Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 33: Tỷ Muội Tâm Sự

Trước Sau

break
ŧıểυ Liên phục hồi lại tinh thần, chặn trước vài bước, muốn cự tuyệt ŧıểυ nha đầu, ai biết nàng vừa mới đi tới cửa, liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm lười nhác: "ŧıểυ Liên, để cho nàng đi vào đi."

"Dạ, ŧıểυ thư, " ŧıểυ Liên sợ run một chút lên tiếng trả lời, quay đầu phân phó ŧıểυ nha đầu bên ngoài: "Làm cho đại ŧıểυ thư vào đi."

"Dạ, ŧıểυ Liên tỷ tỷ, " nói xong tiếng bước chân vang lên, ŧıểυ nha đầu đi xa, ŧıểυ Liên mới đi vào nội thất, thấy ŧıểυ thư đã mở mắt ra, ánh mắt đen yếu ớt giống như quả nho ánh lên sáng bóng, khóe môi hiện lên vẻ tiếu ý, đang ngồi ở mềm trường kỷ nhìn nàng: "Nóng quá a, ŧıểυ Liên, thật không biết các ngươi mùa hè như thế nào trôi qua?"

"ŧıểυ thư, đến, ta giúp ngươi quạt, " ŧıểυ Liên kỳ quái nhìn ŧıểυ thư liếc mắt một cái, nàng lời này có ý tứ a, cái gì gọi là các ngươi a? Đang muốn hỏi một chút, thì bức rèm che vang lên một tiếng, rất xa liền truyền đến tiếng cười của đại ŧıểυ thư, còn chưa thấy người thì đã nghe giọng nói.

"Tam muội a, đại tỷ tới thăm ngươi? Không có quấy rầy đến ngươi chứ."

Tiếng nói vừa dứt, người đã chuyển quá bình phong, đứng ở trước mắt nàng, chỉ thấy Mộc Thanh Châu mặc một kiện quần dài quảng lăng đoàn tụ, tóc đen vấn lên thật cao, trâm vàng cài trên đầu run rẩy lay động, đặc biệt xinh đẹp, cả người mặt mày hồng hào, vui sướиɠ, vừa nhìn thấy Mộc Thanh Dao, nhiệt tình vô cùng, tiến mau hai bước, ngồi vào đối diện với nàng, tiếu ý dịu dàng nhìn nàng.

Mộc Thanh Dao trong lòng hừ lạnh, đến đều đến, hà tất hỏi nhiều, thật không biết nữ nhân này vì sao cao hứng thành như vậy, không phải tiến cung làm phi tử sao? Không, hẳn cũng chỉ là một tú nữ, chỉ có hoàng thượng tứ phong, mới là phi tử, như vậy cũng có thể cao hứng hả? Quay đầu phân phó ŧıểυ Liên đứng bên cạnh đang cầm cây quạt : "Đi lấy cho đại ŧıểυ thư một chén trà, hôm nay trời rất nóng, làm khó nàng?"

Ngữ khí ôn hoà, nếu như là trước đây Mộc Thanh Châu nhất định sẽ nhìn chằm chằm nàng lớn giọng ầm ĩ, nhưng hiện tại nàng không hờn không giận, vẻ mặt tiếu ý quét mắt liếc Bảo Tranh phía sau một cái, Bảo Tranh lập tức nhu thuận mở miệng: "ŧıểυ Liên tỷ tỷ, không cần làm phiền ngươi, vẫn là ta tự đi lấy " nói xong lấy tay đưa một hộp gấm giao cho Mộc Thanh Châu, động tác linh hoạt nhanh nhẹn quay lại châm trà cho hai vị ŧıểυ thư, ŧıểυ Liên trợn trắng mắt một chút, chủ tớ hai người này thật là thực tế, trước đây thường xuyên khi dễ người trong Thanh viện các nàng, hiện tại mắt thấy ŧıểυ thư sắp làm hoàng hậu nương nương, lập tức thái độ liền thay đổi, thực sự là dối trá.

Mộc Thanh Châu cũng không để ý tới cử chỉ quái dị của hai chủ tớ Mộc Thanh Dao, mặt mày rạng rỡ mở hộp gấm trong tay.

"Tam muội, trước đây tỷ tỷ làm việc quá lỗ mãng, tam muội ngàn vạn đừng tính toán, đây là bộ đồ trang sức tỷ tỷ thích nhất, trâm phượng cài đầu, nay đưa cho tam muội ngắm nhìn."

Một ngụm một tiếng tam muội, đừng nói chuyện thân mật thế, ŧıểυ Liên nghe xong muốn ói, Mộc Thanh Dao cũng muốn ói, bất quá không biểu hiện ra ngoài, ánh mắt dời về phía hộp gấm, trong cái hộp kia có một phượng trâm hoa lệ, ánh vàng sáng chói, khéo léo tinh xảo bất phàm, vừa nhìn cũng biết là đồ tốt, đồ đưa tới cửa, không phải trắng đơn thuần, còn không biết Mai Tâm đi cầm mấy thứ kia có đủ hai nghìn hai không? Nếu đại ŧıểυ thư này hùng hồn, nàng làm như cố mà nhận lấy đi.

"Đại ŧıểυ thư có lòng."

Mộc Thanh Dao nhận xong để ở một bên kỷ trà, Mộc Thanh Châu vừa nhìn nàng tiếp nhận lễ vật của nàng, trên mặt sớm cười thành một đóa hoa, nàng chỉ cần Mộc Thanh Dao không so đo chuyện trước kia, có thể nào mất hứng, muội muội là hoàng hậu nương nương, chỉ cần nàng không nhớ kỹ sự tình trước kia của nàng, vậy khi tiến cung mới có thể trở thành danh phù kỳ thực phi tử, tuy rằng đáy lòng có chút không cam lòng, nhưng muội muội nhà mình làm hoàng hậu, so với người khác làm hoàng hậu vẫn tốt hơn.

Bảo Tranh rót nước trà bưng tới, trước dâng một chén cho tam ŧıểυ thư, lại cho ŧıểυ thư nhà mình một chén, sau đó an phận đứng ở một bên.

Cái chủ nhân dạng gì sẽ nuôi ra cái nô tài dạng đó, lời này một điểm không giả, Bảo Tranh nha đầu kia cùng chủ tử của nàng thực dụng như nhau, chỉ là tâm tư quỷ kế của các nàng ở trong cung tốt nhất ít một chút, nếu không chỉ sợ sẽ trở thành bia đỡ đạn, đến lúc đó, cô muội muội này của nàng cũng không giúp được các nàng.

"Tam muội, sau này chúng ta đều sống ở trong cung, tỷ muội nhà mình muốn ở đó thì phải chiếu cố lẫn nhau, nếu như chúng ta thật có cơ hội hầu hạ hoàng thượng, các tỷ tỷ nhất định nhớ kỹ lòng tốt của muội muội."

Mộc Thanh Châu gương mặt ửng đỏ nhìn Mộc Thanh Dao, hai mắt chiếu sáng, vừa nghĩ tới cái nam nhân tuấn mỹ cao cao tại thượng, trong lòng của nàng liền có nai con nhảy loạn, hận không thể lập tức tiến cung đi phụng dưỡng hoàng thượng.

Mộc Thanh Dao mắt lạnh nhìn ngốc nữ nhân ánh mắt say mê, xem ra danh hiệu lúc trước của nàng hẳn là nên tặng cho mộc đại ŧıểυ thư, nàng thực sự là quá thích nằm mơ, hoàng thượng không phải đồ háo sắc, nếu như hắn thầm nghĩ tìm mỹ nhân, chỉ sợ cũng không tới phiên nàng, mà hai người các nàng so với nàng càng đáng thương hơn, là công cụ thái hậu lấy để đối phó hoàng thượng, mà hoàng thượng thì lấy nàng để đối phó thái hậu, cho nên nói Tam tỷ muội các nàng con đường sau này rất khó đi, nhất định phải thận trọng, đi sai một nước cờ, chỉ sợ mệnh của mình cũng không giữ được.

Bất quá bây giờ nàng nói, mộc đại ŧıểυ thư cũng không hiểu, vì thế hà tất nói, làm cho nàng nằm mơ đi thôi, còn có thể vui vẻ một chút.

"Đại ŧıểυ thư, ta đã mệt mỏi."

Mộc Thanh Dao trực tiếp nhắm mắt lại, nhẹ giọng mở miệng, Mộc Thanh Châu lập tức cười tủm tỉm gật đầu, đứng dậy: "Kia muội muội nghỉ ngơi, đừng mệt nhọc, tỷ tỷ đi về trước."

"ŧıểυ Liên, tiễn khách."

Trên bàn, trà vừa mới dâng lên, nhiệt khí như lượn lờ quay về, mộc đại ŧıểυ thư một ngụm trà cũng không uống, liền đi.

ŧıểυ Liên đi tiễn xong Mộc Thanh Châu chủ tớ hai người, sắc mặt khó coi đi tới, tức giận bất bình mở miệng: "Đại ŧıểυ thư thật ghê tởm, trước đây khi dễ chúng ta như vậy, hiện tại ŧıểυ thư muốn vào cung làm hoàng hậu nương nương, lập tức qua đây vuốt mông ngựa, còn có Bảo Tranh kia, bình thường chúng ta đều bị nàng đánh, bây giờ nàng làm như ngoan ngoãn, càng nghĩ càng giận."

"Được rồi, đừng tức giận, cùng loại người như vậy tức giận có cái gì tốt, chẳng lẽ ngươi bị chó cắn, còn có thể cắn trở lại sao."

Mộc Thanh Dao lên tiếng, ŧıểυ Liên không nói cái gì nữa, ngẫm lại lý lẽ này, vừa nghe ŧıểυ thư nói mệt mỏi, vậy ngủ tiếp một chút đi.

"ŧıểυ thư, ngươi vừa nói mệt mỏi, vậy ngủ tiếp một chút đi."

Mộc Thanh Dao mở con ngươi nhìn ŧıểυ Liên: "Chỉ sợ là ngủ không được, " nàng có dự cảm, mộc đại ŧıểυ thư xuất thủ thì mộc nhị ŧıểυ thư không có khả năng không động tĩnh a, mộc nhị ŧıểυ thư tựa hồ so với mộc đại ŧıểυ thư có một chút tâm kế, chỉ sợ sẽ không làm người rớt ở phía sau.

"Vì sao?" ŧıểυ Liên kỳ quái truy vấn, Mộc Thanh Dao không trả lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng nói của ŧıểυ nha đầu: "ŧıểυ Liên tỷ tỷ, nhị ŧıểυ thư đã tới."

"A, " ŧıểυ Liên trong tròng mắt tràn đầy kính nể: "ŧıểυ thư, ngươi thật lợi hại, dĩ nhiên đoán được nhị ŧıểυ thư muốn qua đây, như vậy có muốn gặp hay không?"

Mộc Thanh Dao khóe môi hiện lên tiếu ý, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng, đương nhiên gặp, có người tặng lễ qua đây, không có đạo lý không gặp a, phất phất tay, lại ngồi dậy: "Để cho nàng đi vào đi."

"Dạ, ŧıểυ thư, " ŧıểυ Liên khẽ cúi thân thể xuống một chút, đi tới cửa phân phó: "Đi đem nhị ŧıểυ thư mời vào đi."

"Dạ, ŧıểυ Liên tỷ tỷ, " ŧıểυ nha đầu lĩnh mệnh đi mời nhị ŧıểυ thư, trong phòng, Mộc Thanh Dao chỉ hộp gấm trên bàn phân phó: "Đem hộp này cất lại đi."

ŧıểυ Liên vừa mới đem đồ vật cất lại, mộc nhị ŧıểυ thư đã đi đến, bức rèm che lay động, thơm ngát thổi qua, nhị ŧıểυ thư mảnh khảnh thân ảnh liền đi đến, ŧıểυ Liên cười chào hỏi: "Nhị ŧıểυ thư tới?"

Thanh viện nha đầu các nàng cùng nhị ŧıểυ thư quan hệ không tệ...

Mộc Thanh Hương thái độ làm người so với mộc đại ŧıểυ thư tốt hơn nhiều lắm, hơn nữa rất ôn hòa, trong phủ hạ nhân đối với nàng đều không có oán hận câu gì, đi đến chỗ nào đều được người tôn kính.

"Tam muội, ngươi đang ngủ trưa?" Mộc Thanh Hương đứng ở bình phong bên cạnh, so sánh với bình phong hoa lệ, thất sắc không ít, nàng chỉ có thể coi là giai nhân thanh tú, bất quá mộc nhị ŧıểυ thư cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, tài tình cao nhã, đại ŧıểυ thư đều không so sánh kịp, xem ra lão thiên từ trước đến nay đều thật công bình, người có khuôn mặt đẹp, sẽ không có tài hoa hơn người, người có tài hoa sẽ không có vẻ đẹp mắt bên ngoài, mà có tài tình lại có vẻ đẹp bên ngoài thì sẽ bị thiên đố (trời ghen ghét) hồng nhan, mệnh sớm phó hoàng tuyền, tựa như nàng?

"Có chuyện gì sao?"

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc