Lời vừa nói ra, Tinh Trúc công chúa sớm đã quên chuyện mới vừa rồi, trên khuôn mặt kiều diễm phấn nộn lại lộ ra lo lắng, lòng nóng như lửa đốt thúc giục Mộc Thanh Dao: "Hoàng tẩu, chúng ta mau nhanh qua đó đi, nhanh lên một chút qua đó, bằng không Tam hoàng huynh nhất định sẽ gặp chuyện không may."
"Đi thôi, ŧıểυ nha đầu, " Mộc Thanh Dao mặc cho Mộ Dung Tinh Trúc lôi kéo, bỗng nhiên trong lòng sinh ra cảm khái, có muội muội chí tình chí nghĩa như vậy cũng không tồi, chỉ mong tất cả những chuyện xảy ra trong cung không nên thương tổn đến nàng, lòng của nàng rất thiện lương, chỉ sợ chẳng bao giờ nghĩ tới biểu hiện ôn hoà bên ngoài lại ngầm cất giấu sát khí nặng nề.
Đoàn người ra khỏi Phượng Loan cung, trước cửa có hai nhuyễn kiệu chờ sẳn, Mộc Thanh Dao cùng công chúa Mộ Dung Tinh Trúc chia nhau ngồi hai cỗ kiệu, người hầu của nàng đi theo phía sau kiệu, cùng nhau hướng Lưu Ly cung mà tới.
...
Quảng Dương cung.
Xạ hương lượn lờ, hồng sa rủ xuống, gió nhẹ bay lên, hồng sa lay động, trên đại cung điện, yên tĩnh không tiếng động, thái giám cùng cung nữ tất cả đều lui xuống, canh giữ ở ngoài cửa cung điện.
Ngồi trên cao, thái hậu nương nương mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn xuống người bên dưới, chính là hữu thừa tướng Huyền Nguyệt quốc Sở Phong Ngọc, đệ đệ cùng cha cùng mẹ của nàng, lúc này đang cẩn thận nhìn nàng: "Thái hậu nương nương cho đòi thần tiến cung là vì chuyện gì?"
Thái hậu đem quả đấm che miệng khụ một tiếng, chậm rãi mở miệng: "Ai gia nghe nói chuyện hoàng thái nữ bị giết, hiện tại Nam An vương bị nhốt ở trong đại lao, ngươi cần phải theo dõi chặt một chút, hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, cũng đừng làm cho người ta tính kế đánh tráo."
"Thần hiểu rõ " Sở Phong Ngọc lập tức gật đầu, hắn nhất định sẽ theo dõi chặt, Nam An vương kia luôn luôn tâm cao khí ngạo, không cùng với Sở gia bọn họ lui tới, bây giờ thì được rồi, phạm phải chuyện lớn đến như vậy, hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, hắn ngay cả có há mồm mười lần cũng nói không rõ ràng, tuy là hoàng thượng có lòng tha cho hắn, cũng không có khả năng quá được cửa ải của Hình bộ, hiện tại dù đại la thần tiên cũng cứu không được hắn, Sở Phong Ngọc trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
"Ngươi chớ khinh thường, ai gia muốn cho ngươi theo dõi chặt một chút."
"Dạ, thần sẽ giám sát chặt chẽ" Sở Phong Ngọc gật đầu, Sở gia bọn họ có địa vị hôm nay, đều là bởi vì có một tỷ tỷ có năng lực, hắn làm sao dám không nghe tỷ tỷ nói đâu.
"Được rồi, trở về đi, " thái hậu phất phất tay, Sở Phong Ngọc đứng dậy lui ra ngoài, ngoài cửa cung có tổng quản thái giám Quảng Dương cung đứng hầu, vừa nhìn thấy thừa tướng đại nhân đi ra, lập tức cung kính đem thừa tướng đại nhân tiễn đến con đường u tối bên kia để đi ra ngoài, đây là đướng mà thừa tướng mỗi khi tiến cung đều là do bọn họ từ phía sau Quảng Dương cung đưa vào, cửa sau này đúng lúc dựa vào một cánh rừng, vòng qua cánh rừng, là đến trước điện, thái hậu nếu muốn gặp thừa tướng, liền phái người truyền tin gọi thừa tướng tiến cung tới gặp nàng.
Quảng Dương cung, ánh nắng như nước nghiêng nghiên chiếu vào.
Mặt đất như dát vàng, thái hậu ngồi trên cao, vẻ mặt tiếu ý, đây thực sự là một cơ hội trời ban, chẳng lẽ ông trời cũng đã ở giúp đỡ nàng?
Ngược lại bầu không khí sung sướиɠ ở Quảng Dương cung, Lưu Ly cung lúc này một mảnh xơ xác tiêu điều, khí lạnh lần lượt di chuyển toàn bộ đại điện, trong điện, hoàng thượng ngồi trên long ỷ, một thân trường sam màu tím đẹp đẽ quý giá, bên ngoài khoát áo bào màu trắng, cả người anh tuấn to lớn, trên ngũ quan tuấn mỹ đôi mài nhọn tựa ngọn núi nhíu chặc như đang suy nghĩ, đôi mắt đen u ám, quanh thân bao phủ băng giá lạnh lẽo, lúc này hắng đang bí hiểm nhìn xuống đại điện.
