Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 142: Tây Môn Tân Nguyệt bị đánh

Trước Sau

break
Ban đêm, ánh trăng chiếu xuống những tia sáng nhàn nhạt, đi qua lan can cung tường đình đài trống vắng, rồi yên tĩnh ở lại trên thềm đá bạch ngọc, gió đêm thổi ào ào, mang theo cái lạnh giá, sương mù bao trùm các cửa hàng ruộng đồng xanh tươi, rồi dừng lại trong hoa viên toả ra ánh sáng chói mắt.

Hai đa͙σ bóng dáng cao gầy đơn bạc rất nhanh lướt qua đình đài lầu các, rơi vào trong vườn hoa, chớp mắt, liền tới bên ngoài tẩm cung của Phượng Loan cung, nhẹ gõ lên cửa hai cái, Mạc Sầu cẩn thận từng li từng tí đến gần, mở cửa sổ ra, ngoài cửa sổ Nam An vương một thân cẩm bào xanh ngọc đang đứng thẳng, phía sau là Thẩm Ngọc mặc áo choàng xanh đen, hai người như hoà tan ở trong bóng đêm.

“Mau vào.”

Mạc Sầu bình tĩnh mở miệng, hai người lắc mình tiến vào, nàng rất nhanh quay đầu nhìn mọi nơi, cho đến khi xác định không ai theo dõi, hoặc tiết lộ ra bí mật.

Bên trong tẩm cung, đèn cung đình chiếu sáng cả căn phòng, đôi mày của Nam An vương nhuộm một chút cái lạnh của bóng đêm, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Nương nương, để cho thần tiến cung là vì chuyện gì?”

Thanh Dao đứng lên, nhàn nhạt mở miệng: “Cho ngươi gặp một người.”

Nàng nói xong, đứng dậy vén lên tấm rèm màu ngọc bích bên trong tẩm cung, chỉ thấy trên ghế nằm phía sau tấm rèm, thình lình có một nam tử mỹ lệ đang ngủ, tức khắc mái tóc đen như mây trút xuống, lộ ra gương mặt hoàn mỹ không tì vết, đôi mày hẹp dài, lông mi thật dầy che dấu đi con ngươi lợi hại, da thịt trắng nhạt bởi vì được điều dưỡng mấy ngày liền, nên lộ ra màu phấn hồng nhàn nhạt, quần áo trường bào giản đơn bao vây lấy thân hình cao lớn của hắn, làm cho người ta như đui mù khi nhìn thấy, người này chính là hoàng đế Huyền Nguyệt.

“Hoàng huynh?”

Nam An vương chấn kinh kêu lên, thanh âm này đã kinh động tới nam tử nằm trên ghế, hắn xoay mình mở mắt ra, đáy mắt sâu thẳm giống như vực sâu vạn trượng, băng lãnh vạn phần, làm cho người ta cảm thấy như trước mặt có cuồng phong lạnh lẽo cuốn tới, hắn lạnh lùng diện vô biểu tình nhìn Nam An vương, thanh âm cứng ngắc.

“Nương tử, hắn là ai?”

Trong lời nói của hắn mang vẻ phòng bị, làm cho Nam An vương ngẩn ra, hoài nghi bản thân mình nhìn lầm rồi, nên chăm chú nhìn kỹ lại, là hoàng huynh không sai a, vì sao ngay cả mình cũng không nhận ra.

“Nương nương, đây là?”

“Nam An vương, kinh mạch của hoàng thượng bị hao tổn, trong đầu có máu bầm, đây là nguyên nhân làm cho trí lực của hắn dừng lại giai đoạn hài đồng bảy tám tuổi, bất quá máu bầm kia có thể loại bỏ, chẳng qua kinh mạch bị tổn thương, e sẽ khó chữa trị, trong khoảng thời gian ngắn, hắn không thể vận dụng nội lực, cho nên ta gọi ngươi đến, là muốn ngươi đem hắn mang ra ngoài, trong cung hắn không thể ở tiếp, nếu như tiếp tục ở lại, chỉ sợ sẽ lộ ra chân tướng.”

Mộ Dung Lưu Tôn cuối cùng cũng hậu tri hậu giác biết Thanh Dao muốn đem hắn đưa đi, thoáng cái hắn luống cuống, sự lạnh lùng bỗng nhiên biến mất thay vào đó là ánh mắt sợ hãi, rất nhanh tung người vọt tới, lôi kéo tay Thanh Dao: “Nương tử, ta muốn cùng ngươi ở chung một chỗ, ta không muốn rời đi.”

Hắn nói xong đưa tay lên ôm chặt Thanh Dao, ôm nàng vào trong lòng, ngày qua ngày cùng nàng buộc chặt một chỗ, người ngoài không biết đáy lòng của hắn đang sợ hãi, nhưng Thanh Dao biết, nàng cảm thấy thân thể của hắn cứng ngắc, nên không nhúc nhích.

Mấy tháng thống khổ kia đã để lại bóng ma ở trong đầu của hắn, huống chi trí lực của hắn bây chỉ là một ŧıểυ hài tử bảy tám tuổi, đối với ký ức thống khổ kia, hoàn toàn không tiếp nhận được.

Lúc này hắn dùng lực ôm Thanh Dao, không cần biết nàng làm sao dỗ dành, hắn đều không buông nàng ra, trên người hương vị nhàn nhạt tràn ngập toàn bộ bên trong tẩm cung.

Nam An vương ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, lồng ngực tựa hồ có vật gì nổ tung, vừa chua chát lại có chút khổ sở, nhìn bộ dạng này của hoàng huynh, thật làm cho hắn rất đau lòng, nhưng khi nhìn thấy hoàng huynh tự nhiên cùng Thanh Dao ở chung, phần đau lòng kia lại thêm sự chua chát.

Thanh Dao nào biết đâu đáy lòng Nam An vương đang rối rắm, nàng chỉ vươn tay vỗ vỗ lưng Lưu Tôn, thanh âm có chút lãnh “Lưu Tôn, nương tử nói ngươi không nghe lời, nương tử sẽ tức giận, nương tử giận dữ sẽ rất nghiêm trọng, sau này nương tử sẽ không gặp, không bao giờ tìm ngươi nữa.”

Nàng biết đáy lòng Lưu Tôn có bóng ma, biết hắn sợ hãi mất đi nàng, hiện tại hắn như đứa nhỏ bất lực, thế nhưng nàng không thể không cứng rắn với hắn, bằng không chắc chắn hắn sẽ không ngoan ngoãn nghe nàng nói.

Quả nhiên Thanh Dao vừa thốt lời uy hiếp xong, Lưu Tôn cứng đờ, chậm rãi buông tay ra, ánh mắt một mảnh sương mù, hắn cắn răng vạn phần ủy khuất mở miệng: “Nương tử, ngươi không cần ta sao?”

“Không có, Nam An vương là huynh đệ của ngươi, hắn sẽ bảo vệ ngươi, nương tử rất nhanh sẽ đi tìm ngươi, sau đó cùng ngươi ở chung một chỗ, vĩnh viễn không ly khai ngươi, nếu như ngươi ngoan ngoãn theo Nam An vương gia, ta rất nhanh sẽ gặp lại ngươi.”

“Thế nhưng ta sợ hãi?”

