọn họ khai ra người đứng chủ mưu phía sau."
Huyền đế âm lãnh mở miệng, thân hình cao lớn bước đi vào nhà, ánh nến phực phực vang lên hai tiếng, trong phòng một đa͙σ thân ảnh tinh tế mềm mại đi ra, đứng ở chỗ ánh sáng dịu dàng, người đó chính là Mộc Thanh Dao, vẻ mặt đạm nhiên nhìn bên ngoài sân, không gấp không vội, cho đến khi hoàng thượng lọt vào tầm mắt, nàng không khỏi kinh ngạc. Ngàn suy vạn nghĩ, nàng cũng không nghĩ đến hoàng thượng đích thân đến, đều này sẽ đem đến không biết bao nhiêu nguy hiểm, thanh âm của nàng đã không còn bảo trì vẻ ôn hoà.
"Sao ngươi lại tới đây?"
"Dao nhi, nàng không sao chứ" Huyền đế sải bước đi tới, đưa tay lên kéo qua Mộc Thanh Dao, ở dưới ánh đèn kiểm tra kỷ càng một lần, xác định nàng không xảy ra chuyện gì, xoay người kéo vào trong ngực của mình, thanh âm ôn nhuận trầm thấp vang lên: "Ta chỉ muốn mau sớm tìm được nàng."
Mộc Thanh Dao lẳng lặng nằm ở trong ngực của hắn, nghe tiếng tim hắn đập, đêm yên tĩnh được một chút âm thanh cũng không có, hai người làm trò trước mặt mấy trăm người, ôm nhau đứng cùng một chỗ.
Mọi người chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hoàng thượng cùng hoàng hậu thực sự rất ân ái a.
Chương 85.2
Bỗng nhiên phía chân trời sáng lên, mọi người ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy bên ngoài ŧıểυ viện, vô số cây đuốc sáng lên, lập tức có thủ hạ tiến đến bẩm báo: "Không xong, chủ tử, có người bao vây chỗ này."
"Hoàng thượng?"
Mộc Thanh Dao sắc mặt trầm xuống, thì ra người chủ mưu phía sau chỉ dùng nàng để câu hoàng đế, nhưng hắn làm sao sẽ biết hoàng thượng nhất định sẽ tới cứu nàng đâu, đám người bắt cóc nàng và đám người hiện tại chỉ sợ không cùng một nhóm, mà là hai nhóm đều có cùng mục đích, tuy rằng nàng không có thể xác định, bọn họ rốt cuộc có mục đích gì, nhưng có thể khẳng định là hai nhóm người.
Huyền đế cũng không e ngại, hắn có thể trở thành hoàng đế được thế nhân ca tụng, sao lại bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ, lạnh lùng mệnh lệnh: "Chuẩn bị nghênh địch."
"Dạ, chủ tử."
Mọi người chỉnh tề có trật tự lui ra ngoài, Huyền đế lôi kéo tay Mộc Thanh Dao, rất nhanh liền phát hiện nàng một chút nội lực cũng không có, lập tức sắc mặt khó coi mở miệng: "Dao nhi, nội lực của nàng?"
"Ta bị người bỏ thuốc, rất có thể là loại đơn dược hóa giải nội lực, hoàng thượng đừng làm ơn đừng bận tâm đến ta, nên toàn lực nghênh địch đi."
Trong lúc này, vẫn nên nghĩ biện pháp đối phó với kẻ xấu bên ngoài quan trọng hơn, về phần vấn đề nội lực của nàng, sau này mới nghiên cứu tiếp đi.
Trong đêm tối, vô số ánh đuốc, chiếu sáng bên phía chân trời, thôn nhỏ luôn luôn yên bình, lúc này bao phủ mùi máu tanh, không khí nặng nề hít thở không thông, cành lá thì chập chờn, mỗi một cây đuốc chiếu xuống là một người hắc y nhân đang đứng, những hắc y nhân này quanh thân bao phủ hơi thở tử vong, như người chết, không có bất cứ phản ứng gì nhìn chằm chằm bọn hắn, đôi mắt một tí nhiệt độ cũng không có.
Mộc Thanh Dao đứng ở bên người Huyền đế, lạnh lùng đánh giá, liếc mắt nhìn, liền chậm rãi mở miệng: "Đây là tử sĩ, xem ra bọn họ đêm nay nhất địng phải giết chúng ta, cho nên mới xuất động nhiều người như vậy" Mộc Thanh Dao cùng Mộ Dung Lưu Tôn nhìn ra đi ngoài, có chừng hơn hai trăm người, chỉnh tề có trật tự bao vây toàn bộ ŧıểυ viện, ngay cả một con ruồi cũng đừng nghĩ bay ra ngoài.
Bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào đễ giết những người ở đây, đây chính là nhiệm vụ tối nay của bọn họ...
Nam An vương vẫn đứng ở phía trước bèn lui ra phía sau hai bước. Trầm ổn mở miệng: "Hoàng thượng, người phải cẩn thận một chút."
"Đánh đi, giết bọn họ, một cũng không giữ lại." Đây là tử sĩ. Dù cho lưu lại người sống, nhiệm vụ không thành họ cũng sẽ tự sát, nói chung bọn họ đừng nghĩ từ trong miệng những người này khai thác một điểm tin tức nào, vì thế không cần phải lo lắng.
Hoàng đế một tiếng lệnh ban ra, mọi người lĩnh mệnh, ai cũng không dám khinh thường, những tử sĩ này là những sói đói thị máu, vì thế bọn họ cũng phải phối hợp lại để đủ sức lực, mới có thể toàn thắng, đối với địch nhân từ, chính là đối với bản thân tàn nhẫn, rất có thể sẽ trở thành vong hồn dưới đao.
"Lên."
Trong ánh lửa tận trời, chỉ thấy những người đó như mãnh hổ hạ sơn, thị máu tàn nhẫn nhào tới, nháy mắt, trong bóng đêm vang lên tiếng hô như sấm.
Đao quang kiếm ảnh, cánh tay gãy lìa, máu chảy ra như suối.
Đây là cục diện ám sát thị máu rất khó có thể hình dung ra, tiếng quát tháo, thanh âm giết chốc, tiếng đao kiếm xẹt qua trong không khí, hòa trộn lẫn nhau, kinh thiên động địa, người trong thôn trang nhỏ đã sớm thức tỉnh, nhưng tất cả mọi người giống như ngủ đông ở nhà, động cũng không dám động, kêu cũng không dám kêu, liền một tí thanh âm cũng không dám phát ra, có mấy đứa nhỏ nhát gan bị sợ đến khóc, người lớn vội vàng che miệng nó lại, không cho nó phát ra một điểm thanh âm, rất sợ kẻ ác tới cửa, tự chuốc lấy khổ.
Có người bị thương, có người chết, nói chung loạn thành một đoàn, cũng phân không rõ ai là ai? Chỉ để ý dùng chiêu độc mà đánh.
Huyền đế vừa đối phó người bên cạnh, một bên chiếu cố Mộc Thanh Dao, vẫn còn thời gian nhàn rỗi quan tâm nàng: "Dao nhi, là ai đem nàng đưa tới chỗ này?"
Mộc Thanh Dao mắt trợn trắng, thấy một thanh kiếm ở trước mặt đâm qua, nam nhân này vung tay lên, nội lực mạnh mẽ dữ dội bắn ra, đem người nọ đánh bay ra ngoài, bàn tay to của hắn nhấc lên ôm nàng xoay một vòng, rồi vững vàng đặt nàng ở một bên, Mộc Thanh Dao không trả lời hắn, đều đã đến nước này rồi mà còn hỏi, trước đánh xong rồi hãy nói, nàng ngước mắt nhìn xa một chút, hai bên tựa hồ thương vong đều rất lớn, không ít người bị thương, hơn nữa có không ít người đã chết, lòng nàng không khỏi chìm xuống, những tử sĩ đã chết không quan hệ với nàng, nhưng nàng không muốn người bên mình phải chết hết.