Hai bên chia ra ngồi đều là trọng thần của Huyền Nguyệt quốc, tả hữu thừa tướng, Binh bộ thượng thư, Hình bộ thượng thư, Tây Môn tướng quân, hộ quốc tướng quân, Hàn đại học sĩ.
Lúc này bầu không khí trong điện trầm trọng vô cùng, mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía hoàng thượng đang ngồi trên long ỷ, hoàng thượng vẻ mặt âm thật, sát khí thị máu càng rõ ràng, lần này quan hệ trọng đại, lại liên lụy tới người mà hết lần này tới lần khác được hoàng thượng coi trọng nhất Nam An vương, hoàng thượng có thể không quá đau đớn hay sao, hơn nữa sự tình lại liên quan đến hòa bình của thất quốc, nếu như không thể chứng minh Nam An vương vô tội, bọn họ Huyền Nguyệt quốc đành phải đem Nam An vương để bọn họ đưa đi, nếu quả thật phải đem Nam An vương cho sứ thần, chỉ sợ địa vị của Huyền Nguyệt ở thất quốc xuống dốc không phanh, mà không đưa đi, thất quốc tất sẽ khơi mào chiến hỏa, mà Huyền Nguyệt sẽ đứng mũi chịu sào, bọn họ làm sao cho người dựa vào danh tiếng để mượn cớ...
Lúc này tất cả mọi người đều cảm nhận được tình thế rất khó giải quyết, luôn luôn mưu lược kinh người như hoàng thượng cũng thấy được dù tài năng tới đâu chỉ một mình cũng hết đường xoay sở, hắn tin hoàng đệ tuyệt đối không thể có làm ra chuyện như thế, nhưng nhân chứng vật chứng đều đối với hắn bất lợi, Biệt cung, trong phòng ngủ của hoàng thái nữ đã để lại tùy thân ngọc bội của hắn, còn có người đã tận mắt thấy hắn từ trong phòng hoàng quá nữ đi ra, hiện tại hắn là có miệng mà không thể nói rõ.
"Các vị ái khanh, các ngươi có đề nghị gì?"
Hoàng thượng thanh âm trầm thấp lãnh lệ vang lên, mọi người ai cũng không nói lên được đề nghị gì, đại điện lại lâm vào vắng vẻ.
Tả thừa tướng Mộc Ngân quét mắt nhìn mọi người liếc một cái, hoàng thượng sắc mặt càng ngày càng khó coi, chỉ phải đứng dậy, chậm rãi mở miệng: "Hoàng thượng, Nam An vương nhất định sẽ không làm những chuyện này, như vậy nhất định là có người hãm hại hắn, chỉ cần tìm ra hung phạm liền có thể xóa sạch tội danh cho Nam An vương, Huyền Nguyệt quốc mới có thể bình yên vô sự."
Hoàng thượng sắc mặt hòa hoãn một ít, ánh mắt băng hàn như hổ báo bắn về phía Hình bộ thượng thư, trầm ổn mệnh lệnh: "Hình bộ lập tức một lần nữa thăm dò hiện trường, cần phải tìm ra những chứng cứ khác rửa tội cho Nam An vương, chắc hẳn hung thủ sẽ lưu lại đầu mối khác ."
"Thần lĩnh chỉ."
Hình bộ thượng thư đáy lòng khẽ run, nếu như không thể cởi bỏ tội danh cho Nam An vương, chỉ sợ chức Hình bộ thượng thư của hắn cũng chấm dứt, nhưng nếu phải tìm được chứng cứ khác, chỉ sợ rất khó, hiện trường hung án, bị người ta phá hủy, rất khó tìm ra chứng cứ, sáng sớm hôm nay, hắn vừa nhận được tin tức, liền dẫn người thăm dò một lần, không phát hiện đầu mối quan trọng nào nữa.
"Được rồi, nếu không có những chuyện khác, đều đi xuống đi."
"Chúng thần lĩnh chỉ, " mọi người cáo an lui ra, kia Sở Phong Ngọc cuối cùng thủy chung cũng không nói gì, hiện tại hoàng thượng một lòng thầm nghĩ vì Nam An vương rở bỏ tội danh, nếu như hắn nói thêm cái gì, chỉ sợ không được tốt, vì thế vẫn là lấy tịnh chế động đi.
Bên ngoài cửa điện, mọi người còn chưa rời đi, thì thấy hai nhuyễn kiệu vội vã qua đây, cỗ kiệu dừng lại, liền có cung nữ tiến lên nhấc rèm.
Ánh dương chiết vao phát ra vạn đa͙σ tia sáng, hai thân ảnh xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt mọi người, đúng là hoàng hậu nương nương cùng Tinh Trúc công chúa.
Mấy vị đại thần không dám chậm trễ, nhanh chóng bước lên phía trước thỉnh an hoàng hậu cùng công chúa.
"Chúng thần tham kiến hoàng hậu nương nương, công chúa thiên thiên tuế."
Mộc Thanh Dao khẽ vung tay, nhàn nhạt lên tiếng: "Tất cả đứng lên đi, " đợi được mọi người đứng dậy, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thừa tướng phụ thân vẻ mặt thần sắc lo lắng đứng ở phía trước, không khỏi gì liến tiến lên hai bước, hành lễ: "Nữ nhi tham kiến phụ thân."
Chương 69.2
"Không dám, " Mộc Ngân không nghĩ tới nữ nhi nghênh ngang hành lễ với phụ thân của mình, tuy rằng cảm động, cũng không dám vượt qua quy định mà làm trò trước các mặt vị đại thần, bởi vì cung kính hồi lễ, mà thấy hoàng hậu vừa hiện thân, mấy vị đại thần trong lòng không hẹn mà cùng nổi lên lay động, hoàng hậu thông minh tuyệt đỉnh, nói không chừng chuyện của Nam An vương sẽ có chuyển cơ, buổi tối hôm qua nàng vẽ bức tranh, là vật mọi người chưa từng thấy qua, làm cho người ta sợ hãi rất nhiều, ngay cả lục quốc sứ thần cũng chấn kinh...
Chỉ một vài người trong đó có Sở Phong Ngọc, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, tuy nói tối hôm qua hoàng hậu nương nương biểu hiện phi phàm, thế nhưng rốt cuộc cũng là nhất giới nữ lưu, có thể phá án mạng thiên y vô phùng này sao, Sở Phong Ngọc âm thầm suy đoán, nếu như không phải Nam An vương giết người, rốt cuộc còn có người nào có khả năng ở nơi này động tay động chân, giết hoàng thái nữ điện hạ, hoàng thái nữ là người biết võ công, hơn nữa võ công không kém, không nghĩ lại bị giết chết một cách đơn giản như vậy.
Mộc Thanh Dao còn muốn cùng thừa tướng cha nói chuyện, bên cạnh Tinh Trúc công chúa đã sớm gấp không thể chờ, thúc giục Mộc Thanh Dao: "Hoàng tẩu, chúng ta vào đi thôi."
"Ừ " Mộc Thanh Dao gật đầu, cùng thừa tướng phụ thân cáo an: "Phụ thân bảo trọng."
Hai đa͙σ thân ảnh thản nhiên hướng hai cánh cửa phòng thô to của Lưu Ly cung mà vào, mấy người cung nữ đi theo phía sau, đoàn người bước lên thềm đá, thái giám thanh âm vang lên: "Hoàng hậu nương nương giá lâm, công chúa giá lâm."
Trên đại điện Lưu Ly cung, Mộ Dung Lưu Tôn đang nghiêng người dựa vào trên long ỷ nhắm mắt dưỡng thần, trầm ổn hơi thở nội liễm, trong đầu nhanh chóng hiện lên các loại tình huống có thể xảy ra, chợt nghe tiếng hô của thái giám, không ngờ là hoàng hậu, hắn vừa nghĩ tới nàng, trong lòng không khỏi dâng lên hi vọng, nữ nhân kia có rất nhiều ý niệm kỳ quái trong đầu, nói không chừng có thể đến giúp hắn, lập tức phất tay phân phó: "A Cửu, cho hoàng hậu nương nương tiến vào."
"Dạ, hoàng thượng." A Cửu lắc mình đi ra ngoài.
A Cửu mới vừa đi tới cửa đại điện, trước mặt đã nhìn thấy hoàng hậu nương nương một thân lành lạnh đi đến, theo phía sau Tinh Trúc công chúa ánh mắt hồng hồng, nhìn nàng mang bộ dáng lôi kéo chặt hoàng hậu nương nương, chắc hẳn nương nương có thể xuất hiện ở đây, nguyên nhân chắc là do công chúa, A Cửu cũng không nghĩ tới công chúa quả nhiên có thể mời được hoàng hậu nương nương, theo như cá tính lạnh lùng của nương nương, thì sẽ không thích chõ mõm vào chuyện người khác, hơn nữa hôm qua Nam An vương còn đắc tội với nàng, nên càng không có khả năng, hắn nghĩ nhất định là công chúa quấn quít lấy nàng, A Cửu vội vàng khom người thỉnh an hoàng hậu.
"ŧıểυ nhân tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Đứng lên đi, " Mộc Thanh Dao giương lên tay áo, gió mát đảo qua, A Cửu vội vàng quay đầu đem hoàng hậu nương nương hướng phía đại điện mời vào, Mộc Thanh Dao nhìn hắn thân hình tinh tế như liễu, lông mài chau sâu hơn, vừa rồi ở bên ngoài nàng nhìn thất sắc mặt ngưng trọng của mấy vị đại thần, và sắc mặt A Cửu, nàng mơ hồ cảm giác được chuyện tình lần này rất nghiêm trọng, chỉ sợ Nam An vương khó thoát tội danh, bằng không mọi người sẽ không trầm trọng như vậy.
Đại điện, trong kim đỉnh đang đốt Long Tiên Hương, gió nhẹ thổi lên màn lụa minh hoàng, nơi nơi đều lộ ra xinh đẹp xa xỉ.