Kế tiếp hắn không nói nữa, bởi vì thực sự rất sợ hãi nương tử sinh khí, mặc dù trong ý thức của hắn, còn không hiểu rất rõ ý nghĩa của hai chữ nương tử, thế nhưng hắn biết nàng là người thân nhất của hắn, chỉ có cùng nàng ở chung một chỗ, hắn mới an tâm, người khác ở cùng, hắn đều là không thích, ngay cả ŧıểυ Ngư nhi, hắn cũng chỉ miễn cưỡng tiếp nhận thôi.

Nam An vương biết ở tình huống trước mặt, trong cung xác thực rất nguy hiểm, nếu để cho người kia biết hoàng thượng còn sống, chỉ sợ toàn bộ Huyền Nguyệt sẽ tinh phong huyết vũ, bất quá dù gió mưa này có lớn hơn nữa, hắn cũng có nghĩa vụ cùng nương nương bảo vệ tốt hoàng huynh, bằng không sẽ tiện nghi cho người khác.

“Hoàng huynh, ta là Lưu Chiêu a, ngươi đi theo ta đi, ta sẽ không hại ngươi.”

Nam An vương chân tình mở miệng, Mộ Dung Lưu Tôn cuối cùng cũng bớt thời giờ liếc mắt nhìn Nam An vương, bất quá thần sắc vẫn lạnh như băng sương, cũng không có vì lời nói của Lưu Chiêu mà nhận thức hắn, ngược lại mi tâm nổi lên lệ khí, lành lạnh lướt qua, cuối cùng rơi xuống trên mặt Thanh Dao.

“Nương tử, vậy ngươi rất nhanh đến gặp ta sao?”

“Ân, rất nhanh, chỉ cần Lưu Tôn ngoan ngoãn nghe Lưu Chiêu nói, nương tử rất nhanh sẽ đi tìm gặp ngươi, ta nhất định sẽ chữa hết bệnh cho Lưu Tôn, khi đó, chúng ta sẽ trở về, đích tay diệt trừ người hại ngươi.”

Câu nói kế tiếp đối với Lưu Tôn hiện tại đã không có bao nhiêu ý nghĩa, tất cả lực chú ý của hắn là ở câu nói phía trước, cuối cùng không cam lòng ngập ngừng mở miệng: “Được rồi, nương tử, ngươi nhất định phải tới đón ta a.”

“Được.”

Thanh Dao nhìn hắn không yên lòng từng lần một dặn dò nàng, ánh mắt như có sương mù, kỳ thực nàng đâu muốn rời đi hắn, hình dạng này của hắn, rời khỏi nàng rồi, nàng còn lo lắng hơn? Bất quá lúc này chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng của hắn, bảo nàng làm cái gì nàng đều nguyện ý, hôm nay Tây Môn Tân Nguyệt qua đây, tuy rằng nàng ta cái gì cũng không tìm được, thế nhưng đã sinh lòng nghi ngờ, mà hiện tại nàng ta có bộ dạng thất hồn lạc phách, lấy cá tính đa nghi của Thượng Quan Hạo, có lẽ sẽ tra ra chuyện hoàng thượng còn sống, nếu như biết việc này là nàng làm, tất nhiên sẽ thương tổn rất nhiều người, cho nên nàng chỉ có thể trấn định mà ở lại trong cung, làm cho hắn không lời nào để nói.

Thanh Dao trấn an Lưu Tôn xong, quay đầu nhìn Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, bình tĩnh mở miệng: “Ngươi đừng đem hắn an trí ở Nam An vương phủ, mà hãy an bài ở bên ngoài, đem hắn đưa đến bờ sông đông giao cách Lâm An thành mười dặm, những người đó sẽ thu nhận hắn, ghi nhớ kỹ ngàn vạn lần không thể lộ ra dấu vết gì.”

“Dạ, nương nương.”

Nam An vương gật đầu, nào dám có chút chủ quan, trịnh trọng gật đầu, Thanh Dao quay đầu nhìn phía Minh Nguyệt, Minh Nguyệt võ công cao cường, y thuật lại tốt, hắn bây giờ đã thật tình xem nàng là chủ tử, vì vậy đối với mệnh lệnh của nàng, là trăm phần trăm nghe theo, có hắn theo Lưu Tôn, nàng rất yên tâm, mặt khác còn có Thẩm Ngọc nữa.

“Minh Nguyệt, ngươi cố gắng chiếu cố hoàng thượng, nhất định phải mau chóng loại bỏ máu bầm trong đầu hoàng thượng, còn Thẩm Ngọc nữa, ba người các ngươi người cần phải bảo vệ tốt hoàng thượng.”

“Dạ, nương nương.”

Ba người song song gật đầu, trong tẩm cung bao phủ một tầng ngưng trọng.

Thanh Dao quay đầu nhìn Lưu Tôn, thấy trên ngũ quan tuấn mỹ của hắn thật sự không muốn, còn không quên lay lay tay dặn dò nàng: “Nương tử, đừng quên tới đón ta.”

“Được, ngươi nhất định phải nghe theo Nam An vương nói, nương tử rất nhanh sẽ đi đón ngươi.”

“Ân, ta sẽ ” Lưu Tôn hiếm khi yên tĩnh, bất quá đối mặt với Nam An vương cùng Minh Nguyệt, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, như phủ lên đó một tầng hàn băng, phòng ngừa cảnh giới, nhưng cũng may hắn không có phản kháng, như vậy là đủ rồi, ba người nào dám tính toán thái độ của hắn.

“Đi nhanh đi.”

“Dạ” Nam An vương ở phía trước dẫn đường, Minh Nguyệt vươn tay lôi kéo Lưu Tôn, mấy đa͙σ thân ảnh rất nhanh biến mất ở trong tẩm cung, Thanh Dao quét mắt liếc mắt nhìn Băng Tiêu một cái, rồi chậm rãi mở miệng: “Ngươi ở phía sau đưa tiễn, nhìn xem chỗ tối có ai theo dõi hay không, nếu như có, một cũng không để lại.”

Sát khí bốc tận trời, Băng Tiêu thấy vậy gật đầu, thân thể co rụt lại, đã xuyên cửa sổ mà đi.

Trong đêm gió lạnh theo cửa sổ xông vào, Thanh Dao rụt vai một chút, chỉ cảm thấy thiếu hắn tẩm cung thật quá lớn quá lạnh.

Nguyên lai yêu một người, có hắn liền có toàn bộ thế giới, lời này một chút cũng không giả.

“Nương, chúng ta vì sao không theo phụ hoàng cùng nhau ly khai?”

ŧıểυ Ngư nhi có chút mê man, nàng thấy phụ hoàng cùng mẫu thân có chút khó khăn khi chia lìa, nếu như thế hà tất xa nhau, nếu các nàng muốn chạy, ai cản được chứ.

Tầm mắt như có sương mù của Thanh Dao từ ngoài cửa sổ thu hồi lại, Mạc Sầu đi tới đóng cửa.

Trong phòng đã vang lên giọng nói lành lạnh: “Chúng ta đi, chỉ sợ ngày mai mười mấy miệng ăn của Mộc phủ, còn có người của Thái Phó tự khanh Liễu gia, cùng các đại thần trong triều có dính dấp với Mộc gia, một cũng chạy không khỏi lao ngục tai ương, vì thế chúng ta phải lưu lại, bất động thanh sắc tìm một lý do, để thuận lợi xuất cung, hoặc là nương để cho người nam nhân kia hãm hại mà phải xuất cung.”

