Chẳng lẽ người trước mắt có quan hệ với Liễu Thiên Mộ, vậy Liễu Thiên Mộ rốt cuộc là thân phận gì?
"Hoàng thượng?" Mộc Thanh Dao đem mâu quang dời về phía hoàng đế ngồi trên cao, hoàng đế nở nụ cười ôn nhuận với nàng, để cho nàng biết mình không có đoán sai, nguyên lai người trước mắt chính là thân nhân của Liễu Thiên Mộ, hoặc là huynh trưởng vân vân?
Mộ Dung Lưu Tôn khiêu đôi mài hẹp dài, trầm ổn mở miệng: "Hoàng hậu, đây là Tương vương gia Thượng Quan Quân của Vạn Hạc quốc."
Tương vương Thượng Quan Quân nhìn nữ tử trước mắt quanh thân lạnh lùng, đáy mắt dường như hiểu rõ, nàng chính là kỳ nhân trong miệng của thừa tướng, người đã vẽ ra bức tranh loại quân sự vũ khí kêu lựu đạn, trong chớp mắt có thể tiêu hủy cả một tòa đại điện, nghe ra rất dễ làm cho người ta sợ hãi, nhưng mà rốt cuộc có phải là thật hay không, cũng chưa từng có ai chứng kiến, thừa tướng suốt ngày đem nàng khen là thiên hạ đệ nhất kỳ nhân, bây giờ xem ra cũng không có gì ghê ghớm, chẳng qua là một nữ nhân xinh đẹp như thiên tiên, khí chất trong sáng, trên gương mặt hiện lên sự lợi hại, hoặc là có chút trí tuệ, nhưng điều này cũng không có nghĩa là nàng sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất nhân.
"Thượng Quan Quân tham kiến hoàng hậu nương nương."
Mộc Thanh Dao thừa lúc Thượng Quan quân quan sát mình thì nàng cũng đồng thời đánh giá Thượng Quan Quân, tiện thể đem ánh mắt "không cho là đúng" của hắn để vào trong lòng, Tương vương gia chắc là đại khái nghe xong thừa tướng Vạn Hạc quốc về thêm mắm dặm muối kể lại, có chút không đồng ý với cái nhìn của lão nhân kia, mới phản ứng như thế..
"Tương vương gia khách khí, miễn lễ, người tới là khách, mời ngồi."
Mộc Thanh Dao không uấn không giận mở miệng, ý bảo Thượng Quan Quân ngồi xuống, xoay người lại hướng chỗ ngồi trên cao đi đến, Thượng Quan Quân nhìn nàng quanh thân khí phái, cũng thừa nhận, cô gái này không giống bình thường, sợ là có chút trí tuệ, bất quá một người nữ tử thì có cái gì đáng e ngại, bởi vậy trong đáy lòng phần bất an kia rút lui đi không ít, bất quá Huyền đế vì sao lại phái người mời hắn đến Huyền Nguyệt mật đàm chuyện quan trọng, không biết là chuyện quan trọng gì?
"Huyền đế đặc biệt phái người mời bản vương đến Huyền Nguyệt, nói có chuyện quan trọng thương lượng, không biết là chuyện quan trọng gì?"
Mộ Dung Lưu Tôn nhìn Mộc Thanh Dao ngồi xuống bên cạnh hắn, bèn vươn tay kéo tay Mộc Thanh Dao qua, hai người tựa hồ rất ân ái, trên thực tế Mộ Dung Lưu Tôn thật có chút nhớ nàng, đã nhiều ngày hắn một mực xử lý chính vụ, còn có thủ tục đại hôn của công chúa và Bắc Tân vương, mặt khác còn phải phái người mời Tương vương gia qua đây, bởi vậy cũng đã quên nhìn nàng, vốn có một số việc không vội, chậm một chút cũng không có gì, nhưng lúc này vừa nhìn thấy nàng, phần mong nhớ từ trong đáy lòng kia đã nổi dậy, nhanh chóng tràn đầy trong lồng ngực.
Thì ra chẳng biết từ lúc nào, bóng dáng xinh đẹp lạnh lùng của nàng, đã ở trong lòng hắn cắm rễ, chỉ mong cuối cùng Dao nhi sẽ thích hắn, ở lại bên cạnh hắn.
"Nghe nói hoàng thượng Vạn Hạc quốc tuổi tác đã lớn, ngài chỉ có hai người con trai là Tương vương cùng Ngô vương, vì sao lại không lập thái tử?"
Huyền đế lời nói ngầm chứa huyền cơ vang lên trên đại điện, Tương vương Thượng Quan Quân, kỳ quái nhướng mài một chút, hắn cho rằng Huyền đế tìm hắn tới là nói chuyện liên minh, không nghĩ tới Huyền đế lại quan tâm đến việc nhà của hắn, sắc mặt không khỏi có chút tối lại, lạnh lùng lên tiếng: "Huyền đế đặc biệt mời bản vương qua đây, chẳng lẽ là vì quan tâm gia sự của bản vương?"
Trên gương mặt trắng nõn mịn màng của Mộ Dung Lưu Tôn, ý cười càng sâu, nhưng Mộc Thanh Dao ngồi ở bên cạnh hắn vẫn cảm nhận được, mặc dù hắn đang cười, vẫn đang có vẻ lãnh khốc vô tình làm cho không người nào dám xem nhẹ.
"Không, trẫm là vì cho ngươi gặp một người!"
Mộ Dung Lưu Tôn nói xong câu đó, ngón tay như có như không nhúc nhích, Mộc Thanh Dao lập tức biết ý tứ của hắn, lạnh lùng trừng hắn liếc mắt một cái, rồi chậm rãi nhìn về phía Thượng Quan Quân đang nhíu mài nghi hoặc.
"Tương vương gia, ngươi cũng biết Vạn Hạc quốc còn có một vị hoàng tử khác, người kia hình như mới là người mà hoàng thượng chọn kế vị."
Tương vương Thượng Quan Quân hoàn toàn không hiểu bọn họ nói gì, trên mặt vẻ cười nhạt chợt lóe lên rồi biến mất, xoay mình đứng dậy, âm ngao trầm giọng: "Nếu như hai vị là muốn gây xích mích mối quan hệ của Thượng Quan gia chúng ta, cũng không cần ra sức lớn như vậy."
Mộc Thanh Dao nhìn hành động của hắn, cười lạnh một tiếng, thừa cơ rút tay mình ra khỏi bàn tay to của Mộ Dung Lưu Tôn, trừng hướng Thượng Quan Quân khinh thường.
"Tương vương gia thực sự là buồn cười, chẳng lẽ Huyền Nguyệt quốc chúng ta chỉ đáng làm ra cái loại hành vi ŧıểυ nhân này sao? Nói cho ngươi gặp một người, chẳng lẽ còn lừa ngươi hay sao, chỉ sợ hắn chính là đệ đệ mất tích nhiều năm của ngươi, cũng là người mà phụ vương ngươi lưu ý chọn làm thái tử, bằng không vì sao ngươi cùng Thượng Quan Kiệt đều được phong làm vương gia, mà không phải là thái tử, nếu như Vạn Hạc quốc không có thái tử, đến lúc đó thì người nào kế vị?"
Mộc Thanh Dao nói chuyện với khẩu khí gây sự, không để cho Thượng Quan Quân suy nghĩ, nhưng lời nói của nàng làm hắn kinh hãi, đây là chỗ ngồi mà hắn cùng Ngô vương tranh đấu gay gắt, bây giờ lại có người nói cho hắn biết, người phụ vương chọn không phải là hai người bọn họ, mà là một người khác, kỳ thực hoàng hậu Huyền Nguyệt nói không có sai, Vạn Hạc quốc nếu quả thật chỉ có hai vị hoàng tử, vì sao chỉ được phong vương gia, mà không có một thái tử, bọn họ thật ra cũng có một đệ đệ, nhưng trong một lần săn bắn đã bị mãnh hổ ăn mất, chẳng lẽ đây chỉ là một màn tung hỏa mù, để phụ hoàng cho hắn ẩn dấu đi, nếu quả thật là như vậy, hắn mới là thái tử mà phụ vương lựa chọn.
Tương vương gia đặt mông ngã ngồi ở ghế trên, nhẹ lẩm bẩm vài câu: "Điều này sao có thể? Điều này sao có thể?"
"Tại sao lại không thể? Đợi một lúc người đó đến, ngươi nhìn xem kỹ một chút đi, hẳn là sẽ nhận ra được hắn."
Mộc Thanh Dao tuyệt đối không đồng tình với hắn, nghĩ đến Tương vương Thượng Quan Quân cũng là người chấp mê ngôi vị hoàng đế, nếu như hắn không mê luyến ngôi vị hoàng đế kia, lúc này khi nghe thấy có một đệ đệ, hẳn là vui mừng, chứ không phải khiếp sợ, đáy mắt còn lộ vẻ hung tàn.
Hoàng hậu lời vừa mới dứt, thì ngoài cửa điện liền vang lên thanh âm thái giám: "Bẩm hoàng thượng, Liễu công tử tới."
Mộc Thanh Dao tà tà liếc mắt một cái Thượng Quan Quân, nhàn nhạt lên tiếng: "Đệ đệ của ngươi tới, nhìn xem Huyền Nguyệt chúng ta có lừa ngươi hay không."
Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt đen u ám phân phó A Cửu: "Tuyên."
Giọng nói kia lạnh lùng băng hàn, thật giống như không quen biết Liễu Thiên Mộ, nếu tên kia lừa hắn, tình cảm huynh đệ của hắn đã sớm hóa thành hư ảo...
A Cửu lập tức đi ra ngoài đem Liễu công tử mời vào, Liễu Thiên Mộ mặc quần áo bạch y, vẻ ngoài ôn văn nho nhã, kết hợp với cử chỉ khéo léo, rất dễ dàng có được hảo cảm của người khác, nhưng lúc này trên đại điện tất cả ánh mắt đều theo dõi hắn, có thể làm cho da đầu hắn tê dại, cung kính hành lễ.
"Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương."
"Bình thân, sư huynh tham kiến Tương vương gia đi." Huyền đế trầm ổn mở miệng, tương vương Thượng Quan quân vẫn ngồi ở bên dưới, từ lúc Liễu Thiên Mộ đi vào đại điện, hai tròng mắt không nháy không chớp theo dõi Liễu Thiên Mộ, lúc này nhìn thấy hắn đã đứng lên, đáy mắt tối lại như đêm cuối tháng, thì ra Thượng Quan Hạo thật không có chết, đây hết thảy đều là do kế đổi trắng thay đen của phụ hoàng, buồn cười hắn và Ngô vương còn không biết ý nghĩa trong đó, vẫn vì ngôi vị hoàng đế tranh đến ngươi chết ta sống, lại không biết, nếu phụ hoàng đã phong cho bọn họ làm Tương vương cùng Ngô vương, thì ngôi vị hoàng đế kia đã vô duyên cùng bọn họ rồi.
Chương 81.2
Nguyên lai là bởi vì Thượng Quan Hạo, ngôi vị hoàng đế là cho hắn ngồi, Tương vương nở nụ cười, hắn đã làm gì, dựa vào cái gì mà ngồi lên ngôi vị hoàng đế của Vạn Hạc quốc.
"Thượng Quan Hạo, không nghĩ tới ngươi lại không có chết."
Tuy rằng hơn mười năm không gặp, nhưng mặt mài vẫn như trước, không nghĩ cảnh tượng mà huynh đệ gặp mặt lại như vậy, Tương vương gia nở nụ cười, u ám lạnh lùng trừng mắt Liễu Thiên Mộ, không, thân phận thật sự của hắn là hoàng tử Thượng Quan Hạo của Vạn Hạc quốc.
Thượng Quan Hạo trầm mặc không nói gì, mâu quang đen lại khi lướt qua Thượng Quan Quân, sau đó nhìn về phía hoàng đế, sư đệ của hắn Mộ Dung Lưu Tôn.
"Nguyên lai sư đệ đã biết, Huyền đế trong mắt thế nhân quả nhiên khôn khéo."
Thượng Quan Hạo nở nụ cười, nụ cười kia chẳng qua đã không còn ôn nhã như lúc trước, nhìn thế nào cũng thấy vô sỉ, Mộc Thanh Dao ánh mắt nhanh chóng phun lửa, hiện tại nàng có thể trăm phần trăm khẳng định nam nhân này chính là người đêm hôm đó muốn hủy đi sự thuần khiết của nàng, Thượng Quan Hạo, ngươi này là kẻ ŧıểυ nhân âm hiểm gian trá, người chứ chờ đó cho ta, một ngày nào đó, ta sẽ đem ngươi đánh đến phải quỳ dưới chân cầu xin tha thứ.
"Thượng Quan Hạo, ngươi thật là sư huynh của trẫm sao? Nếu như ngươi quang minh chính đại cùng trẫm đấu, trẫm sẽ kính nể ngươi, thế nhưng ngươi lại làm những việc đê tiện vô sỉ ŧıểυ nhân, trẫm coi thường ngươi."
Mộ Dung Lưu Tôn lạnh lùng mở miệng, đôi mắt phượng hẹp dài nhướng lên, đầy sự khinh khi, vẻ khinh thường xuất hiện trên gương mặt của hắn như vậy, Thượng Quan Hạo rốt cuộc cũng bị đả kích, bọn họ vẫn là sư huynh đệ tương thân tương ái, đến cuối cùng rốt cuộc cũng tan rã tình huynh đệ, hắn vẫn rất sợ hãi ngày này sẽ đến, nhưng là thân phận của bọn họ, đã quyết định bọn họ không có khả năng trở thành sư huynh đệ chân chính, hơn nữa sư phụ...
"Biết sư phụ nói như thế nào không? Hắn nói ngươi mới là người hùng tài vĩ lược trong thiên hạ này, hiện tại càng gần đến thời cơ, cuối cùng đem trở xem thành châu báu là người bất phàm, như vậy ta thì sao? Trước khi ngươi chưa đi đến Thiên Sơn, sư phụ vẫn khen ta thiên phú tốt, thế nhưng từ ngươi lên núi, trong mắt của hắn không còn có ta, hắn nghĩ rằng ngươi định sẽ thắng ta, ta không tin, ta không tin ngươi có thể siêu việt hơn ta."
Thượng Quan Hạo nổi giận nói xong lời cuối cùng, gầm nhẹ như hùng sư, đôi mắt tàn nhẫn hung tàn, khóe môi hiện lên thị máu sát khí.
"Ta sẽ không thua cho ngươi, ngươi cứ chờ xem."
Thượng Quan Hạo vung tay một cái, nhìn cũng không thèm nhìn những người trên đại điện, xoay người bước ra ngoài, Huyền đế trầm mặt lạnh lùng, đột nhiên quát lớn một tiếng: "Người đến, đem Thượng Quan Hạo bắt lại!"
Thị vệ thống lĩnh Hoa Ly Ca dẫn nhất bang thị vệ vọt vào, chặn lối đi của Thượng Quan Hạo, trường đao rút khỏi vỏ, lãnh chìm mở miệng: "Đứng lại."
Trước cửa đại điện Thượng Quan Hạo cuồng vọng nở nụ cười, quay đầu nhìn phía Huyền đế ở trên cao, khóe môi câu ra vẻ khinh thường: "Sư đệ, chỉ bằng mấy người này đã nghĩ bắt ta sao, đừng quên ta là hoàng tử Vạn Hạc quốc, nếu như ngươi làm vậy, tức không phải muốn chính thức hướng Vạn Hạc quốc tuyên chiến sao?"
Hiện tại tuyệt đối không phải thời cơ tốt để khai chiến, Mộ Dung Lưu Tôn biết, Thượng Quan Hạo cũng biết, mỗi một người trên đại điện ai cũng biết, nếu như hai người bọn họ gia khai chiến, chính là tiện nghi cho quốc gia khác, thế nhưng Mộ Dung Lưu Tôn cũng không thực sự muốn bắt Thượng Quan Hạo, mà là có một chút sổ sách cần phải tính toán với hắn.
"Sư huynh gấp cái gì, đến lúc nên cho ngươi đi, trẫm tự nhiên sẽ để ngươi đi, bất quá trẫm có một số sổ sách muốn cùng sư huynh tính toán rõ ràng."
"Tính sổ?" Thượng Quan Hạo nhíu mày, mâu quang trong trẻo lạnh lùng bắn về phía Mộc Thanh Dao, chẳng lẽ là nữ nhân này cáo trạng, nhưng mà không giống, là nữ nhân ai cũng sẽ không đem chuyện như vậy nói ra, Mộc Thanh Dao tuyệt đối không phải đồ ngốc, loại chuyện này nàng sẽ đi chung quanh tuyên dương sao? Huống chi đêm đó nàng cái gì cũng chưa từng bị, hắn còn trúng phải một ngân châm của nàng, tuy rằng không đến mức lấy mạng của hắn, thế nhưng cũng khiến cho hắn chịu khổ...
"Tuy rằng bọn họ không có khả năng bắt ngươi, nhưng là trẫm có thể hạ được ngươi."
Huyền đế chậm rãi đứng dậy, màu vàng của long bào phát ra ánh sáng rực rỡ, quanh thân khí phách, ùn ùn kéo đến đang được kiềm chế lại, lời của hắn, Thượng Quan Hạo tin, bởi vì thực lực của sư đệ rốt cuộc sâu cạn như thế nào hắn biết rất rõ, đánh chín mươi chín lần, hắn nɠɵạı trừ thắng mấu trận ban đầu, sau này liền không có cơ hội thắng qua hắn, đây cũng là chuyện mà hắn không cam lòng.
"Được, nói đi, muốn cùng ta tính toán cái gì?"
Thượng Quan Hạo thấy rõ tình thế, xoay người lại đi vào trong điện, thong thả ung dung nhìn sư đệ đang ngồi trên cao.
Nếu như hắn là Liễu Thiên Mộ, có lẽ sẽ bị sư đệ giết chết, nhưng hiện tại thân phận của hắn là Thượng Quan Hạo, hoàng tử Vạn Hạc quốc, rất nhanh sẽ là Vạn Hạc quốc thái tử.
Mộ Dung Lưu Tôn không nói gì thêm, mà là quay đầu hơi nghiêng người nhìn phía Mộc Thanh Dao, thân hình cao to cúi xuống dán vào lỗ tai của nàng nhỏ giọng nói mấy câu, chỉ thấy hoàng hậu trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng, lập tức âm ngao đi rất nhiều, quay đầu cùng Mạc Sầu bên người nhỏ giọng nói vài câu, Mạc Sầu lĩnh mệnh đi ra.
Trên đại điện.
Thượng Quan Hạo cùng Thượng Quan Quân hai người hai mặt nhìn nhau, mâu quang đấu trước một phen, cuối cùng Tương vương gia khóe môi câu ra nụ cười, vươn tay ra ôm lấy huynh đệ của mình.
"Hạo, nguyên lai ngươi vẫn không chết, ở nơi nào trốn nhiều năm như vậy, một điểm tin tức cũng không có, nếu như không phải Huyền đế phái người mời ta qua đây, ta cũng không biết đệ đệ của mình vẫn còn sống!"
Thượng Quan Hạo ngoài cười nhưng trong không cười ôm lại một chút huynh trưởng Tương vương của mình, đối với hận ý trong mắt Tương vương, hắn không phải là không phát hiện, nhưng hắn sẽ không nhỏ nhặt, có lẽ đối phó với sư đệ Mộ Dung Lưu Tôn thì hắn thua chút ít, nhưng không có nghĩa là sẽ thất bại bởi huynh trưởng Tương vương của mình.
"Vương huynh là vui vẻ, hay vẫn là khổ sở đây?"
Mộc Thanh Dao cùng hoàng thượng mặt lạnh nhìn hai người bên dưới đang làm bộ làm tịch ôm cùng một chỗ, đều là người muốn đăng ngôi vị hoàng đế, một núi không thể chứa hai hổ, không, phải là ba hổ, Mộ Dung Lưu Tôn một chiêu này thật cao, anh chị em cùng cha khác mẹ đấu nhau, hoàng đế Vạn Hạc quốc nhất định sẽ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Thượng Quan Hạo, như vậy Tương vương cùng Ngô vương tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn ngôi vị hoàng đế rơi vào người khác tay, đến lúc đó tất nhiên sẽ đánh nhau, cuối cùng dù cho Thượng Quan Hạo được ngôi vị hoàng đế, chỉ sợ dân gian cũng sẽ lưu truyền lời đồn bất lợi cho hắn, bởi vì Tương vương cùng Ngô vương ở hoàng thành sinh sống bao nhiêu năm, mà thái tử này từ ở đâu đột nhiên nhảy ra, người chung quy vẫn nhớ đến ân tình cũ.
Nếu như Tương vương cùng Ngô vương xảy ra chuyện, chỉ sợ bách tính sẽ không cam lòng ủng Thượng Quan Hạo làm thái tử, một chiêu này thật đúng là cao a.
Thủ đoạn đen tối, bất quá nàng thích, khi đấu trí tuệ, phải làm cho người âm hiểm giả dối này chết không có chỗ chôn.
Mộc Thanh Dao lạnh lùng quét mắt nhìn Thượng Quan Hạo, nam nhân này Thái Âm tối sầm, không chỉ tính toán phá hủy sự thuần khiết của nàng, không cho nàng tiến cung, mới là đều chính yếu, vì đều này hắn tựa hồ còn làm rất nhiều chuyện, tỷ như vụ án hoàng thái nữ bị giết, hắn giá họa cho Nam An vương, chính mình lần đó đi Bích Vân đình gặp Trưởng Tôn Trúc, hắn đã âm thầm báo tin cho Nam An vương, còn có thái hậu nương nương, còn kế một cục đá hạ ba con chim để đối phó một nhà Tam tỷ muội các nàng, sợ rằng chiêu số âm hiểm ŧıểυ nhân này đều do hắn nghĩ ra, bởi vì này loại người cặn bả chính là thối rữa đến ba lần.
Sau này nàng xuất cung ra ngoài, tốt nhất đừng để cho nàng gặp phải hắn, bằng không gặp một lần đánh một lần, không thể quang minh chính đại đánh thì đánh lén, hạ độc, cuối cùng là dùng toàn bộ lựu đạn nổ chết hắn...
Chương 81.3
Mộc Thanh Dao ánh mắt thay đổi liên tục, khóe mắt liếc về phía thân ảnh từ ngoài đại điện đi tới, khẽ thở ra một hơi thở, người đi theo phía sau Mạc Sầu chính là công chúa Mộ Dung Như Âm, lúc này mang vẻ mặt tức giận thong thả tiến vào đại điện, mâu quang nhìn phía Thượng Quan Hạo.
Thượng Quan Hạo vừa nhìn thấy người xuất hiện, sắc mặt tối lại, con đôi mắt thì sâu thẳm, cả khuôn mặt đều biến sắc, hắn vạn lần không nghĩ tới Huyền đế sẽ đem Như Âm công chúa gọi tới, không phải là do nữ nhân này chứ?
"Như Âm tham kiến hoàng huynh, hoàng hậu nương nương."
Mộ Dung Như Âm chậm rãi thi lễ, trên mặt tuấn mị của hoàng đế hiện lên nét lạnh lùng, nhàn nhạt lên tiếng: "Đứng lên đi."
Đợi được Như Âm đứng thẳng qua một bên, Huyền đế khí phách mười phần, thanh âm hùng hậu nói: "Hôm nay hoàng huynh hỏi ngươi một lần nữa, vài ngày nữa là đến kỳ đại hôn của ngươi, nếu như đại điện trên hôm nay, ngươi chấp nhận hôn sự này của Hàn gia, thì coi như cái gì trẫm cũng chưa từng hỏi, nếu như ngươi không chịu nhận hôn sự này, vậy thì nhất định phải nói ra là người phương nào làm cho ngươi châu thai ám kết?"
Lời vừa nói xong, Thượng Quan Hạo sắc mặt cực kỳ khó coi, đôi mắt đen lòe ra ánh sáng ngoan độc khiếp người, giận dữ trừng mắt Mộ Dung Như Âm, rất sợ nàng đem hắn chỉ ra, hắn và Mộ Dung Như Âm ở cùng một chỗ, cũng không phải vì yêu nàng, mà chỉ nhận thấy nữ nhân này có giá trị lợi dụng, hiện tại đã hết giá trị, nàng không đáng cho hắn để ý, thế nhưng nàng là một công chúa, nếu như nàng thừa nhận mình và nàng có quan hệ, chỉ sợ nàng nhất định muốn gả cho hắn, mà hắn còn không có trở thành thái tử, liền xảy ra chuyện như vậy, phụ hoàng nhất định sẽ đối với hắn thất vọng.
Mộ Dung Như Âm vốn cũng không muốn gả cho Hàn Thanh Vũ, người trong lòng của nàng là Liễu Thiên Mộ, không nghĩ tới hắn lại là hoàng tử Thượng Quan Hạo của Vạn Hạc quốc.
Đã là hoàng tử, nàng gả cho hắn có gì không được, hai nước đám cưới, là chuyện rất bình thường, vì sao hắn lại không muốn thú nàng?
"Bẩm hoàng huynh, người trong lòng của thần muội là hắn."
Trên đại điện vang lên thanh âm cường ngạnh của công chúa, Thượng Quan Hạo sắc mặt trong nháy mắt xấu xí hết biết, Tương vương gia ở một bên không khỏi cười ha hả vươn tay đập một cái lên vai Thượng Quan Hạo: "Hạo, quả nhiên là anh hùng bản sắc a, người còn chưa trở về Vạn Hạc quốc, liền mang về một con dâu cho phụ hoàng, huynh đệ chúng ta mấy người, vẫn là Hạo lợi hại nhất, phụ hoàng rốt cuộc cũng nhìn trúng người a."
Thượng Quan Hạo không nói được một lời mặt đen lại, trên cao Huyền đế chưa mở lời, thì Mộc Thanh Dao đã đi trước hừ lạnh một tiếng, khinh miệt quét mắt liếc Thượng Quan Hạo một cái, hắn và công chúa Mộ Dung Như Âm thật là một đôi vợ chồng cấu kết với nhau làm việc xấu, đem hai người lang tâm cẩu phế này ném đi tác thành đôi, cũng là nghĩa vụ của nàng a.
"Thượng Quan Hạo, công chúa thân thể ngàn vàng, há lại để cho ngươi làm nhục xong rồi ném đi mặc kệ, hiện tại ngươi chỉ có hai lựa chọn, một công chúa làm người liên minh gả đến Vạn Hạc quốc, hai, bản thân ngươi đã mạo phạm khi công chúa là tội lớn, Huyền Nguyệt quốc chúng ta có quyền xử phạt ngươi, lập tức đem ngươi giam vào trong đại lao."
"Ngươi dám!"
Thượng Quan Hạo cũng không còn ôn nhuận như trước, mà thô bạo ngoan độc mở miệng.
Trên đại điện thị máu khí trong nháy mắt đầy rẫy.
Hai người đối chọi gay gắt...
Mộc Thanh Dao cũng không sợ hãi, khí thế như cầu vòng, quanh thân lạnh lùng mạnh mẽ so với Thượng Quan Hạo còn nhiều hơn, đôi mắt đẹp đẽ hiện lên sát khí, hôm nay hắn nếu dám can đảm không cưới công chúa, nàng sẽ bắt hắn giam vào đại lao.
"Nếu như ngươi không cưới, nhìn xem ngươi có đi được không?"
Tiếng gầm lên giận dữ vừa rồi đúng là của Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn, thân ảnh cao to đứng ở bên cạnh Mộc Thanh Dao, hai dòng khí mạnh bắn thẳng về phía Thượng Quan Hạo, hắn một người rõ ràng là bị vây vào yếu thế, đứng ở một bên Tương vương gia cũng mặc kệ chuyện nhàn sự này, vẻ mặt như đang xem náo nhiệt, hắn ước gì Huyền đế đem Thượng Quan Hạo bắt giam vào trong đại lao để trị tội.
Hắn về Vạn Hạc quốc, nhất định đem Thượng Quan Hạo nói thành ŧıểυ nhân tội ác tày trời, chứng minh cũng không phải lỗi của Huyền đế, ngay cả hoàng muội của người ta cũng dám làm nhục, chuyện khi dễ người như vậy, Huyền đế người ta sao có thể tha thứ cho hắn ta.
"Cưới hay là không cưới?"
Mộc Thanh Dao lần thứ hai hừ lạnh, tầm mắt vội vã nhìn chằm chằm vào người của hắn, tuy rằng với khả năng của mình nàng nhất định đánh không lại hắn, nhưng lúc này hoàng đế đứng ở bên cạnh nàng, nên nàng không có gì phải sợ hãi. (TT: tỷ dựa hơi Tôn ca ^_^)
"Ngươi!" Thượng Quan Hạo cắn răng, vì sao mỗi lần lâm vào thế bí đều do nữ nhân này, lần trước nàng ta đã bắn trúng một ngân trâm trên người của hắn, làm hắn ăn khổ, lần này cũng lại là nàng, mối hận trong lòng Thượng Quan Hạo càng nhiều hơn, bây giờ tình thế lưỡng nan, cưới, trở về rất khó có thể báo cáo vớ phụ hoàng, không cưới, chuyện này là không thể nào, đây chính là địa bàn của người ta, hơn nữa Mộ Dung Lưu Tôn một thân võ công kinh người, sao có thể để cho hắn rời đi.
Cuối cùng hắn cắn răng một cái, nhận mệnh: "Được, ta thú."
Ánh mắt hắn tàn nhẫn như đao, Mộ Dung Như Âm, đây là do ngươi tự chuốc lấy, đừng trách ta đến lúc đó thủ đoạn độc ác...
"Như vậy, ba ngày sau, Như Âm sẽ gả cho Thượng Quan hoàng tử, theo Thượng Quan hoàng tử trở về Vạn Hạc quốc, chuyện này cứ quyết định như vậy." Huyền đế ra lệnh một tiếng, việc này đến đây xem như kết cục đã định, trong đại điện mọi người phản ứng không giống nhau, bất quá sắc mặt khó nhìn nhất chính là Thượng Quan Hạo, không nghĩ tới ăn thịt, lại rước lấy phiền phức lớn như vậy trên thân, vốn còn muốn kéo dài thêm thời gian, ai ngờ Huyền đế lại quyết định ba ngày sau sẽ cử hành.
"Người đến, tiễn hai vị Thượng Quan hoàng tử trở về Biệt cung."
Huyền đế ra lệnh một tiếng, ngoài cửa điện Hoa Ly Ca dẫn nhất bang thị vệ tiến vào, cung kính mời hai vị vương gia đi đến Biệt cung.
Trong đại điện, Mộ Dung Như Âm bái biệt hoàng thượng cùng hoàng hậu, rời khỏi Lưu Ly cung, trở về Cửu Hoa cung để chuẩn bị.
Ba ngày sau nàng sẽ rời đi Huyền Nguyệt theo Thượng Quan Hạo trở về Vạn Hạc quốc, triều đại nào cũng có chuyện công chúa gả đi liên minh, cho nên nàng cũng không cảm thấy sợ hãi, bởi vì nàng là công chúa, nàng sợ ai a?
Thái hậu vừa biết đến tin tức này, liền chạy tới Cửu Hoa cung ngăn cản.
"Như Âm, ngươi điên rồi, ba ngày sau sẽ là đại hôn của ngươi, nếu như ngươi gả đến Vạn Hạc quốc, Hàn gia làm sao bây giờ, đại hôn đã lửa sém lông mài, hoàng thượng làm sao mà lại cho phép chuyện như vậy xảy ra chứ?"
Thái hậu vừa nghĩ tới chuyện Như Âm không sinh dưỡng, trong lòng như bị thiêu đốt, nếu như Như Âm gả cho Hàn Thanh Vũ, nàng là công chúa một quốc gia, dù cho không sinh dưỡng được, thì Hàn gia cũng sẽ không dám đối như thế nào với nàng? Nhưng nếu gả đến nước khác, một nữ nhân không thể sinh dưỡng, còn lấy cái gì mà mẫu bằng tử quý, nếu như người nam nhân kia đến lúc đó thực sự trở thành hoàng đế, còn có thể cần nàng sao? Nàng rất nhanh sẽ bị biếm lãnh cung, nhưng những lời này thái hậu không có biện pháp nói cùng nàng.
"Như Âm, mẫu hậu van cầu ngươi, ngươi ở lại bên người mẫu hậu đi, gả cho con trai của Hàn đại học sĩ, Hàn Thanh Vũ lớn lên tuấn tú lịch sự, tương lai sẽ trở thành nhân tài trụ cột của quốc gia, ngươi cần gì phải gả đến nước khác để liên minh đâu?"
Mộ Dung Như Âm nhìn mẫu hậu luôn luôn tâm cao khí ngạo đang cầu xin chính mình, nói không đau lòng là giả, lần này đi có thể cả cuộc đời này khó mà gặp lại.
Thế nhưng bảo nàng buông tha Thượng Quan Hạo là tuyệt đối không thể nào, Mộ Dung Như Âm nàng không phải đãng oa dâm phụ, nàng sở dĩ cùng Thượng Quan Hạo phát sinh quan hệ, bởi vì nàng thực sự thương hắn, muốn gả cho hắn, về phần Hàn Thanh Vũ có bao nhiêu tốt, thì có quan hệ gì đến nàng?
"Mẫu hậu, xin thứ lỗi cho hài nhi bất hiếu."
Chương 81.4
Mộ Dung Như Âm cự tuyệt ý tốt của thái hậu, thái hậu tựa hồ thấy được tương lại đau khổ của nữ nhi, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Mộ Dung Như Âm không thể nào hiểu nổi cảm thụ mẫu hậu, vẻ mặt không khỏi có chút lãnh: "Mẫu hậu, nữ nhi chỉ lập gia đình, mẫu hậu hẳn phải vì nữ nhi mà vui lên mới đúng, ta thích Thượng Quan Hạo, cho nên mới muốn gả cho hắn."
"Như Âm, ngươi như thế nào lại không hiểu rõ như vậy, trên đời này có mấy người nam nhân thật lòng, ngươi như vậy chỉ biết làm khổ chính mình mà thôi, chẳng lẽ biểu tỷ ngươi là cái gương trước mắt ngươi không thấy được hay sao, kết quả là chỉ biết tự làm khổ mình."
Như Âm khinh thường nhíu mày: "Nàng và ta không giống nhau, chúng ta sớm đã có phu thê chi thực, Thượng Quan Hạo không thể không cần ta, nhưng biểu tỷ bây giờ còn là tấm thân hoàn bích, hoàng huynh ngay cả đụng cũng không đồng ý đụng nàng, đây chính là điểm không giống nhau đó, mẫu hậu."
Công chúa đã quyết tâm phải gả, thái hậu cũng không thể ngăn cản, cuối đành đi tìm hoàng thượng, đáng tiếc việc này do hoàng thượng thúc đẩy, làm sao mà có thể nuốt lời đây? Hoàng thượng trái lại còn khuyên giải an ủi nàng buông lỏng tinh thần, nói như thế nào, Như Âm cũng là công chúa một quốc gia, Thượng Quan Hạo kia chẳng lẽ thực sự dám đối với nàng bất lợi sao? Nếu quả thật là như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không tha Thượng Quan Hạo.
Thái hậu không cách nào để nói về chuyện, công chúa không thể sinh con, thì sau này lấy cái gì mẫu bằng tử quý.
"Thế nhưng Hàn gia ba ngày sau phải làm thế nào bây giờ?"
Thái hậu chỉ có thể nghĩ đến lý do này, hoàng thượng ôn nhuận nở nụ cười: "Trẫm đã tìm ở họ hàng gần, trong gia tộc họ chọn lựa ra một thiên kim ŧıểυ thư, sắc phong làm Hòa Thạc quận chúa, gả đến Hàn gia, như vậy cũng coi như không bôi nhọ nhà bọn họ."
Thái hậu cười khổ, xem ra hoàng thượng mỗi một bước đều đã suy nghĩ kỹ, chỉ sợ ngay cả việc chính mình đến tìm hắn, đều nằm ở trong dự liệu của hắn, cuối cùng nàng chỉ có thể rơi lệ mà trở về...
Ba ngày sau, Như Âm công chúa mang theo một số lớn của hồi môn theo Thượng Quan Hạo trở về Vạn Hạc quốc, cũng trong thời gian đó, một kiệu hoa khác của thiên kim ŧıểυ thư được sắc phong làm Hòa Thạc quận chúa đã được nâng vào Hàn gia, Hàn gia cũng không biết trong chuyện này có biến cố, còn nghĩ là công chúa sẽ gả cho qua đây, Hàn Thanh Vũ đối với công chúa thiệt là phiền muộn, thế nhưng sau khi khách nhân đi, bước vào động phòng, mới phát hiện là một nữ nhân tướng mạo song toàn, trong lòng mừng rỡ không ngớt, bị một phen điên long đảo phượng, cũng không thấy phiền muộn...
Trong cung cuối cùng cũng yên bình lại, đi một Như Âm công chúa, làm cho thái hậu vì thương tâm quá độ, mà cả ngày núp ở trong Quảng Dương cung, cũng không đi ra ngoài.
Mộc Thanh Dao cuối cùng cũng có thể thở dài một hơi, hậu cung trên cơ bản đã ổn định lại, mặc dù vẫn có người của thái hậu, nhưng tất cả mọi người đều không dám tùy tiện hành động, bởi vì chọc tới hoàng hậu tuyệt đối không có kết quả tốt, Hoạ Mi cùng ŧıểυ Thu bị loạn côn đánh chết, Xuân Hàn lại bị đánh chỉ còn nữa cái mạng, ai còn dám làm những chuyện tiếp tục chọc giận hoàng hậu.
Mười lăm tháng tám, ngày hội Trung thu, sáng sớm khẩu dụ của hoàng thượng liền tới, nói hôm nay ân chuẩn cho hoàng hậu nương nương trở về phủ thăm viếng, rất nhiều quà tặng ban cho cũng đã được đưa tới, ăn uống chơi đùa chi tiêu, cần cái gì là có cái đó, ngay cả ngọc khí đồ cổ cũng rất nhiều, bày đầy trên đại điện.
Thái giám cùng bọn cung nữ Phượng Loan cung cao hứng bừng bừng lo thu dọn, trên mặt mỗi người đều vui sướиɠ.
Hoàng thượng ban cho hoàng hậu nhiều đồ vật như vậy, nói rõ đối hoàng hậu nương nương là thật lòng sủng ái.
Mạc Sầu cùng Mai Tâm cũng thật vui mừng, gần nhất ở trong cung buồn đến phát bệnh, vừa nghĩ tới được xuất cung, sớm đã tinh thần sảng khoái, trong lòng cứ nhảy nhót mãi, hận không thể lập tức bay ra ngoài.
Nhất là Mai Tâm, từ nhỏ lớn lên ở trong phủ thừa tướng, lúc này hận không thể mọc một đôi cánh, để trở về thăm một đám tỷ muội, gần đây ở trong cung bị biết bao nhiêu ủy khuất a, cuối cùng cũng có thể cùng những ŧıểυ nha đầu các nàng tố khổ.
Mộc Thanh Dao lẳng lặng ngồi ở trên đại điện nhìn mấy ŧıểυ nha đầu, nàng cũng thật cao hứng, thế nhưng cố đè nén lại nhiều lắm.
Không biết thừa tướng phụ thân thế nào? Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương thế nào? Nhất là Mộc Thanh Hương, đã nghĩ thông suốt hay không, chỉ mong nàng nghĩ thông suốt mới tốt...
Mộc Thanh Dao trong đầu cứ suy nghĩ đi lại nhiều lần, hận không thể lập tức trở về Mộc phủ, trong đại điện, đồ đạc đã bị thái giám nâng đến trên xe ngựa ngoài cửa điện, Mai Tâm cao hứng mở miệng: "Nương nương, chúng ta có thể đi."
"Được" Mộc Thanh Dao ngẩng đầu, nhìn hai nha đầu mặt mày rạng rỡ, chính mình làm sao mà mất hứng được, gần nhất ở trong cung bị vây trong mớ lộn xộn, vừa lúc xuất cung có thể hóa giải áp lực: "Đi thôi."
Trên đất trống trước cửa Phượng Loan cung, nɠɵạı trừ dừng một chiếc liễn xa hoa lệ, còn có một chiếc xe ngựa khác trang hoàng tinh xảo, trên xe bày rất nhiều đồ đạc được ban thường, mà ở phía sau xe có thị vệ thống lĩnh Hoa Ly Ca đi theo, ngoài ra còn có hơn mười người thị vệ, lúc này toàn bộ đứng ở bên cạnh xe ngựa đợi lệnh, mọi người vừa thấy hoàng hậu nương nương đi ra, tất cả đều cung kính hành lễ.
"Tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Đứng lên đi, Hoa thống lĩnh, các ngươi làm cái gì vậy?"
Mộc Thanh Dao nhàn nhạt hỏi, Hoa Ly Ca lướt qua mọi người, tiến lên một bước, trầm ổn mở miệng: "Bẩm nương nương, thuộc hạ phụng khẩu dụ của hoàng thượng, bảo hộ nương nương trở về Mộc phủ thăm viếng."
Mộc Thanh Dao đuôi lông mài nhảy lên, không nói thêm cái gì nữa, hoàng thượng thật là có lòng, nhưng chẳng lẽ thật sự có người dám ban ngày ban mặt mà ám sát sao? Ánh mắt nàng hiện lên sự nghi ngờ, cũng không nói cái gì, bước lên liễn xa, Mạc Sầu cùng Mai Tâm cũng theo nàng lên, phía sau có một thái giám khác cũng lên xe ngựa, Hoa Ly Ca vung tay mệnh lệnh: "Lên ngựa, xuất phát."
Đoàn người tấp nập hướng cửa cung bước ra ngoài.
Hoàng cung bên trong Thượng thư phòng.
Hoàng thượng khắp người là ánh sáng vàng bao phủ đang lười biếng tựa vào trên nhuyễn tháp, trên khuôn mặt tuấn mỹ, đường cong nhu hòa, không còn vẻ thị máu lãnh khốc, môi tùy ý câu ra nụ cười, khuôn mặt như có điều suy nghĩ, không biết Dao nhi hiện tại xuất cung rồi chưa?
Nàng lành lạnh cao quý, lịch sự tao nhã động lòng người, rõ ràng là một người cơ trí, nhưng có đôi khi hết lần này tới lần khác sẽ vì người khác mà đau lòng...
Ngoài cửa đi tới một đa͙σ thân ảnh gầy yếu, A Cửu ngắm hoàng thượng một cái, hoàng thượng tựa hồ tâm tình tốt.
"Hoàng thượng, nương nương đã xuất cung."
"Ừ, ngươi có phân phó Băng Tiêu âm thầm bảo vệ tốt nàng hay không?"
Mộ Dung Lưu Tôn thần sắc ở trong nháy mắt lạnh xuống, quanh thân hàn ý giá buốt, đôi mắt sâu không lường được, lạnh lùng nhìn A Cửu, A Cửu cung kính đáp lời: "Băng Tiêu vẫn ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó bảo hộ nàng, hoàng thượng yên tâm đi."
"Ừ." Hoàng thượng đáp nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng yên lòng, nếu như hắn đoán không sai, hôm nay khẳng định có người sẽ đối với nàng bất lợi, vì thế hắn không dám khinh thường.
Liễn xa rất nhanh ra khỏi hai đa͙σ cửa cung, chạy ở trên đường phố phồn hoa nhất, bên tai truyền đến thanh âm ồn ào náo nhiệt.
Mai Tâm kiềm chế không được vén rèm xe lên nhìn bên ngoài, vẻ mặt hưởng thụ hít một cái thật sâu, rồi quay đầu nhìn phía Mộc Thanh Dao đang nhắm mắt dưỡng thần ở trong liễn xa.
"Chủ tử, vẫn là thế giới bên ngoài tốt."
Mộc Thanh Dao thân hình không có cử động, mắt cũng không mở, trên đời này đều tốt nhất chính là tự do, hoàng cung kia cho dù tốt, chẳng qua là một tòa nhà giam hoa lệ, chỉ là không biết vì sao có người nhiều tự nguyện bay vào kia nhà giam đó như vậy, cho dù trân quý hơn nữa, hay quang vinh ân sủng hơn nữa, cũng chỉ là một nơi không có thiên lý mà thôi.
Chương 81.5
Mạc Sầu luôn luôn sâu sắc, làm việc cũng trầm ổn hơn, nàng thấy chủ tử từ đầu tới cuối không lên tiếng, không khỏi quan tâm hỏi: “Nương nương, làm sao vậy?”
Mộc Thanh Dao đột nhiên mở mắt ra, mâu quang lóe lên ánh sáng lạnh : “Mạc Sầu, chúng ta phải cẩn thận một chút, chỉ sợ hôm nay sẽ có thích khách.”
“Cái gì? Nương nương, làm sao người biết sẽ có thích khách?” Mai Tâm kinh hãi thân thể rụt lại, buông tấm rèm của liễn xa, mở to mắt không tin, chủ tử làm sao biết sẽ có thích khách.
“Trực giác, sát khí này càng ngày càng mãnh liệt, hẳn là có người ẩn núp trong bóng tối.” Mộc Thanh Dao lạnh lùng mở miệng, quanh thân chìm xuống, không nhúc nhích.
Bên cạnh Mạc Sầu nghe xong lời của nàng, nhíu mài lại, cảm ứng hơi thở quanh mình, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống: “Nương nương, chỉ sợ người đến không ít, chúng ta cẩn thận một chút.”
Ở phía sau mã xa Hoa Ly Ca tựa hồ cũng cảm nhận được hơi thở này, cẩn thận quét mắt nhìn xung quanh, toàn bộ số người đang di chuyển trên đường cái, hương xa bảo mã qua lại như nước chảy, chỉ sợ có người ẩn nấp trong đó, cẩn thận vẫn tốt hơn, hắn lập tức phát ra một mệnh lệnh cảnh giác, mọi người ứng tiếng trả lời, cách xa nhau để bảo vệ liễn xa, chậm rãi hướng phủ thừa tướng mà đi.
Sát khí càng ngày càng mãnh liệt…
Ùn ùn cuốn tới, như cánh hoa bay ngập trời, cuồn cuộn theo gió thổi tới.
Bên trong liễn xe, Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu toàn thân cảnh giác, Mai Tâm sợ đến mức lui qua một bên, thở cũng không dám thở mạnh, nhưng lại không nhịn được theo khe hở của rèm kiệu nhìn ra bên ngoài, trên đường cái người đến người đi, nhìn không ra có chút gì đầu mối, mà nàng đã bị chủ tử dọa đến mất hồn.
Liễn xa đi qua đoạn đường náo nhiệt phồn hoa nhất, đến một đường phố tương đối bình ổn , người cũng ít đi rất nhiều.
Bỗng nhiên trên đỉnh đầu đen kịt, sát khí như nước thủy triều dâng lên.
Thị máu, tàn nhẫn…
Chỉ nghe được thanh âm rét lạnh của Hoa Ly Ca vang lên: “Bảo vệ tốt nương nương.”
“Dạ!” Tiếng hô hữu lực vang trong bầu trời, dòng người trên đường phố thoáng một cái phân tán chung quanh, người người ôm đầu chạy trốn, chớp mắt liền vắng vẻ không tiếng động.
Hoa Ly Ca dẫn hơn mười người thị vệ chia ra vây quanh liễn xa của nương nương , tiếng vó ngựa rầm rậm có lực, trên đường phố bụi bặm bay cao.
Sát thủ đều một thân hắc y, trên mặt đều che khăn đen, chỉ lộ ra đôi mắt, những ánh mắt này đều lóe ra khí lạnh giết chóc, ánh sáng xanh lóng lánh, rõ ràng họ đã hóa thân thành dã thú thị máu, thân hình tản ra, chung quanh lay động, trên mái hiên, trên màu xanh của cây to, không chỗ nào là không có, tựa như một con chim săn mồi to lớn.
Những người này là tử sĩ.
Không thấy máu mà quay về, chỉ có một con đường chết, vì thế sức chiến đấu hơn người bình thường mấy lần.
“Giết!” Một người hạ lệnh, những người khác thân hình như điện, nhanh chóng hạ xuống, thẳng đánh về phía liễn xa hoa lệ kia.
Hoa Ly Ca trầm mặt đen lại, vung tay: “Lên!” Vượt lên đầu nghênh chiến.
Mộc Thanh Dao hô một tiếng, hai đa͙σ thân ảnh mạnh mẽ bay lên cao lướt ra ngoài, chỉ thấy ở giữa đường phố, những người áo đen kia hình như mang theo hơi thở tử vong, hoàn toàn không muốn sống, hơn nữa người người thân thủ bất phàm, nhắm ngay tử huyệt của người khác mà đánh, mà thị vệ rõ ràng đang bị vây vào tình thế không thuận lợi, trong chớp mắt liền đã có mấy người bị thương, những tử sĩ kia vừa nhìn thấy thân ảnh Mộc Thanh Dao, có một số bộ phận vây đánh bọn Hoa Ly Ca, có mấy người tử sĩ khác lao thẳng về hướng Mộc Thanh Dao.
Mạc Sầu thân hình khẽ động, nhuyễn kiếm nơi tay, sắc bén bắn qua, chỉ thấy hắc y nhân trước mặt, thân hình chợt lóe, liền để mở vòng dây, mà mặt khác hai ba hắc y nhân nhưng bọc lại đánh qua đây, Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu lưng tựa lưng mà đứng, hai người lạnh lùng bình tĩnh, ba hắc y nhân kia cùng nhau xông lên, Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu lấy toàn lực ra ứng phó, trong khoảng thời gian ngắn, những người đó cũng không làm gì được các nàng.
Bất quá các nàng cũng không có biện pháp thoát khỏi vây khốn.
Đúng lúc này, bỗng nhiên tiếng vó ngựa vang, chớp mắt liền có hơn mười mấy bóng người chạy tới trước mắt, chỉ thấy người cầm đầu chính là Băng Tiêu một thân quyến rũ xinh đẹp, nhìn thấy ba hắc y vây đánh hoàng hậu nương nương, lập tức khẽ kêu một tiếng , bình tĩnh mệnh lệnh: “Lên!”
Vừa hô xong người đã bay lên trời, dẫn hai ba thủ hạ đã lao thẳng tới bên người Mộc Thanh Dao, trường lăng vũ động, cuồn cuộn nổi lên quấn lấy một người áo đen gần Mộc Thanh Dao nhất, ném vào giữa không trung, đợi đến khi người kia rơi xuống, thân ảnh của nàng đã đến trước mặt, hàn quang chợt lóe, một tiếng bụp vang lên, đoản kiếm lợi hại đã đâm thủng trái tim của người nọ, chỉ thấy hắn không kịp kêu rên tiếng nào thì đã chết, máu đỏ theo lồng ngực phun bắn ra, tung tóe khắp nơi.
Băng Tiêu các nàng gia nhập trận đấu, khí thế rõ ràng chuyển biến, Băng Tiêu lách nhanh đến gần bên người Mộc Thanh Dao, cung kính mở miệng: “Nương nương không có sao chứ?”
Mộc Thanh Dao lắc đầu, ánh mắt sâu u bị máu nhiễm đỏ, đáy lòng sát khí bị phóng đại vô hạn, quanh thân bao phủ mũi nhọn lạnh giá, trầm giọng mệnh lệnh: “Giết, một cũng không tha.”
Trong không khí vang lên thanh âm lạnh lẻo, xông thẳng lên chín tầng mây.
Băng Tiêu cùng Hoa Ly Ca trầm ổn lĩnh mệnh: “Dạ, nương nương.”
Hai đám người hòa vào nhau, những người áo đen kia khí thế rất nhanh không địch lại, chỉ có chịu đòn, nhưng những người đó là tử sĩ, đã mang theo quyết tâm liều chết, vì thế hai bên trong một lúc khó phân thắng bại, hai bên quần nhau thành một khối.
Mộc Thanh Dao khuôn mặt lạnh bây giờ giống như hàn băng mùa đông, đôi mắt bao phủ những tia máu màu hồng, cứ như vậy đứng thẳng ở dưới liễn xa, phảng phất tựa như một ngọn núi sừng sững giữa trời đất, xa phu và thái giám đã sớm run run thành một đoàn.
Sát thủ áo đen một người rồi lại một người ngã xuống, Mạc Sầu thở phào nhẹ nhõm, xem ra nương nương sẽ không có việc gì.
Đúng lúc này, mấy người thái giám vẫn lui ở phía sau, xoay mình nhảy lên một người, giơ kiếm đâm thẳng về phía Mộc Thanh Dao, kiếm kia mang theo cuồng phong lạnh lẻo mạnh mẽ, tốc độ nhanh không gì sánh được, như thiểm điện như kinh hồng, Mạc Sầu hoảng hốt, nhuyễn kiếm run lên nghênh đở, không nghĩ tới thái giám kia nội lực hùng hậu, trên người cương khí càng lợi hại không gì sánh được, cương khí kia bắn bay kiếm của Mạc Sầu, đem nàng hất thẳng ra phía bên ngoài, rơi xuống đất cách xa hơn mấy mét.
Đương lúc chỉ mành treo chuông, kiếm của thái giám kia lần thứ hai đâm qua đây.
Mộc Thanh Dao thân hình di động, dời qua một điểm, nhưng không nghĩ đến trường kiếm kia không chuyển động, nhưng kiếm phong thì vẽ ra một vòng, rồi bắn ngược trở về, lần thứ hai lại hướng trên người nàng đâm tới.
Giữa lúc điện quang hỏa thạch, ŧıểυ thái giám khi nãy vẫn còn run run bỗng nhiên vọt ra, ôm lấy người ám sát Mộc Thanh Dao, lớn tiếng kêu lên: “Nương nương, đi mau.”
Mộc Thanh Dao vừa nghe thanh âm này, đúng là Xuân Hàn, lúc đầu bị nàng đánh năm mươi đại bản, đuổi ra Phượng Loan cung rồi, tại sao hắn lại ở đây?
Xuân Hàn ôm lấy thích khách, thích khách kia làm sao lại để hắn cản trở, giơ kiếm đâm thẳng xuống, một kiếm xuyên tim, máu phun ra, Mộc Thanh Dao trong ánh mắt chỉ còn lại có dòng máu đỏ tươi đó, mà không có gì nữa cả, nàng chẳng những không lùi mà còn tiến tới, Xuân Hàn dùng dằng mở miệng: “Nương nương, đi mau, đi mau.”
Chương 81.6
Lúc này, Băng Tiêu đã thoát thân ra ngoài, bay qua đây chặn lại thân hình của Xuân Hàn bị một cước của thích khách đá văng ra ngoài, bay đến chổ nàng.
Thời cơ tốt nhất đã trôi qua, người nọ ảo não, công lạao thật vô bổ.
Mộc Thanh Dao vọt tới, một tay đỡ lấy Xuân Hàn, đè nén thanh âm làm nó bị cắt thành vài đoạn: “Xuân hàn? Ngươi? Đây là tội gì? Lúc đầu không phải đã cho ngươi rời cung rồi sao?”
Xuân Hàn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, y phục thái giám cũng dính đầy máu, thân thể khẽ động, ho khan hai tiếng, từng ngụm máu lớn lại tràn ra, ánh mắt của hắn có chút rời rạc, chậm rãi mở miệng: “Nương nương, xin lỗi, ta không muốn phụ lòng người, thế nhưng muội muội của ta ŧıểυ Nhu đang ở trong tay họ, xin nương nương chiếu cố nàng, được không?”
“Được, ta đáp ứng ngươi.” Mộc Thanh Dao ánh mắt như có vật gì đâm vào rất đau, nguyên lai Xuân Hàn lúc đầu hành xử như vậy thật sự là có nỗi khổ, nàng không nên trách hắn.
“Nương nương —— xin lỗi ——, kẻ giết người chính là Tần Hạo.” Xuân Hàn nói xong, dùng sức thở dốc, hơi thở bị ngăn không được, liều mạng tắt thở, Mộc Thanh Dao lắc hắn: “Xuân Hàn, Xuân Hàn.”
“Nguyệt —— Giác —— tự ——” Xuân Hàn lưu lại ba chữ này rồi không phát ra một điểm âm hưởng nào nữa, hắn đã chết, làn váy màu trắng của Mộc Thanh Dao bị nhuộm được khắp nơi đều là máu, lạnh lùng đứng lên, nhìn giữa đường còn vài người cuối cùng vẫn đang tranh đấu, cả người nàng nhảy dựng lên giống như điên rồi, lòng bàn tay vừa mở ra thẳng tắp đánh về phía Tần Hạo, tên hỗn đản này không chỉ làm nhục Thanh Hương, hiện tại lại giết Xuân Hàn, mặc dù biết chính mình có khả năng đánh không lại hắn, thế nhưng nàng vẫn là muốn liều mạng đâm một kích.
Những thị vệ còn lại tới đối phó với mấy người hắc y nhân, mà Hoa Ly Ca cùng Băng Tiêu không dám làm để cho nương nương có chút tổn thương nào, bởi vậy ba người đồng thời tấn công Tần Hạo, nam nhân này tuy rằng võ công cao cường, nhưng không phải đối thủ của ba người, trong đó còn có đấu pháp hỗn tạp mang theo vẻ điên cuồng hoàn toàn không có lý tính của Mộc Thanh Dao, hắn rất nhanh liền bị áp đảo, Mộc Thanh Dao nhảy lên, đoạt lấy nhuyễn kiếm trong tay Mạc Sầu, một kiếm đâm qua, lệch khỏi quỹ đa͙σ trái tim hai phân, không phải là không muốn giết hắn, mà là vẫn chưa tới thời gian hắn chết, nàng muốn đem hắn giao cho một người.
“Tần Hạo, kẻ đáng chết này, ngươi làm nhục Thanh Hương, giết Xuân Hàn, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Mộc Thanh Dao thở phì phò, cầm kiếm tay dùng sức đâm về phía trước thêm một ít, Tần Hạo đau đến ngũ quan trên mặt đều nhăn lại với nhau, hai mắt một mảnh huyết hồng, kiếm trong tay ầm một tiếng rơi trên mặt đất, thân thể nhịn không được ngã quỳ trên đất, máu ở trước ngực theo kiếm tràn ra ngoài, rơi trên mặt đất, từng giọt từng giọt, càng ngày càng nhiều.
Lúc này, những người áo đen kia, toàn bộ đều chết hết, trên đường cái, khắp nơi là huyết khí nhiễm đỏ cả con đường.
Tiếng vó ngựa vang lên, từ đàng xa rất nhanh chạy tới một đội quân mặc khôi giáp thiết kỵ, bao quanh vây lấy bọn họ, đúng là quân phòng giữ kinh thành, người dẫn đầu lãnh chìm mở miệng: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hoa Ly Ca lạnh lùng giương lên lệnh bài trong tay, tướng lĩnh phòng vệ sợ hãi ôm quyền: “Thuộc hạ đáng chết.”
“Đem những thích khách toàn bộ khiêng xuống đi chôn.”
“Dạ, Hoa thống lĩnh.” Những người đó ứng một tiếng, liền xoay người xuống ngựa, cung kính chờ đợi dưới ngựa.
Hoa Ly Ca cùng Băng Tiêu mời Mộc Thanh Dao lên liễn xa, Mộc Thanh Dao lạnh lùng mệnh lệnh Hoa Ly Ca: “Hậu táng Xuân Hàn, đem Tần Hạo mang về phủ thừa tướng cho bản cung.”
Nàng muốn đích thân đem hắn giao cho nhị tỷ, để cho nhị tỷ xử trí nam nhân đã làm nhục sự thuần khiết của nàng.
Gió nhẹ thổi qua, không khí giết chóc đã phân tán đi, chỉ còn lại mùi máu tanh khắp bầu trời, Mạc Sầu đứng ở bên người chủ tử, nhìn khuôn mặt tươi đẹp lạnh lùng của nàng, đôi mắt u ám bao phủ một tầng sương mù, Mạc Sầu vươn tay đỡ lấy thân thể của nàng: “Chủ tử, trở về đi.”
“Được.” Bước lên liễn xa, trong xe, Mai Tâm lệ đã rơi đầy mặt nhìn thân hình Xuân Hàn bị người ta giết chết nằm yên tĩnh trên mặt đất, vốn Xuân Hàn có thể sống rất tốt, nhưng bây giờ hắn đã chết, thì ra hắn thật sự có nỗi khổ tâm, vì sao không chịu nói cho nương nương biết?
“Khởi hành.” Liễn xa chậm rãi chuyển động, Hoa Ly Ca dặn tướng lĩnh phòng vệ đem Xuân Hàn an táng cho tốt, dẫn thị vệ nhảy lên ngựa, Băng Tiêu cũng đi theo phía sau, đội người đông đảo hướng về phủ thừa tướng từ từ mà đi.
Trong liễn xa, Mộc Thanh Dao quanh thân lạnh lùng, không hề nhúc nhích, nguyên lai có một số việc, không phải vấn đề có làm hay không, mà là nhất định phải làm, những tử sĩ này là từ nơi nào tới? Tử sĩ giống như vậy cần phải dùng mười đến hai mươi năm để bồi dưỡng, vô máu vô tình, đem bọn họ đặt ở trong một không gian bị phong bế để huấn luyện, không có thất tình lục dục, không có bất kỳ hoài niệm nào, họ chỉ là một vũ khí giết người mà thôi, đây không phải là việc mà người bình thường có thể bồi dưỡng ra được, là ai có thể phái ra tử sĩ đến ám sát nàng?
Nàng đang ngăn trở đường đi của ai, câu nói cuối cùng của Xuân Hàn Nguyệt Giác Tự là có ý gì?
Núi Hương Hoa , Nguyệt Giác Tự, nàng đã đi qua một lần, nàng ở chổ đó, đã gặp được Bắc Tân vương, trong chuyện này rốt cuộc có điều gì liên quan, chẳng lẽ tử sĩ hôm nay là do Bắc Tân vương phái đến, nếu như Bắc Tân vương có thể phái được tử sĩ đến, chứng tỏ hắn là một cao thủ rất lợi hại, thế nhưng vì sao lại là tay trói gà không chặt, mà nàng cũng đã thử qua hắn, thật không có nội lực.
Mộc Thanh Dao mạch suy nghĩ vẫn bị đứt quãng, cuối cùng liễn xa ngừng lại.
Chỉ nghe được ở bên ngoài rèm kiệu, tiếng hô vang như sấm: “Chúng thần cung nghênh hoàng hậu nương nương thánh giá.”
Nguyên lai đã tới phủ thừa tướng rồi, Mai Tâm cùng Mạc Sầu thu thương tâm trong lòng, vén rèm xe lên, dẫn đầu bước xuống liễn xa, một phải một trái hô lên: “Nương nương, mời xuống xe.”
Mộc Thanh Dao chưa xuống xe, liền trước nhìn thấy ngoài cửa lớn Mộc phủ một tầng người quỳ đông nghịt, dẫn đầu chính là đương triều tả thừa tướng Mộc Ngân, cũng chính là thừa tướng phụ thân của nàng, một tháng không gặp, thừa tướng phụ thân tựa hồ vẫn bộ dáng như vậy, chỉ là cảnh tượng đã đổi thay, hiện tại hắn làm phụ thân khi nhìn thấy nữ nhi của mình cũng phải hành lễ, bởi vì nàng là đương triều quốc mẫu, hoàng hậu nương nương, lần này về phủ thăm viếng, lễ không thể bỏ.
Thanh âm lành lạnh như chuông bạc từ trong liễn xa bay ra ngoài: “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn hoàng hậu nương nương.” mọi người trong Mộc gia đều khuôn phép cũ, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, tuyệt đối không tiến lên một bước, tạ ơn hoàng ân, cả nhà chia ra đứng ở hai bên, Mộc Thanh Dao dịnh tay Mạc Sầu bước xuống liễn xa, chỉ thấy trên khuôn mặt thanh lệ của nàng bao phủ một tầng sương, một thân cung y màu trắng, lúc này dính đầy màu đỏ của vết máu khác thường thị sát.
Mộc thừa tướng vừa nhìn thấy hình dạng của nữ nhi, lập tức thần sắc kinh hãi, ba bước tiến lên, trong thanh âm từ ái đã pha lẫn run rẩy: “Nương nương, đã xảy ra chuyện gì?”
“Vào chính sảnh nói chuyện đi.” Mộc Thanh Dao chậm rãi lên tiếng, đứng ở cửa phủ nói chuyện có nhiều điều bất tiện, thanh âm của nàng bình tĩnh, Mộc thừa tướng phục hồi tinh thần lại, lập tức cung kính mở miệng: “Hoàng hậu nương nương mời.”
Mộc thừa tướng tự mình dẫn nữ nhi hướng chính sảnh Mộc phủ mà đi.
Mộc Thanh Dao đạp trên con đường đá quen thuộc, lúc này trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mặc dù mới tiến cung có một tháng, nhưng giống như đã nhiều năm, cảm giác này có bao nhiêu đau thương khó chịu không thể nói rõ, trước đây cảm thấy Mộc phủ rất khó chịu, lúc này lại cảm thấy nó đặc biệt thân thiết, những người trong Mộc phủ so với hoàng cung, vậy thì thật là người lớn so với con nít, nhiều nhất là họ chỉ lục đục với nhau mà thôi, làm gì có chuyện muốn mạng của người khác đâu.
Chính sảnh Mộc phủ, Mộc Thanh Dao ngồi ở vị trí chủ tọa, Mộc Ngân ngồi bên cạnh, những người khác đều đứng.
Mộc Thanh Dao ngẩng đầu, quét mắt liếc nhìn Mộc đại phu nhân cùng Mộc Nhị phu nhân một cái, lúc này trên khuôn mặt đều là thiện ý, không còn tàn ác như lúc trước, Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương cũng đứng ở một góc, chỉ thấy Mộc Thanh Châu đã tu dưỡng tính tình không tệ, sắc mặt hồng nhuận rất nhiều, nhưng Mộc Thanh Hương lại có chút trầm mặc, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ vẫn đang mang theo khúc mắc trong lòng, cả người hốt hoảng, bất quá Mộc Thanh Dao nhìn ngôn hành cử chỉ của nàng đều đã bình thường nhiều lắm.
“Các ngươi đều ngồi xuống đi, người một nhà không cần khách khí như vậy .”
Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân vừa nghe lời nói của Mộc Thanh Dao tuy rằng lãnh đạm, nhưng rất hòa khí, trong lòng tảng đá cũng để xuống, chậm rãi thi lễ: “Tạ ơn hoàng hậu nương nương, lần này Thanh Châu cùng Thanh Hương có thể xuất cung, ít nhiều đều nhờ nương nương.”
Xem ra Mộc Thanh Châu đã đem chuyện trong cung đều nói cho mẫu thân mình biết, bởi vậy hai vị phu nhân khúc mắc đối với Thanh Dao đã cởi ra, nên lúc này đặc biệt thân thiết.
“Đại nương cùng Nhị nương quá khách khí.” Mộc Thanh Dao nhàn nhạt xua tay, kỳ thực các nàng là bị nàng liên lụy, trong phòng khách mọi người đang nói chuyện, ngoài cửa có ŧıểυ nha đầu không ngừng ngoắc tay, Mộc Thanh Dao thấy Mai Tâm cứ xoay đầu ra bên ngoài đối đáp thăm dò, biết nàng muốn cùng ŧıểυ Liên trò chuyện, liền phất phất tay: “Ngươi đi ra ngoài cùng các nàng chơi một chút đi, Mạc Sầu cũng cùng đi ra ngoài .”
“Dạ, nương nương.”
Hai nha đầu rời khỏi, chính sảnh hạ nhân cũng lui ra ngoài, chỉ có Mộc phủ người một nhà ngồi nói chuyện.
Mộc Thanh Dao nâng lên chén trà, khẽ nhấp một ngụm, nhìn Mộc thừa tướng: “Phụ thân có khỏe không?”
“Khỏe, khỏe, nhờ phúc của nương nương, cả nhà đều tốt, hiện tại Thanh Châu cùng Thanh Hương có thể trở về đến nhà, nương nương cũng yên tâm đi, các nàng không có việc gì.” Lần này đại nữ nhi cùng nhị nữ nhi tiến cung, gặp phải tổn thương nặng nề như vậy, Mộc Ngân trong lòng không phải là không có phẫn hận, thậm chí muốn vào cung đi tìm thái hậu tính sổ, thế nhưng thái hậu sao lại thèm để ý đến hắn, nếu quả thật hắn làm như vậy, chỉ càng đào sâu vết nứt giữa Mộc gia cùng Sở gia mà thôi, đối với nương nương càng bất lợi hơn.
“Vậy là tốt rồi.” Mộc Thanh Dao gật đầu, nhìn các nàng vẫn khỏe, trong lòng lại kỳ dị nhẹ nhõm rất nhiều, hiện tại nàng không muốn có thêm người vì mình mà chết, như thế thì nàng không có cách nào thừa nhận được.
“Dao nhi ở trong cung an tâm đi, không nên nghĩ đến chuyện trong phủ, phụ thân không có việc gì.”
Mộc Ngân biết nữ nhi sẽ lo lắng cho hắn, vội an ủi nàng, Mộc Thanh Dao cười, một phòng khách tràn đầy hòa khí, ôn hòa ấm ám, đây mới thực sự là người một nhà.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm của thị vệ Hoa Ly Ca : “Nương nương, Tần Hạo trước mắt sợ không qua được, nương nương tính làm sao bây giờ?”
“Đem hắn mang vào.” Mộc Thanh Dao lạnh lùng mệnh lệnh, Hoa Ly Ca lĩnh mệnh rời đi, trong phòng của Mộc phủ, cả nhà đều nhìn nương nương, không biết nương nương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà trên y phục đều là vết máu loang lổ, nhìn thấy mà giật mình, làm cho người ta thấy kinh hãi đảm chiến, chẳng lẽ gặp phải thích khách?