Trên chỗ ngồi, vóc người cao lớn của Mộ Dung Lưu Tôn đang ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ bằng vàng óng ánh, một đôi đôi mắt lấp lánh có thần nhìn chằm chằm Mộc Thanh Dao đang đi vào điện, trong đôi mắt đen sâu không lường được, lúc này tựa như từng đợt sóng biển chuyển động, đều là sóng ngầm dữ dội, gió bão vô tận sắp kéo tới, khóe môi nhếch lên, có thể nhìn nội tâm hắn lãnh khốc vô tình, nhưng hiện tai trong sự vô tình đã nổi lên vẻ lo lắng.
"Thanh Dao tham kiến hoàng thượng."
"Hoàng hậu miễn lễ, ban thưởng ngồi, " Mộ Dung Lưu Tôn lời nói lãnh chìm không mang theo sợ hãi, cho dù trong lòng dường như bị thiên quân vạn mã nghiền nát, nhưng hơi thở bên trong vẫn trầm ổn, đang lúc nói chuyện liền vung tay lên, ý bảo Mộc Thanh Dao ngồi xuống.
"Tạ ơn hoàng thượng." Mộc Thanh Dao rất bình tĩnh thi lễ rồi ngồi qua một bên, nếu người nam nhân này không đề cập tới đến chuyện Nam An vương, nàng cần gì phải làm điều thừa.
"Hoàng huynh, ngươi nói chuyện Tam hoàng huynh nhanh lên đi, ta đem hoàng tẩu mời đi theo, hoàng tẩu rất thông minh, nói không chừng có biện pháp có thể xóa tội danh của Tam hoàng huynh."
"Tinh Trúc?" Hoàng thượng trong thanh âm lãnh lệ có chút không vui, một đôi mắt phượng hẹp dài quét về phía hoàng muội thân yêu, bắt gặp trên khuôn mặt nhỏ nhắn tú lệ nàng bao phủ ngấn lệ, ánh mắt hồng hồng, cũng có chút đau lòng, xem ra nha đầu kia khóc rất lâu, nhất định là nóng ruột Tam hoàng huynh nàng, Nam An vương tuy rằng xem nữ nhân như y phục, bất quá đối với Tinh Trúc cũng rất thương yêu, làm đủ một chuyện huynh trưởng nên làm, vì thế lần này hắn gặp chuyện không may, Tinh Trúc mới nóng lòng như vậy.
"Hoàng huynh, ngươi đừng vội vàng mắng Tinh Trúc, ta chỉ muốn cứu Tam hoàng huynh." ŧıểυ nha đầu nói, viền mắt lại đỏ lên, Mộ Dung Lưu Tôn đâu còn nhẫn tâm trách cứ nàng, trên mặt tuấn dật nghiêm cẩn thần sắc buông lỏng một ít, mở miệng: "Ngươi ngồi xuống đi."
"Dạ, hoàng huynh."
Tinh Trúc nhu thuận lên tiếng trả lời, bây giờ là lúc nói chuyện chính sự, không phải là lúc khóc, Tam hoàng huynh bị còn nhốt tại trong đại lao, hắn tôn quý như vậy có lúc nào bị ở đại lao ...
"Thanh Dao, ngươi biết chuyện củaNam An vương ?"
Mộ Dung Lưu Tôn gióng nói nhẹ nhàng như nước biển trùng điệp, ôn nhuận hẳn lên, chậm rãi nhìn phía Mộc Thanh Dao, con ngươi màu đen tựa như ngọc lưu ly trong sáng, không chút nào che giấu biểu hiện lo lắng của chính mình, hắn chỉ có cách biểu hiện ra ý nghĩ chân thật nhất của chính mình, nữ nhân trước mắt mới có thể giúp đỡ hắn, nếu như hắn vẫn đang cất giấu nội tâm của mình, chỉ sợ nàng là sẽ không ra tay.
Mộc Thanh Dao nhìn lên chỗ hoàng đế ngồi, ngôn hành cử chỉ của hắn ôn nhuận nhu hòa, giống như một khối ngọc xinh đẹp, nhưng trong khối ngọc kia mơ hồ lộ ra hàn khí khiếp người, những mũi nhọn cuồng dã đều được âm thầm che giấu, người nam nhân này có thể nói co được dãn được, có lúc vươn thẳng như thanh tùng, có lúc lại mềm dẻo như ngọc trúc, lực đàn hồi mười phần, người như vậy càng có khả năng trở thành chúa tể thiên hạ.
"Dạ, Tinh Trúc sáng sớm chạy đến Phượng Loan cung, hoàng thượng cho rằng Thanh Dao còn có thể không biết sao?"
Mộc Thanh Dao tức giận liếc xéo Mộ Dung Tinh Trúc một cái, người nào đó le lưỡi một chút, vừa ôm hai tay thi lễ vẻ biết lỗi, nhưng thật ra lại mười phần đáng yêu, Mộc Thanh Dao nhìn nàng mang hình dạng thương cảm, cũng không muốn khó xử nàng.
"Thanh Dao muốn biết được rõ hơn một chút, tỷ như hoàng thượng đã phái người hỏi qua Nam An vương chưa, hắn có đi qua Biệt cung hay không, đêm qua giờ sửu, hắn còn đang trong hoàng cung, tại sao lại xuất hiện ở Biệt cung, còn có cái gọi là nhân chứng kia, có chắc đã tận mắt nhìn thấy Nam An vương từ trong phòng ngủ của hoàng thái nữ đi ra hay không, trong chuyện này ở giữa bỏ sót bất luận manh mối nào, sẽ làm cho Nam An vương thân hãm trong vũng bùn, ngược lại, tức trở thành chứng cứ có hiệu lực, chứng minh Nam An vương không phải hung thủ giết hoàng thái nữ."
Trên đại điện rất yên tĩnh, một tí âm thanh cũng không có.
Chỉ có thanh âm dễ nghe của Mộc Thanh Dao, tựa như nước suối nhẹ nhàng chảy qua, làm cho mỗi người có cảm giác mát mẽ như gió xuân.
Đôi mắt của Mộ Dung Lưu Tôn nhìn Mộc Thanh Dao không chớp mắt, trong lòng từng điểm từng điểm hiểu rõ, tựa như không khí sáng sớm bị ô nhiễm, chậm rãi gom góp lại rồi hóa giải, hắn dường như thấy được tia nắng ban mai bao phủ ở đại điện của Lưu Ly, hắn xoay mình đứng lên, nhìn Mộc Thanh Dao bên dưới.
"Trẫm muốn đem chuyện này giao cho hoàng hậu xử lý, hoàng hậu cho rằng được không?"
"Cái gì?" Mộc Thanh Dao vẻ mặt hắc tuyến, nên nam nhân này đánh giá cao nàng, hay là tin tưởng nàng, trong ấn tượng của nàng, ở cổ đại không cho hậu cung can thiệp việc triều chính, hơn nữa bằng vào thực lực của hoàng thượng, nhất định có thể điều tra rõ chân tướng, vì sao bắt nàng phải đi làm loại việc này vậy? Hơn nữa vừa nghĩ tới lời nói của Trưởng Tôn Trúc, sắc mặt của nàng liền lạnh xuống.
"Thanh Dao nhất định thấy rất kỳ lạ, vì sao trẫm không tự mình điều tra chuyện này, mà cho ngươi đi điều tra? Kỳ thực trẫm nếu tự thân xuất mã nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, nhưng hiện tại tại lục quốc sứ thần đang ở tại Biệt cung, nếu như trẫm khẽ động, tất nhiên kinh động đến người của năm nước khác, bọn họ nhất định sẽ âm thầm động tay động chân, như vậy Huyền Nguyệt quốc cùng Đan Phượng quốc tất nhiên sẽ bị bọn hắn quản chế, mà bây giờ trẫm bên ngoài không hành động, bọn họ tự nhiên sẽ không lưu ý, mà Thanh Dao là người có quyền thế chỉ dưới trẫm, chỉ cần âm thầm điều tra, tin rất nhanh sẽ điều tra rõ chân tướng, lúc này đây trẫm rồi và hoàng hậu cùng nhau hát nhất xuất song hướng hoàng kí (*), được không?"
(*) Ta bất tài ko biết edit câu này >_
Mộ Dung Lưu Tôn con ngươi xẹt qua ánh sáng bạc, trên ngũ quan tuấn mỹ, lông mi dài run run, lóe ra mưu kế cao thâm, ngay cả Mộc Thanh Dao cũng không thể không tán thưởng, hoàng thượng trí tuệ quả nhiên không đơn giản, mỗi một bước đều thiết kế rất tốt.
Nhìn chung tình trạng lúc này, không có người nào so với nàng thích hợp hơn để tra án, bởi vì nàng là hoàng hậu, bất kể là Hình bộ hay là Biệt cung, nàng đều có thể quay lại như thường, hơn nữa từ trước đến nay hậu cung không cho phép tham gia vào chính sự, ai sẽ nghĩ tới, Huyền đế xuất chiêu lợi hại, làm cho một nữ nhân ra mặt, âm thầm điều tra chuyện này, mà hắn đứng ở tại chỗ bất động như trước, mọi người chỉ đem ánh mắt theo dõi hắn, trái lại cho Mộc Thanh Dao có cơ hội thuận lợi.
Mộc Thanh Dao nở nụ cười, mặt mài đều mang tình cảm ấm áp, nhưng lời nói ra lại không có một chút độ ấm.
"Ta tại sao lại phải giúp đỡ cái tên kia, hoàng thượng dường như đã quên, nhưng ta thì nhớ rõ, hôm qua hắn còn đối phó với ta đấy?"
Đôi mài hẹp dài của Mộ Dung Lưu Tôn khẽ nhảy lên, trên gương mặt tuấn mang vẻ tiếu ý, đôi mắt đen ẩn chứa tao nhã vô tận, khóe môi nhếch lên, nụ cười đó có bao nhiêu mê người, nữ nhân a, thực sự là thù dai, chậm rãi đứng dậy đi từ trên cao xuống, nhìn thẳng Mộc Thanh Dao.
"Nếu như lần này Thanh Dao giúp trẫm, trẫm liền nợ ngươi một ân tình, tương lai nếu ngươi có chuyện khẩn cầu, bất kể là cái gì, trẫm đều đáp ứng."
Mộc Thanh Dao đôi mắt hiện lên tiếu ý, vẻ mặt sáng lạng, chuyện này thật ra rất có lời, về phần khác, sau này hãy nói, lập tức vươn tay ra: "Được, thành giao."
"Thành giao, " hai cái tay một lớn một nhỏ chặt chẽ nắm lấy, tự nhiên hỗ trợ lẫn nhau, không hẹn mà nhìn nhau cười...
Ánh dương quang theo cửa điện chiếu vào, cả điện ánh sáng vàng sắp nơi, trước cửa điện hoa thơm thay nhau tỏa những trận hương cuối cùng, lưu lại mùi thơm vô tận ở nhân gian, gió thổi qua, khắp nơi đều là hương vị.
Trong vạn trượng kim quang, trên vách tường xa xa đứng hai người, giống như Kim Đồng Ngọc Nữ, tuấn dật chói mắt, làm cho người ta dời không ra tầm mắt.
Chương 69.3
Mộc Thanh Dao cười nhạt, thật giống như hoa sen thánh khiết, đôi mài rậm không sửa mà cong, con ngươi sáng trong có thần, giống như chứa đựng những con sóng lăn tăng, cánh môi khéo léo trơn bóng no đủ, quanh thân lộ ra sự tự tin trí tuệ, nữ nhân như vậy làm cho người ta không dời mắt được.
Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn khóe môi khẽ mím, buông tay ra, tự nhiên mở miệng: "Trẫm đi trước Biệt cung trấn an Đan Phượng quốc Cơ vương gia, Thanh Dao theo trẫm cùng đi chứ, thuận tiện xem hiện trường một lần nữa."
"Dạ, hoàng thượng."
Mộc Thanh Dao chậm rãi lên tiếng trả lời, nếu nàng đã nhận lời của hắn, tự nhiên nên cố gắng một chút để tìm hiểu ẩn tình bên trong, phải biết rằng hắn và nàng lúc này không phải hoàng đế cùng Đế hậu, mà là bằng hữu cùng nhau kề vai chiến đấu, quan hệ từ quân thần xa lạ đi đến quen thuộc, rồi chậm rãi trở thành bằng hữu, hoàng đế không có lấy quyền thế để áp chế người, mà đưa cho nàng sự tôn trọng ngang nhau, giúp hắn một lần, được một lời hứa của hắn, đến lúc nào đó nàng có thể dùng đến.
Hai người tiếng nói vừa dứt, công chúa Mộ Dung Tinh Trúc vẫn đang nhìn ngây người vội vàng lên tiếng: "Hậu huynh, ta có thể cùng hoàng tẩu điều tra chuyện này không?"
"Không được, ngươi đi sẽ ảnh hưởng hành động của hoàng tẩu, chẳng lẽ ngươi không muốn cứu Tam hoàng huynh sao?"
Huyền đế lời nói vừa rơi xuống, Mộ Dung Tinh Trúc tự động hơi nhếch môi, hiện tại nàng thầm nghĩ giúp hoàng tẩu nhanh lên một chút cứu Tam hoàng huynh trở về, xem ra nàng vẫn là ngoan ngoãn đợi ở trong cung đi, bằng không hoàng tẩu nổi giận, không giúp hoàng huynh thì phiền toái, ŧıểυ công chúa luôn luôn không an phận, thật khó có lúc chịu an ổn, gật đầu: "Dạ, hoàng muội đã biết, hoàng huynh cùng hoàng tẩu mau đi đi."
Mộ Dung Lưu Tôn cùng Mộc Thanh Dao không nói thêm gì nữa, hai người thân ảnh tuấn mỹ phiêu dật cùng nhau hướng ngoài Lưu Ly cung đi đến, theo sát phía sau là một hàng thái giám cung nữ...
Trước cửa Lưu Ly cung, Bát Bảo hoa lệ đắp trên đỉnh, liễn xa khảm nạm ru-bi.
Mộ Dung Lưu Tôn cùng Mộc Thanh Dao kẻ trước người sau lên liễn xa, hướng đi về phía Biệt cung.
Biệt cung ở hướng tây bắc khi vào hậu cung, cùng hoàng cung Huyền Nguyệt quốc chặt chẽ gắng bó, rồi lại rồi lại không hoàn toàn thông nhau, ở giữa là một đường hầm dài liên tiếp, hai bên ngõ nhỏ có hai đầu hổ cao to, trước cửa cung có cấm quân thị vệ canh gác, nếu muốn tùy ý tiến vào hoàng cung hoặc Biệt cung đều là không thể nào, nhất định phải có ý chỉ của hoàng thượng mới có thể mở cửa.
Trong liễn xe hoa lệ.
Mộc Thanh Dao tùy ý nhìn ngõ hẻm cong cong ở bên ngoài, nó rất dài nhìn một cái không thấy điểm cuối, ngay cả ánh nắng trên đỉnh đầu đều chiếu không vào, bởi vì quanh năm suốt tháng không có ánh mặt trời, nên khi gió theo giữa không trung thổi xuống, bóng râm nghiên nghiên đó, mang theo hơi thở âm trầm quỷ mị.
Mộ Dung Lưu Tôn ngồi ở trong liễn xe, nghiêng người dựa vào trên thảm lông mềm, ánh mắt tinh tười híp lại, cặp mắt xếch mang theo phong tình vạn chủng, ánh sáng lưu chuyển ở giữa, đã hết sức mê người, khóe môi câu ra nụ cười mê hoặc lòng người, một cỗ mùi vị Tiên Hương nhàn nhạt như có như không đầy rẫy trong không gian nho nhỏ, đúng lúc thanh âm từ tính vang lên.
"Thanh Dao nhìn cái gì vậy?"
Mộc Thanh Dao không nghĩ tới hắn lại đột nhiên lên tiếng, cũng có chút ngạc nhiên, quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt nam nhân nay mang nụ cười điên đảo chúng sinh, mặt mày lại vô tận tao nhã, thảo nào hai vị tỷ tỷ muốn hầu hạ hắn, quả thật có năng lực làm cho người ta mê hoặc, mà nàng, mâu quang cũng bị lờ mờ một chút, nếu không trong lòng có khúc mắc, chắc sẽ bị động tình, nhưng hiện tại tâm tựa như nước, nên bây giờ nàng không suy nghĩ đến chuyện giữa nam và nữ nữa.
"Hoàng thượng, ta đang nhìn tường thành, ngõ nhỏ này hình như vĩnh viễn không có cuối đường."
"Bởi vì một đầu khác của hoàng cung là Biệt cung, dùng để chiêu đãi sứ thần nước khác, tổ tiên suy nghĩ đến việc lai giả bất thiện, vì thế xây dựng đi xa chút."
Mộ Dung Lưu Tôn tâm tình tựa hồ tốt, trong liễn xe lưu chuyển dòng khí ấm áp, hai người nói chuyện khá tự nhiên...
"Nếu như trẫm nhớ không lầm, Thanh Dao tựa hồ cùng Nam An vương có chút kết oán, nɠɵạı trừ buổi tối hôm qua, trước đây cũng có ..."
Hoàng thượng nói đến điểm đó thì dừng, người thông minh nói chuyện không cần trắng như vậy, hắn vừa mở miệng, Mộc Thanh Dao liền biết tâm tư của hắn, lợi dụng việc nàng trước đây bị Nam An vương đánh một lần để khơi mào sao? Thế nhân đều biết Nam An vương từng một đấm đánh bất tỉnh mộc phủ tam ŧıểυ thư, cũng chính là hoàng hậu nương nương hiện tại, bây giờ Nam An vương gia gặp rủi ro, hoàng hậu đến xem kịch vui cũng là chuyện bình thường, nhưng có cần thiết như vậy sao? Mộc Thanh Dao hơi nhếch môi cười như không cười nhìn nam nhân bên cạnh.
Người nam nhân này thật âm hiểm, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngay cả một điểm chi tiết nhỏ đều sẽ không bỏ qua, như vậy chứng tỏ, hắn quả thật có tư cách thống nhất thất quốc, dựng mưu đồ đại kế.
Nhớ tới lời Trưởng Tôn Trúc nói, không khỏi nghi hoặc, hắn thật là bởi vì nàng là Phượng Nữ trong truyền thuyết mà lập nàng làm hoàng hậu sao? Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt ở trên thư phòng, hắn cũng không thèm để ý việc thí nghiệm thủy tinh cầu kia, nếu quả thật để ý chuyện nàng có phải hay không Phượng Nữ trong truyền thuyết, chỉ sợ lúc nàng đánh vỡ thủy tinh cầu, hắn sẽ phẫn nộ dị thường mang nàng đi trị tội, nhưng hắn lại không có làm như vậy, cho nên thấy hắn tin chính là năng lực, bởi vì hành động mờ ám của nàng lúc đó không có tránh được đôi mắt hắn, cho nên mới khiến cho mình tiến cung.
"Làm sao vậy "
Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm từ tính hơi thở trầm thấp vang lên ở bên tai, làm Mộc Thanh Dao cả kinh, ngẩng đầu nhìn gương mặt phóng đại của hắn, cách nàng gần như vậy, hô hấp đều phun cả trên mặt của nàng, da thịt hắn thật tốt, trong suốt trắng trẻo, ngay cả một điểm tỳ vết cũng không có, đều nói nam nhân lỗ chân lông thô to, thế nhưng nàng ly cách hắn gần như vậy, chỉ thấy giống như một pho tượng điêu khắc xinh đẹp, cho dù trên nhìn dưới nhìn, trong đầu chỉ có một cái ý niệm, nam nhân này nếu là đi làm nam kỹ, nhất định làm ăn bạo phát, hoặc là bị người ta điên cuồng tranh đoạt. (TT: pó tay với tỷ)
Mộ Dung Lưu Tôn nhìn nữ nhân trước mắt, sắc mặt của nàng hơi hồng hồng, sau đó ánh mắt lóe lên, rồi phát ra thanh âm buồn cười, hắn thấy hoang mang một chút, không biết có chuyện gì có thể làm nàng cười vui vẻ vậy, nếu như hắn biết suy nghĩ trong đầu của Mộc Thanh Dao lúc này, nhất định sẽ bóp chết nàng. (TT: Chính xác)
"Thanh Dao, Biệt cung tới rồi."
"Dạ, hoàng thượng, " Mộc Thanh Dao khôi phục lại bình thường, ngước mắt nhìn phía ngoài liễn xa, chỉ thấy liễn xa hoa lệ xuyên qua hai đầu hổ cao to nặng nề cửa cung, trực tiếp hướng Biệt cung đi tới.
Vừa tiến vào Biệt cung, liền thấy nhiều loại hoa lần lượt thay đổi, chập chờn khoe sắc, làm hồ điệp lưu luyến quên trở về, giả sơn nước chảy, đình đài lầu các, khắp nơi là quan cảnh tươi tốt phồn thịnh.
Trong Biệt cung có tất cả mười hai điện, lục quốc sứ thần ở trong các điện của nơi này, các điện này độc lập với nhau, ở giữa chúng cũng không có chỗ liên thông với nhau, trừ phi cố ý đến gặp, bằng không muốn gặp mặt cũng rất khó khăn.
Đan Phượng quốc hoàng thái nữ cùng Cơ vương gia bị an trí ở Kim Hoa điện, Kim Hoa điện nằm hướng Nam, ánh mặt trời đầy đủ, trước cửa giả sơn xếp thành đơn lẻ, trên nó có suối phun, thỉnh thoảng bắn ra cột nước, trong hoa viên hoa cỏ đã có chút tiêu điều, lúc này toàn bộ các điện chìm vào một mảnh yên tĩnh.
Thi thể của Hoàng thái nữ được đặt trong quan tài băng, Cơ vương gia đã phát ra thời gian cho Huyền Nguyệt quốc, chỉ kỳ hạn trong ba ngày, ba ngày sau phải giao ra Nam An vương, để cho các nàng mang về Đan Phượng quốc xử trí...
Chương 69.4
Trước Cửa điện, các cung nga của Đan Phượng quốc lúc này khuôn mặt đầy bi thương, cúi đầu rơi lệ.
"Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu giá lâm."
Thanh âm Thái giám cùng nhau kêu lên, tất cả mọi người liền quỳ xuống, A Cửu cung kính vươn tay đỡ hoàng thượng xuống liễn xa, Mai Tâm cùng Mạc Sầu một phải một trái đỡ chủ tử theo sát phía sau hoàng thượng bước xuống, hai người cùng nhau đứng ỡ bên ngoài cửa Kim Hoa điện.
Trong Kim Hoa điện, Bắc Tân vương cùng hai thần tử Đan Phượng quốc đứng yên ở một bên, mà vương gia Cơ Tuyết một thân tang phục, đầu đội lụa trắng, tiếng khóc thương tâm, nghe tiếng kêu của thái giám trước cửa cung, cố nén bi thương, chậm rãi đứng dậy dẫn thần tử cùng cung nữ Đan Phượng quốc, theo phía sau Bắc Tân vương cùng nhau cung nghênh hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương.
"Đứng lên đi, đối với chuyện của hoàng thái nữ, trẫm sâu sắc đau lòng, trẫm nhất định sẽ trong vòng ba ngày tra ra hung phạm, làm cho vương gia mang về Đan Phượng quốc " Mộ Dung Lưu Tôn mâu quang lợi hại như đao lướt qua Cơ Tuyết, sau đó tầm mắt rơi vào trên người Bắc Tân vương, chậm rãi mở miệng: "Hoàng đệ cực khổ, đứng lên đi."
"Tạ ơn hoàng huynh."
Bắc Tân vương chậm rãi mở miệng, cùng Cơ Tuyết lui qua một bên chờ, để hoàng thượng cùng hoàng hậu tiến vào đại điện.
Mộc Thanh Dao khi đi lướt qua Bắc Tân vương, thân thể dừng lại, một đôi mắt cơ trí lướt qua khuôn mặt Bắc Tân vương, Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch sắc mặt rất kém, so với lần trước lúc nàng nhìn thấy hắn, càng tái nhợt hơn một chút, cũng càng gầy thêm một ít, thân thể cao lớn tựa hồ rất mỏng manh yếu đuối, Mộc Thanh Dao ánh mắt lóe lên một cái, con ngươi toát ra tia lửa, tuy rằng đêm hôm đó thời gian rất ngắn, nhưng trong ấn tượng của nàng người kia thân thể mạnh mẽ, tuy rằng cao gầy, cũng rất có lực, hoàn toàn không giống như Bắc Tân vương yếu đuối, nếu có một trận gió thổi qua sẽ ngã xuống.
"Bắc Tân vương cực khổ."
Mộc Thanh Dao nhu nhuận mở miệng, Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch ngẩng đầu, trong mắt của hắn đồng rõ ràng không có một tia sóng gợn, thế nhưng cặp mắt này dài nhỏ, cũng không phải hình quả hạnh, đối với điểm này Mộc Thanh Dao nhớ rất rõ ràng, người kia ánh mắt hình quả hạnh, mà Bắc Tân vương ánh mắt dài nhỏ, điền này nàng tuyệt