“Nha” ŧıểυ Ngư nhi gật đầu, ngước lên đôi mắt sáng, đáy lòng có một chút bất an, chậm rãi mở miệng: “Nương, chỉ sợ mọi việc vị tất được như ý.”

“Trước từ từ rồi hãy nói, nói chung phải đợi sau khi công chúa đám cưới, cũng không thể phủi tay mặc kệ chuyện của cô ngươi.”

Chương 142.2

Thanh Dao thở dài, không nghĩ tới tai nạn lớn nhất của nàng cùng Lưu Tôn không phải là thống nhất thất quốc, cũng không phải Vô Tình, mà là tên Thượng Quan Hạo âm hiểm ŧıểυ nhân này, hắn không chỉ thái độ làm người âm hiểm mà còn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng võ công thì lợi hại, ŧıểυ nhân như vậy rất là khó đối phó nhất, hiện tại hắn còn sủng hạnh Mai phi cùng các phi tần, dù cho các nàng đem chân tướng đưa ra, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể trấn áp được một đám người trong triều đình kia, hơn nữa Lưu Tôn hiện tại tâm trí thấp, nếu như hắn tỉnh táo thì thôi, đối phó người nam nhân kia sẽ không khí, vì hắn vốn chính là hoàng đế, nhưng bây giờ trên tay các nàng không có là bài tốt nào, vì thế chỉ có thể cẩn thận mà hành sự.

“Dạ.”

Thanh Dao gật đầu, Mạc Sầu lập tức đến bên người, một lát sau, Băng Tiêu từ bên ngoài đi tới, nhỏ giọng mở miệng: “Nương nương, bọn họ trong lúc xuất cung, dọc theo đường đi cũng không có trở ngại, nương nương yên tâm đi “

Thanh Dao gật đầu, sợ rằng chuyện lần này Tây Môn Tân Nguyệt đã cực lực che giấu, nàng ta bây giờ không dám tùy tiện lộn xộn, bởi vì lộ ra một điểm dấu vết nào, những ngày còn lại đừng nghĩ quá sống yên ổn, Thượng Quan Hạo sẽ không bỏ qua cho nàng ta.

Cho nên nàng ta chỉ có thể ngầm tìm hiểu, không kinh động đến Thượng Quan Hạo.

Chẳng qua Thượng Quan Hạo không phải chỉ được hư danh, ở hoàng cung, hắn đã xếp cơ sở ngầm của mình đông đảo, cho nên đêm nay giờ tý, hắn đang ở trong Thất điện sủng hạnh Vân phi, lúc cá nước thân mật mới vừa gia nhập cao trào, liền nghe được ngoài cửa điện truyền đến thanh âm thái giám nóng ruột bẩm báo: “Hoàng thượng, hoàng thượng?”

Trong tầng tầng sa mạn, Vân phi sung sướиɠ ngâm khẽ, nên vẫn không nghe theo hừ lạnh: “Hoàng thượng, thiếp thân còn muốn?”

Thân thể mềm mại như rắn không có xương leo lên người nam tử tinh tráng, thỉnh thoảng trên dưới lay động, tựa như thuyền lớn ở trên biển, đã thoải mái lại hưởng thụ.

Một điện đầy sắc diễm ám muội, không khí tìиɧ ɖu͙© len lỏi ở mỗi ngõ ngách, bất quá nam tử kia đã dừng lại động tác, bởi vì hắn nghe được thái giám ngoài cửa điện là người của hắn, lúc này tên kia qua đây, tất nhiên là có chuyện trọng đại, bằng không làm sao có can đảm phá hư chuyện tốt của hắn, nghĩ vậy, hắn thản nhiên bứt ra, nhìn cũng không nhìn nữ tử dưới thân đang co quắp như trong đầm nước, hắn chậm rãi xuống giường cầm lấy áo lót màu trắng vắt trên bình phong, lạnh lùng mở miệng.

“Tiến vào.”

ŧıểυ thái giám chạy vội vào, giương mắt liếc nhìn, chỉ thấy một thân thể trắng bóng đang co ở trên giường lớn, thì ngực cứng lại, vội vàng gục đầu xuống mắt cũng không dám nhìn nữa, cẩn thận tiến lên, ở bên tai hoàng thượng nói vài câu, sắc mặt của nam tử tuấn mỹ trong nháy mắt xấu xí đến cực điểm, đôi mắt đen toàn mũi nhọn lạnh lẽo, ngẩng đầu lên với cái nhìn thị huyết lệ khí.

“Việc này ngươi đã điều tra rõ ràng?”

“ŧıểυ nhân đã điều tra, còn cứu một bà tử, nàng nói Thục phi nương nương từng lệnh cho các nàng trông nom một thái giám, chẳng qua những người kia nói hắn không giống thái giám, tính tình tàn bạo, không ai dám tới gần.”

“Khốn kiếp.”

Bàn tay giơ lên, chưởng phong đánh ra, ŧıểυ đồng trên hương án bị đánh bay, hương tro bên trong bay tứ tán, tràn ngập khắp tẩm cung sắc mùi tục tĩu.

Trên giường lớn, Vân phi lúc trước lòng vẫn còn oán khí, lúc này cũng không dám thở mạnh, tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, bất quá nàng biết nhất định có liên quan với Thục Phi, chẳng lẽ Thục phi đã làm cái gì chọc giận hoàng thượng.

“Đi, bãi giá Xây Dương cung.”

Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, ŧıểυ thái giám kia thở dài một hơi, lập tức ở phía trước dẫn đường, một đám người ùn ùn rời khỏi Thất điện đi hướng Xây Dương cung.

Xây Dương cung lúc này chìm đắm ở trong một mảnh bóng đêm, cô tịch không tiếng động, những đám sương lượn lờ, đọng thành giọt rơi xuống mặt đất, khiến nó đầy hơi ẩm.

Thanh âm thái giám lanh lảnh vang lên: “Hoàng thượng giá lâm.”

Trong bóng đêm thanh âm này bén nhọn như một thanh đao, Tây Môn Tân Nguyệt vừa đi vào giấc ngủ lập tức tỉnh lại, kinh hãi đảm chiến suy đoán, hoàng thượng lúc này tới đây làm gì, đáy lòng hiện lên bất an, tổng cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó?

Liên Yên đích thân hầu hạ chủ tử đứng lên, đi đến đại điện nghênh giá, hai người mới ra khỏi tẩm cung, liền nhìn thấy hoàng thượng đã đến trước mặt, con ngươi âm trầm, khuôn mặt dữ tợn, lúc này ở dưới ánh nến chiếu rọi xuống, hoàn toàn xa lạ, tựa hồ thay đổi thành một người khác, Liên Yên bị hù doạ không dám nhìn lên, vội vàng quỳ xuống.

“Tham kiến hoàng thượng.”

Hoàng thượng tựa hồ giận dữ, giơ lên một cước, thẳng tắp đem Liên Yên đá bay ra ngoài, một cước này dùng mười phần lực đa͙σ, làm lòng ngực Liên Yên đau đớn dị thường, không thể chịu nổi mà ngất đi, Tây Môn Tân Nguyệt nhìn hoàng thượng như vậy, chỉ hoảng sợ kêu lên: “Liên Yên, Liên Yên.”

Chuẩn bị chạy ra bên ngoài, Thượng Quan Hạo đâu cho nàng cơ hội như vậy, bàn tay to nhấc lên liền kéo nàng đi vào tẩm cung, vòng qua bình phong, bốp một tiếng đem nàng ném trên mặt đất, sắc mặt âm trầm xoay người ngồi vào mềm trường kỷ, thanh âm băng hàn mở miệng.