"Hoàng thượng, cứ đánh tiếp như vậy cũng không phải biện pháp, chỉ sợ hai bên đều bị chết nhiều người?"
Mộc Thanh Dao luôn luôn trầm ổn nội liễm đã có chút nóng nảy, ánh mắt u ám hẳn, khóe môi nhếch lên...
Hai người đang nói chuyện, thì Nam An vương đã dẫn Mạc Sầu cùng Mạc Ưu lui qua đây, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu bình tĩnh mở miệng: "Hoàng thượng, ngươi cùng hoàng hậu nương nương đi trước, thần đệ đoạn hậu."
Nói xong mệnh lệnh Mạc Sầu cùng Mạc Ưu: "Hai người các ngươi bảo hộ hoàng thượng cùng nương nương rời khỏi."
"Dạ, vương gia, " Mạc Sầu cùng Mạc Ưu lĩnh mệnh, lúc này bảo hộ hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương là quan trọng nhất, Mộc Thanh Dao mở to đôi mắt nhìn Nam An vương gia, trong bóng tối mặt của hắn thật giống như từ khối băng điêu khắc mà thành, lạnh lùng dị thường, thế nhưng đôi mắt lại lóe ra sự quan tâm ấm áp, bình tĩnh mệnh lệnh.
"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương. Chúng ta theo bên này đột phá vòng vây đi."
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu cung kính mở miệng, ở phía trước mở đường máu, Nam An vương phía sau đoạn hậu, nhóm người hắc y nhân vừa nhìn thấy động tác của bọn họ muốn chạy, dường như muốn điên cuồng, giết chốc hoàn toàn như chó điên, căn bản hộ không có cách đột phá vòng vây ra.
Mắt thấy lại muốn bị bao vây, bỗng nhiên từ bên kia con đường nhỏ xuất hiện hơn hai mươi mấy người hắc y nhân, mặc kệ mọi việc liền gia nhập trận đấu, Mộc Thanh Dao cùng Mộ Dung Lưu Tôn vốn đang cho là bọn họ cùng phe với tử sĩ, ai ngờ những tên kia đầu tiên là giúp đỡ bọn họ đánh những người áo đen kia, trong sân tình cảnh lập tức thay đổi.
Nam An vương thấy cục diện trước mắt, cũng không vội mà để cho hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương rời đi, dẫn Mạc Sầu và Mạc Ưu một lần nữa vọt vào.
Một trận chiến này đánh cả một đêm.
Từ xa phía chân trời ánh sáng làm lộ ra bầu trời xanh trắng, bao phủ toàn bộ thôn nhỏ yên bình, buổi sáng sương mù lượn lờ ở giữa không trung.
Những tử sĩ toàn bộ đã bị giết, sau đó hơn hai mươi mốt hắc y nhân vừa gia nhập, cũng không đợi bọn hắn nói lời cảm tạ liền lắc mình ly khai, chờ khi bọn hắn phục hồi tinh thần lại. Mới phát hiện mấy người hắc y nhân lúc trước trông coi Mộc Thanh Dao cũng không thấy.
Nguyên lai đám người vừa xuất hiện là đám người bắt cóc hoàng hậu, nếu bắt cóc hoàng hậu, vì sao lại muốn giúp đỡ bọn họ giết tử sĩ này?
Mọi người trăm mối nghi ngờ không giải được, đánh một đêm, đều mệt chết đi, mọi người ngồi xuống đất, nghỉ ngơi một chút, đợi một lúc sẽ xuống núi.
Mộ Dung Lưu Tôn cùng Mộc Thanh Dao ngồi ở một chỗ, bên cạnh hắn Nam An vương đang đứng thẳng: "Hoàng huynh, ngươi xem ở đây?"
"An bài vài người đem ở đây thu thập một chút, những người khác theo xuống núi, nếu như là người của chúng ta, an táng."
"Dạ" Nam An vương nhận được mệnh lệnh, quay đầu qua một bên đi phân công nhiệm vụ, Mộc Thanh Dao ngồi trên một tảng đá lớn, Mộ Dung Lưu Tôn ngồi bên cạnh nàng, mâu quang hắn sâu u nhìn nàng, nàng thì đang nhìn ngọn núi lớn phía xa xa, buổi sáng trên núi, sương mù rất nặng, căn bản thấy không rõ bất luận cảnh vật gì, chỉ có một mảnh mông lung.
Mâu quang của nàng như có điều suy nghĩ, dường như đang suy tư điều gì, thanh âm ôn nhuận của Mộ Dung Lưu Tôn vang lên.
"Dao nhi, nghĩ gì thế?"
"Ta đang suy nghĩ chuyện lần này, xem ra này tử sĩ xác thực có liên quan cùng Nguyệt Giác tự, có thể nơi bọn họ ẩn thân chính là Nguyệt Giác tự, chúng ta phải nhanh một chút trở lại đó, phái người kê biên tài sản của Nguyệt Giác tự, một lưới bắt hết, một cũng không để lại, không biết Liễu Không phương trượng của Nguyệt Giác tự ở sắm vai gì bên trong?"
Mộc Thanh Dao nhớ lại Liễu Không đại sư, suốt đời vì tình mê muội, kết quả là còn đem tặng tính mạng oan uổn, nếu đã vào phật môn, chính là cùng trần thế cách biệt, vì sao vẫn không buông ra mà vẫn can thiệp vào đây...
"Tốt, nguyên lai Nguyệt Giác tự thực sự cất giấu tử sĩ, như vậy tử sĩ là người phương nào bồi dưỡng ra được?"
Huyền đế đôi mắt mâu quang bắn ra hàn ý khiếp người, nương theo tầm mắt của Mộc Thanh Dao nhìn lên trên núi, kỳ thực trong lòng hai người đều biết rõ, nhưng bởi vì trong lòng biết rõ ràng, nên tâm mới cảm thấy lạnh lẻo, có đôi khi ngôi vị hoàng đế so với thân tình còn quan trọng hơn nhiều lắm, hoặc là khi sanh ở trong hoàng thất, liền mất đi điều cơ bản này.
"Hoàng thượng, nương nương, uống nước đi."
Thanh âm của Mạc Sầu vang lên, trong tay nàng cầm một túi nước. Là từ trong một hộ nhà nông tìm được, Mộc Thanh Dao quay đầu nhìn về phía ŧıểυ viện từng giam giữ mình, gia đình này vốn không có người ở, chỉ là một tòa sân trống, hôm qua một trong hai phụ nhân, chắc là người ở thôn trang này, nếu như nàng hiện tại mở miệng, chắc hoàng thượng sẽ hạ lệnh lục soát trang, nói không chừng còn sẽ khiến có người bị giết, cho nên nàng không muốn phá hủy sự yên bình nơi đây.
Mộc Thanh Dao nhận lấy, đưa tới trên tay Mộ Dung Lưu Tôn: "Hoàng thượng, uống một chút đi, đợi một lúc chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây, đừng quấy rầy bọn họ, cuộc sống của bọn họ ở chỗ này cũng không dễ dàng."
Mộ Dung Lưu Tôn nhận túi nước uống hai cái, một đêm chưa nghỉ ngơi, cũng không có vẻ mệt mỏi rã rời, ngược lại tinh thần rất phấn chấn, hắn có thần công hộ thể, chỉ điểm mệt ấy đối với hắn mà nói, không đáng kể chút nào. Nhưng mà Mộc Thanh Dao bởi vì mất đi nội lực, cả người có vẻ cực kỳ mệt, sắc mặt có chút tái nhợt.
"Ừ."
Sau khi nghĩ ngơi mọi người cũng không ồn ào, nɠɵạı trừ lưu lại mấy người ngự lâm quân, những kẻ khác toàn bộ đứng dậy, bay qua khu rừng gai trải rộng trên đỉnh núi, trở lại chân núi Nguyệt Giác tự, theo đường cũ hồi cung.
Lúc đến dẫn theo trên dưới một trăm người, nhưng trải qua trận chiến chỉ còn khoản bốn đến năm mươi người, hơn nữa Nam An vương gia còn bị thương, cho đến lúc ra khỏi rừng rậm, mọi người mới phát hiện chuyện này, mà hắn từ đầu tới đuôi không rên một tiếng, thản nhiên bình tĩnh, phần cá tính kiên cường không loạn này, làm cho Mộc Thanh Dao rất kính nể.
"Thần đệ, không có sao chứ?"
Mộ Dung Lưu Tôn quan tâm hỏi, Nam An vương bình tĩnh lắc đầu, sắc trời đã không còn sớm, để tránh lại phát sinh thêm chuyện ngoài ý muốn. Nhất định phải mau chóng hồi cung.
"Hoàng thượng, mời lên xe ngựa, thần đệ không có gì đáng ngại, vẫn là mau chóng hồi cung đi."
Chương 85.3
Nam An vương cung kính mở miệng, Mộ Dung Lưu Tôn sao lại không rõ nỗi lo lắng trong lòng hắn lúc này, bọn họ bây giờ mỗi người đều rất mệt mỏi rã rời, hơn nữa trong đó có rất nhiều người bị thương, nếu như hiện tại lại xuất hiện một nhóm người nữa, chỉ sợ hoàng thượng có nguy hiểm, vì thế hắn mới vội vàng nóng ruột muốn hồi cung như vậy.
"Được, hồi cung."
Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, người thì ngồi xe ngựa, kẻ thì cưỡi ngựa, đoàn người nhanh chóng rời khỏi Hương Hoa Sơn, trở về hoàng cung.
Bắc Tân vương phủ, lúc này một mảnh tĩnh mịch.
Trong sương phòng, dòng nước lạnh chạy tán loạng, bầu không khí yên lặng chết chóc, người trên giường lớn mặt càng thêm tái nhợt trắng bạch đến dọa người, một đôi mắt hiện lên sự cuồng bạo hủy thiên diệt địa.
"Cái gì, ngươi nói thất bại? Vì sao không phái thêm một ít nhân thủ nữa."
"Vương gia, lần này chúng ta tổn thất trầm trọng, phái đi hơn hai trăm tử sĩ, không một may mắn tránh khỏi, toàn bộ đều bị giết."
Trữ quản gia đau lòng chết lặng, những tử sĩ này là do hắn hơn mười năm tâm huyết tìm kiếm và huấn luyện, hôm qua chỉ một đêm đã tổn thất hơn phân nửa, hiện tại chỉ còn lại có một nữa số người, hắn sao lại không thương tâm, nhưng khi nhìn thấy vương gia đang nổi giận, hắn một chữ cũng không dám nhiều lời, rất sợ vương gia làm ra chuyện nông nổi.
"Cái gì? Tổn thất hết một nửa tử sĩ."Mộ Dung Lưu Mạch gương mặt tái nhợt vặn vẹo dữ tợn, người nam nhân kia thủ đoạn thật là lợi hại, tuy rằng vẫn biết võ công của hắn cao cường, nhưng chưa từng chính diện giao đấu, không nghĩ tới lại lợi hại như thế, hơn hai trăm một tử sĩ đều dễ dàng bị giết.
"Một người sống cũng không có sao?"
"Không có, "Trữ quản gia đau lòng bẩm báo, tử sĩ nếu nhiệm vụ không thành, thì phải chết trận, làm sao có thể trở về.
Bắc Tân vương trong lòng đau nhưng đồng thời nghĩ tới một chuyện khác: "Chỉ sợ Nguyệt Giác tự đã bị bại lộ ngươi đem những người đó rút đi chưa?"
" Nguyệt Giác tự vốn có chỉ có phân nửa người, còn có một nửa đang ở địa phương khác, vương gia yên tâm đi, chỗ đó rất bí ẩn, người bình thường tìm không được, nhưng mà lão hòa thượng ở Nguyệt Giác tự, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Trữ quản gia đôi mắt hiện lên âm ngoan, chỉ sợ lão hòa thượng kia sẽ làm hỏng việc, hắn từ đầu tới đuôi đều biết hành động của bọn họ, nếu như hoàng thượng muốn hắn cung khai, chỉ sợ đến lúc đó hắn sẽ chịu không nổi đại hình, sẽ khai bọn họ ra, Trữ quản gia lo lắng mở miệng.
Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch khóe môi nhếch lên, đó là nụ cười lạnh lùng thị máu.
"Điều này thì ngươi không cần lo lắng, bản vương đã sớm cảnh cáo hắn, nếu như phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, hắn dám can đảm khai ra bản vương nói, Tô gia một nhà bọn họ, đừng nghĩ sống, ta tin tưởng hắn không dám tùy tiện nói lung tung."
"Ừ, vậy là tốt rồi."
Trữ quản gia yên tâm, ngẩng đầu quét mắt liếc nhìn nam nhân trên giường một cái, cung kính mở miệng: "Vương gia, thuộc hạ cáo lui."
"Mấy ngày gần đây ngàn vạn lần đừng có động tĩnh gì, qua thêm mười ngày nữa chính là ngày đại hôn của bản vương, ngươi đem hôn sự này xử lý cho tốt là được."
"Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh." Trữ quản gia lui ra ngoài.
Trong sương phòng, Bắc Tân vương nghiêm mặt lạnh lùng, thở dài một tiếng, đáy lòng khó nén sự mất mát lớn, không nghĩ tới chỉ thiếu một bước, tuy rằng thất bại, nhưng hắn có thể biết người nam nhân kia thực sự quá lợi hại, sau này hành động nhất định càng phải chu toàn, ổn thỏa mới hành động, nghĩ thế hắn xoay người lại nằm dài trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hoàng cung.
Hoàng thượng tự mình đem Mộc Thanh Dao đưa đến trước cửa Phượng Loan cung, lạnh lùng cứng rắn mệnh lệnh Mạc Sầu: "Hầu hạ tốt nương nương."
Quay đầu lại đối mặt với Mộc Thanh Dao thì thần sắc liền ôn nhuận rất nhiều, tràn đầy ân cần thân thiết trong lời nói: "Dao nhi, về trước ngủ một giấc đi, trẫm đi xử lý chuyện của Nguyệt Giác tự, đợi một lát nữa sẽ sang đây thăm nàng. Xem có thể vận công giúp nàng khôi phục nội lực hay không."
"Tạ ơn hoàng thượng." Mộc Thanh Dao thanh âm có thêm mùi vị ôn nhu hòa nhã, không còn lạnh lùng giống như trước đây, buổi tối hôm qua. Hắn cứ như vậy bỏ tất cả trách nhiệm chạy ào vào núi cứu nàng, nàng đã không thể tiếp tục thái độ đạm bạc trước đây, dường như đáy lòng có một nơi không khỏi mềm mại, tuy rằng không phải yêu, nhưng nàng đã không bài xích khi hắn đến gần.
"Nương nương, đi thôi."
Mạc Sầu đỡ nàng xuống liễn xa, Mạc Ưu ôm Mao Tuyết Cầu từ phía sau đi tới, đoàn người tiến vào Phượng Loan cung, không ngờ chỉ đi trước dâng hương, lại xảy ra chuyện phong ba lớn đến như vậy, trong Phượng Loan cung rộng lớn, Mai Tâm cùng Y Vân các nàng dẫn thoe cung nữ cùng thái giám chạy tới, vừa nhìn thấy nương nương cuối cùng cũng đã trở về, phân nửa bọn họ đã khóc lên.
"Nương nương, người hôm qua một đi không trở về, nô tỳ thật quá sợ hãi."
Mai Tâm khóc lớn nhất, nhịn hết một đêm, nên ánh mắt đã hồng hồng, lúc này vừa nhìn thấy Mộc Thanh Dao nàng liền cảm thấy rất ủy khuất, hôm qua khi Mạc Sầu đến ôm Mao Tuyết Cầu, tiện thể nói với nàng một tiếng, nương nương bị người ta bắt cóc, nàng liền sợ hãi, cứ khóc mãi, mà Y Vân các nàng cũng rơi lệ với nàng.
Một đêm này, ở Phượng Loan cung mọi người chưa từng nghỉ ngơi qua, cũng may hiện tại nương nương đã trở về, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm.
"Được rồi, nương nương tuy rằng đã trở về, nhưng đã một đêm không ngủ, hãy để cho nàng đi nghỉ ngơi một chút, đại gia làm việc trước đi, có chuyện gì chờ nương nương tỉnh lại hãy nói."
"Dạ, Mạc Sầu tỷ tỷ."
Trong lời nói của mọi người khó giấu sự hài lòng, nương nương trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.
Mạc Sầu cùng Mai Tâm hầu hạ Mộc Thanh Dao tắm rửa trước, sau đó tiến tẩm cung nghỉ ngơi, Mộc Thanh Dao thấy Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đánh nhau một đêm, nhất định cũng rất mệt, liền phân phó: "Để cho Mai Tâm coi chừng là được. Ngươi cùng Mạc Ưu cũng xuống ngủ một chút đi."
"Dạ, nương nương, " Mạc Sầu lĩnh mệnh, đi ra tẩm cung, Mạc Ưu đứng ở ngoài cửa, Mạc Sầu ngắm hắn liếc mắt một cái. Mở miệng: "Nương nương cho ngươi đi ngủ một chút, mệt mỏi một đêm rồi."
"Được."
Hai người vừa nói chuyện xong liền rời khỏi tẩm cung đi nghỉ ngơi.
Lưu Ly cung, Huyền đế tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng tinh thần lại hưng phấn, tuy Dao nhi mất đi nội lực, làm cho hắn đau lòng, nhưng cũng nhận được một chút tin tức có ích, đó chính là Nguyệt Giác tự chứa chấp tử sĩ, như vậy chuyện hàng đầu là kê biên tài sản của Nguyệt Giác tự.
Nam An vương tiến về phía trước chờ lệnh, hoàng thượng đâu thể làm cho hắn thêm vất vả, hắn cũng đã bị thương.
"Nam An vương mệt nhọc một đêm, nên hồi phủ nghỉ ngơi đi. Gọi ngự y khám và xem thương thế một chút."
"Thần đệ lĩnh chỉ." Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu biết hoàng huynh sẽ phái người khác đi xử lý chuyện này, liền cung kính lĩnh mệnh, chỉ cần hoàng huynh trở lại trong hoàng cung, hắn cũng không cần lo lắng nữa, ở đây không ai dám tùy tiện xông vào.
"A Cửu."
"Hoàng thượng?" A Cửu cung kính tiến lên nghe chỉ, hôm qua hoàng thượng không cho hắn theo, để hắn ở lại trong cung giám thị thái giám cùng cung nhân, để không cho tin tức lộ ra ngoài, thế nhưng hoàng thượng tựa hồ vẫn bị giằng co một đêm, chẳng lẽ có tin tức lộ ra.
Chương 85.4
"Lập tức phân phó ŧıểυ thái giám tuyên tả thừa tướng cùng Hình bộ thượng thư tiến cung."
"Dạ, hoàng thượng" A Cửu đi ra ngoài, an bài mấy người ŧıểυ thái giám chia nhau đến phủ thừa tướng cùng phủ của Hình bộ thượng thư, tuyên chỉ hoàng thượng triệu kiến, để cho hai vị đại nhân kia tức khắc tiến cung, sau đó A Cửu tự mình đi vào đại điện, hoàng thượng ngồi trên cao sắc mặt âm u, đôi mắt đen sâu không lường được, quanh thân bao phủ lệ khí, băng hàn mở miệng.
"Hôm qua vẫn có người tiết lộ tin tức, ngươi lập tức đi thăm dò cho trẫm, nhìn xem là ai đã để lộ tin tức, Lưu ly cung, từ trên xuống dưới một kẻ cũng không buông tha. Cẩn thận một chút."
"Dạ, hoàng thượng."
A Cửu lĩnh mệnh đi xuống, ra lệnh cho đại thái giám thủ hạ kín đáo tra rõ việc này, sau đó rất nhanh đã tra ra được đối tượng khả nghi, thế nhưng ŧıểυ thái giám này lại mất tích, hắn ra lệnh cho người đi tìm, cũng không thấy hình bóng, xem ra rất có khả năng đã bị diệt khẩu, thủ đoạn của kẻ trong tối này thật là lợi hại a, người này là ai đây? Chẳng lẽ là thái hậu. Nhưng gần nhất thái hậu đã an phận rất nhiều. Chuyện gì cũng không màn đến, sao có thể chú ý tới chuyện này?
A Cửu đi vào Lưu Ly cung bẩm báo chuyện đã xảy ra, đôi mắt của Mộ Dung Lưu Tôn u ám hẳn, không nghĩ tới ngay tại Lưu Ly cung của hắn cũng có gián điệp, nhưng đều hắn không ngờ, sau khi xong chuyện còn giết người diệt khẩu, thực sự là quá lắm rồi, hắn lạnh lùng nhìn A Cửu ở bên dưới.
"A Cửu, đây là do ngươi thất trách, nếu như chuyện như thế này diễn ra nữa, ngươi nên biết điểm giới hạn của trẫm."
"Dạ, hoàng thượng." A Cửu cung kính mở miệng, hắn vẫn chú ý phương diện này, không ngờ lại để cho người ta lẩn vào được, xem ra sau này phải càng thêm cẩn thận mới được.
Trong đại điện an tĩnh lại, tả thừa tướng cùng Hình bộ thượng thư đã ở ngoài cửa điện chờ, thái giám vừa báo, hoàng thượng đã phất tay phân phó cho bọn họ tiến vào.
"Thần khấu kiến hoàng thượng."
Tả thừa tướng Mộc Ngân cùng Hình bộ thượng thư cung kính hành lễ với hoàng thượng, hoàng thượng vung tay áo gấm lên, lạnh lùng tà mị mệnh lệnh: "Tả thừa tướng Mộc Ngân và Hình bộ thượng thư, cùng nhau đi đến Nguyệt Giác tự ở Hương Hoa Sơn kê biên tài sản và vật sở hữu ở trong chùa, tất cả mọi người bắt được, áp giải đến đại lao Hình bộ chờ xét xử."
Tả thừa tướng Mộc Ngân cùng Hình bộ thượng thư ngạc nhiên, không biết xảy ra chuyện gì, Nguyệt Giác tự bọn họ đều biết, là nơi phật môn thanh tu, đèn nhang tràn đầy, trong chùa có Liễu Không đại sư, được người người ca tụng là cao tăng đắc đa͙σ, hoàng thượng lần này làm như vậy chỉ sợ bị dân chúng kêu ca, tả thừa tướng Mộc Ngân vội vàng mở miệng hỏi.
"Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì. Nguyệt Giác tự là nơi phật môn thanh tu, hoàng thượng vì sao phải kê biên tài sản Nguyệt Giác tự?"
" Bên trong Nguyệt Giác tự chứa chấp một nhóm người mưu nghịch, là loạn thần tặc tử nuôi dưỡng tử sĩ, thừa tướng cho rằng không nên kê biên tài sản sao?"
Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt băng hàn, lời nói trong trẻo hung tàn, vội vã đem tầm mắt căm tức nhìn Tả thừa tướng cùng Hình bộ thượng thư, hai người nghe thế quá sợ hãi, còn có chuyện này nữa sao? Nhất là Tả thừa tướng Mộc Ngân, nhớ tới lần trước nữ nhi trở về mộc phủ thăm viếng đã bị ám sát, lúc ấy nàng có nói qua, là do chết sĩ gây nên, không nghĩ tới tại Lâm An thành thật sự có người bồi dưỡng tử sĩ, người này nếu như bị điều tra ra, chẳng phải là bị tru di cửu tộc hay sao.
"Chúng thần tuân chỉ." Tả thừa tướng Mộc Ngân cùng Hình bộ thượng thư không dám khinh thường, lập tức lĩnh chỉ.
"Dấu vết nào cũng không thể bỏ sót, nhất là một nơi không lớn như Nguyệt Giác tự, dưới đất rất khả năng có hầm ngầm, nhất định phải bắt cho được nghịch tặc"
"Dạ, hoàng thượng." Mộc Ngân cùng Hình bộ thượng thư lĩnh mệnh, đến bộ binh trước để điều binh, một đường đi thẳng đến Nguyệt Giác tự...
Hoàng thượng xử lý xong chuyện của Nguyệt Giác tự, nghĩ đến còn có một việc phải làm, hắn tựa hồ thật lâu không có đi thỉnh an thái hậu nương nương, trong đôi mắt đen hiện lên ánh sáng lợi hại, khóe môi mân ra cười nhạt: "A Cửu, bãi giá Quảng Dương cung, trẫm muốn đi thỉnh an mẫu hậu."
"Dạ, hoàng thượng."A Cửu lĩnh mệnh, tiến lên hầu hạ hoàng thượng ra khỏi Lưu Ly cung, dẫn một đám người cuồn cuộn đi đến Quảng Dương cung.
Quảng Dương cung lúc này vô cùng an tĩnh.
Bên trong tẩm cung, thái hậu khẽ nhắm hờ hai mắt, tựa hồ rất thoải mái, cả người ghé vào trên nhuyễn trường kỷ, bên cạnh Lý công công đang ngồi, hắn cẩn thận từng li từng tí đấm bóp vai cho nàng, thỉnh thoảng nói vài lời nói dí dỏm, trong tẩm cung không khí trở nên ấm áp.
"Ân, thật là thoải mái, ŧıểυ Lý tử, tay nghề của ngươi càng ngày càng tốt, ai gia chắc không nở rời khỏi ngươi, nếu như ai gia chết, ngươi phải làm sao bây giờ? Bằng không theo ai gia chôn cùng đi."
Thái hậu giống như nói đùa, nhưng lại hù Lý công công sắc mặt trắng bạch, tay cứng lại một chút. Nhưng rồi rất nhanh phục hồi tinh thần lại, tiếp tục mát xa, chuyện xảy ra trong nháy mắt này, cũng bị thái hậu bắt được. Khóe môi hiện lên nụ cười nhạt.
"Có phải sợ rồi hay không."
"Không có, ŧıểυ nhân có thể theo thái hậu nương nương, là ŧıểυ nhân có phúc khí, " Lý công công vốn là người khéo đưa đẩy, vừa rồi chỉ là một lúc bị dọa, bây giờ tỉnh táo lại, nào dám khinh thường, hơn nữa thái hậu nương nương sắc mặt đang có chút khó coi.
"Hừ, ngươi a, chút tâm tư như vậy, cho rằng ai gia không biết sao? Yên tâm đi, ai gia sẽ không chết dễ dàng như vậy."
Trên gương mặt duyên dáng sang trọng của thái hậu lóe ánh sáng nhu hòa, rất nhanh nàng sẽ không cần tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nữa, khóe môi lộ vẻ tiếu ý, thế nhưng nụ cười này còn không có duy trì được bao lâu, thì nghe được bên ngoài tẩm cung vang lên thanh âm thái giám cung kính: "Hoàng thượng giá lâm."
Khuôn mặt sung sướиɠ của thái hậu chậm rãi bao phủ sự ngạc nhiên, trong đôi mắt lóe ra phẫn hận, cuối cùng không còn chút sung sướиɠ nào của lúc trước nữa, phất phất tay: "Lui qua một bên đi."
"Dạ, thái hậu nương nương."
Lý công công vừa thối qua một bên, thì thân hình cao của hoàng thượng đã đi vòng qua bình phong ngọc lưu ly, bước thẳng đến trước giường, vẻ mặt ôn nhuận mang ý cười, chậm rãi mở miệng: "Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
"Ừ, hoàng nhi đã tới, ngồi, ai gia mới vừa rồi còn nghĩ thầm, hoàng thượng cần phải tới, hai mẹ con chúng ta thực sự là tâm hữu linh tê a."
Thái hậu khuôn mặt vui vẻ, từ ái mở miệng, ý bảo hoàng thượng ngồi một bên, màn kịch trước mắt, nếu như là xa lạ người, nhất định sẽ vì cảnh mẫu từ tử hiếu mà cảm động, nhưng chỉ có trong lòng bọn họ mới biết rõ ràng, đây hết thảy chẳng qua là sự giả tạo, lúc này họ ước gì có thể lột mặt nạ của nhau ra.
Hoàng thượng thanh âm ôn nhuận như nước vang lên: "Mẫu hậu có lòng, hôm nay trẫm có việc trì hoãn, vì thế quá đã tới chậm."
"Hoàng thượng vội cái gì đấy?"
Thái hậu tùy ý mở miệng, đôi mắt u ám của Mộ Dung Lưu Tôn trong nháy mắt phóng ra hỏa hoa xinh đẹp, chậm rãi mở miệng: "Lệnh cho Tả thừa tướng cùng Hình bộ thượng thư đi thăm dò Nguyệt Giác tự, nghe nói nơi đó có dấu phản tặc."
"Cái gì?" Thái hậu đột nhiên cả kinh, sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng khẽ run, xoay mình đứng dậy, thân thể lắc lư hai cái, ngã ngồi ở trên nhuyễn trường kỷ.
Chương 85.5
Mâu quang của Mộ Dung Lưu Tôn lập tức thay đổi, tìm tòi nghiên cứu phản ứng đã nén lại của thái hậu, rồi chậm rãi mở miệng hỏi: "Mẫu hậu, có chuyện gì sao?"
"A, " thái hậu thét chói tai, phục hồi tinh thần lại, hoảng hốt khi thấy bản thân mất đi dáng vẻ trầm tĩnh lúc nãy, vội vàng điều chỉnh hô hấp, sau đó xả ra nụ cười yếu ớt, rất lâu sau mới mở miệng: "Ai gia chỉ là không nghĩ tới nơi thanh tu của phật môn lại phát sinh những chuyện như vậy, nên vô cùng kinh hoảng, bây giờ là thái bình thịnh thế, mà còn có phản tặc, quả thật quá ghê tởm."
"Đúng vậy, nghịch tặc này dụng tâm kín đáo, nếu để cho trẫm bắt được hắn, sẽ trừng phạt nghiêm khắc, tuyệt đối không dung tha."
Hoàng đế mang vẻ mặt lãnh khốc, quanh thân lạnh lùng tiêu sát. Mang theo mười phần uy thế mở miệng, trong tẩm cung vang lên tiếng nói hữu lực của hắn, ngạo khí bễ nghễ thiên hạ.
Thái hậu chỉ cảm thấy ngũ tạng như bị thiêu đốt, toàn thân tê liệt, một câu nói cũng nói không nên lời, thân thể khống chế không được khẽ run rẩy, bàn tay bên trong ống tay áo đang dùng sức nắm chặt móng tay cắm vào trong da thịt, liều mạng đè nén xung động điên cuồng của mình, chậm rãi mở miệng: "Hoàng nhi, ai gia hôm nay hơi mệt chút, hoàng thượng hãy trở về đi."
"Dạ, trẫm đi về trước, mẫu hậu an tâm tĩnh dưỡng thân thể."
Hoàng thượng đứng lên, cao nhã mở miệng, cáo lui ra ngoài, trong đôi mắt đẹp lóe ra ánh sáng lạnh lẻo. Hắn chính là muốn làm cho nàng bất an, làm cho nàng kinh hãi, bất quá biểu hiện của nàng có phải quá ít hay không, Mộ Dung Lưu Tôn nghi hoặc nghĩ, nếu như Nguyệt Giác tự thực sự ẩn dấu tử sĩ, Bắc Tân vương sẽ khó thoát tội, nhưng lúc này Bắc Tân vương một chút chuyện cũng không có xảy ra, mà thái hậu lại thất thố như vậy, chẳng lẽ còn có ẩn tình khác?
"Hoàng thượng?"
A Cửu thấy hoàng thượng đứng yên ở ngoài cửa Quảng Dương cung, dường như không nghĩ cất bước, vội vàng cung kính mở miệng kêu một tiếng, Huyền đế phục hồi tinh thần lại, dẫn một bang thái giám rời khỏi Quảng Dương cung.
Bên trong tẩm cung, thái hậu thoáng cái dường như già nua thêm vài tuổi, nước mắt ào ào chảy xuống, thân thể run như lá cây trước gió, cuối cùng không nhịn được nhào tới trên nhuyễn trường kỷ, hơn nửa ngày vẫn không nhúc nhích, Lý công công lập ở một bên, lập tức kinh hãi đảm chiến, sắc mặt lóe ra vẻ khó tin, thái hậu nương nương sao lại như vậy? Lúc trước còn cao hứng, thoáng một cái đã thương tâm thành dạng này.
Lý công công cẩn thận mở miệng, thái hậu xoay mình ngồi xuống. Hai tròng mắt dữ tợn xấu xí trừng Lý công công, công công lại càng hoảng sợ, sau này lui hai bước: "Nương nương, làm sao vậy?"
"Đi, lập tức tuyên Mạch nhi tiến cung, ai gia muốn ngay tức khắc nhìn thấy hắn, nhanh lên một chút."
"Thái hậu? Vương gia không cho người truyền hắn tiến cung, " Lý công công nhắc nhở thái hậu nương nương, vương gia đã sớm dặn dò bọn họ, không có việc gì không được đi Bắc Tân vương phủ, nếu cải lời đừng mong sống sót.
Thái hậu vốn đang phẫn nộ. Vừa nghe Lý công công nói xong giống như phát điên, xoay người từ trên nhuyễn trường kỷ nhảy xuống, ôm đồm Lý công công, hét lên: "Ai gia nói, ngươi không có nghe rõ sao? Lập tức, lập tức tuyên Mạch nhi tiến cung, ai gia không quản được nhiều như vậy, chẳng lẽ mẫu thân muốn gặp con trai cũng không được sao?"
Thanh âm kia tê tâm liệt phế, giống như sẽ nhanh chóng sụp đổ, Lý công công thật sợ thái hậu nương nương phát điên, vội vàng lĩnh mệnh: "Nương nương, ngươi đừng vội, ŧıểυ nhân phái người đi mời vương gia, nương nương, ngồi xuống trước đi."
Thái hậu nghe được Lý công công nói, đã an tĩnh một ít, không hề làm ầm ĩ nữa.
Lý công công vội vàng đở nàng ngồi vào nhuyễn trường kỷ, còn mình thì đi ra ngoài phân phó ŧıểυ thái giám bí mật đi mời vương gia, bảo vương gia lập tức tiến cung. Thái hậu tự hồ đang bị cái gì đả kích.
Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch sau khi nhận được tin tức, chau đôi mài thanh tú, hoàng thượng thật nhanh tay, chỉ trong thời gian ngắn như vậy liền phái người đến lục soát Nguyệt Giác tự, bên trong thư phòng một mảnh sát khí, Trữ quản gia lo lắng nhìn vương gia.
"Những người đó bị bắt, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Có thể có chuyện gì? nɠɵạı trừ Liễu Không kia, nhưng người khác căn bản không biết sự tồn tại của tử sĩ, hiện tại bản vương lo lắng không phải là Liễu Không, hắn tuyệt sẽ không khai ra chuyện của bản vương, bởi vì Tô gia hơn một trăm miệng ăn đều nằm ở trên tay hắn, nếu như hắn dám can đảm nói ra một chút, người của Tô gia toàn bộ sẽ bị chôn cùng."
Bắc Tân vương không còn sự tao nhã trước đây, ánh mắt bắn ra ánh sáng khiếp người, hung tàn dị thường.
"Bản vương hiện đang lo lắng chính là mẫu hậu, nàng vẫn quan tâm cái lão hòa thượng kia, lần này lão hòa thượng bị bắt, chỉ sợ nàng sẽ không ngồi xem, nếu như nàng làm ầm ĩ lên, tất nhiên sẽ làm hoàng thượng cảnh giác, vậy cũng thật phiền toái."
Trữ quản gia đôi mài nhíu càng ngày càng chặt, vì thái hậu nương nương mà đau lòng, tuy rằng hiện tại hắn là thủ hạ của vương gia, nhưng trong lòng chân chính nghe lệnh vẫn là thái hậu. Năm đó mệnh hắn là do thái hậu cứu, thái hậu không chỉ cứu hắn một cái mệnh, còn cứu Trữ gia bọn họ hơn mười miệng ăn, hiện tại Trữ gia mọi người sống rất an nhàn, đây đều là do nàng ban tặng, vì thế hắn suốt đời sẽ vì nàng mà cống hiến sức lực.
Chính vì hắn theo nàng rất nhiều năm, mới biết được gút mắc trong lòng của nàng, người nàng chân chính yêu không phải tiên hoàng, mà là cái lão hòa thượng kia, nam nhân Tô Trảm này với nàng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, năm đó Tô Trảm bởi vì nàng tiến cung, trong cơn tức giận đã đi làm hòa thượng, mười mấy năm trước, sau khi hai người gặp nhau lần nữa, vẫn còn duy trì liên lạc, về sau thái hậu nhờ Tô Trảm hỗ trợ, lúc đó hắn chỉ là một hòa thượng vô danh, bởi vì xây Nguyệt Giác tự, cho nên mới thành Liễu Không đại sư.
"Vương gia, vậy phải làm sao bây giờ? Nương nương còn đang chờ đấy? Nếu như vương gia không tiến cung, chỉ sợ nương nương chịu không nổi?"
Mâu quang của Bắc Tân vương lạnh lẻo liếc xéo Trữ quản gia một cái, cuối cùng cũng không nói gì. Nhàn nhạt mở miệng: "Bản vương biết phải làm sao, ngươi phân phó người kia về trước đi."
"Dạ, vương gia, " Trữ quản gia đi ra ngoài.
Bên trong thư phòng, Bắc Tân vương gia sắc mặt âm ngao, trong mắt một mảnh hàn ý lạnh buốt, đôi bàn tay thon dài nắm chặt, gân xanh nổi lên, xem ra Liễu không này không thể lưu lại, bằng không mẫu hậu nhất định sẽ làm hỏng chuyện, bất quá đợi một lúc nữa tiến cung nhất định phải trấn an mẫu hậu lại...
Bởi vì Mộc Thanh Dao nội lực đã mất, hơn nữa một đêm không ngủ, cả người có vẻ mệt chết đi, từ sáng sớm ngủ thẳng đến buổi chiều mới từ từ tỉnh lại, mở mắt ra, lại có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy người không nên xuất hiện ở chỗ này, hoàng thượng Mộ Dung Lưu Tôn, ánh sáng mặt trời sau giờ ngọ chiếu trên ngũ quan lập thể tuấn dật của hắn, lông mi thật dài khẽ rung động vài cái, lại mang thêm vài phần tư thế xinh đẹp, cũng không còn dáng vẻ cao cao tại thượng thường ngày, lúc này hắn ôn hoà dịu dàng, tựa như một khối ánh sáng ôn nhu quý báu, hai tròng mắt như hồ nước mùa xuân, nhu hòa nhìn nàng.
Chương 85.6
"Tỉnh?" ngay cả thanh âm cũng mang theo nồng đậm quyến rũ như rượu, Mộc Thanh Dao có chút không quen, chớp ánh mắt vài cái, để chứng tỏ mình không có bị hoa mắt, nàng vừa mới tỉnh ngủ nên gương mặt ửng đỏ, động tác kia miễn bàn có bao nhiêu đẹp đẽ trong đó, làm cho ánh mắt của hoàng thượng càng thêm sâu sắc, hắn vươn tay ra nắm lấy tay nàng.
"Đói bụng không? Đứng dậy ăn một chút gì đi."
"Ừ, được, " Mộc Thanh Dao ngồi dậy. Trong đầu không khỏi nhớ tới buổi tối hôm qua hắn nghĩa vô phản cố đi cứu nàng, trong lòng liền có chút mềm mại, nàng có phải nên thử tiếp nhận hắn hay không? Thế nhưng nàng thực sự muốn ở lại hậu cung hoa lệ gông cùm xiềng xích này sao? Đáy lòng không khỏi mọc dấy lên hoang mang, ánh mắt mơ màng, người nam nhân này nỗ lực nhiều, nàng không phải không phát hiện, hắn vẫn muốn nàng ở lại.
"Nương nương đói bụng, truyền lệnh ngự thiện đem vào, chọn những món ngon miệng một chút."
"Dạ, hoàng thượng." Mạc Sầu rất nhanh lui ra ngoài, nhanh chóng dẫn một hàng cung nữ tay bưng khay đi tới, Mộc Thanh Dao ngồi ở trên giường lớn, mặc một bộ trung y màu trắng, tóc đen thả xuống rối tung, cả người lười biếng, thiếu vẻ lạnh lùng thường ngày, còn mang thêm một ít nhu nhuận.
Hoàng đế ngồi ở bên người nàng, giữa hai người có bầu không khí nhẹ nhàng ám muội đang lưu chuyển, Mạc Sầu cùng mấy người cung nữ một bên mím môi cười, một bên động thủ an bày tốt đồ ăn, vài người cung kính mở miệng.
"Nương nương, mời dùng bữa."
"Ừ, các ngươi đi xuống đi, "Mộ Dung Lưu Tôn thu hồi mâu quang sủng nịch, lãnh chìm mở miệng, Mộc Thanh Dao ngơ ngát một chút. Rồi gật đầu ý bảo Mạc Sầu các nàng đi xuống.
Trong tẩm cung, an tĩnh lại, Mộc Thanh Dao bắt đầu ăn, bởi vì bụng quá đói, cũng không để ý tới nam nhân bên người, tuy rằng không nhìn, nhưng vẫn là tiếp thu được tầm mắt sâu u nóng cháy của hắn đang rơi vào trên người của nàng, nam nhân này dường như không giống với lúc ban đầu thấy nữa, tại sao phải thay đổi nhiều như vậy chứ? Chẳng lẽ hắn làm tất cả bởi vì thật sự yêu sao? Chỉ đơn thuần thế sao? Không phải bởi vì nàng có thiên phú kinh người mà động tâm cơ, mặc dù có yêu mến, chỉ sợ cũng mang theo những suy tính cá nhân trong đó.
Mộc Thanh Dao vừa ăn vừa suy nghĩ, sắc mặt biến hóa thất thường, ngồi ở đối diện nàng Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt u ám như đầm, thấp vọng nói.
"Dao nhi. Nàng có chuyện muốn hỏi?"
Mộc Thanh Dao sắc mặt nhàn nhạt, thả chiếc đũa trên tay xuống, nghiêm túc nhìn sang, mắt của nàng hiếm khi nghiêm túc như vậy.
"Hoàng thượng, chúng ta vẫn là nói chuyện buổi tối hôm qua đi."
"Được, nàng cứ nói." Nhắc tới chuyện buổi tối hôm qua, sắc mặt hoàng thượng rất lạnh, không biết rốt cuộc là ai động thủ bắt hoàng hậu, kẻ này lá gan thực sự rất lớn.
"Nhóm tử sĩ nhất định giấu ở trong Nguyệt Giác tự, mấy ŧıểυ hòa thượng thì không biết, nhưng Liễu Không đại sư nhất định biết, ta đã gặp Liễu Không đại sư hai lần, cũng xem như là người quen, hãy để cho ta đi gặp hắn. Xem có thể thuyết phục hắn khai ra người chủ mưu sau lưng hay không."
Mộc Thanh Dao thần sắc khôi phục lại vẻ bình tĩnh, bây giờ không phải là lúc nói chuyện cảm tình, nên giải quyết tốt chuyện nhóm tử sĩ mới là quan trọng, nếu nàng đã đáp ứng phụ thân giúp đỡ hoàng thượng, tự nhiên phải tận tâm tận lực mà làm.
"Như vậy sao được?"
Mộ Dung Lưu Tôn lắc đầu không tán thành, đôi mắt lóe lên sự lạnh lẽo quỷ dị, lão hòa thượng Nguyệt Giác tự võ công nhất định cực cao, nếu như Dao nhi đi gặp hắn, nàng bị giết thì làm sao bây giờ? Hoàng thượng kiên quyết không chịu mạo hiểm.
"Dao nhi, nội lực của nàng đến tột cùng là bị người nào bỏ thuốc?" Đây là để cho người nghi hoặc địa phương, nếu như người bỏ thuốc là nhóm tử sĩ kia, chỉ sợ họ đã sớm giết nàng, hà tất còn làm nhiều chuyện vô vị, nghĩ đến đây. Hắn biết có hai cổ thế lực đang âm thầm ẩn núp, nếu như một trong số đó người là Bắc Tân vương gia, như vậy một cổ thế lực khác là người phương nào tạo ra?
Mộ Dung Lưu Tôn nghĩ tới những thứ này, sắc mặt hoang mang thay đổi, ánh mắt càng phát ra băng lãnh hung tàn, hắn nắm chặt hai tay, đầu ngón tay trở nên xanh trắng, bọn người kia quá ghê tởm. Nếu để cho hắn điều tra ra, giết, một cũng không giữ.
"Ta không biết, ta chỉ biết người bỏ thuốc tuyệt đối không phải là tử sĩ, mà là một đám người khác, nếu như thế. Bây giờ đã có hai thế lực, âm thầm nhìn thẳng vào chúng ta, vì thế phải càng thêm cẩn thận."
Mộc Thanh Dao cẩn thận mở miệng, tuy rằng nàng hoài nghi đám người đó là của Sở Thiển Dực, nhưng chuyện không có chứng cứ, nàng sẽ không nói. Hơn nữa nếu quả thật chính là người nam nhân kia, hắn hẳn nên cùng Bắc Tân vương liên thủ mới phải, vì sao phải tách ra hai đa͙σ nhân mã, Sở gia bọn họ đã có binh quyền, vì sao còn xây một tổ chức khác? Như vậy lần này nàng tự mình đánh giá lại, nếu không phải Sở Thiển Dực, thì là người phương nào đây? Hay Sở Thiển Dực có bí mật không thể cho ai biết.
"Là trẫm khinh thường."
Trong đôi mắt tà mị đen kịt của Mộ Dung Lưu Tôn toát ra mũi nhọn, chợt lóe lên, rồi lao nhanh như bay, tựa như ngựa ô vạn lý, trùng điệp xen kẽ.
"Dao nhi, chuyện kế tiếp, trẫm sẽ xử lý, nàng mất đi nội lực, trẫm sẽ vận công giúp nàng khai thông một chút, xem có thể làm cho nàng khôi phục nội lực hay không."
"Hoàng thượng?"
Mộc Thanh Dao ngẩng đầu nhìn hắn, không nghĩ tới nam nhân này lại tình nguyệt giúp đỡ nàng khôi phục nội lực, mặc kệ có thành công hay không, nàng vẫn cảm tạ tâm ý của hắn: "Cám ơn hoàng thượng."
Mộ Dung Lưu Tôn thấy Mộc Thanh Dao không có chống cự hắn, đáy lòng hiện lên vui sướиɠ, hắn là thật lòng thích nàng, thâm cung rất tịch mịch, có thể được một người thật lòng thật dạ làm bạn, cũng tâm nguyện lớn nhất của hắn, ánh mắt băng hàn biến mất, chỉ còn nhu hòa như nước mùa xuân, hắn gọi người tiến vào: "Người đâu, đem đồ vật dọn dẹp đi."
"Dạ" Mai Tâm cùng Mạc Sầu dẫn hai cung nữ tiến vào, trong tẩm cung, bầu không khí trở nên ấm áp, hoàng thượng còn chưa bao giờ có dùng cơm, mâu quang như nước đang thân thiết nhìn chăm chú vào nương nương, hoàng thượng lúc này, đều tuấn mỹ hơn bất cứ lúc nào, hấp dẫn tầm mắt của mọi người, mấy người cung nhân không dám nhìn thẳng, thu dọn mọi thứ rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Hoàng đế hạ lệnh: "Không cho phép bất luận kẻ nào đã quấy rầy."
"Dạ, hoàng thượng, " Mạc Sầu lĩnh mệnh, thối lui đến bên ngoài tẩm cung, những người khác không biết, chỉ có nàng biết, nội lực của nương nương đã mất hết, hoàng thượng nhất định nghĩ biện pháp giúp nương nương chữa trị nội lực, bởi vậy có thể thấy được, hoàng thượng là thật tình đối đãi với nương nương, nhưng nàng cũng biết chủ tử luôn luôn thích tự do, trong lòng phải phát sinh tình yêu, mới nguyện ý vì hoàng đế mà lưu lại nơi thâm cung này, hơn nữa trong cung còn có Sở Ngữ Yên cùng Tây Môn Tân Nguyệt...
Trên giường lớn khắc hoa tinh xảo, Mộ Dung Lưu Tôn cùng Mộc Thanh Dao hai người ngồi đối diện nhau, song chưởng chạm vào, hai người trong lòng đồng thời giật mình, dường như có dòng điện chạy qua, quanh thân run lên, mâu quang sâu u của hoàng thượng không tự chủ được dời về phía đôi môi hồng nhạt của Mộc Thanh Dao. (TT: tội nghiệp ca ghê, cố lên đi ca sẽ được đền bù ^_^)
Đêm đó tuy rằng lướt qua cũng đủ làm cho hắn biết được mùi vị kia, nguyên lai môi của nàng mềm mại như vậy, nghĩ đến đây, quanh thân dâng lên một cỗ khô nóng, ánh mắt u ám vô biên, Mộc Thanh Dao nào biết hoàng thượng lúc này ruột gan ngỗng ngang trăm mối, thấy hắn chưa vận lực, kỳ quái mở miệng.
"Hoàng thượng, làm sao vậy?"
"Ah, không có việc gì, bắt đầu đi, " Mộ Dung Lưu Tôn có một chút xấu hổ, vội vàng nhắm hai mắt lại, trong lòng áp lực rối loạn đã trở về chỗ cũ. Bắt đầu vận lực, nội lực của hắn luôn luôn mạnh mẻ, chỉ mong có thể hỗ trợ nàng chữa trị nội lực bị hao tổn, chỉ là không biết có hiệu quả hay không.
Tẩm cung rất yên tĩnh, không tiếng động, chậm rãi, đỉnh đầu hai người bốc lên một luồng khói trắng, Mộc Thanh Dao trên mặt đã có mồ hôi, đang chậm rãi chảy xuống, thần sắc có chút bất ổn, hô hấp dồn dập, thân thể run rẩy, tựa hồ có điểm không thể chịu nổi, sắc mặt càng ngày càng hồng, cuối cùng phát ra một tiếng thở nhẹ.
Mộ Dung Lưu Tôn kinh hãi, xoay mình thu tay lại, chỉ thấy thân hình Mộc Thanh Dao thẳng tắp ngã qua một bên, hai mắt nhắm nghiền, một điểm tri giác cũng không có, hoàng thượng sắc mặt đại biến, rống to.
"Lập tức truyền ngự y, nhanh lên một chút."
Ngoài cửa tẩm cung mọi người vừa nghe thanh âm hổn hển của hoàng thượng, nào dám chậm trễ, sớm có người chạy vội đi tìm ngự y, mà Mạc Sầu cùng Mạc Ưu không biết xảy ra chuyện gì, gấp đến độ ở ngoài cửa tẩm đi qua đi lại liên tục, nhưng không dám mạo muội xông vào, cho đến khi ngự y thở hào hển chạy lại, mới dám theo phía sau hắn cùng vào bên trong.
Chỉ thấy trên giường lớn, hoàng thượng ôm chặt nương nương, trên gương mặt luôn luôn nội liễm trầm ổn, lúc này hiện lên một tia kinh hoảng, mang theo sự lạnh lẽo hung tàn, hướng ngự y đang đi tới rống giận: "Còn đứng ngây đó làm gì? Nhìn nương nương xem xảy ra chuyện gì?"
"Dạ, dạ." Ngự y vốn còn muốn hành lễ với hoàng thượng nhưng bị cơn giận của hắn sợ đến run như cầy sấy, cũng không thể quan tâm chuyện khác nữa liền đi nhanh qua, ý bảo hoàng thượng đem người thả xuống, xung động bảo vệ đặc biệt như vậy là không được bình thường, đợi hoàng thượng buông người ra, ngự y mới dám vội vàng bắt mạch, bằng không nhất định sẽ bị hoàng thượng giết chết.
Một đống người vây quanh bên giường, nɠɵạı trừ hoàng thượng ngồi ở trên giường vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích, thì Mạc Sầu cùng Mai Tâm đã không cầm được nước mắt, không biết một lát sau sẽ xảy ra chuyện gì, nương nương mồ hôi nhỏ giọt. Khuôn mặt đỏ ửng, cả người hôn mê bất tỉnh.
Ngự y chẩn đi chẩn lại, cuối cùng mới cẩn thận từng li từng tí buông cánh tay nương nương ra, quỳ xuống bẩm báo tình huống.
"Bẩm hoàng thượng, nương nương bị cường đại nội lực đánh vào, khí huyết công tâm, nhất thời hôn mê bất tỉnh, nếu không có gì trở ngại, rất nhanh sẽ tỉnh lại."