“Ngươi là muốn tự mình nói, hãy để cho người ta khai ra?”

Tây Môn Tân Nguyệt đại thể đã đoán ra Thượng Quan Hạo đã biết cái gì, ánh mắt một mảnh u ám, môi cũng trắng luôn, nhưng đối mặt với nam nhân dữ tợn này, nàng lại không có dũng khí để thừa nhận, thầm nghĩ khiếp đảm trốn tránh: “Hoàng thượng nói cái gì đó, thiếp thân không rõ?”

“Không rõ? Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa rơi lệ a.”

“Hoàng thượng?”

Tây Môn Tân Nguyệt kêu rên, kiên quyết không nói ra, nàng không biết tin tức làm sao mà tiết lộ ra ngoài, hai bà tử kia rõ ràng bị nàng xử lý, làm sao mà Thượng Quan Hạo biết đây, hay là hắn chỉ suy đoán, cho nên nếu nàng mạo muội nói ra, tức không phải tự mình tìm đường chết sao, vì thế vẻ mặt mang sự ủy khuất, tựa hồ không biết Thượng Quan Hạo nói vậy là có ý gì?

Thượng Quan Hạo thấy nàng không biết hối cải, sắc mặt càng chìm, hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: “Đem người mang vào.”

“Dạ” lập tức có thái giám đi đến, trong tay hai ŧıểυ thái giám là một bà tử tuổi già, bà tử kia vừa ngẫn đầu liền nhìn thấy Tây Môn Tân Nguyệt, nhịn không được kêu lên “Nương nương, người thật ác tâm a, nô tỳ làm sai cái gì? Người lại muốn đem các nô tỳ dìm vào đáy hồ?”

Tây Môn Tân Nguyệt vừa nhìn thấy bà tử này, nói cái gì cũng nói không nên lời, thân thể hư mềm co quắp ngã qua một bên, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, sắc mặt như tro tàn, trong óc rất nhanh lóe ra cách làm thế nào để tự cứu mình tránh thoát một kiếp này?

“Hoàng thượng bỏ qua cho thiếp thân một mạng, thiếp thân biết đã làm sai rồi, hoàng thượng tha mạng a?”

“Người kia đâu?”

Thượng Quan Hạo cắn răng, chỉ cần người kia sống, mộng đẹp của hắn liền không có khả năng trở thành sự thật, chỉ cần kẻ đó còn sống một ngày, hắn liền không xong, ngôi vị hoàng đế này vốn không phải của bản thân, hắn chỉ bất quá mạo danh thay thế mà thôi, nếu như người nam nhân kia trở lại trong cung, chỉ sợ không còn vị trí này cho hắn, hắn nghĩ đến tất cả mọi chuyện đều hủy ở trên tay Tây Môn Tân Nguyệt thì hàm răng nghiến kẽo kẹt.

“Không thấy, thiếp thân không biết hắn bị ai bắt đi?”

“Bắt đi?”

Thượng Quan Hạo bỗng nhiên nở nụ cười, khuôn mặt lúc sáng lúc tối, thân hình đột nhiên đứng dậy, trực tiếp đi tới, con ngươi của hắn hằn lên tia máu đỏ tươi, cả người đã lâm vào điên cuồng, Tây Môn Tân Nguyệt vừa nhìn thấy hình dạng này của hắn, sớm biết trong lòng hắn sát ý đã nỗi lên, chỉ sợ đứa nhỏ trong bụng cũng bảo vệ không được nàng, chỉ biết liên tục dập đầu: “Hoàng thượng, người bỏ qua cho thiếp thân đi, người kia đã ngu si, căn bản cái gì cũng không biết, hoàng thượng bỏ qua cho ta đi?”

Lúc Tây Môn Tân Nguyệt cầu xin tha thứ, bà tử vẫn nhìn nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vừa thấy Thượng Quan Hạo đi tới, lại càng hoảng sợ, chỉ vào Thượng Quan Hạo nói lắp bắp: “Người kia cùng hoàng thượng hình như? Hình như?”

Lời nói của nàng còn chưa dứt, bàn tay Thượng Quan Hạo đã nhấc lên, rắc một tiếng vang lên, cái cổ thanh thúy kia đã gãy, đầu bà tử cùng thân thể đã đứt ra, chỉ có một lớp da dính liền ở chính giữa, ánh mắt mở thật to, chết không nhắm mắt, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Tây Môn Tân Nguyệt, Tây Môn Tân Nguyệt nhìn thấy thủ đoạn thị huyết tàn hận như vậy, đã sớm sợ ngây người, hét ầm lên.

“Hoàng thượng, ta mang thai cốt nhục của ngươi? Hoàng thượng ngươi tha cho ta đi.”

“Người vì trẫm sinh con còn nhiều mà, thêm ngươi cũng không nhiều, thiếu ngươi cũng không ít.”

Thượng Quan Hạo lãnh huyết mở miệng, hắn nói xong tay đã duỗi qua đây, tuy rằng Tây Môn Tân Nguyệt có võ công, nhưng nàng biết công phu của mình ở trước mặt nam nhân này, chẳng qua là ŧıểυ nhi làm xiếc, chỉ cần hắn ra tay, mình hẳn phải chết mà không thể nghi ngờ, Tây Môn Tân Nguyệt sắc mặt tái nhợt, thân thể lùi vào bên trong, đáng thương mở miệng.

“Hoàng thượng, người nọ rời khỏi rồi, chỉ sợ sẽ quay đầu trở lại, chẳng lẽ ngươi không cần thế lực của Tây Môn gia sao? Nhiều người sẽ thêm một phần thế lực, nếu như ta xảy ra chuyện, chỉ sợ cha ta vị tất sẽ giúp ngươi, đến lúc đó nói không chừng còn giúp đỡ người kia?”

Lời này của nàng đã có một chút tác dụng, tay Thượng Quan Hạo cách xa cổ của nàng khoản hai phân, bàn tay đột nhiên nắm chặt, gân xanh trải rộng, tiếng nói lạnh lẻo vang lên.

“Hôm nay tất cả đều là ngươi gây ra, nếu như ta thực sự xảy ra chuyện, nhất định sẽ làm cho Tây Môn gia các ngươi chôn cùng.”

Thượng Quan Hạo nói xong, vung tay lên một cái tát vang dội hiện lên, Tây Môn Tân Nguyệt bị hắn nặng nề đánh một bạt tai, chỉ làm gương mặt sưng lên, đầu ong ong, lỗ tai cũng vang lớn, thân thể suy yếu ngã một bên, mấy ngày liên tiếp lòng dày dò sợ hãi, hơn nữa còn mang thai, thân thể của nàng vốn rất suy yếu rồi, lúc này còn bị người nam nhân này ra đòn hiểm, càng nghĩ càng thống khổ, càng nghĩ càng hối hận, nước mắt ào ào chảy xuống, thế nhưng trên đời không có bán hối hận, nàng cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

“Nói đi, lúc đầu là xảy ra chuyện gì?”

Thượng Quan Hạo vừa mở miệng, ŧıểυ thái giám kia kéo bà tử bị giết rời khỏi tẩm cung, trong cung này biết ít vẫn là tốt nhất, để tránh tính mạng khó giữ.

Chương 142.3

Tây Môn Tân Nguyệt khóe môi tràn ra máu, trong miệng một mảnh tinh hồng, dùng dằng sửa thắt lưng lại để quỳ tốt, sau đó chậm rãi nhìn Thượng Quan Hạo, cũng không dám lừa gạt thêm nữa, từng chữ từng lời mở miệng.

“Ngày ấy ngươi đánh chết người kia, mệnh lệnh mấy người ŧıểυ thái giám Xây Dương cung đem thi thể hắn dìm vào hồ nhân tạo, sau đó giết mấy ŧıểυ thái giám kia, ai biết người nọ mạng lớn, còn có một hơi đó, lúc đó đúng Phùng A Cửu đi qua, phát hiện chuyện liền giết mấy người ŧıểυ thái giám kia, chuẩn bị đem hắn mang đi, khi đó ta muốn nhìn xem hắn có phải thật đã chết hay không, liền đi theo qua đó, thấy được một màn A Cửu làm, bởi vậy liền đem người kia đoạt lại, A Cửu bởi vì sợ ngươi biết, chỉ phải buông tay, đem người kia giao cho ta.”

Tây Môn Tân Nguyệt nói xong, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, mặc dù như vậy, nàng cũng có thể cảm nhận được Thượng Quan Hạo nồng nặc sát khí.

“Ngươi làm chuyện tốt?”

Thượng Quan Hạo dùng sức kỷ trà cao bên cạnh, liền phát ra tiếng vang kịch liệt, vô cùng lạnh lẻo hung tàn mở miệng: “Như vậy hắn vì sao đang êm đẹp lại mất tích, ngươi không phải nói phái chuyên gia coi chừng hắn sao?”

“Phải, ta đã phái người coi chừng hắn, còn khóa tay chân hắn lại, bởi vì đầu óc hắn bị gia chạm, nên rất hay phát cuồng, vì thế thiếp thân sợ hãi, trong lúc ý thức hắn bắt đầu mơ hồ liền khóa tay chân hắn lại, nhưng mà hắn lại không thấy, nhất định là có người cứu đi hắn?

Vừa nghĩ tới có người cứu đi hắn, Thượng Quan Hạo sắc mặt âm trầm đặc biệt xấu xí, người cứu đi hắn không phải là hoàng hậu chứ.

Nữ nhân kia lần này tiến cung vẫn rất yên tĩnh, hoàn toàn không giống nữ nhân hưu đế trước kia, nghe đồn lúc đầu nàng chỉ vì Huyền đế dâng một phi cũng chịu không nổi, hiện tại hắn dâng một đống phi tử tiến cung, nàng vẫn thờ ơ, không phải đã sớm nhìn ra kẽ hở sao, biết hắn là giả đi.

Nghĩ đến đây, Thượng Quan Hạo liền đứng ngồi không yên, hắn thật vất vả mới có được ngôi vị hoàng đế này, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào đến phá hư, vì thế nữ nhân kia nhất định phải chết, như nếu không phải nàng cướp đi hoàng thượng thật thì còn ai vào đây, mà có thể bất động thanh sắc đem người mang đi.

Thượng Quan Hạo khuôn mặt âm trầm nhìn lướt qua Tây Môn Tân Nguyệt, nữ nhân này bây giờ một mảnh thê thảm, gương mặt sưng đến lợi hại, tóc tai bù xù, đâu còn đáng yêu xinh đẹp mềm mại như trước, mà khi hắn nhớ đến nàng còn làm ra những chuyện như vậy, thì càng tàn nhẫn thêm, Tây Môn Tân Nguyệt vừa nhìn thấy hoàng thượng đi tới, vội vã cầu khẩn: “Hoàng thượng, thiếp thân sau này không dám nữa.”

“Kể từ hôm nay đóng cửa xây dương cung, nɠɵạı trừ có ý chỉ của trẫm, bằng không, không cho phép ra khỏi Xây Dương cung một bước.”

“Dạ” Tây Môn Tân Nguyệt lên tiếng trả lời, bây giờ nam nhân này sát khí đầy trời, nàng đâu còn dám làm trái ý của hắn, chỉ cung kính lĩnh mệnh, đợi đến ngoài cửa điện vang lên thanh âm của ŧıểυ thái giám: “Hoàng thượng khởi giá hồi cung.”

Nàng cũng nhịn không được nữa liền thất thanh khóc lên, đây đều là tự mình làm nghiệt a, lúc đầu sao lại tin người nam nhân này, kẻ này căn bản là lang sói khoát da người a, nếu không phải mình mang Tây Môn gia ra, chỉ sợ hắn sẽ không chớp mắt mà giết nàng, ngay cả thân sinh cốt nhục của mình đều không để vào mắt, trên đời tại sao có thể có người như thế.

Tây Môn Tân Nguyệt khóc đến thê thảm không gì sánh được, tỳ nữ Liên Yên từ bên ngoài đi vào, che ngực lại nhưng không nhịn được phải ho khan, ho một tiếng liền phun ra một búng máu, nàng bị người nam nhân kia đá trọng thương, chỉ sợ thời gian không còn nhiều, Liên Yên nhìn ŧıểυ thư luôn luôn cao quý lại đụng phải đối đãi này, liền đi qua ôm lấy nàng, chủ tớ hai người khóc thành một đoàn: “ŧıểυ thư, ŧıểυ thư của ta, Liên Yên chỉ sợ sống không được nữa, sau này ngươi phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ a?”

“Liên yên, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi đừng làm ta sợ “

Lúc này Tây Môn Tân Nguyệt tựa như người chết đuối nắm chặt lấy Liên Yên, thế nhưng liên yên chỉ có thể suy yếu cười cười, lại khụ một cái, khóe môi tràn ra máu, Tây Môn Tân Nguyệt hướng ra phía ngoài kêu to: “Người đến, truyền ngự y, truyền ngự y a.”

Bên ngoài tẩm cung đi tới hai ŧıểυ thái giám, cung kính phúc thân thể một chút, lạnh lùng mở miệng: “Hoàng thượng hạ chỉ, mọi người ở Xây Dương cung không cho phép đi ra ngoài, không cho phép thỉnh y, xin nương nương đừng làm khó dễ chúng ŧıểυ nhân.”

Nói xong liền lui ra ngoài, những nô tài trong cung vốn chính là nhất thể với chủ tử, một ngày chủ tử được sủng ái, thì gà chó lên trời, một ngày gặp rủi ro, thì chó lợn không bằng.

Liên Yên nhìn thấy ŧıểυ thư thương tâm liền chậm rãi mở miệng: “ŧıểυ thư, ta không sao người an tâm nuôi dưỡng thân thể đi, ŧıểυ thư, xin nghe Liên Yên một lời, tìm một cơ hội chạy ra khỏi cung đi thôi, tìm một nơi không ai biết người mà ở a.”

“Liên yên?”

Tây Môn Tân Nguyệt lần thứ hai khóc lên, thanh âm này trong bóng đêm như u linh gào thét…

Bởi vì người kia không thấy, nên Thượng Quan Hạo lòng nóng như lửa đốt, lúc này có khả năng nhất chính là hoàng hậu đã cứu người kia đi, những biểu hiện gần đây của nàng, rất hiển nhiên đã phát hiện hắn là giả mạo, sở dĩ nàng bất động thanh sắc, chỉ sợ vì cứu người nam nhân kia, chẳng lẽ người kia hiện tại ở Phượng Loan cung, nhưng mình nên dùng lý do gì để đi lục soát cung đây?

Lưu Ly cung, Thượng Quan Hạo nhíu mài suy nghĩ sâu xa, tới giờ sửu canh ba, liền toát ra một chủ ý, rất nhanh bố trí hành động.

Ánh sáng xanh tráng bao phủ toàn bộ hoàng cung, hơi sương mù mỏng lượn lờ, cuối mùa thu hoa cỏ vốn đã đơn điệu, lúc này càng phát ra vẻ tái nhợt, ở trong mà sương lạnh chập chờn.

Bỗng nhiên một tiếng thét bén nhọn vang lên phía chân trời.

Tiếp theo toàn bộ hoàng cung đều run rẩy, bởi vì có người ám sát hoàng thượng, thị vệ trong cung toàn bộ náo động.

Hoàng thượng hạ chỉ, bất luận mỗi cung mỗi điện, một cũng đều không buông tha, nhất định phải lục soát ra nơi thích khách ẩn thân, không thể để cho thích khách thương tổn được người khác.

Trời còn chưa sáng, Thanh Dao đang ngủ rất ngon, bởi vì Lưu Tôn đã xuất cung, tảng đá trong lòng nàng đã rơi xuống đất, vì thế ngủ được đặc biệt sâu, cho tới khi bên ngoài tẩm cung vang lên tiếng bước chân hổn độn, mắt của nàng đột nhiên mở, nhìn Mạc Sầu đang từ bên ngoài chạy vào : “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Bẩm nương nương, nói có thích khách ám sát hoàng thượng, vì thế hoàng thượng hạ chỉ, lục soát các cung, hiện tại có thị vệ ở bên ngoài Phượng Loan cung , nương nương xem………?”

Thanh Dao nâng mi, mặt sắc nghiêm lại, trong lòng hiện lên một cái ý niệm trong đầu, chỉ sợ thích khách là giả, đến lục soát cung mới là thật, như vậy chuyện hoàng thượng còn sống Thượng Quan Hạo đã phát hiện, e là bước kế tiếp có chút khó khăn, Thanh Dao trấn định xoay người đứng lên, ý bảo Mạc Sầu hầu hạ nàng cùng ŧıểυ Ngư nhi thức dậy, hai mẹ con thu thập xong, đi ra tẩm cung, chỉ thấy trước cửa đại điện, đứng thẳng nhất bang thị vệ, võ trang đầy đủ, thế tới rào rạt, bất quá khi đối mặt với hoàng hậu họ vẫn không dám khinh thường, mọi người cung kính thi lễ.

“Tham kiến hoàng hậu.”

“Miễn lễ.”

Thanh Dao đạm nhiên vung tay lên, ống tay áo rộng thùng thình màu trắng như mây khi vung lên tạo thành một trận gió mát, hương thơi bay khắp đại điện, cả đám thị vệ có chút khinh nhờn nào, cúi đầu không dám lộn xộn, Thanh Dao chậm rãi ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi: “Hoàng thượng không có sao chứ? Không làm cho thích khách đắc thủ chứ.”

“Hoàng thượng trúng một kiếm, bất quá cũng không đáng ngại, bởi vì sợ thích khách trốn vào cung điện khác, thương tổn đến các nương nương, vì thế hoàng thượng mệnh lệnh thuộc hạ nhất định phải nghiêm tra, một cung điện đều không buông tha.”

Xem ra nam nhân kia ở trong cung đã bày cơ sở ngầm, không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã trọng dụng một nhóm người, tâm tư tính toán thật cẩn mật, bao gồm cả chuyện hắn nạp phi, tất cả đều lót đường vì sau này, có lẽ hắn từng nghĩ qua, nếu như có một ngày bị lộ ra thân phận, như vậy vẫn có một ít đại thần hướng về hắn trung thành, thì còn có ái lật đổ được hắn.

Chỉ là hiện tại hắn phát hiện ra hoàng thượng, sợ rằng kế tiếp, bên trong hoàng thành bắt đầu dấy lên tinh phong huyết vũ, ngay cả mình cũng trốn không xong?

Thanh Dao phất phất tay: “Hoàng thượng có lòng, các ngươi lục soát đi, bất luận một chỗ cũng không thể buông tha, ngàn vạn đừng làm cho thích khách trốn ở nơi đó? Nếu làm bị thương bản cung, hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”

“Dạ.”

Những thị vệ này vốn là phụng chỉ làm, tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó cũng không biết, chỉ nghĩ là Đế hậu ân ái, đâu biết rằng đây là điềm báo trước.

Một đội thị vệ phân tán ra, rất nhanh tìm tòi khắp tẩm cung.

Thanh Dao lấy ánh mắt ý bảo Mạc Sầu cùng Băng Tiêu, hai người lập tức gọn gàn cùng đi theo thị vệ này, tuy rằng trong cung không có ai, nhưng nàng vẫn phải cẩn thận, không thể để người ta nói, nếu như Thượng Quan Hạo cố tình vu khống, làm sao lại để cho hắn đắc thủ chứ.

Một phen lục soát xong, không có gì cả.

Thanh Dao đang cầm trà áng, nhàn nhạt nhíu mày, cẩn thận tỉ mỉ hỏi: “Không có gì cả sao?”

“Nương nương, không có, nương nương an tâm đi” thị vệ trưởng ôm quyền cung kính thối lui, dẫn một đám người ly khai Phượng Loan cung.

Trên đại điện cuối cùng cũng an tĩnh lại, Mạc Sầu và Băng Tiêu đi tới trước mặt chủ tử, cẩn thận mở miệng: “Chủ tử, kế tiếp phải làm sao bây giờ?”

“Chỉ sợ người kia đã sinh nghi, mới nói có thích khách, thích khách này chưa chắc là thật, hắn chỉ muốn lục soát ra hoàng thượng ở nơi nào? Xem ra rất nhanh hắn sẽ động thủ, chúng ta liền nương theo hắn ra tay nà xuất cung đi, hiện tại đã có người ở bên ngoài Phượng Loan cung giám thị, hai ngày này ngàn vạn lần chớ lộn xộn, đợi đến ngày công chúa đại hôn, Mạc Sầu thừa cơ xuất cung một chuyến, đi về tướng phủ, bảo Mộc gia nhân cùng người của Triệu gia lập tức ly khai Lâm An thành, chờ sự tình thế sáng toả rồi hãy trở về.”

Thanh Dao sắc mặt ngưng trọng phân phó xong, Mạc Sầu gật đầu, chẳng qua sắc mặt có chút chần chừ.

“Lão gia nếu hỏi tới, ta phải nói như thế nào?”

“Ăn ngay nói thật, hay nói hoàng thượng trong cung là giả, bất quá bảo hắn đừng đường hoàng đi ra ngoài, mặt khác bên Thái Phó tự khanh Triệu gia hãy để lão gia đi thông tri bọn họ, lão gia nói, bọn họ sẽ tin tưởng.”

Mạc Sầu gật đầu, trong lòng mọi người đều nặng trịch, thật không biết kế tiếp còn sẽ phát sinh chuyện gì nữa?

Thượng Quan Hạo không phải quân tử, nhiều nhất chỉ là ŧıểυ nhân, trên đời khó khăn nhất chính là gặp phải ŧıểυ nhân, mà còn là một ŧıểυ nhân có năng lực

Chương 142.4

Ngày năm tháng mười một.

Ngày công chúa đại hôn, sáng sớm trong ngoài Trường Lạc cung, ba tầng ngoài ba tầng trong đứng thẳng rất nhiều người, lễ bộ phái ra một đám người đến tự mình chủ trì đại hôn của công chúa, thế nhưng công chúa không để cho bất luận kẻ nào tiến vào đại điện Trường Lạc cung, mắt thấy giờ lành đã tới, ngoài điện mọi người hai mặt nhìn nhau, đang lâm vào thế khó xử, lễ nghi quan lúc này đang suy nghĩ có nên đi thông tri cho hoàng thượng hay không, thế nhưng nghe nói hai ngày trước hoàng thượng bị người ta ám sát, chuyện này nếu kinh động hoàng thượng, chỉ sợ sẽ giận chó đánh mèo đến trên đầu lễ bộ bọn họ .

Đúng lúc này, xa xa vang lên thanh âm thái giám: “Hoàng hậu nương nương giá lâm, công chúa giá lâm.” “

Mọi người thở dài một hơi, chỉ cần hoàng hậu nương nương qua đây, hẳn sẽ không có vấn đề gì, đám người đều quỳ lạy xuống “Tham kiến hoàng hậu nương nương, công chúa điện hạ.” “

“Đứng lên đi” Thanh Dao gật đầu, nhìn cục diện bế tắc trước mắt, trong lòng liền hiểu rõ, nhất định là Tinh Trúc không chịu gả đi, ŧıểυ nha đầu này tâm tư thật đúng là kiên định mà. Thanh Dao con ngươi sâu u đi xuống, nhàn nhạt mở miệng: “Tất cả đứng lên đi.”

“Tạ nương nương” mọi người đứng dậy cung kính lui qua một bên.

Thanh Dao nhìn phía lễ nghi quan, tùy ý hỏi: “Có phải công chúa không muốn gả hay không?”

“Dạ, nương nương, mắt thấy giờ lành muốn tới, thế nhưng công chúa còn không có chuẩn bị gì cả, ngươi xem việc này?”

Lễ nghi quan vẻ mặt khó xử, Thanh Dao câu ra nụ cười yếu ớt: “Công chúa là ŧıểυ hài tử, vừa đại hôn, lại không ai ở cùng, trong lòng khó tránh khỏi lo nghĩ, bản cung đi vào khuyên nàng hai câu, rất nhanh sẽ tốt, các ngươi đừng nóng lòng, sẽ không lầm ngày tốt giờ lành.”

“Tạ nương nương.”

Lễ nghi quan cuối cùng cũng yên lòng, ngẩng đầu lên gặp thân ảnh xinh đẹp thanh lệ đang thản nhiên lên thềm đá, tiến vào đại điện, trong không khí như giữ lại mùi vị hoa cỏ thơm ngát dễ ngửi vô cùng.

Thanh Dao dẫn ŧıểυ Ngư nhi cùng Mạc Sầu đi qua đại điện, hướng nội điện phía sau đi đến, người còn chưa tiến vào, liền nghe được từ tẩm cung, thỉnh thoảng truyền đến tiếng vang lốp bốp, thật không biết lại phá hủy bao nhiêu đồ đây, nàng đi tới phụ cận, mơ hồ nghe được thanh âm Lam Y vang lên.

“Công chúa, người đừng lo lắng, hoàng hậu nương nương không phải đã nói rồi sao? Sẽ để người gả cho Hoa thị vệ.” “

“Thế nhưng gần nhất trong cung xảy ra nhiều chuyện lắm, ta sợ hoàng tẩu đã quên, nếu như nàng quên, ta không phải thực sự gả cho Nguyễn Tử Mặc sao, ta không cần.”

Giọng nói của Tinh Trúc lộ ra thê lương, còn mang theo nghẹn ngào, Thanh Dao thở dài, ŧıểυ nha đầu này đối với mình thật đúng là không có lòng tin, hay hoặc giả quá thích Hoa Ly Ca kia, vì thế rất lo lắng, rất sợ mọi chuyện không như ý.

Thanh Dao vòng qua bình phong, thanh âm lành lạnh vang lên: “Ai mà ở sau lưng không tin ta đây?”

“Nương nương?”

Lam Y vừa nghe thanh âm này sớm kinh hỉ kêu lên, trong hậu cung này, có thể nói ra lời lẽ lành lạnh như vậy, chỉ có nương nương.

Vẫn ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm, Tinh Trúc đã nhanh chóng đứng dậy, nhào về phía bình phong, vừa nhìn thấy thân ảnh của Thanh Dao, nước mắt lần thứ hai chảy xuống, vươn tay ôm lấy Thanh Dao: “Hoàng tẩu, ngươi đã tới, ta rất sợ hãi a.”

Thanh Dao kéo ŧıểυ thân thể của nàng ngay ngắn lại, rồi nắm nàng đi qua một bên ngồi xuống, vươn một tay ra Lam Y lập tức hiểu ý đưa khăn tay đến, Thanh Dao nhận lấy cẩn thận tỉ mỉ lau khô nước mắt cho Tinh Trúc.

“Nhìn ngươi xem, hai mắt đều sưng lên, sao làm một tân nương tử đẹp được.”

“Ta không muốn gả” Tinh Trúc tiếp nhận khăn tay trong tay hoàng tẩu, cúi đầu, hơn nửa ngày mới hừ ra một câu.

Thanh Dao quay đầu nhìn liếc nhìn đồ gốm loạn thất bát tháo bên trong tẩm cung, đồ cổ, trên người ŧıểυ nha đầu này vẫn có bệnh cao quý của hoàng thất, cũng chỉ có Hoa Ly Ca kia mới bao dung nàng, như nếu không, gả cho ai thì đều phải nếm mùi đau khổ của nàng, nghĩ thế quay đầu chậm rãi mở miệng.

“Các ngươi trước lui ra ngoài đi, ta cùng công chúa nói mấy câu.” “

“Dạ” cung nữ Trường Lạc cung thở dài một hơi lui ra ngoài, canh giữ ở ngoài cửa điện, trong tẩm cung chỉ chừa mấy người các nàng, Thanh Dao vươn tay nắm tay Tinh Trúc xoa nhẹ, nàng sao lại trơ mắt nhìn ŧıểυ nha đầu này không hạnh phúc chứ, nàng ấy là thân nhân Lưu Tôn coi trọng, Lưu Tôn không thể xử lý chuyện này, nàng đương nhiên phải giúp hắn xử lý tốt.

“Nếu như là người trong lòng ngươi thì sao? Cũng không gả sao?”

Thanh Dao lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, Tinh Trúc thoáng cái ngây ngẩn cả người, đờ đẫn nhìn Thanh Dao, hoàng tẩu lời này là có ý gì? Có chút chần chừ, lại có chút không thể tin được, chỉ trợn to một đôi mắt nai con, vẻ mặt này càng phát ra điềm đạm đáng yêu.

Thanh Dao đưa tay bóp mũi của nàng một chút”Ngươi cứ an tâm đi, hôm nay Ly ca nhất định sẽ xuất hiện, đến lúc đó hắn sẽ cướp kiệu hoa, các ngươi cứ an tâm đi trên giang hồ du ngoạn một phen đi, đợi thời cuộc định rồ hãy trở về lại.”

“Ly ca, hắn bị hoàng thượng bắt rồi?”

Tinh Trúc vừa nghĩ tới Ly ca, thật không biết hắn đã chịu bao nhiêu khổ.

Thanh Dao cười nhạt một tiếng, chỉ cần nàng muốn, sẽ tìm được hắn, hơn nữa người nam nhân Thượng Quan Hạo kia cũng tinh mắt, đã đem Hoa Ly Ca nhốt tại địa lao Lâm An phủ, muốn lừa dối nàng đi, nàng làm việc tức sao lỗ mãng như thế, tự nhiên phải điều tra rõ ràng.

“Ngươi yên tâm đi, hiện tại an lòng trang điểm mặc trang phục, mà đợi đến lúc đó, đừng để lầm ngày tốt giờ lành, rước lấy phiền toái với hoàng thượng.”

Thanh Dao cảnh cáo nàng, nếu nàng vẫn nháo như thế, lễ nghi quan báo lên, người nam nhân kia sẽ tới, đến lúc đó thật sự rất phiền phức, cho nên nàng phải an phận một ít, mau chóng xuất cung, hoàng cung cách Vĩnh Ninh Hậu phủ một khoảng cách, mà bây giờ chỉ sợ bọn Lâm Tư Miểu đã động thủ, cho nên nàng phải nhanh một chút xuất cung mới đúng, cũng may tin tức còn không có bẩm báo lên trên, nếu như tin tức vừa rơi xuống trong tai hoàng thượng, nàng muốn chạy cũng không có biện pháp.

“Được, ta nghe hoàng tẩu.”

Tinh Trúc lập tức lên tiếng trả lời, Thanh Dao theo trong tay áo lấy ra mấy tấm ngân phiếu bỏ vào tay Tinh Trúc.

“Những vật khác đều không có biện pháp mang theo, thế nhưng không thể thiếu cái này, đợi được thời cuộc ổn định lại, hoàng tẩu sẽ cho các ngươi hồi kinh.”

Lời nói của Thanh Dao ngưng trọng, làm cho Tinh Trúc sinh nghi, nâng lên gương mặt trang điểm, nhẹ giọng truy vấn: “Hoàng tẩu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Thanh Dao nhìn nàng một cái, nghĩ đến hận ý trong lòng nàng đối với hoàng thượng, đột nhiên cảm giác được cần phải làm cho nàng hiểu rõ, hoàng huynh nàng cho tới bây giờ cũng sẽ không làm thế, nếu như hắn ở trong cung, nhất định sẽ mạnh mẽ vì nàng mà làm chuyện này, Thanh Dao cúi người dán lên lỗ tai Tinh Trúc nói một câu.

ŧıểυ nha đầu kia lập tức mở to mắt, che miệng lại, hơn nửa ngày mới mở miệng: “Hoàng tẩu, ngươi nói, ngươi nói?”

“Được rồi, nhanh chóng trang điểm đi.”

Thanh Dao vỗ tay trấn an nàng một cái: “Hoàng huynh ngươi vẫn tốt, đây là hắn bảo ta làm, hắn hi vọng ngươi vui vẻ một chút, tất cả mọi chuyện ở đây rồi sẽ tốt.” “

“Nguyên lai là như vậy.” Tinh Trúc thở ra một hơi thở, đôi mắt hiện lên giọt nước mắt nhi, nàng đã nói từ nhỏ đến lớn hoàng huynh vẫn rất sủng nàng, sao có thể làm sao vậy, nguyên lai, nguyên lai là như vậy, hoàng huynh còn vẫn quan tâm nàng, nàng cuối cùng cũng yên tâm, Tinh Trúc dùng sức nắm chặt tấm ngân phiếu trong tay, trong lòng tự nhủ, hoàng huynh, ngươi nhất định phải mau trở lại cung, giết nam nhân chết tiệt kia.

Thanh Dao hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: “Người đến, đưa công chúa đại trang.”

“Dạ, nương nương” ngoài điện Trường Lạc cung nô tỳ cùng thái giám lên tiếng trả lời, có người đi thông tri lễ nghi quan cũng bà mai bên ngoài đại điện, cả đám cùng đi vào.

Trong lúc nhất thời toàn bộ tẩm cung đều đứng đầy người, trang điểm, chỉnh lý ăn mặc, ngay ngắn trật tự, cùng với lúc nàng đại hôn hoàn toàn không giống, lúc đó luống cuống tay chân, toàn bộ trong phòng ngủ chỉ có hỏng bét, không nghĩ tới một hôn lễ vội vội vàng vàng như vậy , là do thiên định nhân duyên, đi qua bao nhiêu khúc chiết, hai người cuối cùng vẫn ở bên nhau.

Xem ra cổ ngữ nói đúng, là của ngươi thì chạy không thoát, không là của ngươi, cưỡng cầu cũng vô ích.

Thanh Dao nhìn bóng dáng Mạc Sầu, khóe môi nở ra nụ cười, nàng ấy cùng Thẩm Ngọc cũng là một đoạn vàng ngọc lương duyên, đợi khi thời cuộc định lại, nàng sẽ đích thân vì nàng chủ hôn, để cho nàng phong cảnh mà gả đi ra ngoài, nếu như Mai Tâm còn sống…….?

Nhớ tới cái nha đầu kia, trong lòng vẫn có chút đau, có những chuyện không phải đều như ý, Thanh Dao đầy cảm xúc trong mắt ẩm ướt một mảnh sương mù.

Bên tai nghe được thanh âm nóng bỏng của ŧıểυ Ngư nhi: “Cô, hôm nay thật xinh đẹp a.”

“Ân, cám ơn ŧıểυ Ngư nhi” một lớn một nhỏ ôm chặt nhau, Thanh Dao phục hồi tinh thần lại, cười nhìn hết thảy trước mắt, rất nhanh thanh âm của lễ nghi quan ở bên ngoài vang lên: “Giờ lành tới rồi, giờ lành tới rồi, công chúa được rồi chưa?”

“Được rồi, được rồi” bên trong có bà tử đáp lời, đem khăn đội đầu đỏ thẫm phủ lên, Tinh Trúc đột nhiên xốc khăn lên , ngước mắt nhìn Thanh Dao, nghẹn ngào mở miệng: “Hoàng tẩu cám ơn ngươi, các ngươi nhất định phải tốt?”

Nàng dù sao cũng đoán được một ít, sự tình so với tưởng tượng của nàng phức tạp nhiều lắm, vì sao một người xấu xa ghê tởm như thế lại chạy đến trong cung hoàng huynh của nàng, mà hoàng huynh vẫn ở bên ngoài chứ? Thế nhưng giờ này khắc này đã không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, Thanh Dao gật đầu: “Sẽ, tất cả rồi sẽ tốt.”

Ý này chỉ có các nàng tự mình biết, khăn đội đầu đỏ thẫm lần thứ hai trùm lên, thân ảnh đỏ tươi nhanh chóng đi ra ngoài, phía sau theo đuôi là một hàng thái giám cung nữ, tẩm cung rất nhanh lâm vào yên tĩnh, Thanh Dao không có tự mình đi tiễn nàng, chỉ ngước mắt nhìn trong cung vắng lặng, nhàn nhạt mở miệng.

“Mạc Sầu, lập tức đi Mộc phủ truyền tin, cẩn thận một chút, đừng làm cho bất luận kẻ nào phát hiện?”

“Dạ, nương nương” Mạc Sầu lên tiếng trả lời, lắc mình mà đi.

break
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc